Lại Thấy 1982 Hựu Kiến 1982


Diệp Tuệ khóa cửa lại, cùng nhau đi về phía chợ với Lưu Hiền Anh.

Lưu Hiền Anh cố gắng vờ như chẳng có việc gì cả: "Tiểu Tuệ, thương thế của con khá hơn chút nào không?"
"Khá hơn nhiều, cảm ơn dì Lưu."
Lưu Hiền Anh còn nói: "Ngày hôm qua thi xong rồi nhỉ, thi thế nào?"
Diệp Tuệ tự giễu cười cười: "Hẳn là không thi đậu đi." Đầu năm nay tỉ lệ trúng tuyển đại học quá thấp.
"Có lẽ là thi đậu đấy.

Thật ra thì tốt nghiệp trung học cũng là bằng cấp cao rồi, có thể tìm được một công việc tốt.

Không giống dì, ngay cả tiểu học cũng chưa học xong, nhà xưởng chiêu công cũng không có tư cách, chỉ có thể làm việc vặt, thật là khó mà, vẫn là phải đi học nhiều mới được." Lưu Hiền Anh thở dài, bà là từ nông thôn gả tới, không có việc làm chính thức, trước kia còn có tiền lương của chồng, giờ chồng qua đời rồi, dựa vào tiền bồi thường của chồng với mình làm việc vặt mà qua ngày, bà cũng không tính để hai đứa con gái bỏ học, bà biết đầu năm nay đi học vẫn là quan trọng lắm.
Diệp Tuệ an ủi bà: "Dì à, dì cũng đừng lo lắng, xã hội bây giờ không giống trước kia, sẽ tốt lên thôi." Cô biết Lưu Hiền Anh không phải người phụ nữ ngồi chờ chết, bà là lứa đi ra làm hộ cá thể sớm nhất kia, tuy lúc đó chẳng thế nào thể diện, nhưng cuộc sống lại không tệ hơn so với kẻ khác, nhất là sau này con gái cố gắng, đều thi đậu đại học, lại hiếu thuận với bà, cuộc sống tuổi già rất là an nhàn.
Lưu Hiền Anh nở nụ cười: "Thế cũng đúng." Bà đè thấp giọng nói, "Anh cả nhà mẹ dì trồng không ít gạo nếp, dì tính chờ Tiểu Vũ, Tiểu Tuyết nghỉ phép liền về nhà mẹ đẻ chọn chút gạo nếp tới đây, lên trên chợ chiên bánh gạo nếp bán."
Diệp Tuệ vừa nghe lập tức cười: "Tốt lắm nha.

Giờ chính sách mở cửa, đồng ý cho tự mình gây dựng sự nghiệp, mọi người tự bằng bản lĩnh kiếm tiền, suy nghĩ của dì Lưu tốt lắm."
"Cũng không có gì tốt với không tốt hết, chỉ là muốn lấp cái miệng thôi." Lưu Hiền Anh ngại ngùng cười cười, bà không ngờ chút chủ ý nhỏ của mình còn được Diệp Tuệ khích lệ, trong lòng không khỏi vui rạo rực.
Diệp Tuệ thì lại nghĩ dì Lưu cũng đang suy nghĩ kiếm tiền, chính mình cũng phải nghĩ cách kiếm tiền mới được, dù thế nào đi nữa, có tiền, mới có thể để người nhà sống cuộc sống thật tốt được.
Khu này của bọn họ nhập vào nội thành đã được mấy năm rồi, bởi vì kinh tế phát triển thong thả, sự phát triển của thành thị cũng cực kỳ thong thả, chung quanh đây cũng chậm chạp chưa phát triển lên luôn, nông dân ở phụ cận còn có thể gánh rau vào thành kiếm tiền, cung cấp không ít tiện lợi cho người dân vùng này.

Giờ phút này, trong chợ rất là náo nhiệt, đây đúng là thời tiết các loại rau củ, trái cây đưa ra thị trường với lượng lớn, gà vịt cá thịt trứng đều có, cái lợi của chợ nông thôn chính là ít cần các loại phiếu chứng, chỉ dùng tiền là có thể mua được đồ.
Lúc Diệp Tuệ mua trứng gà thì phát hiện quên mang tiền, tiền ở trong quần áo thay xuống hôm qua.

Lưu Hiền Anh đang mua cà tím ở bên cạnh, Diệp Tuệ kéo bà một chút, nhỏ giọng hỏi: "Dì Lưu, con quên mang tiền, dì mang đủ không?"

"Cần bao nhiêu?" Lưu Hiền Anh vừa nghe liền nhanh chóng thả rau xuống đứng dậy móc túi tiền, lấy một gói khăn tay ra, cẩn thận mở, bên trong có một xấp tiền giấy nhỏ, tờ giá trị lớn nhất là 2 nguyên.
Diệp Tuệ nói: "Có thể cho con mượn một khối không? Chờ về rồi con trả dì liền."
"Được." Lưu Hiền Anh nhanh chóng đưa một khối tiền cho cô.
Diệp Tuệ mua 5 quả trứng gà, 8 phân tiền một quả, tốn 4 mao tiền, cô dùng tiền còn dư lại mua rau cải tươi hết, mùa hè là mùa rau cải sinh sản thịnh vượng, đều bán rất rẻ, mấy mao tiền là mua được cả đống, hoa quả cũng rất tươi và rẻ, nhưng mà không có tiền mua.

Lưu Hiền Anh cũng mua đồ ăn xong rồi, bà chỉ mua hai quả trứng, nói là hôm nay con gái muốn thi cuối kỳ, bồi bổ cho con.

Diệp Tuệ cũng từng làm mẹ, rất hiểu lòng người làm mẹ.
Diệp Tuệ chạy về nhà làm bữa sáng cho mấy đứa em, tiễn bọn họ ra cửa đến trường: "Sắp sửa phải thi rồi, phải ôn tập cho tốt, không được trốn học nữa, nếu mà trốn học thì liền không mua TV."
Đầu Doãn Văn gật y như gà mổ thóc vậy: "Nhất định, nhất định, tuyệt không trốn học."
Sau khi mấy đứa em đi rồi, Diệp Tuệ gỡ băng gạc quấn trên đầu xuống, miệng vết thương cỡ ấy mà quấn thành thế này nhìn rất dọa người, hơn nữa trời thế này mà quấn miệng vết thương kín quá cũng dễ sinh mủ.

Lúc giặt quần áo, Diệp Tuệ móc túi tiền ở quần một chút, phát hiện số tiền 1 khối lẻ 5 phân tiền không thiếu phân nào, xem ra hôm qua đi bệnh xá xem bệnh không tốn tiền, đây là chỗ tốt lớn nhất của kinh tế có kế hoạch, xem bệnh không tốn tiền, có điều chỗ tốt kiểu này không kéo dài được bao lâu, không được vài năm nữa, hết thảy đều thành tư hữu hóa, ngày tháng xem bệnh không tốn tiền này cũng một đi không trở lại.

Diệp Tuệ cất kỹ tiền, chờ trễ chút nữa trả lại cho dì Lưu.
Cô đang vội vàng, bỗng nghe thấy tiếng động cơ nổ vang truyền đến từ bên ngoài, ngay sau đó còi vang lên, Diệp Tuệ nhanh chóng phủi nước xà phòng trên tay một cái, chạy ra xem, quả nhiên là ba đã trở lại, Diệp Tuệ nhìn ba tuổi trẻ khỏe mạnh, hốc mắt không khỏi hơi nóng lên, nghẹn ngào gọi một tiếng: "Ba!"
Diệp Thụy Niên xách một chiếc túi màu xanh sương mù đi xuống ghế điều khiển, trên khuôn mặt ngăm đen râu ria xồm xoàm mang theo ý cười ấm áp: "Tuệ Tuệ ở nhà, thi xong rồi phải không?"
Diệp Tuệ cắn môi dưới, dùng sức gật đầu một cái: "Ừm, hôm qua thi xong rồi." Cô đưa tay nhận lấy túi của ba, trợn to mắt nhìn ông, cô đã quên đã bao lâu không thấy ba nở nụ cười, đã bao lâu chưa lại cảm nhận được dáng người vĩ ngạn của ba, từ sau khi ông xảy ra tai nạn giao thông liền thường làm bạn cả ngày với gậy, cả người đều còng xuống, rốt cuộc không bao giờ thẳng eo nữa, lông mày cũng chưa từng giãn ra nữa, cả đời kia của ông, sống thật quá khổ rồi, nước mắt Diệp Tuệ đầy hốc mắt, không khống chế được mà lăn xuống dưới.
Diệp Thụy Niên mở vòi nước rửa mặt, hỏi: "Thi thế nào? Tiểu Văn, Tiểu Võ còn chưa nghỉ hở?" Lúc ngẩng đầu lại phát hiện con gái đang lau nước mắt, "Sao vậy? Thi không tốt?"
Diệp Tuệ lau khô nước mắt, hít mũi một chút, lắc đầu: "Không phải.

Tiểu Văn, Tiểu Võ đi đến trường rồi, ba ăn sáng chưa?" Cô không biết ba trở về khi nào, cũng không chuẩn bị cơm cho ông.
"Không thi đậu thì không thi đậu thôi, lại không ai trách con." Diệp Thụy Niên an ủi con gái, "Ba ăn rồi, đi tắm rửa trước cái đã, sau đó ngủ một giấc.


Đúng rồi, trong túi to có kẹo, còn có mang một chiếc váy về cho con đó."
"Cảm ơn ba.

Ba, có thể cho con chút tiền mua đồ ăn không, hôm nay con còn phải mượn tiền của dì Lưu." Diệp Tuệ nghĩ ba đã về rồi, cần phải đi mua chút thịt thà bổ sung dinh dưỡng cho ông một chút, tài xế vận chuyển hàng hóa khá là vất vả, ăn không ngon ngủ chả tốt, mấy thằng em đang phát triển thân thể, cũng cần bổ sung protein.
Diệp Thụy Niên nghe đến đó liền đứng lại: "Con mượn tiền dì Lưu? Mượn bao nhiêu?"
Diệp Tuệ duỗi một đầu ngón tay ra: "1 khối tiền."
Mặt Diệp Thụy Niên trở nên nhu hòa, đưa tay sờ túi tiền của mìn, lấy một xấp tiền ra: "Hôm nay phát tiền lương, tiền sinh hoạt tháng này còn chưa cho con.

Gạo trong nhà sắp hết nhỉ? Cho con 40 khối đi, đi mua chút gạo, còn thừa thì mua đồ ăn." Ông nói xong thì sổ ra 4 tờ đại đoàn kết, mặt khác lại rút ra hai tờ tiền giấy 1 nguyên, "Trả tiền cho dì Lưu, đừng cứ đi chỗ cô ấy mượn tiền, cô ấy không dễ dàng.

Cho con thêm 1 khối tiền làm tiền tiêu vặt."
"Cảm ơn ba." Diệp Tuệ đã rất nhiều năm rồi chưa duỗi tay xin tiền tiêu với người ta, loại cảm giác này có chút kỳ diệu, mình vẫn là trẻ con không thể tay làm hàm nhai, cần có người nuôi sống, đương nhiên, cảm giác làm trẻ con tốt lắm, vì ba còn trẻ khỏe, có thể chăm sóc cô.
Diệp Thụy Niên lại nghĩ tới gì đó: "Kẹo trong túi con mở ra đây, đưa một chút qua cho Tiểu Vũ Tiểu Tuyết."
"Biết rồi." Diệp Tuệ thu tiền về, sau đó rút quần áo bẩn ba thay trong túi to ra, chuẩn bị cùng giặt sạch, còn lục ra một chiếc váy hoa nhí màu hồng nhạt trong túi, thì ra trong mắt của ba, mình vẫn là cô bé nhỏ, Diệp Tuệ cảm thấy rất vui vẻ.

Ba không có mang quà gì khác cho Doãn Văn Doãn Võ, có lẽ là gói kẹo sữa Đại Bạch Thỏ kia.

Trong nhà chỉ có một cô con gái, từ nhỏ Diệp Thụy Niên đã thiên vị Diệp Tuệ, bởi vì con gái nghe lời, hợp tính với ông, không có làm ông nổi trận lôi đình mãi như con trai.
Diệp Tuệ giặt đồ xong, xé bịch kẹo sữa, đổ hơn một nửa ra, đưa cho Lưu Hiền Anh: "Dì ơi, con đến trả tiền cho dì."
Lưu Hiền Anh đang chạy quần áo ở nhà, đây là công việc mà bà nhận từ tiệm may về, tiền công của một bộ quần áo chỉ có mấy mao tiền, nhưng chẳng phải mỗi ngày đều có việc, bà nhanh chóng thả việc trong tay xuống đứng dậy: "Nhanh vậy à, không gấp mà, con dùng trước đi."
Diệp Tuệ cười nói: "Ba con đã về rồi, ba nghe nói con mượn tiền dì, bảo con nhanh chóng đi trả lại cho dì.

Đúng rồi, đây là kẹo sữa ba con mua về, ba bảo con đưa một chút sang cho em Tiểu Vũ, Tiểu Tuyết nếm thử." Cô để kẹo trên bàn.

Lưu Hiền Anh giật mình nói: "Sao con đưa lại nhiều thế?"
Diệp Tuệ nói: "Cũng không bao nhiêu.

Trong nhà có để lại cho Tiểu Văn Tiểu Võ, con lại không thích ăn kẹo, cho mấy em nếm thêm.

Dì cũng nếm thử đi, ngọt lắm." Đầu năm nay, kẹo sữa Đại Bạch Thỏ chính là hàng cao cấp, trong tình hình chung thì đều sẽ không nỡ mua về ăn.
Lưu Hiền Anh không chối từ được, có điều bà kéo Diệp Tuệ lại, bắt cô mang một chén bánh đường chiên vàng óng ánh về: "Đây là dì chiên thử, không biết ăn có ngon không, con bưng về nếm thử đi."
"Dạ, cảm ơn dì." Diệp Tuệ thầm nhủ Lưu Hiền Anh thật đúng là dám nghĩ dám làm, nhanh thế đã liền bắt đầu hành động.
Diệp Tuệ đi chợ cắt nửa cân thịt trở về, về nhà nắm chặt thời gian nấu cơm, Diệp Doãn Văn với Diệp Doãn Võ cũng về ăn cơm trưa, hai đứa ngay cả xe đạp cũng chưa đậu vững đã liền chạy vội vào phòng, Doãn Văn đè thấp giọng hỏi: "Ba đã trở lại?"
"Ừm, ngủ phía sau ấy.

Mấy đứa nhanh đi rửa tay, sắp ăn cơm rồi." Diệp Tuệ đang nấu ăn.
Doãn Văn nhìn trong nồi một cái, lập tức hưng phấn lên: "Có thịt! Chị, để em đi."
"Chị cũng nấu sắp xong rồi.

Sao hả, sợ chị nấu không thể ăn?"
Doãn Văn cười hề hề, không nói chuyện, trong tiếng cười kia rõ ràng chính là không tin tưởng.

Diệp Tuệ ngó lơ cậu: "Đi gọi ba dậy ăn cơm."
Doãn Văn vừa nghe lập tức héo, cậu chọt chọt cánh tay Doãn Võ: "Mày đi gọi đi." Quan hệ giữa cậu với ba giống như là chuột với mèo vậy.

truyện đam mỹ
Doãn Võ cũng có hơi sợ ba, có điều rốt cuộc là không lay chuyển Doãn Văn được, vẫn là đi.

Doãn Văn hỏi: "Chị, ba có mang gì ăn về không?"
"Mang theo kẹo sữa, trong ngăn kéo tủ ấy." Diệp Tuệ thuận miệng đáp.
Doãn Văn nhảy cao ba mét, chạy nhanh đi kiếm đồ ăn, cậu xách kẹo đi lại: "Sao chỉ có chút như vậy?"
Diệp Tuệ nói: "Chị đã chia hết rồi, đây là của em với Doãn Võ, phần của chị với ba đều lấy đi rồi."

"Cái này không công bằng, chị còn chưa để bọn em nhìn thấy, thế mà chia rồi." Diệp Doãn Văn đối với ăn gần như là chấp nhất, một chút thiệt thòi cũng không chịu ăn.
Diệp Tuệ nói: "Chị với ba mấy đứa đều lấy ít, không đồng ý thì chúng ta đổi lại đi."
Quả nhiên Diệp Doãn Văn bỏ qua, đổ hết kẹo sữa bò còn dư lên bàn, bắt đầu đếm kẹo, kết quả là số lẻ, cậu làm chủ chia trước, chính mình lấy cái phần nhiều hơn 1 viên kia.

Doãn Võ rất không vừa ý, nhưng mà không bẻ lại anh trai được, chỉ có thể yên lặng thu phần kia của mình về.

Diệp Tuệ nhìn ở trong mắt, có chút hối hận sao không đếm một chút, giữ lại số chẵn thì tốt rồi.
Lúc ăn cơm, Diệp Tuệ đưa bánh chiên Lưu Hiền Anh tặng lên bàn: "Đây là bánh gạo nếp dì Lưu chiên."
Doãn Văn Doãn Võ nhanh chóng dùng đũa chọc một cái bỏ vào miệng: "Ăn ngon!"
Ngay cả Diệp Thụy Niên cũng gắp một cái: "Sao cô ấy nỡ chiên bánh gạo nếp ăn?" Đầu năm nay, không lễ không tết, không ai sẽ nỡ tốn nhiều dầu với đường mà chiên cái này ăn như vậy, huống chi Lưu Hiền Anh còn tiết kiệm như thế.
Diệp Tuệ cũng ăn một cái, vị ngọt mềm, trong cái năm tháng thiếu thốn dầu mỡ này vẫn rất có sức hấp dẫn: "Dì nói dì muốn đi chợ chiên bánh gạo nếp bán."
Diệp Thụy Niên dừng động tác nhấm nuốt, trên mặt lộ ra thần sắc giật mình, một lát sau ông mới nhíu mày nói: "Một người phụ nữ như cô ấy mang theo hai đứa nhỏ quả thật không dễ."
Diệp Thụy Niên lại hỏi tình hình gần đây của cặp song sinh, có đánh nhau hay không, ở trường có nghe lời thầy cô hay không.

Doãn Văn, Doãn Võ đều tỏ vẻ không phạm sai lầm, gần đây có học tập tốt, mấy cậu nói xong còn lặng lẽ nhìn Diệp Tuệ một cái, sợ chị ụp chuyện mấy cậu trốn học xem phim xuống, có điều Diệp Tuệ gì cũng không nói.
Diệp Thụy Niên lại quay đầu nói với Diệp Tuệ: "Tuệ Tuệ, giờ con tốt nghiệp rồi, có nghĩ sẽ làm công việc gì không?" Thật hiển nhiên, Diệp Thụy Niên cảm thấy con gái thi đại học không được, tuy thành tích con bé không kém, nhưng mà tỉ lệ trúng tuyển đại học thật sự quá thấp.
Diệp Tuệ ngừng lại, rũ mi mắt xuống nói: "Ba, con muốn xem thành tích một chút lại nói, nếu như không thi đậu, con muốn lại học lại một năm."
Hiển nhiên là Diệp Thụy Niên không nghĩ tới Diệp Tuệ sẽ trả lời như vậy: "Không phải trước đó con nói không học nữa sao?"
"Nhưng mà giờ con lại muốn học lại." Đời trước, sau khi Diệp Tuệ tốt nghiệp trung học thì trực tiếp vào nhà máy phân hóa học đi làm, tiếp đó yêu đương với Ngụy Nam, chưa đến 20 tuổi liền kết hôn, tân hôn mới ba tháng Ngụy Nam liền xảy ra việc ngoài ý muốn, cô cũng kiểm tra ra đã có thai, sau khi mang thai thì thân thể cô không thích ứng được mùi có tính kích thích của phân xưởng, phản ứng đặc biệt nghiêm trọng, Ngụy Nam là cứu người hy sinh, cô xem như người nhà của liệt sĩ, lãnh đạo trong xưởng chiếu cố cô, điều cô đến trường để dạy học, cô cũng tiến tới, vừa đi dạy vừa tiến tu, trước sau lấy được văn bằng trung chuyên với đại học, cuối cùng còn điều đến trung học dạy học.

Diệp Tuệ dạy học cả đời nên biết rõ tầm quan trọng của tri thức với bằng cấp, cho nên muốn cho bản thân một cơ hội nữa, hơn nữa cô không muốn kết hôn sớm như vậy, có lẽ, không kết hôn với Ngụy Nam, anh ấy sẽ không xảy ra ngoài ý muốn nữa, cô muốn anh ấy còn sống thật tốt, lúc trước, nếu như không phải vì cô cãi nhau với Ngụy Nam, Ngụy Nam sẽ không đi ra bờ sông vào lúc ấy, vừa lúc gặp phải người nhảy sông, anh đi cứu người, kết quả người không cứu lên được, chính mình cũng bồi sinh mạng vào luôn.
Diệp Thụy Niên không nói gì, Diệp Tuệ thử thăm dò hỏi: "Ba, có phải trong nhà không có tiền hay không? Nếu không có tiền thì để tự con nghĩ cách." Cô biết học phí không tốn bao nhiêu tiền, nhưng nếu như đi học thì liền có nghĩa rằng cô vẫn là gánh nặng của ba, dù sao thì cô đã trưởng thành, đầu năm nay cũng không thấy nhiều cha mẹ nguyện ý cung cấp cho con gái học trung học, bạn chơi lúc nhỏ của cô trên cơ bản đã đi làm rồi.
Diệp Thụy Niên thở dài: "Con có thể nghĩ cách gì? Con thật sự muốn học liền học đi, nếu không thi đậu nữa, ba cũng không có cách nào."
"Cảm ơn ba, con nhất định sẽ cố gắng." Diệp Tuệ thề phải nắm chắc cơ hội lần này.
*: chú thích một chút về đơn vị tiền tệ trong truyện.
1 nguyên ( 1 khối) = 10 mao
1 mao = 10 phân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui