Lại Thấy 1982 Hựu Kiến 1982


Diệp Tuệ nhìn ánh mắt Đào Tư Mẫn, lập tức liền xác minh suy đoán của mình, cô từng yêu đương, cũng từng thấy rất nhiều ánh mắt của người yêu đương, hẳn là cậu ta thích mình đi, trong lòng lập tức cảm thấy không ổn, liền cười ha hả: “Bạn học cũ của chúng ta không chỉ có mình mình nha, Đường Sơn Phong cùng Ngô Vỹ đều ở lớp mình, mình đi gọi bọn họ nhé.” Không đợi cậu ta trả lời, cô liền đi gọi người.
Đào Tư Mẫn nhìn bóng lưng cô, có chút bất đắc dĩ cười cười.
Diệp Tuệ gọi bạn học cũ của lớp cũ lại đây hết, mấy cậu bạn nam đều tỏ vẻ hâm mộ đối với Đào Tư Mẫn, sinh viên nha, đó là thân phận mà người người đều hướng tới.

Diệp Tuệ nói rất ít, bởi vì những cái mà Đào Tư Mẫn nói kia cô đều đã biết từ trong thư của cậu ta rồi.
Tiếng chuông lên lớp rất nhanh liền vang lên, Đào Tư Mẫn vội vàng nói: “Hồi nữa mình đi thăm thầy cô.

Giữa trưa mình mời mọi người ra quán mì nhỏ bên ngoài ăn mì nhé, đến lúc đó cùng nhau tán gẫu cho thật vui.”
Có người mời ăn cơm, mấy cậu bạn nam đương nhiên là vội vàng đáp ứng.

Đào Tư Mẫn nhìn Diệp Tuệ: “Diệp Tuệ, cậu cũng tới chứ?”
Mặt Diệp Tuệ tỏ vẻ xin lỗi: “Thật xin lỗi nha, bạn học cũ, bữa nay trong nhà mình có việc, giữa trưa mình phải về ăn, thật sự là có lỗi, các cậu đi ăn đi.” Cô cảm thấy mục đích mà Đào Tư Mẫn mời ăn cơm có thể là muốn mời cô, nhưng cô ý thức được nếu cứ tiếp xuống như vậy thì có chút nguy hiểm, cô vốn là muốn làm tốt quan hệ với Đào Tư Mẫn, giữ lại một nhân mạch, nhưng mà cô có chút xem nhẹ ý tưởng của chính Đào Tư Mẫn, bạn học nam tuổi này kiên trì thư từ với bạn học nữ không ngừng, nếu nói chỉ là tình cảm cách mạng hữu nghị cùng tình bạn thuần túy, sức thuyết phục không lớn.

Khó trách bạn cùng bàn sẽ chê cười cô, giờ cô nhìn đến Đào Tư Mẫn bản người thật, liền có thể hoàn toàn khẳng định là vì sao, không khỏi âm thầm trách bản thân quá sơ suất.
Cảm xúc thất vọng trên mặt Đào Tư Mẫn hoàn toàn hiện ở trên mặt: “Vậy à, vậy thì lần sau đi, đến lúc đó chờ cậu nghỉ phép, mình đến nhà cậu tìm cậu đi chơi.”
Thầy đã qua đây rồi, mặc dù Diệp Tuệ có muốn nói rõ ràng với Đào Tư Mẫn, nhưng đã không kịp rồi, liền nói: “Có thể, vậy lần sau gặp nhé.” Chờ đến lúc gặp mặt đó thì nói rõ ràng với người ta đi, cứ không minh bạch mà tiếp tục ái muội như vậy, cô cảm thấy thật sự là có lỗi với người ta.
Diệp Tuệ trở lại phòng học, không thể thiếu lại bị bạn cùng bàn nhiều chuyện chút, Diệp Tuệ biện giải, đồng thời cũng khó tránh khỏi buồn khổ, nhất định phải nhanh chóng dao sắc chặt đay rối.
Từ lúc Diệp Thụy Niên lái xe khách, nghỉ ngơi liền bắt đầu trở nên quy luật, sáng sớm đúng giờ ra cửa, chiều thì thời gian tan tầm cũng không khác lắm, chênh lệch trước sau cũng sẽ không vượt quá 1 tiếng, trừ phi gặp phải sự cố ở trên đường thì mới có thể chậm trễ thời gian.

Nếu không phải vì đoạn đường núi kia rất nguy hiểm, thì cuộc sống kiểu này cũng chẳng có gì không tốt.
Ông thương lượng với Lưu Hiền Anh một chút, tính làm hôn sự vào tháng chạp, vừa lúc bọn nhỏ đều ở nhà, mời một vài người chí thân lại chứng kiến một chút, ăn một bữa cơm xoàng là xong, đều là cưới lần hai, không cần chú ý quá nhiều.

Thời gian cụ thể còn chưa định xuống, Diệp Thụy Niên và Lưu Hiền Anh đều muốn khơi thông với bọn nhỏ một chút trước.

Diệp Thụy Niên cảm thấy vấn đề này bên ông hẳn sẽ không lớn, bởi vì trước đó mọi người đều biết rồi, Doãn Văn phản ứng kịch liệt nhất, nhưng mà đã bị Diệp Tuệ khuyên bảo cho phục rồi, ông ngược lại là có hơi lo hai đứa bé của Lưu Hiền Anh, bởi vì trước đó Lưu Hiền Anh chưa từng khơi thông với mấy đứa, sợ hai đứa bé sẽ không đồng ý để mẹ tái hôn.
Diệp Thụy Niên nói với Lưu Hiền Anh: “Nếu Tiểu Vũ, Tiểu Tuyết không đồng ý, em có thể để Tuệ Tuệ hỗ trợ khai đạo một chút, đứa bé này khai đạo cho người ta đặc biệt có bộ dạng.” Ngay cả con nhím Doãn Văn đây cũng có thể bị thuyết phục, vậy thì Tiểu Vũ và Tiểu Tuyết thích Diệp Tuệ hẳn cũng sẽ nghe lời con bé nhỉ.
Lưu Hiền Anh gật đầu: “Được.”
Diệp Thụy Niên nhớ tới gì đó, xoay người vào phòng, lát sau lại đi ra, ông cầm ba miếng vải trong tay, một miếng là vải len màu đỏ sậm, một miếng là vải bấc nhung màu lam sẫm, còn một miếng là vải Panama màu đỏ ô vuông, ông đặt vải dệt lên đầu gối Lưu Hiền Anh, nói: “Lần trước anh để Chí Phi mang chút vải dệt từ Quảng Châu về cho anh, vải len với bấc nhung em lấy đi làm cho chính mình một bộ quần áo, cũng lấy miếng Panama này làm cho Tiểu Vũ với Tiểu Tuyết một bộ.”
Lưu Hiền Anh sờ lấy chất vải có khuynh hướng cảm xúc thượng thừa, biết chắc rằng vải này không rẻ, phải đắt hơn loại mà Chí Phi bán trước đó không ít, Diệp Thụy Niên không phải người keo kiệt, nói không cảm động thì đó là giả, bà nói: “Bọn em còn làm quần áo gì chứ, làm cho chị em Tiểu Tuệ đi.”
Diệp Thụy Niên khoát tay: “Đều để lại vải cho mấy đứa nó rồi, đến lúc đó mọi người đều có quần áo mới mặc.”
“Chính anh thì sao?” Lưu Hiền Anh giương mắt hỏi ông ấy.
“Anh cũng có.

Đã nhiều năm không làm quần áo mới rồi, năm nay cũng làm một bộ mới.

Giờ kinh tế của nhà dư dả chút rồi, về sau, mỗi năm đều làm quần áo mới cho mọi người.” Diệp Thụy Niên nghĩ đến ngày tháng tương lai, trong lòng ngọt giống như uống mật vậy, tâm tình tràn ngập chờ đợi đối với tương lai thế này đã bao lâu không có rồi? Chắc là từ lúc mẹ Diệp Tuệ sinh bệnh liền không còn có nữa.
Lưu Hiền Anh nghe thấy lời này thì không nhịn được mà cười, bà là phụ nữ, cũng thích cái đẹp.

Trước kia, lúc còn làm con gái ở nhà, trong nhà lại nghèo, hằng năm lúc ăn tết cha mẹ đều sẽ nghĩ hết cách để làm một bộ quần áo mới cho anh chị em bọn họ, thuận lợi vui vẻ qua cái tết.

Sau này xuất giá, tuy chồng kiếm được không nhiều lắm, nhưng bà cũng là người biết qua ngày, đến cuối năm, người một nhà kiểu gì cũng có thể kéo vải để làm một bộ đồ mới.

Từ sau khi chồng qua đời, bà liền chưa từng làm quần áo mới nữa, mấy cô con gái cũng là quần áo không thể không đổi mới cho làm mới.

Cuộc sống về sau sẽ càng ngày càng tốt đi.
Buổi tối, lúc Diệp Tuệ trở về, Lưu Hiền Anh đã đi về, Diệp Thụy Niên còn chưa ngủ, ông muốn nói chuyện mình chuẩn bị kết hôn với con gái một tiếng.

Tuy Diệp Tuệ không phải con cả, nhưng trên tâm lý Diệp Thụy Niên lại càng tin cậy cô con gái này, cảm thấy cô có thể hiểu ông nhất.

Diệp Tuệ nghe nói ba muốn kết hôn, đương nhiên là cao hứng: “Định vào ngày nào? Phải mời các thân thích bạn bè đến ăn cơm nhỉ?”
“Mời, mời một vài thân thích bạn bè đi lại gần tới ăn bữa cơm xoàng.” Mặt Diệp Thụy Niên đầy không khí vui mừng.
Diệp Tuệ chỉ có một người cô, ba cô muốn kết hôn, chắc chắn phải mời cô rồi, thân thích bên mẹ kia thì không cần mời, dù sao cũng là ba tái hôn, có điều chắc chắn là phải thông báo với bên kia một tiếng, dù sao thì mợ cũng còn đang ở trong nhà mình đây nè.
Diệp Thụy Niên còn nói: “Còn có chuyện muốn nói với con một tiếng, không ấy thì đổi tên trên giấy phép buôn bán tiệm nhỏ thành của ba đi, không chậm trễ con thi cử đi học phân phối công tác.”
Diệp Tuệ kinh ngạc nói: “Cái này thì liên quan gì đến con thi cử đi học?” Chỉ là hộ cá thể mà thôi, cũng không phải pháp nhân của công ty gì, huống hồ cô cũng chả phải nhân viên công vụ, cán bộ quốc gia gì, ai sẽ quản cái này chứ hả.
“Ba lo là kẻ có lòng đi tố cáo, con còn đang đi học, tương lai còn phải phân phối công tác, vẫn là để bảo hiểm chút đi, ầy.” Diệp Thụy Niên là một lần bị rắn cắn, 10 năm sợ dây thừng, tuy giờ ông đã về hưu, cũng không đáng để mấy kẻ đó theo dõi ông, nhưng nếu bệnh đau mắt của người ta khá là nghiêm trọng, cứ mãi không nhìn được nhà ông tốt lành thì sao?
Diệp Tuệ gật gật đầu: “Vậy đổi đi.” Đổi thì ít nhất để ba an lòng.
“Chuyện ba muốn kết hôn còn chưa có nói với Doãn Văn Doãn Võ, không thì quay đầu lại con nói cho mấy đứa nó giùm ba nha?” Diệp Thụy Niên còn nhớ được lửa giận của Doãn Văn tối hôm đó.
“Dạ, lát nữa con lên nói với mấy đứa nó, tụi nó hẳn là còn chưa ngủ nhỉ, có ở nhà chứ?” Diệp Tuệ hỏi.
“Sợ là còn chưa có về, xem TV ở đối diện cửa kia kìa.” Cho nghỉ đông rồi, Diệp Thụy Niên cũng không có quản thúc cặp song sinh nghiêm đến vậy, chỉ cần cầu về nhà trước 11 giờ.
Diệp Tuệ nói: “Vậy để tối mai con nói với mấy đứa nó vậy, ba để tụi nó ở nhà chờ con.

Ba, chúng ta cũng mua một cái TV đi, vừa khéo ba muốn kết hôn, coi như mua thêm một đồ dùng điện mới.

Con bỏ tiền, bữa nào ba rảnh liền đi chọn một cái đi.”
Diệp Thụy Niên nở nụ cười: “Không cần con bỏ tiền, để ba mua, đúng là nên thêm cái TV, mai tới lượt ba nghỉ, liền đi mua TV.”
“Dạ.” Diệp Tuệ biết, nếu mua TV, mấy đứa nhỏ chắc chắn là cao hứng, Doãn với Doãn Võ thì thôi khỏi nói nữa, Tiểu Vũ với Tiểu Tuyết chắc chắn cũng sẽ thích, mấy cô bé ít khi đến nhà người khác coi TV, bởi vì dì Lưu không cho phép, nhưng không có nghĩa rằng mấy cô bé không muốn xem TV, nếu như trong nhà mình mua TV, sao mấy cô bé có thể không thích.
Tối hôm sau, Diệp Tuệ tan học trở về từ trường, đi đến cái giao lộ tách ra với bạn học kia, Tôn Vĩ Cường lễ phép hỏi một câu: “Diệp Tuệ, cần mình tiễn bạn sao?” Đương nhiên là Diệp Tuệ nói không cần, cô vừa nói từ biệt với Tôn Vĩ Cường, đón mặt liền có người đi lại, liều mạng bóp chuông xe đạp về phía cô, Diệp Tuệ liền nhìn một cái về phía đèn đường ảm đạm, không khỏi vui vẻ, nghênh đón: “Sao bữa nay anh có rảnh vậy?”
Ngụy Nam soái khí ngoặt đầu xe, chân chạm trên đất, làm một động tác dạt đi, dừng lại một bên trước mặt Diệp Tuệ, mỉm cười nhìn Diệp Tuệ: “Vụ án kia cuối cùng đã xong xuôi, mấy ngày nay ở huyện X thiệt đúng không phải cuộc sống mà người sống, một giấc ngủ ngon cũng không ngủ được, đám tiểu tử tặc kia thật đúng là rất giảo hoạt, có điều vẫn là bị một lưới bắt hết.” Anh đổi đầu xe, chậm rãi lái về phía trước cùng với Diệp Tuệ.
“Vất vả như vậy.

Sao lại không ở nghỉ ngơi cho tốt?” Diệp Tuệ đau lòng anh làm việc ngày đêm không nghỉ, ăn không ngon ngủ không yên.
Hai tay Ngụy Nam thả tay lái, duỗi cái eo lười: “Tỉnh ngủ rồi, đã ngủ cả ngày, đi ra hoạt động gân cốt một chút.”
Diệp Tuệ nhìn cái đầu xe bị thả hơi vẹo của anh ấy một chút, nhắc nhở anh: “Đừng để té.”
“Không sao, không té được.

Đúng rồi, gần nhất có tin tức gì không?” Ngụy Nam lại lần nữa thả tay về, “Chí Phi đã về lại từ Quảng Châu chưa?”
“Đã về, lại đi rồi.” Diệp Tuệ nói, “Ba em sắp kết hôn.”
“Hả?” Hiển nhiên là Ngụy Nam hơi sửng sốt, “Với ai?”
Diệp Tuệ nói: “Với dì Lưu cách vách nhà em.”
Ngụy Nam “Ồ” một tiếng, không biết nên nói thế nào, ba của bạn tái hôn, vậy nên chúc mừng hay là nên lấy thái độ gì khác thì mới thích hợp đây nhỉ?
Diệp Tuệ đoán được tâm tư của anh ấy, nói: “Bọn em sớm đã biết hết rồi, tổng thể mà nói thì xem như đã bình tĩnh tiếp nhận.”
“Thật ra thì chú có người bạn thật rất tốt, tương lai cũng có người chiếu cố nhau.” Ngụy Nam ăn ngay nói thật.
“Em cũng nghĩ như vậy.” Diệp Tuệ cười nói.
Tuy hai người lái chậm, nhưng lộ trình vẫn là có điểm cuối, đến cửa nhà, Diệp Tuệ trông thấy cổng nhà mình vẫn còn mở, trong đó là một đám người ngồi vây quanh, liền biết là đã mua TV về rồi, nói với Ngụy Nam: “Nếu không thì đến nhà em ngồi chút đi.”
Ngụy Nam do dự một chút, trong bụng bỗng truyền đến một tiếng “Rột ——“ vang dài, anh xấu hổ xoa xoa bụng.

Diệp Tuệ nói: “Có phải anh chưa ăn cơm chiều hay không? Vào đi, em làm tô mì sợi cho anh, vừa khéo chính em cũng muốn ăn một chút.”
Ngụy Nam liền gật gật đầu, lúc anh tỉnh ngủ thì phát hiện Diệp Tuệ sắp sửa tan học, liền nhanh chóng đứng dậy cưỡi xe xông ra ngoài, đuổi nhanh đuổi chậm cuối cùng cũng đuổi kịp, đương nhiên anh sẽ không nói vụ này cho cô.
Diệp Tuệ với Ngụy Nam vào cổng nhà, trông thấy mọi người đều nhìn chằm chặp không dời mắt vào một cái TV đen trắng 14 tấc, trên đó đang phát quảng cáo, mọi người vẫn xem say sưa như trước.

Diệp Tuệ chú ý tới, trừ bỏ người nhà mình ra, Tiểu Vũ Tiểu Tuyết cũng ở đây, còn có một vài hàng xóm cách vách, về sau nhà cô chắc chắn cũng sẽ là một cứ điểm xem TV.
Đang xem, trên TV đột nhiên xuất hiện hoa tuyết, sau đó lại biến thành sợi ngang hoạt động cao thấp, hình ảnh căn bản là không thấy rõ, Doãn Văn nói: “Lại không có tín hiệu, chắc chắn là bị gió thổi, Tiểu Võ, đến phiên em đi xoay anten rồi.” Doãn Võ không có câu oán hận gì, đứng dậy ra ngoài xoay anten.
Diệp Tuệ mỉm cười quay đầu nói với Ngụy Nam: “Anh ngồi trước đi, em đi nấu mì.”
“Được.” Ngụy Nam gật đầu, chào hỏi với Diệp Thụy Niên, tìm cái ghế ngồi xuống sau đám người.
Doãn Võ ở bên ngoài kêu lên: “Có chưa?”
Doãn Văn ở bên trong đáp: “Có chút, còn không phải quá rõ, chuyển chút nữa đi.

Tốt rồi, ý da, xoay qua, lại quay lại chút!”
Diệp Tuệ trong nhà bếp nghe thấy cặp song sinh một hỏi một đáp, hiển nhiên là đã quen thuộc với phương thức nhận tín hiệu của TV rồi, không khỏi cảm thấy buồn cười, cuộc sống này thật tuyệt nha..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui