Lại Thấy 1982 Hựu Kiến 1982


Diệp Tuệ biết bản thân đang quậy, Tân Bội chắc chắn phải ghi hận mình, nhưng cô cũng chẳng lo được nhiều như vậy, quan trọng là anh trai an toàn.
Hai anh em họ đưa Tân Bội đến cửa xưởng ô tô, gặp Hoàng Hồng Vệ ở đằng kia, đối phương vừa thấy Diệp Chí Phi với Tân Bội, đầu tiên là hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Chí Phi một cái, chợt lại như kịch Xuyên đổi mặt mà thay một khuôn mặt tươi cười chào hỏi với Tân Bội: “Bác sĩ Tân, hôm nay đi chơi à?”
Tân Bội liếc đối phương một cái, không để ý đến, nói với anh em Diệp Chí Phi: “Được rồi, liền đến đây thôi, cám ơn hai người đưa em về.”
Trong lòng Diệp Chí Phi có chút xin lỗi, vốn tính bồi cô một ngày, kết quả cũng chỉ xem điện ảnh một lúc: “Ngày mai anh phải đi Quảng Châu, chờ lần sau trở về lại đến gặp em.

Anh sẽ viết thư cho em.”
Sắc mặt Tân Bội buồn bực, vốn biết Diệp Chí Phi muốn đi Quảng Châu, hôm nay cố ý xin nghỉ đến bồi anh ấy, kết quả bị em gái anh trộn lẫn cả một ngày, nói cũng không nói được một câu cho tốt, tâm tình là kiểu gì cũng không vui nổi.
Lúc này Quách Mỹ Quyên đạp xe trở về từ bên ngoài, trông thấy Tân Bội, lớn tiếng chào hỏi với cô ấy: “Bội Bội!”
Diệp Tuệ lườm Quách Mỹ Quyên một cái, nhủ thầm một tiếng: “Vua nịnh nọt!”.

ngôn tình hài
Tân Bội nghe thấy cô nói như vậy, có chút ngoài ý muốn mà liếc nhìn cô một cái, sao em ấy quen Quách Mỹ Quyên, còn biết cô ta là vua nịnh nọt? Là Diệp Chí Phi nói cho em ấy?
Diệp Chí Phi không nhịn được cười: “Tuệ Tuệ, sao em biết cô ta là vua nịnh nọt?” Anh từng gặp Quách Mỹ Quyên hai ba lần, mỗi lần đều là chạy tới vỗ mông ngựa Tân Bội, quả thật là vua nịnh nọt.
“Cô ta không phải à?” Diệp Tuệ trắng mắt liếc bên kia một cái, “Người như vậy cách càng xa càng tốt.

Vật họp theo loài, người lấy đoàn mà chia, kết giao bạn bè vẫn là phải thận trọng.

Chúng ta đi, tạm biệt chị Tân Bội!”
Tân Bội nghe ra được lời này là châm chọc cô là cùng loại người với Quách Mỹ Quyên, tâm tình lập tức lại càng không tốt lắm.

Quách Mỹ Quyên chạy đến trước mặt Tân Bội, nhìn bóng lưng anh em Diệp Tuệ, ngữ khí xem thường nói: “Lại là cái kẻ chơi bời lêu lổng không việc làm kia à.”
Tân Bội lườm Quách Mỹ Quyên một cái, tâm tình lại càng chẳng vui vẻ: “Anh ấy không phải kẻ chơi bời lêu lổng không việc làm!”
Lúc này Hoàng Hồng Vệ lại đi, tiếp lời nói: “Anh cảm thấy Quách Mỹ Quyên nói đúng lắm, Diệp Chí Phi ngay cả việc cũng không làm, cả ngày dạo đông dạo tây không làm việc đàng hoàng.

Trừ bỏ bộ dạng cao chút soái chút, miệng ngọt chút, còn có ưu điểm gì? Bác sĩ Tân đừng có bị hoa ngôn xảo ngữ của thằng đó lừa cho.”
Quách Mỹ Quyên vẫn luôn nhớ chuyện Diệp Chí Phi ra mặt giúp em gái anh ta, ấn tượng đối với anh rất không tốt, “Bội Bội, điều kiện của cậu tốt như vậy, dạng người gì không tìm được, lại cứ tìm như anh ta chứ? Cậu ngàn vạn đừng có lãng phí chính mình.”[*]
[*]: Đây là một vài lời bình với đoạn này của mình: Đm mày cái con điên, em gái người ta người ta không giúp chả nhẽ đi giúp mày, mày có tư cách gì mà ‘có ấn tượng không tốt’ với người ta? Mày là má ông trời hả, hay là vua vũ trụ? Ối giời cái thá gì cũng chả phải mà còn làm tinh làm tướng, còn ‘đừng có lãng phí chính mình’…, thế cứ ngu ngốc làm bạn mày rồi thuận tiện bị mày lợi dụng mới là không lãng phí hở? Thật sự là quen biết, chịu đựng rồi trò chuyện với mày mới là lãng phí chính mình nhất đó nhé!!!
“Mấy người là ai của tôi hả? Cần mấy người xen vào việc của người khác à!” Tân Bội càng nghe càng cảm thấy chói tai, xoay người bước đi.
Quách Mỹ Quyên nhìn bóng lưng cô ấy, tức giận đến đầu bốc khói: “Hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú, về sau cho cô đẹp mặt.”
Hoàng Hồng Vệ bị Tân Bội rống một trận cũng không khỏi nắm chặt nắm đấm.
Diệp Tuệ với Diệp Chí Phi trở về nhà, vừa đúng lúc người nhà đều đang chờ bọn họ về ăn cơm, cả nhà chúc mừng sinh nhật cho anh.

Buổi tối Ngụy Nam cũng tới đây, một là vì hôm nay là sinh nhật bạn tốt, hai là vì hôm nay Diệp Tuệ khai giảng báo danh, anh muốn đến hỏi thăm lớp với ký túc xá của Diệp Tuệ một chút, không nghĩ tới Diệp Tuệ ở nhà, có thể trực tiếp hỏi chính chủ.
Ngụy Nam hàn huyên về công tác đánh nghiêm gần đây với bọn họ một chút, đặc biệt nhắc nhở bọn họ phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng có lưu nhược điểm cho người ta, nếu như bị tố cáo, sẽ chọc tới phiền toái không cần thiết.

Anh đưa ra một ví dụ, có người bởi vì tụ chúng khiêu vũ trong nhà ảnh hưởng đến hàng xóm, bị hàng xóm tố cáo tụ chúng **, cả đám người kia bị lấy tội lưu manh mà bị bắt lấy.
Diệp Chí Phi quay đầu nhìn Diệp Tuệ một cái, nhớ tới những chuyện con bé nhắc nhở mình kia, xem ra thật sự không phải bịa đặt, cần phải cẩn thận một chút mới được.
Ngụy Nam không có ngủ lại ở nhà bọn họ, mà là trở về ký túc xá của đơn vị, nói là tùy thời sẽ có khả năng phải ra làm nhiệm vụ, phải trở về tùy thời chờ lệnh.
Diệp Tuệ trông coi Diệp Chí Phi lên lầu ngủ, tin tưởng hôm nay anh xem như đã an toàn mà vượt qua, lúc này mới yên tâm lên lầu ngủ.

Sáng hôm sau, Diệp Tuệ chào hỏi với Diệp Chí Phi, vội vàng chạy đến trường.

Đám bạn cùng phòng của cô đều đến rồi, 8 người 1 phòng, trong đó có 3 người thành phố này, 3 người là thành phố khác của tỉnh này, còn có 2 người tỉnh ngoài.

8 nữ sinh tất cả còn không phải cùng một lớp, lớp học của Diệp Tuệ chỉ có 6 nữ sinh.

Vừa hỏi, trừ bỏ cô ra, còn lại là đều bị điều phối đến ngành này, mọi người đều không biết ngành vật liệu là học cái gì.
Cái này thật xấu hổ.

Thật sự ra Diệp Tuệ cũng không rõ lắm ngành vật liệu đến cùng là học cái gì, đại khái chính là vật liệu hữu cơ với vật liệu vô cơ, kim loại với phi kim loại các kiểu nhỉ.

Ngành ưu thế của trường bọn họ là địa chất với luyện kim, cái này cũng càng không thích hợp cho con gái học.

Diệp Tuệ đổ lại cũng thản nhiên, đã thi lên rồi, vậy học thôi, kiểu gì cũng có thể học được chút gì, về phần tương lai có dùng hay không, vậy cũng phải về sau rồi nói, dù sao cô không muốn dạy học nữa, không thể sống 2 đời giống y nhau a, vậy thì không có ý tứ cỡ nào.
Đối với chúng tân sinh viên vừa vào đại học mà nói, phiền não về chuyên ngành, công việc của tương lai đều không phải là cái nên suy xét lúc này, giờ nên suy xét, là thả lỏng thế nào, hưởng thụ cuộc sống đại học thế nào, học tập gian khổ học tới mười mấy năm, giờ cuối cùng không có áp lực học lên đại học đè trên đỉnh đầu, vậy thì tận tình hưởng thụ thanh xuân đi, cái có thể đại biểu thanh xuân nhất là gì? Đương nhiên là tình yêu tốt đẹp nha.
Học viện Công nghiệp ít nữ sinh, lớp Diệp Tuệ 39 người, tổng cộng chỉ có 6 nữ sinh, thế nên mỗi cô nữ sinh đều là bảo bối.

Mà nữ sinh ngành kỹ thuật xinh đẹp như Diệp Tuệ đây lại càng là sự tồn tại như sao vây quanh trăng vậy, vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Lần đầu tiên họp lớp, mỗi bạn học đi lên tự giới thiệu, Diệp Tuệ không thể nghi ngờ là làm người ta ghé mắt nhất, cô xinh đẹp, cử chỉ tự nhiên hào phóng, mồm miệng lanh lợi, tiếng phổ thông nói cũng hay, quần áo trang điểm cũng thời thượng hơn so với nữ sinh khác, thế nên vừa họp lớp xong, đã được các nam sinh nhận định là hoa hậu lớp.

Không chỉ là hoa hậu lớp, còn là hoa hậu ngành, thậm chí còn có hi vọng đoạt ngôi hoa hậu toàn bộ Học viện Công nghiệp.
Chủ nhiệm lớp thầy Phương cũng rất thưởng thức Diệp Tuệ, vừa họp lớp xong, thầy liền trực tiếp chỉ định Diệp Tuệ là lớp trưởng tạm thời, lý do là cô là người địa phương, nếu lớp học tổ chức hoạt động ngoài trường gì đó thì cô quen thuộc hơn nhiều.

Thầy Phương là sinh viên đợt thứ nhất sau khi khôi phục thi đại học, sau khi tốt nghiệp thì ở lại trường giảng dạy, lần đầu tiên làm chủ nhiệm lớp, tuổi nhưng là không nhẹ, thầy không phải sinh viên khóa tham gia thi đại học này, lúc tốt nghiệp đại học đã 26, chưa kết hôn.
Thật ra Diệp Tuệ cũng không quá muốn làm cán bộ lớp, cô phải thường xuyên đi về trông coi tình huống trong nhà, chuyện của lớp có thể liền không quá lo lắng, hơn nữa trong lớp nam sinh chiếm đa số, cho nên lớp trưởng cần phải là nam sinh đảm nhiệm thì càng thích hợp, nhưng mà thầy Phương cứ bắt cô đảm nhiệm.

Diệp Tuệ chỉ đành đuổi vịt lên giá.
Nói như vậy, nữ sinh xinh đẹp làm náo động quá mức là dễ chọc người ghen ghét, chẳng qua nữ sinh lớp Diệp Tuệ ít, lại đều ở 1 ký túc xá, cô cũng không ngạo khí, biết làm người, giỏi về chiếu cố cảm xúc người khác, lại giống như bà chị vậy, cho nên rất nhanh liền thắng được tín nhiệm cùng ưa thích của mọi người.

Tuy không phải là nữ sinh lớn tuổi nhất của lớp, nhưng mọi người đều còn rất thân mật mà gọi cô một tiếng chị Tuệ.
Ngày thứ ba sau khi khai giảng, Diệp Tuệ nhận được một phong thư khi lên lớp, phong thư viết tên cô, mở ra xem một cái, là một bài thơ 14 dòng tên “Gửi Diệp Tuệ”, nội dung nhiệt tình dào dạt mười phần, bản lĩnh chữ nghĩa của người này rất sâu, so sánh cô thành dạ oanh trong rừng, sương trong sáng sớm.

Diệp Tuệ nhìn những từ khen ngợi đầy cả giấy, không khỏi cảm thấy xấu hổ, vì sao trong sinh viên ngành kỹ thuật cũng có nhân tài như vậy hở.

Lạc khoản của thư là Thiên Hành Kiện.

Đây không phải tên thật, Diệp Tuệ cũng chẳng biết là ai viết thư, nhưng hẳn là nam sinh trong lớp.
Hôm đó, lúc cô đang sửa sang lại danh sách lớp, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy một người tên là Du Thiên Hành, danh sách của bọn họ là dựa theo số thứ tự học tập mà xếp, mà số thứ tự học tập lại là dựa theo thành tích thi đại học mà xếp, nói cách khác, cái vị tên Du Thiên Hành này là hạng nhất lớp họ.

Đến cùng là thần thánh phương nào, cô chả có ấn tượng gì, lần đầu tiên lúc đến họp lớp mọi người đều chẳng quen thuộc, cô không có khả năng đều nhớ hết được.

Cái vị Thiên Hành Kiện kia sẽ là là Du Thiên Hành sao?
Chạng vạng, lúc Diệp Tuệ cùng đi căn tin ăn cơm với bạn cùng phòng thì bị một nam sinh cản ở cửa căn tin: “Bạn học Diệp Tuệ, thơ hôm nay cậu xem chưa?”
Diệp Tuệ ngẩng đầu nhìn một cái, nam sinh này mặc áo sơ mi trắng, thân hình cao gầy, tóc cắt ngắn ngủn, ngũ quan không thể nói là xuất sắc cỡ nào, nhưng mà tổ hợp lại thì nhìn vô cùng sạch sẽ thoải mái, trong mặt mày có một tia kiêu căng, hẳn là một người cực kỳ tự tin.

Diệp Tuệ cười: “Cậu là vị Thiên Hành Kiện kia?”
Anh ta sờ cằm một cái: “Kẻ hèn Du Thiên Hành.

Thiên Hành Kiện là bút danh của tôi.”
Diệp Tuệ nói: “Thơ tôi xem rồi, văn từ tuyệt đẹp.

Có điều nếu như là dùng để ca ngợi một người, tôi cảm thấy hơi quá, chỉ sợ đối phương chưa hẳn gánh được nổi phần ca ngợi này.”
Du Thiên Hành nhe răng cười: “Cám ơn bạn học Diệp Tuệ tán thành, thì ra là tri âm, không biết có thể may mắn cùng nhau luận bàn thi từ nghệ thuật với cậu không?”
“Tri âm không dám nhận, tôi không biết viết thơ.

Cậu vẫn là tìm người khác đi.” Diệp Tuệ nói xong liền muốn vòng qua anh ta đi căn tin.
Du Thiên Hành nâng cánh tay lên phi thường thân sĩ mà nhường cô đi qua: “Không biết viết thơ, có thể xem là được.

Hôm khác lại đến thỉnh giáo.”
Diệp Tuệ bất đắc dĩ lắc đầu, muốn đứng lại nói cho rõ ràng, phát hiện người ta đã sải bước đi mất rồi, bạn cùng phòng bên cạnh làm mặt quỷ với cô, mọi người đều ha ha cười: “Du Thiên Hành thật có ý tứ nha, nghe nam sinh trong lớp nói là một đại tài tử đó.

Thơ viết một quyển dày tới vậy nè.

Cậu ta viết thơ gì cho cậu vậy, để bọn mình cũng xem với xem.”
“Đừng quậy.” Diệp Tuệ không khỏi nhớ tới Ngụy Nam, nếu anh cũng chủ động như vậy thì hay rồi, lúc mình cự tuyệt người ta cũng có thể đủ quang minh chính đại, có điều lấy cái tính của anh ấy, còn chẳng biết khi nào mới có thể chủ động thổ lộ đâu.
Hôm sau, Diệp Tuệ lại nhận được một bài thơ thứ hai của Du Thiên Hành.

Diệp Tuệ thật sự có chút đau đầu, cô trực tiếp tìm Du Thiên Hành: “Bạn học Du, chúng ta có thể đừng như vậy được không? Có chuyện nói đàng hoàng, tôi có người trong lòng, cậu đừng lãng phí thời gian.”
Du Thiên Hành tựa hồ cũng không thất vọng, nói: “Cậu thích của cậu, tôi thích của tôi, cái này cũng không xung đột, cho nên xin đừng bóp chết linh cảm sáng tác của tôi.”
Diệp Tuệ: “……” Đây là cái thứ thần nhân gì vậy!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui