Lại Thấy 1982 Hựu Kiến 1982


Tiểu Tuyết trở thành một trong 6 vị kỳ thủ vào trận thăng cấp chung kết, hơn nữa tuổi tác nhỏ nhất, cũng là kỳ thủ duy nhất không có đẳng cấp.

Việc con bé lọt vào danh sách khiến cho toàn bộ kỳ viện chấn động, rất nhiều tiền bối đều tới đây gặp con bé, còn nhỏ tuổi đã có thể xông ra vòng vây giết vào vòng chung kết, có thể thấy được thiên phú hẳn là rất không tồi, có thầy thậm chí đã đều động ý niệm thu đồ đệ.
Diệp Tuệ càng là vui vẻ đến hỏng, dùng sức xoa đầu Tiểu Tuyết: “Tiểu Tuyết, sao em lại lợi hại như vậy chứ, chị thích em quá đi.

Muốn ăn cái gì? Chị mua cho em.”
“Em muốn ăn khoai nướng.” Tiểu Tuyết cũng là vui vẻ đến hỏng, vừa nãy cô bé còn nghe thấy một thầy khen mình đó, nói cô bé ý nghĩ rõ rang, vững vàng bình tĩnh, cái nhìn đại cục không tệ.
Du Thiên Hành đi ra trước Tiểu Tuyết, lúc này nhìn cô bé: “Cô nhóc vô cùng lợi hại nhé, quay đầu lại chúng ta lại đánh thêm một ván?”
Tiểu Tuyết quay đầu nhìn anh ấy, trong mắt tràn ngập thần thái tự tin: “Tốt, vậy thì ván tiếp theo, em không sợ anh.”
“Tiểu Tuyết em nhất định phải thắng ảnh!” Hôm nay tuy Doãn Võ không có trận đấu, nhưng cũng vẫn đến, Tiểu Tuyết thắng cuộc, cậu cũng cao hứng đến hỏng.
Diệp Tuệ nói chen vào: “Hôm nay cũng đã đánh hai ván rồi, không thấy mệt sao? Về sau lại đánh nữa.” Tiểu Tuyết với Du Thiên Hành trình độ ai cao ai thấp thật đúng là khó nói, bởi vì bọn họ đều từng thắng nghiệp dư cấp 3.
Du Thiên Hàng duỗi cái eo lười: “Có thể, hôm nào đó được nghỉ đến nhà các cậu chơi cờ, hoặc là hôm nào đó Diệp Tuệ cậu dẫn cô bé đến trường chúng ta đánh, tùy thời phụng bồi.”
Mấy người họ kết bạn chuẩn bị rời khỏi, lúc này có người lên tiếng ở đằng sau: “La Tiểu Tuyết! Cậu chờ đó, lần sau tôi nhất định sẽ thắng cậu!”
Mọi người quay đầu, trông thấy một thiếu niên 12-13 tuổi đứng đằng sau, tay cậu ta tạo thành nắm đấm, mặt mày đều là quật cường cùng không cam lòng.

Diệp Tuệ nhận ra cậu chàng chính là thiếu niên đánh cờ với Tiểu Tuyết vừa nãy kia, không khỏi hơi cười: “Bạn học nhỏ, em học cờ ở đâu?”
Thiếu niên dời tầm mắt từ trên mặt Tiểu Tuyết sang đến trên mặt Diệp Tuệ: “Ngay tại kỳ viện.

Em tên Phó Tân Vũ, La Tiểu Tuyết cậu nhớ kỹ đó.”
Tuổi Tiểu Tuyết còn nhỏ, không biết nên ứng đối khi người khác hạ chiến thiếp thế nào.

Doãn Võ nói: “Thủ hạ bại tướng mà thôi, Tiểu Tuyết lại không sợ cậu, đánh thì đánh!”
Diệp Tuệ cười nói: “Về sau các em sẽ có cơ hội đánh cờ, Tiểu Tuyết cũng tới kỳ viện học cờ.

Bạn học Phó Tân Vũ, về sau phải chiếu cố Tiểu Tuyết của bọn chị nhiều nha.”
Trên mặt Phó Tân Vũ lộ ra một tia chật vật, cậu là tìm đến đối thủ hạ chiến thiếp, kết quả người nhà đối thủ lại xem cậu thành bảo mẫu, cậu nhìn bọn họ một cái, xoay người rời đi.
Du Thiên Hành quay đầu hỏi Diệp Tuệ: “Em gái cậu học cờ ở đâu? Cô bé không phải học ở kỳ viện?”
Diệp Tuệ nói: “Học ở nhà, hàng xóm cách vách có một ông cụ dạy con bé.”
“Trâu!” Du Thiên Hành giơ ngón cái lên, “Cao thủ ở dân gian nha.

Cô nhóc năm nay mấy tuổi?”
Tiểu Tuyết nói: “10 tuổi.”
Du Thiên Hành quay đầu nói với Diệp Tuệ: “Mười tuổi mới cất bước cũng không tính quá muộn, nắm chặt thời gian bồi dưỡng cho tốt, nói không chừng tương lai còn có thể bồi dưỡng thành một danh thủ quốc gia đó.”
Diệp Tuệ cười: “Tiểu Tuyết, em muốn làm danh thủ quốc gia chứ?”
Tiểu Tuyết không hiểu mà chớp mắt to hỏi: “Danh thủ quốc gia là cái gì?”
Doãn Võ giải thích cho con bé: “Danh thủ quốc gia chính là giống Nhiếp Vệ Bình đó, chỉ người chơi cờ phi thường lợi hại.”
Tiểu Tuyết vừa nghe Nhiếp Vệ Bình, đôi mắt lập tức tỏa sáng: “Lợi hại như vậy?! Em cũng có thể làm? Em có thể chứ?”
Diệp Tuệ sờ sờ đầu cô bé: “Ai cũng không phải vừa mới sinh đã là danh thủ quốc gia, cần chậm rãi học tập huấn luyện.

Trước hết chúng ta không nghĩ cái gì mà danh thủ quốc gia vân vân, em thích chơi cờ, vậy thì cứ lo mà chơi, đánh đến đâu tính đến đó.”
Tiểu Tuyết dùng sức gật đầu: “Dạ!”
Người trong nhà nghe nói Tiểu Tuyết thắng cuộc, đều cao hứng thay cô bé, mặc kệ là thi đấu cái gì, có thể thắng chính là chuyện tốt.

Diệp Thụy Niên còn tự mình xuống bếp nấu chút món ngon.
Buổi tối Ngụy Nam cũng tới đây, anh sớm đã biết Doãn Võ với Tiểu Tuyết đang tham gia thi đấu cờ vây, hôm nay là tới đây nghe kết quả.

Nghe nói Tiểu Tuyết được giải, Ngụy Nam cao hứng nói: “Lợi hại! Đi, dẫn mấy đứa em ăn chân giò muối nhé.”
Mấy đứa nhỏ vừa nghe, lập tức hưng phấn lên: “Bọn em cũng có phần? Tốt, tốt!”
“Đi đâu ăn?” Diệp Tuệ hỏi.
Ngụy Nam nói: “Bây giờ chỗ quảng trường Nhân Dân thành phố kia đã thành chợ đêm rồi, không ít người bày sạp bán đồ ăn đồ dùng ở kia, thời gian trước anh có đi qua chỗ kia, trông thấy có người bán chân giò muối, ngửi đặc biệt thơm.”
Tiểu Vũ vừa nghe nói đến quảng trường Nhân Dân thành phố, liền có chút sợ hãi: “Nhưng mà lần trước chỗ kia có người xấu cướp bóc.” Mọi người có ấn tượng quá sâu với lần bị cướp đó, từ đó về sau, cả đám bọn họ đều chưa từng tới quảng trường Nhân Dân thành phố nữa.
“Đám người kia không phải đã bị bắt sao? Đều bị phán hình rồi.

Giờ ở bên kia vô cùng náo nhiệt, chính phủ đã đang nâng đỡ chợ đêm, có cảnh sát nhân dân trường trực ở bên kia.

Lại nói, hiện tại là thời kỳ nào rồi, còn có ai dám đến quấy rối, sợ là không muốn sống nữa à.” Ngụy Nam nói.
Diệp Tuệ cảm thấy cũng có lý, liền nói: “Không sao, không có gì, có anh Ngụy Nam ở đây mà, anh ấy là cảnh sát, mấy đứa sợ cái gì? Chúng ta đều đi thôi.”
Lưu Hiền Anh thấy bọn họ đều muốn ra ngoài, nói: “Tối rồi còn ra ngoài à? Chú ý an toàn, về sớm một chút.

Đều mặc quần áo đủ vào, đừng để cảm lạnh, buổi tối gió lớn.” Thật ra bà cũng không quá muốn để người nhà tối còn ra ngoài, sợ không an toàn, nhưng mà Ngụy Nam dẫn mấy đứa đi chơi, nếu còn chất vấn, chính là nghi ngờ cảnh sát nhân dân, đương nhiên không tiện dội nước lã.
Bọn họ cưỡi 3 chiếc xe đạp, Diệp Tuệ vốn muốn cưỡi xe chở người, Ngụy Nam nói: “Nam sinh cưỡi xe, nữ sinh ngồi xe.”
Doãn Văn với Doãn Võ đều đang nhổ giò, gần 1m7 rồi, đều cao hơn Diệp Tuệ, quả thật là ngại để chị gái chở các cậu nữa.

Vì thế nên Diệp Tuệ ngồi trên ghế sau xe Ngụy Nam, cặp song sinh chở hai chị em gái nhỏ, cùng đi ăn chân giò muối.

Ngụy Nam cố ý rơi lại về sau một chút, Diệp Tuệ phảng phất có thể lý giải ý tứ của anh, đưa tay túm lấy dây lưng đằng sau eo anh, đem mặt dán trên lưng anh, hưởng thụ ấm áp cùng ôn nhu này một chút.

Đầu năm nay, nói cái yêu đương thôi cũng thật không dễ dàng.
Tuy rằng là mùa đông, nhưng ban đêm quảng trường Nhân Dân thành phố vẫn náo nhiệt vô cùng như cũ, ngay cả đèn đuốc cũng sáng sủa hơn trước nhiều, sạp cũng nhiều hơn lúc trước rất nhiều, bán đồ ăn, dùng với chơi đều có, người dân thành phố dạo chợ đêm cũng rất nhiều, rất hiển nhiên là đã xem như tương đối thành thục, hơn nữa có quy mô nhất định.
Ngụy Nam nói: “Bọn em dẫn dắt chợ đêm lên, chính mình lại không đến nữa.”
Doãn Văn nhưng lại lòng ngứa ngáy khó nhịn: “Vậy chờ được nghỉ đông, chúng ta lại đến bày sạp đi.”
Diệp Tuệ vốn có chút bài xích theo bản năng với bày sạp, nhưng mà nhìn đến sự rầm rộ trước mắt, lại nghĩ đến lời Ngụy Nam, cảm thấy không thể một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, liền nói: “Em muốn tới thì tới đi, dù sao thì trong nhà có đồ.” Để mấy đứa nó đến bày sạp cũng không tồi, có thể thể nghiệm gian khổ cùng cảm giác thành tựu khi kiếm tiền một chút, cũng bồi dưỡng đầu óc kinh tế một chút.
Bọn họ rất có hứng thú mà đi dạo chợ đêm một vòng, ăn không ít đồ ăn vặt, trong đó bao gồm cả chân giò muối mà Ngụy Nam nói, còn đừng nói, mùi vị thật rất không tệ, hàng thật giá thật.
Lúc về, Tiểu Tuyết rất chân thành mời Ngụy Nam: “Anh Nam, Nguyên Đán anh có thể tới xem em thi đấu không?”
Ngụy Nam cười nói: “Anh cũng rất muốn đi, nhưng mà còn chưa thể xác định, Nguyên Đán có khả năng không nghỉ được.”
Diệp Tuệ vui đùa nói: “Đơn vị các anh cũng không quá nhân tính hóa, ngày nghỉ pháp định còn không cho các anh nghỉ ngơi, đồng chí độc thân sao có thể cưới được vợ nha.”
“Em nhưng lại nhắc nhở anh đó, anh phải về phản ánh với lãnh đạo mới được, không thì anh không cưới được vợ phải đi tìm bọn họ bồi thôi.” Ngụy Nam nháy mắt trái với cô, trong mắt cười có ánh sao lấp lóe.
Diệp Tuệ đỏ mặt, xoay mặt qua ngượng ngùng nhìn anh ấy.
Sau khi Ngụy Nam về rồi, Doãn Văn làm mặt quỷ với Diệp Tuệ: “Chị, em nói không sai chứ! Chị chắc chắn đang yêu đương với anh Nam!”
Diệp Tuệ ném sách luyện tập trước mặt cậu: “Không có! Em nhọc lòng bậy bạ cái gì, nhanh nhanh làm bài đi!”
“Hừ, không thừa nhận em cũng biết.” Doãn Văn cười đến rất đắc ý.
Sắp sửa liền tới Nguyên Đán rồi, còn có một tháng nữa liền ăn Tết, Diệp Chí Phi còn chưa về, nói là đơn đặt hàng của nhà xưởng bên kia xếp chặt quá, phải trễ vài ngày so với thời gian bọn họ mong muốn mới ra hàng được.

Diệp Tuệ có chút lo lắng, bởi vì mọi người mua vải làm quần áo đều là vì đuổi kịp để ăn Tết, mùa này thợ may bận nhất, cho nên mua vải phải nhanh chóng, chậm thì chỉ sợ không làm quần áo được.

Mặc dù có không ít hàng xóm biết năm nay bọn họ có bán vải, còn đang chờ, nhưng không thể chỉ dựa vào chút lượng tiêu thụ kia của hàng xóm nha, năm nay ít nhất có hơn cả cây số vải dệt đó.

May mà thứ như vải vóc đây sẽ không biến chất, chỉ cần bảo quản tốt thì vẫn có thể cất giữ được.
Hôm Nguyên Đán đó, Doãn Võ đi tham gia thi thăng cấp cờ vây, Tiểu Tuyết thì lại đi tham gia thi đấu cờ vây.

Lẽ ra Tiểu Tuyết cũng phải đi tiến hành thi thăng cấp, có điều hiển nhiên là thi đấu cờ vây quan trọng hơn thi thăng cấp, trước thi đấu đã, sau lại cân nhắc chuyện thi thăng cấp.

Hơn nữa nghe nói đẳng cấp nghiệp dư là kỳ viện trao tặng, nói không chừng thi đấu xong rồi, Tiểu Tuyết liền có thể trực tiếp xác định đẳng cấp, mà không cần tham gia thi thăng cấp nữa.
Hôm đó Ngụy Nam vẫn là xin nghỉ được, anh nói với lãnh đạo là muốn bồi bạn gái, lãnh đạo vẫn là rất nhân tính hóa, không sắp xếp anh đi trực ban.

Ngụy Nam nhớ tới lời lãnh đạo: “Cho cậu xin nghỉ, nhanh nhanh cưới vợ về, để về sau tới ngày nghỉ tiện sắp xếp đồng nghiệp độc thân khác nghỉ ngơi.” Anh liền không nhịn được mà muốn cười, cô dâu này của anh trong một chốc không cưới về được nha, vậy làm sao giờ đây?
Thi thăng cấp với thi đấu cờ vây đều cử hành ở kỳ viện, hôm đó kỳ viện phá lệ náo nhiệt, trong trong ngoài ngoài đều là người, còn có phóng viên tòa soạn.

Mấy chị em Diệp Tuệ đều đến, Ngụy Nam đi với bọn họ, Du Thiên Hành cũng tới đây, anh là tham gia thi thăng cấp, cũng thuận tiện muốn xem thành tích của Tiểu Tuyết chút xem.
Đối thủ của Tiểu Tuyết là một dân nghiệp dư cấp 4, vừa khéo là kỳ thủ thắng Du Thiên Hành tuần trước kia, cái này không thể không nói là đặc biệt khéo.

Chỉ cần Tiểu Tuyết thắng trận đấu này là có thể đủ vào top 3, đương nhiên, dù cho không vào top 3 được, thành tích này của cô bé cũng phi thường không tồi, học cờ miễn cưỡng mới có 1 năm, còn chưa tiến hành huấn luyện chuyên nghiệp, có thể đủ đạt tới trình độ nghiệp dư cấp 3, cái này nói rõ là phi thường có thiên phú.

Diệp Tuệ cũng không trông cậy vào con bé có thể thắng.
Tiểu Tuyết biểu hiện ra sự trầm ổn không tương xứng với tuổi tác cùng tính cách hoạt bát của cô bé trên kỳ nghệ, cô bé thận trọng, đánh phi thường vững chắc.

Đối thủ của cô bé đã hơn 30 tuổi, là một người ham thích nghiệp dư, có một loại lòng ái tài với Tiểu Tuyết, nhưng cũng không khinh thị cô bé.

Hai người ngươi tới ta đi, bàn cờ này đánh đủ 2 tiếng quy định, cuối cùng trọng tài vừa đếm con cờ, Tiểu Tuyết thế mà lại lấy ba phần tư con cờ thắng lợi.
Chính Tiểu Tuyết cũng không thể tin được hai mắt của mình, cô bé căng tròn miệng: “Con cho rằng con đã thua.”
Nghiệp dư cấp 4 vươn tay về phía Tiểu Tuyết: “Anh hùng xuất thiếu niên, chú thua tâm phục khẩu phục!”
Trong hốc mắt Tiểu Tuyết đều nhòe ra nước mắt, toàn trường càng vỗ tay như sấm dậy.

Bàn tay to của Ngụy Nam đè đè đầu Tiểu Tuyết: “Tiểu Tuyết thật ghê gớm!” Diệp Tuệ càng là hưng phấn đến độ hôn một cái lên mặt cô bé: “Tiểu Tuyết của chúng ta quá lợi hại!”
Tiểu Vũ khóc còn lợi hại hơn cả Tiểu Tuyết, lệ rơi đầy mặt.

Doãn Văn với Doãn Võ thì ngây ngô cười hì hì, dùng sức vò đầu Tiểu Tuyết.

Du Thiên Hành càng là cực kỳ hâm mộ: “Trường Giang sóng sau đè sóng trước nha, quên đi, anh vẫn là không đánh với em, miễn cho tự rước lấy nhục.” Bởi vì người Tiểu Tuyết thắng là đối thủ từng thắng anh, trình độ bên cao bên thấp vừa thấy hiểu ngay.
Trận chung kết top 3 là tiến hành vào buổi chiều, giữa trưa bọn họ ăn cơm trong tiệm cơm phụ cận kỳ viện, sau đó trở lại kỳ viện để nghỉ ngơi.

Một ông cụ tóc hoa râm tìm được bọn họ: “Tôi là viện trưởng Vương Kiến Lương của kỳ viện Nam Tinh, muốn hỏi một chút bạn học La Tiểu Tuyết có hứng thú học cờ với tôi không.”
Diệp Tuệ vừa nghe thân phận của đối phương, liền không chút do dự đáp ứng: “Đương nhiên nguyện ý, về sau xin viện trưởng Vương chỉ điểm em gái cháu nhiều hơn.

Tiểu Tuyết, nhanh nhanh chào hỏi với thầy Vương.”
Tiểu Tuyết đứng lên cúi người một cái: “Chào thầy Vương!”
Vương Kiến Lương cười gật đầu: “Buổi chiều thi đấu xong, mặc kệ thành tích như nào, đều đi qua tìm thầy, phòng làm việc của thầy ở ngay bên kia.” Ông chỉ ra đằng sau một chút.
“Vâng.” Diệp Tuệ đáp ứng đầy miệng, về sau Tiểu Tuyết liền phải tiến hành huấn luyện cờ vây chuyên nghiệp.
Trận đấu buổi chiều rất vất vả, rút thăm tiến hành thi đấu, Tiểu Tuyết là trận đầu, người đánh cờ với cô bé là một tuyển thủ nghiệp dư cấp 6, ưu thế đẳng cấp của đối phương thật sự là mang tính áp đảo, thế nên Tiểu Tuyết thua.

Rốt cuộc cô bé đạt được hạng ba, thắng được một bộ cờ nguyên bộ và một quyển giấy chứng nhận.

Ý nghĩa của tham gia thi đấu cờ vây không ở phần thường, mà là vinh dự, đối với Tiểu Tuyết mà nói, có lẽ càng là tìm được một con đường nhân sinh càng rộng lớn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui