Làm Bạch Nguyệt Quang Của Nam Thần

Tôi sẽ đến Bạch Nguyệt, nhưng tôi có một điều kiện.

- Em nói đi. Nếu như hợp lý thì anh sẽ chấp nhận.

- Rất đơn giản... Chỉ cần dự án có Tống Khinh Lan, tôi đều muốn tham gia.

Nghe xong điều kiện thì gương mặt của La Duật liền tối sầm lại, Nhan Đàm lúc này liền cười cợt, cậu ta đã nói rồi mà, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Lần này Tần Mặc Trúc cũng chỉ là muốn chọc giận Tống Khinh Lan nên mới lợi dụng anh thôi, xem nào xem nào... Chắc là sẽ không quá ba ngày nữa đâu nhỉ?

- Tại sao em lại muốn như vậy?

Tần Mặc Trúc liền cười đầy bí hiểm, sau đó còn cầm dao xiên thẳng vào miếng thịt ở trên đĩa, lại nói:

- Những năm qua ngu dốt bao nhiêu... Thì phải lấy lại hết chứ, không thể để người ta nghĩ rằng Tần tam tiểu thư là đứa dễ bắt nạt!

Dừng một chút, Tần Mặc Trúc lại nhìn La Duật, nói:

- Vậy anh... Có thể đồng ý điều kiện này hay không?

Đến đây La Duật liền bật cười, còn tưởng rằng cô muốn nối lại tình xưa với Tống Khinh Lan, nhưng hóa ra là muốn trả thù à? Nếu như vậy thì vừa hay hợp ý của anh, một mũi tên đã trúng hai đích... Anh rất thích.

- Được! Ngày mai trợ lý của anh sẽ đưa hợp đồng đến cho em.

- Được.

Kết thúc bữa ăn thì Nhan Đàm nhận nhiệm vụ đưa Cao Lữ Uyên về nhà, còn La Duật lại đưa Tần Mặc Trúc về nhà.

Chỉ là trên đường đi thì không ai nói với ai câu nào, mãi cho đến khi về đến Tần gia, ở trước cửa đã có hai người đứng chờ sẵn, chính là Tần Nam và Tần Bảo Xuyến, xem ra hai người họ rất lo lắng cho em gái.

La Duật còn cười nhẹ một cái, chỉ là đi chơi về muộn một chút đã lo lắng thành ra như vậy, nếu như anh thật sự muốn cưới Tần Mặc Trúc thì không biết Tần gia sẽ xào xáo đến mức nào nhỉ?

- Xem ra Tần gia cực kỳ lo lắng cho em đó Tiểu Trúc, em xem... Chỉ về muộn có năm phút mà anh chị của em đã đứng ngồi không yên.

Tần Mặc Trúc cũng nhìn thấy, nhưng rồi sau đó cô lại không quá quan tâm, có lẽ ở Tần gia đã có một người nhận ra sự thay đổi của cô, La Duật là người thứ hai, nếu như anh đã nghi ngờ thì cô cũng muốn lợi dụng điểm này... Để xem là tại sao cô lại xuất hiện ở thế giới này, liệu giữa cô và Tần Mặc Trúc có quan hệ gì với nhau hay không?

- La tổng, lần trước anh nói tôi không phải Tần Mặc Trúc... Là vì tôi thay đổi tính cách sao?

Anh có hơi giật mình, nhưng rồi sau đó liền cười xòa, nói:

- Là anh nghĩ nhiều rồi, em vẫn là Tiểu Trúc, không có chuyện gì đâu, em đừng để ý.

- Vậy sao...

Bỏ lại hai chữ này xong thì Tần Mặc Trúc liền bước xuống xe để vào nhà, nhưng La Duật thấy có gì đó không đúng lắm... "Vậy sao"? Tại sao anh có cảm giác hai chữ này cô nói ra có hơi thất vọng vậy nhỉ?

Nhưng thất vọng cái gì chứ? Khó hiểu...

[...]

Còn Tần Mặc Trúc sau khi về nhà còn bị ông nội, cha mẹ và anh chị xoay vòng vòng xem có bị thương ở đâu không.

Hóa ra là chuyện sơ suất của đạo cụ đã truyền đến Tần gia rồi, ban đầu khi Tần Chính Hoành nghe nói kiếm đạo cụ bị đổi thành kiếm thật, còn suýt chút nữa đâm con gái bảo bối liền sốt sắng muốn chạy đến phim trường, nhưng sau đó lại có người nói rằng Tần Mặc Trúc đã phát hiện và báo cáo xử lý rồi.

Nghe đến đây Tần gia mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tuy là không có nguy hiểm nhưng bé cưng nhà họ, tâm can bảo bối của Tần gia đi diễn cả ngày cực khổ như vậy, ai nấy đều thấy sót xa.

- Bé út à, con không sao thật chứ? Có bị thương ở đâu không? Có cần cha gọi bác sĩ không?

Tần Mặc Trúc thật sự là không chịu nổi mà, người nhà họ Tần hình như bao bọc cô hơi quá rồi, giống như là chỉ cần cô trầy một chút da liền chết vậy.

Nhưng mà... Đây lần đầu tiên cô được đối xử như tâm can bảo bối.

Còn ở kiếp trước, tuy là tiểu thư phủ tướng quân, cũng là nữ tướng quân, là hồng nhan tri kỷ của trữ quân... Nhưng họ cũng không yêu thương cô như vậy, so về thật lòng... Thì mấy ai thật lòng chứ.

Trái lại Tần Mặc Trúc ở thế giới này, được cưng chiều đến vô hạn, giống như là bảo bối trong lòng họ, nhưng cô dám chắc... Họ đều thật lòng đối đãi với mình, còn lý do tại sao... Thì cô cũng không biết nữa...

- Thật ra con không sao... Chỉ là...

- Chỉ là cái gì?

Đến đây Tần Mặc Trúc cũng kéo tay áo lên một chút, để lộ một vết xước nhỏ, đây là vết trầy khi bị kéo lên cao lúc quay phim.

- Chỉ là bị trầy da một chút thôi, mọi người không cần...

Còn chưa để cô nói hết thì cha cô đã hốt hoảng đến mức làm rơi điện thoại, ông nội còn rơi cả tách trà, hét lớn:

- Trời ơi! Bác sĩ! Gọi bác sĩ!

- Không không không, gọi cấp cứu, gọi cấp cứu...

Cô ngơ ngác, nhưng rồi lại nói.

- Con không cần thật mà...

#Yu~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui