Tô Điềm lại thêm một buổi tối ngủ không ngon giấc.
Gần đây, chất lượng giấc ngủ của cô giảm sút rõ rệt, thậm chí kem che khuyết điểm cũng không che được vết thâm dưới mắt.
Bạch Hạo Phiền mới làm chung với cô được hơn ba tháng, nhưng đã không ít lần nhìn thấy cô ngủ gật trước máy tính rồi.
“Tô Điềm, tối qua cô lại ngủ không ngon à?” Bạch Hạo Phiền nhìn cô, ánh mắt tràn đầy cảm thông: “Mất ngủ? Hay là thức khuya?”
Tô Điềm đang chỉnh lý tài liệu trên bàn, che miệng ngáp một cái, tồi bực bội chỉnh lại tóc: "Mất ngủ.
Hồi còn học trung học, Tô Điềm từng đọc được một câu thơ “Đai áo lỏng cài không hối hận, tương tư héo úa cả thân gầy”. Lúc đó, cô đọc xong mà còn cười khẩy, cô không tin con người bây giờ còn có thể vì tình yêu mà cuồng nhiệt đến như vậy. Nhưng mà bây giờ, cô giống như bị vả mặt, bởi vì cô cũng đang vì Quý Sở Yến mà mất ngủ mấy đêm.
Vừa nghĩ tới Quý Sở Yến, Tô Điềm lại không nhịn được mà buồn bã.
Bạch Hạo Phiền nhận ra được sự thay đổi sảo mặt của cô thì hắng giọng một cái, chế nhạo nói: "Bây giờ là mùa đông mà cô vẫn còn hoài xuân à? Nhưng mà cũng phải, một nhà thơ người Anh đã từng nói, nếu như mùa đông đã tới thì mùa xuân cũng sẽ chẳng còn xa nữa... Ui da! Đau... Đau...”
Tô Điềm đập một chồng tài liệu lên vai anh ta.
Cô lập tức hiểu ra lý do tại sao Bạch Hạo Phiền đến tận bây giờ vẫn chưa co bạn gái. Sau khi quen biết nhau, cô cũng phát hiện, Bạch Hạo Phiên căn bản hoàn toàn không giống như ấn tượng “ngốc bạch ngợt” ban đầu của cô. Anh ta đúng là có “ngốc”, có “bạch”, nhưng mà không có chút “ngọt" nào.
“Tô Điềm, cô ra tay độc ác thế à?" Bạch Hạo Phiền giả vờ khóc lóc kể lề: “Cô bị tôi vạch trần, thẹn quá hóa giận, nên mới ra tay ngoan độc như thế có phải không?”
Tô Điềm lạnh lùng liếc anh ta một cái, sau đó tiếp tục chỉnh lý tài liệu, không có ý định tiếp tục nói chuyện với anh ta.
“Nói thật thì biểu cảm vừa rồi của cô khiến tôi nháy mắt liên tưởng tới góa phụ u oán trong đêm tân hôn” Bạch Hạo Phiên cẩn thận từng li từng tí bổ sung.
"..."
Tô Điềm lập tức cảm thấy chột dạ.
Bạch Hạo Phiền nói đúng, cô đúng là có hơi “u oán", không những thế, cô còn cảm thấy bản thân mình rất đáng thương, rất ấm ức
Quý Sở Yến có vẻ không phải là người không hiểu phong tình, nhưng mối quan hệ giữa họ luôn trì trệ, giống như con diều treo trên cột điện, không lấy xuống được, cũng chắng bay lên được,
Tô Điềm ủ đột vô cùng. Cô cảm thấy mình đã thể hiện rất rõ rằng rồi. Mặc dù cô không thể hiện ra một
cách thẳng thắn giống như trước đây, nhưng mà rõ ràng ý tứ không ít. Chỉ căn Quý Sở Yến không phải bị mù thì hoàn toàn có thể nhận ra được tình cảm từ những cái nhìn của cô.
Đương nhiên, không loại trừ một khả năng, đó là anh đang giả vờ mù.
“Haizz..."
Tô Điềm khẽ thở dài.
Cô đột nhiên không biết tối qua đuổi Quý Sở Yến đi như vậy là đúng hay sai. Nếu như cứ xoắn xuýt quá thì cũng không phải chuyện gì tốt, nhưng mà nếu như cô nổi tính nhỏ nhen lên thì cũng khó mà thu lại được.
"Mỹ nữ khốn khổ vì tình” Bạch Hạo Phiền lắc đầu: “Không ngờ mỹ nữ cũng có ngày yêu mà không được.
Tô Điềm liếc mắt như lưỡi đao phóng về phía Bạch Hạo Phiền, anh ta lập tức im lặng.
Nhưng chưa tới ba giây sau, anh ta lại không nhịn được mà mở miệng: “Nhưng mà người như cô mà thổ lộ thì xác suất thành công chắc phải là 100% đấy!”
Tô Điềm đấu tranh tư tưởng không biết bao nhiêu lăn. Đúng như lời Bạch Hạo Phiền nói, trước đó cô từng thổ lộ hai lần, lần nào cũng thành công.
Nhưng mà, Quý Sở Yến lại không giống những người khác.
Tô Điềm chuyển hướng sang Bạch Hạo Phiền, do dự hỏi: “Anh cảm thấy tôi mà thổ lộ thì nhất định sẽ thành công à? Anh có lòng tin với tôi thế sao?”
“Tất nhiên rồi” Bạch Hạo Phiền vẻ mặt kiên định, nửa đùa nửa thật nói: "Không tin thì cô cứ thổ lộ với tôi đi, nhất định sẽ thành công..."
“Thôi im đi”
Tô Điềm trừng mắt nhìn anh ta một cái, Bạch Hạo Phiền lập tức dừng nói
Lời nói của Bạch Hạo Phiền giống như một phát súng đột nhiên bản ra
Trong lòng Tô Điềm vậy mà lại nảy sinh suy nghĩ hay là chủ động tỏ tình...
Nhưng mà hôm qua cô còn đang tức giận.
Ánh mắt của cô lập tức nhìn về phía quyển lịch. trên bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngày 25 tháng 12 được khoanh tròn màu đỏ. Đó là lễ giáng sinh
Có cái gọi là thời thế tạo anh hùng, thời cơ quyết định phần lớn thành bại. Tô Điềm cảm thấy dựa vào thái độ của cô hôm qua thì chắc chắn hai người sẽ có một khoảng thời gian không liên lạc với nhau. Nhất định phải vượt qua được giai đoạn xấu hổ này thì lời tỏ tình của cô mới không coi là quá đột ngột, cơ hội thành công cũng lớn hơn.
Và Giáng sinh cũng là ngày lễ yêu thích của Tô Điềm. Khi cô còn du học ở London, cô sẽ cùng bạn cùng phòng đi xem đèn đường Giáng sinh, đi trượt băng với những người trẻ lạ gần Tháp London, hát những bài hát mừng quanh cây thông Noel khổng lö ở Quảng trường Trafalgar, tặng bạn bè những món quà ý nghĩa...
Nói tóm lại, đối với Tô Điềm mà nói, đây là một ngày lễ ngập tràn niềm vui.
Trong lòng cô ngứa ngáy đến phát run.
Ngày lễ cô yêu thích, ở cùng với người mà cô yêu thích, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy lãng mạn lắm rồi.
Tô Điềm không nhịn được, khẽ cong môi cười một tiếng.
Ông già Noel, món quà Giáng sinh năm nay của ông dành cho con hãy là môt nqười ban trai nhé!