Tô Điềm không giấu nối niềm vui trong lòng chút nào. Để không khiến Quý Sở Yến nhìn ra sự khác 'thường của cô, trước Giáng Sinh một tuần, cho dù Quý Sở Yến nhiều lần đến tìm cô, cô đều lấy lý do thân thể không khỏe mà giả vờ đáng thương, thoái thác rằng muốn nghỉ ngơi, lần nào cũng không để Quý Sở Yến có cơ hội ở lại trong nhà cô lâu. Bản thân Tô Điềm cũng rất khó chịu~ tật xấu dễ mềm lòng trước Quý Sở Yến e là không thay đổi được mất.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến ngày Giáng Sinh, vừa hay lại là thứ bảy, Tô Điềm thoải mái mà ngủ nướng. Mười giờ rưỡi sáng, bầu trời bên ngoài cửa kính sát đất xám xịt, gió thổi rất mạnh, trên mặt. sông, những con thuyền thả neo bên bến cảng tĩnh lặng như ngủ đông, cây cầu bắc ngang sông như cầu vồng, xe cộ qua lại chầm chậm trong gió lớn. Tuy nhiên sự nhàn hạ của ngày đông cũng hiện lên tại đây, tất cả đều êm dịu giống như một vở kịch câm.
Trong lò nướng tại phòng bếp, bột bánh màu trắng được ngọn đèn lò ấm áp chiếu sáng đần dân trở nên vàng giòn, mùi bánh quy thoang thoảng tràn vào phòng khách. Bánh pudding Giáng sinh truyền thống cách làm rất phức tạp, đương nhiên Tô Điềm không biết cách làm. Nhưng mà bánh gừng chính là thức quà Giáng sinh đơn giản nhất, chỉ cần trộn bột trộn sẵn và bơ theo hướng dẫn để tạo thành khối bột, dùng khuôn ép từng cái một rồi cho vào lò nướng.
Không lâu sau, một tiếng “ting” phát ra, và một lò bánh gừng mới đã hoàn thành. Tô Điềm găng tay chịu nhiệt dày dặn lấy khay bánh ra rồi nhìn xuống - vài cái bánh gừng hình người thì cong vênh, một số lại nứt toác, thậm chí còn có những cái "chân tay" cũng rơi rụng, thực trạng không hề khả quan. Cô cau cau mày, ngửi bánh mùi khá thơm, có gì không ổn chắc chỉ là hình dáng không được thôi. Thế là Tô Điềm cẩn thận cầm một chiếc bánh quy nóng bỏng tay lên, cần một miếng, nếm thử ~ Dở quá vậy...
Tô Điềm tự nghỉ ngờ bản thân luôn rồi, rõ rằng cô đã làm theo hướng dẫn từng bước một cách rất trật tự, sao thành phẩm lại khác xa với hình trên hộp như vậy? Tuy nhiên, may mắn là cô hiểu rất rõ về tài nấu nướng của mình nên như biết trước tương lai mà mua về năm hộp bột pha sẵn cỡ lớn. Thất bại là mẹ thành công.
Tâm trí của Tô Điềm hoàn toàn đắm chìm trong những đĩa bánh quy, mãi không ngừng đến bốn giờ chiều, cô mới làm ra vài chiếc bánh quy hình người còn ra hình người
Quý Sở Yến đã nhắn tin cho cô nhiều ngày, và hôm nay cũng không ngoại lệ. Tô Điềm bỏ găng tay ra, khóa miệng cong cong mở hộp thoại của Wechat lên, in nhẳn chưa đọc của Quý Sở Yến đã chất đống:
- Xin lỗi em!
- Hội nghị hôm nay khả năng phải họp đến rất muộn.
- Tối nay có lẽ không ở bên em được mất. Mà em thấy không khỏe cả tuần nay rồi, sáng mai có phải là nên đi khám không?
Tô Điềm đọc kỹ từng dòng một, khóe miệng đang nhếch lên cũng rũ xuống một chút. Sao lại có thể như vậy chứ. Kế hoạch tỏ tình cô dày công chuẩn bị trong một tuần, đột nhiên sắp bị phá hỏng bởi một cuộc họp của Quý Sở Yến?
Đồng hồ điểm sáu giờ, vẫn không có tin nhản gì từ Quý Sở Yến, phỏng chừng vẫn đang trong phòng họp. Tô Điềm rối rằm ngồi trong phòng khách. Bánh quy đã nguội rồi, nếu để lâu hơn nữa, e rằng sẽ cứng thành đá, mùi vị rất khó nuốt. Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, Tô Điềm cuối cùng cũng đứng dậy, cầm túi bánh gừng đã chuẩn bị tốt trong tay, lấy chìa khóa xe ra ngoài.
Lại lăn nữa đến tòa nhà SOHO tại Tân Thành, tâm trạng của Tô Điềm khác hoàn toàn lần trước. Lúc này, cô như đang bước trên đám mây làm từ kẹo bông gòn, vừa hồi hộp vừa phấn khích. Oô đặc biệt chọn một chiếc váy len dệt kim màu trắng nhẹ nhàng, ngồi trước bàn trang điểm trang điểm kỹ càng, đội một chiếc mữ nồi có hoa văn kẻ caro màu be trên mái tóc đen mềm mại khiến cả gương mặt cô như viết rõ dòng chữ “trẻ rung xinh đẹp”.
Tô Điềm vốn muốn ngõi trong xe đợi anh, nhưng Tìm lúc lâu cũng không thấy chỗ dừng xe, cô đành phải cho xe vào hầm để xe, sau đó cầm túi bánh gừng đi vào tòa nhà SOHO.
Sảnh tầng 1 chật ních nhân viên văn phòng mặc trang phục công sở, chỉ có Tô Điềm đang cầm túi đồ ngọt xanh xanh đỏ đỏ, ăn mặc xinh đẹp ngọt ngào đứng đó, có chút lạc loài. Những ánh mắt đổ đồn về từ bốn phía khiến cô có chứt xấu hổ.
Sau một hồi do dự, Tô Điềm quyết định lên lầu đợi, Không gian văn phòng của Hoa Dịch Văn Sang chiếm từ tầng tám đến tầng mười của SOHO ở Tân Thành, tổng cộng ba tầng. Tô Điềm vừa bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy bốn chữ “Hoa Dịch Văn Sang” to lớn treo trên tường của quầy lễ tân. Cô thở phào một hơi, phần lớn nhân viên tầng tám đều đang nghỉ ngơi, ít người để ý đến sự có mặt của cô. Ngoại trừ cô lễ tân ở quầy đang nhìn chăm chấm vào cô. Ngay khi Tô Điềm đến gần, cô lễ tân liền treo nụ cười công nghiệp lên nói: “Chào cô, xin hỏi quý cô có cần hỗ trợ gì không?”
Tô Điềm có chút ngại ngùng, do dự một chút rồi nói: “Tôi muốn tìm Quý tổng ở chỗ các cô”