Nghe vậy, sắc mặt cô lễ tân hơi thay đổi, giọng điệu mang theo chút tiếc nuối: “Tiểu Quý tổng?”
Tô Điềm khựng lại, nhưng vẫn gật đầu: “Ừ.”
Cô lễ tân nhìn cô với ánh mắt đồng tình: “Anh ấy đã đi ăn với bạn gái rồi..”
Ngay lúc đó, Tô Điềm như nghe thấy tiếng ong ong trong đầu. Bạn gái? Vậy thì.. cô tính là gì đây? Tình nhân? Tiểu tam?
Cô đột nhiên nhớ tới cô gái cao ráo mặc đồ đen mà cô nhìn thấy lần trước, người đồng hành với Quý Sở Yến, nhìn vừa tri thức lại trưởng thành, và khí chất của cô ấy cũng rất giống anh. Hành vi của họ thân mật đến mức nhân viên công ty cũng biết mối quan hệ của hợ? Có lẽ, từ đầu đến cuối cũng chỉ mình cô là người bị chơi đùa đến quay vòng vòng.
Tô Điềm không biết cô đã đi khỏi quầy lễ tân như nào, rồi xuống thang máy như nào trong cơn mơ màng nữa.
Ra khỏi cống SOHO Tân Thành, Cơn gió đêm buốt giá đập vào người cô, cô không nhịn được mà chiến tranh lạnh. Đèn vàng ấm áp bên đường đã tháp lên, hương thơm của bánh tươi từ tiệm bánh nơi góc đường bay ra, một bài hát Giáng sinh thiếu nhỉ du dương lọt vào tai
“Rudolph the red-nosed reindeer
Had a very shiny nose
If you ever saw it
You would even say ït glows.
..."
Tô Điềm có chút thất thần, cô không dám tiếp tục lái xe, đành căm túi bánh gừng cô tự tay làm, đi dọc con phố hướng về nhà. Đi ngang qua quảng trường thương mại, có một cây thông Noel khổng lồ trang trí đầy những ngôi sao lấp lánh ở trung tâm. Có đôi tình. lữ chụp ảnh trước gốc cây, cô gái bất ngờ túm lấy cô: "Chị gái ơi có thể giúp bọn em chụp một bức ảnh không?” Tô Điềm sửng sốt một chút, nhìn ánh mắt mong đợi của cô gái, không đành lòng từ chối nên cô đành lòng gật đầu đng ý. Cô gái cười cảm ơn cô, sau đó chạy về phía chàng trai đang đứng dưới gốc cây. Cả hai chắc khoảng ngoài đôi mươi, tràn đầy sức trẻ, quảng khăn đôi Giáng sinh màu đỏ, cười tươi đến độ lộ cả hàm răng trắng bóng. Tô Điềm cố nến sự ảm đạm trong mắt lại, ra hiệu cho họ. “Ba, hai, một...” Khoảnh khắc đèn flash bật sáng, chàng trai ôm cô gái vào lòng
hôn lên đỉnh đầu của cô. Sự náo nhiệt lúc này đối với Tô Điềm mà nói chỉ như một kiểu chế giễu
Gió đêm càng ngày càng lạnh, từng đợt từng đợt lạnh lẽo luồn vào trong từ chiếc cổ trần trụi của cô. Tô 'Điềm bật điện thoại lên, hiển thị ba cuộc gọi nhỡ từ Quý Sở Yến. Cô nhịn không được góc miệng nhếch nhẹ. Khiến anh phí lòng rõi, cô chắng qua chỉ là một tình nhân mà thôi. Cô nheo mắt, khi đi ngang qua một thùng rác, đem túi bánh gừng trên tay ném vào. Lúc. ngẩng đầu lên, liền nghe thấy giọng nói kích động của người đi đường.
“Wow, tuyết rơi rồi!"
“Thật sự có tuyết rồi”
“Tuyết đầu mùa năm nay vừa kịp với Giáng sinh luôn.."
Tô Điềm khẽ ngẩng đầu theo những thanh âm, nhìn lên bầu trời. Dưới màn đêm xanh thắm mượt mà, bông tuyết trắng nối tiếp nhau rơi xuống, ngưng tụ thành giọt nước, mịn như tỉnh thể bằng. Tô Điềm vươn bàn tay hơi đỏ lên vì lạnh, bông tuyết mỏng rơi xuống. lòng bàn tay cô trong chốc lát hóa thành những giọt nước trong suốt, thấm ướt một mảng da nhỏ. Cô rất thích những ngày có tuyết. Tuyết ở thành phố S luôn ẩm ướt - cái gọi là "linh hồn của mưa” ~ mang chút lăng mạn. Nhất là về đêm, thành phố xa hoa khoác lên mình bộ áo mới màu tuyết, những ánh đèn nối nhau như nhảy điệu flamenco cuồng nhiệt giữa cánh đồng trắng xóa.
Nhưng vào lúc này, Tô Điềm không những không cảm thấy có hứng thú thưởng tuyết mà còn cảm thấy mũi có chút chua xót. Rõ ràng là một ngày lễ ấm áp nhưng cô chỉ cảm nhận được cái lạnh bao trùm. Quý Sở Yến, người mà cô vô cùng nhớ nhung, khiến cô muốn nghiêm túc tỏ tình và khiến trái tìm cô rung động dường như không hề thuộc về cô. Tô Điềm dụi dụi mắt, mu bàn tay lạnh lẽo lập tức ướt đắm nước mắt nóng hổi. Trên phố toàn người có đôi có cặp, có trẻ em vui cười trong tuyết, có cặp đôi âu yếm nhau, cũng có người lớn tuổi cùng nhau đi dạo. Chỉ mình cô cô độc một mình. Trước mắt Tô Điềm càng lúc càng mờ đi, cô lấy tay áo lau đi nước mắt, bước chân càng lúc càng nhanh. Cô dường như quên đi gió tuyết, vội vã bước đi.
Cho đến khi bước vào vào cổng Hoa Uyển Cư, đèn đường lại tối đi, lúc cô mới đi chậm lại, hai tay ôm mặt khóc. Những giọt nước mắt cô đã kìm nén suốt thời n dài trên đường bật ra khỏi mắt cô, nhưng cô vẫn không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể để cho nước mất lăn xuống, ép âm thanh vào cổ họng, gần như khiến cô hit không nổi không khí. Cô khó chịu khóc lóc, chỉ đành run rẩy di chuyển. Cô muốn nhanh chóng về nhà, úp mặt xuống giường khóc to một trận.
"Tuy nhiên, khi bước đến dưới lau của căn hộ, Tô Điềm dừng bước. Anh dáng người cao lớn trong chiếc áo khoác đen, tay căm ô đỏ ửng vì lạnh, mũi giày da vẫn còn ướt và sáng bóng do nước đọng lại sau khi tuyết tan. Có vẻ như đã chờ rất lâu, sắc mặt tái nhợt, nhìn có chút thương cảm. Tô Điềm cứng đờ, vô thức lấy tay che mặt để không bị phát hiện ra vết nước mắt trên mặt. Cô cố gắng đứng thẳng lên, giữ vẻ mặt lạnh lùng, cố gắng đi vòng qua anh rồi lên lầu.