Làm Bạn Giường Với Đối Tượng Liên Hôn

Quý Sở Yến ôm cô thật chặt, hai người hôn nhau từ phòng khách đến phòng ngủ, cuối cùng ngã xuống chiếc giường mềm mại.

“Lạch cạch” một tiếng, ánh đèn trên đầu hơi nghiêng xuống. Tô Điềm nheo mắt lại, dứt khoát quay đầu sang bên khác, tựa cằm vào cổ Quý Sở Yến, hơi thở phập phồng.

“Mệt sao?"

Quý Sở Yến chậm rãi hỏi, nhưng bàn tay lại không an phận mà luồn vào trong quần áo của cô.

Chiếc áo len Tô Điềm đang mặc được thiết kế cổ áo rộng, để lộ ra xương quai xanh gầy và đẹp. Thế nên, Quý Sở Yến chỉ cần nhẹ nhàng nhấc lên là có thể chạm lên làn da thịt mịn màng quanh eo cô.

Anh cụp mắt xuống, xoa xoa vòng eo mịn màng của cô vài cái, càng xoa càng thấy nghiện.

“Ưm... Ngứa quá...”


Quý Sở Yến vừa ra tay, Tô Điềm lập tức cảm thấy giống như bị điện giật vậy. Cô cong người tránh khỏi bàn tay của anh, nhưng hết lần này đến lần khác không trốn được khỏi vòng tay anh. Cô căn bản không trốn đi đâu được, chỉ có thể kêu to gọi nhỏ: "A... Đừng làm thế... Em sợ nhột...”

Cô khẽ nhíu mày, khóe mất ướt át, vành tai đỏ ứng, trông vừa đáng yêu lại vừa đáng thương

Quý Sở Yến hơi dừng lại một chút, cuối cùng cũng. tha cho eo của Tô Điềm, không vuốt ve cô nữa.

Tô Điềm nhâm chuẩn thời cơ, ngay lúc anh thu tay vẽ thì lập tức luồn tay vào trong áo sơ mi của anh, vuốt ve dọc từ ngực đến hông anh, bắt chước cách làm vừa rồi của anh, trêu chọc anh.

Vẻ mặt của cô tràn đầy chờ mong, muốn nhìn thấy chút biểu cảm né tránh trên mặt Quý Sở Yến.

Nhưng mà, anh lại hoàn toàn không giống như cô mong đợi. Quý Sở Yến chỉ đứng yên một chỗ, nhìn cô một cái rồi cười nhẹ: "Anh không sợ nhột”

...

Tô Điềm ủ rũ buông tay xuống, không nhịn được lầu bầu: “Anh không có nhược điểm gì sao?"

“Có chứ”

Hai mắt Tô Điềm sáng rực lên: “Là gì thế?”

Quý Sở Yến không nói, lại cúi đầu xuống gần hơn, đôi môi mỏng khẽ chạm lên vành tai đỏ ứng của cô, khẽ cần nhẹ một cái, khiến Tô Điềm run bản cả người.

Sau đó, anh nắm lấy cổ tay cô, chậm rãi kéo cô xuống bên dưới, tìm kiếm một chút.


Quần anh lúc này đã dựng lên một chiếc lều nhỏ, Tô Điềm cảm thấy lòng bàn tay nóng lên như bị bỏng, cảm giác cứng rằn truyền đến khiến cho dây thần kinh của cô giống như bùng nổ.

“Lưu manh...”

Cô thấp giọng mắng anh một câu, nhưng bàn tay. mềm mại lại không tự chủ được mà vuốt ve lên xuống dương v*t của anh.

“Ưm..“ Quý Sở Yến không nhịn được mà rên lên một tiếng,cúi đầu khế cản lên cần cổ của cô, không ngừng vuốt ve hai chân trơn bóng của cô.

Cách một lớp vải quần, Tô Điềm cố gắng vuốt vê thứ cứng rần của anh. dương v*t của Quý Sở Yến cọ với vải quần, phát ra những tiếng sàn sạt

“Cứng quá rồi...”

Cô thì thầm bên tai anh, giống như hòn đá nhỏ ném vào mặt hồ trong lòng anh, gợn sóng lăn tăn.

"Ừm..." Quý Sở Yến liếm láp cổ của cô, giọng nói nghẹn ngào, giống như bầu trời đầy mây đen mù mịt, chuẩn bị ập xuống một trận mưa to.


“Được rồi..” Anh nặng nề thở hổn hển, giữ chặt bàn tay đang làm loạn của cô, ấn người cô xuống giường mềm mại.

“Tay còn lại của anh thô bạo kéo chiếc áo len cổ rộng của Tô Điềm ra.

Bây giờ, cả người Tô Điềm chỉ còn lại một bộ đồ lót màu trắng, nhìn dâm mỹ vô cùng.

“Đừng như vậy..."

Tô Điềm không nhịn được đỏ bừng mặt mũi. Hai tay cô bị anh cố định ở trên đầu, bộ ngực bị ép hướng lên cao, hai bầu ngực trắng nõn như bánh bao lồi lên, giống như đang tận lực mời gọi Quý Sở Yến tới ăn.

Quý Sở Yến khẽ cười, vươn tay thò ra sau lưng cô, muốn cởi cúc áo ngực của cô.

Chiếc áo của Tô Điềm là kiểu mí ấm, anh mò mẫm một lúc mà không thể nào cởi ra được. Quý Sở Yến càng thêm thở dốc, dứt khoát vùi đầu vào ngực Tô Điềm, giọng nói mang theo vẻ ấm ức: “Không cởi được, tự em cởi đi”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận