Thấy vậy, Quý Sở Yến thở dài, đến bên giường bệnh, cúi xuống, nhẹ nhàng ôm Tô Điềm vào lòng. Anh hiểu quá rõ những cảm xúc nhỏ bé của cô rồi. Sáng thức dậy, nếu anh tình cờ dậy sớm hơn cô, cô sẽ dang rộng vòng tay như thế này, vẫy gọi anh đến ôm cô. Hơn nữa, cô chính là không muốn xuống giường, liền ôm anh đến mức cả người đều dính lên giường mới được.
Một lúc sau, Quý Sở Yến rốt cuộc cũng buông cô ra, giọng nói chậm lại: “Tỉnh rồi ha? Đói chưa?”
Vậy mà Tô Điềm lại lão lảo đầu, có vẻ không có tâm trạng.
“Anh nói thật cho em biết đi” cô đột ngột lên tiếng, giọng nói âm trầm, "có phải em mắc bệnh nặng rồi không?” Cô mới hai mươi ba tuổi = nói chính xác là hai mươi ba tuổi năm tháng, sinh nhật cô vào tháng Tám. Tô Điềm không khỏi nghĩ đến một số tình tiết cẩu huyết trong phim ~ những lúc như này, bạn trai của cô nên là ôm chặt lấy cô hoặc là khóc lóc thảm thiết, hoặc là im lặng. Nhưng không, Quý Sở Yến chỉ nhướng mày, như đang nhìn một đứa ngốc. Tô Điềm cẩn thận nhìn biểu cảm của anh, vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Sau khi nghĩ ngợi một hồi, cô giật mình ~ Kỹ kinh nguyệt của cô đã bị chậm một tuần.
“Có phải hay không?” Tô Điềm lo lắng kéo áo bệnh nhân, “cái kia...ừm...em...có thai?”
Tuy rằng lần nào họ cũng đều sử dụng bao đúng cách nhưng điều này không phải là có thế tránh khỏi hoàn toàn.
Quý Sở Yến khẽ thở dài, vỗ trán cô: “Em nghĩ cái gì vậy? Em bị ngất do hạ đường huyết, lại thêm rối loạn nội tiết. Kỳ kinh của em có phải là bị chậm rồi không?"
“Phải...” Tô Điềm ủ rũ đáp lại, vùi mình vào trong chăn. Quý Sở Yến thử lôi cô ra khỏi chăn nhưng không thể, đành phải ngăn cách giữa chăn và mùi thuốc khử trùng bệnh viện mà nói chuyện với cô.
“Em gần đây áp lực quá lớn rồi.”
Tô Điềm im lặng. Khi nhìn thấy chị gái năm ngoái ngất xỉu lúc mười hai giờ trong một kỳ thực tập ở ngân hàng đầu tư, cô cảm thấy ngưỡng mộ hơn là đồng cảm.Tuy nhiên, khi đến lượt mình, cô chỉ cảm thấy thật đáng thương = Làm ở một vị trí mà bản thân không thể khơi dậy một chút nhiệt huyết, cảm giác thành tựu găn như không tồn tại. Cô không đáp lại, nhưng Quý Sở Yến vẫn nói tiếp: "Kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán em rảnh từ mùng sáu đến mùng tám nhỉ”
Nói đến kỳ nghỉ, Tô Điềm đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hắn. Cô “vú một cái vén chăn lên, nhìn anh với ánh mắt khó hiểu: “Sao vậy?"
Quý Sở Yến đưa tay vén mái tóc rối bù của cô, nhẹ giọng nói: "Công ty anh đi team building, đi đến một hòn đảo ở thành phố N để nghỉ dưỡng. Tuy là chuyến du lịch trong nước ngắn ngày nhưng vẫn tốt hơn là ở nhà suốt ngày chứ”
Tô Điềm do dự: “Cái này..không phải có chút không ồn à? Dù sao đi toàn là nhân viên công ty anh..”
Này là mang người nhà đi được không vậy?
Quý Sở Yến bóp bóp tay cô, nở nụ cười xin lỗi: “Bởi vì là mấy tháng tới của anh có lẽ chỉ có trong Tết mới có thời gian đi chơi với em. Vừa mới đổi một đoàn đội thiết kế, rất nhiều chỗ còn cần điều chỉnh và liên kết, trong chốc lát anh không thể sắp xếp được hết.”
Tô Điềm đương nhiên là hiểu. Sau nửa tháng oanh tạc tăng ca, cô đần hiểu được sự bận rộn của Quý Sở Yến, liên tục có vấn đề mới căn giải quyết. Cô thật sự rất mong được đi du lịch cùng Quý Sở Yến. Đến cả Quý Sở Yến cũng không cảm thấy có vấn đề gì, vậy thì cô với thân phận “người nhà của nhân viên” còn ngại cái gì đây. Thế là, cô gật đầu, cười nói: “Được, em đi với anh."