Ngất xỉu phải nhập viện do hạ đường huyết không phải chuyện lớn, cũng không phải chuyện nhỏ.
Nước khử trùng trong bệnh viện có mùi rất nồng, Tô Điềm không thích cái mùi này chút nào. Cô vén chăn muốn rời đi, nhưng Quý Sở Yến vẫn chưa yên tâm, liền đẩy cô trở lại giường bệnh, bảo cô nằm lại đây quan sát thêm chút nữa rồi mới về.
Không lay chuyển được kiên trì của anh, Tô Điềm chỉ có thể ngoan ngoãn ngẩn người trong bệnh viện thêm một lúc nữa
Mà Quý Sở Yến hình như rất bận rộn, cứ hai mươi phút lại có điện thoại reo, anh thường xuyên ra ngoài nghe điện thoại.
Tô Điềm tất nhiên cũng hiểu.
Cô ngất xỉu ở công ty, Bạch Hạo Phiền đưa cô tới đây.
Bạch Hạo Phiền là người những phương diện khác thì có thể ngớ nga ngớ ngẩn, nhưng mắt nhìn người lại không chê vào đâu được. Anh ta lập tức dùng vân tay của cô mở khóa điện thoại, sau đó tìm danh sách liên lạc hàng đầu trong Wechat của cô- Quý Sở Yến, nhanh chóng gọi điện thoại cho anh.
Quý Sở Yến nhận được điện thoại lúc bốn giờ chiều, vẫn chưa tới giờ tan làm, anh vội vàng bỏ hết chuyện công ty để tới đây.
Sau khi nhận cuộc điện thoại thứ tư, Quý Sở Yến nhìn lướt qua Tô Điềm đang mệt mỏi nằm trên giường, hơi nhíu mày một chút, ý tứ hỏi thăm.
Tô Điềm lập tức gật đầu, Quý Sở Yến liền cầm điện thoại di động đứng lên, trước khi ra ngoài còn nhét tay cô vào trong chăn.
“Đừng để bị cảm lạnh” Giọng anh dịu dàng.
Tô Điềm đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Quý Sở Yến, cánh cửa chậm rãi đóng lại, phòng bệnh lại rơi vào yên tĩnh.
Cô thu hồi ánh mắt, nằm ngửa trên giường, cố nhầm mắt ngủ, nhưng trần trọc mãi không ngủ được.
Không ngủ được thì thôi, cô dứt khoát nghiêng người sang một bên, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Kính cửa số trong suốt được lau sạch sẽ, có thể nhìn rõ bầu trời phía xa.
Nửa tháng trước có một trận tuyết, nhưng chỉ rơi hai ngày là hết rồi. Hơn mười ngày sau đó, thời tiết tạnh ráo, ánh mặt trời ấm áp, từ chỗ cô có thế nhìn thấy được ánh hoàng hôn màu tím nhuộm đỏ cả bầu trời.
Loại bầu trời này trùng lặp với cảnh tượng trong trí nhớ của Tô Điềm, mơ hồ không rõ rằng.
Cô nhớ năm bảy tuổi, cô mới học vẽ, điều khiến cô vui nhất chính là hoạt động vẽ tranh phong cảnh do studio tổ chức. Cô bé nhỏ xíu, ngồi trước bàn vẽ cả ngày trời. Góc cố định, khung cảnh cố định, tuy nhiên, theo thời gian, thời tiết thay đổi, ánh sáng và bóng tối chiếu vào vật thể đần biến đổi thành những màu sắc khác nhau.
Sau khi lớn lên, cô mới biết được, phương pháp vẽ tranh của mình xét theo một mức độ nào đó thì rất giống với Monet*.
(Claude Monet là họa sĩ nổi tiếng người Pháp, một trong những người sáng lập trường phái ấn tượng và là họa sĩ nhất quán có nhiều tác phẩm nhất của phong trào triết học miêu tả những nhận thức của con người trước thiên nhiên, đặc biệt khi được áp dụng để vẽ phong cảnh ngoài trời.)
Monet dùng hơn hai năm để vẽ một đống cỏ khô, cố gắng vẽ dưới những điều kiện khí hậu và ánh sáng khác nhau, chẳng hạn như đống có khô vào buổi sáng sau khi tuyết rơi, đống cỏ khô đảm chìm trong ánh hoàng hôn của buổi chiều tà, đống cỏ khô trong ngày hè nóng nực, đống cỏ khô dưới ánh nẵng ban mai.... Một đống cỏ khô bình thường, cứ thế trở thành phong cảnh thần tiên dưới cây cọ vẽ của ông.
Tuy nhiên, cảm hứng vui vẻ của Tô Điềm lại chẳng thể thay đổi quỹ đạo cuộc sống của cô.
Kiếp sống đảm chìm trong hội họa của cô đột ngột kết thúc vào kỳ nghỉ hè của năm đầu tiên ở trường trung học. Vào thời điểm đó, Tô Nghị và Phương Tử Như đã lên xong kế hoạch tương lai cho cô rồi, trường đại học và chuyên ngành là gì cũng đã chọn xong rõ ràng. Năm thứ hai cấp ba, cô chuẩn bị chuyển sang học các khóa quốc tế, và những sở thích “vô dụng” trong mắt cha mẹ cô như vẽ tranh cũng nghiễm nhiên bị gạt sang một bên.
Tô Điềm lẳng lặng nắm trên giường bệnh, sắc mặt hơi tái nhợt.
Thật hiếm khi được thảnh thơi ngầm nhìn bầu trời, nhưng trong lòng cô lại chẳng hiểu sao bỗng dưng xuất hiện cảm giác mất mát khó hiểu.
Đã bao lâu rồi cô không nghiêm tức vẽ vời rồi nhỉ? Bảy năm? Hay là tám năm?
....