Bàn tay đang gắp thức ăn của Phương Tử Như dừng lại, khế nhíu mày: “Sao tự nhiên lại muốn dọn ra ngoài ở?”
“Nơi này cách chỗ làm quá xa, con muốn ngủ thêm một chút..” Tô Điềm ấm ức trả lời.
Tính ra một ngày cả đi cả về, Tô Điềm đã mất hai tiếng rưỡi rồi.
Phương Tử Như tầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: “Bên Hoa Uyển Cư có một căn hộ bỏ không, để mẹ bảo người tới đó dọn dẹp một chút, con có thể ở đó.”
Cách làm việc của bà Phương vẫn luôn nhanh chóng quyết đoán, thế nên, ngày hôm sau, Tô Điềm đã bắt đầu dọn một phần hành lý tới đó rồi. Nhưng Phương Tử Như yêu cầu cuối tuần Tô Điềm phải về nhà, thế nên phần lớn đồ đạc của cô vẫn để ở nhà.
Hoa Uyển Cư cách chỉ nhánh của Tô Thị chưa tới hai mươi phút đi xe. Căn hộ của cô ở tầng mười chín, 'Tô Điềm bước ra khỏi thang máy, nhanh chóng mở cửa vào nhà.
Trong nhà đã được quét dọn vô cùng sạch sẽ. Cô tới cửa số sát đất phái trước, đứng từ đây có thể thu hết cảnh đêm của Giang Cảnh vào mắt.
Tình cảnh như thế này rất thích hợp ngồi bên cửa. sổ, nhâm nhỉ ly rượu.
Nhưng mà, Tô Điềm lục khắp nhà và tủ lạnh, đừng nói là rượu vang, đến cả một lon bia cũng chắng có.
Cô mở điện thoại lên tìm kiếm siêu thị gần đây, chỉ cách khoảng bốn trăm mét. Thế là, cô thậm chí còn chẳng thèm thay bộ đồ công sở, cứ thế đi giày cao gót ra ngoài mua đồ. Google 𝒕𝗋a𝒏g 𝒏ày, đọc 𝒏gay khô𝒏g quả𝒏g cáo ﹛ 𝐓𝖱 ÙM𝐓𝖱𝗨YỆ𝗡﹒v𝒏 ﹜
Tô Điềm vừa ấn nút thang máy, vừa lên danh sách những đồ cần mua.
Bàn chải đánh răng quên chưa mang tới, mua một cái. Khăn mặt quên ở nhà, mua một cái. Lỡ như. nửa đêm đói bụng thì sao? Mua đồ ăn. Còn cả giấy vệ sinh, nước rửa tay.
'Trong lúc cô suy nghĩ, thang máy tăng mười chín “Ting” một tiếng, từ từ mở ra.
Tô Điềm đầm chìm trong kế hoạch mua sắm, cúi đầu đi vào.
“Tô Điềm”
Có người gọi cô?
Mà giọng nói này sao mà quen thế...
Tô Điềm kinh ngạc ngẩng đầu lên, ánh mắt lập. tức va vào con ngươi đen kịt của Quý Sở Yến. Anh nhìn cô chằm chẫm, khẽ hỏi: “Em cũng ở đây à?”
Tô Điềm mất hơn mười giây mới khôi phục lại tỉnh thần.
Anh nói cái gì? “Em cũng ở đây à?” Bạn giường của cô là hàng xóm của cô?
Trong lúc nhất thời, Tô Điềm không biết phải nói gì.