Nhưng không thể không nói, cô thích được người khác khen.
“Được rồi, anh không phải mời tôi đâu.”
Bạch Hạo Phiền vốn cho rằng cô từ chối, nhưng lại nghe thấy Tô Điềm tiếp tục cười nói: “Để tôi mời anh.”
Bộ đồ ăn tinh xảo bày tỉnh tế trên bàn, Bạch Hạo
Phiền ngồi đối diện Tô Điềm, tặc lưỡi: “Tô Điềm, không nhìn ra nhé, cô vậy mà lại là một người giàu có như thế này, cô có thiếu chân sai vặt không?”
Tô Điềm liếc mắt nhìn anh ta, không nói chuyện.
Cô cũng chẳng hề cố tình giấu diếm chuyện này, quần áo túi xách của cô đều là hàng hiệu, chỉ có điều Bạch Hạo Phiền không nhận ra được nhãn hiệu của nó mà thôi.
Có lẽ là vì cô đi bộ đi làm nên anh ta mới từng. nghĩ là cô không có tiền.
"Không thiếu."
Tô Điềm nâng chén trà lên, khẽ uống một ngụm, đây là trà Long Tỉnh chính tông.
Uống trà xong, cô lại nhẹ nhàng đặt chén trà xuống. Tô Điềm ngước mắt, ánh mắt trong lúc lơ đãng đảo qua cách đó không xa.
Sau đó, cô nhìn thấy khuôn mặt thường xuyên lướt qua tâm trí mình, lúc này chỉ cách cô khoảng chừng hơn mười mét: Quý Sở Yến.
Anh mặc một bộ vest màu xanh đen, cà vạt sẫm màu, khóe môi nhếch lên, lộ ra nụ cười nhạt. Chỉ cần anh ngồi ở đó là cũng khiến người ta cảm giác như. đang ngắm một bức tranh sơn dầu tươi sáng và lộng lẫy của Veniee rồi.
Chẳng qua là anh không chú ý tới Tô Điềm, chỉ nhàn nhã ăn cơm, thỉnh thoảng nói chuyện với người đối diện vài câu.
Ồ, người đối diện của anh..
Ánh mắt của Tô Điềm vô thức lướt qua một chút.
Đó là bóng lưu ưu nhã của một người phụ nữ. Người này mặc áo sơ mi hoa và váy đen, đi đôi giày. cao gót màu đẻ, đôi bông tai ngọc trai tinh xảo ẩn hiện dưới mái tóc xoăn gợn sóng.
Trang phục đẹp đế, đơn giản mà tinh tế.
Cổ họng Tô Điềm như bị người ta bóp chặt lấy, một cảm giác nghẹn ở trong lòng, căn bản không nói ra lời.
Bạch Hạo Phiền ngồi đối điện nhìn thấy vẻ mặt khác lạ của cô thì dò hỏi: "Tô Điềm, cô làm sao thế? Cảm thấy không thoải mái à?"
Cô khẽ giật mình, miễn cưỡng mỉm cười: “Không có gì... Uống trà, uống trà..."
Sau đó liền vươn tay chạm vào chén trà.
Bạch Hạo Phiền hốt hoảng: “Trà mới rót, cẩn thận nóng...”
Lời còn chưa dứt, ngón tay của Tô Điềm đã chạm vào nước trà nóng hổi. Cảm giác đầu ngón tay nhói lên một cái, cô bị bỏng đến run cả lên, một chén trà cứ thế đổ một nửa lên tay cô.
Tô Điềm đau rát đến mức không nhịn được mà hô lên thành tiếng.
Chén trà lăn mấy vòng trên bàn, sau đó rơi xuống đất.
“Choang!”
Trong căn phòng yên tĩnh, một âm thanh đồ sứ rơi vỡ lập tức vang lên, vô cùng chói tai.