Một lúc lâu sau, Quý Sở Yến cuối cùng cũng lên tiếng: “Bị thương rồi à?”
"Ừm."
Tô Điềm gật gật đầu.
Đúng là cô bị thương thật, thế nên cô không muốn phủ nhận nó, nhưng cô không muốn cho anh nhìn, bởi vì cảm thấy màu sắc tay mình lúc này trông hơi gớm ghiếc.
Quý Sở Yến dừng một chút, trực tiếp đi lên phía trước, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô.
Tô Điềm lại càng cố gắng giấu tay đi hơn.
“Để anh nhìn một chút được chứ? Xem vết thương của em có nghiêm trọng không”
Giọng nói của Quý Sở Yến khàn khân và dịu dàng, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Tô Điềm sửng sốt một lúc, cũng không giấu tay đi được nữa. Quý Sở Yến nhẹ nhàng kéo tay cô ra, đưa. lên gần mắt nhìn cho kỹ.
“Đây là bị bỏng nước sôi à?”
Lông mày của Quý Sở Yến nhíu chặt lại, giống như vô cùng quan tâm đến vết thương này của cô.
Tô Thiên nhìn, bỗng nhiên cảm thấy thật châm chọc. Cô găn như không chút do dự rút tay ra: "Không phiền anh quan tâm”
Anh nghỉ hoặc nhìn cô, Tô Điềm lại nhếch môi cười rộ lên: “Bây giờ cũng chẳng phải thời gian lên giường”
Câu nói này của cô thành công khiến cho sắc mặt Quý Sở Yến càng thêm lạnh.
Tô Điềm xem thường, tiếp tục nói: "Anh trở về đi, đồ ăn sắp nguội rồi đấy, đừng có để con gái nhà người ta chờ quá lâu."
Sau khi nói điều này, Tô Điềm lập tức muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Chua quá... Chua quá... Nhà máy dấm chắc cũng không chua như thế này.
Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng thì cũng chẳng thể, nào rút lại được, Tô Điềm xấu hổ đến mức chỉ muốn chạy trốn.
Nhưng mà cô còn chưa kịp chạy thì đã bị Quý Sở Yến một tay ôm trở về.
Anh vòng tay qua eo cô, ôm rất chặt, tiếng cười 'rầm thấp từ trên đỉnh đầu cô truyền xuống: "Con gái nhà người ta?”
Tô Điềm nhắm lại mắt, dùng hết sức lực cũng không thoát ra được vòng tay của Quý Sở Yến, cô chỉ có thể dùng bộ móng tay đắt tiền của mình nhéo tay anh.
Kỹ năng nhéo người của cô đúng là vô cùng có hiệu quả, Quý Sở Yến quả nhiên kêu lên một tiếng. Nhưng mà anh vẫn nhịn đau, không chịu buông cô ra.
Tô Điềm nổi giận: “Anh mau buông ra"
Quý Sở Yến cũng rất cố chấp: "Vậy em nói trước. đi đã, "con gái nhà người ta” có ý gì?"
“Lại còn phải hỏi có ý gì nữa à? Ý trên mặt chữ! Người ngồi đối diện với anh không phải là con gái thì chẳng lẽ là người chuyển giới à?”
Tô Điềm giận đùng đùng mà gào lên, cô vốn tưởng Quý Sở Yến bị cô nói toạc ra như vậy thì sẽ rất xấu hổ, sau đó buông cô ra.
Nhưng không ngờ Quý Sở Yến không những không buông tay mà còn cười.
Hơn nữa, còn cười thành tiếng.
Anh hoàn toàn không hề khắc chế, thoải mái cười đến mức cả người run lên: “Cái gì mà “con gái nhà người ta chứ?”
Sau đó, anh nói ra một câu, Tô Điềm nghe xong thì lập tức nổ đom đóm mắt, suýt chứt nữa quỳ luôn xuống đất.
“Đó là mẹ anh”