Tô Điềm cam chịu nhằm mắt lại.
Xấu hổ chết đi được, không những nhận nhăm mẹ của đối tượng bạn giường thành tình nhân của người ta, mà còn vì chuyện này mà ghen tức vô cớ.
Cũng may, Quý Sở Yến nhìn thấy mặt mũi cô đỏ bừng lên như thế thì cũng không trêu chọc cô nữa. Anh dần dần che giấu ý cười, ánh mắt lại tập trung nhìn về phía mu bàn tay của cô.
“Thế nên, bây giờ anh đã có thể nhìn vết thương ở, tay em chưa?”
Tô Điềm chậm rãi mở mắt ra, Quý Sở Yến đã thả cô ra rồi, lúc này đang cẩn thận từng li từng tí mà nhìn về phía tay cô.
Cô ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt của Quý Sở Yến. Đôi mắt của anh mang theo ý cười, giống như một dải ngân hà ẩn hiện, lập lòe tỏa sáng, mang theo những cảm xúc quý giá và tinh tế.
"..."
Một lát sau, Tô Điềm mím môi, không được tự. nhiên mà nghiêng đầu sang một bên, nhỏ giọng lầu bầu: ”..Xem đi”
Không lâu sau, cô cảm thấy đôi tay đôi tay xương khớp rõ ràng của Quý Sở Yến đang chạm vào tay mình, sau đó chậm rãi giơ cổ tay của cô lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve viền vết thương của cô.
"Còn đau không?”
Giọng điệu của anh rất mềm mại, gần như là dỗ dành. Tô Điềm nghe được mà cảm thấy trong lòng chua chua, tự nhiên lại thấy vô cùng tủi thân.
Cô vô thức thốt lên: “Đau quá...."
Lúc nói lời này, Tô Điềm còn giống là cố gắng chứng minh điều mình nói là sự thật. Lông mi cô khế chớp, mếu mếu máo máo, giống như có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
Thực ra cô cảm thấy vết thương cũng không đau đến mức không thể nào chịu đựng được. Chỉ là khi Quý Sở Yến đứng trước mặt cô, cô liền không khống chế nổi chính mình, nhất định phải yếu ớt kêu lên một câu như vậy mới chịu được.
Quý Sở Yến không phát hiện ra chút tâm tư của cô, anh chỉ nghĩ là cô đau thật, vô thức nhíu mày,không nhịn được nói: "Vậy mau về nhà bôi thuốc thôi Bôi thuốc sớm thì vết thương mới nhanh khỏi được”