Mặc dù nói vậy, nhưng anh vẫn vươn tay nhận lấy chậu cây từ trong tay Tô Điềm. Bàn tay hơi lạnh của anh khẽ cọ qua lòng bàn tay cô, giống như sợi lông vũ lướt qua vậy, cảm xúc hơi ngứa.
Tô Điềm buông nhẹ tay ra, nhìn về phía anh, phát hiện sự chú ý của anh vẫn còn đang dừng trên bàn tay của mình
“Vết bỏng ở mu bàn tay đã khỏi hắn rồi chứ?"
Tô Điềm sửng sốt hai giây mới phản ứng lại được anh đang nói chuyện gì. Chuyện cô bị bỏng đã là chuyện của nửa tháng trước rồi, chính là đêm Quý Sở Yến cẩn thận bôi thuốc cho cô.
Không những bôi thuốc cho cô, mà còn làm cô.
Vừa nghĩ tới đó, Tô Điềm đã không nhịn được mà cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Cô đỏ bừng mặt mũi, hắng giọng một cái: "Khụ... Chuyện lâu lắm rồi mà, khỏi từ lâu rồi.”
Nghe vậy, Quý Sở Yến nhẹ nhàng gật đầu, bưng lấy chậu cây rồi đi về phía trước, Tô Điềm cũng che váy đi theo sau anh.
Hai người một trước một sau đi vào thang máy, Tô Điềm cảm thấy không được yên lòng. Cô chỉ mong Quý Sở Yến nhanh chóng về nhà, tuyệt đối đừng chú ý đến vết bẩn trên váy cô.
Nhưng mà, thang máy chậm chạp nhích lên từng số, Quý Sở Yến không tha cho cô, một lăn nữa lên tiếng: “Em không tò mò anh mang quà gì về cho em à?"
Không hiểu sao Tô Điềm lại cảm thấy lúc anh nói câu này, giọng điệu mang theo vài phần u oán?
Thế là cô chỉ có thể kiên trì phụ họa: “Tò mò... Tất nhiên là rất tò mò rồi..”
Thực lòng mà nói, bây giờ, so với quà tặng thì Tô. 'Điềm càng quan tâm đến chuyện có thể nhanh chóng về nhà tắm rửa thay quần áo hơn.
Nhưng cô không thể nói ra sự thật, chỉ có thể cười giả vờ.
Quý Sở Yến nhướn mày nhìn cô, cặp mắt đào hoa chứa đầy ý cười, nhưng lời nói ra lại khiến Tô Điềm muốn phun máu.
Anh nói:" Quà ở trong nhà anh, tới lấy đi”
"..."
Tô Điềm im lặng.
Hình như Quý Sở Yến đã lý giải điệu cười giả tạo của cô thành một loại hưng phấn không thể nào chờ đợi thêm.
Trước kia cô đã tổng kết mấy ưu điểm của Quý. Sở Yến, thứ nhất là đẹp trai, thứ hai là “trẻ tuổi”, bây giờ hình như lại có thể thêm được một cái nữa.
Thứ ba, dễ lừa.