Ngay lúc Quý Sở Yến suýt chút nữa ôm cô làm thêm hiệp nữa thì Tô Điềm đã sợ hãi xoay người lăn xuống giường,
Sau đó, tốc độ cô mặc quần áo còn nhanh hơn cả tốc độ cởi quần áo.
Quý Sở Yến mím môi, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Tô Điềm nhặt từng thứ dưới đất lên mặc vào, cuối cùng là đi giày cao gót.
Mắt cá chân của cô mảnh khảnh, làn da trằng nõn gần như trong suốt, mơ hồ lộ ra những mạch máu xanh nhạt, tương phản rõ rệt với lớp nhung đen của giày cao gót, sinh ra một vẻ đẹp kiều diễm.
Quý Sở Yến nhìn cô chằm chằm, bụng dưới lại bắt đầu nóng lên.
Sau khi mặc lại quần áo xong xuôi, gương mặt Tô Điềm vẫn còn ửng đỏ, ánh mắt mờ sương, ngắng đầu nhìn anh giống như đóa hoa mỏng manh đọng sương mùa xuân.
Đôi môi đỏ mọng của cô hơi hé mở, nhưng lại nói những lời chẳng liên quan: “Anh có thấy nóng không? Ôi chao... Sao mà nóng thế nhỉ... Hay là... Em ra ngoài đi hóng gió một chút?"
Tô Điềm cảm thấy nếu như bây giờ cô không kiếm cớ ra ngoài thì chắc chẳn Quý Sở Yến sẽ xé hộp bao cao su thứ hai.
Trên mặt cô viết rõ hai chữ “Muốn chạy", Quý Sở Yến làm sao mà không nhìn ra cơ chứ?
Thôi.
Anh khẽ thở dài.
Anh không muốn làm cô khó xử, chỉ có thể cố gắng đè nén dục vọng đang rục rịch trong lòng, vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi cài lại cúc áo sơ mi.
Bởi vì động tác mặc quần áo của Quý Sở Yến vô cùng tao nhã và tốn thời gian, thế nên Tô Điềm đã thành công ra được bên ngoài để hóng gió.
Cơn gió đêm thu nhẹ nhàng thối bay mái tóc cô.
Hai bên bờ có những tòa nhà cao tăng san sát, đèn đóm lập lòe. Tô Điềm nhìn chấm chãm một màn hình lớn, trên đó đang phát một video của Hoa Dịch Văn Sang.
Hoa Dịch Văn Sang, đây chẳng phải là công ty của Quý Sở Yến đó sao?
Tô Điềm không khỏi thở dài, trong lòng từ nhiên cảm thấy hơi ảo não. Cô vốn muốn nhân cơ hội này để hỏi xem rốt cuộc công ty của anh đã xảy ra chuyện gì. Dù sao thì theo lời bà Phương nói thì cô mơ hồ cảm thấy hình như công ty của Quý Sở Yến gặp phải vấn đề gì khó giải quyết.
Hơn nữa, thực ra cho dù cô không hỏi mẹ thì cũng có thể thông qua hành động của Quý Sở Yến mà phát hiện ra được một chút. Từ lăn trước khi hai người đang làm tình thì anh nhận được điện thoại, rồi cả chuyến công tác Newyork hơn nửa tháng của anh nữa, gần đây thì anh lại luôn bận rộn.
Những điểm đó khiến Tô Điềm ngày càng cảm thấy bất an.
Những lúc cô bất an thì thường không chú ý đến xung quanh, thế là cũng chắng biết Quý Sở Yến đã tới bên cạnh cô từ bao giờ.
Anh dựa vào lan can, vừa mới lôi một điếu thuốc từ trong hộp ra thì Tô Điềm đã lấy lại tỉnh thần, nhanh chóng giật lấy.
Nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của anh, Tô Điềm đột nhiên cảm thấy rất hứng thú. Cô đặt điếu thuốc lên môi mình.
Quý Sở Yến nhìn cô chằm chằm một lúc, nhưng anh không lấy lại điếu thuốc bị cô giật, mà cúi đầu, lấy từ trong hộp ra một điếu thuốc khác, ngậm trong miệng,
Không biết từ lúc nào mà anh đã căm bật lửa ở tay phải, tay trái lững thững cầm điếu thuốc. Trong nháy mắt, ngọn lửa bùng lên, ánh sáng đỏ lập lòe trong bóng tối.
Quý Sở Yến khẽ nhíu mày lại châm thuốc, Tô 'Điềm nhìn anh, hình như anh gầy đi rồi, đường cong trên gương mặt lộ ra càng thêm rõ rằng.
Tô Điềm hồi tưởng lại lúc trước, mặc dù lúc anh tán tỉnh cô vẫn luôn cười cợt như thế, nhưng đêm nay cô lại cảm nhận thấy vẻ mặt của anh không giấu được. sự mệt mỗi
Cô mím môi, đột nhiên cười với anh: "Cho em mượn bật lửa."
Nghe vậy, Quý Sở Yến liếc nhìn cô một cái, cặp mất đào hoa như đêm đen sâu thắm, mãi không có thêm động tác gì.
Thật lâu sau, anh kẹp điếu thuốc ở kẽ tay, nhẹ nhàng mím môi: “Không cho mượn”
Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của anh, trái tim Tô Điềm khẽ run lên, cô dứt khoát nằm lấy vạt áo anh kéo lại gần mình.