Tiếng rên rỉ của cô không làm cho Quý Sở Yến dừng động tác. Anh nắm chặt lấy bầu ngực của cô, thô lỗ xoa nắn, cự vật dưới thân vẫn như một con mãnh thú khổng lồ, liên tục đâm vào rút ra giữa hai chân cô.
“Bảo bối thật tuyệt... Tiếp tục..."
Anh nhẹ giọng dỗ dành, khẽ cần môi, lập tức nắm chặt lấy eo của Tô Điềm, thúc mạnh vào bên trong.
Tô Điềm vừa mới đạt tới cực khoái, lúc này lại một lăn nữa bị khoái cảm nhấn chìm. Cô không chịu đựng nổi, hét lên ầm ĩ.
Quý Sở Yến thở dốc, vẫn liên tục di chuyển như đóng cọc, giống như không biết mệt mỏi vậy.
"Ô...Em không chịu đựng nổi nữa... A... Ha... Ha.."
Tô Điềm hết lăn này đến lăn khác bị làn sóng khoái cảm đánh lên đến cao trào. Cô giống như đóa hoa mỏng manh bị gió mạnh xé rách, cả người choáng váng vô cùng.
Thật lâu thật lâu sau, không biết Tô Điềm đã đạt tới cao trào bao nhiêu lăn, gương mặt cô rưng rưng nước mắt, đôi môi mỏng hé mở, nhưng chẳng còn đủ sức mà rên rỉ nữa, chỉ có thể không ngừng thở dốc.
Quý Sở Yến cúi người xuống, bỗng nhiên hôn lên môi cô.
Tiếng nước bọt hòa quyện vô cùng dâm mỹ vang lên. Quý Sở Yến ôm chặt lấy eo Tô Điềm, lại tiếp tục di chuyển mạnh mẽ. dương v*t của anh lần nào cũng đâm tới tận nơi sâu nhất, giống như mô tô phân khối lớn lao tới vậy, khiến cho Tô Điềm chỉ cảm thấy trước mắt trắng dã, lại một lăn nữa đạt tới cao trào.
dương v*t của Quý Sở Yến bị tiểu huyệt của cô kẹp chặt lại, anh thở hổn hến, hơi thở càng thêm nặng nề, đồn dập đâm thêm mấy chục cái nữa, sau đó phun ra đầy tình dịch màu trắng.
Tô Điềm lúc này đã mềm thành một vũng nước, năm bất động trên giường nhìn Quý Sở Yến cởi bao cao su ném vào thùng rác.
Sau đó, anh lại tiếp tục ghé sát vào người cô, cong môi cười khẽ, trong giọng nói mang theo một tia không nố: “Làm sao bây giờ, bảo bối, anh còn chưa nghỉ ngơi đủ đâu”
Tô Điềm hoảng sợ tới mức trái tim nhỏ đập thình thịch. Cô chụp lấy chăn, che đi thân thể trần trụi của mình, lắc đầu nguầy nguậy: “Không, anh đã nghỉ ngơi tốt lắm rồi”