Tạm thời không cần nói đến chuyện tại sao bà Phương lại có thể nhận ra "gian tình” của cô. Chỉ riêng chuyện bà Phương còn chu đáo đưa bao cao su tận tay cô thế này đã khiến Tô Điềm cảm thấy khó hiểu rồi.
Tô Điềm phòng trái phòng phải, chính là vì sợ Phương Tử Như phát hiện ra mối quan hệ giữa cô và Quý Sở Yến, sau đó sẽ bất anh phải lấy cô.
Kết quả, điều cô không ngờ tới chính là, bà Phương vậy mà lại có thể phóng khoáng đến mức này.
Tô Điềm liếc nhìn ba hộp bao cao su, sau đó nhanh chóng nhét vào trong ngăn kéo bàn trang điểm.
Phóng khoáng thì phóng khoáng, nhưng cô không. có phước để hưởng.
Dù sao thì, trong nhà cô vẫn còn một hộp ba mươi chiếc chưa dùng hết kia kia.
Mà vừa rồi mẹ cô nói “Dẫn người về ra mắt” là có ý gì?
Tô Điềm hoàn toàn không có khả năng dẫn Quý Sở Yến về nhà mình. Nghĩ đến lần trước Quý Sở Yến tới nhà cô, sau đó không những bị cô giấu vào trong phòng tắm, mà cô còn rời đi, để người ta lại một mình.
Việc này đã để lại bóng đen tâm lý trong lòng cô.
Vì vậy, để giải thích rõ ràng, Tô Điềm lại một lăn nữa tới tìm bà Phương.
"Mẹ.. Tô Điềm đẩy cửa phòng ra, ấp úng mãi mới nói được: “Đồ mẹ vừa cho con, con không dùng được...
Câu này cô không nói dối, nhà cô ở bên kia còn nhiều lầm.
Tô Điềm chống lại ánh mắt dò xét của mẹ mình, hít sâu một hơi rồi nói:" Mẹ thực sự hiểu lầm rồi... Con không có bạn trai..”
Câu này cô cũng không nói dối, Quý Sở Yến chỉ là bạn giường của cô.
Phương Tử Như nhướn mày: "Không có thật?”
Tô Điềm chân thành: “Không có...”
Phương Tử Như ồ một tiếng, sau đó đột nhiên nhớ tới chuyện gì: “Vậy chuyện của con và Tiểu Quý thế nào rồi?"
Tô Điềm im lặng, chủ đề lại quay vẽ Quý Sở Yến rồi.
“Thì cứ như thế chứ sao?” Tô Điềm trả lời qua loa.
Phương Tử Như nghe vậy thì thở dài một hơi: “Haizz, nhưng mà vậy cũng được, gần đây Tiểu Quý bận rộn lắm, con đừng quấy rầy nó."
Tô Điềm tất nhiên hiểu Phương Tử Như muốn nói gì, cô không nhịn được hỏi: “Mẹ, bác trai Quý chẳng phải quen biết rất nhiều người sao? Sao bác ấy không giúp Quý Sở Yến giải quyết khó khăn?”
Phương Tử Như liếc nhìn cô một cái, giải thích: “Mẹ của Tiểu Quý cũng từng nói với mẹ chuyện này. Cha Tiểu Quý ngay từ đầu đã không ủng hộ Tiểu Quý. mở công ty, thế thì làm sao có chuyện giúp đỡ Tiểu Quý giải quyết khó khăn được chứ?”
“Thì ra là thế..." Tô Điềm gật đầu, cô đã hiểu được mọi chuyện rồi.
Đây chẳng phải là kịch bản thiếu niên phản nghịch, dũng cảm theo đuổi ước mơ của mình bất chấp sự phản đối của gia đình đó sao.
Cô lập tức thầm oán: Quý Sở Yến, không ngờ anh cũng là thành phần nổi loạn như vậy.
Nhưng ngay lập tức, trong đầu Tô Điềm lại xuất hiện một suy nghĩ. Cô nắm lấy tay Phương Tử Như, ánh mắt ngập tràn vẻ chân thành: "Mẹ, mẹ có thể cho con xin phương thức liên lạc với bác gái Quý được không?”