Hai má Tô Điềm nóng bừng lên: “Ôi... Không khoa trương như lời bác nói đâu ạ...”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã vào tới phòng khách,
Chử Nhã Vân bảo cô ngồi xuống ghế: “Cháu ngồi chơi một lát, lát nữa sẽ pha trà xong”
Tô Điềm gật đầu, ngẩng đầu nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm bóng dáng Quý Hoán Nguyên.
“Bác gái, bác trai... hôm nay không ở nhà sao ạ?” Nhìn tới nhìn lui không thấy bóng dáng Quý Hoán Nguyên, Tô Điềm đành phải dò hỏi.
Vẻ mặt Chử Nhã Vân lập tức lộ ra vẻ ghét bỏ: “Sao lại không có ở nhà chứ? Ông ấy chắc đang ở rong thư phòng vẽ tranh hay là viết thư pháp gì đó thôi. Bác trai cháu là một ông lão về hưu, ngày nào cũng ở nhà thôi. Ông ấy có thể cả tháng không rời khỏi nơi này một bước, cuộc sống tẻ nhạt chẳng có chút ý nghĩa nào."
“Thế ạ..." Tô Điềm gật đầu, ánh mắt như có điều gì suy nghĩ.
Tâm tư của cô viết hết lên mặt, Chử Nhã Vân nhanh chóng nhận ra. Bà nằm lấy tay cô, hỏi: “Điềm Điềm, có chuyện gì thế? Cháu muốn tìm ông ấy sao?”
“Vâng... Bác gái, cháu nói thẳng với bác vậy Hôm nay cháu tới đây thực ra là vì chuyện công ty của Quý Sở Yến." Tô Điềm cẩn thận tìm từ ngữ: "Bây giờ chắc hai bác cũng biết anh ấy đang gặp khó khăn đúng không?”
Chử Nhã Vân sửng sốt một lúc, sau đó chậm rãi thở dài: “Thực ra nó đều không muốn nói những chuyện này, bác cũng chỉ biết được sau khi hỏi thăm người bạn chung vốn làm ăn với nó. Nhưng mà quan hệ giữa hai cha con nó từ khi nó lên đại học là bắt đầu căng thẳng, chuyện nó thành lập công ty cũng trái với ý muốn của cha nó. Thế nên, cho dù bác biết nó đang gặp phải khó khăn, nhưng bác cũng chẳng có biện pháp nào giúp đỡ nó cả."
Chử Nhã Vân nhìn về phía Điềm Điềm, ánh mắt nhu hòa: "Hơn nữa, Sở Yến có lẽ cũng không mong chúng ta giúp đỡ nó. Điềm Điềm, cháu hiểu ý bác không?"
Tô Điềm im lặng, cô luôn tuân theo kế hoạch học tập và sự nghiệp do cha mẹ sắp đặt, thế nên trên thực tế cũng không thể nào cảm nhận được tình cảnh gian nan của Quý Sở Yến.
Trước khi đến đây, cô cảm thấy những khó khăn mà công ty Quý Sở Yến đang gặp phải, chỉ căn Quý Hoàn Nguyên nói nhẹ một câu là có thể nhanh chóng giải quyết tất cả, không căn tốn công sức. Nhưng mà, bây giờ nghe Chử Nhã Vân nói vậy, cô mới hiểu ra được, có lẽ từ trước tới nay cô đều suy bụng ta ra bụng người.
Có một số con đường rất dễ đi, nhưng phong cảnh hữu hạn
“Bác gái, có lẽ cháu quá đường đột rồi” Tô Điềm mỉm cười tự giễu: “Cháu đáng lẽ không nên lỗ mãng tới tìm hai bác như thế này”
Chử Vân Nhã còn đang định lên tiếng an ủi, thì lại nghe thấy một tiếng ho nhẹ sau lưng. Một người đàn ông trung niên có tướng mạo ôn hòa từ sau tấm bình phong đi ra.
Khí thế của đối phương quá mạnh, Tô Điềm sửng sốt một lúc mới vội vàng đứng dậy: “Cháu chào bác...”
Quý Hoán Nguyên tiến lên, ngồi xuống ghế sofa, sau đó giơ tay ra hiệu cho cô cũng ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Tiểu Tô, vừa rồi bác cũng nghe được mấy lời hai người nói chuyện. Cháu cảm thấy hai bác nên giúp đỡ Quý Sở Yến à?”
“Cháu...” Tô Điềm do dự một chút, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí nói: “Lúc trước thì đúng là cháu có suy nghĩ như vậy, cháu còn nghĩ là nếu như gia đình có tài nguyên hợp lý thì sử dụng một chút cũng là chuyện bình thường”
Giọng nói của cô trong trẻo, vang vọng trong phòng khách.
Ngoài cửa, Quý Sở Yến dừng bước, dựa vào tường lắng nghe.
Hiếm khi anh về nhà một chuyến, lại không ngờ Tô Điềm cũng ở đây.
Anh nhắm mắt lằng nghe cuộc đối thoại trong phòng, trên mặt không có biểu cảm gì cả.
Một lúc sau, anh quay người rời đi, hoàn toàn không ngoảnh đầu lại.