Làm Bậy


Ly nước trong tay Cố Hoài nghiêng nhẹ.

Lâm Tư Độ sửng sốt trước cách tiếp cận không báo trước của hắn., hơi nghiêng đầu sang trái, khóe miệng lướt qua mép ly nước.

Nước tràn ra, từng giọt dọc theo khóe môi lăn dài trên cổ cậu, khiến đường viền cổ áo sơ mi trắng trở nên ướt át trong suốt.
Nước ấm khiến cổ cậu đỏ ửng, Lâm Tư Độ lùi lại một chút để tránh làm hỏng máy tính xách tay của Cố Hoài.
"Lá gan nhỏ như vậy?" Cố Hoài chống hai tay lên bàn, tựa tiếu phi tiếu [1] nhìn cậu.
[1] tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười
Lâm Tư Độ nhận lấy cốc nước trong tay Cố Hoài, ngực phập phồng vài cái, hai mắt cụp xuống, khóe miệng ửng đỏ, ngón tay dính đầy vết nước, không nhìn ra được cảm xúc gì.
Cố Hoài nghĩ muốn giải thích, nhưng Lâm Tư Độ lại nói, "Cố tiên sinh, anh không nên đột nhiên áp sát vào tôi."
"Đó là lỗi của tôi." Cố Hoài có chút đáng tiếc nói.
Đây là đang tức giận.
Lâm Tư Độ thật ra có nhiều biểu cảm thú vị hơn so với hắn nghĩ lúc trước, nhưng phần lớn đều cực kỳ nhỏ, người khác chỉ nhìn thấy lớp vỏ đẹp đẽ lạnh lùng.
Lâm Tư Độ cầm lấy cốc nước, rút ​​thuốc mang theo từ trong ba lô ra, dùng nước ấm ngâm thuốc.
"Tôi không phải lúc nào cũng bị chóng mặt..." cậu nói, "Nếu tôi ngất xỉu như anh nói, Cố tiên sinh cũng không cần quản."
Cố Hoài không đáp lại, chỉ ngồi vào vị trí mà Lâm Tư Độ vừa ngồi, quan sát cậu từ phía sau.

So với chiếc áo khoác trắng trong phòng giám định của cơ quan thẩm định, Cố Hoài càng thích nhìn cậu trong bộ trang phục cậu đang mặc hôm nay hơn.

Trang phục của cơ quan quá lạnh lùng và quy củ, hiện tại Lâm Tư Độ trông giống như một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, so với bình thường thì nhìn dễ gần hơn.
Lâm Tư Độ chính là quá nhạy cảm, giống như một chú thỏ nhỏ luôn cảnh giác, chỉ ở trong khu vực an toàn của chính mình, một chút biến động cũng khiến cậu dựng lên một tấm chắn mới.

Hắn không biết vùng an toàn của Lâm Tư Độ rốt cục có thể lớn tới mức nào.
Cố Hoài cúi gằm mặt, nghịch chiếc máy hát cổ điển trên bàn.
"Đúng rồi." Lâm Tư Độ đặt ly nước xuống, vết đỏ ở khóe môi đã nhạt bớt, "Cố tiên sinh, anh đã xem số liệu thu mua nguyên liệu trong ba tháng qua chưa?"
"Xem qua." Cố Hoài đẩy máy quay đĩa về chỗ cũ, đặt cả hai tay lên tay vịn của ghế, "Sao vậy?
Cố Hoài không quá quan tâm công ty chi nhánh, những chuyện quan trọng như mua các đơn hàng sẽ phải được hắn thông qua, hắn sẽ không để ý quá kỹ, nhưng những sai lầm thông thường cũng không thể qua được mắt hắn.
"Có một chỗ cần cùng anh thẩm tra đối chiếu một chút." Lâm Tư Độ nghiêm túc nói.
Cố Hoài vốn dĩ chỉ muốn mang theo Lâm Tư Độ, đem cậu đặt trong tầm mắt của mình, tùy tiện giao cho cậu một số công việc, không ngờ rằng cậu thực sự nhìn ra được chỗ có vấn đề.
"Chỗ nào có vấn đề?" Cố Hoài thu hồi nụ cười thản nhiên trên mặt, nghiêm túc đứng lên.
Lâm Tư Độ bước tới, đứng nghiêng người đứng cạnh hắn, dùng bút cảm ứng trong tay khoanh vài dòng số liệu trên màn hình máy tính: "Nguyên liệu cho đợt điêu khắc ngọc bích này là vật liệu ngọc bích của Nga, thuộc loại bạch ngọc điêu khắc, tôi có thể xem thành phẩm không? "
Cố Hoài nhìn chằm chằm số liệu một lúc, trầm giọng nói: "Có thể."
Lâm Tư Độ đứng sang một bên, chờ Cố Hoài dẫn đường, nhưng Cố Hoài không di chuyển mà chỉ nhìn chằm chằm vào cổ của cậu.

Lâm Tư Độ bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, vừa định hỏi thì đã nghe Cố Hoài nói: " Lâm lão sư này, cổ áo cậu bị ướt rồi, đổi cái khác đi."
Cổ áo Lâm Tư Độ quả thực bị ướt sũng, dính vào xương quai xanh của cậu, cậu cảm thấy được khó chịu nhưng không nói, bất quá đi ra ngoài như thế này thực sự không thích hợp.
"Mặc của tôi đi, ở đây tôi có đồ dự phòng." Cố Hoài hỏi.
Lâm Tư Độ trầm mặc hai giây.
"Là đồ mới, chưa từng mặc qua." Cố Hoài thấy phản ứng của cậu liền bổ sung thêm, "Có điều số đo chắc là sẽ không vừa với cậu".
Bộ quần áo mà Cố Hoài đặt ở nơi này là một chiếc áo len đen hè thu, thoạt nhìn thì bình thường, nhưng trước ngực và sau lưng có rất nhiều dải băng lộn xộn.

Trang phục thường ngày của Lâm Tư Độ đều có màu sắc trang nhã và đơn giản, cho tới bây giờ chưa từng thích loại trang phục ngổ ngáo như của học sinh sơ trung thế này.
Cho nên sau khi thay áo xong, thời điểm cùng Cố Hoài đi ra, cậu luôn cảm thấy không được tự nhiên.

Khi bọn họ đi qua quầy lễ tân, mấy cô gái trong văn phòng lén lút quan sát Lâm Tư Độ.
"Tiểu ca ca kia là do ông chủ dẫn tới sao? Không biết là ai nhỉ?"
"Bạn của Cố tổng, hoặc là em trai? Hẳn không phải là người ở nơi này, tôi vừa rồi mang bánh pha trà cho cậu ấy, nói tiếng Quảng Đông, nhưng cậu ấy không hiểu."
"Thực không có lòng dạ nào làm việc, tôi rất tò mò, quan hệ giữa hai người họ là gì? Tại sao anh chàng đẹp trai sau khi ở văn phòng một lát hình như còn thay quần áo?"
Lâm Tư Độ không biết họ đang nói về mình, nhưng cậu cảm thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong kính có chút xa lạ.
"Cậu nên mặc mấy bộ quần áo năng động." Cố Hoài ở một bên nói.
"Dù sao thì cũng chẳng liên quan đến anh." Thanh âm của Lâm Tư Độ lần này rất nhỏ, đến mức Cố Hoài gần như không nghe thấy.
Không giống như những mánh lới quảng cáo của các công ty trang sức nghệ thuật khác, những người thợ thủ công mà Cố Hoài mời đều là những người trẻ tuổi, chỉ có một người duy nhất trong xưởng tuổi hơi lớn hơn một chút.

Lâm Tư Độ bỗng nhiên nhớ đến, trong buổi đấu giá hôm nay, chàng trai họ Giang kia đã nói rằng ý tưởng kinh doanh của Cố Hoài bán rất chạy ở nước ngoài, những người trẻ tuổi ở trong nước cũng thích.
"Thành phẩm ở trong này." Cố Hoài mở một chiếc hộp nhỏ bằng kim loại màu bạc, bên trong được lót bằng nhung đỏ mềm mại, đựng một bức bạch ngọc điêu khắc.

Đây là một đô thị được điêu khắc bằng ngọc bích, sự cổ điển của ngọc bích và nét hiện đại của đô thị hóa đã hòa vào nhau trong cùng một tác phẩm, bê tông cốt thép của thành phố được thể hiện ra thông qua kết cấu của ngọc bích trắng, thực sự làm người khác chấn động ngay từ cái nhìn đầu tiên.
"Tôi có thể chạm vào nó không?" Lâm Tư Độ hỏi, "Có găng tay không?
Quý Hoài đưa tay mở ngăn kéo trước mặt: "Cậu tự lấy đi."
Ngón tay của Lâm Tư Độ dài và mảnh, thứ gì được cậu cầm trên tay thực sự đều là cảnh đẹp ý vui.

Sau khi gặp cậu, Cố Hoài luôn muốn đặt vào tay cậu một thứ gì đó, đôi khi là một cuốn sách sưu tập đấu giá, đôi khi là một ly nước đầy, hoặc một thứ gì đó khác.
" Kích thước ước chừng khoảng 37 x 29 trên dưới, là loại bạch ngọc chất lượng tốt của Nga, không mềm mướt bằng ngọc Hòa Điền, nhưng nó đủ trắng, rất phù hợp với kiểu thiết kế này, Cố tiên sinh chọn được người rất giỏi." Lâm Tư Độ nói, "Chỉ là, anh không tham gia vào quá trình thu mua, tôi nói đúng chứ?"
Cố Hoài quả thật không tham gia, việc mua bán vật phẩm này nọ được giao cho người quản lý ở đây toàn quyền phụ trách.
"Xét theo đặc điểm và độ tỳ vết, lô nguyên liệu này tình cờ giống với lô mà tôi đã tiếp xúc trong quá trình làm luận văn tốt nghiệp." Lâm Tư Độ nói, "Với cùng một kích thước, giá Cố tiên sinh chi ra so với giá tôi định đắt hơn 5000.


"
Cố Hoài nheo mắt lại, hắn hiểu ý của Lâm Tư Độ.
Hắn là mua sắm, còn Lâm Tư Độ là làm đề tài, tuy rằng đều nói ngọc bích vô giá, nhưng lời này cũng là để lừa người mua, không ai trong ngành tin điều đó.
Xuất hiện sự chênh lệch giá này, rõ ràng đã có người thao túng hợp đồng.
Cố Hoài vốn dĩ chỉ để Lâm Tư Độ xem chơi, nhưng không ngờ trong công việc của chi nhánh lại có một mánh khóe lớn như vậy.

Buổi chiều nhàn hạ, các nhân viên của công ty vẫn đang bàn tán xôn xao về đứa nhỏ Cố Hoài mang theo bên mình, lại không ngờ rằng Cố Hoài bước tới đem bản hợp đồng ném tới trước mặt người quản lý.
Cố Hoài cũng không phát hỏa, chỉ là ngồi ở trên ghế, nhàn nhã dựa lưng vào ghế, nhìn mấy người tham gia hợp đồng Âm Dương không nói lời nào.
Lâm Tư Độ không thích bầu không khí phòng họp trầm mặc như thế này, cậu đã từng nhìn thấy Quý Hoài tức giận mấy lần, theo bản năng cảm thấy sợ hãi, nhưng hiện tại cậu mới nhận ra, cậu chưa nhìn thấy bộ dáng thật sự tức giận của Cố Hoài.
"Cậu ra ngoài chờ tôi." Cố Hoài quay đầu nói với cậu.
Lâm Tư Độ gật đầu, bước ra ngoài, đứng đợi ở cửa phòng họp, vừa vặn tránh được bầu không khí áp lực trong này.
Nhìn người rời đi, ánh mắt Quý Hoài trầm xuống, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng tất cả mọi người có mặt đều cúi đầu.

Cố Hoài không nói nhiều, chỉ vài người, kêu họ đi tìm luật sư, lại chỉ thêm mấy người, yêu cầu họ lập tức nghỉ việc.
Trong số đó có cô gái trước đó đã mang trà bánh cho Lâm Tư Độ.
Cô bé sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.

Danh tiếng trong ngành này của Cố Hoài ai cũng biết đến, nếu bị đuổi khỏi đây, tương lai muốn tìm việc trong ngành này chắc chắc sẽ rất khó.
Lâm Tư Độ lặng lẽ dựa vào bức tường bên ngoài hành lang, không đợi được Cố Hoài mà lại đợi được nữ nhân viên cậu đã từng gặp qua một lần.
"Xin chào..." nữ nhân viên nói nhỏ, "Tôi đã bị đuổi việc...!Tôi tham gia việc mua nguyên liệu, chuyện của quản lý tôi biết, nhưng tôi không dám nói ra."
Lâm Tư Độ khẽ cau mày.
"Hiện tại tìm việc rất khó, tôi thực sự đã biết sai." Nhân viên bị sa thải đã sắp khóc, ngẩng đầu nhìn Lâm Tư Độ, "Anh có thể nói giúp tôi với Cố tổng không, tôi không muốn mất việc...!"
"Tôi xin lỗi." Lâm Tư Độ nói, "Tôi và Cố tiên sinh không có mối quan hệ như cô nghĩ đâu."
Cậu không ngờ phát hiện tình cờ của mình lại gây náo động lớn như vậy trong công ty của Cố Hoài, cậu và Cố Hoài thậm chí còn không phải bạn bè, chỉ là mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới trong công việc.

Cậu không đồng ý với phương pháp xử lý nhổ cỏ tận gốc này của Cố Hoài, nhưng cậu không có quyền, cũng sẽ không can thiệp vào quyết định của Cố Hoài.
Chỉ là bầu không khí ngưng trệ và áp lực trong phòng họp vừa rồi khiến cậu cảm thấy rằng Cố Hoài và cậu thực sự là người đến từ hai thế giới khác nhau.

Cố Hoài đứng quá cao, mỗi bước đi của hắn đều ảnh hưởng đến niềm vui và nỗi buồn của rất nhiều người.
Lâm Tư Độ là người bình thường, thích sự thoải mái và yên bình, cách rất xa Cố Hoài, cậu chỉ muốn an phận ở một góc.
Cô nhân viên thỉnh cầu vài câu nhưng thấy cậu thủy chung xa cách, nghe không vào nửa câu ngon ngọt nào, đành phải thất vọng rút lui.
"Thầy Lâm." Cố Hoài đi ra khỏi phòng họp, sự lạnh lẽo giữa hai lông mày đã đổi thành vẻ lười nhác, đi về hướng Lâm Tư Độ, ánh mắt dừng lại trên người cô nhân viên mang ý cảnh cáo, "Tan làm."
Cố Hoài đưa tay ra muốn khoác vai Lâm Tư Độ, nhưng bị Lâm Tư Độ tránh được.
"Chờ tôi ở dưới lầu." Cố Hoài nói, "Tôi xuống tầng hầm lái xe ra ngoài."
Chiếc áo len của Cố Hoài hơi rộng so với Lâm Tư Độ.

Cậu gấp tay áo lại rồi đứng ở dưới lầu của công ty.

Những tòa nhà ở đây cao và dày đặc, cậu ngửa đầu nhìn một lúc, cảm thấy hơi choáng đầu, lại cúi xuống.
Có một quầy bán đồ ăn trên phố, chủ quầy tưởng cậu là học sinh gần đó liền chào hỏi, ở đó bán những món ăn kỳ quái Lâm Tư Độ chưa từng thấy bao giờ, tỏa ra một chút mùi hoa quế thơm ngọt.
Lâm Tư Độ chưa kịp phản ứng, người chủ tiệm đã nhiệt tình đút đồ vào tay cậu.
Tuy nhiên, trên điện thoại di động của cậu chỉ có phương thức thanh toán đại lục, lúc ấy cậu đi công tác rất vội nên không đổi nhiều tiền của nơi đây.

Chủ tiệm vẫn đang nhiệt tình nói chuyện với cậu, nhưng Lâm Tư Độ không hiểu tiếng Quảng Đông.
Cậu đang do dự thì đột nhiên bị một chiếc dây đồng hồ lạnh lẽo dán vào cổ tay, có người nhét vào tay cậu một tờ tiền.
"Bát Tử Cao, thứ mà trẻ con rất thích ăn, không ngon lắm, cậu chưa từng thấy?" Cố Hoài đưa tay ra ôm lấy cậu, tránh xa một vài học sinh đang cãi nhau ầm ĩ.

"Mua đi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận