Lâm Tư Độ bởi vì vừa nãy bị khách hàng phàn nàn dẫn đến chậm trễ một hồi lâu, nhà ăn nhân viên giới hạn thời gian nên khi cậu đến đã không còn món nào để ăn.
Cố Hoài đối với nhà ăn không có hứng thú, nhướng mi nhìn bàn tay trống không, liền đụng phải chủ nhân của cửa hàng – Hoàng giáo sư vừa đi ra.
"Tiểu Cố tổng hôm nay lại có thời gian đến đây?" Bởi vì xem trọng Cố Hoài làm việc quyết đoán và sự can đảm của công ty hắn trong ngành, Hoàng giáo sư từ trước đến nay luôn có thái độ tốt với Cố Hoài.
"Tôi có chuyện cần tìm cậu ấy".
Cố Hoài hất cằm về hướng Lâm Tư Độ, "Giữa trưa chưa kịp ăn cơm, muốn ăn thử đồ ăn ở nhà ăn của ngài, đáng tiếc không lấy được".
Trên mặt hắn lộ ra vẻ có lệ, cũng không có chút ý tứ nào đáng tiếc, nhưng giáo sư Hoàng vẫn đối với hắn hết sức nhã nhặn.
"Ai nha, là do chỗ chúng tôi nơi này có vấn đề, thời gian ăn trưa quá ngắn." Giáo sư Hoàng vỗ đầu nói: "Như vậy, ta bên này còn có một cuộc họp cần tham dự, Lâm Tư Độ, ngươi bồi tiểu Cố tổng đi ra ngoài ăn, chọn nơi người trẻ tuổi các ngươi thích ăn, sau đó báo ta hóa đơn".
Lâm Tư Độ đang cân nhắc có nên đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua một ít bánh mì lát về ăn hay không, nghe vậy muốn nói không cần nhưng Cố Hoài đã ngắt lời: "Đi thôi, vừa vặn tôi cũng có một vài vấn đề chuyên môn cần tỉnh giáo Lâm Tư Độ, chúng ta đi trước một bước".
Sau khi nói xong, Cố Hoài không chút khách khí đặt tay lên vai Lâm Tư Độ, ôm lấy cậu đi về phía trước.
Lâm Tư Độ bị hắn kéo, bước chân lảo đảo: "Tôi không muốn đi."
"Ăn một bữa cơm mà thôi.
Buổi trưa nếu không ăn nghiêm túc, cậu buổi chiều không choáng váng đầu mới là lạ." Cố Hoài đem chiếc mũ bảo hiểm xe máy nhét vào tay Lâm Tư Độ.
Lâm Tư Độ hơi giật mình với chiếc mũ bảo hiểm nặng trĩu trong lòng bàn tay.
"Không biết đội nó à?" Cố Hoài lầm bầm lầu bầu: "Đúng vậy, cậu làm sao sẽ chơi những thứ này được."
Hắn cầm lại mũ bảo hiểm đội lên đầu Lâm Tư Độ, đôi mắt màu nâu không chút gợn sóng của Lâm Tư Độ đang nhìn hắn, bị mũ bảo hiểm che lại.
"Lên đi." Cố Hoài huýt sáo với cậu, một bên đùa nghịch chiếc xe yêu quý, một bên giọng nói mười phần lưu manh, "Mang cậu đi ăn."
Nhiệm vụ do giáo sư Hoàng giao cho, Cố Hoài tuy không tuy không làm cho người ta thích, nhưng quả thật là khách hàng của cậu, vừa rồi còn ra tay giúp đỡ, Lâm Tư Độ do dự ngồi vào sau yên xe, Cố Hoài không hề báo trước, phóng xe như chớp đi.
Vì quán tính, Lâm Tư Độ bất ngờ ngả người về phía sau, không thể không vươn tay túm lấy Cố Hoài.
Cố Hoài không sợ cái lạnh của mùa thu, chỉ mặc một cái áo mỏng, Lâm Tư Độ vô tình vén vạt áo lên, da thịt còn chưa kịp chạm vào làn gió mát thì bàn tay mát lạnh của Lâm Tư Độ đã áp vào làn da quanh eo của hắn.
Không đợi Cố Hoài phản ứng gì, Lâm Tư Độ chính mình sửng sốt một chút, nhưng tốc độ của mô tô quá nhanh, cậu chỉ có thể nắm góc áo của Cố Hoài.
Cảm giác được áo bên hông bị lực kéo không mạnh không nhẹ, Cố Hoài cúi đầu, liếc nhìn bàn tay đang đặt trên eo hắn của Lâm Tư Độ, thế nhưng tốc độ cũng không chậm lại.
Sắc mặt Lâm Tư Độ không được tốt lắm, choáng váng tại chỗ một lúc mới ngước mắt lên nhìn cảnh vật xung quanh, đây là khu vực trong nội thành mà ngày thường cậu sẽ không bao giờ đến, cũng không nghĩ tới giáo sư Hoàng có đủ khả năng chi trả cho bữa ăn này hay không.
Cố Hoài vươn tay cởi quai mũ bảo hiểm, dùng đầu ngón tay ấn vào nút bấm chỗ cổ Lâm Tư Độ, lờ mờ cảm thấy mạch đập nhanh hơn một chút dưới làn da nhợt nhạt, có chút hối hận vì vừa rồi đã cố tình đi đường vòng, nhưng lại cảm thấy thú vị hơn bất cứ điều gì khác.
Lâm Tư Độ không còn muốn ăn uống gì, nhưng Cố Hoài thì lại rất có tinh thần, gọi lên đầy một bàn.
Lâm Tư Độ chỉ cắn hai miếng bánh cà rốt trước mặt, tự rót cho mình một bát súp.
Cố Hoài có vẻ rất bận, điện thoại cứ một cuộc lại tiếp theo một cuộc, giọng điệu của hắn rất không bình tĩnh.
"Bộ phân thị trường làm việc kiểu gì vậy, tôi bảo đi hướng đông các người lại đi hướng tây, đúng không?" Cố Hoài lấy đầu ngón tay xoa nhẹ thái dương, vẻ mệt mỏi, "Chỉ cho các người một phương pháp, tìm một vài công ty cùng ngành với họ, đưa ra thông báo rằng chúng ta sẽ mua của bên kia, diễn với họ một chút, nói rằng chất lượng mặt hàng không tốt như cam kết, buộc họ phải giảm giá."
Lâm Tư Độ nghe không thể hiểu tình hình kinh doanh của họ, đem thức ăn trước mặt ăn xong, hồi tưởng khởi vừa rồi ở cửa hàng, mặc kệ mục đích là cái gì, ít nhất Cố Hoài đã giúp cậu.
Rõ ràng là cùng một gia đình, Cố Hoài và Kỷ Phong lại rất khác nhau, Kỷ Phong hiền lành, còn Cố Hoài thì chẳng khác nào một con dao găm sắc bén, lúc nào cũng lộ ra góc cạnh.
Không biết vì cái gì, Kỷ Phong sẽ như vậy chán ghét Cố Hoài.
"Đang nghĩ gì vậy?" Bên tai vang lên giọng trầm thấp của nam nhân.
"Không có, tôi đang ăn." Lâm Tư Độ nói.
Cậu theo thói quen tránh ánh mắt của Cố Hoài.
Cố Hoài luôn nhìn thẳng vào mắt nhìn khác, điều này khiến hắn trông vô nhân đạo và không đặt người trước mặt vào mắt.
Cố Hoài lần này không có hành động gì quá phận, hắn lùi lại, chào người phục vụ dọn bàn, lấy hợp đồng ra và hỏi cậu chi tiết liên quan đến chuyên môn.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Lâm Tư Độ sắp xếp những chi tiết chưa rõ ràng trước đó cho Cố Hoài, nhắc nhở hắn một số cạm bẫy và mánh khóe thường gặp khi mua đá thô.
Cậu luôn rất tập trung khi nói những điều này, có đôi khi Cố Hoài cảm thấy rằng Lâm Tư Độ lẽ ra không nên đi làm khi còn trẻ như vậy, cậu nên ngồi trong phòng thí nghiệm, được giữ trong nhà kính, làm nghiên cứu, viết luận văn, tránh đi các mối quan hệ phức tạp của con người trong xã hội.
"Lâm Tư Độ, cậu có thích đàn ông không?" Cố Hoài đột nhiên hỏi.
Lâm Tư Độ đang hoàn thành công việc bổ sung các chi tiết của hợp đồng, bị Cố Hoài làm cho choáng váng, sau khi nhận ra điều Cố Hoài hỏi, ánh mắt cậu dần dần rơi xuống tờ giấy.
"Về màu sắc và xác suất thành công, tôi đề xuất phương án thứ hai...", cậu tiếp tục.
Cố Hoài không hề khó chịu, nụ cười trên khóe miệng vẫn buông lỏng mà nặng nề để cây bút trên tay xuống bàn: "Sao cậu luôn không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi?"
Ngay khi Lâm Tư Độ định nói rằng đây cũng là một câu hỏi hơi xúc phạm, Cố Hoài đột nhiên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cậu: "Cậu không có bạn trai, nhưng có thể sẽ thích một người đàn ông, đúng không?"
Lâm Tư Độ không nói lời nào.
Cố Hoài có nụ cười rất tự nhiên, những người không quen thấy hắn cứ thản nhiên cười suốt ngày mà nghĩ hắn là người tốt tính và dễ hòa đồng.
Chỉ những người từng tiếp xúc với hắn mới biết không phải như vậy.
"Lần trước chơi trò chơi, tôi đoán rằng cậu với nam nhân không phải không có phản ứng, liền ôm lấy cậu, đối với cậu để ý".
Cố Hoài nói, "Lâm Tư Độ, tôi rất thích cậu, cậu ở bên tôi đi".
Cây bút trong tay Lâm Tư Độ dừng trên mặt bàn, sau đó căn phòng một mảnh im lặng.
Một lúc lâu sau, Lâm Tư Độ rốt cuộc ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt Cố Hoài: "Thật có lỗi."
"Tôi chưa từng thích ai." Cố Hoài kiên nhẫn như đang dỗ một con vật nhỏ, "Điều kiện cũng không tệ đúng không, cậu theo tôi, tôi sẽ giúp cậu tiếp tục việc học.
Nếu cậu thiếu tiền, tôi cũng có thể cho".
"Vậy anh có thể bao dưỡng một người có tính cách tốt hơn".
Lâm Tư Độ đề nghị.
"Tôi..." Cố Hoài muốn nói chuyện đó đâu có giống nhau, nhưng khi lời nói vừa thốt ra trên môi, hắn đột nhiên nhận ra rằng Lâm Tư Độ đầu gỗ đem chuyện hắn đề nghị trở thành việc bao dường để trao đổi nhu cầu.
Góc của hợp đồng bị hắn bóp lại có chút nhăn.
"Cố Hoài." Lâm Tư Độ nói, "Tôi xin lỗi."
Cậu phải thừa nhận rằng ngoại hình và vóc dáng của Cố Hoài phù hợp với thẩm mỹ của cậu.
Nhưng tính cách của Cố Hoài, mặc dù hắn đã che giấu nó rất tốt, cậu vẫn có thể nhìn thấy sự cường thế cùng độc đoán trong đó, cùng với hành động không từ thủ đoạn.
Cậu không thích quá thụ động trong một mối quan hệ, cùng với, có thể đoán trước là đời sống tình dục sẽ không quá thoải mái.
Lâm Tư Độ một lần nữa xin lỗi: "Anh không hiểu biết tôi, và tôi cũng không hiểu biết anh.
Tính cách của chúng ta khác nhau, tôi thích một người ôn hòa nhưng không yếu đuối, có mục tiêu.
Đó có thể là một người đạt thành tựu trong nghiên cứu khoa học, cũng có thể theo đuổi nghệ thuật."
Vẻ mặt của Cố Hoài có chút lạnh lùng, Lâm Tư Độ trong lòng sợ hắn, không hắn đang suy nghĩ gì.
"Chà." Cố Hoài gật đầu, không biết nghe lọt được bao nhiêu, "Lưu lại liên lạc WeChat?
Đây là lần thứ hai hắn đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng Lâm Tư Độ lại một lần nữa cự tuyệt.
"Cố tiên sinh," cậu nói, "Lần này công việc đã hoàn thành, nếu có việc mới, anh có thể liên hệ với cơ quan, tôi nghĩ chúng ta sẽ không gặp lại nhau trong tương lai."
"Tôi đi trước." Lâm Tư Độ nói, "Chúng ta không cần gặp lại".
Cánh cửa đóng lại sau lưng Lâm Tư Độ, cậu đứng trên hành lang, hiếm thấy do dự trong vài giây.
Cậu không giỏi từ chối người khác, cũng không giỏi nói chuyện.
Cậu biết việc thích ai đó mà không được đáp lại có bao nhiêu khó chịu.
Mặc dù không biết Cố Hoài có bao nhiêu là đùa giỡn, bao nhiêu là thật lòng, cũng không nghĩ Cố Hoài có thể thích cậu đến mức nào, nhưng cậu thừa nhận rằng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi có sự đồng cảm với Cố Hoài.
Trong túi Lâm Tư Độ có một viên kẹo cà rốt, cậu thoáng nghĩ xem có nên đưa nó cho Cố Hoài hay không.
Không nên có quá nhiều mối liên hệ giữa hai người họ-
Câu lạc bộ tư nhân này là do Cốc Thầm đầu tư, đều là đám thiếu gia đời thứ hai thích chơi bời lêu lổng, thỉnh thoảng khi có thời gian sẽ đến ngồi chơi vài ván mạt chược.
Cố Hoài không chơi mạt chược, thường vào lúc này, hắn đang theo dõi sự lên xuống của thị trường chứng khoán.
Khi Cốc Thầm đi vào, phát hiện Cố Hoài đang dựa vào ghế sô pha, nhàn nhạt nhìn một cổ phiếu giảm giá dưới đáy, còn lại toàn một màu xanh lục.
"Làm gì vậy?" Cốc Thầm từ trong tủ lạnh rót cho mình một ly Coca, "Không nói lời nào, làm người ta giật mình, ôi, miệng ông thật là lợi hại, mấy ngày trước còn nói cổ phiếu này rớt giá, thật đúng là rớt đáy."
"Vừa rồi ở dưới lầu tôi thấy hình như là Lâm Tư Độ." Cốc Thầm nói, "Nhìn thoáng qua thì tôi đã nhận ra, người thật còn đẹp hơn trong ảnh và video, nhưng không biết tại sao cậu ấy lại xuất hiện ở đây nhỉ?".
Cố Hoài không biết đang nghĩ gì, lười biếng lên tiếng
"Không thích thì thôi", hắn nghĩ.
Lâm Tư Độ nói không sai, Cố Hoài thực sự nhìn trúng ngoại hình và năng lực làm việc cao của cậu, về phần con người cậu, Cố Hoài thực sự biết rất ít.
"Tôi phải về Cố gia lấy một số đồ của mẹ tôi." Cố Hoài nói, "Các ông tự mình chơi đi, tôi không chơi cùng được".
Cố Hoài vừa vào phòng khách Cố gia liền ngửi thấy mùi trà gừng thoang thoảng bay đến.
"Nhị thiếu gia bị cảm." Vú nuôi trong nhà nói: "Tôi liền chuẩn bị một ít canh gừng."
Cố Hoài gật đầu, không để ý lắm.
Từ nhỏ đã luôn như vậy, Kỷ Phong tính tình ngoan ngoãn, đáng yêu, không giống hắn, lớn lên chơi bời lêu lổng bên ngoài, mỗi khi Kỷ Phong đau ốm, khó chịu là mọi người trong gia đình lại lo lắng, sợ có chuyện gì không hay xảy ra.
Cố Hoài đi ngang qua phòng khách, cầm lấy cốc nước gừng muốn mang cho Kỷ Phong.
"Đã trở lại?" Ba hắn hỏi.
Cố Hoài hừ một tiếng, không muốn ở trong nhà này lâu.
Khi đi ngang qua phòng Kỷ Phong, đèn trong phòng đang sáng, người em cùng cha khác mẹ của hắn còn đang mở máy tính, làm bộ làm tịch như đang nhìn sách.
Trên bàn, giao diện trò chuyện của điện thoại vẫn đang bật, Cố Hoài trong lòng khinh thường, con người của Kỷ Phong hắn biết rất rõ ràng, chỉ là không biết cùng bạn nữ nào trong trường nói chuyện phiếm.
Tuy nhiên, vừa đi được vài bước, hắn nghe thấy một giọng nói quen thuộc phát ra trong điện thoại.
Thoạt nghe có vẻ như sương truyết mát lạnh, nhưng khi nghe kỹ lại còn thấy dấu vết của sự tức giận khắt khe cùng cố chấp.
"Kỷ Phong, em không thể giúp anh làm số liệu...!Nhưng em có thể nói cho anh biết cách làm, nếu chỗ nào không biết thì đều có thể hỏi em.
Thấy giọng anh có vẻ không khỏe, trước cứ nghỉ ngơi đi..."
Lâm Tư Độ?
Cố Hoài mí mắt nhảy lên.
Người này chính mình thân thể chăm sóc tốt lắm hay sao, còn đi quản người khác cái này cái kia.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, nhớ tới thái độ lễ phép lại lãnh đạm của Lâm Tư Độ đối với hắn hôm nay, lại mím chặt miệng.
Từ từ.
Không đúng.
Ngày sinh nhật đó của Kỷ Phong đó, hắn lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Tư Độ cười.
Lâm Tư Độ sẽ tặng Kỷ Phong một món quà được chạm khắc bằng tay, và còn mua bánh và hoa màu xanh khi tới thăm.
Cùng với ——
Buổi chiều, Lâm Tư Độ nói với hắn
"Tôi thích một người ôn hòa nhưng không yếu đuối, có mục tiêu.
Đó có thể là một người đạt thành tựu trong nghiên cứu khoa học, cũng có thể theo đuổi nghệ thuật."
Tính cách ôn hòa, nghiên cứu khoa học, nghệ thuật......
Đôi mắt của Cố Hoài lướt qua những bức phác thảo đang vẽ dở của Kỷ Phong trên bảng vẽ và giá vẽ ở góc phòng, trái tim của hắn, vốn đã ở dưới đáy vực, lại bị hung hăng siết chặt.
Ly thủy tinh rơi trên mặt sàn cứng, vỡ tung ra, bọt nước văng khắp nơi, mảnh thủy tinh trải đầy trên nền..