Làm Cách Nào Để Dưỡng Một Con Sói Ngốc

Tiếng gió, tiếng thở dốc, cùng với tiếng sột soạt của bước chân khi giẫm lên lớp lá khô rụng trên mặt đất.

Mùi ẩm ướt, mùi máu tươi, cùng mùi thịt thối xen lẫn với nhau làm cho người ngửi cảm thấy buồn nôn.

Rhys đang chạy trốn ở trong rừng rậm, sức lực còn lại trên bốn chân có thể để cho hắn chạy thêm được một khoảng thời gian ngắn. Nơi này còn chưa đủ xa, cái mũi nhạy cảm của hắn vẫn ngửi thấy mùi máu của quân địch cùng đồng đội truyền đến từ trên chiến trường, thúc giục hắn chạy trốn xa hơn, xa hơn nữa. Như vậy, mới có thể đảm bảo được an toàn của những người khác.

Nhưng trên thực tế, hắn bây giờ cũng không thể khẳng định mùi máu tươi không tản đi này, có phải hay không truyền đến từ trên bộ lông nhiễm đầy máu của hắn. Hắn thậm chí không phân biệt rõ tiếng bước chân truy đuổi từ phía sau, có phải hay không là của quân đội Ám tộc sắp đuổi đến, hay là tiếng hắn đạp lên tầng lá rụng mà phát ra, nhưng cũng có thể… là ù tai. Hắn biết thể lực của mình đã sớm cạn kiệt, hắn bây giờ cũng không rõ vai phải của hắn có phải đã bị mũi tên có chứa ám ma pháp của Ám tộc đâm thủng. Chỉ là vì đồng bạn, vì bệ hạ, vì danh dự của đế quốc, hắn không thể dừng lại.

Nguyên nhân mà Rhys chạy trốn thì phải quay lại mấy tiếng trước. Thú tộc cùng Ám tộc tranh giành địa bàn ở khu vực này đã hơn một tháng cuối cùng cũng có kết quả.

Thú tộc thắng, nhưng bọn họ không thắng hoàn toàn, rốt cục lại để cho Ám tộc đưa cứu binh đến. Mà đối mặt với đội quân cứu binh quá mức khổng lồ của Ám tộc, bọn họ phải đưa ra lựa chọn của mình.

Vì thế khi đó Rhys biết, thân làm quân nhân, hắn nhất định phải đưa ra quyết định.

Rhys rất rõ ràng bản thân mình đang đứng ở đâu. Hắn tuy là một trong những người lãnh đạoquan trọng nhất của quân đội, nhưng sở dĩ hắn ở vị trí này gần như là vì thân phận, huyết thống, còn có sức chiến đấu mạnh mẽ của hắn. Hắn ở trên chiến trường có vai trò là khích lệ những binh lính khác dũng cảm tấn công, không cần sợ hãi đối với bạo lực cùng máu tanh phía trước.

Thú tộc trời sinh ý chí sắt đá, dễ dàng bị kích thích, một khi bạo phát liền sẽ không lui về phía sau. Công việc này Rhys vẫn luôn làm rất tốt. Hắn xung phong ở phía trước, hóa thành hình thú dùng răng nhọn cùng nanh vuốt xé nát thân thể được bao bọc bởi ma pháp của Ám tộc. Hắn dùng hành động để mời gọi các chiến sĩ thú tộc cùng hắn chia sẻ vinh quang đẫm máu này. Để cho bọn họ một lần, lại một lần dùng cách hung tàn này giành được thắng lợi khiến người khác phải kinh sợ, làm Ám tộc khi nghe tin phải sợ mất mật.

Chẳng qua là lúc này đây, Ám tộc có chuẩn bị mà đến. Sau đó, sách lược rút lui được đưa ra bởi vì cảm thấy không cần phải hi sinh binh lính một cách vô ích.

Thú tộc từ lâu đã không còn quyết chiến quyết tử giống như xưa, bọn họ biết trong chiến tranh rút lui cũng là một sách lược vinh quang, không có gì đáng thẹn.

Nhưng mà, lúc này đây bọn họ lại không chắc có thể thoát được hay không.

Chắc hẳn… phải có biện pháp.

Đây là nguyên nhân mà hiện tại Rhys ở trong rừng rậm tối tăm một mình chạy trốn.


Hắn là hậu duệ của Cự Lang thời viễn cổ, thân thể khổng lồ, là một mục tiêu rõ ràng. Mà hắn vẫn luôn xung phong chiến đấu ở phía trước, đã có rất nhiều binh lính Ám tộc nhìn thấy dáng vẻ của hắn, biết hắn là người lãnh đạo của quân đội thú tộc này. Vì vậy chỉ cần quân địch liếc mắt một cái thì có thể phát hiện ra hắn, sau đó… sẽ đuổi theo.

So sánh với tướng quân Salman thuộc Sư tộc có tài lãnh đạo hay quan phụ tá Sharina thuộc Xà tộc bác học đại tài, thì khi hắn hi sinh lực ảnh hưởng đối với quân đội là nhỏ nhất, cũng là thích hợp nhất.

Quan trọng hơn là hắn không có gia đình giống như những người khác. Cha mẹ chết trận, không có anh chị em, chưa lấy vợ tất nhiên cũng không có con cái, cho nên người vì hắn mà đau lòng là… ít nhất.

Thời điểm Sharina đưa ra kế sách, Rhys nhìn thấy sắc mặt Salman hơi cứng lại. Lấy hình thể của Xà tộc tất nhiên không thể làm được nhiệm vụ như vậy, mà binh lính bình thường căn bản không thể thu hút sự chú ý của Ám tộc. Để quân đội có thời gian phân tán binh lực, thì hắn hoặc Salman phải có một người đánh lạc hướng ít nhất một phần quân địch, tốt nhất có thể kéo dài thêm thời gian.

Sau khi chiến tranh kết thúc, sẽ có chiến sĩ Thú tộc đi tìm thân thể của những người hi sinh và mang về quê hương của họ, nếu… thân thể còn nguyên vẹn.

Salman là tướng tài hiếm có, hơn nữa nhà hắn năm trước mới chào đoán ba tiểu sư tử mới sinh.

Vì thế Rhys giống như trước, bình tĩnh đứng lên nói: “Tôi đi.”

Lựa chọn hắn, không phải là nhẫn tâm, mà là quyết định sáng suốt.

Khi tiễn hắn rời đi Salman muốn nói lại thôi. Rhys ôm tâm tình cảm kích đối với anh ta nhưng sau cùng chỉ gật gật đầu. Hắn rất cảm kích vị trưởng bối này, lúc cha mẹ của hắn qua đời vẫn luôn chiếu cố hắn. Nếu như không có Salman giúp, thì cho dù hắn có kế thừa đất phong Lang tộc cùng danh hiệu của cha mẹ đi nữa, chỉ sợ cũng không thể thuận lợi đặt chân ở trong quân đội như vậy. Cũng không thể đạt được vinh quang của sói, nếu như vậy thì căn bản không thể được gọi là sói.

Cho nên, Rhys thật sự rất biết ơn Salman vì những việc anh ta đã làm cho hắn từ trước đến giờ. Chỉ đáng tiếc chính là về sau chắc sẽ không còn cơ hội báo đáp anh ta nữa.

***

Một ngày sau, ở một thị trấn nhỏ tên là Star Phil.

“Tốt lắm, như vậy là được rồi.”

Aisha từ trạng thái tập trung tinh lực dần thả lỏng, nhẹ nhàng thở ra. Trong lúc đó kim quang trên hai tay cũng dần biến mất. Vừa ngẩng đầu lên, liền thấy nam nhân trẻ tuổi trước mặt đang không nháy mắt chăm chú nhìn cô. Aisha chỉ nghĩ anh ta đang căng thẳng nên cười với anh ta, hy vọng có thể làm dịu đi cảm xúc của đối phương.


Đối diện với nụ cười của Aisha, thanh niên mất tự nhiên ho một tiếng để che dấu vẻ mặt không thích hợp của bản thân. Ánh mắt của anh ta thoáng dao động, có chút không biết nên nói gì, hỏi: “Cái kia… Vết thương này, phải mất mấy ngày mới có thể tốt lên?”

Aisha nhìn vết thương của anh ta, nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Nếu không có việc gì thì chắc cần khoảng ba ngày. Thật xin lỗi… Năng lực của tôi không mạnh nên không thể cam đoan có thể làm vết thương khỏi hẳn. Nếu vết thương có dấu hiệu chuyển biến xấu, anh vẫn nên đi đến bệnh viện ở trấn trên tìm bác sĩ chuyên nghiệp…”

“Không, không, không, ý của tôi không phải như vậy!” Thấy Aisha hiểu lầm mình đang nghi ngờ trình độ của cô ấy, thanh niên có chút lo lắng phản bác. Nhưng mà anh ta cử động mạnh như vậy, làm cho vết thương đã được cầm máu lại nứt ra.

“Tôi muốn nói… Aisha… cô có biết…” Nhìn Aisha, anh ta thậm chí hận miệng mình có chút vụng.

“… Cô, cô rất lợi hại. Trong trấn không có ai có khả năng giống như cô. Đây là ma pháp…? Hay không phải?” Thanh niên không xác định.

Đầu năm nay, người có được ma pháp thiên phú tỉ lệ không cao nhưng cũng không phải là quá ít. Cho dù anh ta được sinh ra ở trấn nhỏ xa xôi này thì cũng không phải là chưa từng thấy qua Ma Pháp Sư. Nhưng mà… Bọn họ không giống Aisha, ánh sáng của Aisha là màu vàng, nối liền nhau thành một luồng sáng, mà các ma pháp sư trời sinh ánh sáng lại là màu bạc, tản ra thành nhiều điểm sáng nhỏ. Đương nhiên, Ma Pháp Sư ở trong trấn nhỏ thường không có triển vọng. Hơn một nửa là khi tuổi còn nhỏ hoặc sau khi học xong giáo dục tiểu học thì đi đến thành phố lớn để học tập ma pháp. Cho nên Ma Pháp Sư chuyên nghiệp, khi sử dụng ma pháp có bộ dạng gì thì thanh niên cũng chưa gặp qua bao giờ.

Anh ta chỉ biết Aisha rất đặc biệt.

Aisha lắc lắc đầu.

Từ nhỏ đến lớn cô đã bị hỏi qua rất nhiều lần về chuyện này. Nhưng khi cô mười một, mười hai tuổi đã đi đến trung tâm kiểm tra ma pháp ở trấn trên để kiểm tra qua. Người kiểm tra cho cô là lão tiên sinh Chris, cũng thừa nhận năng lực của cô rất thần kỳ, nhưng nó không phải là ma pháp.

Trong tình huống Ma Pháp Sư không trải qua giáo dục cơ bản về ma pháp, ma pháp sẽ không ổn định cùng liền mạch. Có thể có một số tình huống đặc biệt, khi ma pháp sư trong trạng thái vô ý thức sẽ làm các nguyên tố ma pháp trở nên ổn định và khiến cho ma lực hoạt động. Nhưng không giống Aisha như vậy, có thể từ ý thức của cô mà biến đổi, huống chi còn có khả năng chữa trị.

Vì vậy, Aisha không lấy được giấy chứng nhận giám định ma pháp, nên không thể chuyển đến trường học dành cho Ma Pháp Sư, mà vẫn ở lại trấn nhỏ này. Cô đã sắp tốt nghiệp trường học phổ thông ở trấn trên, phương hướng kế tiếp… Cô còn chưa nghĩ ra.

Bởi vì thanh niên cử động mạnh làm miệng vết thương nứt ra nên Aisha phải một lần nữa sử dụng năng lực của mình. Chờ kim quang làm vết thương khép lại được một phần và không còn chảy máu nữa, Aisha mang tới băng vải, thuần thục đem vết thương băng bó lại. Cô băng rất chuyên chú, nên không phát hiện nam nhân trẻ tuổi này đang nhân cơ hội nhìn trộm và đánh giá mình.

Thiếu nữ mười sáu tuổi như đóa hoa tháng giêng, không cần trang điểm mà vẫn xinh đẹp.

Hiện tại, đại đa số mọi người đều thích tóc vàng, mắt xanh lục, vì cho rằng đây là dấu hiệu của mỹ nhân. Tóc của Aisha thiên về màu sợi đay, chỉ có thể miễn cưỡng coi là màu vàng nhưng lại mượt mà, sáng bóng. Ánh mắt của cô là màu nâu xanh, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn thấy lục sắc trong mắt, nhưng rất trong veo, tinh khiết. Như vậy, Aisha trên thực tế chưa được tính là tóc vàng mắt xanh đúng chuẩn, nhưng mà…


“Mẹ của cô nhất định rất đẹp.” Thanh niên không nhịn được nói.

“Hả?” Aisha sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh ta.

Khi đối diện với tầm mắt của Aisha, trái tim của thanh niên đập mạnh một cái.

Nhìn Aisha hình như thật sự không rõ vì sao mà anh ta nói như vậy, thanh niên không khỏi cười một tiếng, nhưng ý thức chính mình vẫn còn đang ở trước mặt đối phương, vội vàng nhịn xuống, trả lời: “Đương nhiên là bởi vì bộ dạng của chú Byrd, làm sao có thể…”

“Làm sao có thể cái gì?”

“… Không có gì.”

Nghĩ lại dù sao cũng là cha của Aisha, anh ta cũng không muốn làm Aisha buồn bực hoặc là gây cho cô cảm giác xấu về mình, nên nhanh chóng đem câu nói: “Làm sao có thể sinh ra được cô con gái xinh đẹp như vậy.” nuốt trở vào, dù rằng đây là lời nói thật.

Chú Byrd là thợ săn trong trấn, từng tham gia quân đội, kỹ thuật cực kỳ tốt. Là người nghiêm túc, trầm mặc ít lời, trên mặt có một vết sẹo rất dài, diện mạo thực sự có chút tiều tụy. Nhưng thật ra anh ta cũng không hiểu rõ về gia đình của Aisha, chỉ biết chú Byrd được sinh ra trong trấn này, khi mười hai tuổi thì rời nhà đi, mãi cho đến mười ba năm trước mới ôm con gái trở về. Trong mười lăm năm đó gần như không có ai biết có chuyện gì xảy ra với ông, cũng không có ai từng gặp qua vợ của ông. Trên thực tế chú Byrd đem Aisha ôm trở về, cũng không ở nhà nhiều. Bởi vì là thợ săn, ông thường xuyên phải đi săn ở khắp nơi, một năm thì có hơn nửa năm không ở nhà. Aisha chủ yếu là được người bà nội đi đứng không tốt nuôi lớn. Nhưng bà nội của Aisha đã qua đời vào năm trước, nên hiện tại phần lớn thời gian trong nhà chỉ có mình cô.

Vừa nghĩ như vậy, thanh niên liền cảm thấy cô bé này có chút đáng thương. Không muốn nhắc đến chuyện người nhà của cô nữa, anh ta quyết định thay đổi đề tài. Không biết như thế nào, trong đầu lại hiện ra tin tức sáng nay của Ám tộc cùng Thú Tộc, vì thế anh ta không tự giác mở miệng nói: “Đúng rồi, Aisha, cô nghe về Thú Hoàng chưa?”

“Thú hoàng?”

Nghe nhắc đến chuyện này, Aisha theo bản năng ngẩng đầu.

Thấy cô cảm thấy hứng thú, thanh niên tinh thần phấn chấn. Đây chính là thời điểm thể hiển học thức của bản thân. Anh ta dựa cánh tay lên trên bàn, để có thể sát lại gần Aisha hơn, rồi nói liên tục những việc mà bản thân biết.

Nhưng mà, anh ta cũng không có chú ý tới Aisha đang không tập trung.

Cụm từ này, Aisha đương nhiên đã nghe nói qua. Bởi vì có chút nguyên nhân nên cô biết được tin tức còn nhiều hơn so với người nam nhân trước mắt này.

Thú hoàng, danh như ý nghĩa, là hoàng đế của Thú tộc. Trên thế giới hiện nay có ba chủng tộc chính là Nhân tộc, Thú tộc cùng Ám tộc. Tam tộc chia ra chiếm lĩnh và định cư trên vòng tròn đại lục, biên giới tiếp giáp với nhau. Bởi vậy quan hệ của từng tộc vô cùng ác liệt, luôn áp chế lẫn nhau. Thế giới vẫn luôn chìm trong chiến tranh cùng hòa bình nhất thời. Vì đối kháng lẫn nhau nên bốn vương quốc của nhân loại hợp thành liên bang Hellman, các chủng tộc của Thú tộc thì liên hợp với nhau thành đế quốc có quyền lực cao nhất Bicester, mà Ám tộc nguyên bản chính là vương quốc thống nhất có tên là Duke. Ba thế lực trong mấy trăm năm vẫn luôn giằng co với nhau, dần dần tạo thành cục diện cân bằng như hiện nay.

Đương nhiên, trên thế giới trừ ba thế lực này ra, còn có thế lực trung lập lớn mạnh. Đó chính là hòn đảo nhỏ có tên là Wald, nó nằm ở giữa Thần Hải - trung tâm của vòng tròn đại lục. Nó được gọi là thế giới chi tâm, nơi đây có rất nhiều tộc sinh sống, ngoài tam tộc ra còn có một số dân tộc thiểu số. Là khu vực không có chiến tranh và cũng là nơi phát triển phồn vinh nhất thế giới. Hơn nữa, Wald cũng không tham dự vào cuộc chiến trên đại lục.


Ở trên đại lục, thế cục lúc này là Thú tộc cùng Nhân tộc đã ký kết hiệp ước hòa bình vào hai mươi lăm năm trước, không khai chiến cũng không mở rộng biên cảnh. Hai tộc đều tập trung đối phó với Ám tộc.

Vị Thú hoàng mới lên ngôi này dường như có năng lực rất mạnh mẽ. Dưới sự thống trị của hắn, đế quốc Thú tộc phát triển không ngừng. Hiện nay xem ra Thú tộc rất có ưu thế trong cuộc chiến với Ám tộc, có lẽ sẽ phá vỡ thế cân bằng trăm ngàn năm qua. Đây đối với Nhân tộc đang có quan hệ hòa hoãn cùng Thú Tộc mà nói tựa hồ là chuyện tốt, chẳng qua là… Lúc trước cùng Nhân tộc khai chiến, sau đó lại cùng Nhân tộc ký kết hiệp ước hòa bình, cũng là vị Thú hoàng này.

Gia tộc của Thú hoàng xưa nay vốn cực kỳ thần bí, chưa bao giờ công khai vì thế cũng không có ai biết bọn họ rốt cuộc là chủng tộc gì. Nhưng lấy tiêu chuẩn của Thú tộc thì Thú hoàng tất nhiên sẽ phải rất mạnh.

Vị Thú hoàng này, nghe nói là có hình thể lớn nhất trong gia tộc, lớn đến mức ngay cả ngai vàng được đời đời truyền lại của Thú tộc cũng không thể cất chứa bản thể của hắn, mà phải chế tác lại một chiếc khác. Hắn không chỉ có hình thể to lớn mà còn có trí thông minh vượt bậc, tài năng chính trị đáng sợ, cùng với sức hấp dẫn kinh người… Nếu như hắn lựa chọn liên hợp với Ám tộc đối phó với Nhân tộc, nhất định sẽ vô cùng khó giải quyết.

Aisha không nhịn được tưởng tượng bộ dạng của Thú hoàng.

Sư tử? Con gấu? Cảm thấy bất kể là hình tượng gì đi nữa đều không thích hợp.

***

Lúc này, ở phía bên kia Thần Hải, thủ đô Baika của đế quốc Bicester, trong một tòa cung điện khổng lồ, xa hoa mà con người không thể tưởng tượng ra được. Các vị lãnh đạo của Thú Tộc, quốc vương của Thú quốc, đều đang quỳ sấp xuống mặt đất, khát khao mà sợ sệt nhìn chăm chú vào một bóng dáng trên thảm đỏ đang chậm rãi đi đến.

Tên của hắn là Carter đệ tam, đế vương vĩ đại nhất trong lịch sử của Thú tộc.

Theo từng bước hắn tiến lại gần, thì lại phát ra uy áp cường đại làm cho những người tài ba, ngạo mạn đang ở trong điện Thú tộc này phải cúi đầu trước hắn.

Vị bệ hạ trước mắt này có hình thể khổng lồ nhất từ trước tới nay trong gia tộc Thú hoàng. Cho dù cha mẹ hay ông bà của hắn đều có hình thể được coi là khổng lồ, nhưng mà Thú tộc vẫn khó mà tin được bệ hạ có thể trở nên khổng lồ và cường tráng đến như vậy. Bộ lông xoã tung mà mềm mượt bóng loáng, lông trắng không có một tia tạp sắc, tượng trưng cho huyết thống cao quý. Bước đi thể hiện ra dáng vẻ cao quý ngạo mạn mà tao nhã, hoàn mĩ đến không thể tin được.

Đây là một vị đế vương hoàn mỹ, là vị quân chủ hùng mạnh chưa từng có từ trước đến nay. Có thể sinh ra trong thời đại mà vị thống lĩnh tôn quý này trị vì, thì thật sự là vinh hạnh.

Rốt cục, vị hoàng đế được mọi người tôn sùng này, ngồi xuống ngai vàng được khảm bảo thạch - vì hình thể kinh người của hắn mà đặc biệt chế tạo ra. Katel đệ tam quay đầu, đôi con ngươi dị sắc uy nghiêm đang bễ nghễ nhìn bách thú quỳ rạp dưới chân hắn.

Thật lâu sau, hắn nhắm lại hai mắt một vàng một xanh của mình, lưng hơi cong lên. Bách thú vội vàng rũ lỗ tai xuống, cố gắng quỳ sát xuống mặt đất thể hiện sự thần phục, cùng chờ đợi tiếng gầm chấn động của huyết thống hoàng thất cổ xưa.

Cuối cùng, thú hoàng vĩ đại mở hai mắt ra, yết hầu chuyển động, gầm lên:

“Meo, ngao ngao ngao!!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận