Chương 133: Quà sinh nhật
"Chúc mừng cô Đường! Thuận lợi đóng máy!"
Toàn phim trường hoàn hô.
Đường Nhược Dao ấn ấn đôi mắt chua xót, đứng dậy khỏi ghế ngồi của mình, đi khỏi bối cảnh quay phim.
Pằng pằng hai tiếng, tiếng pháo giấy vang lên, trên đầu cô liền mang theo dải lụa đủ màu sắc, vô cùng hân hoan.
"Cảm ơn sự chăm sóc của mọi người trong những ngày qua, cho tôi trải nghiệm một khoảng thời gian quý giá." Đường Nhược Dao chắp tay chữ thập, khẽ khom lưng, khiêm tốn cảm ơn tới những nhân vật chủ chốt cùng nhân viên đoàn làm phim trên phim trường.
Cô nhìn Tân Tinh một cái, Tân Tinh biết ý, lên phía trước phát quà đóng máy đã chuẩn bị từ trước cho mọi người.
Đường Nhược Dao cùng mọi người trên phim trường – ôm nhau, đồng thời nhỏ tiếng giao lưu đôi câu, trong tay Tân Tinh cũng ôm một đống quà của đoàn làm phim tặng Đường Nhược Dao, cô nàng cầm không xuể, Tần Ý Nùng cho A Tiêu một ánh mắt, A Tiêu dẫn theo những trợ lí khác đến giúp đỡ.
Đến lượt Hàn Ngọc Bình, Hàn Ngọc Bình vẫn mang bộ mặt nghiêm túc thiết diện vô tư, đóng máy cũng không thấy ông cười một cái.
Hàn Ngọc Bình không nói nhiều đến những chuyện khác, chỉ chăm chú nhìn cô, nghiêm giọng nói: "Cháu rất ưu tú, hi vọng lần sau còn có cơ hội hợp tác."
Hàn Ngọc Bình là một trong những đạo diễn nổi tiếng bậc nhất Trung Quốc, cho dù có đặt trong phạm vi thế giới cũng không tệ, câu nói này vốn dĩ chính là lời khen ngợi vô cùng cao.
Nghe được câu nói như thế, nói Đường Nhược Dao không vui thì không có khả năng, nụ cười cô nhàn nhạt, khiêm tốn nói: "Đạo diễn Hàn quá khen rồi ạ."
Hàn Ngọc Bình không vòng vo tam quốc với cô, nói: "Đi tìm... đi, con bé đợi cháu lâu lắm rồi đấy."
Đường Nhược Dao quay đầu, ngắm chuẩn tầm mắt Tần Ý Nùng đang cười nhạt đứng ngoài đám người kia.
Cô không nhớ bản thân đã tới đó thế nào, khi ý thức quay về đã được người phụ nữ ấy kéo vào trong cái ôm thơm mềm, Đường Nhược Dao ra sức ôm lấy Tần Ý Nùng, rõ ràng nên vui vẻ, nhưng nước mắt không nghe lời lại rơi xuống.
Tần Ý Nùng dịu dàng nói bên tai cô: "Chúc mừng đóng máy."
Đường Nhược Dao thút thít nghẹn ngào.
Tần Ý Nùng chầm chậm buông cô ra, đỡ lấy mặt cô, ngón tay gạt đi những giọt nước mắt trên mặt Đường Nhược Dao, dịu dàng nói: "Sao lại thế này?"
Đường Nhược Dao khóc tới nỗi nói không thành lời, lại cảm thấy bản thân khóc rất sâu, thế là quay đầu, một tay che đi, lúng túng nói: "Chị đừng nhìn."
Tần Ý Nùng nghe lời nhỏ tiếng nói: "Được, tôi không nhìn."
Cô dịu lại một lúc mới ngừng khóc lóc, đầu mũi đỏ ửng quay sang, nói: "Được rồi, em thoát vai rồi." Thật ra Đường Nhược Dao khóc không hoàn toàn vì nguyên nhân gặp lại "Thẩm Mộ Thanh", mà còn có câu nói "Chúc mừng đóng máy" của Tần Ý Nùng, khiến cô ý thức được cuộc đời thuộc về Hàn Tử Phi đã triệt để kết thúc.
Đường Nhược Dao và Hàn Tử Phi sống chung ba tháng, vui niềm vui của Hàn Tử Phi, buồn nỗi buồn của Hàn Tử Phi, đau nỗi đau của Hàn Tử Phi, từng yêu, từng được yêu, từng bùng cháy, từng nồng nhiệt. Từ nay về sau, thiếu nữ tươi đẹp mà mạnh mẽ ấy vĩnh viễn chỉ có thể tồn tại ở trong câu chuyện.
Đầu ngón tay đang thõng bên người của Tần Ý Nùng khẽ run lên, lại giơ tay ôm lấy cô.
Theo lí mà nói, cô ấy nên phát biểu lời chúc phúc tương lai với Đường Nhược Dao, nhưng tất cả ngôn ngữ trước mặt hai người đều vô cùng cằn cỗi, cuối cùng Tần Ý Nùng chỉ cúi đầu, thân mật cọ cọ cằm lên tóc cô.
"Ngoan."
Vành mắt của Đường Nhược Dao càng thêm đỏ.
Tần Ý Nùng vuốt ve tóc dài sau lưng cô, trong lòng khẽ thở dài một tiếng.
Sau khi Đường Nhược Dao đóng máy, không rời khỏi đoàn làm phim, ngày trước kí hợp đồng, ngày tháng đóng máy của cô sẽ căn cứ theo ngày tháng đóng máy của đoàn làm phim, ước chừng cũng không còn mấy ngày nữa, cô liền ở lại đoàn làm phim làm người nhàn rỗi, thuận tiện cho bản thân thời gian điều chỉnh, dần dần thoát khỏi cuộc đời của Hàn Tử Phi, trở lại làm chính mình.
Đường Nhược Dao nhàn rỗi, nhưng Tần Ý Nùng không thể nhàn rỗi, thậm chí còn ngày càng bận rộn, phía sau cô ấy còn không ít cảnh quay. Tuy Tần Ý Nùng sẽ không làm bị thương gân cốt khi quay phim giống như Đường Nhược Dao, nhưng mỗi cảnh phim đều nghiêm túc đối đãi, hết sức điều chỉnh cảm xúc của bản thân tới trạng thái tốt nhất.
Bộ phim này là đích thân Tần Ý Nùng giám chế, đầu tư cũng là bản thân chiếm phần nhiều, từ khi lập dự án đến hiện tại gần đóng máy, đều là cô ấy tận tâm tận lực, từng bước từng bước đi tới, áp lực chắc chắn rất lớn, chỉ là cô ấy không nói, người bên cạnh còn cho rằng Tần Ý Nùng nhàn hạ, giám chế chỉ là danh hiệu, ngay cả Hàn Ngọc Bình cũng không ngoại lệ.
Chỉ có mục ghi chú ghi chép về Tần Ý Nùng của Quan Hạm hiển thị, gần đây tần suất uống rượu và lượng rượu của cô ấy liên tục tăng lên. Nhưng Quan Hạm cũng không thể nói gì cô ấy, tình huống đặc thù đối đãi đặc thù, bản thân Tần Ý Nùng đã cam đoan với cô, đợi khi bộ phim này đóng máy, cô ấy sẽ nghiêm túc tuân thủ kế hoạch cai rượu.
Quan Hạm chỉ có thể lặng lẽ thu dọn chai rượu rỗng ngày càng nhiều lên trong phòng Tần Ý Nùng, lập sẵn kế hoạch cai rượu chi tiết cho cô ấy trước, vừa vặn có thể thực hiện ngay ngày đóng máy.
Lần trước Đường Nhược Dao gặp Quan Hạm, không phải tình cờ, mà vì cô nhìn qua mắt mèo chú ý tới động tĩnh đối diện, mới có thể trùng hợp chặn Quan Hạm như thế, bây giờ Tần Ý Nùng ở trên phim trường cũng không nói được mấy câu, tâm trí đều đặt vào mấy màn biểu diễn cuối cùng, kịch bản bị lật nhiều tới nỗi sờn cả góc giấy, Đường Nhược Dao biết ý không làm phiền cô ấy, chỉ thỉnh thoảng khi Tần Ý Nùng lộ ra trạng thái mệt mỏi, mới cướp việc của Quan Hạm, thức thời bưng một tách trà nóng tới.
"Cảm ơn."
"Không cần khách sáo."
Âm thành ngoài dự đoán, hai tay Tần Ý Nùng bưng cốc giữ nhiệt lên, ngẩng đầu nhìn thấy Đường Nhược Dao, cười một cái.
Đường Nhược Dao ngồi xuống cạnh cô ấy, hai lòng bàn tay nắm lấy mép ghế, mắt nhìn thẳng, không nói chuyện kịch bản, giọng điệu thư thái nhắc tới: "Chị thích quà gì?"
"Quà đóng máy hả?" Tần Ý Nùng thổi hơi nóng hổi trên miệng cốc, cẩn thận uống một ngụm trà.
"Không phải, là quà sinh nhật." Ngày tháng đóng máy dự kiến của đoàn làm phim là ngày 28 tháng 5, sinh nhật ba mươi tuổi của Tần Ý Nùng là ngày mùng 1 tháng 6 rơi vào bốn ngày sau, thông thường mà nói, đoàn làm phim sẽ chuẩn bị sinh nhật trước cho diễn viên chính, nếu không có gì bất ngờ, sẽ trong bữa tiệc đóng máy.
"... Tùy ý."
"Em không có quà tên là tùy ý."
"Của em tặng tôi đều thích." Tần Ý Nùng nghĩ nghĩ, khéo léo đổi cách nói.
"Vậy chị thích cái gì? Không cần cụ thể, đại khái là được." Đường Nhược Dao lại hỏi.
"Của em tặng tôi đều thích." Tần Ý Nùng không đổi một chữ.
Đường Nhược Dao nghiến răng, Tần Ý Nùng nhìn thấy ý đồ của cô, cong môi cười nói: "Em muốn cắn tôi?" Đáng tiếc đang ở bên ngoài, không có cơ hội.
Đường Nhược Dao hừ một tiếng.
Trong lòng cô giận dỗi người phụ nữ ấy không để tâm tới mình, nhưng đau lòng cho cô ấy, ngay cả thứ mình thích cũng không nói ra được, cô suy nghĩ quá mức chuyên tâm, không chú ý tới Tần Ý Nùng khẽ thở dài không thể phát hiện.
Đường Nhược Dao xoa trán, đứng dậy, nói: "Chị xem kịch bản đi, em nghĩ tiếp."
Gần đây phiền não lớn nhất của cô chính là chọn quà sinh nhật cho Tần Ý Nùng, cô muốn trực tiếp tặng nhẫn cầu hôn, sợ dọa chạy người ta, chỉ đành đè ý định này xuống hết lần này tới lần khác, lựa chọn một số thứ quà phù hợp.
Nước hoa? Trang sức? Túi hiệu?
Nghe rất dung tục, dung tục không thể chịu được.
Xe? Nhà?
Giá trị con người của Tần Ý Nùng gấp cả trăm lần cô, giống người thiếu những thứ ấy không? Hơn nữa bản thân còn phải để dành tiền mua nhà tân hôn, xe nhà coi như là của hồi môn sau này.
Cô nhấp vào nhóm chat của phòng kí túc xá 405 rất lâu không nổi bọt.
Ting.
Đường Nhược Dao: [@Tất cả các chị em Giang hồ nguy cấp, đối tượng yêu thầm của tôi sắp sinh nhật, tặng quà gì thì ổn nhỉ?]
Thiếu Nữ Xinh Đẹp Vô Địch Vũ Trụ Văn Thù Nhàn đang lên mạng, người đầu tiên nổi bọt: [Đương nhiên là tặng bản thân rồi, đi mua thêm chiếc nơ, cùng hộp quà lớn, đặt bản thân vào trong]
Một loạt chữ cũng ào ào nổi lên: [Cậu là đồ trọng sắc khinh bạn, lâu như thế cũng không nói chuyện trong nhóm, vừa xuất hiện lại nói về chuyện liên quan tới tình địch của tôi, tôi cảnh cáo cậu mau chóng thành thật khai báo!]
Văn Thù Nhàn: [Hôm nay cậu không nói ra đối tượng yêu thầm của cậu là ai, tôi sẽ treo cổ trước cửa nhà cậu!]
Đường Nhược Dao gửi đi một biểu cảm chảy mồ hôi, nói: [Chuyện này nói sau đi, cho tôi ý kiến trước đã]
Thôi Gian Nhân: [Xem sở thích của người ta]
Đường Nhược Dao: [Cụ thể chút đi]
Thôi Giai Nhân: [Con trai thích giày thể thao, cậu tặng hắn một đôi giày thể thao bản giới hạn có chữ kí của người nổi tiếng là được]
Đường Nhược Dao: [Tính cách đối tượng yêu thầm của tôi tương đối nữ tính]
Văn Thù Nhàn: [Tôi đã nói ai mà tán đổ Đường-lạnh lùng-vô cùng công-chị cả 405-Nhược Dao, không ngờ khẩu vị của cậu lại thế này, nữ mạnh nam yếu hả? Kích thích đấy]
Thôi Giai Nhân: [Cậu xem mấy thứ tiểu thuyết vớ va vớ vẩn thì thôi, đừng dạy hư Đường Đường của chúng ta được không?]
Đường Nhược Dao lướt màn hình đọc mấy chục tin nhắn đấu võ mồm của hai người, không có một tin tức hữu dụng.
Đường Nhược Dao: "..."
Phó-người duy nhất đáng tin cậy-Du Quân lề mề tới chậm: [Đối phương có nói thích cái gì không?]
Đường Nhược Dao như được xá tội, vội vàng gõ chữ nói: [Không, chỉ nói tôi tặng sẽ thích]
Văn Thù Nhàn lập tức nhao nhao lên: [Cho nên tôi nói cậu tặng bản thân là thích hợp nhất mà!]
Thôi Giai Nhân: [Chưa yêu đương xin đừng lên tiếng!]
Văn Thù Nhàn: [Chưa yêu đương thì sao? Tôi có cả đống người theo đuổi tôi kìa, tóm lại là mạnh hơn cậu treo cổ trên cái cây kia từ sớm. Nghe tôi đi, chuẩn bị chút rượu vang, rải đầy cánh hoa hồng trên giường, sau đó là bữa tối dưới ánh nến, quyến rũ chết hắn!]
Phó Du Quân: [Dây chuyền đi]
Ba người cùng hỏi: [Tại sao?]
Phó Du Quân nói: [Không tại sao cả, chỉ là đột nhiên nghĩ ra mà thôi, dây chuyền đẹp mắt, đeo lên cũng tiện. Đón sinh nhật quan trọng nhất là có người ở bên cạnh, không phải quà cáp, giống như cậu nói, chỉ cần là cậu tặng thì đối phương sẽ thích.]
Phó Du Quân bổ sung: [Thay vì phí thời gian chọn quà cáp, chẳng thà cậu chứng minh với đối phương quyết tâm muốn cùng nhau bước tiếp của cậu kiên định đến mức nào, hoạn nạn có nhau, mãi không xa rời]
Văn Thù Nhàn: [Mẹ kiếp, gần đây bố già đổi nghề bán canh gà rồi à? Đọc mà thấy người không thèm yêu đương là tôi cũng muốn yêu đương rồi]
Thôi Giai Nhân: [Tôi muốn đá bạn trai tôi đi yêu thêm lần nữa]
Phó Du Quân: [Ngượng ngùng] Chưa ăn qua thịt lợn thì chưa nhìn thấy lợn chạy sao? Thấy nhiều kiến thức rộng thôi mà]
Văn Thù Nhàn: [Ha ha ha ha ha]
Đường Nhược Dao ngẩn ngơ nhìn dòng chữ kia, sau khi tỉ mỉ cân nhắc, giống như tỉnh ngộ. Những thứ vật chất Tần Ý Nùng tuyệt đối không thiếu, tặng cái gì cũng đều là thêu hoa trên gấm, cô ấy cần là cần một tình yêu vững vàng cùng tương lai nắm được trong tầm tay.
Đường Nhược Dao cuối cùng quyết định viết một lá thư tình thật dài cho Tần Ý Nùng, bao gồm cả quá khứ, hiện tại và tương lai của hai người. Đương nhiên, cũng phải mua dây chuyền, vừa nghĩ tới khi Tần Ý Nùng tham dự sự kiện sẽ đeo chiếc dây chuyền cô tặng, niềm yêu thích trong lòng Đường Nhược Dao lại không thể giấu nổi.
Quyết định xong quà sinh nhật, Đường Nhược Dao đích thân chọn màu giấy viết thư, còn có một chiếc bút máy mới, hộp mực mới, nửa đêm ngồi trên bàn viết thư. Cô từng luyện chữ, nét bút cứng cáp, đầu bút có lực, phong cách mẫu mực, đẹp hơn nhiều so với bùa trừ tà của người phụ nữ nào đó.
Đường Nhược Dao viết liên tục hết một trang giấy, nhìn nét chữ bên trên vô thức cười thành tiếng.
Tương lai nếu có cơ hội, nhất định phải để Tần Ý Nùng viết cho bản thân một bức thư, đủ để cô vui vẻ một đời.
Cô cười rất lâu, xoa bóp những thớ cơ cứng ngắc trên mặt, miễn cưỡng kìm nén, tiếp tục viết tiếp.
Đường Nhược Dao đang gấp rút chuẩn bị quà sinh nhật cho Tần Ý Nùng, còn tiến độ quay phim của "Bản Sắc" cũng bước vào giai đoạn căng thẳng, áp lực không khí trên phim trường, chỉ hơn không kém so với trước đây.
"Bản Sắc, phân đoạn 59, cảnh 1, lần 1, diễn!"
Ngõ Dương Tây, mặt trời lên cao, ánh sáng vàng nhạt bao trùm lên từng gia đình, những dáng vẻ bình yên lúc này.
Hứa Địch chỉ vào giữa khay sứ trắng, nũng nịu nói: "Mẹ, con muốn ăn thêm bánh bao."
Thẩm Mộ Thanh dịu dàng cười cười, gắp cho con trai một chiếc.
Gia đình Thẩm Mộ Thanh đang ăn sáng, tivi đang bật, đúng lúc chiếu tin tức thời sự buổi sáng, âm thanh của nữ phát thanh viên trong tin tức mang theo một chút đau buồn: "Vào 6 giờ chiều ngày hôm qua, chuyến bay số hiệu AU102XX cất cánh từ Mexico tới thành phố N xảy ra sự cố, rơi xuống biển Thái Bình Dương, hiện tại chưa rõ tình hình thương vong, những người liên quan đang xuất phát tới hiện trường làm công tác cứu hộ trục vớt, nguyên nhân sự cố vẫn đang trong quá trình điều tra, xin mọi người tiếp tục theo dõi."
Hình ảnh trên tivi chuyển tới nơi xảy ra sự cố, trên mặt biển là những mảnh vỡ máy bay trôi nổi cùng ngọn lửa bùng cháy rừng rực, giống như có thể đốt cháy bầu trời, cả khoảng trời đều nhuộm lên màu đỏ, tang thương mà tráng lệ.
Hứa Thế Minh nhăn mày nói: "Lửa cháy to thế kia, còn ai có thể sống sót không?"
Anh ta lắc đầu thở dài nói: "Đáng tiếc quá, không biết bao nhiêu gia đình sẽ tan vỡ, ngay cả thi thể cũng không còn."
Đột nhiên trong lòng Thẩm Mộ Thanh hoảng hốt, không đợi cô ấy tìm ra lí do, nhà hàng xóm đột nhiên truyền tới tiếng gào khóc thảm thiết, Thẩm Mộ Thanh bỗng dưng run lên, lông tơ sau gáy dựng đứng, men theo âm thanh ra ngoài, xông tới nhà họ Hàn cách vách.
Mẹ Hàn quỳ trên mặt đất, đập lên ngực mình, khóc lóc nói: "Con gái của tôi!"
Bố Hàn ở bên cạnh đỏ vành mắt.
Trên ti vi vẫn đang phát lại bản tin buổi sáng.
Tim gan Thẩm Mộ Thanh cạch một tiếng, giống như cẩn thận nhỏ tiếng hỏi: "Sao thế ạ?"
Bố Hàn nhắm mắt, rơi lệ: "Tiểu Phi... Tiểu Phi ở trên chuyến bay kia."
Đầu óc Thẩm Mộ Thanh ù ù, đột nhiên trống rỗng.
Mẹ Hàn khóc tới xé gan xé phổi, bóng lưng thẳng tắp của bố Hàn chầm chậm khom xuống, quỳ bên cạnh vợ mình, miễn cưỡng nghẹn ngào an ủi nói: "Bên cảnh sát nói còn đang trục vớt hiện trường, không chừng Tiểu Phi không có chuyện gì đâu?"
Mẹ Hàn nhào vào lòng chồng mình, gào khóc thật to.
Bọn họ đều biết, không có khả năng sống sót.
Thẩm Mộ Thanh chỉ ngây người đứng đó, giống như cả người bị hút mất linh hồn, không có một tơ một hào cảm xúc.
...
Qua mấy ngày mấy đêm cứu hộ trục vớt, toàn bộ chuyến bay 264 người bao gồm cả phi hành đoàn và hành khách, số người tử nạn 264 người, không ai sống sót. Hạ cánh khẩn cấp thất bại, dẫn tới phát nổ và hỏa hoạn, thi thể của Hàn Tử Phi không còn, chỉ lênh đênh trên mặt biển nơi xa xôi, nhưng tìm được một chiếc bình kim loại cháy đen.
May mắn thay di thư và tiêu bản bươm bướm bên trong vẫn được bảo vệ hoàn hảo.
Trong nắp bình còn khắc tên của Hàn Tử Phi, không bao lâu được phía cảnh sát gửi tới ngõ Dương Tây. Nhà họ Hàn dâng lên linh đường, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, màu trắng phủ đầy mắt, ngày đêm vang lên tiếng kèn đám ma, giữa linh đường là bức ảnh đen trắng của Hàn Tử Phi, nụ cười xán lạn, vĩnh viễn dừng lại ở tuổi hai mươi hai của cô.
Di thư chuyển tới tay Thẩm Mộ Thanh.
Mẹ Hàn giống như già hơn mười tuổi, đem đồ cho cô ấy rồi rời đi.
Thẩm Mộ Thanh rất bình tĩnh mở tờ di thư không ngay ngắn ấy ra, rất bình tĩnh nhìn từng chữ từng chữ, nét bút xiêu vẹo, cố gắng quan sát mới có thể phân biệt rõ.
Gửi Thẩm Mộ Thanh:
Phải vui vẻ.
Phía cuối là một mặt cười, mặt cười vẽ rất sơ sài, rất xấu, nét bút cuối cùng vẽ lệch, nét bút đi một đường thẳng, khóe miệng kéo dài, có chút hài hước.
Thẩm Mộ Thanh vuốt thẳng tờ di thư này, ngay ngắn, vô cùng cẩn thận, góc cạnh bằng phẳng giống như có chứng cưỡng bách, đặt cùng tiêu bản bươm bướm, cho vào trong hộp gỗ, khóa lại.
Chưa từng nhìn lại.
Cô ấy không muốn nghe, không muốn đọc, cất đi, giống như có thể làm như mọi thứ chưa từng xảy ra.
"Đầu thất" Hàn Tử Phi, một mình Thẩm Mộ Thanh đến nhà họ Hàn cúng giỗ. Cô ấy cầm ba nén hương, đốt lên, im lặng chăm chú nhìn bức ảnh đen trắng giữa linh đường, rất kì lạ, cô ấy vẫn bình tĩnh, bình tĩnh đến trái tim không hề nổi một gợn sóng.
Thậm chí cô ấy còn cong khóe môi, khẽ cười một cái.
Đây là vở kịch ác ý của ai đây? Hay là một cơn ác mộng quá đỗi dai dẳng?
Thật là không thú vị chút nào.
Sao còn chưa tỉnh?
Cô ấy và thính giác tách biệt thế giới đột nhiên xuất hiện một tiếng ồn, Thẩm Mộ Thanh phản ứng chậm chạp quay mặt sang, lập tức đầu óc cô ấy nặng nề lệch về một bên, trong miệng nếm được vị máu tươi nhàn nhạt.
Âm thanh của mẹ Hàn giống như từ ngoài bầu trời tới, từ đầu tới cuối không có chút thân thiết.
Nước mắt bà ngập vành mắt, tròng mắt đỏ rực, âm thanh run rẩy chỉ trích, nói: "Nếu không phải là cô, con bé căn bản sẽ không tới Mexico ngắm bướm, cô còn cười được nữa à? Cô còn có trái tim không?"
"Thẩm Mộ Thanh, tôi muốn cô trả lại mạng con gái cho tôi!"
Thẩm Mộ Thanh hoang mang nghĩ: Bà ấy đang nói cái gì? Sao mình nghe không hiểu?
Cô ấy bị đẩy ngã xuống đất, mẹ Hàn giống như nổi điên nhào tới, vô cùng cuồng loạn, hai tay bóp chặp lấy cổ Thẩm Mộ Thanh.
Thẩm Mộ Thanh không phản kháng, thậm chí không giãy giụa, chỉ ngây ra chứng kiến mọi việc trước mắt.
Mấy người lên trước kéo mẹ Hàn ra, hỗn loạn, hỗn loạn trước giờ chưa từng thấy, bàn ghế ngã đổ thành một mảng.
Thẩm Mộ Thanh bị đuổi ra khỏi linh đường, bộ xường xám sạch sẽ chỉnh tề nhuộm lên vết bẩn, tóc dài hỗn loạn, một bên má sưng phồng, khóe môi rách ra rướm vết máu.
Bố Hàn giữ lấy vợ mình đang khóc tới đứt hơi, sắc mặt tím tái, nắm chặt nắm đấm, nghiến chặt răng ra sức kìm nén, lạnh giọng nói với Thẩm Mộ Thanh đứng ở trước cửa: "Chỗ này không chào đón cô, sau này đừng đến đây nữa."
...
Hàn Ngọc Bình nặng nề thở ra một hơi: "Cắt."
Không ít thiếu nữ tại hiện trường đều lau nước mắt.
Tần Ý Nùng nhắm mắt, dần dần thoát khỏi trạng thái như xác sống, trợ lí và nhân viên lập tức lấy khăn mặt sạch lau mặt cho cô ấy, chải lại tóc, Tần Ý Nùng để mặc cho bọn họ xử lí giúp mình.
Đường Nhược Dao đợi Tần Ý Nùng khôi phục vẻ gọn gàng sạch sẽ mới dám đi lên phía trước, khẽ nắm lấy tay cô ấy.
Nhiệt độ lòng bàn tay quen thuộc, Tần Ý Nùng mở mắt, nụ cười có chút miễn cưỡng: "Em vẫn ổn chứ?" Cô ấy không mắc tình trạng không phân hiện thực và phim ảnh nghiêm trọng, nhưng không đại diện cho việc cô ấy có thể tự nhiên bình yên ngay lập tức sau khi vừa diễn xong cảnh quay kìm nén tình cảm như thế.
Đường Nhược Dao im lặng một giây, nói: "Em có gì không ổn ạ?"
Tần Ý Nùng cười cười, nói: "Sợ em khó chịu." Đường Nhược Dao lúc này vẫn là Hàn Tử Phi, Hàn Tử Phi dưới suối vàng, nếu nhìn thấy Thẩm Mộ Thanh bị đối xử như thế, linh hồn cũng sẽ không yên ổn.
Đường Nhược Dao cậy mạnh nói: "Em vẫn ổn."
Đầu ngón tay của Tần Ý Nùng sờ lên lông mi của cô, giả vờ bản thân không nhìn thấy vành mắt đỏ của cô, dịu dàng nói: "Em về phòng nghỉ đi, nghe lời."
Lần này Đường Nhược Dao im lặng lâu hơn một lúc, nhỏ tiếng nói: "Vâng."
Đường Nhược Dao vừa đóng máy, không thoát vai nhanh như vậy. Cảnh phim hiện tại Đường Nhược Dao có thể chịu được, nhưng Hàn Tử Phi không chịu nổi, nếu còn tiếp tục xem, cô sợ bản thân sẽ diễn vai xác chết bật dậy, xông tới trước ống kính. Cho dù không sống lại, nước mắt của cô cũng đủ nhấn chìm phim trường.
Tần Ý Nùng xoa xoa đầu cô: "Ngoan."
Đường Nhược Dao vừa đi vừa quay đầu lại.
Tần Ý Nùng quay xong cảnh tiếp theo, phát hiện Đường Nhược Dao lại lặng lẽ xuất hiện trên phim trường, giống như Tần Ý Nùng lúc trước, không thể yên lòng, nhất định phải tận mắt theo dõi.
Thế là cả người Đường Nhược Dao rơi vào trạng thái phân liệt, ban ngày thuộc về Hàn Tử Phi, tim đập tay run vì Thẩm Mộ Thanh, đau lòng khó chịu; buổi tối là Đường Nhược Dao, nhìn những bức thư tình càng viết càng dày vô thức bật cười, trong mơ cũng ngọt ngào.
Cô không cảm thấy bản thân như thế có gì không thích hợp, Tần Ý Nùng trên phim trường càng ngày càng im lặng, được cô lí giải thành áp lực trước ngày đóng máy quá lớn, lấy bản thân đi suy đoán người khác, liền không tới làm phiền cô ấy quá nhiều, ngay cả sau khi về khách sạn, số lần gửi tin nhắn cũng ít đi.
Quả thật áp lực của Tần Ý Nùng quá lớn, không có thời gian quan tâm đến tình yêu tình báo, mọi suy nghĩ đều dành cho quay phim.
Nhân viên đập bảng: "Bản Sắc, phân đoạn 64, cảnh 1, lần 1, diễn!"
Ngõ Dương Tây lại xuất hiện một tin tức mới cũng không tính là tin tức mới. Thẩm Mộ Thanh muốn ly hôn với Hứa Thế Minh, lần này vẫn là cô ấy chủ động đề nghị.
Bà con lối xóm lại ồn ào, ôm lấy tin tức ở bên đường xì xào.
"Không phải lúc trước làm lành rồi sao? Sao lại cãi lộn rồi?"
"Ai biết được?" Có người thở dài.
"Lần trước tôi đi qua nhà họ Hứa, nghe thấy hai vợ chồng cãi nhau ở trong nhà..."
...
Hàn Ngọc Bình xoa mặt: "Cắt. Đạt rồi."
Ngày đóng máy cận kề, mỗi ngày đều là ngày đếm ngược, đếm ngược ngày thứ ba, Tần Ý Nùng muốn quay lại một cảnh, cũng chính là cảnh khóc nghiêm túc duy nhất của Thẩm Mộ Thanh trong kịch bản.
Trong bộ phim, Thẩm Mộ Thanh ngoài ban đầu bị bạo lực gia đình, Hàn Tử Phi cầm cây lau nhà đánh Hứa Thế Minh chạy mất, cô ấy rơi xuống hai hàng nước mắt trong lòng Hàn Tử Phi, thì không có cảnh khóc. Lúc đau lòng nhất, cảnh phim chia tay bên bờ sông, cũng chỉ là đôi mắt ánh lên nước mắt, nhưng không hề rơi xuống. Đây là Hàn Ngọc Bình cố tình sắp đặt, Tần Ý Nùng có lần không khống chế được, để nước mắt rơi xuống, cảnh đó bị Hàn Ngọc Bình nghiêm khắc ra lệnh quay lại.
Ông cần là nín nhịn, là cảm giác dây đàn căng hết mức, khiến người ta kìm nén cùng buồn bã, tới ngạt thở nhưng thở không ra hơi, không có chỗ nào phát tiết.
Hiện tại ông muốn dây đàn căng chặt suốt một bộ phim đứt đoạn, lực kích thích tạo thành sẽ đạt mức cao nhất.
Sau khi Hàn Tử Phi chết, Thẩm Mộ Thanh thu dọn di vật của cô, không mở ra nữa. Chuyện bất ngờ ở linh đường giống như một khúc nhạc đệm có cũng được không có cũng không sao, không hề tạo thành bất kì ảnh hưởng gì tới cuộc sống của cô ấy.
Cô ấy vẫn đến trường đi làm, tan làm, sửa bài tập cho học sinh, tham gia hội thảo nghiên cứu học thuật, về nhà nấu cơm cho chồng cho con, giúp chồng dạy con, làm một người giáo viên tốt, người vợ tốt, sống cuộc sống hạnh phúc mà thế tục định nghĩa.
Nhưng thật sự dửng dưng như thế sao? Cuộc đời của một thiếu nữ tràn đầy sức sống, một tình yêu có một không hai mà cô mang đến, cứ thế mà bị lãng quên sao? Cái chết của cô không có bất kì ý nghĩa nào sao? Không phải.
Ngày thứ 63 sau khi Hàn Tử Phi ra đi, Thẩm Mộ Thanh trên xe buýt về nhà, nhìn phong cảnh dần lùi về sau qua cửa sổ, đột nhiên sụp đổ không hề dự báo trước, nước mắt rơi xuống như mưa.