Chương 137: Chị sẽ yêu em cả một đời, từ lúc sống cho tới lúc chết, em thì sao?
Tay phải Tần Ý Nùng đặt mãi trên tay trái, xoay tròn chiếc nhẫn trên ngón út, Quan Hạm chỉ đưa cô ấy lên tầng một lúc, liền thấy không dưới ba lần.
Rốt cuộc chị ấy muốn đeo? Hay là muốn tháo ra?
Hay là... Lông mày Quan Hạm nhướng lên một độ cong không thể phát giác, muốn, giải tỏa căng thẳng?
Cuối cùng chiếc thuyền của bản thân cũng phá bỏ được lớp giấy mỏng ở bên nhau rồi! Ngay cả Quan Hạm cũng nhìn ra, ban nãy Tần Ý Nùng lên tầng có đặc biệt nhìn Đường Nhược Dao, ánh mắt rõ ràng rất gì và này nọ.
Ting.
Cửa thang máy mở ra.
Tần Ý Nùng giống như vừa tỉnh táo lại, tự mình lẩm bẩm một tiếng: "Nhanh thế đã đến rồi à." Trong ánh mắt mang theo vẻ đau buồn.
Quan Hạm còn chưa xác định bản thân có phải trả lời câu nói của cô ấy hay không, Tần Ý Nùng đã rũ mí mắt, đi ra ngoài trước, Quan Hạm đi theo chậm hơn nửa bước sau lưng cô ấy. Quẹt thẻ mở cửa phòng, Quan Hạm đặt túi xách và điện thoại của Tần Ý Nùng lên bàn.
Tần Ý Nùng khẽ nói: "Em ra ngoài đi, ở đây tạm thời không cần em, nếu em thấy chán có thể xuống tầng chơi cùng mấy bạn nhỏ kia, tôi có chuyện gì sẽ gọi điện thoại."
Quan Hạm trả lời: "Vâng."
Tần Ý Nùng lại gọi cô: "Lần trước em nói có thể làm hỏng camera hành lang đúng không?"
Quan Hạm ngây ra, nói: "Vâng."
Tần Ý Nùng cũng không ngẩng mí mắt lên, vẫn nhàn nhạt nói: "Vậy thì làm hỏng đi."
Hô hấp của Quan Hạm ngưng lại, nói: "Vâng."
Vui quá đi!
Tần Ý Nùng: "Ra ngoài đi."
Quan Hạm nhanh chân ra ngoài, bắt tay vào kế hoạch phá hoại của mình, nhiệm vụ bắt buộc hoàn thành trước khi Đường Nhược Dao lên tầng.
Sau khi Quan Hạm rời đi, Tần Ý Nùng thở dài một tiếng trong căn phòng trống vắng.
Tần Ý Nùng đến quầy rượu lấy một chai theo thói quen, cho đá vào trong cốc, khi đôi môi đè lên miệng cốc lạnh lạnh, động tác ngừng lại, chầm chậm đặt cốc xuống, đã nói sau khi đóng máy sẽ cai rượu, cô ấy không thể tiếp tục uống.
Hơn nữa, lát nữa Đường Nhược Dao sẽ tới đây, để đối phương nhìn thấy cô ấy uống rượu, chắc chắn sẽ lo lắng.
Tần Ý Nùng nhắm mắt, lại mở mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào rượu lỏng lắc lư dưới ánh đèn, màu hổ phách nhạt, rất giống màu mắt của Đường Nhược Dao.
Tần Ý Nùng cười lên, lại bưng cốc, khẽ uống một ngụm, chỉ một ngụm, liền đặt xuống không chạm vào nữa.
Điện thoại trên bàn ù ù rung lên.
Tần Ý Nùng cầm lên nhìn một cái, vẫn là dãy số xa lạ mà hôm nay nhìn tới quen hiển thị trên màn hình, Quan Hạm đưa cho cô ấy nhìn hai lần, cô ấy ngắt máy hai lần, đầu ngón tay của Tần Ý Nùng nhấn đúp vào nút khóa màn hình để ngắt máy, màn hình quay lại giao diện khóa, hệ thống nhận diện khuôn mặt của cô ấy, Tần Ý Nùng trượt mở khóa điện thoại, nhấp vào nhật kí cuộc gọi.
Trong nhật kí hiển thị cách nửa tiếng tới một tiếng đồng hồ, đối phương lại gọi điện thoại tới một lần, tới hiện tại đã là sáu lần.
Tần Ý Nùng trào lên một dự cảm chẳng lành theo bản năng, nhấp vào góc bên phải dự định cho vào danh sách đen, ai biết đối phương lại không tuân theo quy luật, điện thoại lại rung lên.
Tần Ý Nùng ấn nghe, nín thở, không lên tiếng.
"Tần Ý Nùng đúng không?" Phía đối diện hỏi.
Tần Ý Nùng bắt đầu hít thở không ổn định, cô ấy chuyển điện thoại ra xa một chút, nơi khởi nguồn của tuổi thơ, nguồn gốc cơn ác mộng của bản thân. Cho dù Tần Ý Nùng bao nhiêu tuổi, cho dù trải qua bao nhiêu đêm, cho dù cô ấy đã sớm không còn sợ hãi người đàn ông buồn vui thất thường vô năng ấy, cũng không có cách nào chống lại bản năng, không có cách nào thoát khỏi bóng ma của quá khứ.
Cô ấy lạnh lùng nói: "Ông có số điện thoại của tôi từ đâu? Ai cho ông?"
Người đối diện cười một tiếng, tiếng cười già nua khàn đặc, nhưng lộ ra khoái cảm điên cuồng.
Trái tim Tần Ý Nùng đột nhiên giật lên, con ngươi ngập tràn tia máu, giống như nghiến răng nghiến lợi hét lên tên người kia: "Tần Hồng Tiêm!"
...
Không biết ai là người ngắt điện thoại, không biết là bản thân tức giận ngắt mất hay là đối phương, đợi khi Tần Ý Nùng hồi phục ý thức tự chủ, trước mắt đã có mấy chai rượu trống không ngã ngang ngã dọc.
Lòng bàn tay vô thức truyền tới cơn đau, lông mày Tần Ý Nùng co lại, cúi đầu nhìn xuống, đồng tử đột nhiên co lại.
Cốc thủy tinh vỡ thành mấy mảnh, đâm vào lòng bàn tay cô ấy, từng giọt máu tươi lăn xuống theo đường chỉ tay, chảy xuống như đóa hoa đỏ rực.
Thần kinh Tần Ý Nùng ngẩn ra, biểu cảm hờ hững nhìn vũng máu kia.
Sau đó cô ấy giống như đột nhiên nhìn thấy chuyện vô cùng đáng sợ nào đó, lộ ra sắc mặt khủng hoảng. Cô ấy gấp gáp lùi về phía sau, cả người cả ghế đồng loạt ngã xuống mặt đất. Tần Ý Nùng không có thời gian quan tâm tới cơn đau sau lưng, vừa lăn vừa bò xông vào nhà tắm, mở vòi nước lên, bật nước ở mức to nhất, rửa sạch vết máu trong lòng bàn tay như kẻ điên.
Cốc thủy tinh dày, mảnh vỡ cũng lớn, vết thương rách ra rất sâu, bên trong còn sót không ít mảnh vỡ thủy tinh. Nên lấy mảnh thủy tinh ra trước, sau đó rửa sạch, nhưng Tần Ý Nùng dường như đột nhiên mất đi ý thức bình thường, mất đi lí trí, chỉ không ngừng dùng nước rửa sạch, tốc độ vết máu trào ra không nhanh như dòng nước, màu máu trở nên nhạt đi, giống như máu đã dừng trào ra.
Tần Ý Nùng nặng nề nhắm mắt, tiếng ù ù bên tai biến mất.
Cánh tay trái không bị thương của cô ấy đóng vòi nước lại, vơ lấy khăn lông trên giá cuộn lấy tay phải, dự định gọi Quan Hạm vào xử lí vết thương cho mình. Tần Ý Nùng muốn tự mình xử lí, nhưng lần này nghiêm trọng hơn lần trước, hơn nữa Quan Hạm lại ở gần, cô ấy nguyện nghe hai câu càu nhàu, ngộ nhỡ bản thân xử lí không tốt nhiễm trùng thì không xong, bàn tay này của cô ấy không thể gặp sự cố gì.
Tần Ý Nùng dựng thẳng chai rượu lên, tìm số điện thoại của Quan Hạm trong danh sách liên hệ, nhưng đột nhiên có tiếng bước chân vang lên trên hành lang.
Tần Ý Nùng cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại, đã qua nửa tiếng đồng hồ rồi.
Chết rồi.
Đường Nhược Dao đến rồi! Hi vọng em ấy đừng lập tức gõ cửa!
Tần Ý Nùng không quan tâm đến vết thương trên tay phải, nhịn đau trực tiếp nắm lấy khăn mặt trong tay lau vết máu trên bàn, chai rượu cũng nhét hết vào một góc, lấy vali hành lí che lại. Sau đó mở cửa sổ to hết cỡ, xịt lên mùi nước hoa nồng đậm khắp cả phòng.
Làm xong tất cả, Tần Ý Nùng tựa lưng vào tường, chiếc khăn trên tay phải bị máu tươi nhuộm cả một mảng, cô ấy bỏ chiếc khăn ấy vào nhà vệ sinh, nghĩ nghĩ, đi vào phòng tắm mở vòi hoa sen lên.
Dội nước nóng lên đầu.
...
Quả thật Đường Nhược không lập tức gõ cửa, cô về phòng lấy quà sinh nhật đã chuẩn bị cho Tần Ý Nùng trước, dây chuyền cùng thư tình, một trong túi quà, một trên tủ đầu giường của cô.
Đường Nhược Dao tỉ mỉ kiểm tra thư tình một lượt, xem có thiếu trang nào hay không – cô viết rất nhiều, sợ Tần Ý Nùng đọc tới nhầm cũng sợ bản thân vô tình nhầm lẫn, cho nên còn cẩn thận đánh số trang.
Cô cầm hai món quà sinh nhật lên, đi ra ngoài mấy bước, lại quay lại, đặt tập thư tình dày cộp lại. Hôm nay chỉ là đón sinh nhật sớm, sinh nhật thật sự của Tần Ý Nùng còn chưa tới. Đường Nhược Dao đã tính toán lịch trình của bản thân, ngày đó ít nhất cô có thể dành ra thời gian buổi chiều và tối, cho dù Tần Ý Nùng có lịch trình hay không, cô đều có thể ở bên cô ấy, đến lúc đó tự tay đưa cho Tần Ý Nùng, danh chính ngôn thuận dùng thân phận bạn gái.
Đường Nhược Dao nhấc túi quà đựng dây chuyền lên, đứng trước cửa phòng đóng chặt của Tần Ý Nùng, căng thẳng cùng thấp thỏm giơ tay lên, ngẩng đầu nhìn máy quay trên hành lang một cái theo thói quen, lại phát hiện ánh sáng đỏ luôn lấp lánh đã biến mất.
Trong lòng Đường Nhược Dao lướt qua một tia nghi hoặc.
Cô không có thời gian nghĩ nhiều, thu tầm mắt lại, gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
"Đợi chút." Âm thanh dịu dàng mềm mại của người phụ nữ ấy đáp lại.
Trái tim Đường Nhược Dao đột nhiên kịch liệt nhảy lên, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, không thể không đổi tay cầm túi, cọ cọ lên quần áo.
Cô hít sâu một hơi.
Cánh cửa phòng trước mặt mở ra, thân hình cao ráo mảnh khảnh của người phụ nữ ấy xuất hiện trong mắt, mặc chiếc áo khoác tắm trắng tinh, tóc dài ẩm ướt xõa sau lưng, gò má trắng bóc hồng hào, trên người còn có hơi nước chưa tản hết, tay phải cầm chiếc khăn tắm lớn, khăn tắm hơi ướt, trước khi Đường Nhược Dao vào phòng có lẽ Tần Ý Nùng đang lau tóc.
Đường Nhược Dao ngây ra: "Chị đang tắm ạ?"
Tần Ý Nùng cười nói: "Đúng thế."
Trên mặt Đường Nhược Dao lộ ra mấy phần chật vật, cắn môi nói: "Vậy em..."
Tần Ý Nùng đã nghiêng người nhường đường: "Mời vào."
Đường Nhược Dao lịch sự nói cảm ơn, chậm rãi đi vào.
Cô nữ quả nữ, ở chung một phòng, Tần Ý Nùng còn đặc biệt tắm rửa, hương thơm luồn vào trong mũi. Đường Nhược Dao nghĩ: Điều này đại diện cho cái gì? Cô không nhịn được suy nghĩ đến một việc khiến người ta vui vẻ.
Sớm biết thế bản thân cũng nên tắm rửa rồi mới tới, Đường Nhược Dao tiếc nuối nói trong lòng, nghĩ rồi cô lại nghĩ, tắm ở đây cũng được, dù sao mặc hay không mặc cũng không quan trọng, hai người ở bên cạnh nhau nhiều lần như thế, còn có gì chưa từng thấy.
Đường Nhược Dao nghĩ này nghĩ nọ, nhảy nhót khó khống chế, thậm chí tạm thời bỏ qua mùi nước hoa nồng đượm, còn cả mùi rượu cùng mùi máu tanh nhàn nhạt quện vào nhau trong không khí.
Trong phòng có ghế sô-pha nhỏ và bàn trà.
Tần Ý Nùng khách sáo nói: "Mời ngồi."
"Cảm ơn." Đường Nhược Dao cẩn thận ngồi xuống sô-pha đơn dành cho một người.
Tần Ý Nùng ngồi ở đối diện cô, không buông chiếc khăn tắm lau tóc ra, đặt trên đầu gối, giấu tay phải dưới lớp khăn.
Đường Nhược Dao và cô ấy bốn mắt nhìn nhau, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ ấy dưới ánh đèn, trong lòng dạt dào tình ý, cô hé môi, muốn nói câu gì đó, nhưng không nhịn được cười lên.
Cô yêu Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng cũng yêu cô, đây là chuyện không thể tốt hơn được nữa.
Tần Ý Nùng nghiêng đầu, dịu dàng: "Ừm?"
Hai tay Đường Nhược Dao đưa ra, đưa túi quà trong tay tới trước mặt, nói: "Quà sinh nhật của chị."
"Cảm ơn." Tần Ý Nùng dùng tay trái nhận lấy, căn cứ theo lễ nghi trong kí ức của bản thân, hỏi, "Chị có thể bóc lúc này không?" Cho dù dùng một tay bóc quà có chút khó khăn.
Đường Nhược Dao nói: "Đợi lát nữa đi ạ, em có chuyện muốn nói với chị."
Tần Ý Nùng đặt túi quà sang bên chân mình.
"Em nói đi."
Đường Nhược Dao hắng giọng, nhưng sớm đã luyện ngàn lần lúc một mình từ trước, đến lúc thật sự nói ra miệng, vẫn không khống chế được run rẩy đôi tay, hô hấp căng thẳng.
Cô nhìn vào mắt Tần Ý Nùng, lấy hơi, nghiêm túc nói: "Em thích chị, chị đồng ý làm bạn gái của em chứ?"
Trong phòng rất yên tĩnh.
Người phụ nữ trẻ tuổi nói chuyện rất trịnh trọng, cũng rất có lực, câu chữ rõ ràng, cho nên sinh tiếng vọng.
Tiếng vọng kết thúc, Tần Ý Nùng không lên tiếng.
Mười giây qua đi.
Tần Ý Nùng đáp lại ánh mắt của cô, không trốn không tránh, nhưng vẫn không lên tiếng.
Trái tim Đường Nhược Dao cạch một tiếng, nội tâm bắt đầu bất an.
Nhưng cô không thấu được tâm tư của Tần Ý Nùng, giống như những ngày gần đây, loại cảm giác bất lực cùng buồn bã trống rỗng lại trào lên trái tim.
Rốt cuộc làm sao thế?
Một phút sau, lòng bàn tay Đường Nhược Dao chống lên tay vịn sô-pha, định đứng lên.
Tần Ý Nùng mở miệng, nhưng âm thanh bình tĩnh khác hẳn thường ngày: "Bây giờ em có phân biệt được chị là ai không?"
Chị là ai?
Đường Nhược Dao không cần suy nghĩ: "Là Tần Ý Nùng."
Tần Ý Nùng hỏi: "Vậy thời gian này em có phân biệt được bản thân là ai không? Bây giờ là Đường Nhược Dao đang tỏ tình với chị, hay là Hàn Tử Phi đang tỏ tình với Thẩm Mộ Thanh?"
Đường Nhược Dao không do dự nói: "Là em với chị." Cô sợ không đủ rõ ràng, sửa thành, "Em, Đường Nhược Dao em tỏ tình với Tần Ý Nùng chị."
"Được." Tần Ý Nùng vô cùng sắc bén nhìn thẳng vào mắt cô, nói, "Chị hỏi em lần nữa, từ khi vào đoàn làm phim quay phim, là Đường Nhược Dao yêu chị, hay là Hàn Tử Phi yêu Thẩm Mộ Thanh? Rõ ràng trước khi vào đoàn làm phim, em đã từ bỏ chị rồi cơ mà, không phải sao?"
Đầu óc Đường Nhược Dao ong lên một tiếng.
Cô biết mấu chốt ở đâu rồi.
Cô rất rõ ràng bản thân có tật xấu không phân biệt được hiện thực và phim ảnh, đặc biệt là ở những cảnh quay cuối, khi cảm xúc trập trùng quá lớn, vì để đắm mình vào nhân vật, cô liền phóng túng Hàn Tử Phi chiếm giữ lấy bản thân, thậm chí còn ba lần bốn lượt xa cách Tần Ý Nùng, khiến cô ấy lo được lo mất.
Chẳng trách gần đây chị ấy khác thường như thế, thì ra là lo lắng bản thân chỉ là vì phim sinh tình cho nên mới thích chị ấy, mình là người tùy tiện như thế sao? Người phụ nữ này. Nếu không phải thích chị ấy, ai muốn dây dưa lằng nhằng với chị ấy lâu như thế?
Thế là Đường Nhược Dao cười nói: "Lúc đó là em chưa đủ hiểu về chị, những ngày tháng ở đoàn làm phim cho em có cơ hội hiểu hơn về chị, cho nên em yêu chị, quyết định theo đuổi chị."
Tần Ý Nùng bất di bất dịch với lời tỏ tình tiếp theo của cô, hỏi: "Vậy lúc em trở thành Hàn Tử Phi, em có yêu Thẩm Mộ Thanh không?"
Đường Nhược Dao thành thật nói: "Yêu."
Tần Ý Nùng nói: "Nói vậy chính là, em cùng lúc yêu hai người?"
"Em không có." Đường Nhược Dao lí trí phản bác, "Em yêu chị, Hàn Tử Phi yêu Thẩm Mộ Thanh, Thẩm Mộ Thanh là vai diễn của chị, hai người đều là chị, có gì khác nhau sao? Cho dù em nhập vai quá sâu, trong phim ngoài đời em đều yêu chị."
"Khác đấy." Lòng bàn tay rỉ máu, Tần Ý Nùng chồng một lớp khăn lên tay phải, bình tĩnh nói, "Bây giờ em có hai phần tình yêu với chị, một phần là Đường Nhược Dao với Tần Ý Nùng, một phần là Hàn Tử Phi với Thẩm Mộ Thanh."
"Đúng."
"Tình yêu nào nhiều hơn?"
Đường Nhược Dao câm nín.
Sao cô có thể phân định rõ ràng được?
"Quan trọng không ạ?" Đường Nhược Dao hỏi. Cô mơ hồ cảm thấy sự việc không đơn giản như bản thân đã nghĩ.
"Quan trọng." Tần Ý Nùng gật đầu, "Em ở trong giới lâu như thế, có lẽ biết những cặp đôi vì phim sinh tình nhiều không đếm nổi, trong bọn họ có người tu thành chính quả bước vào con đường hôn nhân, vô cùng nổi tiếng, nhưng những người chia tay kết thúc trong trầy trật lại chiếm đa số. Cho dù có kết hôn, cùng với sự thay đổi của thời gian, có thể trọn vẹn cũng không nhiều."
Đường Nhược Dao bắt được lỗ hổng của Tần Ý Nùng, lập tức nói: "Cho dù không phải vì phim sinh tình, trong thực tế có thể luôn hạnh phúc cũng không nhiều, chị không thể dùng ví dụ này để dẫn chứng." Cô sợ Tần Ý Nùng phản bác mình, lại bổ sung, "Em và chị sẽ không như thế, em có lòng tin."
Tần Ý Nùng vô thưởng vô phạt, nhàn nhạt cười một tiếng: "Em không cần gấp gáp tranh luận như thế. Nghe chị nói xong đã."
Trái tim hoảng loạn của Đường Nhược Dao dần dần được vuốt thẳng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh.
Tần Ý Nùng nói: "Giữa diễn viên với nhau rất dễ vì phim sinh tình, đó là vì khi diễn vai tình nhân trong phim, theo sự tiến triển của kịch bản, bản thân càng ngày càng nhập vai, cho nên sản sinh cảm giác người yêu chân thực với 'tình nhân' ở trong phim. Ban đầu đạo diễn Hàn sợ chị dấn thân vào, nên dạy bảo chị, nói, nếu cháu thật sự yêu người trong phim, sau khi đóng máy cũng đừng lập tức ở bên nhau, mà nên cho bản thân và đối phương thời gian bình tĩnh, đợi bộ lọc hoàn hảo của người trong phim xóa nhòa, hẵng xác định đối phương có chính xác là người cháu cần hay không."
Đường Nhược Dao chắc chắn nói: "Em không cần thời gian, em chắc chắn chị chính là người mà em cần."
Tần Ý Nùng vòng lại đề tai kia, nhìn vào mắt cô, chầm chậm hỏi: "Trong tình yêu của em, tốt cuộc là Hàn Tử Phi yêu Thẩm Mộ Thanh nhiều hơn, hay là Đường Nhược Dao yêu Tần Ý Nùng nhiều hơn? Nếu là Hàn Tử Phi yêu Thẩm Mộ Thanh nhiều hơn, em dựa vào cái gì để xác định chị chính là người em cần?"
Ánh mắt cô ấy rất dịu dàng, trong sự dịu dàng hiện lên một tia bi thương, đột nhiên Đường Nhược Dao mất khả năng ngôn ngữ.
Tần Ý Nùng nói: "Thời gian rồi sẽ từng ngày từng ngày trôi đi, em thoát vai triệt để, tình yêu của Hàn Tử Phi với Thẩm Mộ Thanh biến mất rồi, tình yêu của em dành cho cho chị sẽ còn lại bao nhiêu? Chị không hoàn hảo, nhưng Thẩm Mộ Thanh hoàn hảo trong mắt Hàn Tử Phi, bây giờ chị mà em thấy được lọc qua vô số lớp kính khiến chị đẹp đẽ, nhưng rời khỏi bộ phim rồi, em xác định vẫn còn được như cũ sao?"
"Em..." Đường Nhược Dao lắp bắp.
Không phải như thế, em sẽ luôn yêu chị, cô thuyết phục bản thân trong lòng, nhưng cô phát hiện không có cách nào phản bác lời nói của Tần Ý Nùng.
Vết thương trong lòng bàn tay chảy máu ngày càng nhiều, ngày càng đau, Tần Ý Nùng lại chồng khăn tay thêm hai lớp nữa, trên trán rịn ra lớp mồ hôi mỏng, hơi nóng sau khi tắm rửa đã tản đi khiến khuôn mặt trở nên trắng bệch.
Cô ấy hít một hơi không thấy vết tích, chuyển chủ đề, hỏi: "Tại sao em theo đuổi chị?"
Âm thanh của Đường Nhược Dao nhỏ hơn ban nãy rất nhiều, nói: "Em thích chị, thích chị từ rất lâu rồi, em không lừa chị."
"Chị không hỏi chuyện này." Tần Ý Nùng đổi cách diễn đạt, "Tại sao em lại cố chấp theo đuổi chị như thế? Bị chị hết lần này tới lần khác từ chối làm tổn thương, vẫn kiên định bước về phía chị, tại sao?"
Lúc đầu Đường Nhược Dao nghe không hiểu, cô ngây ra một lúc, sau đó màu máu trên mặt rút đi, đôi môi trắng bệch.
Tần Ý Nùng cười khổ.
Đường Nhược Dao dường như không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy, cúi thấp đầu.
Là dũng khí Hàn Tử Phi cho cô, đụng phải bờ tường cũng không quay đầu dũng cảm tiến lên.
Với tính cách vốn có của bản thân, sớm đã từ bỏ rồi chăng? Cho dù là trước khi bộ phim khởi quay, hay là sau khi vào đoàn làm phim, những lời lạnh lùng của Tần Ý Nùng, cô ấy như cười như không tiết lộ bản thân có con, cô ấy không từ mà biệt, mỗi lần công kích của cô ấy, đối với Đường Nhược Dao tính tình vốn dĩ cao ngạo mà nói, đều rất khó cam chịu, cho dù cô miễn cưỡng bình an vô sự ở chung với Tần Ý Nùng, cũng sẽ không có niềm tin kiên định như Hàn Tử Phi, nhất định muốn chạm vào những chiếc gai sắc nhọn trên người cô ấy, cho dù toàn thân đổ máu cũng muốn ôm lấy Tần Ý Nùng.
Không phải Đường Nhược Dao mở ra trái tim phòng ngự của Tần Ý Nùng, để những chiếc gai nhọn tình nguyện tháo xuống lộ ra lớp da mềm mại, là vì cô nhập vai quá sâu, Hàn Tử Phi có quyết tâm nhất định phải đi về phía Thẩm Mộ Thanh, khiến Đường Nhược Dao cũng kiên trì đi về phía Tần Ý Nùng, người diễn vai Thẩm Mộ Thanh.
Thì ra là như vậy.
Đường Nhược Dao trào phúng cong khóe môi.
Đường Nhược Dao biết bản thân không phân rõ hiện thực và phim ảnh, cũng biết Tần Ý Nùng đau lòng vì điều đó, nhưng trước ngày hôm nay cô chỉ cảm thấy Tần Ý Nùng đau lòng vì bản thân xa cách cô ấy, đợi sau khi quay phim hoàn tất, bản thân sẽ không làm Hàn Tử Phi nữa, sẽ không làm những chuyện khiến Tần Ý Nùng oan ức nữa.
Cô cho rằng cô yêu Tần Ý Nùng, yêu vào trong máu thịt, nhưng lại không phân biệt được yêu đối phương trong phim nhiều hơn hay yêu đối phương ngoài đời nhiều hơn. Chẳng trách ban ngày Tần Ý Nùng buồn bã như thế, nhất định muốn bản thân ghi nhớ tên cô ấy.
Chị ấy chỉ là Tần Ý Nùng, trước giờ chưa từng lẫn lộn, từ trước tới giờ đều yêu mình mình. Nhưng bản thân mình lại là hai người, cho đi hai phần tình yêu khác nhau.
Đôi mắt cô chầm chậm rơi nước mắt.
Tần Ý Nùng khẽ thở dài một tiếng, vang vọng cả căn phòng.
Đường Nhược Dao ngẩng đầu, nuốt nước mắt lại.
Tần Ý Nùng thấy cô khóc, trong lòng đau xót, dịu lại, tiếp tục nói: "Chị có mẹ già, năm nay ngoài 60, sức khỏe không tốt, đầu tóc đã bạc trắng, một chân tàn tật từ lúc còn trẻ, đi đường không tiện, cần người chăm sóc; chị còn có một đứa con gái, năm nay ba tuổi rưỡi, vừa học mẫu giáo, con bé không phải chị sinh, không có bố, nhưng hơn cả con đẻ, chị sẽ nuôi dưỡng nó đến khi thành người, thành gia lập nghiệp, hai người đều là người mà chị không thể buông bỏ trong cuộc đời mình."
"Chị còn có chị họ, từng nói với em rồi. Tình cảm của chị ấy và chị rất tốt, trước giờ vẫn là trụ cột tinh thần của chị, ba năm trước chị ấy qua đời, chị chịu đựng đả kích quá lớn, thiếu chút nữa đã không sống tiếp được, sau này miễn cưỡng chèo chống, cũng chỉ là vì chị ấy để lại một đứa con gái, trở thành trách nhiệm trên vai chị. Thật ra chị đã thích em từ rất lâu rồi, đại khái còn thích em trước cả khi em thích chị." Tần Ý Nùng cười một cái, giống như đứa trẻ, vẻ mặt có chút đắc ý, nói, "Em không biết đúng không?"
Vành mắt Đường Nhược Dao đột nhiên đỏ ửng, nhỏ tiếng: "Vâng."
"Có một tối, em mượn rượu giả say, hôn trộm chị. Nhớ không?"
Đường Nhược Dao gật đầu.
"Lúc đó chị rất muốn hôn lại."
Vành mắt Đường Nhược Dao không biết tại sao càng ngày càng xót, cuối cùng rơi xuống một hàng nước mắt.
Tần Ý Nùng ra sức đè lấy tay phải, trên mặt khăn tắm lộ ra vết máu. Cô ấy nghiêng người dùng tay trái rút ra mấy tờ khăn giấy, đưa cho Đường Nhược Dao, bất đắc dĩ nói: "Chị nói chuyện này cho em không phải muốn để em khóc."
"Em biết." Đường Nhược Dao sụt sịt, nói bằng giọng mũi.
Tần Ý Nùng nói: "Nhưng chị không dám. Mẹ chị, chị họ chị không thuận lợi trong tình cảm, cho nên làm lỡ dở cả một đời của họ, chị không muốn đi vào vết xe đổ của bọn họ, vẫn luôn kháng cự với tình yêu. Mãi đến khi chị gặp em." Ánh mắt cô ấy trở nên dịu dàng vô tận.
"Nếu không có việc chị họ chị đột ngột qua đời, có lẽ chị sẽ thật sự ở bên em. Hoặc là em xuất hiện sớm hơn hai năm..." Tần Ý Nùng nghĩ nghĩ, đột nhiên lắc đầu phủ nhận bản thân, nói, "Không được, nếu sớm quá chị không đủ sức mạnh bảo vệ em." Nếu muộn quá, cô ấy đã thành xác sống rồi, sẽ không rung động với bất kì người nào.
Tính đi tính lại, Đường Nhược Dao chỉ có thể xuất hiện vào lúc đó, vì Tần Lộ Nùng khốn đốn về nước, cô ấy không muốn tiếp nhận hiện thực này, trốn tránh gia đình, xây dựng cho bản thân một Neverland.
Đường Nhược Dao xuất hiện vào lúc đó, Tần Ý Nùng sớm chiều ở chung liền thích cô, đang lung lay không chắc chắn, lại truyền tới tin dữ, Tần Lộ Nùng qua đời, cô ấy triệt để khép kín bản thân, cũng cắt tình cảm vừa manh nha này.
Tất cả đều vừa đúng lúc.
Chỉ trách vận mệnh trêu ngươi.
Tần Ý Nùng ngửa mặt, thở phào một hơi, đè xuống chua xót ở đầu lưỡi, điều chỉnh cảm xúc, chậm rãi mở miệng nói: "Chị nghiêm khắc với em, là vì trước đây ở trong giới chị đã từng chịu rất nhiều đau khổ, cho nên chị muốn em có thể thuận lợi đi trên con đường này, không phải chịu bất kì giày vò nào từ bên ngoài. Em chỉ cần yên tâm làm diễn viên, diễn phim của mình, làm bất kì chuyện gì mà em muốn làm. Em chính là quá khứ mà chị không cách nào bù đắp."
Đường Nhược Dao lẩm nhẩm nói: "Xin lỗi, em không biết..."
Tần Ý Nùng nói: "Phương pháp của chị lúc trước có chút cực đoan, chị xin lỗi em."
Đường Nhược Dao dường như lại bị hổ thẹn chèn ép, nhỏ tiếng nói: "Người nên nói xin lỗi là em."
Tần Ý Nùng xua tay, tỏ ý bảo cô không cần như thế.
Đường Nhược Dao vào phòng lâu như vậy rồi mới chú ý đến cánh tay phải chưa hề động đậy của cô ấy, cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ ấy một cái, hoảng hốt biến sắc.
Chiếc trán trắng bóc của Tần Ý Nùng trào ra giọt mồ hôi hột, mặt như tờ giấy trắng, sắc môi càng trắng tới dọa người.
Cô lập tức đứng lên: "Tần Ý Nùng..."
"Đừng lại đây." Tay trái Tần Ý Nùng đè xuống, ánh mắt ép cô ngồi nguyên tại vị trí.
Đường Nhược Dao gấp gáp tới sắp phát điên, lại không dám động đậy: "Rốt cuộc chị làm sao thế?"
Tần Ý Nùng cúi đầu tháo từng lớp khăn bọc lấy tay phải ra, khăn tắm màu trắng biến thành đỏ nhạt, đỏ thẫm, lộ ra lòng bàn tay rỉ máu tươi, đồng tử của Đường Nhược Dao co lại, cắn chặt lấy môi dưới.
Tần Ý Nùng mỉa mai cười một tiếng.
"Bố chị, Tần Hồng Tiêm, là người chị ghét nhất trên đời, không có một trong những. Lúc nhỏ mong muốn lớn nhất của chị, chính là mẹ chị có thể li hôn với ông ta, nhưng bà ấy không làm. Bà ấy nhẫn nhịn người đàn ông ấy, con ma men, bạo lực gia đình, đánh bà ấy hết lần này tới lần khác, cả chị nữa. Ngay cả què mất một chân, cũng không khiến bà ấy tỉnh ngộ. Bà ấy vẫn luôn nói, sẽ tốt lên, sẽ tốt lên, trước đây ông ấy không phải người như thế." Tần Ý Nùng nghiêng đầu, đột nhiên hỏi cô, "Em biết trước đây ông ta như thế nào không?"
Đường Nhược Dao nhìn chằm chằm lòng bàn tay đang liên tục nhỏ máu cùng sắc mặt càng ngày càng xấu của cô ấy, lòng nóng như lửa đốt, miệng vẫn phối hợp hỏi: "Thế nào ạ?"
"Mẹ chị nói, ông ta là tài tử có học thức, hào hoa phong nhã, ha, em nói có buồn cười không?" Tần Ý Nùng đang cười, nhưng trong nụ cười ngập tràn vẻ chua cay, "Sẽ không tốt lên, hơn hai mươi năm rồi, ông ta vẫn không tốt lên."
Đường Nhược Dao nhìn tới khó chịu, không kiên nhẫn, nói: "Chị đừng cười nữa."
Tần Ý Nùng quả thật không cười nữa, cô ấy đổi lại ngữ điệu bình tĩnh: "Vậy em có biết tại sao ông ta dần dần biến thành dáng vẻ sau này thế nào không?"
Đường Nhược Dao cảm thấy những lời tiếp theo đây có lẽ bản thân không muốn nghe, thế là không đáp, thậm chí còn có ý định đứng lên ngăn cản Tần Ý Nùng, bị Tần Ý Nùng nghiêm giọng quát nạt: "Nghe chị nói xong đã."
Đường Nhược Dao không dám động đậy, khóa chặt lấy đôi mắt cô ấy, nhưng lại kiên trì: "Chị băng lòng bàn tay lại trước đã."
"Chị quên mất, xin lỗi." Tần Ý Nùng khẽ cười một cái, hờ hững, lấy chiếc khăn tắm đã bẩn bọc lại lòng bàn tay.
Đường Nhược Dao như muốn phát điên: "Chị không đau sao?"
"Cái này sao?" Tần Ý Nùng giơ tay, nói, "Dù sao cũng không phải lần đầu tiên."
"Cái gì gọi là không phải lần đầu tiên?"
"Làm bị thương bản thân, không phải lần đầu tiên."
"Tự chị là bản thân bị thương? Tại sao?"
"Chị cũng không biết tại sao." Biểu cảm của Tần Ý Nùng nhàn nhạt, "Tần Hồng Tiêm cũng không phải lập tức đánh người, mới đầu ông ta chỉ nghiện rượu, dần dần, bắt đầu tự ngược, lấy dao rạch bản thân, rồi sau đó, phát triển tới bạo lực."
Cô ấy ngẩng mí mắt lên, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Đường Nhược Dao, nhưng trong mắt không có cảm xúc: "Ông ta nghiện rượu, chị cũng nghiện rượu. Ông ta tự ngược, chị cũng tự ngược. Bước tiếp theo, là gì?"
Đường Nhược Dao như rơi xuống hố băng, chân tay đều lạnh toát.
Cô vô thức nói: "Sẽ không, ông ta là ông ta, chị là chị, hai người không giống nhau."
Tần Ý nùng chỉ cười, nhưng không thấy ý cười nơi đáy mắt: "Chị là con gái ruột của ông ta, trong xương cốt đều là gen hèn hạ của ông ta. Chị luôn cảm thấy ông ta có bệnh thần kinh, bây giờ xem ra, có lẽ chị cũng có."
Đường Nhược Dao lớn tiếng nói: "Không phải!"
Tương phản với ngữ điệu tăng cao đột ngột của cô, Tần Ý Nùng khẽ hỏi: "Em sợ sao? Tương lai có lẽ chị sẽ có khuynh hướng bạo lực, em sợ sao?"
Đường Nhược Dao kiên định lắc đầu: "Em không sợ."
Tần Ý Nùng nói: "Dùng thân phận Đường Nhược Dao trả lời chị, đừng lấy Hàn Tử Phi ra. Chị biết Hàn Tử Phi không sợ, chị đang hỏi em."
Đường Nhược Dao đã không phân rõ bản thân và Hàn Tử Phi, cho nên cô chần chừ.
Đường Nhược Dao sợ sao?
Có lẽ là... không sợ? Cho dù đánh nhau, bản thân không nhất định không đánh thắng Tần Ý Nùng, hơn nữa chị ấy không nhất định biến thành như thế.
Cô chần chừ giây lát, vẫn kiên định lắc đầu.
Tần Ý Nùng lại hỏi cô: "Chị biến thành ma men, có khuynh hướng bạo lực, lúc phát tác không có lí trí, lúc đó em còn yêu chị không?" Tần Ý Nùng tin tưởng chân tình của Đường Nhược Dao, nhưng chân tình trước giờ luôn biến đổi trong phút chốc, cô ấy muốn không chỉ là lúc này.
Đường Nhược Dao chần chừ lâu hơn, cô cắn môi, hứa hẹn, nói: "Em sẽ giúp chị cai rượu, sẽ tốt lên."
Tần Ý Nùng rất bình tĩnh nhìn cô một cái, không nói là thất vọng, phần nhiều đã nằm trong dự đoán.
Cô ấy ngửa mặt lên, thở dài một hơi.
Năm ngón tay của Đường Nhược Dao đột nhiên co chặt, bỗng dưng bắt đầu hoảng loạn.
Tần Ý Nùng lại nhìn cô, xung quanh viền mắt đã hiện lên vệt đỏ không rõ ràng, nói: "Chị đã không còn trẻ nữa, chị không chỉ muốn yêu đương cho vui. Mà em thì còn nhỏ, em chỉ mới hai mươi ba tuổi, đường đời của em chỉ vừa bắt đầu, chị không muốn tương lai em sẽ hối hận."
Đôi môi Đường Nhược Dao động đậy: "Em..."
Tần Ý Nùng khẽ ngắt lời cô: "Chị sẽ yêu em cả một đời, từ lúc sống cho tới lúc chết, em thì sao?"