Chương 145: Dao Dao bảo bối
Đường Nhược Dao xin Lâm Quốc An nghỉ ba ngày, hai ngày cô ở lại thành phố N, một ngày về thủ đô. Thời gian ở thành phố N vốn dĩ rất dồi dào, Đường Nhược Dao còn định hẹn Giang Tuyết Trân ra nói chuyện, dù sao cũng là mẹ ruột của Đường Phỉ, nhưng buổi chiều hôm phát hiện Tần Ý Nùng trong album ảnh, Đường Nhược Dao quyết đoán ngay lập tức, bắt xe đến thành phố A, quê nhà của Tần Ý Nùng – bên cạnh thành phố N, đi xe không tới hai tiếng đồng hồ, Đường Nhược Dao bắt chước Quan Hạm lúc trước thuê chiếc xe.
Đường Nhược Dao nhớ Tần Ý Nùng từng nói quê của cô ấy ở khu Thanh Bình. Khu An Bình rộng như thế, muốn tìm một người chắc chắn là mò kim đáy biển, nhưng Đường Nhược Dao không có manh mối khác, chỉ có thể chia ra hành động.
Cô không thể tách khỏi vệ sĩ, hành động chia tách căn bản chẳng qua chỉ là hai nhóm.
Nhưng may mắn của cô không đến mức trái ý trời như thế, tùy tiện kéo lấy một người liền quen biết Tần Ý Nùng bảy tám tuổi trong bức ảnh. Đường Nhược Dao tìm từ chiều tối tới đêm khuya, sau đó tụ họp với Tân Tinh, hai bên nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu, không có thu hoạch.
Đêm đó Đường Nhược Dao ở khách sạn trong thành phố A, nếu ngày mai vẫn không tìm được, cô đành phải quay lại thành phố N, dẫn Đường Phỉ về Bắc Kinh.
Tối đó cô gọi điện thoại cho Tần Ý Nùng, hai lần trước đều trong tình trạng máy bận, Đường Nhược Dao cầm điện thoại vào nhà tắm, nghe thấy tiếng chuông, gột rửa xà phòng sữa tắm trên tay, đi ra ngoài cầm lên.
"Vừa nãy có chút chuyện." Tần Ý Nùng giải thích, sau đó hỏi, "Đang làm gì thế?"
Chủ động tới nỗi không giống Tần Ý Nùng thường ngày.
Đường Nhược Dao lại dâng lên nghi hoặc trong lòng. Nếu Tần Ý Nùng từ từ chuyển biến, hoặc làm bộ hỏi cô, cô cũng không tới mức bất an như hiện tại.
"Đang tắm ạ." Cô thành thật trả lời, "Chị thì sao?"
"... Gọi điện thoại."
"Gần đây bận lắm hả?" Đường Nhược Dao thăm dò, nói.
Tần Ý Nùng tiếp tục phong cách một chữ đáng giá ngàn vàng với cô: "Ừm."
Đường Nhược Dao không vì vậy mà bỏ qua, gạn hỏi: "Đang bận gì thế?"
Tần Ý Nùng: "Chút chuyện nhỏ." Vẫn không nói nhiều y hệt như trước.
"Có liên quan tới em sao?" Đường Nhược Dao có ý định hỏi rõ ràng, đồng thời nín thở nghe ngóng động tĩnh của đối phương.
"Không." Tần Ý Nùng trả lời rất nhiều, không có chút chột dạ.
Chuyện cô ấy bận bịu tối nay quả thật không liên quan tới Đường Nhược Dao, là Thạch Kiêu, người phụ trách tổ chức Phong Hồng gọi điện tới, báo cáo tình hình công việc gần đây với cô, có tiến triển, đương nhiên cũng có tin tức xấu.
Ngày trước Phong Hồng đang tiếp cận với một nạn nhân bị bạo lực gia đình, là mẹ đẻ và con gái, người bạo lực là bố đẻ, nghề nghiệp của ông bố là phóng viên, ngay đến các cơ quan ban ngành Chính phủ cũng cho rằng "quan liêm khiết khó vẹn chuyện gia đình" trong vấn đề phản bạo lực, điểm nào cũng khó xử, không phải cảnh sát không muốn can thiệp, có lúc không can thiệp nổi, cũng chỉ có thể gọi tới giáo dục bằng miệng. Người bố kia làm cho báo xã hội, hiểu rõ pháp luật, khi bạo lực vợ con trong lòng đã có tính toán, chuyên môn lách luật, cho dù có dẫn đi bệnh viện làm giám định cũng không cách nào xét xử gã.
Phong Hồng đã tiêu tốn rất nhiều công sức để giúp hai mẹ con, dạy bọn họ thu thập chứng cứ như thế nào, phải tiếp tục kiên trì, trời xanh có mắt. Nhưng vào hai hôm trước, Thạch Kiêu nhận được tin tức của tình nguyện viên gửi tới, người mẹ kia không chịu đựng được nữa, dẫn theo con gái vừa lên tiểu học nhảy lầu, hai người chết ngay tại chỗ.
Thạch Kiêu thở dài.
Tần Ý Nùng nắm chặt điện thoại, trầm giọng hỏi: "Tên cặn bã kia đâu?"
Thạch Kiêu cười lạnh, nói: "Gã? Chối phăng trách nhiệm, còn đến tòa chung cư kia treo băng rôn, nói vợ con mình chết ở tòa nhà này, muốn đòi lại công bằng."
Tần Ý Nùng nặng nề thở ra một hơi.
"Không có cách nào trừng trị gã sao?"
Hai mạng người, cứ thế mà không còn nữa, đầu sỏ tội ác ngược lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, còn đạp lên thi thể của vợ con kiếm được một khoản tiền lớn, Tần Ý Nùng dù có thấy sự ác độc của nhân tính nhiều tới quen, nhưng đối diện với tình huống này cũng không khỏi chua xót.
Thạch Kiêu bất đắc dĩ nói: "Trừng trị thế nào? Chúng ta không phải quan tòa, không thể thưởng thiện trừ ác, cho dù là quan tòa cũng phải đòi hỏi chứng cứ, chúng ta không có chứng cứ."
Anh là người phụ trách tổ chức Phong Hồng, mỗi năm đều gặp những người vì bạo lực gia đình mà tự sát, có người được kịp thời cứu vớt, có người thì không. Thạch Kiêu cũng phẫn nộ, nhưng thời gian dài qua đi, cũng dần dần nhìn rõ hiện thực. Cái ác trên đời không thể diệt trừ toàn bộ, bọn họ chỉ có thể ra sức đem ánh sáng chiếu sáng từng góc tối u ám càng nhiều càng tốt.
Chỉ là trên đời còn có người như Tần Ý Nùng tồn tại, chỉ cần còn thở, thì mãi mãi đều tỏa ánh sáng.
Trước giờ Thạch Kiêu vẫn tin tưởng như thế.
Sau khi Tần Ý Nùng cúp điện thoại, liền bị cảm giác ngạt thở tồn tại khắp nơi bao trùm lấy một thời gian không hề ngắn, cô ấy đè lấy lồng ngực, cảm nhận nhịp tim tăng lên bất thường của bản thân, dường như khiến cô ấy cảm giác được nỗi đau sinh lí, huyết áp tăng cao, đau đầu, tức ngực, hụt hơi, chân tay lạnh giá, cơ thể cũng bắt đầu trào ngược dạ dày.
Tần Ý Nùng bất động ngồi một lúc, cảm giác bản thân dần dần tìm lại nhiệt độ cơ thể, mới cầm điện thoại gọi cho Đường Nhược Dao.
Hết chuyện này đến chuyện khác cần cô ấy xử lí, giống như làm không hết việc. Giây phút Tần Ý Nùng nghe được giọng nói của Đường Nhược Dao, suýt chút nữa đỏ vành mắt. Mệt quá, mệt đến nỗi Tần Ý Nùng ngồi ở đó, ngay cả sức lực nhấc ngón tay lên cũng không có, cô ấy rất muốn ngủ một giấc yên ổn trong lòng Đường Nhược Dao.
Nhưng ở cạnh cô ấy không đủ an toàn, lúc này cô ấy không thể kéo Đường Nhược Dao xuống nước.
"Đó là chuyện gì?" Đường Nhược Dao hỏi Tần Ý Nùng.
"Chuyện của công ty." Tần Ý Nùng nói.
"Ồ." Đường Nhược Dao buồn bã, lộ ra cảm xúc thật của mình trước mặt Tần Ý Nùng, cô không hài lòng với đáp án này.
Tần Ý Nùng nghe ra, nhưng giả vờ không hiểu, chuyển chủ đề nói: "Em vừa tắm vừa nghe điện thoại, không lạnh sao?"
"Vẫn ổn, bây giờ là mùa hè." Đường Nhược Dao vực dậy tinh thần nói chuyện với người phụ nữ ấy.
"Tắm xong rồi nói, chị cũng đi tắm đây."
"Vâng."
Tần Ý Nùng chống sô-pha đứng lên, trước mắt tối sầm lại, trời long đất lở, cô ấy vội vàng quờ quạng giữa không trung để bắt lấy thứ gì đó, nhưng không có gì để nắm, nặng nề ngã xuống sàn nhà.
Cô ấy nằm trên sàn, mí mắt nặng trĩu, đôi mắt nhắm hờ, võng mạc nhìn đèn chùm trên trần nhà nhanh chóng quay tròn, tất cả âm thanh giống như bị ngăn cách rất xa, chỉ nghe thấy âm thanh hít thở phóng đại vô số lần của bản thân, lỗ tai ầm ĩ, âm thanh ù tai kéo dài bởi tiếng ù.
Đầu ngón tay của Tần Ý Nùng vô thức run lên, nhìn thấy Tần Gia Ninh xông tới trong tầm mắt nghiêng ngả.
"Mẹ!"
Bạn nhỏ tới đỡ lấy cánh tay Tần Ý Nùng, dìu vai cô, nhưng sức lực ít ỏi, Tần Ý Nùng không hề động đậy. Tần Ý Nùng không hôn mê, cô ấy nhìn thấy vành mắt đỏ ửng của Tần Gia Ninh, cũng nghe thấy cô bé khóc lóc gọi người giúp, nhưng nói gì thì không nghe rõ, chỉ có thể phán đoán qua khẩu hình miệng của cô bé, gọi Kỷ Thư Lan và dì Phương...
Khớp tay Tần Ý Nùng cứng ngắc, co lại từng cũng từng chút, nắm lấy, dùng móng tay đã mọc dài sắc nhọn ra sức chọc vào lòng bàn tay cùng ngón tay của mình.
Ninh Ninh khóc xé gan xé phổi, nước mắt giống như ngọc trai lã chã không ngừng rơi xuống.
Kỷ Thư Lan và dì Phương ra sức dìu Tần Ý Nùng tới sô-pha, dì Phương gọi xe cứu thương, bị Tần Ý Nùng đã bước đầu hồi phục ngăn lại, đôi môi cô ấy khô khốc, gò má trắng không có màu máu, gần như trong suốt, yếu ớt nói: "Gọi Quan Hạm."
Quan Hạm vội vã đến ngay trong đêm, dẫn theo bác sĩ riêng,
Bác sĩ riêng vừa truyền nước cho Tần Ý Nùng vừa hung hăng mắng mỏ cô ấy một trận.
Tần Ý Nùng không tim không phổi cười cười.
Bác sĩ vạch mí mắt của cô ấy lên, nhìn vào trong, biểu cảm trên mặt tệ đến nỗi khó lòng hình dung, giọng điệu không chút hiền lành, nói: "Tháng này cô không ngủ sao? Sao không đỏ cả con ngươi."
Tần Ý Nùng nói: "Cháu vẫn ngủ mà." Làm sao có thể cả một tháng không chợp mắt được chứ? Cô ấy là người bằng xương bằng thịt, không phải sắt thép. Có lúc mệt quá, không có sức lực duy trì, tự nhiên sẽ đi ngủ, chỉ là ngủ không yên giấc mà thôi, rất dễ bị ác mộng làm giật mình tỉnh giấc.
Bác sĩ hừ lạnh một tiếng, hỏi: "Bao lâu ngủ một giấc?"
Không thể nói dối bác sĩ, Tần Ý Nùng nhớ lại, nói: "Hai ba ngày gì đó, có lúc không tới hai tư tiếng đồng hồ cũng có thể ngủ được một giấc."
Bác sĩ ai oán trách cô ấy: "Có phải tôi nên khen cô rất giỏi không?"
Tần Ý Nùng ồ một tiếng, nói: "Giỏi bình thường thôi."
Bác sĩ nghiến răng nói: "Tôi ước gì có thể đâm chết cô, đỡ tốn công cô tự hại chết bản thân."
Tần Ý Nùng: "Ha ha ha."
Sắc mặt bác sĩ lạnh đến nỗi sắp đóng đá, quay người thu dọn hộp y tế của ông ấy, nói: "Tốt nhất là cô ở nhà tĩnh dưỡng một tháng cho tôi, không đi đâu hết, ăn cơm đúng giờ, ngủ nghỉ đúng giờ."
"Vậy không được." Tần Ý Nùng lập tức nói, "Cháu có chuyện phải làm."
"Tóm lại là tôi dặn thế, cô thích nghe thì nghe, không liên quan tới tôi." Bác sĩ vò đã mẻ lại sứt nói, xách theo hộp y tế rời đi.
Tần Ý Nùng cho Quan Hạm một ánh mắt, Quan Hạm cầm theo lì xì đã chuẩn bị từ trước đuổi theo.
Tần Ý Nùng nhắm mắt nghỉ ngơi, thở dài.
"Chị Tần." Quan Hạm nhỏ tiếng gọi cô ấy.
Tần Ý Nùng mở mắt nhìn cô: "Ừm?"
Quan Hạm đặt lì xì về lại tủ đầu giường, nói: "Bác sĩ Khâu không chịu nhận. Ông ấy còn nói..." Quan Hạm muốn nói lại dừng.
"Nói gì?"
"Ông ấy nói nếu chị không tuân thủ lời dặn của bác sĩ mà làm bậy, ông ấy sẽ từ chức, bảo chị tìm bác sĩ khác."
Tần Ý Nùng im lặng, nói: "Hôm nào tôi sẽ tạ tội với ông ấy."
Quan Hạm to gan, nói: "Em cảm thấy chị nghe lời bác sĩ Khâu thì hơn, chị cũng không muốn cô Dao gặp chị, phát hiện dáng vẻ của chị thế này, cô ấy sẽ buồn."
Tần Ý Nùng bình tĩnh nhìn cô, nói: "Buồn bã nhất thời quan trọng, hay là yên lòng một đời quan trọng. Em không hiểu sao?"
Quan Hạm cắn môi, nói: "Nhưng..."
Tần Ý Nùng ngắt lời cô: "Tôi ngủ một lát."
Quan Hạm đứng dậy đắp kĩ chăn cho cô ấy, đóng cửa ra ngoài.
Cô sợ Tần Ý Nùng tiếp tục thế này, căn bản không chống đỡ được tới lúc đó. Mỗi lần Tần Ý Nùng muốn nhìn được ánh bình minh, đều sẽ xảy ra sóng gió, ba năm trước Tần Lộ Lùng chết đi đã thế, hiện tại ba năm sau, ông trời không có mắt sao? Tại sao cứ phải gây khó dễ cho một mình Tần Ý Nùng?
Quan Hạm lặng lẽ đỏ vành mắt.
Tại sao lại khó vậy chứ?
...
Đường Nhược Dao gọi đến cuộc thứ hai vẫn không ai nghe máy, sau đó Quan Hạm gọi lại cho cô. Nói Tần Ý Nùng đang xử lí chút chuyện gấp, Đường Nhược Dao lại hỏi, nhưng Quan Hạm vẫn giữ nguyên nguyên tắc của trợ lí trước nay, không nói một chữ, cuối cùng khuyên Đường Nhược Dao ngủ sớm.
Đường Nhược Dao chỉ đành ngồi trên giường khách sạn, trên tay cầm hai bức ảnh thuở nhỏ của Tần Ý Nùng so sánh, muốn tìm được điểm đột phá mới.
... Năm chị 12 tuổi, chị ấy đã đến thủ đô học đại học, đại học P, năm đó chị ấy mới 15 tuổi.
Những lời Tần Ý Nùng từng nói vang vọng bên tai, Đường Nhược Dao đột nhiên ngẩng mắt, nhìn chằm chằm vào một điều hư không, bắt được suy nghĩ lướt nhanh qua.
Thành phố A không phải thành phố trung tâm của tỉnh J, cũng không phát đạt như thành phố N lân cận, trong tỉnh vẫn tạm ổn, nhưng nếu trong phạm vi toàn quốc không thể cạnh tranh với cả thành phố nhỏ hạng ba. Nơi nhỏ bé này, nếu xuất hiện nhân tài như thế chắc chắn sẽ lên báo địa phương.
Đường Nhược Dao ngụy trang, sáng sớm ngày hôm sau đến thư viện thành phố A, trao đổi với nhân viên làm việc ở đó, đến khu báo cũ trong trung tâm Lịch sử Văn hiến kiểm tra ngày tháng.
Đường Nhược Dao suy đoán năm "chị họ" của Tần Ý Nùng thi đại học, có mục đích tìm kiếm rất nhanh đã tìm được đáp án.
"Thiếu nữ thiên tài 15 tuổi thi đỗ đại học P"
Đề mục chữ đen đậm bắt mắt, ngay giây phút đầu tiên đã chiếm giữ sự chú ý của Đường Nhược Dao. Nhịp tim cô bỗng dưng đập nhanh một nhịp, nín thở nhìn nội dung chính phía dưới tiêu đề.
"Xếp thứ 2 toàn tỉnh, xếp thứ nhất toàn thành phố, Trạng nguyên Đại học của thành phố năm nay là Tần Lộ Nùng, trú tại khu nhà Hằng Gia khu Thanh Bình, điều đáng nhắc tới chính là cô gái này năm nay chỉ mới mười lăm tuổi, từ khi bắt đầu đi học, luôn được gọi là thần đồng, thiên tài..."
Ánh mắt đầu tiên Đường Nhược Dao nhìn tới còn cứ ngỡ bản thân nhìn thấy Tần Ý Nùng, cô dụi dụi mắt, lại xác định một chữ ở giữa cái tên kia lần nữa, trái tim nặng nề nhảy lên.
...
Đường Nhược Dao chụp rõ nét lại bài báo kia, khi bước ra khỏi thư viện bị ánh mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu chói mắt, phải híp mắt lại.
Đường Nhược Dao tìm kiếm địa chỉ khu nhà Hằng Gia trên bản đồ, theo người dẫn đường tới đó.
Khu nhà xưa cũ ít nhất có hơn ba mươi năm lịch sử, hoặc là di dời tháo dỡ xây lại, hoặc là bỏ không không ai ở. Khu nhà Hằng Gia vẫn giữ lại được tên khu, nhưng quang cảnh bên trong lại khác biệt hoàn toàn với trước đây. Đường Nhược Dao dựa theo mấy hình ảnh còn được lưu lại trong ảnh, đều là khu tập thể kiểu cũ, căn bản không đối chiếu được gì so với trước mặt.
Vật đổi sao dời, có nhiều vết tích hơn nữa cũng bị thời gian hủy diệt.
Đường Nhược Dao chậm rãi đi lại không mục đích trong khu nhà, ý định tìm kiếm một chút vết tích quen thuộc, nhưng đột nhiên cảm giác được một ánh mắt, cô quay đầu nhìn sang, liền chạm mắt với một người già.
Người già thấy Đường Nhược Dao nhìn mình, nghiêm túc tỉ mỉ nhìn cô một cái, giống như đang suy nghĩ gì đó, sau đó cười cười hiền hòa với cô, cúi đầu cầm trống bỏi trêu đùa với đứa trẻ đang vỗ tay trong xe đẩy, đứa trẻ vỗ tay cười khúc khích.
Suy nghĩ của Đường Nhược Dao chuyển động, ôm theo suy nghĩ ôm theo hi vọng cho chuyện đã hết hi vọng, hỏi: "Bà ơi, cho hỏi trước đây bà ở khu Hằng Gia này ạ? Có lẽ khoảng hơn 20 năm 30 năm trước."
Bà lão gật đầu.
Đường Nhược Dao đem tấm ảnh hồi nhỏ của Tần Ý Nùng đưa cho đối phương nhìn: "Bà có quen người này không ạ?"
Ánh mắt bà lão lướt qua một tia cảnh giác, sau đó trực tiếp không đếm xỉa đến cô nữa.
Đường Nhược Dao: "???"
"Bà ơi." Cô đuổi theo bóng lưng đẩy xe rời đi của đối phương, giải thích nói, "Cháu không phải người xấu."
Bà lão vừa đi trong miệng vừa lẩm bẩm chuyện gì đó.
Đầu óc Đường Nhược Dao nóng lên, đột nhiên nói: "Bà quen Đường Hàm Chương không ạ?"
Bước chân bà lão khựng lại.
Đường Nhược Dao thăm dò nói: "Còn có Trác Bội Vân? Bà quen không ạ?"
Bà lão quay người.
Ba phút sau, Đường Nhược Dao và bà lão ngồi trên ghế dài, cô đưa tay ra chạm lên đầu mũi của đứa bé gái, cười nói: "Bạn nhỏ đáng yêu quá, là cháu nội của bà ạ?"
"Cháu ngoại." Bà lão đánh giá cô một lượt, hỏi, "Cô và Trác Bội Vân có quan hệ gì?"
Đường Nhược Dao nói: "Cháu họ Đường. Đó là mẹ cháu, Đường Hàm Chương là bố cháu ạ."
Bà lão kinh ngạc xong liền vui vẻ, nói: "Tôi nói sao nhìn cháu lại quen mặt như thế, thì ra là con gái của Tiểu Vân."
Đường Nhược Dao kín đáo cười cười.
Cô hỏi: "Bà và mẹ cháu là..."
Bà lão nói: "Hàng xóm."
Suy đoán thành sự thật, Đường Nhược Dao giấu đi một tia sửng sốt lướt qua đáy mắt, nói: "Trước đây nhà chúng cháu ở đây sao ạ?"
Bà lão nói: "Đúng thế, cháu không biết sao? Thế tại sao cháu lại tìm được tới đây? Bố cháu vẫn khỏe chứ?"
"Khỏe lắm ạ, còn hay nói muốn quay lại đây thăm mọi người nữa." Đường Nhược Dao mơ hồ dẫn dắt, hỏi, "Ban nãy sao bà nhìn thấy cháu lại chạy?"
Bà lão thở dài một tiếng, nói: "Tôi nghĩ cháu là phóng viên." Sau khi Tần Ý Nùng nổi tiếng, phóng viên tới phỏng vấn nườm nượp không ngớt, gặp ai cũng hỏi, những người hàng xóm thân thiết như bọn họ càng tấp nập, hỏi gì thì hỏi đi, ban đầu mọi người còn rất phối hợp, sau đó phát hiện đám phóng viên này từng người từng người không phải là thứ tốt đẹp, trên báo đều là những tin tức sai lệch sự thật. Hàng xóm nhìn Tần Ý Nùng lớn lên, sau khi Tần Hồng Tiêm làm ra chuyện kia, mọi người đều ghét cay ghét đắng lũ phóng viên, trước đó có người nóng tính trực tiếp chặn phóng viên đến đây đánh đuổi đi.
Tần Ý Nùng chuyển đi rất lâu rồi, phóng viên cũng rất ít đến đây làm phiền, Đường Nhược Dao cầm ảnh tới hỏi, để bà cụ nhớ lại chuyện trước kia, tự nhiên quay đầu bỏ đi.
"Cháu không phải." Đường Nhược Dao nói, "Chỉ là cháu nhìn thấy bức ảnh cũ này, tiện hỏi thăm thôi ạ." Đường Nhược Dao lại đưa cho bà cụ nhìn lần nữa, "Bà ơi, bà quen người này không ạ?"
"Quen chứ." Bà lão nói, "Tần Ý Nùng chứ ai."
"Đây là cháu ạ." Đường Nhược Dao chỉ vào đứa trẻ quấn tã được Tần Ý Nùng ôm trong lòng, hỏi, "Tại sao chị ấy lại ở nhà cháu? Có quan hệ rất tốt với nhà cháu sao ạ?"
"Trước đây con bé thường xuyên chạy tới nhà cháu." Bà lão nhớ lại chuyện xưa, nói, "Mẹ cháu rất được lũ trẻ yêu mến, trong nhà thường biến thành nơi tụ tập của chúng, con bé là người siêng tới nhất."
"Chúng cháu là hàng xóm sao ạ?"
"Đúng thế, còn là cùng một tầng nữa."
"Có phải Tần Ý Nùng có chị gái tên là Tần Lộ Nùng không ạ?"
"Ừ."
"Chị gái ruột ạ?"
Bà lão gật gật đầu.
"Mười lăm tuổi học đại học, sau đó ra nước ngoài, rất ít khi về ạ?"
"Đúng."
Từng chuyện từng chuyện khớp với "chị họ", Đường Nhược Dao hỏi chi tiết hơn, sau đó mua ít đồ ăn và đồ chơi cho cháu ngoại của bà lão trong siêu thị ven đường, rồi tạm biệt đối phương.
Cô ngồi xe về thành phố N, kéo cửa sổ xe thấp xuống một chút, để gió lạnh thổi lên mặt mình.
Thì ra chị họ là chị ruột, hơn nữa Tần Ý Nùng sớm đã nhận ra cô, biết cô là con gái của cố nhân. Chị ấy nhận ra mình lúc nào? Là lần trước khi xem album ảnh? Hay là sớm hơn, trong lần đầu gặp mặt, chị ấy đã nhận ra mình, cho nên mới ra tay cứu mình.
Đường Nhược Dao móc điện thoại trong túi ra, nhấp vào hình đại diện của Tần Ý Nùng, gõ chữ: [Có phải chị]
Quay lại xóa đi từng chữ từng chữ.
Thanh mai trúc mã lãng mạn lắm sao? Nếu trong khoảng khắc nào đó, tình ý nồng nàn, Tần Ý Nùng nói với cô thật ra hai người đã quen nhau từ nhỏ, đương nhiên Đường Nhược Dao sẽ cảm thấy lãng mạn, duyên phận này là trời định, ông trời muốn bọn họ cửu biệt trùng phùng, quen biết yêu thương nhau, dựa dẫm bảo vệ nhau.
Nhưng chuyện này là do Đường Nhược Dao đào bới ra ngọn nguồn, lại liên tưởng tới hàng loạt chuyện ngày trước, đột nhiên cô sinh ra một cảm giác như cổ họng bị mắc xương cá.
Tại sao Tần Ý Nùng phải giấu cô? Chuyện này có cần thiết phải che giấu không?
Hay là Tần Ý Nùng cảm thấy, chuyện này không thể nói cho cô?
Đường Nhược Dao có thể cảm nhận Tần Ý Nùng yêu cô, trong tình yêu bao gồm sự thương hại nồng đượm, cô muốn đứng trên độ cao bình đẳng với Tần Ý Nùng, bình đẳng yêu thương, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ yếu tố thương hại ngoài tình yêu.
Tần Ý Nùng từng hỏi cô, cô và Hàn Tử Phi, tình yêu của ai yêu cô ấy nhiều hơn. Bây giờ Đường Nhược Dao cũng muốn hỏi Tần Ý Nùng: Trong lòng chị, rốt cuộc là yêu em nhiều hay thương hại nhiều. Đường Nhược Dao là Đường Nhược Dao, không phải "con gái của Trác Bội Vân."
Cuộc điện thoại buổi tối, Đường Nhược Dao không nhắc tới chuyện này, cô muốn về Bắc Kinh trực tiếp hỏi đối phương.
Buông tay đương nhiên sẽ không, cho dù ban đầu Tần Ý Nùng yêu cô xuất phát từ nguyên nhân gì, kết quả đã yêu cô rồi, cho dù cô ấy thương hại nhiều hơn, Đường Nhược Dao sẽ nghĩ cách để Tần Ý Nùng yêu mình nhiều hơn.
"Chị phải đến thành phố S một chuyến, chuyến bay tối nay." Trước khi cúp điện thoại, một câu nói của Tần Ý Nùng làm đảo lộn tất cả kế hoạch của Đường Nhược Dao.
"Sao lại đột ngột thế?" Đường Nhược Dao sửng sốt hỏi.
"Công việc sắp xếp đột xuất."
"Thế ngày mai em về Bắc Kinh không được nhìn thấy chị sao?" Đường Nhược Dao mím môi, âm thanh thất vọng.
"Chị sắp xếp người tới đón em, phòng cho Đường Phỉ cũng tìm được rồi, ở gần trường, nếu em muốn để nó ở chỗ em cũng được." Tần Ý Nùng bàn giao xong, nói, "Chị kiến nghị là không nên."
"Chị muốn tới không?" Đường Nhược Dao buột miệng nói.
Tần Ý Nùng rơi vào im lặng.
Đường Nhược Dao không để ý tới phép lịch sự, vội vàng nói: "Em không có thời gian, chị có thời gian không? Chị đi công tác về có thể tới tìm em không? Em muốn gặp chị."
Chị cũng muốn gặp em. Tần Ý Nùng khó khăn hé miệng, nhưng vẫn không thốt thành lời.
Cô ấy ngửa mặt lên, nhìn trần nhà trên đầu trong phòng ngủ, chầm chậm nói: "Gần đây chị rất bận, sợ là... không dành ra thời gian được."
"Vậy chị ở chỗ nào thành phố S? Em xin đạo diễn Lâm nghỉ hai ngày! Em đến tìm chị!"
"Em không đi quảng bá nữa à?"
"Không đi nữa!" Đường Nhược Dao chống lại Tần Ý Nùng từng câu từng câu, âm lượng cao lên hiếm thấy, tức giận nói, "Dù sao Lâm Quốc An sợ chị, cho dù một ngày em không xuất hiện, ông ấy cũng không dám nói gì!"
"Bậy bạ." Tần Ý Nùng nghiêm giọng trách móc, nói, "Chị dạy em như thế sao?"
Cơn tức trong đầu Đường Nhược Dao trào lên, trực tiếp thốt ra nghi vấn: "Vậy tại sao chị không chịu gặp em? Tại sao phải tránh em? Rốt cuộc chị đang làm chuyện gì giấu em? Chị nói cho em đi!"
"Chị..." Tần Ý Nùng lắp bắp, cô ấy nắm chặt lấy ga giường dưới tay, khẽ hít thở một hơi, dịu giọng an ủi cô, "Chị sẽ đến gặp em, em đợi thêm chút nữa."
"Đợi cái gì?"
"Đợi chị xử lí xong chuyện này."
"Chuyện gì? Có nguy hiểm không?"
"Không, chỉ là hơi phiền phức chút." Tần Ý Nùng không nhìn thấy suy nghĩ của Lê Ích Xuyên, không tránh được phải lòng vòng với ông ta.
"Chị không chịu nói với em đúng không?"
"Đợi tất cả kết thúc, rồi chị sẽ nói với em, được không?" Tần Ý Nùng nhường một bước.
"Không được!" Đường Nhược Dao kiên quyết nói.
Nhưng Tần Ý Nùng ăn mềm không ăn cứng, Đường Nhược Dao càng ngang bướng với cô ấy, Tần Ý Nùng sẽ càng kiên định suy nghĩ của mình, giọng điệu không vui, trách móc nói: "Đừng giở tính trẻ con."
Đường Nhược Dao tức cười, cười mãi cười mãi đến khi vành mắt đỏ ửng.
Được, cô không náo loạn.
Đường Nhược Dao ra sức lau mắt, điều chỉnh hô hấp, không lộ ra tiếng thút thít yếu ớt của bản thân, bình tĩnh nói: "Phải đợi bao lâu?"
Tần Ý Nùng nói: "Một hai tháng, sẽ không vượt quá ba tháng, chị cam đoan với em."
Đường Nhược Dao nghĩ trong lòng: Chị không sợ em thay lòng sao?
Nhất thời cô lại vui vẻ vì sự tin tưởng của Tần Ý Nùng một cách khôn có tiền đồ.
Tần Ý Nùng dịu dàng nói: "Chỉ là không gặp mặt mà thôi, em muốn nói chuyện, gọi điện thoại, hoặc là gọi video chị đều đáp ứng em."
Đường Nhược Dao nói: "Được, vậy bây giờ chị bật gọi video lên." Cô gửi lời mời gọi video, che lại camera ở đầu bên mình.
Tần Ý Nùng nhấn đồng ý, hai bên đều đen ngòm.
Tần Ý Nùng: "..."
Đường Nhược Dao: "..."
Đồng thời ấn ngắt.
Tần Ý Nùng đang ở nhà, bật video lên sẽ làm lộ sự thật về chuyện cô ấy vốn dĩ không đi công tác ở thành phố S, đôi mắt Đường Nhược Dao đỏ ửng, cô sợ Tần Ý Nùng phát hiện bản thân khóc lóc.
Tần Ý Nùng nhàn nhạt nói: "Vẫn nên gọi điện thoại thì hơn."
Đường Nhược Dao bị cô ấy làm tức mất nửa cái mạng, làm cao nói: "Không hứng thú."
Tần Ý Nùng đuối lí, hiền lành kiên nhẫn dỗ dành cô: "Làm thế nào em mới có hứng thú?"
Đường Nhược Dao nói: "Nói mấy câu êm tai đi."
Tần Ý Nùng hỏi: "Nói gì?"
Đường Nhược Dao nói: "Gọi bảo bảo."
Tần Ý Nùng thở dài trong lòng, nghe lời: "Bảo bảo."
"Không đủ tình cảm chân thành." Đường Nhược Dao tìm lông bới vết.
"Bảo bảo."
"Gọi bảo bối."
Tần Ý Nùng đắn đo suốt mười giây, âm thanh như muỗi vo ve hừ hừ bên tai.
"Không nghe rõ."
"... Không gọi ra miệng được." Tần Ý Nùng sắp co chặt ngón tay lại, ù ù, nói.
"Vậy gọi Dao Dao bảo bối."
Tần Ý Nùng: "..."
"Chị có gọi không?" Đường Nhược Dao nói, "Chị đã không muốn cho em gặp mặt, đến cả chút chuyện yêu cầu này cũng không chịu thỏa mãn em sao?"
Tần Ý Nùng che đi vành tai nóng rực của mình, nhắm mắt lại, khóe môi khẽ động, khó xử nhỏ tiếng nói: "Dao Dao bảo bối."