Chương 148: Gặp mặt
Tần Ý Nùng nói rất quả quyết lạnh lùng, chỉ có Quan Hạm nắm lấy cánh tay Tần Ý Nùng mới phát giác được cơ thể khẽ run rẩy khi cô ấy nói ra câu kia.
Tần Ý Nùng đang kìm chế nỗi sợ hãi.
Quạm Hạm dự cảm không ổn, vì truyền thông sẽ không dễ dàng buông tha cô ấy như thế, bọn họ giống như lang sói thấy máu, sẽ chỉ càng thêm điên cuồng.
Quả nhiên.
Hiện trường im lặng hai giây vì hành động bất ngờ của Tần Ý Nùng, sau đó tiếng láo nháo càng thêm phần kịch liệt, bởi vì sự phẫn nộ của phóng viên, cũng bởi vì chủ đề càng thêm nóng hổi, từng câu hỏi sắc bén lần lượt trào tới, ánh đèn flash dày đặc đan lấy nhau, tần suất vang lên khiến người ta không mở nổi mắt.
"Xin hỏi..."
"Xin cô trả lời!"
Nhóm vệ sĩ bị chen chúc tan tác, sau đó lại tập hợp lại, đám phóng viên ùn ùn kéo tới như sóng người, lực lượng bảo vệ bên người Tần Ý Nùng mỏng manh, không thể tránh khỏi việc để cô ấy bị xô đẩy, Quan Hạm nóng như lửa đốt, lại vô cùng tức giận, ra sức đẩy phóng viên như đang dính trên người Tần Ý Nùng.
Một người bị đẩy ra, vẫn còn hai ba bốn năm sáu người.
Hai tay Quan Hạm khó địch nổi bốn người, Tần Ý Nùng bước đi khó khăn trong dòng người.
Trước mặt đủ các khuôn mặt đang lắc lư, khiến trước mắt Tần Ý Nùng đen lại, dạ dày cùng trào lên cơn buồn nôn theo đó.
Cô ấy không nhìn rõ, kéo lấy vai Quan Hạm, bởi vì đám người ồn ào, không thể không cao giọng nói: "Còn nhìn thấy người xô đẩy tới trước mặt tôi, trực tiếp đập nát micro cùng máy quay."
Quan Hạm nghe lệnh làm việc.
Truyền thông đứng gần nhất trên hiện trường nghe được câu này, mặt mày lộ ra chấn động.
Quan Hạm không cho đối phương phản ứng, cô không cần nhìn, trực tiếp đưa tay ra cướp lấy máy quay chĩa thẳng lên mặt Tần Ý Nùng, ra sức đập xuống sàn, ống kính vỡ tan nát.
Lấy máy quay làm trung tâm, đám truyền thông lùi sau hai bước, nhốn nháo không thôi.
Tần Ý Nùng nắm chặt lấy cánh tay Quan Hạm, cố gắng không để âm thanh của bản thân căng thẳng, không biểu hiện bất kì điểm yếu ớt, âm u nói với nhóm vệ sĩ với bộ đồ tây nhăn nhúm vì bị truyền thông kéo đẩy: "Còn có người tới, liền đập hết đồ đạc của bọn họ."
...
Mười phút sau, Tần Ý Nùng ngồi lên xe, bỏ mặc rất cả rời đi.
Trên đường còn lưu lại máy móc bị đập vỡ, cùng tiếng mắng chửi liên hồi của đám truyền thông.
Mà đám phóng viên cũng dùng tốc độ nhanh nhất ngồi lên xe, nhanh chóng về văn phòng, biên tập tin tức, tin độc quyền. Ban nãy đám phóng viên vẫn anh em đồng chí cùng chung kẻ thù, lúc này liền trở thành kẻ địch tranh cướp bát cơm.
Hiện trường trống rỗng sạch sẽ, dường như nơi đây chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tần Ý Nùng ngồi trên xe, nhắm mắt, lồng ngực phập phồng, đầu ngón tay đang run rẩy.
Quan Hạm biết ý: "Về nhà ạ?" Bây giờ quan trọng nhất là nhìn thấy Ninh Ninh.
Tần Ý Nùng khẽ nói: "Ừ."
Cô ấy mở mắt, nhanh như chớp trấn tĩnh lại, nói: "Gọi điện thoại cho An Linh."
Tần Ý Nùng lộ ra chuyện lớn như thế, điện thoại của An Linh đã nổ tung, bao gồm cả số điện thoại riêng cũng không ngừng reo lên. May mà trước khi sự việc xảy ra An Linh đã cung cấp một số điện thoại liên lạc khác cho Tần Ý Nùng, Quan Hạm liên lạc được, sau đó đưa cho Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng đi thẳng vào vấn đề: "Có thể đè xuống không?"
An Linh hiển nhiên đang bận, giọng nhanh như gió: "Tôi đang đè hot search xuống, nhưng hiệu quả khá thấp." Tiền là vạn năng, có tiền có thể sai khiến quỷ thần, nhưng vấn đề quan trọng là không chỉ một mình mình có tiền.
Có vô số những kẻ bỏ đá xuống giếng, đợi Tần Ý Nùng bước hụt. Hôm nay cơ hội tặng tới tận cửa, cứ thế bỏ qua liệu có hợp tình hợp lí?
Tần Ý Nùng lại hỏi: "Ảnh và tin có thể xóa đi không?" An Linh biết nặng nhẹ, nói: "Tôi đang trao đổi với bên ứng dụng, tiết lộ ảnh trẻ nhỏ vốn dĩ là vi phạm đạo đức, có thể thu hồi, cần chút thời gian." Âm thanh của An Linh nhỏ đi đôi phần, "Nhưng với tốc độ lan truyền trên mạng, bây giờ có lẽ đã bị chia sẻ toàn bộ rồi."
Lòng dạ Tần Ý Nùng rối như tơ vò, hít thở sâu cưỡng ép bản thân bình tĩnh, cô ấy nhắm mắt, khi mở mắt ra trong mắt có thêm một phần âm u: "Là ai để lộ?"
An Linh nói: "Người đưa tin đầu tiên là Phòng làm việc Hỷ Tư, tôi hỏi bọn họ lấy tin tức ở đâu, bọn họ không chịu nói, vẫn đang trong quá trình đàm phán."
Tần Ý Nùng: "Có kết quả thì nói cho em, em về nhà trước đã."
An Linh nói: "Ừ."
Sau đó Tần Ý Nùng gọi điện thoại cho Kỷ Thư Lan, hỏi Ninh Ninh thế nào, đạt được câu trả lời khiến cô ấy tìm được một cơ hội thở dốc trong lúc sứt đầu mẻ trán. Có lẽ đám phóng viên biết vây lấy con trẻ không chỉ mất đi sự chống đỡ về mặt đạo đức, không chừng còn bị đám đông phẫn nộ ngược, hơn nữa cũng không thu hoạch được nhiều như ở chỗ Tần Ý Nùng, cho nên chỉ có một đám phóng viên ít ỏi xếp hành trước cửa nhà trẻ.
Có phóng viên thăm dò phỏng vấn Kỷ Thư Lan, nhưng Kỷ Thư Lan đã sớm quen với tình cảnh khi Tần Ý Nùng mới nổi tiếng, bà vừa nhìn thấy phóng viên cầm máy quay cùng máy ghi âm, lập tức lên tiếng gọi bảo vệ.
Tài xế sắp xếp cho Kỷ Thư Lan cũng có võ, phát giác trạng thái bất thường bên ngoài xe liền ra ngoài ôm Ninh Ninh lên xe, từ đầu tới cuối không để phóng viên trực tiếp tiếp xúc với bạn nhỏ.
Kỷ Thư Lan thấp thỏm hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Trong lòng bà thấp thoáng dâng trào một tia bất an, tại sao lại có phóng viên đột nhiên tìm đến bà? Là tìm bà hay tìm Ninh Ninh?
Tần Ý Nùng mím môi, nói: "Con sắp về đến nhà rồi, về nhà rồi nói."
Kỷ Thư Lan nói: "Ờ, ừ. Đi đường chú ý an toàn."
"Biết rồi ạ." Tần Ý Nùng cúp điện thoại, ngẩng đầu, hai tay che lên mặt mình, nặng nề thở ra một hơi.
Quan Hạm lo lắng nhìn cô ấy.
Nhân lúc Tần Ý Nùng gọi điện thoại, Quan Hạm lên mạng kiểm tra, tình hình không hề lạc quan.
Tần Ý Nùng vỗ lên má mình, hai má đỏ ửng, ra sức lắc lắc đầu ngưng trệ, tìm kiếm một tia tỉnh táo. Cô ấy nhíu chặt mày, trong miệng lẩm nhẩm gì đó.
Quan Hạm nghiêng tai lắng nghe.
Nghe thấy Tần Ý Nùng đọc ra mấy cái tên: "Lê Ích Xuyên, Hách Mỹ Hoa... rốt cuộc là ai?"
Ai có thù với cô ấy tới mức này? Không màng sử dụng thủ đoạn giống như phát rồ này, đem mũi dùi chĩa lên người một đứa trẻ, giá họa cho nhà người, không sợ dẫn lửa thiêu thân bị bản thân báo thù sao?
Lê Ích Xuyên?
Tần Ý Nùng dự cảm không phải, nhưng vẫn gọi điện thoại đi.
Phán đoán từ lập trường của thương nhân, cô ấy không cảm thấy Lê Ích Xuyên có thể đạt được lợi ích nào, ngược lại sẽ làm tan tành công sức hợp tác của hai bên.
"Tổng giám đốc Lê, chuyện này của ngài không tử tế chút nào?" Tần Ý Nùng xuống xe, đi trong vườn của biệt thự, giọng điệu nhẹ nhàng, mưa thuận gió hòa, không thấy một chút tức giận.
"Ừm?" Lê Ích Xuyên kí tên như rồng bay phượng múa trên mặt văn kiện, lạ lùng nói, "Tối qua sau khi tạm biệt, tôi liền về ngủ một giấc mà thôi, tôi đã làm gì thế? Vẫn nên mời giám đốc Tần chỉ giáo."
Tần Ý Nùng lười lòng vòng với ông ta, thẳng tuột nói: "Không phải ngài để lộ con gái tôi sao?"
Lê Ích Xuyên khẽ ngây ra: "Cô có con gái? Con của ai?"
Tần Ý Nùng: "Không phải ngài?"
Lê Ích Xuyên hỏi ngược lại: "Tại sao lại là tôi? Tiết lộ con gái cô có ích lợi gì với tôi?" Ông ta vui vẻ khi người gặp họa, cười nói, "Xem ra giám đốc Tần chọc không ít người, có câu gì ấy nhỉ? Họa vô đơn chí..."
Ông ta thong dong.
Tần Ý Nùng ngắt lời ông ta: "Cảm ơn tổng giám đốc Lê quan tâm."
Lê Ích Xuyên không nhanh không chậm: "Ban nãy cô hiểu lầm tôi..."
Tần Ý Nùng lập tức nói: "Xin lỗi."
Cô ấy lập tức cúp điện thoại.
Lê Ích Xuyên nhìn chằm chằm điện thoại đã ngắt máy, phì cười thành tiếng.
Tâm trạng sao lại tốt vậy chứ.
Quả nhiên phụ nữ ấy mà, động đến con cái đều yếu đuối.
Rốt cuộc Tần Ý Nùng sinh con lúc nào? Không phải tam trinh cửu liệt không chạm vào được sao? Đáy mắt Lê Ích Xuyên lướt qua một tia thâm trầm, ngón cái lạnh lẽo sờ lên trán mình, một vết sẹo lồi ra có cảm giác tay vô cùng rõ ràng trên trán.
...
Tần Ý Nùng bước chân vào cửa nhà, ánh mắt tìm được Tần Gia Ninh đang đọc truyện tranh trên sô-pha phòng khách, không quan tâm tới việc thay dép, chân trần chạy tới ôm chặt lấy cô bé vào lòng, không ngừng thơm lên mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu của bạn nhỏ, đáy mắt ươn ướt.
Tần Gia Ninh không hiểu sao được ôm vào lòng, chớp chớp mắt, hoang mang gọi: "Mẹ?"
Tần Ý Nùng ôm cô bé thêm một lúc, trái tim dần dần trở về hiện thực, đột nhiên buông ra như thoát lực, lại cúi đầu thơm lên má, lên trán, lên mũi cô bé.
Ninh Ninh bị mẹ thơm tới ngứa, thánh thót cười hai tiếng.
Tần Ý Nùng cười với nó, sau đó bảo nó về phòng chơi, Ninh Ninh nghe lời rời đi.
Kỷ Thư Lan nhìn thấy phản ứng thái quá của cô ấy, đoán chừng xảy ra chuyện lớn, căng thẳng nhỏ tiếng nói: "Rốt cuộc làm sao thế?"
"Ninh Ninh bị truyền thông tiết lộ rồi." Lúc này Tần ý Nùng vẫn rất bình tĩnh, dặn dò nói, "Trong thời gian này đừng cho con bé đi học nữa, trước tiên cứ nghỉ ở nhà một thời gian, sau đó con sẽ suy nghĩ đến việc mời gia sư hay chuyển trường cho con bé."
"Sao lại bị lộ chứ?" Kỷ Thư Lan đã biết rõ sự điên cuồng của truyền thông, ngay lập tức liền hoảng hốt, nói năng lộn xộn, "Có khi nào bọn họ sẽ chặn đến trước cửa nhà không? Giống như... giống như lúc trước."
"Không đâu." Tần Ý Nùng trầm ngâm nói, "Bây giờ chúng ta sống ở khu biệt thự được bảo vệ tốt nhất, bọn họ không vào được."
Kỷ Thư Lan lặng lẽ yên tâm, lại nhìn cô ấy, nói: "Còn con thì sao?"
Tần Ý Nùng cứ nghĩ bản thân sẽ không còn gì chờ đợi ở người mẹ ruột này, lúc này nhìn thấy sự lo lắng trên mặt bà, trong lòng lại trào lên dòng nước ấm, âm thanh của bản thân cũng vô thức dịu dàng mấy phần, nói: "Con không sao, nhiều năm như thế cũng quen rồi."
Kỷ Thư Lan nói: "Hay là con cũng tránh ở nhà mấy hôm đi? Chúng ta không ra ngoài."
Tần Ý Nùng lắc đầu: "Cũng phải có người giải quyết những chuyện này." Cô ấy có thể mặc kệ nước bẩn hắt lên đầu mình, nhưng Ninh Ninh thì không được, Tần Ý Nùng không thể chấp nhận một tơ một hào nào bôi nhọ con bé, cho dù hiện tại bạn nhỏ còn chưa nhận hết mặt chữ, cũng chưa đọc hiểu những ác ý kia.
Kỷ Thư Lan: "Nhưng..."
"Thật sự không sao đâu, không cần lo lắng cho con." Tần Ý Nùng cười cười, chuyển chủ đề, nói, "Mẹ, gần đây mẹ có phát hiện người nào khả nghi không?"
"Người khả nghi như thế nào?"
"Chính là lúc mẹ đi đón Ninh Ninh, gần nhà trẻ có người nào đáng nghi, nhìn chằm chằm quan sát hai người không?"
"Không có đâu?"
"Mẹ cẩn thận nghĩ lại xem." Tần Ý Nùng nói.
Không phải Lê Ích Xuyên, vậy sẽ là người khác, nếu đã chụp trộm, nhất định sẽ lưu lại dấu vết, rất có khả năng ăn chực nằm chờ ở đó không chỉ một lần.
Tần Ý Nùng chỉ đang thăm dò một tia manh mối từ chỗ Kỷ Lan Thư, không hi vọng gửi gắm được gì lên bà. Nói xong câu đó liền đi sang một bên nghe điện thoại, cũng bỏ lỡ khoảnh khắc đồng tử của Kỷ Thư Lan đột ngột co lại, cùng vẻ mặt hoảng hốt lo sợ.
Kỷ Thư Lan liếc Tần Ý Nùng đang quay lưng với mình ở gần đó, bóng lưng mỏng manh thậm chí yếu ớt, nhưng trước giờ luôn che mưa chắn bão cho gia đình này, trong lòng đột nhiên giống như có tảng đá lớn đè lên, khiến bà không thở nổi.
"Đô Đô." Bà chầm chậm bước đến sau lưng Tần Ý Nùng, đáy mắt có nước mắt.
Tần Ý Nùng quay đầu làm động tác "suỵt" với bà, trong điện thoại, An Linh nói: "Hỏi được rồi, là..." An Linh muốn nói lại thôi, khớp tay ra sức nắm lấy mép bàn tới trắng bệch.
Trước khi gọi điện thoại cho Tần Ý Nùng, An Linh vừa bóp gãy một chiếc bút.
"Là ai?" Tần Ý Nùng hỏi.
"Tần Hồng Tiêm." An Linh cắn răng, đọc ra từng chữ từng chữ họ tên của đối phương.
Suýt chút nữa Tần Ý Nùng đã buột miệng thốt lên "Không thể nào", cô ấy nhíu mày, nói: "Sao ông ta lại biết Ninh Ninh?"
Cô ấy đã che giấu rất chu đáo, thỉnh thoảng đi đón người đều ngồi trên xe không xuống. Ngay đến Lê Ích Xuyên cũng không biết, lẽ nào tin tức của Tần Hồng Tiêm nhanh nhẹn hơn Lê Ích Xuyên sao?
An Linh đè lấy sống mũi chua xót: "Không biết, tôi đang bảo người tiếp tục điều tra."
Tần Ý Nùng rất lâu không phản ứng lại.
An Linh lấy điện thoại xuống, màn hình hiển thị vẫn đang trong cuộc gọi, cô nghi hoặc, nói: "Alo?"
Tay cầm điện thoại của Tần Ý Nùng chầm chậm buông xuống, chầm chậm quay người, ánh mắt rơi trên người Kỷ Thư Lan với vành mắt khẽ đỏ trước mặt. Trong một khoảnh khắc ban nãy, cô ấy đột nhiên lóe lên một ý nghĩ đáng sợ.
Mà suy nghĩ này, dần dần trở thành hiện thực trong ánh mắt tránh né của Kỷ Thư Lan.
Trước mặt Tần Ý Nùng tối sầm lại, thân thể lảo đảo dữ dội.
"Tần Hồng Tiêm tìm mẹ?" Rất lâu sau, Tần Ý Nùng nghe được âm thanh không vững của bản thân.
Kỷ Thư Lan cúi đầu.
Tần Ý Nùng đột nhiên bùng nổ: "Mẹ nói đi chứ!"
Kỷ Thư Lan bị Tần Ý Nùng dọa giật thót, chống đỡ ánh mắt lạnh lẽo của cô ấy, ngẩng đầu lên, tự trách nói: "Đúng."
"Mẹ đem sự tồn tại của Ninh Ninh nói cho ông ta?" Vành mắt Tần Ý Nùng đỏ lên.
"Mẹ..." Kỷ Thư Lan nói không thành câu, nước mắt lã chã, "Xin lỗi."
Và giơ tay ra sức tát mình một cái: "Mẹ không cố ý. Ông ấy nói với mẹ ông ấy sai rồi, ông ấy hối hận sửa đổi rồi, ông ấy lớn tuổi cũng muốn hưởng niềm vui tuổi già, muốn để mẹ cầu xin con. Mẹ biết con không thích ông ấy, mẹ không định đưa ông ấy về nhà, nhưng dù sao ông ấy cũng là ông ngoại của Ninh Ninh, lúc đó lại yêu quý chị con như thế, mẹ chỉ nói, cho ông ấy đứng ở một nơi cách nhà trẻ thật xa nhìn một cái, chỉ nhìn một cái..."
"Mẹ không ngờ..." Nước mắt Kỷ Thư Lan rơi xuống như mưa, đến nắm lấy tay áo Tần Ý Nùng, đè trán lên tay con gái, thút thít nói, "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."
"Xin lỗi, là lỗi của mẹ..."
Tần Ý Nùng rút tay áo của mình từng chút từng chút lại, ánh mắt căm phẫn, ngưng đọng trong nỗi đau vô tận.
Trái tim cô ấy bị lăng trì, trăm nghìn nhát dao đâm lên.
Tần Ý Nùng lộ ra biểu cảm muốn cười nhưng không cười, khẽ nói: "Trước đây ông ta có thể bán con vì tiền, bây giờ cũng có thể bán cháu ngoại vì tiền, một người cặn bã như thế, nhiều năm vậy rồi..."
Từ yết hầu của Tần Ý Nùng trào ra hai tiếng cười, rất nhỏ, tự giễu.
Đúng thế, nhiều năm vậy rồi, thì ra không có gì thay đổi hết.
Tất cả những thứ từng trải qua, giống như luân hồi của lịch sử, đều đang – tái diễn.
Tần Ý Nùng hất bàn tay nắm lại lấy tay mình của Kỷ Thư Lan ra, quay người đi lên tầng.
Kỷ Thư Lan vô thức đuổi theo lên trên.
Trước mặt rầm một tiếng rất lớn.
Tần Ý Nùng đập điện thoại xuống dưới chân, vỡ tan tác. Cô ấy quay đầu lại, lồng ngực trập trùng kịch liệt không khống chế nổi, đôi mắt đỏ tươi như máu nhìn chằm chằm vào Kỷ Thư Lan, giống như một con thú bị giam cầm, cô ấy đang gầm lên trong lồng, nhưng không phát ra được âm thanh.
Kỷ Thư Lan đứng chôn chân.
Bóng lưng trầm ngâm của Tần Ý Nùng biến mất sau cầu thang.
Đè chết lạc đà trước giờ đều không phải cọng rơm cuối cùng, mà là từng cọng rơm đè trên vai cô ấy.
...
Sau khi Đường Nhược Dao đọc được hot search, việc đầu tiên là gọi điện thoại cho Tần Ý Nùng.
"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin hãy gọi lại sau..." Đường Nhược Dao nóng như lửa đốt, gọi mấy lần đều tắt máy, cô liền gọi điện thoại cho Quan Hạm.
Quan Hạm nghe máy.
Đường Nhược Dao lập tức hỏi: "Tần Ý Nùng sao rồi? Điện thoại của chị ấy sao lại tắt máy thế?"
Quan Hạm nhìn Kỷ Thư Lan rơi lệ ở một bên, nghe thấy âm thanh liền chạy ra khỏi phòng, an ủi Kỷ Thư Lan cùng Ninh Ninh, còn có mảnh vỡ màn hình bắn tứ tung trên bàn trà của Tần Ý Nùng, vô vàn cảm xúc, không biết bắt đầu từ đâu.
Đường Nhược Dao vội nói: "Sao chị không nói gì? Chị ấy vẫn ổn chứ?"
Quan Hạm nói thật lòng: "Không ổn lắm."
Tần Ý Nùng nhốt mình trong phòng liền đóng chặt cửa không ra ngoài, lần thứ nhất Quan Hạm đi gõ cửa phòng, không biết Tần Ý Nùng đập cái gì lên cửa, tùng một tiếng, dọa Quan Hạm tim đập chân run, cúi đầu chán nản xuống dưới.
Trước giờ Quan Hạm chưa từng nhìn thấy Tần Ý Nùng như thế.
Đường Nhược Dao: "Bây giờ chị ấy ở đâu?"
Quan Hạm không đáp, hỏi ngược lại: "Không phải cô đang quay quảng cáo sao?" Trong máy tính bảng của Quan Hạm có hai bảng lịch trình, ngoài của Tần Ý Nùng, cô nắm rõ lịch trình của Đường Nhược Dao như lòng bàn tay.
"Em mua vé máy bay về Bắc Kinh rồi, lát nữa sẽ đến sân bay." Đường Nhược Dao lặp lại câu hỏi, "Chị ấy đang ở đâu?"
Quan Hạm im lặng.
Đường Nhược Dao nhắm mắt, khàn khàn hỏi lần thứ ba: "Xin chị nói cho em, chị ấy đang ở đâu?"
Hàm răng Quan Hạm cắn chặt lấy môi dưới, gửi địa chỉ cho Đường Nhược Dao.
...
Chỉ số hot search đề tài con gái riêng của Tần Ý Nùng tăng vọt, chỉ lên không xuống, từ đầu tới cuối vẫn không có xu hướng hạ nhiệt, cả nước hít hà drama.
[Đứa trẻ này quả là như được đúc từ một khuôn bởi Tần Ý Nùng]
[Minh tinh sinh con giống như chơi trò ảo thuật, tôi còn chưa thấy bụng bầu, xì một cái đã lọt được một đứa trẻ lớn thế này, chấn động cả nhà tôi]
[Chỉ có một mình tôi thấy hiếu kì về bố đứa bé là ai hả?]
[Bố đứa trẻ này là ai, tôi đoán chừng bản thân Tần Ý Nùng cũng không biết, cô ta lang chạ như thế, ai biết là con rơi con rớt với ai]
[Alo, bình luận trên quá đáng rồi đấy, nói thế nào cũng là đứa trẻ này bất hạnh, nó nhỏ như thế thì biết cái gì]
[Bình luận trên nói giúp đứa bé như thế, lẽ nào mày chính là cha hoang của đứa con hoang này à?]
[Truyền thông vô lương tâm, tiết lộ con gái nhà người ta, còn không phải để bú fame sao, ăn bánh bao thịt người, buồn nôn]
[Còn không biết ai muốn ai tung ra để bú fame đâu, không chừng chính cô ả lộ ra để thu hút sự chú ý của mọi người thì sao?]
Chuyến bay của Đường Nhược Dao sắp sửa cất cánh, mặt không cảm xúc thoát khỏi trang chủ ban đầu, nhưng lại nhìn thấy phía dưới hot search vẫn đang trên đỉnh, xuất hiện thêm hai hot search liên quan tới Tần Ý Nùng, hơn nữa phía sau còn có một chữ "HOT" màu tím.
Con Gái Riêng Của Tần Ý Nùng Lộ Diện, Mẹ Con Giống Nhau Như Đúc.
Phản hồi của Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng giở thói ngôi sao! Công khai nhắm vào truyền thông!
Ba hot search nối tiếp nhau, chiếm trọn ba vị trí đầu bảng, khí thế sục sôi.
Nội dung hot search số hai và ba tương đối giống nhau, nhấp vào đều là cùng một đoạn video. Video ghi lại chất vấn vô lí của phóng viên, vây chặt không lọt lỗ lim, chỉ có cảnh tượng Tần Ý Nùng ném micro, còn có Quan Hạm, nhóm vệ sĩ đập máy quay.
Vệ sĩ thân thể cường tráng, mặc đồ tây chỉnh tề, biểu cảm lạnh lùng, ra tay không hề mềm lòng, từng chiếc từng chiếc máy quay đập xuống mặt đất lầy lội, ống kính vỡ tan. Đám phóng viên vác máy quay cầm micro không khác nào một đám dê non đang chờ làm thịt, hoảng loạn tháo chạy, tiếng la hét vang lên bốn bề, có mấy phóng viên nữa giống như bị hành động tàn bại như thế dọa phát khóc.
Mạnh với yếu, minh tinh với phóng viên.
Lượng lớn cư dân mạng nhanh chóng phẫn nộ.
[Giở thói ngôi sao là khiêm tốn rồi, tôi hoài nghi là có liên kết với xã hội đen, kiến nghị bắt đến đồn cảnh sát thẩm vấn]
[Quá đáng ghê! Phóng viên không phải người sao? Một chiếc máy quay chuyên dụng bao nhiêu tiền, cô cứ thế mà đập nát bát cơm nhà người ta sao?]
[Tôi cũng cảm thấy có chút nghi ngờ đoạn video này bị xuyên tạc, mọi người nên bình tĩnh chút đi, đợi nghịch chuyển]
[Vốn dĩ tôi cảm thấy truyền thông tiết lộ con gái cô ta rất vô lương tâm, bây giờ xem ra nên để cô ta nhận được một bài học, làm người không thể quá phô trương, người ác tự có trời trị, cô ta còn có con gái riêng nào khác không, mau tiết lộ một thể đi, để chứng kiến sức mạnh của chính nghĩa]
[Trước tiên là tiết lộ con gái, sau đó nhắm vào truyền thông, ừm, xem ra là tâm huyết với nghề rất mạnh, đợt này tự quay tự diễn được đấy]
[Cấm cửa đi, không nói tới việc nghệ sĩ không có đạo đức của nghệ sĩ, tiêu chuẩn đạo đức cũng quá thấp, còn để cô ta hoạt động trên màn bạc, không biết hỏng đời bao nhiêu thanh thiếu niên]
[Ủng hộ cấm cửa!]
Video chia sẻ ngày càng nhiều, dư luận đẩy Tần Ý Nùng lên đầu sóng ngọn gió. Bình luận trên Weibo của Tần Ý Nùng lại thêm một lần bị công kích, mà người trong cuộc từ đầu tới cuối vẫn không phản ứng lấy nổi một chữ.
Đường Nhược Dao nặng nề nhắm mắt, cài đặt điện thoại về chế độ máy bay.
Hai tiếng sau đáp xuống Bắc Kinh, Quan Hạm trực tiếp sắp xếp một chiếc xe tới đón cô. Xe là xe Tần Ý Nùng thường xuyên ra vào khu nhà, bảo vệ nhận ra, hạ cửa xe xuống xác nhận mặt tài xế, liền cho vào.
Đường Nhược Dao nhìn hàng cây xanh hai bên đường vào nhà qua cửa xe, không biết đã là lần thứ mấy rút khăn giấy lau mồ hôi trong lòng bàn tay mình.
Xe tiến gần biệt thự, có một bóng dáng sốt ruột đi qua đi lại trước cổng sắt, thỉnh thoảng còn nhìn một cái về cuối đường, Đường Nhược Dao nhận ra là Quan Hạm.
Trái tim cô cạch một tiếng, có lúc nào Quan Hạm hoang mang lo sợ như thế chứ?
Không đợi xe dừng hẳn, Đường Nhược Dao liền đẩy cửa sau xuống xe, đi thẳng tới.
Hai người vừa nhanh chân vào trong vừa nói chuyện.
"Sao rồi?"
Quan Hạm không phí lời, nói: "Buổi chiều sau khi về, chị Tần liền nhốt mình trong phòng, tới giờ vẫn chưa ra, tôi đi gõ cửa nói chuyện với chị ấy, chị ấy cũng không để ý tôi."
Đường Nhược Dao lập tức nói: "Là bị đám phóng viên kia kích động sao?"
Đường Nhược Dao hiểu rõ cách làm người của Tần Ý Nùng, nếu không phải phóng viên bức người quá đáng, cô ấy tuyệt đối không làm ra những chuyện như đập micro.
"Đúng, cũng không đúng." Quan Hạm thở dài, nói, "Tôi không tiện nói, tự cô hỏi chị ấy đi."
Đi qua vườn hoa nhỏ, trước mặt chính là cửa lớn sáng đèn, Đường Nhược Dao đi vào trong, chào đón cô là một đôi mắt to trong vắt.
Cô gái nhỏ xõa tóc dài đen, mặc chiếc áo liền váy trắng tinh, đeo một đôi tất cổ cao, dáng vẻ nõn nà như ngọc giũa tỉ mỉ. Cô gái nhỏ nhìn thấy Đường Nhược Dao liền ngây ra, trốn sau lưng người già, chỉ lộ ra nửa mặt, nhút nhát gọi người: "Cô Đường." Âm thanh mềm mềm.
Hô hấp của Đường Nhược Dao ngưng lại, đầu óc không kịp phòng bị liền chập mạch.
Cô nhìn thấy bức ảnh của Tần Gia Ninh trên mạng, nhưng vì bị phóng viên chụp trộm, còn tự ý tiết lộ, căn bản không có tiếp xúc, không tỉ mỉ quan sát, cũng có thể ngờ ngợ đây là một cô công chúa nhỏ xinh đẹp.
Hiện tại nhìn thấy người thật, cảm giác chính là một chữ: Giống.
Quá giống Tần Ý Nùng, giống như Tần Ý Nùng phiên bản thu nhỏ, mặt mày tinh tế, môi hồng thắm, sống mũi cao.
Rất lâu sau Đường Nhược Dao mới phản ứng được, cô bé đang gọi mình. Trái tim cô vô thức run lên, khớp tay thon dài co lại, đầu óc tỉnh táo sau khi bị chập mạch, lại lần nữa choáng váng.
Quan Hạm không nhìn nổi, dính lại bên tai cô nhắc nhở: "Gọi người."
Đường Nhược Dao ngẩn ngơ: "Gọi cái gì?"
Quan Hạm nói: "Gọi Ninh Ninh."
"Ờ ờ ờ." Đường Nhược Dao vội vàng nở nụ cười thân thiện, ước gì có thể dùng âm thanh dịu dàng nhất trong đời, nói, "Ninh Ninh."
Tần Gia Ninh: "..."
Quả nhiên cô Đường không quá thông minh.
Quan Hạm thở dài trong lòng, nói: "Còn có một người nữa."
Một người nữa, Đường Nhược Dao không quen, nhưng cũng có thể nghĩ tới ai, cô khẽ khom lưng, lịch sự tự nhiên nói: "Chào bác gái, cháu là Đường Nhược Dao, bạn của Tần Ý Nùng."
Ánh mắt cô liếc qua gương mặt già nua của đối phương, thấy đôi mắt sưng đỏ của bà, vô thức nổi lên một tia nghi hoặc.
Kỷ Thư Lan khóc cả một tối, vừa dừng lại chưa bao lâu, gật gật đầu với cô, nói: "Cháu tới thăm Tần Ý Nùng sao, con bé đang ở trên nhà." Nói xong lấy khăn giấy trong tay đè lên khóe mắt.
Đường Nhược Dao càng nghi hoặc, nhưng lúc này cô không có thời gian suy nghĩ, được Quan Hạm dẫn đường lên tầng.
Cô giơ tay gõ cửa, dính tai lên cửa.
"Tần Ý Nùng, em là Đường Nhược Dao, mở cửa ra được không?"
Bên tai truyền tới một âm thanh vô cùng quen thuộc, giống như ảo giác lâu rồi không gặp trong một thế giới khác.
Bóng lưng ngồi tê dại trong phòng động đậy, quay đầu vội vàng nhìn về phía cửa, ánh mắt trống rỗng.
Người phụ nữ ấy nhìn chằm chằm một lúc, biểu cảm không vui không buồn, chầm chậm quay lưng lại.
"Tần Ý Nùng?" Đường Nhược Dao nhanh nhẹn quyết đoán, nắm lấy tay nắm cửa, trực tiếp vặn xuống, đột nhiên cô ngẩng mắt lên, ánh mắt ngưng trệ, quay đầu nói với Quan Hạm, "Cửa bị khóa trong rồi, có chìa khóa dự phòng không?"
Quan Hạm nói: "Để tôi đi hỏi bác."
Đường Nhược Dao: "Em đi cùng chị."
"Chìa khóa dự phòng?" Kỷ Thư Lan chậm chạp, "Có thì có, nhưng con bé đã khóa trái rồi, có phải..."
Ánh mắt bà và Quan Hạm chạm nhau, trong mắt Quan Hạm có một tia do dự y hệt.
Bọn họ đều không dám tự ý mở cửa phòng Tần Ý Nùng.
Nhưng Đường Nhược Dao dám.
"Có chuyện gì cháu sẽ chịu trách nhiệm."
Kỷ Thư Lan kéo ngăn tủ trên tủ tivi, tất cả chìa khóa dự phòng đều đặt cùng nhau, nhà quá nhiều phòng, bà cũng không phân biệt được là chiếc nào, Đường Nhược Dao dứt khoát cầm lấy toàn bộ vào tay, không quay đầu lại xông lên tầng, thử từng chiếc một.
Cạch.
Khóa cửa vang lên âm thanh cửa bị mở ra.
Đường Nhược Dao đẩy cửa bước vào.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng trước cửa sổ chiếu sáng. Ánh mắt Đường Nhược Dao đương nhiên bị nguồn sáng tự nhiên duy nhất thu hút, sau đó đồng tử cô đột nhiên co lại, thiếu chút nữa bị cảnh tượng trước mắt làm cho hồn bay phách tán.
Tần Ý Nùng quay lưng với cô, trên người vẫn mặc bộ quần áo buổi chiều đối mặt với phóng viên, tóc dài xõa ra, ngồi trước khung cửa, hai chân thò ra khoảng không bên ngoài.
Gió đêm tràn từ ngoài cửa sổ vào, gió thổi khiến chiếc rèm trắng không ngừng bay lên trong không trung, thân hình mỏng manh của người phụ nữ ấy lắc lư đôi cái vì không vững, giống như bất cứ lúc nào đều có thể nhảy xuống.