Chương 153: Có em nắm tay chị tiếp bước, chị sợ gì nữa?
Tần Ý Nùng: "!!!"
Người này không có liêm sỉ ở trước mặt mình thì thôi, ở trước mặt trẻ con lại nói năng lung tung gì vậy chứ?
Cô ấy quay đầu hung hăng lườm Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao bận rộn gọi điện, không hề phát hiện. Đợi cô cảm nhận được, ánh mắt của Tần Ý Nùng đã quay về.
Đường Nhược Dao: "???"
Tần Ý Nùng thử cứu vãn tình hình, nhẹ nhàng giải thích: "Bạn gái có nghĩa là bạn cùng giới tính nữ, mẹ còn có rất nhiều bạn giới tính nữ khác, ví dụ như dì Quan Hạm, bà An Linh, đều là bạn của mẹ."
Ninh Ninh cũng không ngốc, dứt khoát nói: "Mẹ lừa người, dì Quan Hạm là trợ lí của mẹ, bà An Linh thì nhiều tuổi vậy rồi."
An Linh "nhiều tuổi vậy rồi" đang bận trăm công nghìn việc hắt xì một cái thật vang.
Âm thanh của Ninh Ninh nhỏ đi, nói: "Cô giáo bọn con nói, bạn trai và bạn gái là người thân mật nhất, tương lai không chừng sẽ tạo thành gia đình, mẹ dẫn cô ấy về nhà, không phải muốn kết hôn với cô ấy sao ạ?"
Tần Ý Nùng: "..."
Cô ấy nói trong lòng: Giáo viên của con dạy nhiều thứ quá nhỉ.
Những năm gần đây, chính quyền giữ thái độ trung lập không phản đối không ủng hộ đồng tính luyến ái, không cố tình nhắc tới ở ngoài sáng, nhưng dân trí cách sống hiện tại đã cởi mở hơn trước rất nhiều, khắp nơi đều có thể nhìn thấy cầu vồng lục sắc. Thậm chí còn có tin đồn nói có thể chờ đợi Trung Quốc thông qua lập pháp hôn nhân đồng tính trong mười năm tới.
Tần Gia Ninh học trường mầm non quý tộc, dạy bằng song ngữ, tư tưởng cũng cởi mở hơn, trong nhận thức của Ninh Ninh, mẹ mình thích nam hay thích nữ không có gì khác biệt, khác biệt trong lòng cô bé chỉ là người đó do Tần Ý Nùng lựa chọn.
Tần Ý Nùng vẫn nhìn về phía Đường Nhược Dao đang chuyên tâm, ôm Ninh Ninh ngồi lên đùi mình, cô ấy kiên nhẫn chờ đợi cơ thể cứng ngắc của bạn nhỏ thả lỏng lại, mới dịu dàng hỏi: "Con không thích mẹ và cô Đường ở bên nhau sao?"
Ninh Ninh lắc đầu, nhưng nước mắt lại không tiền đồ ào ào rơi xuống.
Tuy bạn nhỏ trưởng thành sớm, nhưng tạm thời không cách nào che giấu cảm xúc của bản thân.
Cô bé đứng dậy khỏi vòng tay Tần Ý Nùng, cúi đầu xuống, kìm lại tiếng thút thít, nói: Mẹ, con muốn đi tập đàn."
Tần Ý Nùng kéo lấy cơ thể nhỏ bé của nó, dịu dàng cổ vũ nói: "Có chuyện gì nói cho mẹ nghe được không? Không phải hai chúng ta là người thân thiết nhất sao?"
"Nhưng cô Đường..."
"Con mặc kệ cô Đường, cô Đường ngốc như thế, chúng ta nói chuyện của chúng ta." Tần Ý Nùng thầm nói một tiếng xin lỗi với Đường Nhược Dao trong lòng.
Ninh Ninh đang khóc bật cười.
"Con không có không thích hai người ở bên nhau." Ninh Ninh dựa vào lòng Tần Ý Nùng, hai tay đặt lên vai cô ấy, cuối cùng nhỏ tiếng nói lời thật lòng bên tai Tần Ý Nùng, tủi thân, "Nhưng sau khi cô ấy tới, mẹ luôn nhìn cô ấy, không nhìn tới con."
Ninh Ninh lui lại, thấp thỏm nhìn Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng rất chân thành xin lỗi: "Mẹ sai rồi, sau này nhất định tiếp thu dạy bảo, ở cùng Ninh Ninh nhiều hơn. Nhưng..." Cô ấy khẽ cúi đầu, đảm bảo tầm nhìn bằng với Ninh Ninh, khẽ khàng giải thích, "Mẹ gặp phải chút chuyện, hiện tại cô Đường đang giải quyết giúp mẹ, cho nên mẹ mới có thời gian ở đây chơi với con, con nói mẹ có nên quan tâm cô Đường không?"
Ninh Ninh nhìn về Đường Nhược Dao đang nhíu mày trước máy tính, quả thật rất bận, lại nhìn Tần Ý Nùng nhàn hạ, gật gật đầu.
Tần Ý Nùng nói: "Cô Đường rất thích mẹ, cô ấy cũng rất thích con, lúc trước cô ấy biểu hiện ngốc nghếch trước mặt con như thế, là vì không biết làm thế nào mới khiến con thích cô ấy."
Ninh Ninh không hiểu, nói: "Tại sao muốn để con thích? Không phải mẹ thích là được rồi sao? Cô giáo bọn con nói, mỗi người đều là một cá thể độc lập, con sẽ không can thiệp tới lựa chọn cá nhân của mẹ. Lẽ nào con khóc con náo loạn, mẹ sẽ không ở bên cô Đường nữa sao ạ?"
Tần Ý Nùng không kịp phòng bị bị dạy dỗ ngược: "..."
Tần Ý Nùng dự định đổi góc nhìn, lấy tình cảm làm cảm động người ta, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy bóng dáng bước tới của Đường Nhược Dao.
Tần Ý Nùng nhìn biểu cảm của Ninh Ninh một cái, bình thường trấn tĩnh hơn cô ấy rất nhiều. Không biết cô bé thật sự nghĩ vậy, hay là dùng logic không biết học từ đâu tạm thời lừa mình dối người.
Trưởng thành quá tốt thật sự không tốt, muốn nói lí lẽ cũng không nói lại cô bé, còn hơn cả Đường Nhược Dao, bạn nhỏ Đường Nhược Dao ít nhất còn có thể đi theo tư duy của cô ấy. Từ một góc độ khác mà nói, có phải thật sự giống như Tần Gia Ninh nói, có phải Đường Nhược Dao không thông minh cho lắm chăng.
Tần Ý Nùng cầm lòng chẳng đặng, cong khóe môi.
Đường Nhược Dao tim đập chân run, không dám nhìn Tần Gia Ninh, ánh mắt chỉ khóa chặt trên mặt Tần Ý Nùng, ngữ điệu cũng không tỏ ra quá thân thiết, nói: "An Linh bảo em hỏi chị một chuyện."
Tần Ý Nùng nói với Ninh Ninh: "Mẹ có chút chuyện nghiêm túc phải thương lượng với cô Đường, mẹ bảo dì Quan Hạm chơi với con nhé."
Quan Hạm nghe được tiến về phía trước.
Ninh Ninh nhìn bóng lưng sánh vai rời đi của hai người, cầm mảnh ghép rất lâu không động đậy.
Hai người lên phòng ngủ trên tầng, Tần Ý Nùng đi trước, Đường Nhược Dao theo sau, tiện tay đóng cửa lại. Tần Ý Nùng quay đầu nói: "An Linh nói... ưm."
Âm thanh còn chưa kết thúc, đã bị Đường Nhược Dao đè lên cửa, cắn lấy môi mình.
Tần Ý Nùng không phản kháng, lật tay cuộn chặt lấy Đường Nhược Dao.
Nụ hôn chính thức đầu tiên trong ba tháng trở lại đây, gấp gáp, thâm trầm, chỉ muốn thân mật hơn nữa, dường như không có bất kì kĩ xảo nào. Trải qua khoảnh khắc binh hoảng mã loạn bước đầu, mới dần dần gia nhập trạng thái hưởng thụ nụ hôn này.
Lưng Tần Ý Nùng dán lên cửa lạnh lẽo, đầu ngón tay di chuyển luồn vào trong tóc dài của Đường Nhược Dao, không nhanh không chậm vuốt tóc, từ ngọn tóc tới chân tóc. Đường Nhược Dao bị kéo có chút tê dại, nhưng có một loại cảm giác ngứa ngáy hơn đang lan truyền khắp xương cốt, cánh tay đang ôm lấy Tần Ý Nùng bắt đầu nhũn ra
"An Linh nói..." Cảnh tượng sắp đến bờ vực mất kiểm soát khiến Đường Nhược Dao chủ động cắt đứt, nhắc đến chính sự, con ngươi màu hổ phách lan tràn một tầng hơi nước xinh đẹp, khẽ khàng thở dốc, "Cô ấy hỏi, liên quan tới chuyện làm sáng tỏ thân phận của Ninh Ninh, chị đã nghĩ xong nên làm gì chưa?"
Ngón tay Tần Ý Nùng khẽ khàng vuốt ve da đầu cô, cúi đầu nhìn ngón tay của Đường Nhược Dao vô thức níu lấy vạt áo trước của mình, nép vào lòng cô ấy, rất hưởng thụ loại cảm giác cơ thể linh hồn đều có cô.
Tần Ý Nùng sảng khoái híp mắt, ôm lấy Đường Nhược Dao càng thêm chặt, qua loa nói: "Có gì phải làm sáng tỏ? Chị có thể làm sáng tỏ cái gì? Nói con bé là con gái của chị gái chị? Ninh Ninh biết sẽ nghĩ thế nào? Nó còn nhỏ như thế."
Trước giờ Tần Ý Nùng không coi việc này là gì, ban đầu cô ấy tức giận chỉ là vì chuyện để lộ tin tức và hình ảnh của Ninh Ninh, truyền thông nói cô ấy có con gái riêng, Tần Ý Nùng không hề có dị nghị nào khác. So sánh với những chuyện giả dối trước kia, chuyện này ít nhất cũng có một nửa sự thật.
Đường Nhược Dao hiểu ý của Tần Ý Nùng.
Tần Lộ Nùng mất sớm, ban đầu Tần Ý Nùng sẽ diễn vai trò của mẹ ruột trong cuộc đời của Ninh Ninh, nếu không có gì bất ngờ, cô ấy sẽ tiếp tục diễn, mãi đến khi trưởng thành, có nhân cách và tâm lí đầy đủ, sẽ nói sự thật với nó.
"Thế em phải trả lời An Linh thế nào đây?"
"Em cứ nói với chị ấy, không làm sáng tỏ không phản hồi, lúc thích hợp chị sẽ đích thân xử lí."
"Lúc thích hợp?" Đường Nhược Dao hỏi.
"Ờ." Tần Ý Nùng chớp mắt, lòng vòng, nói, "Đến lúc đó em sẽ biết."
Cô ấy không nói, Đường Nhược Dao sẽ không hỏi, sự tín nhiệm trời sinh với Tần Ý Nùng, khiến cô không có lấy một chút hiếu kì.
"Bây giờ xuống nhà không?" Đường Nhược Dao ngẩng mặt nhìn cô ấy, trong ánh mắt rõ ràng viết chữ không nỡ.
"Muộn chút đi."
Tiểu biệt thắng tân hôn, một nụ hôn làm sao thỏa mãn nỗi buồn biệt ly suốt ba tháng trời.
Tần Ý Nùng dịu dàng vuốt ve gò má của Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao và cô ấy bốn mắt nhìn nhau, một loại cảm xúc hừng hực không hẹn cùng trào lên khỏi đáy lòng hai người. Dòng máu đều tập trung về tim, Tần Ý Nùng không kiềm chế được nữa, hít thở càng sâu, nặng nề hôn xuống.
...
Nhà họ Kỷ.
Kỷ Thư Lan ngồi trên ghế trong phòng, trên trán quấn một vòng lại một vòng băng gạc trắng, bác sĩ thắt nút sau đầu cho bà xong, im lặng gật đầu, xách hộp y tế ra ngoài. Người làm gõ cửa nhắc nhở: "Cô Thư Lan, xe đã chuẩn bị xong rồi, cô nên về nhà rồi."
Kỷ Thư Lan chầm chậm ngẩng mắt lên, người làm nâng cao giọng lặp lại một lần: "Cô nên về nhà rồi."
Kỷ Thư Lan đứng dậy, ngây ra, sau đó đi theo bước chân của người làm ngồi vào trong xe ở ngoài sân, không có người ở bên, khuôn mặt già nua của bà cuối cùng nở ra một nụ cười ngắn ngủi, những nếp nhăn cằn cỗi cũng thả lỏng, mang máng có thể thấy được dung nhan đẹp đẽ thời trẻ.
Anh ba đã đồng ý với bà rồi.
Không phải bà hoàn toàn vô dụng, ít nhất, bà có thể làm một chút chuyện nhỏ nhoi cho Tần Ý Nùng.
Kỷ Vân Dao không lướt Weibo, không có thời gian, cũng không hứng thú. Cho nên không hề biết chuyện Ninh Ninh bị lộ ra ánh sáng, tối đó đi ăn cơm với khách hàng, uống mấy chén, quay về liền ngủ, ngày hôm sau lại quay về Bắc Kinh từ sớm.
Cô vừa tới công ty, bị một cuộc điện thoại của chủ nhân nhà họ Kỷ gọi về.
Kỷ Vân Dao đã chuyển ra khỏi nhà của tổ tiên từ rất lâu rồi, ngoài tiệc tụ họp gia đình thì rất ít về nhà, cô chạy bước nhỏ trực tiếp chạy vào sân, nhanh chân bước vào cửa nhà trong những tiếng chào hỏi đồng thanh kính trọng của nhóm người làm.
"Ông nội." Kỷ Vân Dao tháo kính râm xuống, tiện tay đưa vào tay người làm chờ đợi phục vụ trước cửa phòng sách, đẩy cửa đi vào.
Chủ nhân nhà họ Kỷ đổi lại vẻ mặt lạnh lùng tê liệt với Kỷ Thư Lan, mặt mày hiền từ, vẫy vẫy tay với Kỷ Vân Dao, Kỷ Vân Dao ôm lấy ông ấy, sửa sang tóc ngắn hoa râm cho ông, dịu dàng nói: "Ông nội có chuyện gì dặn dò cháu làm sao ạ?"
Ông dịu dàng vỗ vỗ tay cháu gái, nói: "Cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng thích hợp để cháu làm nhất."
...
Kỷ Vân Dao ra khỏi phòng sách, ánh mắt đùa giỡn.
Cô nghiêng mắt nhìn người làm chờ đợi trước cửa, người làm cung kính dâng kính râm lên, cúi đầu rất thấp. Kỷ Vân Dao đeo lại kính râm, nhàn nhã tản bộ ra ngoài.
Dù sao ông nội chỉ bảo cô giúp đỡ, giúp tới bước nào, khi nào giúp, cũng để bản thân tự quyết định. Kỷ Vân Dao còn đang bận, không có thời gian sắp xếp chuyện nhỏ này vào lịch trình bận rộn, đợi lúc nào cô nghĩ ra, sẽ chơi đùa với cô nhỏ thân yêu một phen.
Thật ra cô cảm thấy chuyện này vốn dĩ không cần thiết phải lo lắng, bản lĩnh của Tần Ý Nùng còn mạnh hơn rất nhiều so với suy nghĩ của Kỷ Thư Lan và ông nội, mấy kẻ xấu xí nhảy nhót thì bỏ qua, có thể động vào Tần Ý Nùng mới lạ, Tần Ý Nùng cũng không tới tìm nhà họ Kỷ giúp đỡ. Nếu thật sự phải tìm tới nhà họ Kỷ, Kỷ Vân Dao cũng sẽ phát nhân từ giúp đỡ cô ấy, bản thân ức hiếp Tần Ý Nùng thì không tính, nhưng người ngoài tính là cái cọng hành gì?
Nhưng chỉ sợ chuyến du lịch tới Disney đã hẹn với Ninh Ninh tan thành bong bóng rồi, đáy mắt Kỷ Vân Dao lướt qua một tia u ám, cô gọi điện thoại cho thư kí, giọng điệu lạnh lẽo: "Điều tra giúp tôi một việc..."
Dám động vào tâm can bảo bối của cô, cô sẽ lột da kẻ đó!
...
Thiên phú chơi xếp hình của Quan Hạm miễn cưỡng cao hơn một chút so với Tần Ý Nùng, nhưng vẫn bị bạn nhỏ vượt xa. Bạn nhỏ làm hai việc cùng lúc, vừa chơi vừa nhìn lên trên tầng không hề có bất cứ động tĩnh nào.
"Hai người lên trên bao lâu rồi ạ?" Ninh Ninh hỏi.
Quan Hạm là một người rất có khái niệm thời gian, giơ đồng hồ lên nhìn, nói: "Hai mươi chín phút."
Ninh Ninh: "Vâng." Cô bé hỏi, "Dì có chơi nữa không?"
Quan Hạm nói: "Dì thế nào cũng được, cháu thì sao?"
Ninh Ninh nói: "Cháu không muốn chơi nữa, dọn vào đi ạ, cảm ơn dì Quan Hạm."
Quan Hạm nói được.
Hai người cùng dọn xếp hình vào hộp.
Ninh Ninh mím môi, đứng dậy nói: "Cháu muốn ra xích đu ngoài vườn hoa."
Quan Hạm dẫn cô bé đi chơi xích đu.
Tầm nhìn ở vườn hoa rộng rãi, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy phòng ngủ của Tần Ý Nùng, Quan Hạm nhìn theo tầm mắt của Tần Gia Ninh, rèm cửa phòng ngủ đóng chặt, không lọt qua một tia sáng, đừng nói đến việc người khác có thể nhìn vào trong.
Quan Hạm choáng váng tới hoa mắt chóng mặt.
Ninh Ninh chỉ chỉ vào mu bàn tay cô, nói: "Dì Quan Hạm, cháu muốn xuống."
Quan Hạm ôm cô bé xuống.
Ninh Ninh đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất, hai tay vòng lấy đầu gối.
Quan Hạm: "???"
Cô bé lại đứng dậy, nói: "Cháu muốn tập đàn."
Lần này thật sự vào phòng đàn rồi, tập luyện nửa tiếng, hai vị phụ huynh cuối cùng cũng lề mề xuống nhà. Ở phòng ngủ tầng hai không nghe thấy tiếng đàn, vừa xuống nhà liền nghe rất rõ.
Tần Ý Nùng ngây ra, hỏi Quan Hạm: "Sao con bé lại chạy đi tập đàn thế?"
Quan Hạm lắc đầu, nói ra sự khác thường của Ninh Ninh.
Tần Ý Nùng níu mày, vào phòng đàn, mãi không ra.
Ánh mắt Quan Hạm lướt qua đôi môi sưng đỏ rõ ràng của Đường Nhược Dao, tự nhiên như không rời đi.
Đường Nhược Dao đi gọi điện thoại cho An Linh.
Gọi điện xong, cô lo lắng nhìn về phía phòng đàn một cái, mở máy tính xách tay ra, mở một trang word trắng, trầm tư gõ xuống – "Bàn Luận Về Khó Khăn Cùng Giải Pháp Cho Việc Tiến Triển Mối Quan Hệ Phức Tạp Giữa Mẹ Và Con."
Sau đó hai người không còn cơ hội ở riêng nữa, Tần Ý Nùng nắm lấy tay Tần Gia Ninh đã được dỗ dành ra ngoài, thoáng trao đổi một ánh mắt với Đường Nhược Dao. Nhìn thấy Tần Ý Nùng lấy quyển sách truyện, kể chuyện cho Ninh Ninh, cùng ăn cơm trưa, dỗ Ninh Ninh đi ngủ.
Lúc này Tần Ý Nùng gân cốt rã rời ngã vào lòng Đường Nhược Dao, trêu đùa oán thán nói: "Em không tới còn ổn, em tới rồi chị còn mệt hơn trước đây."
Đường Nhược Dao đỡ cô ấy lên, mát-xa vai cho Tần Ý Nùng, cười nói: "Sao lại liên quan tới em?"
Tần Ý Nùng sợ làm tiểu ma vương ngủ trưa thức giấc, rõ ràng ở phòng khách nhưng vẫn nhỏ tiếng, nói: "Trước đây con bé không dính chị như thế, mẹ chị, dì Phương, Quan Hạm, ai chơi cũng được, thỉnh thoảng chị sẽ chơi với nó một lúc, nó đều cười tươi như hoa, bây giờ con bé chỉ muốn chị!"
"Ừm, là lỗi của em." Đường Nhược Dao hiền lành thong dong gánh họa.
Cô đảm đương vất vả, Tần Ý Nùng ngược lại lại áy náy, khách quan nói: "Chị cũng có trách nhiệm, không đưa ra kế sách vẹn toàn từ trước." Vốn dĩ Tần Ý Nùng dự định phát triển từng bước, để Ninh Ninh dần dần hiểu về Đường Nhược Dao, bắt đầu từ làm bạn, sau đó chuyển đổi thân phận, ai biết...
"Chuyện xảy ra đột ngột, không thể trách chị." Đường Nhược Dao nói.
"Càng không thể trách em."
Hai người nhìn nhau cười lên.
Ván đã đóng thuyền, Đường Nhược Dao đều vào ở đây rồi, cũng không thể đuổi cô đi. Tần Ý Nùng càng không thể đi cùng Đường Nhược Dao đến thế giới hai người, như thế có lẽ Tần Gia Ninh sẽ càng cho rằng cô Đường cướp mất mẹ nó.
"Em có một cách." Đường Nhược Dao nói, "Nhưng phải oan ức chị."
"Em nói đi."
"Chị đừng ở nhà mãi, đến công ty, hoặc về nhà lúc trước của chúng ta, đều được, chính là không nên ở đây suốt ngày."
Đầu óc Tần Ý Nùng chuyển biến rất nhanh, nhưng cô ấy không lên tiếng đồng ý.
Theo lí trí mà nói, cách này có thể gỡ xuống sự ảnh hưởng của Tần Ý Nùng trong thời gian ngắn nhất, thúc đẩy tình cảm của Đường Nhược Dao và Ninh Ninh, nhưng xét về mặt tình cảm, người oan ức không chỉ có Tần Ý Nùng, mà oan ức hơn chính là Đường Nhược Dao.
Hai người vốn dĩ đã lâu không gặp, ước gì có thể thời thời khắc khắc dính cùng một chỗ, nhưng lúc này không thể nhượng bộ một bước vì cảm nhận chủ quan của Ninh Ninh. Đường Nhược Dao là người cô ấy yêu, Tần Ý Nùng không thể bảo cô nhượng bộ hết lần này tới lần khác.
Tần Ý Nùng nhìn cô chăm chú mấy giây, lắc lắc đầu.
Đường Nhược Dao nhìn lại, chỉ nói một câu: "Chúng ta là người lớn."
Tần Ý Nùng cắn môi dưới, chính là không chịu biểu thị thái độ rõ ràng.
Đường Nhược Dao không ép cô ấy, ánh mắt dịu dàng.
Sớm muộn gì chị ấy cũng thông suốt.
Đường Nhược Dao không tin Tần Ý Nùng chưa nghĩ tới cách này, chỉ là cô ấy không nhẫn tâm, nhưng cô tự nguyện chủ động làm công việc người xấu này.
Điện thoại trên bàn rung lên.
Đường Nhược Dao cầm lên, xem người gọi tới, vẻ mặt có chút vi diệu.
Tần Ý Nùng chú ý đến, hỏi: "Ai thế?"
Đường Nhược Dao nói: "Đạo diễn Hàn."
Tần Ý Nùng: "..." Cô ấy mất tự nhiên nuốt nước bọt, mang theo mấy phần sợ hãi nói, "Em nghe nhé?"
Đường Nhược Dao nói: "Vâng."
Dũng sĩ chân chính, dám trực diện đối mặt với biển nước bọt trong cơn thịnh nộ của đạo diễn Hàn.
Đường Nhược Dao hít sâu một cái, đầu ngón tay di chuyển tới nút nghe máy.
Tần Ý Nùng cắn răng, nói: "Đợi chút, để chị nghe đi."
Đường Nhược Dao đã ấn xong, ánh mắt chặn lại âm thanh của cô ấy, đi sang một bên, khiêm tốn lễ phép nói: "Đạo diễn Hàn."
Âm thanh của Hàn Ngọc Bình cao hơn một quãng tám so với bình thường, giống như là gầm lên, nói: "Tần Ý Nùng đâu? Gọi tên lõi đời kia nghe điện thoại!"
Đường Nhược Dao không nhanh không chậm: "Chị ấy không ở đây ạ."
"Làm cái gì thế không biết!" Hàn Ngọc Bình nói, "Điện thoại thì tắt máy, tôi gọi cho nó không biết bao nhiêu cuộc rồi, giữa trưa rồi còn không bật nguồn sao? Cháu nói với nó, nếu tiếp tục không trả lời điện thoại của tôi, tôi sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt với nó!"
Hàn Ngọc Bình đi đi lại lại trong phòng.
Trời mới biết trái tim ông hôm qua đã trải qua lịch trình như thế nào: Con gái riêng của Tần Ý Nùng bại lộ? Đùa cấp độ quốc tế à, con bé làm khỉ gì có thời gian kết hôn sinh con – Có ảnh? Tôi xem mặt mũi con bé thế nào nào – tiếng sấm ngày quang, nếu đây không phải con gái của Tần Ý Nùng, ba chữ Hàn Ngọc Bình của tôi viết ngược lại – Mẹ kiếp! Tên lõi đời này không phải người, lại dám giấu giếm ông chú này nhiều năm như thế! May mà ông chú này yêu thương nó như con gái ruột!
Tối qua ông đã cùng Lâm Quốc An mắng chửi một trận, nếu không hôm nay ông còn có thể bùng nổ hơn.
Chất vấn của Hàn Ngọc Bình như pháo rang: "Rốt cuộc đứa trẻ này có phải là con gái ruột của nó không? Sinh lúc nào? Bố đứa bé là ai?" Ông nói xong, lập tức phản ứng lại, bây giờ người đang chính thức nói chuyện điện thoại với ông là ai, "Vậy cháu..." Chẳng phải là bị cắm sừng sao?
Hàn Ngọc Bình cẩn thận hỏi: "Lúc này hai đứa vẫn yêu nhau đúng không? Sẽ không chia tay chứ?"
"Không ạ." Đường Nhược Dao bật cười, "Hai chúng cháu vẫn ổn ạ."
Hàn Ngọc Bình lập tức thu lại cẩn thận, mất kiên nhẫn nói: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Đường Nhược Dao bị vỗ vai, Tần Ý Nùng lấy điện thoại từ cô, dán lên tai mình, chuẩn bị một nụ cười như mưa phùn ngày xuân, nói: "Chú."
Hàn Ngọc Bình: "Tên lõi đời! Tôi lười mắng cháu, mau khai báo sự thật cho tôi!"
Đường Nhược Dao căng thẳng nhìn Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng cho cô một ánh mắt không cần lo lắng, hỏi: "Bên cạnh chú có người ngoài không ạ?"
"Không có."
Tần Ý Nùng kể rõ đầu đuôi ngọn nguồn sự việc, nói thân thế thật sự của Ninh Ninh.
Hàn Ngọc Bình tức thì vẫn tức, nhưng không phải không hiểu đạo lí, chỉ bất mãn nói: "Cái này có gì phải giấu tôi? Lẽ nào tôi sẽ đồn đại cháu không bằng?"
Thái độ của Tần Ý Nùng đặt rất thấp rất thấp, nói: "Xin lỗi chú."
Hàn Ngọc Bình: "Cháu..." Cuối cùng vẫn mềm lòng, ông thở dài nói, "Thôi bỏ đi."
Lại chuyển chủ đề, hỏi: "Lúc nào tôi có thể gặp con bé? Cháu không dẫn con bé tới nhà tôi ăn cơm, tôi thật sự sẽ giận cháu, hay là tôi đến nhà cháu cũng được. Bạn nhỏ có sợ lạ không? Con bé thích cái gì? Có thích búp bê Barbie không?" Giọng điệu hoàn toàn khác với ban nãy, ngầm che giấu một tia mong chờ.
Cuối cùng lão hồ ly cũng lộ đuôi.
Tần Ý Nùng hiểu ra, đột nhiên bật cười.
Thì ra khí thế dẫn quân hỏi tội hừng hực của Hàn Ngọc Bình, cuối cùng cũng chỉ vì câu nói này mà thôi.
Người thân của Hàn Ngọc Bình ít ỏi, sau khi biết được Tần Ý Nùng có con gái, thật sự ảo não một phen, sau khi ảo não là thích thú điên cuồng, ông cùng vợ kích động đến cả đêm không ngủ - chín bỏ làm mười chính là ông có cháu gái rồi!
Người ta hay nói khoảng cách thế hệ, Hàn Ngọc Bình còn chưa được gặp mặt Tần Gia Ninh mà đã giả thiết xong một loạt cảnh tượng ông cháu ở chung, mặt cười nhăn như bánh bao.
Tần Ý Nùng: "Con bé đang ngủ trưa, lát nữa nó tỉnh dậy cháu sẽ bảo nó gọi điện cho chú."
Hàn Ngọc Bình nở hoa trong bụng, vẫn duy trì mặt lạnh, nói: "Được." Ngừng một lúc, bổ sung, "Nhanh hết sức có thể đấy."
Tần Ý Nùng: "Vâng."
Hàn Ngọc Bình: "Có gì cần tôi giúp đỡ không?"
Hàn Ngọc Bình: "Nếu cần cháu sẽ nói với chú, có lúc nào cháu khách sáo với chú chưa?"
Hàn Ngọc Bình cười: "Cũng đúng. Nhớ bảo... Con bé tên là gì nhỉ?"
Tần Ý Nùng nói: "Tên là Tần Gia Ninh. Gia trong gia ngôn ý hành (lời hay ý đẹp), Ninh trong an ninh (yên tĩnh), biệt danh là Ninh Ninh."
Hàn Ngọc Bình khen tên hay, rồi lấy lí do không làm phiền Tần Ý Nùng để cúp máy, sau đó còn không quên nhắc nhở một câu, nhất định nhớ bảo bạn nhỏ gọi điện thoại cho ông.
Qua cửa của đạo diễn Hàn dễ hơn rất nhiều so với tưởng tượng, Tần Ý Nùng nhún vai với Đường Nhược Dao, mặt mày nhuộm lên vui vẻ, nói: "Ninh Ninh sẽ có thêm một người ông một người bà."
"Chẳng phải rất tốt sao?" Đường Nhược Dao nắm lấy tay Tần Ý Nùng, tự nhiên tách kẽ tay cô ấy ra rồi luồn qua, hỏi, "Có phải hiện tại chị thả lỏng hơn nhiều không?"
Tần Ý Nùng ừ một tiếng.
Hàn Ngọc Bình đối xử chân thành với cô ấy, nhưng từ trước tới giờ Tần Ý Nùng luôn che giấu, lương tâm vẫn luôn hổ thẹn. Hiện tại mượn cái cớ truyền thông bại lộ, bàn giao lại ngọn ngành, trong lòng cũng giống như buông xuống được tảng đá lớn, như trút được gánh nặng.
Đường Nhược Dao đột nhiên dùng giọng điệu rất kì quái nói: "À, chị có phát hiện không?"
Tần Ý Nùng chìm đắm trong cảm xúc thư thái, ánh mắt vẫn cong lên: "Phát hiện cái gì?"
Khóe miệng Đường Nhược Dao mang theo ý cười, nói: "Mọi chuyện đều có hai đầu, chuyện xấu cũng sẽ biến thành chuyện tốt, trong lòng chúng ta nên mãi mãi mang theo hi vọng, vượt qua đêm tối dài dằng dặc, bước tiếp theo chính là ánh sáng mặt trời."
Tần Ý Nùng nghiêng đầu, nói: "Theo như em nói, chuyện tốt cũng sẽ biến thành chuyện xấu, trong bầu trời trong trẻo, chớp mắt chính là mưa gió đột nhiên xuất hiện, phong ba bão táp."
Đường Nhược Dao giơ mười ngón tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người lên trước mặt cô ấy: "Có em nắm tay chị tiếp bước, chị sợ gì nữa?"
Tần Ý Nùng khẽ cười lên.
Đường Nhược Dao cũng cười.
Đáy mắt hai người có dòng nước mắt nóng.
Không khí tốt như vậy, Đường Nhược Dao đột nhiên quỳ một đầu gối xuống, Tần Ý Nùng giật nảy mình, cho là giây tiếp theo sẽ biến ra một chiếc nhẫn cầu hôn từ tay cô. Đầu gối Đường Nhược Dao quỳ trước mặt Tần Ý Nùng, không lấy ra thứ gì hết, ngẩng đầu nhìn cô ấy, nói: "Tối hôm qua là em bẫy chị, bây giờ em nghiêm túc hỏi lại chị một lần."
Tần Ý Nùng nhìn khuôn mặt chân thành của cô, nhịp tim đột nhiên lạc đi một nhịp.
Đường Nhược Dao: "Cho dù thuận lợi hay khó khăn, giàu sang hay nghèo khó, mạnh khỏe hay bệnh tật, vui vẻ hay buồn rầu, em sẽ mãi mãi yêu thương chị, bảo vệ chị, trung thành với chị, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, sống chết có nhau."
Đường Nhược Dao thở khẽ ra một hơi, đầu ngón tay ở sau lưng ra sức chọc vào ngón tay, kiềm chế âm thanh run rẩy căng thẳng, nói: "Vậy, chị có đồng ý làm bạn gái của em không?"
Tần Ý Nùng không chút do dự: "Chị đồng ý."
Đường Nhược Dao nâng tay cô ấy lên, hôn một cái lên mu bàn tay trơn mịn của người phụ nữ ấy, mượn sức lực của Tần Ý Nùng đứng dậy, mặt mày tươi cười.
Tần Ý Nùng dịu dàng vuốt ve tóc dài của cô.
Đại não của Quan Hạm đứng ở một bên chứng kiến tất cả quá trình xuất hiện một khoảng trắng suốt mười phút đồng hồ, sau đó tiếp tục bắn pháo hoa mười phút đồng hồ, tình tiết tưởng tượng trong não đã đến tiệc rượu kết hôn, con cháu đầy nhà. Sau khi hồi phục bình tĩnh, Quan Hạm buồn rầu nghĩ: Cô Dao đã nói ra những lời tuyên thệ kết hôn rồi, vậy lúc kết hôn phải làm thế nào? Lúc cầu hôn phải làm thế nào?
Trời ơi! Bản thân vừa đẩy đúng đầu thuyền, sao lại muốn đảo ngược rồi?