Chương 154: Đô Đô, Đô Đô, Đô Đô
"Dừng ở đây là được rồi."
Chiếc Sedan màu đen dừng trước cổng khu nhà, người phụ nữ già nua thân hình gầy gò đỡ lấy mép cửa xuống xe, dưới sự quan sát của bảo vệ quẹt thẻ đi vào. Diện tích khu nhà rộng lớn, lái xe từ cổng vào nhà cũng mất tới mấy phút, huống hồ là Kỷ Thư Lan chân còn không lành lặn như người bình thường.
Kỷ Thư Lan cúi đầu, không lên tiếng đi về phía nhà mình, khi đến nơi cách đó gần hai trăm mét, thấp thoáng nhìn thấy cổng nhà mình mới dừng chân lại, quay người đi vào bên đình nhỏ.
Sắc chiều dần dần phai đi.
Nhà họ Tần đã sáng đèn, Kỷ Thư Lan từ xa nhìn tới, hai tay nắm lấy vải vóc trên đầu gối, thả lỏng rồi lại nắm chặt.
Điện thoại trong tay vang lên.
Kỷ Thư Lan ôm lấy một tia hi vọng yếu ớt, nhưng khi nhìn thấy tên người hiển thị trên màn hình điện thoại, ánh sáng trong mắt lại tối đi, bà phấn chấn lại tinh thần, nghe máy: "Đình Phương."
Dì Phương ở đầu dây bên kia hỏi: "Sắp ăn cơm rồi, sao bà còn chưa về?"
Kỷ Thư Lan im lặng, nói: "Bà cứ mặc tôi."
Giọng dì Phương trách móc: "Cái gì mà mặc bà không mặc bà, bà ở đâu cũng phải nói với tôi chứ? Lớn tuổi rồi, sao lại có tính trẻ con như đứa trẻ thế chứ."
Tình cảm giữa dì Phương và Kỷ Thư Lan có chút phức tạp, một người li hôn, một người cô quả, cũng đã bước vào tuổi xế chiều, tuy trên danh nghĩa là chủ nhà và bảo mẫu, nhưng thực tế chính là bạn bè chăm sóc lẫn nhau, đặc biệt là Tần Ý Nùng quanh năm không ở nhà, ban ngày Ninh Ninh đi học, hai người già ở bên nhau lâu ngày, sinh ra một loại cảm xúc khác hẳn lúc trước.
Không nhất định là tình yêu đơn thuần, tình cảm của con người trên đời có rất nhiều loại, giữa phụ nữ và phụ nữ với nhau càng tinh tế, càng khó diễn tả thành lời.
Dì Phương là người phụ nữ lao động chất phác, tính tình thẳng thắn, học đến lớp ba liền bỏ học, không biết bao nhiêu chữ nghĩa. Kỷ Thư Lan ở nhà nhàn rỗi thường dạy bà học chữ, đọc sách, cắm hoa, pha trà. Dì Phương chân tay lóng ngóng, nhưng Kỷ Thư Lan dạy bà, bà học rất nghiêm túc, dáng vẻ cầm giấy bút bò ra bàn viết chữ, trong con mắt Kỷ Thư Lan, đáng yêu không kém Ninh Ninh là bao.
Kỷ Thư Lan tìm được một chút giá trị được cần đến mỏng manh trên người dì Phương. Bà cũng càng ngày càng nghiêng lực chú ý đến đối phương, dần dần phát triển thành trạng thái không thấy đối phương trong lòng sẽ hoảng hốt, chỉ có ở bên cạnh mới cảm giác được bước chân chân thực.
Còn về dì Phương, nhiều năm sống cô độc, con gái duy nhất sớm đã lập gia đình, bà sống một mình, Tần Ý Nùng mời bà tới nhà làm bảo mẫu, không những có người bầu bạn, còn có cháu gái đáng yêu, cũng gọi bà là "bà", con người đến tuổi xế chiều, nhu cầu tình cảm nhiều hơn người trẻ rất nhiều, càng mong muốn một người bầu bạn. Dì Phương rất thích ở nhà họ Tần, thậm chí cảm thấy còn tự do hơn đến nhà con gái làm khách.
Bà phát hiện người từng là hàng xóm với bà, thực tế đều có sở thích như những cô chủ trong phim truyền hình mới có, Kỷ Thư Lan biết rất nhiều chữ, từng đọc rất nhiều sách, xuất khẩu thành thơ.
Một ngày nào đó Ninh Ninh đã đi học, Kỷ Thư Lan ngồi trên xích đu trong vườn hoa đọc "Phiêu", dì Phương cắt tỉa hoa xong, mang ghế nhỏ ra trước bàn, lấy bút chì mà Kỷ Thư Lan gọt sẵn cho bà, ở bên cạnh tập viết chữ trong ô chữ điền, Kỷ Thư Lan kể rất nhiều chuyện cũ cho bà nghe. Kỷ Thư Lan bị dòng máu sục sôi làm say sẩm đầu óc, mặc kệ sự phản đối của bố mẹ mà chạy trốn cùng Tần Hồng Tiêm, từ bỏ thân phận tiểu thư con nhà quyền quý, đoạn tuyệt với gia tộc như thế nào.
Dì Phương nghe xong ngây người, sau đó, dì Phương tính tình cương trực không ngoài dự đoán mắng bà một trận, mắng bà bị mù, mắng bà yếu đuối... Kỷ Thư Lan vừa nghe vừa cười, trong lòng cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng.
Dì Phương mắng xong, tiếp tục cúi đầu viết chữ, nói: "Những chuyện đó đều xảy ra rồi, còn có thể làm gì nữa? Con người không phải nên nhìn về phía trước sao."
Rất lâu sau, cơn gió nhẹ thổi qua.
"Phương Đình."
Dì Phương – Tô Phương Đình ngẩng đầu lên, hỏi bà: "Sao thế?"
Kỷ Thư Lan nói: "Bà có định tìm người bầu bạn không?"
Dì Phương dùng ánh mắt thẳng tuột "Đầu óc bà có bệnh" nhìn bà, nói: "Bà định tìm bố dượng cho Đô Đô à?"
Kỷ Thư Lan cười, tiếng cười thánh thót, đầu ngón chân chạm lên đất, đẩy xích đu về sau, quyển "Phiêu" trắng như tuyết mở trên đầu gối khẽ lay động, mang máng thấy được hình ảnh thiên kim tiểu thư ngây thơ hồn nhiên, không hiểu sự đời năm đó.
Bàn tay cầm bút của dì Phương dừng lại rất lâu, trong lòng có một loại cảm giác nói không thành lời, đột nhiên cảm thấy Kỷ Thư Lan rất đẹp, sợi tóc hoa râm rất đẹp, ngay cả những nếp nhăn già nua cũng rất đẹp.
Bà tưởng tượng dáng vẻ xuất khẩu thành thơ của Kỷ Thư Lan, vui vẻ đọc ra mấy câu thơ, bất đắc dĩ thay khi trào lên khóe miệng chỉ còn là: "Bà cẩn thận... ngã đấy."
Kỷ Thư Lan ngây người, lập tức cười ngặt nghẽo.
Dì Phương im lặng đi tới, ở phía sau đỡ xích đu, đung đưa giúp bà, rất vững chắc.
Kỷ Thư Lan quay đầu nhìn bà.
"Phương Đình, nếu bà cũng không định tìm người bầu bạn, hai chúng ta..." Bà đặt mu bàn tay lên mu bàn tay của dì Phương, trong ánh mắt vô cùng dịu dàng tình cảm.
Hai bàn tay không còn trẻ tuổi đan lấy nhau.
Dì Phương vô duyên vô cớ hoảng hốt, mắt nhìn xuống đất, tay đẩy xích đu, khẽ đẩy về phía trước.
"Quyển sách bà đang đọc nói về cái gì?" Dì Phương vụng về chuyển chủ đề.
...
Dì Phương hỏi: "Đang ở đâu thế? Nói đi."
Kỷ Thư Lan thoát khỏi kí ức, nói: "Tôi không có mặt mũi nào để về, bà thật sự cứ mặc tôi đi."
"Được." Dì Phương bình tĩnh nói: "Vậy tôi báo cảnh sát, tôi đi dán thông báo tìm người, nói bà lớn tuổi mất trí nhớ đi lạc, chiều cao 1m62, cân nặng 40 kg, lúc đi mặc quần áo..."
Kỷ Thư Lan: "..."
Dì Phương nói: "Bà nghĩ tôi muốn hỏi bà chắc, còn không phải Ninh Ninh ngủ trưa dậy liền đi tìm bà ngoại, nó còn đích thân rửa một đĩa hoa quả, nói muốn đợi bà ngoại về cho bà ngoại ăn, mẹ nó nó cũng không cho, bảo vệ giống như bảo bối ấy."
Vừa nhắc tới Ninh Ninh, trong lòng Kỷ Thư Lan lập tức buồn bã, nhưng bà vẫn đè xuống, nói: "Bà nói với con bé, nói là... nói là bà ngoại đi xa rồi."
"Bà tính đi bao xa? Cả đời này không quay về chết ở bên ngoài? Hay là định đi tìm Tần Hồng Tiêm?" Dì Phương nói đến câu cuối cùng đột nhiên trào lên cơn giận không tên.
"Tôi không định đi tìm Tần Hồng Tiêm!" Lần đó Tần Hồng Tiêm nhìn thấy Ninh Ninh xong, Kỷ Thư Lan cũng không nhận điện thoại của ông ta nữa, ai biết sau đó lại xảy ra chuyện này.
"Liên quan gì tới tôi? Bà to tiếng với tôi cái gì?"
"Tôi đang ở trong khu nhà."
"Bà nói gì?"
Kỷ Thư Lan nhắm mắt: "Ở đình hóng gió đầu tiên mà chúng ta thường đi qua lúc tản bộ buổi sáng, tôi ở đó."
"Bà được lắm." Dì Phương nói, sau đó cúp điện thoại.
Kỷ Thư Lan cởi giày, hai chân trần giẫm lên ghế, ôm lấy đầu gối của mình. Bà biết dì Phương nhất định sẽ tới.
Không ngoài dự đoán, sau khi cúp điện thoại mấy phút, một bóng người xé rách màn đêm, bước chân vội vàng đi tới. Trái tim Kỷ Thư Lan giống như bị một bàn tay ấm áp ôm lấy, nóng lên.
Nhưng sau lưng dì Phương vẫn còn một bóng người khác đi cùng.
Thân hình cao ráo, đeo khẩu trang, nhìn dáng vẻ liền biết là người phụ nữ trẻ tuổi.
Theo lí mà nói, ánh mắt Đường Nhược Dao nên tốt hơn dì Phương, Nhưng dì Phương chỉ về một hướng nói: "Bà ấy ở kia." Đường Nhược Dao nhìn chằm chằm rất lâu, mới nhìn thấy Kỷ Thư Lan dung hòa vào sắc trời tối trong đình hóng gió.
Kỷ Thư Lan nhận ra Đường Nhược Dao bên cạnh dì Phương, vội vàng xỏ giày đứng lên, cẩn thận đứng vững chân.
"Cô Đường."
"Bác gái cứ gọi cháu là Tiểu Đường là được rồi ạ." Đường Nhược Dao thấy dì Phương khoác áo khoác cho Kỷ Thư Lan, lại đánh giá bà trên dưới một lượt, trái tim lướt qua một tia khác lạ.
"Tiểu Đường." Đáy mắt Kỷ Thư Lan lướt qua một tia buồn bã.
"Ninh Ninh nhắc tới bác suốt cả chiều, mau về nhà thôi ạ." Đường Nhược Dao nói.
Kỷ Thư Lan không động đậy, trên mặt bà lộ ra vẻ chật vật, nói: "Đô Đô... ý tôi là Tần Ý Nùng, con bé sao rồi?"
Lông mày Đường Nhược Dao khẽ nhướng lên, nói trong lòng: Đô Đô?
Cô nói: "Chị ấy rất ổn." Dừng một lúc, Đường Nhược Dao nói, "Bác gái, cháu nói thật với bác, hiện tại Tần Ý Nùng không muốn nhìn thấy bác, cho nên lát nữa sẽ ra ngoài, hi vọng ở trước mặt Ninh Ninh bác đừng biểu hiện ra bất kì điều gì khác thường, cũng đừng vội vàng nói xin lỗi với chị ấy."
Kỷ Thư Lan biết ý gật đầu, khẽ nói: "Con bé chịu cho tôi vào nhà đã là tốt lắm rồi. Đúng rồi..." Mắt bà sáng lên, nói, "Tôi đi cầu xin anh trai tôi, ông ấy đồng ý giúp con bé, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu."
Anh trai bác gái là người phương nào? Đầu óc Đường Nhược Dao ngập tràn các loại câu hỏi, nhưng rõ ràng đối tượng đối diện lúc này cùng thời gian không thích hợp, cô khách sáo nói: "Vất vả cho bác rồi."
Dì Phương thức thời lên tiếng, nói: "Về đi, đồ ăn trong bếp còn chưa nấu xong."
Kỷ Thư Lan: "Ừ."
Bước chân của Kỷ Thư Lan không tiện, đi về phải tiêu tốn một khoảng thời gian không ngắn. Đường Nhược Dao sợ ánh đèn không đủ chiếu sáng, từ đầu đến cuối đi trước một bước dẫn đường, chu đáo gạt đá nhỏ bên đường đi.
Bước chân của cô rất chậm, căn bản phối hợp với tiết tấu của Kỷ Thư Lan, thỉnh thoảng quay đầu nhìn đối phương có theo kịp hay không, cho người ta cảm giác chân thực đáng tin cậy.
Kỷ Thư Lan nhìn bóng lưng của Đường Nhược Dao, mặt lộ ra an ủi, đột nhiên rũ mắt, giấu đi một tia chua xót lướt qua.
Tần Ý Nùng đã thay quần áo xong.
Kỷ Thư Lan vào nhà, đúng lúc cô ấy muốn ra ngoài, Tần Ý Nùng không nhìn vào mắt Kỷ Thư Lan, lướt qua vai nhau, đi vài bước tới cửa.
Ninh Ninh đi tới, ngọt ngào gọi: "Bà ngoại ~"
Kỷ Thư Lan ngồi xổm xuống nói chuyện với cô bé.
Đường Nhược Dao quay lưng vào trong, mặt nhìn về phía Tần Ý Nùng, ân cần chặn lấy tầm nhìn của cô ấy, dịu dàng nắm lấy cô ấy, dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy được, nhỏ tiếng hỏi: "Mấy giờ về?"
"Chín, mười giờ chăng?" Tần Ý Nùng đáp. Bình thường giờ đó Kỷ Thư Lan đã ngủ rồi, không cần lúng túng ngẩng đầu không thấy cúi đầu sẽ thấy.
"Về nhà cũ của chúng ta à?"
Chữ "nhà" vẫn rất xa lạ, đặc biệt là đính kèm định ngữ "chúng ta" ở phía trước, nhưng Đường Nhược Dao lại nói ra miệng rất tự nhiên, hơn nữa cũng không phải lần đầu tiên nói vậy.
Ý cười xuất hiện trên khóe mắt của Tần Ý Nùng.
Cô ấy nói: "Ừ."
Đường Nhược Dao nũng nịu, nói: "Phải nhớ em."
Tần Ý Nùng ngoan ngoãn: "Ừ."
Đường Nhược Dao nói: "Còn phải nhắn tin cho em, nói chị đang làm gì, không thể cả tối không để ý em."
Tần Ý Nùng cười cười gật đầu, kéo dài âm đuôi: "Ừ."
Đường Nhược Dao đại khái bị cuộc rượt đuổi kéo dài đằng đẵng lúc trước tạo thành di chứng, chỉ sợ một ngày nào đó Tần Ý Nùng lại đẩy mình ra. Tần Ý Nùng nghĩ, có lẽ em ấy không biết, mình đã không rời khỏi được em ấy, dù là một giây một phút, không, bây giờ mình đứng ở đây, đã bắt đầu nhớ nhung em ấy.
Đường Nhược Dao không còn lời dặn nào, đột nhiên nhớ ra, khẽ "a" một tiếng, chớp chớp mắt hỏi: "Đô Đô là biệt danh của chị à?"
Tần Ý Nùng: "..."
Đường Nhược Dao vui vẻ, hát lên khúc ca không biết từng thịnh hành trên mạng vào năm nào: "Chị nói chiếc miệng chu chu, chu chu chu chu chu, chu một cái, chị sẽ quay về ngay..."
Gân xanh trên trán Tần Ý Nùng giật lên, ý chí sinh tồn của Đường Nhược Dao mãnh liệt, vội vàng rụt cổ lại.
Tần Ý Nùng nghiến răng, giơ tay véo lấy tai cô.
Véo không đau, ngược lại có chút ngứa ngáy thân mật, Đường Nhược Dao vui vẻ không khống chế được.
Ánh mắt Tần Ý Nùng ngày càng nguy hiểm.
Đường Nhược Dao thấy thích hợp liền dừng lại, hắng giọng, nói: "Rất đáng yêu."
Tần Ý Nùng nói: "Không cho em gọi."
Đường Nhược Dao hỏi: "Tại sao?"
Lỗ tai cùng mặt mày Tần Ý Nùng nóng lên, nhỏ tiếng nói: "Chị không thích."
Đường Nhược Dao nghiêm túc nói: "Được rồi Đô Đô." Nhưng ánh mắt lại híp lại.
Tần Ý Nùng: "..."
Còn tiếp tục đùa giỡn, Đường Nhược Dao liền muốn hôn cô ấy, cho nên cô thấy ổn liền dừng lại, quay đầu gọi: "Ninh Ninh, mẹ sắp ra ngoài rồi, lại đây nói với mẹ mấy câu không?"
Địch ý của Ninh Ninh với Đường Nhược Dao gần như tương thích với mức độ gần gũi cùng độ dài thời gian ở cạnh nhau của Tần Ý Nùng với Đường Nhược Dao, buổi chiều Đường Nhược Dao nói chuyện công việc của bản thân với người quản lí Mục Thanh Ngô, Tần Ý Nùng luôn chơi cùng Ninh Ninh.
Đường Nhược Dao dự định xin nghỉ một tháng, nhờ vả Mục Thanh Ngô giúp cô sắp xếp thời gian trống.
Trên mạng hừng hực, Mục Thanh Ngô biết Tần Ý Nùng xảy ra chuyện lớn, bản thân biểu thị thông cảm, cũng nói: "Có lịch trình nào không đẩy được, em vẫn phải tham dự."
Còn có kịch bản gửi tới, Đường Nhược Dao cũng không thể hoàn toàn không làm việc, thế là buổi chiều còn đọc kịch bản một lúc. Hai người cơ bản không có thời gian ở riêng, nhưng Đường Nhược Dao vừa ngẩng mắt, liền có thể nhìn thấy hai mẹ con hòa thuận vui vẻ, trong lòng cô cũng cảm thấy thỏa mãn cùng vui vẻ, còn trào ra một chút cảm xúc xa lạ... tình yêu của mẹ?
Trái tim cô dạt dào không thôi, rất hưởng thụ khoảnh khắc ấm áp như vậy.
Muộn thêm một chút, Tần Ý Nùng lén lút nói với Đường Nhược Dao: "Em biết không? Ban nãy Ninh Ninh đột nhiên chủ động bảo chị qua đây chơi với em một lúc."
Đường Nhược Dao ngạc nhiên hỏi: "Tại sao?"
Tần Ý Nùng cười một lúc, mới nói: "Nó nói một mình em rất đáng thương, còn nói chị làm bạn gái không nên lạnh nhạt em như thế."
Đường Nhược Dao linh hoạt động đậy, gõ chữ nhanh như bay, thêm một mục vào bài luận "Luận bàn khó khăn và cách giải quyết trong sự phát triển quan hệ mẹ con phức tạp" của mình. Cô nghĩ nghĩ, làm thêm một bài luận nữa, híp mắt, gõ lên: "Phân tích tâm lí nhi đồng trước tuổi đi học IQ cao."
Đối với sự chuyển biến quan hệ với Ninh Ninh, Đường Nhược Dao dần dần tìm về tự tin trong quá trình hoàn thiện luận văn. Quá trình theo đuổi Tần Ý Nùng giống như thầy trò Đường Tăng trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn để thỉnh kinh, đến mẹ đứa trẻ cô cũng có thể theo đuổi được, đứa trẻ này cũng mới chưa tới bốn tuổi, sớm muộn gì cũng bắt được tới tay.
Tần Gia Ninh là đứa trẻ rất lương thiện cũng rất dễ mềm lòng, đại khái là chịu ảnh hưởng của Tần Ý Nùng. Tuy lợi dụng sự lương thiện của bạn nhỏ là hành vi vô liêm sỉ, nhưng Đường Nhược Dao vẫn xấu hổ lựa chọn cách thức này.
Tần Ý Nùng vốn dĩ định ở nhà mấy ngày với Đường Nhược Dao, sau đó mới thực hiện phương pháp Đường Nhược Dao đưa ra cho cô ấy, nhưng không ngờ lại gặp tình huống đột ngột, khiến kế hoạch diễn ra trước thời gian.
"Mẹ về sớm nhé." Ninh Ninh đứng trước cửa tạm biệt Tần Ý Nùng, quay mặt nhìn Đường Nhược Dao, đôi mắt to long lanh tràn ngập lúng túng, "Cô Đường không ra ngoài cùng mẹ sao ạ?"
Đường Nhược Dao thể hiện kĩ năng diễn xuất Ảnh hậu, lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Tần Ý Nùng có một tia tủi thân cùng không nỡ.
Ninh Ninh ngạc nhiên "a" một tiếng, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Tần Ý Nùng phối hợp màn biểu diễn của Đường Nhược Dao, nói: "Mẹ phải ra ngoài làm việc, dẫn theo cô Đường làm gì?"
Ninh Ninh cắn môi dưới hồng hào, nói: "Nhưng..."
Tần Ý Nùng ngồi xổm xuống, kiên nhẫn dẫn dắt nó: "Nhưng cái gì?"
Ninh Ninh nhích đến bên tai Tần Ý Nùng, nhỏ tiếng bất bình thay Đường Nhược Dao: "Buổi chiều mẹ không ở cùng cô Đường, buổi tối lại đi mất."
Tần Ý Nùng thiếu chút nữa cười thành tiếng, hai tay nắm lấy vai cô gái nhỏ, nói: "Mẹ ở cùng cô Đường, không phải con không vui sao?" Nếu không cũng không giữ lấy cô ấy cả chiều không buông.
"Con không có." Ninh Ninh lập tức nói.
"Được rồi, Ninh Ninh không có." Tần Ý Nùng cười phụ họa cô bé.
Ninh Ninh mím môi, giống như đang quyết tâm rất lớn, nũng nịu thương lượng với Tần Ý Nùng, nói: "Mẹ ở cùng cô ấy đi, nhưng không thể vượt quá thời gian ở cùng con, phải bằng nhau, được không?"
Tần Ý Nùng làm mặt nghiêm túc: "Vậy không được, mẹ phải ở cạnh Ninh Ninh."
Mặt nhỏ của Ninh Ninh rũ xuống, ánh mắt nhìn Đường Nhược Dao ngập tràn hổ thẹn.
Hai người lớn quay vòng vòng đứa trẻ con.
Hai người Đường Nhược Dao và Ninh Ninh tiễn Tần Ý Nùng đến cửa nhà.
Quan Hạm đi cùng Tần Ý Nùng tới nơi ở của Đường Nhược Dao.
Lúc lên xe, Quan Hạm quay đầu nhìn một cái, ánh đèn trắng dịu ở hành lang chiếu xuống, Đường Nhược Dao và Ninh Ninh đứng đó, cùng nhìn theo bọn họ, nhìn thế nào cũng rất có tướng mẹ con.
Đường Nhược Dao nắm lấy tay Ninh Ninh, Ninh Ninh không từ chối.
Nếu nhớ không nhầm, đây có lẽ là lần đầu tiên Đường Nhược Dao nắm lấy tay cô gái nhỏ.
Quan Hạm: "..."
Không hổ là cô, cô Dao.
Lại nhìn ánh mắt bình tĩnh của Tần Ý Nùng, ngồi ngay phía sau xe, khóe môi khẽ cong lên ý cười.
Không ngờ mắt to mày rậm như Tần Ý Nùng cũng phản bội cách mạng, lại liên thủ với Đường Nhược Dao trêu đùa một đứa trẻ!
Quan Hạm đột nhiên cảm thấy hoạt động tâm lí của bản thân phía trên có chút quen tai, cô nghĩ nghĩ, hình như là lời nhóm tấu hài 405 từng nói. Cho nên cô mới ấn tượng sâu sắc như thế, là bởi khoảng thời gian này, đám trẻ kia lại kéo cô cùng chơi game, cách một thời gian lại trải qua lễ rửa tội của nhóm tấu hài ấy. Khiến người ta buồn bã nhất là, trình độ của Quan Hạm vẫn không tiến bộ.
Hứng thú của Quan Hạm có thể kéo dài thêm một chút, đến lúc nhìn thấy Phó Du Quân trả thù cho mình.
Phó Du Quân không nói tại sao, cô cũng không hỏi tại sao, hai người rất ít khi nói chuyện riêng. Phó Du Quân rất chăm chỉ, không phải là quay phim thì là trên đường đi quay phim, cũng chịu được khổ cực, thỉnh thoảng sẽ đăng trạng thái mới trên trang cá nhân, phần lớn đều là hoạt động thường ngày trong đoàn làm phim, kết hợp cùng một bức tự sướng.
Góc độ tự sướng chọn rất tốt, Quan Hạm không nói ra được cụ thể chỗ nào xinh đẹp, chính là xinh đẹp, khí chất còn tốt hơn. Diễn viên, còn là diễn viên trải qua khảo nghiệm của thị trường, muốn xấu xí cũng không thể xấu xí được.
Ánh mắt nhìn người của Quan Hạm rất chính xác, Phó Du Quân là kiểu người rất biết cách làm người, giao tiếp rộng, đi đến đâu cũng hòa nhập được. Nhưng đổi góc độ khác để nghĩ, tâm tư của kiểu người này che giấu rất sâu, Quan Hạm ngày ngày tiếp xúc với đủ loại người, trước mặt còn có bà chủ Tần Ý Nùng khó đoán ý nhất, quả thật không muốn tự tìm phiền phức, cô cũng lười đoán xem đối phương đang nghĩ gì.
Kéo cô chơi game thì chơi, không thì thôi, tình bạn của hai người đơn thuần duy trì trong game là tốt nhất.
"Ngây người gì đấy?" Tần Ý Nùng ngẩng mắt lên, phát hiện đại tổng quản của mình có chút mất hồn hiếm thấy.
Hôm nay Quan Hạm mất hồn mấy lần, có lúc còn lộ ra vẻ mặt kì quái, lướt qua nhanh chóng. Nhưng bình thường đều là lúc Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao đều có mặt ở hiện trường, lúc chỉ có một mình Tần Ý Nùng rất hiếm khi xuất hiện tình huống mất hồn như vậy.
Quan Hạm rũ mắt, nói: "Không có gì ạ."
Tần Ý Nùng đột nhiên hỏi: "Bao lâu rồi em chưa được nghỉ?"
Quan Hạm: "???"
Từ sâu trong ánh mắt của Tần Ý Nùng lướt qua một tia hổ thẹn, trên mặt nghiêm túc nói: "Đại khái tôi sẽ ở nhà một thời gian, nếu tôi không gọi điện thoại cho em, em có thể không cần tới."
Quan Hạm có chút bị đả kích.
Tần Ý Nùng khụ khụ: "Em yên tâm, nghỉ phép cũng sẽ tính tiền lương cho em."
Quan Hạm giống như cái bóng trong nhà Tần Ý Nùng, quen với những nơi cô ấy nhìn một cái là thấy, có thể tùy sai bảo dặn dò bất cứ lúc nào. Vốn dĩ Tần Ý Nùng không cảm thấy gì, bởi vì vẫn luôn như thế, huống hồ, cô ấy và Đường Nhược Dao muốn làm gì đó, có thể lên phòng tầng trên. Nhưng buổi trưa không khí vừa thích hợp, sau khi Đường Nhược Dao trực tiếp quỳ gối cầu... làm bạn gái, đang định chị chị em em thêm một lúc, hai người mới phát hiện bên cạnh có bóng đèn công suất lớn đang phát sáng, nhất thời cả người đều mất tự nhiên.
Trong mắt Quan Hạm mang theo u oán, nói: "Chị Tần."
Vành tai Tần Ý Nùng thoáng đỏ, đưa ra hai ngón tay: "Gấp đôi. Thời gian này em vất vả rồi."
Quan Hạm nghe lời: "Vậy ngày mai em sẽ không tới nữa, chị có chuyện gì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho em."
Tần Ý Nùng vô cùng ngại ngùng, khẽ ừ một tiếng.
Cô ấy lấy kính râm, đeo lên, dựa đầu vào ghế nghỉ ngơi.
Quan Hạm nhìn vệt đỏ không dễ phát giác sau tai của Tần Ý Nùng, vô cùng chua xót nghĩ: Đây có lẽ là miếng đường cuối cùng trong thời gian này bản thân có thể nếm được từ con thuyền của mình.
...
"Cô Đường nếm thử xương sườn đi ạ." Ninh Ninh gắp xương sườn vào thìa, đưa thìa lên phía trước. Cô bé sinh ra mấy phần tâm tư đồng bệnh tương liên với Đường Nhược Dao, ngoài ra, còn cả chút thương hại kì lạ.
Cô Đường không những không thông minh, còn không được mẹ ở cạnh, đáng thương quá.
Đường Nhược Dao tiếp nhận không có gì áy náy, lộ ra một nụ cười: "Ninh Ninh cũng ăn đi." Cô lịch sự dùng đũa gắp miếng bánh ngó sen vào trong bát của bạn nhỏ, thổi thổi, nói, "Cẩn thận nóng."
"Cảm ơn cô Đường." Bạn nhỏ rất lịch sự, lễ nghi trên bàn ăn cũng vô cùng hiểu biết.
Cô bé cầm đũa không vững, nhưng không thấy được nửa phần gấp gáp, mặt mày bình tĩnh, động tác thong thả, nhã nhặn vô cùng.
Bình tĩnh phong độ hơn rất nhiều người lớn.
Đây là con gái của cô.
Đôi mắt Đường Nhược Dao vô thức cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, cảm giác bản thân sắp mất hồn rồi, vội vàng thu tầm nhìn lại. Nếu hiện tại cô đang quay một bộ phim, chắc chắn sẽ là bộ phim cô quay hỏng nhiều lần nhất trong đời này.
Kỷ Thư Lan và dì Phương trao đổi một ánh mắt, nhìn ra vẻ mù mờ giống hệt nhau trong mắt đối phương.
Ăn cơm xong Đường Nhược Dao giúp hai người già thu dọn bát đĩa, dì Phương vội nói: "Để chúng tôi làm là được."
Đường Nhược Dao kiên trì.
Cuối cùng được phân nhiệm vụ lau bàn ăn, Đường Nhược Dao vừa lau bàn, vừa nhìn Tần Gia Ninh đứng bên bàn ôm đồ chơi nhồi bông cùng mình, cầm lòng chẳng đặng lộ ra nụ cười hiền từ của mẹ trên mặt.
Bản thân cô không phát hiện, vui vẻ trong mắt mình dạt dào tới nỗi trào ra ngoài.
Nhưng bạn nhỏ rất mẫn cảm, đặc biệt là với bạn nhỏ tâm tư tinh tế như Ninh Ninh, Đường Nhược Dao không hề che giấu tình yêu khiến cô bé không biết làm sao, chỉ ôm chặt lấy đồ chơi nhồi bông trong tay.
Mối quan hệ của Ninh Ninh rất nhỏ, ở trường vì nguyên nhân gia đình, bạn học sẽ nói lời không hay, tâm tư cô bé mẫn cảm, liền xa cách những người đó theo bản năng, cộng thêm trưởng thành sớm, rất ít khi kết bạn. Trưởng bối càng không cần nhắc, Tần Ý Nùng ước gì có thể che giấu con bé vào một không gian khác, Kỷ Thư Lan, dì Phương, Kỷ Vân Dao, vậy là hết rồi.
Đường Nhược Dao không giống bọn họ, cô là bạn gái của mẹ.
Cô bé không biết phải xây dựng mối quan hệ giao tiếp bình thường với cô thế nào.
Đường Nhược Dao: "Hả?"
Cô nhìn cô gái nhỏ mím môi, bóng lưng đột nhiên chạy mất, khẽ nhíu mày lại.
Đường Nhược Dao còn muốn tiếp tục dọn dẹp phòng bếp, bị hai người già bắt tay đuổi ra.
Ninh Ninh bật tivi, mở bộ phim hoạt hình của Mỹ.
Đường Nhược Dao không biết, lên mạng tìm kiếm tên phim, tìm kiếm tóm tắt nội dung, cô tìm hiểu tương đối, muốn nói chuyện phim hoạt hình với bạn nhỏ, tìm chủ đề chung, sau đó nhìn thấy Ninh Ninh tắt tivi đi.
Đường Nhược Dao: "???"
Bạn nhỏ lại muốn chạy, Đường Nhược Dao không nhịn được hỏi một câu, "Ninh Ninh, cháu đi làm gì thế?"
Tần Gia Ninh ngoan ngoãn đáp: "Làm bài tập ạ."
Đường Nhược Dao nói: "Không phải hôm nay không đi học sao?"
Tần Gia Ninh im lặng một lúc, ngửa mặt lên hỏi cô: "Mẹ cháu có nói tại sao cháu không thể đi học không ạ?"
Giáo dục là một môn học. Đường Nhược Dao vốn dĩ ngồi trên sô-pha, từ trên cao nhìn xuống, cô nhớ lại mỗi lần Tần Ý Nùng nói chuyện đều cố tình ngồi xổm xuống, duy trì tầm nhìn bằng với cô bé, vội học theo, đi tới quỳ một chân xuống, trả lời: "Bởi vì bên ngoài có người xấu, đợi mẹ đánh đuổi người xấu đi, cháu có thể đi học lại, nhưng cháu không cần lo lắng, mẹ sẽ mời giáo viên đến nhà cho cháu."
"Mẹ là siêu anh hùng sao ạ?" Đôi mắt Ninh Ninh đột nhiên sáng lên.
"Đúng thế." Đường Nhược Dao cười cười.
"Vậy cô là gì ạ?" Ninh Ninh nghiêng đầu, hiếu kì hỏi.
"Cô à, cô là chân chạy việc cho siêu anh hùng, bảo vệ hậu cần, cháu biết không?"
Ninh Ninh thật thà lắc đầu, tỉ mỉ nói: "Cô có muốn nói cho cháu không ạ?"
Hỏi vấn đề cũng lịch sự như thế, thiên sứ bảo bối đến từ đâu thế, Đường Nhược Dao cảm thấy nhịp tim của bản thân đập nhanh tới mức sắp không ổn rồi.
Khát vọng theo đuổi tri thức mạnh là chuyện tốt, ít nhất Đường Nhược Dao tìm được cơ hội nói chuyện với cô bé.
"Bảo vệ hậu cần chính là..." Đường Nhược Dao ôm cô bé lên sô-pha, kiên nhẫn giải thích cho nó, rất nhiều danh từ bạn nhỏ nghe không hiểu, từng câu từng câu "Là gì ạ?" hỏi ra, Đường Nhược Dao trả lời được liền trả lời, không trả lời được liền dùng máy tính tìm kiếm cho cô bé, tuyệt đối không qua loa.
Tần Ý Nùng nhìn nhật kí trò chuyện chỉ gửi không đáp trên màn hình điện thoại, mặt mày cau lại.
Không phải Đường Nhược Dao bảo mình gửi tin nhắn cho em ấy sao? Tại sao mình gửi rồi mà em ấy lại không có lấy chút động tĩnh nào thế?