Chương 156: Làm diễn viên mà thật không biết xấu hổ
Cơ thể rất nặng, một hồi tứ chi như bị đóng đinh lên, dính chặt trên giường bệnh, một hồi lại giống như cả người chìm trong biển tối tăm, bốn phía đều bị một tầng nước ngăn cách, mênh mông, xa xôi, mù mịt.
Tần Ý Nùng trôi theo dòng nước biển, cơ thể không có chút sức nào.
Mí mắt cũng rất nặng, nặng như ngàn cân, đè lên phía trên con ngươi, Tần Ý Nùng vẫn đang đối kháng với sức mạnh giam cầm cơ thể mình, không biết qua bao lâu, cô ấy cảm thấy tứ chi tê liệt của mình có cảm giác.
Cô ấy thử cử động ngón áp út, sau đó chớp chớp mi mắt, dần dần mở mắt ra.
Mùi thuốc khử trùng quen thuộc trong bệnh viện luồn vào mũi, lọt vào mắt là trần nhà trắng xóa, dịch tầm nhìn xuống dưới, là một khuôn mặt xa lạ - nói là xa lạ, là bởi vì trước nay Tần Ý Nùng chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt này khi cô ấy tỉnh lại trên giường bệnh, thực tế mà nói, Tần Ý Nùng từ chối tất cả mọi khả năng để Đường Nhược Dao nhìn thấy dáng vẻ của mình thế này.
Yếu ớt, xác xơ, nhợt nhạt, bệnh tật, có lẽ còn cả chút xấu xí.
Bản năng Tần Ý Nùng lóe lên một suy nghĩ trốn tránh, nhưng trong thời gian cực kì ngắn ngủi lại lựa chọn từ bỏ.
Bởi vì trong mắt Đường Nhược Dao dần dần trào ra nước mắt.
Nước mắt rơi xuống từ mí mắt, thấm vào trong ga giường màu trắng trên đầu giường, rõ ràng không chạm vào da thịt cô ấy, nhưng khiến trái tim Tần Ý Nùng nóng hổi.
Tay Đường Nhược Dao vẫn nắm lấy cô ấy, Tần Ý Nùng cử động ngón tay, tìm được kẽ tay cô rồi luồn vào, dùng sức lực duy nhất cô ấy có thể sử dụng khẽ lay động cô, khóe mắt của đôi mắt hoa đào phong lưu đa tình rũ xuống, lộ ra mấy phần đáng thương rõ ràng.
Giống như đứa trẻ làm sai.
Đường Nhược Dao không phải là người thích khóc, tuy tình tiết cảnh tượng này nếu đặt trong tiểu thuyết, đáng để vùi đầu vào mu bàn tay Tần Ý Nùng nghẹn ngào khóc lóc, để biểu đạt nỗi sợ hãi "trải qua kiếp nạn người vẫn bình yên" của cô với Tần Ý Nùng, nhưng thực tế Tần Ý Nùng giỏi giang quá, quen lừa trời dối đất, cứng rắn nâng cao tiềm năng chỉ số tiếp nhận của Đường Nhược Dao lên không ít.
Cho nên cô chỉ rơi một giọt nước mắt, đỏ vành mắt, quay đầu dùng giấy lau đi.
Đường Nhược Dao còn từng nghĩ có nên thuận tiện khóc lớn một phen, triển khai khổ nhục kế, khiến Tần Ý Nùng lo lắng, xem Tần Ý Nùng y còn dám giẫm đạp sức khỏe của bản thân bừa bãi như vậy không. Cô ấy không thương tiếc bản thân, cũng không thể không thương tiếc Đường Nhược Dao.
Hơn nữa, suy cho cùng là niềm vui khi nhìn thấy Tần Ý Nùng tỉnh lại chiếm ưu thế, Đường Nhược Dao cũng không nỡ để Tần Ý Nùng chịu đựng đau lòng buồn bã quá mức, dù sao sau này cô sẽ ở bên cô ấy, không để cô ấy có lần sau.
Đường Nhược Dao cúi người sờ trán cô ấy, dịu dàng hỏi: "Có khó chịu chỗ nào không?"
Tần Ý Nùng lắc đầu, phát hiện đầu choáng váng, sửa thành nói chuyện, cô ấy hé miệng, nhưng không phát ra âm thanh, làm khẩu hình miệng: "Nước..."
Đường Nhược Dao lấy ống hút đút nước cho cô ấy.
Yết hầu bỏng rát của Tần Ý Nùng đỡ hơn, nói: "Có chút choáng đầu, có lẽ là ngủ lâu, không sao."
Đường Nhược Dao ấn chuông đầu giường, vừa nghe những lời này của Tần Ý Nùng liền trào lên cơn tức, nói: "Chị là bác sĩ sao? Cần có lẽ của chị à? Chị nói không sao thì không sao chắc?"
Tần Ý Nùng chớp chớp mắt, vẻ mặt mù mờ.
Tại sao bạn gái của mình lại đột nhiên nổi nóng thế này?
Đường Nhược Dao nổi giận chiếm ưu thế nắm quyền, giọng điệu không hiền hòa, nói: "Ai bảo chị chớp mắt?"
Tần Ý Nùng ngay lập tức mở mắt thật to, vô cùng nghe lời.
Đường Nhược Dao: "Khoe mắt chị to à?"
Tần Ý Nùng hồi phục bình thường, tủi thân mím môi.
Đường Nhược Dao vừa tức vừa thương, yêu thương mãnh liệt, không tiếp tục nói nặng lời nữa, nắm lấy tay cô ấy, há miệng cắn xuống, lưu lại dấu răng mờ mờ trên mu bàn tay Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng phản ứng rất nhanh, vội vàng nhíu mày lại, giả vờ như bị đau.
Đường Nhược Dao mềm lòng như bột nhão.
Khi bác sĩ đẩy cửa bước vào, Đường Nhược Dao đang nhắm mắt hôn lên mu bàn tay của Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng cúi đầu nhìn đỉnh đầu đen láy của cô, khóe mắt khẽ cong lên, ánh mắt dịu dàng tới nỗi có thể hòa tan thành nước.
Bác sĩ hắng giọng: "Khụ."
Ánh mắt Quan Hạm đi theo phía sau bác sĩ tự động biến thành màn trập.
Vẻ mặt Đường Nhược Dao bối rối, đứng dậy nhường lại vị trí, để bác sĩ kiểm tra.
"Có chỗ nào khó chịu không?" Bác sĩ hỏi.
Tần Ý Nùng tỉ mỉ cảm nhận một lúc, thành thật trao đổi, nói: "Choáng đầu, toàn thân vô lực, tức ngực, có chút khó thở..."
Đường Nhược Dao ở một bên nghe được: "..."
Người phụ nữ chết tiết! Lại lừa cô!
Bác sĩ kiểm tra xong ra ngoài, lại đến y tá đi vào, thay nước truyền mới cho Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng nhìn Đường Nhược Dao quay lưng với mình, ngồi ở một nơi xa, nuốt nước trong khoang miệng, lên tiếng nói: "Dao Dao."
Đường Nhược Dao không muốn để ý cô ấy, giả vờ nghịch điện thoại.
Sau đó liền truyền tới tiếng cạch cạch từ giường bệnh, dường như Tần Ý Nùng đang giãy giụa ngồi dậy, Đường Nhược Dao quay đầu, quả nhiên nhìn thấy hai tay Tần Ý Nùng chống lên mặt giường, thử ngồi nửa người dậy.
"Tần Ý Nùng!" Đường Nhược Dao nghe được âm thanh nghiến răng nghiến lợi của bản thân.
Đồng tử Tần Ý Nùng hiện lên bóng dáng người phụ nữ trẻ tuổi nhanh chân xông tới, cô đè lấy vai cô ấy để Tần Ý Nùng nằm lại, tức tới đỏ con mắt: "Khi nào chị mới có thể giữ gìn cơ thể mình cho tốt đây? Nếu chị... nếu xảy ra ngộ nhỡ, chị có từng nghĩ tới em..."
Em phải làm sao đây?
Cô không nói tiếp được nữa, ngửa vành mắt đỏ ửng lên nhìn trần nhà.
Tần Ý Nùng kéo lấy tay áo Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao hất ra.
Cô ấy lại kéo.
Đường Nhược Dao hung dữ nói: "Làm gì thế?"
Tần Ý Nùng im lặng, âm thanh khe khẽ: "Chị muốn đi nhà vệ sinh." Nhịn tiểu cả một ngày, bàng quang của cô ấy cũng không chịu đựng được.
"..." Đường Nhược Dao hỏi, "Sao vừa nãy chị không nói?"
Tần Ý Nùng chu môi, nói: "Chẳng phải em không để ý chị sao?"
Đường Nhược Dao: "..."
Còn oan ức chị ấy chắc?
Tần Ý Nùng níu lấy tay áo cô, lắc lư, ánh mắt trong suốt xán lạn như trẻ nhỏ.
Đường Nhược Dao ảo não nghĩ: Làm diễn viên mà thật không biết xấu hổ.
Tần Ý Nùng không lên tiếng, nhưng ánh mắt rõ ràng viết lên: Đừng giận chị nữa mà, em xem chị đáng yêu thế này, em còn nhẫn tâm tức giận với chị sao?
Đường Nhược Dao không nhịn được cười, tới khoảnh khắc cuối cùng mới miễn cưỡng kiềm chế được, trưng mặt lạnh, không cảm xúc nói: "Em dìu chị đến nhà vệ sinh."
Tần Ý Nùng nghĩ trong lòng: Chà, lần này khó dỗ rồi.
Sức khỏe Tần Ý Nùng yếu ớt tới bước này, dường như cô ấy không cách nào tự mình đi lại, một tay Đường Nhược Dao giơ cao chai nước truyền, một tay tránh không chạm vào tay trái truyền nước của cô ấy, vòng lấy eo Tần Ý Nùng, đi từng bước từng bước về phía nhà vệ sinh.
May mà thể lực của Đường Nhược Dao mạnh hơn phụ nữ bình thường rất nhiều, nếu không một mình cô thật sự không chắc có thể ứng phó được.
Vừa vào cửa nhà vệ sinh, Tần Ý Nùng liền dùng ánh mắt tự nhiên nói: "Được rồi, em ở ngoài đợi chị."
Đường Nhược Dao hỏi: "Một mình chị được không thế?"
Tần Ý Nùng nói: "Được."
Đường Nhược Dao nhàn nhạt nói: "Chị thử một mình cho em xem?" Đi đường còn không nổi, vẫn hi vọng một mình có thể đi vệ sinh sao?
Tần Ý Nùng ấp úng rất lâu.
Đường Nhược Dao mở nắp bồn cầu cho cô ấy, cúi đầu rút giấy vệ sinh bên cạnh vào tay, làm chuẩn bị xong, nhàn nhạt nói: "Có chỗ nào của chị mà em chưa từng thấy? Cho dù lúc trước không thấy, tương lai cũng sẽ thấy, ngại cái gì?"
Mặt mũi Tần Ý Nùng đỏ bừng.
Đường Nhược Dao nhìn cô ấy, nghĩ nghĩ, nhét giấy vệ sinh vào tay cô ấy, nói: "Cầm hộ em." Sau đó liền tự ý đưa tay về phía quần lót của Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng phản ứng kịch liệt tránh đi, "Chị... tự chị làm!"
Đường Nhược Dao biết da mặt Tần Ý Nùng mỏng ghê gớm, không cưỡng cầu, tự giác quay người lại: "Nếu không được thì gọi em, đừng cậy mạnh."
Tần Ý Nùng khẽ ừ một tiếng.
Đường Nhược Dao nghe được tiếng động sau lưng, cô muốn thông qua tiếng động phán đoán Tần Ý Nùng có nơi nào không khỏe hay không, nghe một lúc mặt mình cũng nóng lên, vô cùng kì quái.
Rõ ràng hai người đã từng làm chuyện thân mật nhất thế gian, nhưng trong không gian chật hẹp này cảm nhận được cảm xúc khác biệt, một loại là kích động long trời lở đất, một loại là cuộc sống không ngừng nghỉ luân chuyển.
Đường Nhược Dao đỡ Tần Ý Nùng nằm lại giường, Tần Ý Nùng nhắm mắt không dám nhìn cô, tứ chi căng chặt, biểu cảm trên mặt còn có mấy phần chết ngẩng cao đầu, mấy phần lạnh lẽo như đã chết.
Đường Nhược Dao cầm lòng chẳng đặng.
Thật ra cô từng lên mạng xem được một đoạn video, nói về một cặp đôi nếu yêu nhau lâu năm, cơ bản đều có thể làm mọi chuyện trước mặt đối phương, không cần suy nghĩ về hình tượng cá nhân. Cô tự cân nhắc một lúc, cảm giác bản thân còn rất mong chờ.
Đương nhiên, Tần Ý Nùng hiện tại cũng rất đáng yêu.
Cùng với đó, trong lòng Đường Nhược Dao cũng trào lên một nghi vấn: Trước đây rốt cuộc Tần Ý Nùng lại diễn thành dáng vẻ kia trước mặt mình? Rõ ràng là rung động nhưng giả vờ lạnh lẽo vô tình, rõ ràng chỉ là con thỏ con xấu hổ nhút nhát nhưng khoác lên mình da sói ngang ngược dịu dàng.
Ánh mắt Đường Nhược Dao nhìn tới những ngón tay trắng bóc thon dài trên mặt chăn của Tần Ý Nùng, vô thức nuốt nước bọt, cái này không thể giả vờ đúng không? Tình ý hỗn loạn cùng hưng phấn lúc đó của chị ấy không phải giả, lẽ nào chị ấy có hai bộ mặt, chỉ là tạm thời bị thỏ trắng nhỏ chiếm ưu thế?
Đường Nhược Dao phân tích Tần Ý Nùng tới vui vẻ, cho dù Tần Ý Nùng có nhắm mắt, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt đối phương khóa chặt trên mặt mình, thế là nhiệt độ trên mặt cô ấy không những không giảm, ngược lại càng ngày càng tăng cao.
Đường Nhược Dao đưa tay ra vuốt ve vành tai Tần Ý Nùng, lại di chuyển xuống dái tai trắng mịn, đầu ngón tay miết miết, Tần Ý Nùng mẫn cảm, không nhịn được mở mắt ra.
Đường Nhược Dao thu lại nụ cười, biểu cảm bình tĩnh.
Tần Ý Nùng nắm lấy mép chăn phía trên, chỉ lộ ra hai con mắt, hỏi: "Em làm gì thế?"
Đường Nhược Dao nhàn nhạt nói: "Không làm gì."
"Vậy em... miết tai chị làm gì?" Âm thanh càng ngày càng nhỏ.
"Em thích." Đường Nhược Dao làm như lẽ đương nhiên, "Có vấn đề gì sao?"
"... Không." Tần Ý Nùng cho rằng cô vẫn còn tức giận, lộ ra khuôn mặt vừa che đi, để cô tùy tiện miết, chỉ cần Đường Nhược Dao nguôi giận.
Đường Nhược Dao được tặng tới cửa đương nhiên sẽ không bỏ qua, ngón tay trắng mềm của bản thân miết qua miết lại trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Ý Nùng, thích không muốn rời tay, nhàn hạ nói chuyện với cô ấy: "Chị nói xem chị làm việc không phân biệt đêm ngày, uống rượu, nằm mơ ác mộng, tại sao da dẻ vẫn tốt thế này?"
Câu hỏi này quẩn quanh trong đầu cô rất lâu rồi.
Tần Ý Nùng nhướng mày, có chút kinh ngạc: "Da chị tốt sao?"
"Tốt mà." Đường Nhược Dao nói. Nói mười tám tuổi thì hơi phô trương, nhưng hai mươi tư hai mươi lăm cũng không ngoa, căng tràn mịn màng, không có mụn, cũng không có những thứ lộn xộn nào khác, ngay cả lỗ chân lông cũng chỉ nhìn thấy khi đứng dưới ánh sáng, đây còn là trạng thái mặt mộc, trang điểm một chút, đặt Tần Ý Nùng vào trong đám sinh viên cũng không có chỗ nào không cân đối.
Đường Nhược Dao thì không ổn, khi quay phim "Bản Sắc", trước mấy ngày khi cô đóng máy, áp lực quá lớn khiến buổi tối ngủ không ngon, trên trán bắt đầu nổi mụn, tuy nói là tan rất nhanh, nhưng cũng không bì được với Tần Ý Nùng ba mươi tuổi.
Tần Ý Nùng là minh tinh, đoàn đội trang điểm nhiều người như thế, nếu nói cô ấy không biết da dẻ của bản thân tốt thì là lừa người, ông trời ban tặng, không có cách nào. Tần Ý Nùng tự mình giơ tay lên sờ thử, thở dài nói: "Kém hơn nhiều so với ngày trước, chà, già rồi."
Đường Nhược Dao: "..."
Được chút lợi ích còn khoe mẽ!
Cô tức giận muốn cắn má Tần Ý Nùng, nghiến răng, nóng lòng muốn thử.
Nhưng đột nhiên thấy ánh mắt chăm chú nhìn mình, mặt mày dịu dàng, khẽ nói: "Là em đấy."
Đường Nhược Dao thu răng lại, ra sức hôn một cái lên má cô ấy, mặt mày tươi cười.
Tần Ý Nùng nhắm mắt cười lên.
Đường Nhược Dao hỏi: "Bình thường chị chăm sóc da thế nào? Dùng mĩ phẩm gì? Có đề cử loại nào không?"
Tần Ý Nùng cười cười mở mắt, nói không ngừng.
Chủ đề giữa các sao nữ với nhau chính là chân chất như thế.
Thể lực của Tần Ý Nùng không chống đỡ được, nói chuyện một lúc, liền lộ ra vẻ mệt mỏi, Đường Nhược Dao kịp thời dừng lại, hỏi cô ấy: "Mệt rồi à?"
Tần Ý Nùng cười cười, nói: "Không mệt."
Ánh mắt Đường Nhược Dao động đậy, không lên tiếng.
Tần Ý Nùng ngoan ngoãn sửa lời, nói thật: "Một chút."
"Một chút hay là rất nhiều?"
"Một chút chút." Tần Ý Nùng nói, "Chị muốn nói chuyện với em thêm một lúc nữa."
Đường Nhược Dao bị câu nói của người phụ nữ ấy dỗ dành, tâm tình thả lỏng, đôi mắt mang theo ý cười: "Đợi sức khỏe chị tốt rồi, sau này chúng ta có nhiều thời gian, cứ thong thả nói."
Tần Ý Nùng nhỏ tiếng lẩm nhẩm câu gì đó.
Đường Nhược Dao quay đầu cầm điện thoại, không nhìn thấy cô ấy mở miệng, lúc quay lại hỏi: "Vừa nãy chị nói gì thế?"
Tần Ý Nùng nói: "Không. Em muốn gọi điện thoại à?"
"Không ạ." Đường Nhược Dao trượt mở khóa màn hình, nghĩ đến thứ gì đó, đứng dậy tìm son môi trong túi xách, tô lên môi Tần Ý Nùng, nhìn sắc mặt tốt hơn nhiều, mới nói, "Em và Ninh Ninh gọi video, trước khi ra ngoài em đã đồng ý với con bé rồi."
"Em kết bạn với tài khoản Wechat của mẹ chị lúc nào thế?" Tần Ý Nùng sửng sốt nói.
"Sáng nay, lúc chị ngủ." Đường Nhược Dao nói. Không những kết bạn với Kỷ Thư Lan, mà cô còn kết bạn với cả dì Phương nữa.
Tần Ý Nùng: "..."
Đầu bên kia nhanh chóng nghe máy, xuất hiện trên màn hình là Ninh Ninh.
"Mẹ, cô Đường." Âm thanh trẻ con mềm mại truyền tới.
Cô Đường chuyển camera tới đầu giường, cho Tần Ý Nùng một ánh mắt, Tần Ý Nùng cười nói: "Ninh Ninh ở nhà có ngoan không?"
"Có ạ, sức khỏe của mẹ tốt hơn chút nào chưa ạ?"
"Tốt nhiều rồi, có cô Đường ở đây, mẹ sẽ không có chuyện gì đâu, mấy ngày nữa có thể về nhà rồi." Tần Ý Nùng tìm lỗ xỏ kim, tăng độ thiện cảm cho Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao cầm điện thoại giúp Tần Ý Nùng, ở bên cạnh lộ ra nụ cười tình cảm.
Ninh Ninh: "Tại sao con không thấy cô Đường đâu ạ?"
Cô Đường lập tức để bản thân xuất hiện trước ống kính, chụm đầu với Tần Ý Nùng, cùng nhau nhìn Ninh Ninh trong màn hình.
Không biết tại sao Ninh Ninh xấu hổ, quay mặt gọi: "Bà ngoại."
Kỷ Thư Lan đi tới, hỏi: "Sao thế?"
Ninh Ninh nói: "Bà nói chuyện với mẹ đi ạ."
Cô bé nhét điện thoại vào tay Kỷ Thư Lan, rồi chạy mất.
Đường Nhược Dao nhìn Tần Ý Nùng, cầm điện thoại đi sang một bên, đổi thành cuộc gọi thường, dán lên tai.
Kỷ Thư Lan phải ở nhà trông bạn nhỏ, cộng thêm có tuổi, không cùng đến bệnh viện, lúc chiều gửi mấy tin nhắn hỏi han Đường Nhược Dao, tình hình cơ bản bà đã nắm được, lúc này hỏi những thứ kiêng khem, nói ngày mai định hầm canh. Bảo Quan Hạm mang tới, hỏi cô có được không, trong giọng nói lộ ra một tia cẩn thận.
Đường Nhược Dao cẩn thận, nói phải hỏi Tần Ý Nùng mới có thể xác thực đáp án.
Tần Ý Nùng không lên tiếng, không đồng ý, nhưng cũng không từ chối.
Đường Nhược Dao trả lời Kỷ Thư Lan: [Có thể ạ]
Đưa nhật kí trò chuyện cho Tần Ý Nùng đọc, Tần Ý Nùng không nhịn được, lướt qua mấy trang, mới trả lại điện thoại cho cô. Cơn buồn ngủ kéo đến, cô ấy ngáp một cái.
Đường Nhược Dao nhỏ tiếng giục cô ấy: "Ngủ đi."
Tần Ý Nùng đè cơn buồn ngủ xuống, hỏi: "Em ngủ ở đâu?"
"Kia." Đường Nhược Dao hất cằm, chỉ vào giường trống bên cạnh.
Tần Ý Nùng nói: "Em không ngủ cùng chị sao?"
Trái tim Đường Nhược Dao mềm nhũn, cô rất muốn ngủ chung với Tần Ý Nùng, nhưng một tay đối phương còn đang truyền nước, ngộ nhỡ nửa đêm cô không cẩn thận đụng phải thì không hay. Cô nói: "Không được, tay chị..."
Tần Ý Nùng nhích sang một bên, vị trí trống đủ chỗ cho một người nằm.
Đường Nhược Dao đấu tranh: "Tướng ngủ của em không tốt."
Tần Ý Nùng nhìn cô chăm chú: "Em không ở cạnh chị không ngủ được."
Đường Nhược Dao bại trận sau một giây, khóe môi cong lên, khom lưng hôn lên trán người phụ nữ ấy: "Vậy em đi tắm đã."
Môi nhỏ của Tần Ý Nùng động đậy, không phát ra âm thanh, nhưng Đường Nhược Dao đã đọc hiểu ánh mắt của cô ấy: Nhanh một chút.
Đường Nhược Dao không chậm trễ thời gian, cầm quần áo vào nhà tắm, chín bỏ làm mười qua loa tắm rửa xong, tắt đèn bên cạnh Tần Ý Nùng rồi nằm thẳng xuống. Tần Ý Nùng đang mơ màng buồn ngủ tìm được tay cô, nắm lấy, nghiêng đầu đè lên vai cô, mặt mày thả lỏng, rất nhanh chìm vào cõi mộng.
Một tay Đường Nhược Dao gối sau đầu, nhìn ánh trăng lọt vào qua rèm cửa, nghe tiếng hít thở đều đều bên cạnh, dần dần ngủ say.
Tin tức Tần Ý Nùng nhập viện che giấu phần lớn mọi người, nhưng không che giấu được một số người.
Ngày hôm sau liền có người tới thăm bệnh.
Đầu tiên là người quản lí An Linh. Nói ra cũng trùng hợp, An Linh, nhận được lời dặn dò của Tần Ý Nùng chăm sóc Đường Nhược Dao suốt mấy năm, nhưng hai người chưa từng gặp mặt lấy một lần, hơn nữa An Linh thân là người quản lí, mức độ lộ diện vốn dĩ không bằng nghệ sĩ, cộng thêm nghệ sĩ Tần Ý Nùng cô dẫn dắt vô cùng khiêm tốn, bình thường cô đều ngồi yên ở văn phòng, rất ít khi lộ mặt.
Đường Nhược Dao tiễn Kỷ Thư Lan về, lại gặp được bạn tốt kiêm đối tác hợp tác của Tần Ý Nùng. "Bà An Linh" trong miệng Ninh Ninh thật ra còn chưa tới bốn mươi, lớn hơn Mục Thanh Ngô hai tuổi, vẻ ngoài tuy không xinh đẹp, nhưng ngũ quan đứng đắn, mặc bộ quần áo công chức màu xám đậm, khí chất trên người rất ưu tú thành thục.
"An Linh."
"Đường Nhược Dao."
Hai người thân thiện nắm tay nhau, Đường Nhược Dao nhận lấy hoa An Linh mang tới, đặt sang một bên.
An Linh cũng là lần đầu tiên mặt đối mặt với Đường Nhược Dao, cô im lặng đánh giá đối phương. Vóc người cao ráo, tuy nói không cần sinh con, nhưng cao một chút cũng không tệ. Vẻ ngoài không cần nói, mặt mày trắng như ngọc, con mắt màu hổ phách, tướng mạo cũng coi như tương xứng, khí chất trêu người cũng rất tốt. Chỉ là mặt mày tinh tế quá mức lạnh lẽo, nhìn qua rất lạnh lùng thờ ơ, không giống người nặng tình.
An Linh ngồi xuống đầu giường, thăm hỏi Tần Ý Nùng.
Đường Nhược Dao rót nước cho cô: "Mời dùng." Cho dù lễ nghi chu đáo, nhưng âm thanh cũng xa cách lạnh lùng.
Trái tim An Linh nghi hoặc, khách sáo nói: "Cảm ơn."
Đây không phải Tần Ý Nùng tự mình nghĩ nhiều chứ? Liệu có phải lão hồ ly ngã ngựa, bị tiểu hồ ly lừa gạt không?
Đường Nhược Dao gật đầu với cô, lấy hoa quả trong giỏ hoa quả An Linh mang tới, đi về phía nhà vệ sinh.
Mãi đến khi không nhìn thấy bóng lưng Đường Nhược Dao nữa, ánh mắt của Tần Ý Nùng mới thu lại.
Tay An Linh lắc lắc trước mặt cô ấy, xùy xùy nói: "Xem em bản lĩnh chưa kìa, bị một cô gái nhỏ mê hoặc tới thần hồn điên đảo."
Tần Ý Nùng ở trước mặt người khác, độ dày da mặt tăng theo cấp số nhân, lông mày cô ấy nhướng lên, khóe môi cong lên ý cười hờ hững, nói: "Tại sao không nói em ấy bị em mê hoặc tới hồn bay phách lạc?"
An Linh nhún vai: "Cái này thì tôi không nhìn ra."
Tần Ý Nùng mất hứng nói: "Là vì ánh mắt của chị không tốt."
An Linh nói: "Em chắc chắn cô ấy thật sự thích em chứ?"
"Em chắc chắn." Tần Ý Nùng có chút muốn rắc cơm chó, suy nghĩ lại thấy không tiện, nói, "À, tóm lại..." Còn chưa nói xong, cô ấy đã không nhịn được cười lên, "Thôi bỏ đi, em không nói nữa."
An Linh: "..."
Cô nghẹn họng không nói thành lời, người phụ nữ như vạn tuế nở hoa, thiếu nữ hoài xuân trước mặt, có còn là Tần Ý Nùng bản thân quen biết trước kia không?
Tần Ý Nùng biết mình mất kiểm soát, hắng giọng, chuyển chủ đề, nói: "Nói chính sự."
An Linh phì một cái: "Tôi với em chẳng có chính sự gì để nói cả, em đã liệt nửa người, lo lắng quan tâm bản thân đi."
Tần Ý Nùng khẽ cười bao biện thay bản thân: "Cái gì mà liệt nửa người chứ? Em khỏe lắm."
Đường Nhược Dao đi ra ngoài.
Trước tiên hỏi An Linh có muốn ăn hoa quả hay không, An Linh biểu thị không cần, Đường Nhược Dao liền cầm táo lên tay, ngồi bên cạnh Tần Ý Nùng, ngón tay linh hoạt gọt vỏ.
Khi có người ngoài, Đường Nhược Dao luôn im lặng, ngồi bên cạnh, chiếc cổ thon dài cúi xuống, lộ ra đường cong trắng bóc xinh đẹp.
Không biết tại sao, trái tim An Linh cũng tĩnh lại theo đó, ngay cả âm thanh nói chuyện cũng vô thức nhẹ đi không ít.
Trong phòng cũng im lặng, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua rèm cửa.
Vẻ mặt người phụ nữ trẻ tuổi chuyên tâm, nghe cuộc đối thoại của người yêu và đồng nghiệp, mặt mày điềm đạm, thậm chí lộ ra một tia xa cách, nhưng nếu tỉ mỉ quan sát, khi đến phiên người yêu nói chuyện, khóe môi cô sẽ thấp thoáng cong lên một độ cong rất nhỏ.
Đường Nhược Dao cắt táo thành miếng nhỏ, đặt vào đĩa cắm tăm lên, kiên nhẫn đút từng miếng từng miếng cho Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng nhai táo, đột nhiên nở nụ cười với Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao không nhịn được cười theo, nụ cười khiến đôi mắt biến thành hình trăng khuyết, hàm răng trắng bóc, dường như có chút trẻ con, nào có dáng vẻ lạnh lùng ban nãy.
Không khí lập tức ngập tràn bong bóng màu hồng.
Rõ ràng hành động không có gì quá đáng, nhưng lại ngập mùi ân ái như không có người bên cạnh.
An Linh: "..."
Mình nên ở gầm xe, không nên ở đây.
Chẳng trách Quan Hạm không ở đây, thì ra sớm đã có kiến thức rõ ràng.
Nhưng hôm nay An Linh thật sự phải tới đây một chuyến, không phải đơn thuần tới thăm Tần Ý Nùng, cô tới tìm Đường Nhược Dao có chuyện, dứt khoát gộp chung lại cùng làm.
Đường Nhược Dao bị An Linh gọi ra ngoài một mình, ánh mắt có mấy phần nghiêm túc, nói: "Phòng làm việc Hỷ Tư tôi nói với em lúc trước em còn nhớ không?"
Đường Nhược Dao gật đầu.
Chính là truyền thông tiết lộ Ninh Ninh đầu tiên.
An Linh nói: "Sập tiệm rồi, sáng hôm nay, tài khoản marketing hơn mấy triệu fan của bọn họ cũng bay màu rồi, không tìm được trên Weibo."
Đường Nhược Dao hỏi: "Là ai làm ạ?"
Nếu là An Linh, An Linh sẽ không dùng giọng điệu này.
Ánh mắt An Linh trầm xuống, nói: "Không biết." Chuyện này mới tung ra mấy ngày, trong thời gian ngắn ngủi có thể khiến một Phòng làm việc lớn như thể đóng cửa, ngay cả con đường mưu sinh trên mạng cũng bị chặt đứt, ai có thể làm được? Ít nhất An Linh không làm được.
Ánh mắt Đường Nhược Dao trầm ngâm suy nghĩ, sau một lúc, hỏi: "Chị cảm thấy là địch hay bạn?"
An Linh lắc đầu.
Điện thoại trong túi An Linh đột nhiên ù ù rung lên.
An Linh nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, làm động tác với Đường Nhược Dao, đi sang một bên nghe máy.
Trong thời gian chờ đợi, Đường Nhược Dao mở Weibo ra, quả nhiên phát hiện một tiêu đề liên quan tới tài khoản phóng viên của Phòng làm việc Hỷ Tư xuất hiện trên hot search, Phòng làm việc Hỷ Tư nổi tiếng dựa vào tiết lộ tin tức chấn động, có một tài khoản marketing nổi tiếng, tên là Trương Hỷ Tư, Weibo xác nhận là "Phóng Viên Số Một Phòng Làm Việc Hỷ Tư", đương nhiên không phải tên thật. Nhưng tin tức tung ra của công ty truyền thông này không giống với những công ty truyền thông khác, tài liệu trước giờ đều vô cùng chân thật, cho nên thu hoạch được một lượng lớn fan hóng chuyện.
Ngay cả người không quan tâm hóng hớt như Đường Nhược Dao, cũng từng nghe thấy cái tên "Trương Hỷ Tư". Theo như cô biết, không ít minh tinh từng hợp tác với Phòng làm việc Hỷ Tư, vì để tạo chủ đề, tạo nhiệt độ, chủ động liên hệ với đối phương yêu cầu tiết lộ tin tức; cũng có minh tinh thật sự bị tiết lộ tới mức không kịp trở tay, ví dụ như những tin tức ngoại tình mới mẻ hàng năm, trở thành phần chủ lực.
Có minh tinh đưa ra cái giá cao cho "Trương Hỷ Tư" để mua lại những tin tức chưa bị công khai của người đó. Cũng có người dứt khoát không làm gì cả, nổi giận tố cáo "Trương Hỷ Tư" lên tòa án, Phòng làm việc Hỷ Tư có lúc thắng lúc thua, nhưng trước giờ vẫn đứng sừng sững không đổ trong giới giải trí, thậm chí càng ngày càng nổi tiếng.
Lần này Phòng làm việc Hỷ Tư giành được tin độc quyền của Tần Ý Nùng, càng khiến người ta nhìn ta nhìn thấy mức độ đào bới tin tức của bọn họ sâu rộng thế nào, khiến mọi người không rét mà run. Không ít đoàn đội minh tinh đều đánh giá lại quan hệ với đối phương, thế giới này ai không có tư liệu bẩn, không có người ta cũng có thể biên tập cho mình.
Nhiều năm qua, người tinh tường có thể nhìn ra, Phòng làm việc này có lẽ có chút bối cảnh, không dễ chọc vào. Nhưng Phòng làm việc tưởng chừng như có bối cảnh này, đang khi làm ăn hưng thịnh nhất, bỗng nhiên trong một đêm mai danh ẩn tích, "Trương Hỷ Tư" bay màu rồi, không còn thứ gì hết.
[Sáng này tôi thức giấc, tìm Trương Hỷ Tư hóng hớt như thường lệ, phát hiện không tìm được tài khoản này trong danh sách theo dõi, một mình tôi bị vậy sao?]
[Tôi cũng thế, mẹ khỉ, niềm vui của tôi biến mất rồi ư]
[Bị ai báo cáo rồi sao?]
[Làm gì đến mức ấy, nói chuyện về minh tinh cũng không được sao? Mọi người tiêu tiền cho bọn họ, lấy bọn họ ra làm niềm vui là phạm pháp sao?]
"Tài Khoản Trương Hỷ Tư Bay Màu" nóng hừng hực, cư dân mạng cơ bản đang gào khóc, chỉ có mấy bình luận biểu thị, loại tài khoản marketing suốt ngày tung tin đồn về minh tinh, sớm muộn gì cũng nên đóng cửa, mấy người trong bình luận còn đuổi theo mắng chửi chủ nhân bình luận này.
Nhưng việc này còn chưa kết thúc.