Chương 174: Người yêu của tôi muốn tôi tới
Trong thời gian dưỡng bệnh, bởi vì tiếp nhận tín hiệu bất lực cùng mệt mỏi đến từ cơ thể với tần suất cao, nên một dạo Tần Ý Nùng cho rằng bản thân không cách nào hồi phục lại như trước kia, nhưng sau khi trở về từ Disney, cô ấy cảm nhận rõ ràng được những mệt mỏi kia đang rời xa bản thân, ngày qua ngày dần trở nên thư thái.
Mấy ngày trước lễ trao giải Kim Hòe, cô ấy bắt đầu tập thể lực, trên máy chạy bộ trong phòng tập thể hình dưới tầng một từ một người, trở thành hai người, Tần Ý Nùng cũng không tiếp tục nhìn Đường Nhược Dao tập luyện mà thèm thuồng nữa.
Thỉnh thoảng Đường Nhược Dao phải ra ngoài chạy lịch trình, còn Tần Ý Nùng những ngày này cửa lớn không ra cửa ngách không vào, Ninh Ninh đã quen với việc có mẹ bầu bạn mỗi ngày. Vì thế buổi tối trước lễ trao giải một ngày, Tần Ý Nùng đặc biệt trao đổi với Ninh Ninh: "Ngày mai mẹ có việc, phải ra ngoài cả một ngày, ngày kia mới về."
Thật ra lễ trao giải sẽ kết thúc vào buổi tối, vậy tại sao phải qua đêm ở bên ngoài?
Đường Nhược Dao ở một bên tập trung tinh thần.
Hai người mẹ rõ như gương trong lòng.
So với trước đây hở ra là mất tích năm bữa nửa tháng, thời gian dài nhất khi Tần Ý Nùng đi đóng phim những bốn tháng không gặp mặt, Ninh Ninh không có bất kì ý kiến nào với việc mẹ phải rời đi làm việc một ngày.
Cô bé gật đầu, hỏi: "Mẹ có thể nói với con là chuyện gì không ạ?"
Tần Ý Nùng có chút ngạc nhiên.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Ninh Ninh hỏi nội dung công việc cụ thể của cô ấy, trước đây Tần Ý Nùng qua loa dùng công việc để thay thế, trước giờ bạn nhỏ chưa từng nghi vấn. Chứng minh cho việc cô bé bắt đầu hiếu kì, đồng nghiệp của Tần Ý Nùng là ai, giống như gấp gáp muốn kiểm chứng, nghi hoặc của cô bé đại diện cho việc trưởng thành có thể dễ dàng quan sát.
Thế là Tần Ý Nùng tỉ mỉ, nghiêm túc đáp lại: "Mẹ và cô Đường đi tham gia một lễ trao giải."
Ninh Ninh chớp mắt: "Cô Đường cũng phải đi sao ạ?"
Tần Ý Nùng nói: "Đương nhiên, cô ấy cũng có tên trong danh sách đề cử."
"Danh sách đề cử là gì ạ?"
"Danh sách đề cử chính là..."
Kim phút trên đồng hồ treo tường chuyển từ số mười sang số bốn mươi, tiêu tốn nửa tiếng đồng hồ, Tần Ý Nùng mới giải thích rõ tính chất công việc của diễn viên, lễ trao giải là thế nào, cùng quá trình của nó, thiết lập giải thưởng, cùng tại sao hai người được đề cử.
Đường Nhược Dao bổ sung: "Ngày mai có trực tiếp, cháu có thể bảo bà ngoại cho cháu xem."
Ninh Ninh như hiểu như không gật đầu.
Lễ trao giải diễn ra vào chủ nhật, hiện tại Đường Phỉ cũng đang ở nhà họ Tần, thân là người trẻ tuổi thế hệ hiện đại tinh thông internet, lập tức xung phong nói: "Để em cho."
Đường Nhược Dao liền giao nhiệm vụ này cho cậu bé.
Về phòng ngủ, Tần Ý Nùng đột nhiên có chút cảm khái, nói: "Chị còn nhớ khi Ninh Ninh vừa chào đời, nhỏ như nắm đấm, quấn trong tã, chớp mắt mà đã lớn vậy rồi. Em nói xem liệu có phải chị chớp mắt cái nữa, con bé sẽ có người nó thích, dẫn con rể về nhà, hỏi ý kiến của chúng ta không."
Đường Nhược Dao đứng trước tủ quần áo đang mở, lấy quần áo cho Tần Ý Nùng, nghe xong cười nói: "Có lẽ vậy, đến lúc đó tóc của chúng ta đã bạc trắng rồi."
"Không đâu." Tần Ý Nùng nghiêm túc uốn nắn cô, nói, "Khi nó hai mươi tuổi, chúng ta mới hơn bốn mươi, cùng lắm là có thêm hai nếp nhăn so với hiện tại thôi. Đặc biệt là em, em ít tuổi hơn chị nhiều, có lẽ cũng chưa có nếp nhăn."
Đường Nhược Dao trêu đùa, nói: "Ngộ nhỡ mười mấy tuổi con bé đã yêu đương rồi thì sao, không chừng hai chúng ta còn chưa tới bốn mươi."
Tần Ý Nùng giả thiết một phen, cảm thấy bản thân có lẽ sẽ bạc tóc sớm.
"Đừng nghĩ nhiều thế." Rất lâu sau Đường Nhược Dao vẫn không thấy được phản ứng của Tần Ý Nùng, quay đầu lại nhìn, người phụ nữ ấy đang mất hồn đứng bất động, đại khái tâm tư đã chạy tới mười mấy năm sau, cảm giác cô ấy thật sự là người giàu cảm xúc, những chuyện trước mắt thì không lo lắng, lại rảnh rỗi nghĩ tận đẩu tận đâu.
"Ngày mai phải dậy sớm, cho nên hôm nay chúng ta ngủ sớm một chút." Đường Nhược Dao chuẩn bị xong áo tắm đặt lên tay Tần Ý Nùng, đẩy cô ấy vào nhà tắm.
Tần Ý Nùng rất lâu không có lịch trình nên chậm chạp, cô ấy đứng trong nhà tắm, không bật nước lên, phản ứng chậm nửa nhịp hỏi: "Ừm? Không phải buổi chiều mới xuất phát tới lễ trao giải sao?"
Gần đây hai người vận động xong vào buổi sáng sẽ lên giường ngủ tiếp, cô ấy vô thức nghĩ ăn cơm trưa xong mới trang điểm xuất phát.
Đường Nhược Dao thở dài, nói: "Hai chúng ta phải tách ra tới đó."
Trưa mai, cô tới công ty, Tần Ý Nùng tới Phòng làm việc Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng im lặng hai giây, không nghe ra cảm xúc, nói: "Ờ."
Đường Nhược Dao có nhận thức mới về trình độ dính người của Tần Ý Nùng, lập tức dỗ dành: "Sau khi kết thúc không phải chúng ta sẽ về nhà à?"
Vậy ít nhất cũng mất mấy tiếng không được gặp mặt. Tần Ý Nùng nói trong lòng.
"Chị phải tắm rồi." Cô ấy không muốn nói tiếp chủ đề này nữa.
"Em ở ngoài cửa chờ chị." Đường Nhược Dao chu đáo đóng cửa lại cho cô ấy. Tâm tư của phụ nữ đến cũng nhanh đi cũng nhanh, đợi lát nữa hôn hôn mấy cái là cơn giận hờn của Tần Ý Nùng sẽ biến mất.
Hai người tắm xong, chị chị em em một lúc, nói lời chúc ngủ ngon, Đường Nhược Dao tắt đèn.
Ánh trắng xuyên qua rèm cửa màu trắng chiếu vào phòng, trên tủ đầu giường đặt một chiếc hộp lụa màu xanh.
Tia sáng ban mai đầu tiên nơi đường chân trời ló rạng, hai người cùng tỉnh lại, cùng đi tập thể hình như thường lệ, ăn bữa sáng, tắm rửa thay quần áo, Đường Nhược Dao mở hộp ra, trịnh trọng đeo nhẫn lên cho Tần Ý Nùng.
Chiếc nhẫn bạch kim, khiêm tốn nội liễm, nhưng chiếc nhẫn này nằm trên ngón áp út của Tần Ý Nùng, như sấm sét dội lên mặt đất.
Ví dụ như, Quan Hạm xa cách lâu ngày cuối cùng đã được quay về vị trí công việc của mình, lúc gặp Tần Ý Nùng, đầu óc rợp pháo hoa suýt chút nữa khiến cô hôn mê tại chỗ, suýt chút nữa không thể khống chế biểu cảm trên mặt mình.
A a a a a!
Cầu hôn rồi sao?
Chẳng qua bản thân chỉ nghỉ mấy ngày, CP lại tiến triển thần tốc đến bước này rồi sao?
Tần Ý Nùng quá lâu chưa tới công ty, có chút chuyện với An Linh, cho nên xuất phát sớm hơn Đường Nhược Dao, lúc này đang cảm thấy buồn bã cô quạnh, sắc mặt cũng lạnh lùng, nói với Quan Hạm: "Chúng ta đi thôi."
Hai chiếc xe lần lượt rời khỏi nhà họ Tần, sau khoảng thời gian tạm thời xa cách, cuối cùng đổ về một bể.
...
"Giám đốc Tần."
"Chào cô Tần."
"Chào tiền bối."
"Chào cô." Thói quen xã giao đã hình thành trí nhớ cho cơ thể của Tần Ý Nùng, cô ấy bước ra khỏi thang máy, mũ áo chỉnh tề đi trên hành lang tới văn phòng của An Linh, mang theo nụ cười – thân thiết chào hỏi với nhân viên hoặc nghệ sĩ trên đường.
Nhưng tâm tình Tần Ý Nùng lại không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, cô ấy cần mẫn nhiều năm như thế, cho dù chịu những ác ý bẩn thỉu trong giới, tư bản chèn ép, nhưng vẫn nỗ lực xây dựng một vương quốc lí tưởng thuộc về bản thân trong thế giới nhơ nhớp ấy, chính là Phòng làm việc của cô ấy.
Ngày hôm nay như bước đầu tiên khi trở lại, bắt đầu từ nơi đây, khiến Tần Ý Nùng y hấp thụ được một sức mạnh không thể coi thường, chỉ sau Đường Nhược Dao.
Không phải Tần Ý Nùng không có được gì, trong những năm liều mạng đó, thật ra cô ấy có rất nhiều, chỉ là thiếu đi đôi mắt cảm nhận.
Cô ấy đứng trước cửa văn phòng của An Linh, khóe môi cong lên nụ cười tự tin, đẩy cửa bước vào.
An Ninh từ bàn làm việc ngẩng đầu lên, "chà" một tiếng, mới đứng dậy đi lên trước bàn làm việc, hai tay đưa ra sau chống lên mặt bàn, xùy một tiếng: "Người bận rộn cuối cùng cũng có thời gian tới thăm, thật sự khiến tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh."
Tần Ý Nùng chớp mắt: "Chị An Linh ~"
An Linh run lên nổi da gà da vịt, nói: "Yêu đương thì giỏi lắm nhỉ?"
Tần Ý Nùng cúi mặt cười lên, dùng mu bàn tay ngón trỏ cọ lên đầu mũi: "Tàm tạm." Cô ấy ngồi xuống sô-pha, tự nhiên chỉ huy trợ lí của An Linh, "Một cốc cà phê nhé."
An Linh: "Pha cho tôi một cốc nữa."
Trợ lý trả lời lui ra ngoài.
An Linh ngồi ở chiếc sô-pha khác, ánh mắt liếc qua chiếc nhẫn sáng loáng trên ngón áp út của cô ấy, chăm chú nhìn: "..."
Cô đè xuống chút chua chua nơi lồng ngực, nói, "Tốc độ của em nhanh quá nhỉ, nói kết hôn liền kết hôn, còn đeo cả nhẫn rồi. Đúng rồi, lát nữa tham dự lễ trao giải nhớ tháo xuống, đừng để truyền thông chụp được."
Tần Ý Nùng giơ tay trái của mình lên: "Chưa kết hôn, đây là em cố ý đeo cho truyền thông thấy."
Đầu óc An Linh chuyển biến nhanh, vừa nghe là hiểu, đôi mắt đột nhiên sáng lên: "Cách hay!"
Vừa cho Ninh Ninh một thân phận hợp pháp, vừa ngăn chặn triệt để lời bịa đặt từ truyền thông, một mũi tên trúng hai đích.
Tần Ý Nùng nói: "Em còn chuyện muốn nhờ chị."
An Linh: "Em nói đi."
Khóe môi Tần Ý Nùng khẽ mím lại, nói: "Không phải chị luôn muốn làm sáng tỏ những chuyện trước đây cho em sao? Em nghĩ rồi, em đồng ý, nhưng trình tự cụ thể phải phiền chị bỏ ra nhiều công sức."
Ánh mắt An Linh bất ngờ, thất thanh nói: "Em nói gì?"
Tần Ý Nùng lặp lại một lượt.
An Linh đỡ trán, hoài nghi bản thân đang nằm mơ chưa tỉnh lại.
Cô ra sức chọc lên tay mình, cảm giác đau đớn vô cùng chân thực, Tần Ý Nùng vừa bất đắc dĩ vừa cảm động, nói: "Là thật, em thông suốt rồi."
An Linh ngẩn ra một lúc, lẩm nhẩm nói: "Tôi thu lại câu nói ban nãy của mình, yêu đương quả thật rất ra gì và này nọ."
Quả thật quá ra gì và này nọ rồi!
Sắc mặt Tần Ý Nùng thoáng đỏ, chuyển chủ đề nói: "Chuyện này không gấp, chị cứ nghĩ từ từ. Gần đây có xảy ra chuyện gì quan trọng không? Em và chị trao đổi một chút?"
Dư luận trên mạng Tần Ý Nùng đại khái đều nắm được, mặc dù thời gian dưỡng bệnh của cô ấy giống như rất dài, trên thực tế gộp lại cũng chỉ hơn một tháng, cho nên phần nhiều vẫn là chuyện của công ty.
Ngoài ra là một ngăn kéo chất đầy kịch bản đã in sẵn.
Tần Ý Nùng ngăn cản động tác đi lấy kịch bản của Quan Hạm, nói: "An Linh, gần đây em không muốn quay phim, chị từ chối giúp em đi."
An Linh hơi ngạc nhiên: "Tại sao? Không phải em..." Cuồng công việc sao? 365 ngày đều ở trong đoàn làm phim, ước gì có thể ở luôn trong đó.
Tần Ý Nùng xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, hờ hững đút cho An Linh một miệng cơm chó: "Trước đây không biết làm gì, chỉ có thể đi quay phim, bây giờ em muốn dồn lực chú ý cho gia đình, muốn dành nhiều thời gian cho người nhà. Đương nhiên, có kịch bản hay, hoặc là đạo diễn thân quen đáng tin, em vẫn sẽ nhận."
An Linh: "... Được rồi."
Buổi trưa Tần Ý Nùng ăn đồ ăn ngoài trong văn phòng của An Linh, xung quanh Phòng làm việc đều là phóng viên, cô ấy lười tốn công trốn tránh, dứt khoát đóng cửa không ra ngoài.
Quan Hạm mở nắp hộp cơm ra, tách đũa đưa cho cô ấy, Tần Ý Nùng không cầm, lấy điện thoại chụp lại trước, gửi cho Đường Nhược Dao, hộp cơm dùng một lần, nhìn trông rất đáng thương.
[Hình ảnh]
Đường Nhược Dao gửi cho cô ấy biểu tượng cảm xúc [Ôm ôm] rồi [Hôn hôn], mặt mày Tần Ý Nùng thả lỏng, khóe môi cong lên.
Tin nhắn lại hiện lên, Đường Nhược Dao nói: [Em cũng chuẩn bị ăn cơm đây, chị Mục vừa kết thúc công việc]
Tần Ý Nùng lại muốn trả lời cô, Đường Nhược Dao lại giục cô ấy: [Đừng nói chuyện nữa, cơm canh nguội cả rồi, ăn xong rồi nói]
[Biết rồi]
Tần Ý Nùng ngoan ngoãn đặt điện thoại xuống, bắt đầu ăn cơm.
Quan Hạm nhìn biểu cảm phong phú của cô ấy liền biết Tần Ý Nùng đang nói chuyện với ai, chưa ăn được mấy miếng, đã cảm thấy bản thân sắp không chống đỡ được nữa.
Buổi chiều trang điểm.
Điện thoại của Tần Ý Nùng không rời tay, Đường Nhược Dao vừa nhắn tin cô ấy liền nhanh chóng trả lời, không nhắn tin liền yên lặng chờ đợi. Nhân viên trang điểm cùng nhân viên tạo hình trong Phòng làm việc bốn mắt nhìn nhau, thiếu chút nữa kích động trang điểm cho Tần Ý Nùng thành cô dâu.
Cũng không thiếu những lời xì xào về chiếc nhẫn trên tay Tần Ý Nùng, Quan Hạm ở bên cạnh trầm mặt: "Khụ."
Mọi người chân tay nhanh nhẹn bắt đầu làm việc.
Bốn giờ đúng, Tần Ý Nùng ngồi trên xe Limousine màu đen, xuất phát từ Phòng làm việc.
Tần Ý Nùng là người cuối cùng hạ màn thảm đỏ, theo lí mà nói không cần tới sớm như vậy, nhưng thứ tự của Đường Nhược Dao được sắp xếp ở phía trước, cô ấy tới sớm một chút có thể nhìn thấy đối phương nhiều thêm một lúc, dù sao cũng không có việc gì, không bằng đến sớm.
Bốn rưỡi chiều, Weibo chính thức của lễ trao giải Kim Hòe tung ảnh chụp thảm đỏ, thảm đỏ không nhìn thấy điểm kết thúc, sạch sẽ gọn gàng, chờ đợi các vị minh tinh tham dự, giữa thảm đỏ là sâu khấu nhỏ in logo của giải Kim Hòe. Là một trong ba lễ trao giải lớn nhất của giới điện ảnh Hoa ngữ, hot search cũng nể mặt mũi treo từ khóa "Giải Thưởng Kim Hòe", chỉ số liên tục tăng cao.
[Cuối năm rồi, nhóm sao nữ xuất hiện hoạt động đi nào]
[Tối nay ai đứng ra mua giải đây [Hài hước]
[Không biết Tần Ý Nùng có tham dự không, nếu cô ấy tham dự, ai dám mua giải chứ? Chỉ sợ đầu óc bị chập mạch rồi, đổ tiền xuống sông còn có thể nghe thấy tiếng vọng]
[Nên tham dự đi, coi như tiết kiệm tiền cho đoàn đội sao nữ khác, cười to]
Nhà họ Tần.
Đường Phỉ mở mạng trực tiếp theo thời gian thực, vì một số nguyên nhân đặc thù, khí thế năm nay của lễ trao giải Kim Hòe vô cùng náo nhiệt, phần lớn minh tinh trong giới giải trí đều được mời tham dự, bình luận chạy trên màn hình vô cùng hùng hổ, phủ rợp trời.
Nhưng có một già một nhỏ ở đây, Đường Phỉ không thể mở bình luận lên.
Màn hình chỉ có âm thanh của người dẫn chương trình, còn có máy quay đã được bố trí sẵn, thời gian thảm đỏ vẫn chưa bắt đầu.
Ninh Ninh chớp đôi mắt to tròn đen láy, non nớt nói: "Cậu ơi, bao giờ thì mẹ và cô Đường xuất hiện ạ?"
Đường Phỉ không chớp mắt: "Sắp rồi."
...
Đường Nhược Dao xuống xe, vừa đứng vững, mở túi xách cầm tay, lấy di động ban nãy vừa rung lên ra.
Tần Ý Nùng: [Đến chưa?]
[Đến rồi] Đường Nhược Dao cúi đầu gõ chữ, [Hiện tại đang qua cửa kiểm tra an ninh]
Tần Ý Nùng: [Sao em tới sớm thế?]
Đường Nhược Dao: [Muốn gặp chị sớm một chút]
Đường Nhược Dao trong điện thoại thẳng thắn hơn bình thường rất nhiều, Tần Ý Nùng được câu nói của cô dỗ cho vui vẻ, nói: [Chị cũng sắp tới rồi, em ở bên trong đợi chị]
[Vâng]
Ban tổ chức chuẩn bị cho minh tinh, đạo diễn, cùng những người nhận được thư mời một phòng nghỉ tạm thời. Đường Nhược Dao được đề cử Nữ chính xuất sắc nhất dựa vào vai diễn Gia Bội Lan trong "Nam Sơn Hạ", phải đi thảm đỏ cùng đoàn làm phim, sau khi cô vào trong, liền chào hỏi với bạn diễn, sau đó liền đi về phía Lâm Quốc An.
Lâm Quốc An chuyển mình nhờ "Nam Sơn Hạ", khí thế mạnh mẽ, mặc cho hai bên tóc mai bạc trắng, nhìn trẻ đi không ít.
"Đạo diễn Lâm." Đường Nhược Dao bước tới gần Lâm Quốc An, khẽ gọi.
"Tiểu Đường." Lâm Quốc An cười nói, "Lâu rồi không gặp."
Bên cạnh ông là thành viên của đoàn làm phim đến từ rất sớm, Tiểu A là được đề cử Nữ phụ xuất sắc nhất, Tiểu B được đề cử Nam phụ xuất sắc nhất, lịch sự chào hỏi Đường Nhược Dao: "Cô Đường."
Đường Nhược Dao gật đầu: "Chào mọi người."
Lâm Quốc An lấy quýt trên khay tới, lột vỏ, đưa cho Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao xua tay: "Đạo diễn ăn đi ạ."
Đường Nhược Dao vì có thêm một tầng quan hệ với Tần Ý Nùng, cho dù về công hay tư, Lâm Quốc An đối xử với cô khác hẳn những người khác, nhưng hành động tự nhiên lần này của ông, ở trong mắt người khác, lại nổi lên một phen mưu mô.
Lâm Quốc An và Hàn Ngọc Bình là đạo diễn nổi tiếng cùng thời, cho dù ngoài lĩnh vực đạo diễn, quyền thế của ông kém xa Hàn Ngọc Bình, nhưng cũng là niềm khao khát của diễn viên bình thường. Biết bao người vì một vai diễn trong tay Lâm Quốc An mà sứt đầu mẻ trán, mà Đường Nhược Dao không những là diễn viên chính của ông, còn được Lâm Quốc An đối xử đặc biệt, âm thầm quan sát, dường như thấp hơn cô cả cái đầu.
Trên đầu Đường Nhược Dao viết to bốn chữ "Tôi có bối cảnh", trong mỗi một hoạt động góp mặt, đều khiến người người ta hằn sâu ấn tượng. Thế là xung quanh cô dần dần bị một đám người vây quanh.
Đường Nhược Dao không tập trung, đối phó với từng người, thỉnh thoảng ngẩng mắt, giả vờ bất cẩn nhìn về phía cửa.
Thật ra không cần cô chú ý, mà sự xuất hiện của Tần Ý Nùng, tất nhiên sẽ mang đến chấn động khác biệt ở hiện trường.
Hiện trường không hẹn mà gặp yên lặng giây lát, cho dù là nam hay nữ đều đồng loạt nhìn về một hướng.
Nhịp tim Đường Nhược Dao đột nhiên tăng nhanh.
Chị ấy tới rồi.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn về tiêu điểm của mọi người.
Thứ hiện vào trong đôi mắt chính là khuôn mặt hoàn mỹ không khuyết điểm mà tạo hóa ban tặng, mày mảnh môi đỏ phục cổ yêu mị, chiếc trán căng tràn, tóc đen dài xõa trên vai, trên người mặc chiếc váy dài màu đỏ đô cúp ngực, giày cao gót đế nhọn, chuyển động đi tới.
Giống như đóa hoa hồng hoang dại trong bụi gai, tươi đẹp rực rỡ hiện lên trong đôi mắt của tất cả mọi người.
Nhưng khác với tình trạng của Đường Nhược Dao, từ lúc Tần Ý Nùng tiến vào không ai dám tiến lên phía trước chào hỏi, mọi người vô thức đồng loạt lùi sau một bước, ý thức phải tách ra con đường có thể cho một người đi vừa.
Tần Ý Nùng híp mắt lại, lười biếng lướt qua một vòng, cuối cùng ánh mắt mới dừng lại trên người Đường Nhược Dao đang ở giữa dòng người.
Chút ánh sáng không thể quan sát lóe lên nơi chính giữa đồng tử của Tần Ý Nùng.
Đường Nhược Dao mặc chiếc váy đuôi cá màu đen cắt chữ V sâu hở lưng, lưng trần hoàn hảo không tì vết thấp thoáng như ẩn như hiện dưới mái tóc dài bồng bềnh, lộ ra bờ vai mảnh khảnh trắng mịn, vòng eo mảnh mai như vòng eo con kiến, thân thể uyển chuyển, đẹp đẽ.
Dao Dao của cô ấy nhìn lại, khẽ ngẩng chiếc cổ thon dài cùng chiếc cằm tinh tế lên, lạnh lùng nho nhã như một chú thiên nga đen cao quý.
Ánh mắt hai người chạm nhau, liền lập tức thu về.
Lồng ngực đồng thời nóng lên.
Đường Nhược Dao rũ mắt xuống, ngón áp út run rẩy.
Nghe thấy mấy vị sao nữ bên cạnh đang xì xào bàn tán.
"Sao Ảnh hậu Tần lại tới đây thế?"
"Không phải cô ấy hạ màn sao? Trực tiếp từ trên xuống không phải là được sao, ban nãy suýt chút nữa tôi bị dọa chết."
"Tôi cũng thế, đây còn là lần đầu tiên được gặp người thật, còn xinh đẹp hơn ở trên phim."
"Suỵt, nhỏ tiếng thôi."
Khóe môi Đường Nhược Dao khẽ cong lên.
Tần Ý Nùng vốn dĩ không nên xuất hiện ở đây lúc này cũng vững vàng bày ra tư thế đại minh tinh của mình, không chủ động thân thiết với bất kì người nào. Trong nhóm minh tinh có mấy người hâm mộ to gan, cẩn thận lên trước tìm cơ hội chụp ảnh chung.
Tần Ý Nùng tốt bụng phối hợp.
Ánh mắt Đường Nhược Dao tối tăm không rõ, giơ khuỷu tay huých nhẹ vào tay Lâm Quốc An.
Lâm Quốc An uống ngụm nước cam đầy trong miệng, nuốt xuống, khụ khụ hai tiếng, đè giọng hỏi: "Sao thế?"
Đường Nhược Dao nhích lại gần ông một chút, nói: "Tần Ý Nùng tới rồi, chú không hỏi chị ấy sao ạ?"
Lâm Quốc An nhìn về bên kia một cái, "ồ" một tiếng, nói: "Tôi không muốn làm bóng đèn cho hai đứa."
"Đạo diễn Lâm!" Đường Nhược Dao cắn răng. Nếu cô có thể tự đi, còn cần kéo theo lí do Lâm Quốc An này làm gì?
Lâm Quốc An mất một lúc phản ứng, thần kinh thông suốt, bỗng nhiên tỉnh ngộ, lau miệng nói: "Biết rồi."
Ông dẫn theo người của đoàn làm phim đi về phía Tần Ý Nùng, năm ngón tay cầm túi xách của Tần Ý Nùng co chặt, ống kính điện thoại tự sướng giơ cao tách một tiếng, chụp được khoảnh khắc mất hồn của cô ấy.
Vị fan kia cũng không tiện bảo Tần Ý Nùng chụp lại tấm khác, sau khi cảm ơn, lúng túng rời đi.
Phòng nghỉ biến thành cuộc gặp mặt fan của Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng uyển chuyển từ chối người hâm mộ tiếp theo, thức thời lên trước mấy bước, vừa hay mặt đối mặt với Lâm Quốc An: "Đạo diễn Lâm."
"Giám đốc Tần."
Khách sáo bắt tay.
"Còn chưa chúc mừng cháu."
"Chú cũng vậy, cùng vui."
"Đây là mấy vị diễn viên trong đoàn làm phim của tôi." Lâm Quốc An nghiêng người, nhường ánh sáng cho Đường Nhược Dao cùng những diễn viên khác sau lưng ông.
"Chào cô Tần." Đường Nhược Dao cung kính đưa tay ra, thoáng khom lưng, nắm bắt chừng mực rất đúng chỗ.
"Chào em." Tần Ý Nùng nhàn nhạt cười, nắm lấy tay phải của cô.
Lòng bàn tay hai người tiếp xúc, một ấm áp khô ráo, một mềm mại lành lạnh.
Đường Nhược Dao lặng lẽ nắm chặt.
Lâm Quốc An trợn mắt trợn tới đỉnh đầu trong lòng.
Tán tỉnh nhau nơi công cộng thú vị lắm sao?
Tần Ý Nùng lại nhìn sang hai vị diễn viên khác, Lâm Quốc An hỏi: "Lão Hàn đâu?"
Tần Ý Nùng đáp: "Chú ấy tới muộn một chút, không nói với chú sao?"
Lâm Quốc An hừ hừ nói: "Nói rồi, tôi hỏi thôi không được sao?"
Chỉ cho phép hai người đút cơm chó, không cho phép ông và Hàn Ngọc Bình thể hiện ân ái với tình bạn lâu bền sao?
Ánh mắt Tần Ý Nùng mang theo ý cười: "Đương nhiên là được, chú ấy có nói muốn đi thảm đỏ với chú không ạ?"
Lâm Quốc An ngây ra, nói: "Không, ông ấy nói thế với cháu à?"
Tần Ý Nùng nhướng mày, nói: "Không, cháu lừa chú đấy."
Lâm Quốc An lập tức nhìn Đường Nhược Dao, tố cáo ngập trong mắt.
Cháu không quản lí vợ cháu sao!
Đường Nhược Dao giả vờ nhìn xung quanh ngắm phong cảnh.
Nhìn cô làm gì? Cô chỉ là một diễn viên nhỏ không có giao điểm với Tần Ý Nùng mà thôi.
Nhờ phúc Lâm Quốc An, Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao được ở cùng một chỗ trong thời gian không ngắn, tuy không nói riêng với nhau được mấy câu, nhưng Tần Ý Nùng đã thỏa mãn. Đường Nhược Dao xuất phát từ sớm, cô vừa đi, Tần Ý Nùng đợi thêm một lúc, cũng rời đi, thảm đỏ bắt đầu, đúng lúc có thể nghe thấy âm thanh giới thiệu của người dẫn chương trình.
"Bây giờ người đang đi về phía chúng ta là đạo diễn nổi tiếng Lâm Quốc An, diễn viên nổi tiếng Đường Nhược Dao..."
Đường Nhược Dao khoác lấy cánh tay của Lâm Quốc An, ánh đèn flash hai bên thảm đỏ dồn dập vang lên. Đường Nhược Dao và Lâm Quốc An tạm thời tách ra, địa điểm chụp ảnh cố định, thỉnh thoảng thõng một tay cầm túi xuống bên người, thỉnh thoảng một tay chống lên eo, ngẩng cổ lên, ánh mắt lạnh lùng, tạo hình đủ các tư thế theo yêu cầu của truyền thông.
Chụp ảnh kết thúc, cô lại khoác lấy cánh tay của Lâm Quốc An như cũ, đi về phía sân khấu nhỏ giữa thảm đỏ, người dẫn chương trình có một đoạn phỏng vấn nhỏ, phát biểu cảm nhận ngắn về tâm trạng khi tham dự lễ trao giải, vân vân, đều là những lời khách sáo.
Đường Nhược Dao ứng phó phỏng vấn xong, cùng mọi người trong đoàn làm phim đi về địa điểm tập kết, nửa sau thảm đỏ cũng có máy ảnh, một số minh tinh dừng mãi không đi, chỉ vì có thể ở trên thảm đỏ lâu thêm một chút.
Bên này ít máy ảnh, cũng không cần chụp ảnh ở địa điểm cố định, nhân viên không quản lí nghiêm ngặt như đoạn đầu, nhắm một mắt mở một mắt, chỉ có những người làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới trình tự, mới lên tiếng thúc giục.
Đường Nhược Dao nhìn thẳng, không dừng lại một giây, đi từ thảm đỏ vào hội trường.
Mọi người thường gật đầu, hoặc ôm lấy nhau chào hỏi, đa phần người trong giới giải trí tụ họp ở đây, đám đông rực rỡ, ánh sáng chói mắt.
Người trong hội trường ngày càng đông, đồng nghĩa với việc người bên ngoài ngày càng ít.
Quan Hạm ngồi xổm xuống, tỉ mỉ chỉnh sửa vạt váy lễ phục cho Tần Ý Nùng, đứng lên nhỏ tiếng nói: "Đến chị rồi, chị Tần."
Tần Ý Nùng ừ một tiếng, đáy mắt không chút gợn sóng.
Thảm đỏ đã đến lúc hạ màn, hàng triệu người trên mạng xem phát sóng trực tiếp đang nín thở chờ mong, đều tập trung vào một bóng người.
Người dẫn chương trình căng thẳng lau ngón tay, đọc lại ba lần kịch bản, hít sâu một cái, âm thanh cất lên long trọng vang dội hơn những lần giới thiệu trước: "Cuối cùng, người đi về phía chúng ta là, quý cô Tần Ý Nùng, diễn viên nổi tiếng tiếng tăm vươn tầm quốc tế, chúng ta vinh hạnh mời cô ấy xuất hiện, xin mời!"
Hiện trường hừng hực khí thế.
Người còn chưa xuất hiện, hiện trường sắp bùng nổ, đều mong cướp được khoảnh khắc đầu tiên.
Bắt đầu từ mấy năm trước, Tần Ý Nùng dần dần chuyển trọng tâm công việc ra nước ngoài, rất ít khi tham dự các lễ trao giải trong nước, phần lớn các giải thường đều do đoàn làm phim nhận thay, nếu không năm ngoái Đường Nhược Dao cũng sẽ không mong chờ có thể gặp được Tần Ý Nùng ở lễ trao giải Kim Quế như vậy.
Cho dù truyền thông giành được tin tức nội bộ, xác nhận Tần Ý Nùng sẽ tham dự lễ trao giải Kim Hòe lần này, nhưng chỉ khi nhìn thấy người thật, trái tim của bọn họ mới được yên ổn, tiếp tục điên cuồng đập lên.
Nhịp đập chỉ có Tần Ý Nùng mới có thể mang đến cho bọn họ, chỉ thuộc về một mình Đường Nhược Dao.
Người phía trước sớm đã tự động dọn sạch hiện trường, bao gồm cả những người mặt dày muốn ở lì trên thảm đỏ, không đợi nhân viên thúc giục, từng người nhấc vạt váy, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Tần Ý Nùng thong dong đi trên thảm đỏ sạch sẽ không một bóng người, đối diện với ống kính dường như có thể lóa mắt người, diễm lệ cong môi cười nhạt.
Trong ánh mắt đám phóng viên kia lóe lên ánh sáng như lang sói, tranh đoạt chụp ảnh, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phá vỡ lớp bảo vệ vượt qua phòng tuyến – Bọn họ nhìn thấy chiếc nhẫn kết hôn phát sáng trên ngón áp út của Tần Ý Nùng.
Thời gian Tần Ý Nùng dừng lại trên thảm đỏ dài hơn tất cả những ngôi sao khác, đám truyền thông vẫn chưa tận hứng, điên cuồng ấn nút chụp nhanh. Còn có phỏng vấn sau hậu trường, bọn chúng an ủi bản thân như thế.
Người dẫn chương trình trẻ tuổi bước xuống khỏi sâu khấu, đích thân dẫn Tần Ý Nùng lên sâu khấu.
"Xin chào." Tần Ý Nùng nhận ra sự căng thẳng của đối phương, khẽ cười, chủ động lên tiếng.
Âm thanh của Tần Ý Nùng trong suốt dịu dàng, giống như dòng nước lộ thiên hòa vào trong mặt hồ, cho người ta cảm giác như gột rửa trong gió xuân, tương phản rất lớn với cô ấy trên màn ảnh cùng hình tượng vô cùng bá đạo trên thảm đỏ.
"... Xin chào." Người dẫn chương trình lần đầu được gặp Tần Ý Nùng, không những kinh ngạc về vẻ đẹp của cô ấy, càng sửng sốt vì thái độ của Tần Ý Nùng, nhất thời quên mất lời thoại.
Đây thuộc về lỗi sai không nhỏ.
Tần Ý Nùng lại lần nữa giúp cô nàng giải vây, khóe miệng cong lên nụ cười, dịu dàng trêu đùa: "Ừm? Có vấn đề gì muốn hỏi tôi không?"
Người dẫn chương trình mất hồn, đổ mồ hôi lạnh đầy trán, nhớ tới kịch bản, nói: "Đã rất lâu rồi Ảnh hậu Tần không xuất hiện trong nước, tại sao lần này lại tham dự lễ trao giải vậy?"
Tần Ý Nùng mỉm cười, im lặng một lúc, mới khẽ nói: "Người yêu của tôi muốn tôi tới."