Chương 176: Ở nhà đợi chị
Hách Mỹ Hoa phì khói ra hai mũi, tức tới nỗi muốn thăng thiên.
Hôm nay Tần Ý Nùng tuyệt đối mắc bệnh rồi!
Trước đây Hách Mỹ Hoa tổn hại Tần Ý Nùng đôi câu, Tần Ý Nùng cũng chỉ cười trừ, không tính toán với cô ta. Dáng vẻ mãi mãi thản nhiên không gợn sóng, đạo đức giả không tả nổi, chuyện khiến người ta nhẫn nhịn khi gặp đối thủ là gì? Là đối phương căn bản không để đằng ấy vào trong mắt.
Bây giờ cuối cùng Tần Ý Nùng cũng nhìn thẳng vào cô ta rồi sao?
Một vị Ảnh đế nào đó kẹp giữa hai người đang run lẩy bẩy.
Sao anh mua vé số lại không "may" như thế, ngồi giữa hai đóa hoa thanh long, lát nữa nhất định phải oán trách ban tổ chức đôi câu.
Anh đang lo lắng nếu lửa đạn của hai vị này còn nâng cấp, liệu có phải vì nghĩa diệt thân lấy thân mình chặn họng súng, nhưng nghe thấy Hách Mỹ Hoa ở bên trái hừ lạnh một tiếng, buông cờ ngừng chiến giống như kì tích.
Vị Ảnh đế này ngẩng mắt, liếc thấy ống kính trực tiếp lướt tới, đã hiểu ra.
Ồ, trước mặt khán giả cả nước, không tiện đối đầu chính diện.
Anh âm thầm cầu khấn: Hi vọng máy quay trong cả hội trường đừng bỏ qua chỗ này, để cho anh trải qua một buổi tối an lành.
...
Vì nguyên nhân khách quan, đoạn hội thoại này của Hách Mỹ Hoa không bị micro hiện trường ghi âm phát trực tiếp, nhưng đoạn tỏ tình của Đường Nhược Dao lại truyền tới tai công chúng đang chực chờ trước màn hình xem trực tiếp một cách rõ ràng, từng câu từng chữ, trở thành tin tức trên hot search thứ hai liên quan tới Kim Hòe, đứng phía sau tên họ của Tần Ý Nùng.
[Top 2 hot search đều là cơm chó, thật sự quá đủ rồi!]
[Người đẹp Đường đang... công khai tỏ tình?]
[Nếu tôi là bạn trai cô ấy, bây giờ tôi có thể hạnh phúc tới ngất đi mất]
[Từ sau khi Đường lạnh lùng yêu đương, hở ra là nổi bong bóng hồng, rõ ràng quá mà]
[Xem ra thật sự rất thích cậu bạn trai nhỏ bé của cô ấy, nói ra tôi vẫn chưa bình tâm, nhưng cô ấy thích là được]
[Tại sao cô ấy không nói là bạn trai, mà chỉ nói đối tượng chứ? Tôi có một suy nghĩ to gan]
[Tại sao những người này đều thích đoán mò xu hướng tính dục của người khác vậy chứ, bạn trai đã lộ ra cho các người biết rồi còn gì, các người cho là dùng internet sẽ không phải chịu trách nhiệm gì sao, đừng có tạo tin đồn nữa cmm]
[Giấy gọi cảnh cáo của tòa án!]
Tạo tin đồn vu khống trên internet, đặc biệt là tin đồn về minh tinh, trong thời đại hiện nay, quả thật phần lớn đều không phải chịu trách nhiệm, nhiệt liệt gõ bàn phím, ác ý liền tự nhiên nối đuôi nhau mặc ý lưu truyền trên không gian mạng.
Nhưng mấy ngày trước khi lễ trao giải Kim Hòe diễn ra, trên mạng có một chuyện nóng hổi.
Hơn một tháng trước, rất nhiều tài khoản marketing, cùng cư dân mạng đặt điều về Tần Ý Nùng, cùng làm nhục nhân thân của cô ấy và con gái cô ấy, đều nhận được giấy gọi của toà án.
An Linh nói được làm được, nói kiện liền kiện, tuy giấy gọi của tòa án tới muộn, nhưng nhất định sẽ tới, bởi vì trình tự pháp luật cần thời gian.
Một cư dân mạng trong nhóm tám chuyện nào đó tung tin, người này cho biết: Hắn đang yên ổn ở nhà, có nhân viên công vụ trực tiếp tìm tới nhà gửi cho hắn một tờ giấy gọi, lúc đó mặt mũi hắn đần ra, cho rằng đối phương là lừa đảo, nhưng đối phương đưa ra bằng chứng chứng minh, xem ra là thật, còn biểu thị có thể gọi điện thoại kiểm tra, sau đó nhắc nhở hắn nhất định phải đến tòa đúng ngày giờ.
Cư dân mạng đó chụp ảnh giấy gọi, đăng lên trên mạng, mời cư dân mạng giúp đỡ phân biệt thật giả.
Kết quả đương nhiên là thật, bên trên còn có con dấu của tòa án. Mà nguyên nhân là vì hơn một tháng trước, người này trắng trợn chia sẻ tin đồn có liên quan tới Tần Ý Nùng trên mạng, phát biểu rất nhiều từ ngữ kinh khủng.
Sau đó chuyện này liền trồi lên hot search, đương nhiên, trước đó đều là do An Linh sắp xếp sẵn.
Chơi dẫn dắt dư luận với An Linh, năm đó khi cô còn hô mây gọi gió, đám đầu xanh lúc này vẫn còn là đám trẻ trâu.
Phòng làm việc Tần Ý Nùng thẳng thắn ra thông báo: Không sai, chính là chúng tôi làm, không chỉ có người đó, còn có rất nhiều rất nhiều người khác, chỉ cần để lại dấu vết trên mạng, đều đừng hòng chạy thoát, từng người từng người một. Bây giờ có lục tìm xóa đi cũng muộn rồi! Chúng tôi đã lưu lại chứng cứ, có lẽ nhiều giấy gọi vẫn còn đang trên đường, các vị đừng làm chuyện vô ích, không sợ ma gõ cửa, phiền toái sốt ruột, vân vân.
Đại ý là như thế, nhưng cách diễn đạt vô cùng thỏa đáng, trơn tru vì đã qua tay "cây bút vàng" của Phòng làm việc.
Ảnh đính kèm thông báo: Một chồng giấy gọi dày cộp của tòa án.
Cư dân mạng phát biểu:
[Điên rồi sao? Ăn no dửng mỡ tính toán cả chuyện này, nào có minh tinh nào không gặp những chuyện này, trái tim mong manh quá đấy]
[Dao không đâm vào người ông đương nhiên ông không đau, minh tinh không phải người sao? Tôi không phải fan của Tần Ý Nùng, nhưng tôi ủng hộ cô ấy khởi kiện, nên cho đám anh hùng bàn phím kia một bài học]
[Chỉ có một mình tôi đang nghĩ: Chuyện này phải tốn bao nhiêu tiền bạc, bao nhiên công sức thôi sao?]
[Không phải trước đây Tần Ý Nùng nghe sao biết vậy thôi à? Sao đột nhiên lại cứng thế?]
[Tôi đoán liên quan tới con cái của cô ấy, thân là mẹ, con cái là giới hạn]
Lại một chủ đề được đưa lên hot search: Những Người Bạo Lực Mạng Có Cần Phải Trả Giá Không?
Đáp án đương nhiên không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là có.
Thời đại tin tức phát triển như hiện nay, chủ đề bạo lực mạng đã là một vấn đề luẩn quẩn, sự việc nghệ sĩ tự sát nối tiếp nhau những năm gần đây đã đẩy chủ đề này lên đầu sóng ngọn gió. Một cá nhân hay một tập thể có lương tri luôn tích cực kêu gọi phản đối bạo lực mạng, tuy hiệu quả rất thấp, nhưng không thể coi thường sức mạnh của nó.
Động thái cứng rắn lần này của Phòng làm việc Tần Ý Nùng, đầu tiên đã chiếm điểm tuyệt đối về đạo đức, hơn nữa dẫn tới một cuộc thảo luận lớn của cư dân mạng.
Ngay cả phía cơ quan chức năng cũng đứng ra ủng hộ Phòng làm việc, nhiều hãng truyền thông lớn chỉ đích danh phê bình bạo lực mạng ngày càng điên cuồng, đồng thời bày tỏ phải hoàn thiện cùng quản lí giám sát chế tài pháp luật với điều khoản này.
Cơ quan chức năng ra mặt là điều An Linh không ngờ đến, dù sao cô không có bản lĩnh này. Khi An Linh nói với Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng suy nghĩ mất mấy giây, nói: "Không sao, em đại khái biết ai rồi."
Phía Tần Ý Nùng làm động thái lớn như thế, đương nhiên cũng có đối thủ đục nước béo cò, với ý định khuấy bẩn hồ nước này. Tần Ý Nùng muốn làm sáng tỏ rõ ràng, không dễ như thế.
Thế là có một số ngôn từ bất thường xuất hiện, nhìn qua có vẻ rất có đạo lí, thực tế cái rắm không thông.
[Một nửa tiền minh tinh kiếm được là từ mắng chửi, nếu không đằng ấy dựa vào cái gì mà nhận cát-xê cao vậy? Được lợi còn khôn lỏi, đằng ấy cầm mức lương giống như dân lao động bình thường đi, đảm bảo không mắng đằng ấy]
[Sao đằng ấy không nộp hết tiền của người trúng vé số đi, đó chẳng phải là ngồi mát ăn bát vàng sao. Nghệ thuật có chuyên môn, Tần Ý Nùng là nghệ sĩ, là diễn viên nổi tiếng được biết mặt trên toàn cầu, cô ấy sáng tạo ra giá trị thế nào thì có thể lấy được cát-xê cao tương xứng, hàng thật giá thật! Cô ấy quay phim nước ngoài cũng nhận được mấy chục triệu đô-la Mỹ, đằng ấy tìm người nước ngoài phản đối đi? Muốn bôi nhọ thì cũng phải có não, cảm ơn]
[Những tư liệu bẩn của cô ta là hàng thật giá thật, căn bản không phải tin đồn, bây giờ cứng rắn, là đang tìm cơ hội tẩy trắng bản thân chứ cái đếch gì nữa, tao nhổ]
[Mày là quan tòa à? Hay trốn dưới gầm giường nhà người ta nghe lén, mày rõ chân tướng hơn người trong cuộc à? Có phải tin đồn hay không quan tòa tự có phán quyết]
[Sao người khác không có nhiều chuyện vậy nhỉ?]
[Sao chỉ có đằng ấy lắm lời vậy nhỉ?]
Có đi có lại, thủy quân An Linh thuê cùng tài khoản bôi nhọ chuyên nghiệp của đối thủ đánh nhau túi bụi, sôi sục bừng bừng.
Dần dần, An Linh định điều tra công ty của những tài khoản marketing mà đối phương thuê, xem xem có thể chặt đứt tận rễ hay không, quá phiền phức.
Cơ quan chức năng vừa lộ mặt, những lời lẽ khác thường kia liền mất tăm mất tích, chỉ có một nhóm bôi nhọ rải rác phát biểu ý kiến kín kẽ của mình trên các diễn đàn bình luận, không có kết quả.
Sự việc còn chưa qua mấy ngày, trí nhớ của cư dân mạng vẫn còn nguyên vẹn, "Giấy gọi cảnh cáo của tòa án" đã trở thành câu cửa miệng, chuyên để đối phó với những bình luận ác ý đặt điều.
Tuy Tần Ý Nùng chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng sau ngày Ninh Ninh bị lộ diện, nhưng Phòng làm việc đã tạo ra rất nhiều truyền thuyết cho cô ấy.
Tối nay công khai lộ diện ở Kim Hòe, coi như là Tần Ý Nùng giẫm trên con đường mà Phòng làm việc trải sẵn, hướng về trạm đầu tiên của cuộc đời mới.
"Tôi vui, cô quản được sao?"
Câu nói này không chỉ nói cho Hách Mỹ Hoa nghe, mà là Tần Ý Nùng đang nói với hàng trăm hàng triệu người đã từng vu khống đổ những lời ác ý lên người cô ấy. Từ nay về sau, cô ấy sẽ sống vui vẻ, sống là chính mình, không liên quan tới bất kì người nào khác.
Cho nên cô ấy muốn đối đầu với Hách Mỹ Hoa thì đối đầu, muốn rắc cơm chó thì rắc cơm chó, bởi vì Tần Ý Nùng biết có một ánh mắt, vĩnh viễn sẽ ở phía sau theo dõi bản thân, có một người sẽ vĩnh viễn nắm lấy tay cô ấy.
Cô ấy không sợ gì hết.
Ánh đèn trong hội trường lễ trao giải hoàn toàn tối lại, chỉ còn lại ánh đèn trên sân khấu, nam nữ dẫn chương trình mặc đồ tây cùng lễ phục dạ hội, vừa xướng vừa hòa, trịnh trọng tuyên bố mở màn lễ trao giải Kim Hòe năm nay.
Sống lưng Tần Ý Nùng thẳng tắp, khẽ ngẩng cằm lên, ánh mắt lại lộ ra một tia cao ngạo hiếm thấy, ánh mắt nhìn về nơi sáng nhất toàn hội trường.
Đường Nhược Dao ngồi phía sau cô ấy mấy hàng ghế, giả vờ nhìn lên sân khấu, chốc chốc lại nhìn tới chiếc gáy của Tần Ý Nùng ở giữa hàng đầu. Ban đầu cô còn sợ tai vách mạch dừng, ánh mắt của bản thân sẽ khiến người khác chú ý, mỗi lần chỉ dám lướt qua không dám nhìn lâu, vội vội vàng vàng thu tầm mắt lại. Sau đó cô phát hiện, những người bên cạnh mình cũng đang nhìn Tần Ý Nùng.
Đường Nhược Dao: "..."
Ban tổ chức sắp xếp chỗ ngồi, ngoài suy nghĩ tới địa vị cùng thâm niên, còn ân cần suy nghĩ tới tuổi tác, nhóm diễn viên ưu tú trẻ tuổi, ví như Đường Nhược Dao, đều được xếp chung ở một khu.
Nên hình dung địa vị của Tần Ý Nùng trong giới thế nào nhỉ? Chỉ nhìn cách cô ấy có thể biến một nơi toàn là minh tinh trở thành buổi gặp mặt fan của mình, cũng đủ để hiểu.
Tần Ý Nùng từng diễn phim truyền hình, "Phong Thần" là kí ức tuổi thơ với rất nhiều người sau 90, bao gồm cả Đường Nhược Dao, Đát Kỷ đương nhiên là phe xấu, nhưng phần lớn người trần đều nhìn nhan sắc, là phe xấu cũng không cản trở Tần Ý Nùng thu hút fan. Sau đó Tần Ý Nùng bị giới phê bình gọi là "bình hoa", dường như bao gồm tất cả những thể loại phim truyền hình vẫn đang lưu hành tới hiện tại: Cổ trang, kiếm hiệp, đô thị hiện đại, nhân viên văn phòng, cảnh sát tội phạm, vân vân, có thể nói giới phim truyền hình năm đó bị cô ấy chiếm giữ, nổi tiếng không thể hình dung nổi. Nếu những thứ trên thuộc về bộ lọc tuổi thơ, vậy những gì Tần Ý Nùng trải qua sau khi tiến vào giới phim điện ảnh chính là kì tích, mười năm ngắn ngủi tới hiện tại, khi nhắc tới nữ diễn viên trong giới điện ảnh Hoa Ngữ, Tần Ý Nùng dám nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất. Chỉ có một sao nữ niên đại 90 của thế kỷ trước đã dừng hoạt động có thể lấy ra so sánh với Tần Ý Nùng.
Những người ngồi ở đây đều là thiên tài có thiên phú trong lĩnh vực nghệ thuật, nhưng thiên tài vĩnh viễn ngẩng đầu nhìn về thiên tài còn giỏi hơn mình.
Tần Ý Nùng đột nhiên xuất hiện, khiến đám người trẻ tuổi rất kích động, Đường Nhược Dao nghe được một nữ diễn viên tuổi tác tương tự mình, đang thảo luận với người bạn về son môi của Tần Ý Nùng hôm nay, mê tín nói khi về sẽ dùng cùng loại, liệu có nâng cao kĩ năng diễn xuất thêm chút nào không.
Còn có người đang nghiên cứu lỗ tai, màu sắc, tư thế ngồi của Tần Ý Nùng, suy đoán biểu cảm lúc này của cô ấy.
Đường Nhược Dao: "..."
Nếu đã vậy, Đường Nhược Dao liền hòa vào dòng người chăm chú quan sát Tần Ý Nùng.
Biên tập phim xuất sắc nhất, Âm nhạc phim nguyên tác xuất sắc nhất, Chỉ đạo nghệ thuật xuất sắc nhất, Biên kịch xuất sắc nhất... Các giải thưởng lần lượt được trao, Đường Nhược Dao âm thầm tính toán quá trình, sắp tới giải thưởng Đạo diễn xuất sắc nhất.
Tần Ý Nùng ở hàng đầu đã lui về phía sau sân khấu từ trước, cô ấy chính là khách mời trao giải, người đang ngồi ở vị trí của cô ấy là nhân viên – người giúp cho ống kính trực tiếp lướt qua không tạo ra trống vắng rõ rệt.
Người dẫn chương trình nhìn kịch bản, trịnh đọc ra đạo diễn cùng tác phẩm được đề cử cho giải Đạo diễn xuất sắc nhất. Lâm Quốc An cởi cúc áo khoác tây, lại đóng lại, căng thẳng hít thở hai cái.
"Người giành giải Đạo diễn xuất sắc nhất lần này là – Đạo diễn Lâm Quốc An! Chúc mừng tác phẩm – 'Nam Sơn Hạ'! Chúc mừng đạo diễn Lâm!"
Nhân viên bước từ bên phải ra sân khấu, dùng khay để đỡ nâng giải thưởng điêu khắc lá hòe sáng chói, Tần Ý Nùng mặc chiếc váy quây ngực đỏ đô thong dong bước ra, giống như đốm lửa hoang dại, cháy hừng hực, còn bắt mắt hơn cả giải thưởng.
Người dẫn chương trình lùi sang một bên, đưa cánh tay ra phía trước, làm tư thế mời, âm thanh vang vọng, nói: "Xin mời khách mời trao giải, quý cô Tần Ý Nùng, tới trao giải thưởng này cho đạo diễn Lâm."
Tiếng vỗ tay vang vọng.
Lâm Quốc An đứng dậy khỏi vị trí, ôm lấy người trái phải trước sau, nhận lời chúc mừng. Chỉ có một người sừng sững không động đậy, Lâm Quốc An thở dài trong lòng, khẽ dùng mũi giày chạm vào giày cao gót của Đường Nhược Dao ở góc độ mọi người không nhìn thấy.
Vừa thấy vợ là mất hồn, đang ở nơi công cộng nữa đấy, không biết để ý sao.
Đường Nhược Dao như người tỉnh khỏi cơn mơ, đứng lên ôm lấy Lâm Quốc An, nghiêng người để Lâm Quốc An đi từ hàng trong ra.
Lâm Quốc An ở dưới sân khấu, cúi đầu chỉnh sữa mũ áo của bản thân, hít sâu một hơi, mới vững vàng bước lên sân khấu.
Hai tay Tần Ý Nùng nhấc giải thưởng từ khay lên, trao tới tay Lâm Quốc An, nói: "Chúc mừng, hữu danh hữu thực."
Khuôn mặt Lâm Quốc An được ánh sáng đỏ chiếu lên, cẩn thận nhận lấy, cầm chắc: "Cảm ơn, cảm ơn."
Ánh mắt Đường Nhược Dao lướt qua một tia tối tăm.
Ước mơ được Tần Ý Nùng một lần trao giải cho cô, không biết tới ngày tháng năm nào mới thành sự thật.
Người dẫn chương trình ở một bên trêu đùa, nói: "Hai vị cũng là người quen cũ, lần này gặp mặt trên sâu khấu, có gì muốn nói không?"
Tần Ý Nùng nghĩ nghĩ, trong âm thanh có thêm một tia đùa giỡn, nói: "Đạo diễn Lâm là một đạo diễn vô cùng chăm chỉ, vô cùng nỗ lực."
Khán đài cười rộ lên.
Nếu đổi thành người khác nói những lời này chắc chắn ngày mai sẽ bị bôi đen lên hot search. Bởi vì quả thật đã rất nhiều năm Lâm Quốc An không giành được giải Đạo diễn xuất sắc nhất, phim ảnh mấy năm gần đây của ông đều không ổn, nhưng vẫn còn thâm niên, người xung quanh không thể tùy tiện châm biếm. Còn Tần Ý Nùng không phải là những người đó, một là cô ấy có địa vị, hai là cô ấy và Lâm Quốc An có giao tình.
Cho nên lời nói đùa này chỉ là lời nói đùa.
Lâm Quốc An cười tiếp lời: "Ý Nùng cũng là một diễn viên vô cùng chăm chỉ, vô cùng nỗ lực." Ông đáp trả câu đùa, hất cằm với người phụ nữ ấy, "Sao rồi? Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất lát nữa, tự tin không?"
Tần Ý Nùng làm biểu cảm "Chú dữ quá", nói: "Đây là đang đào hố cho cháu sao?"
Lâm Quốc An nhướng mày: "Thế thì sao nào? Chỉ cho phép cháu đào hố tôi, không cho phép tôi đào hố cho cháu sao?"
Sắc mặt Tần Ý Nùng thoải mái, nhún vai nói: "Được rồi, nếu chú bắt cháu nói, cháu đương nhiên tự tin rồi."
Lâm Quốc An: "Chắc chắn vậy sao?"
Tần Ý Nùng không để tâm, nói: "Đoán sai cũng không tổn thất gì, cháu cũng không thiếu giải thưởng này."
Lâm Quốc An thoáng ngây ra.
Dữ dội quá.
Không đúng, con bé đang phiêu sao?
Yêu đương tới nỗi mất lí trí rồi à.
Dưới sân khấu cũng im lặng như tờ.
Phụ kiện cứng rắn trên túi xách của Hách Mỹ Hoa đã làm lìa một chiếc móng tay vừa mới làm xong của cô ta xuống.
Tần Ý Nùng cũng ý thức được bản thân quá tự tin, nhàn nhạt cười lên, tự nhiên bổ sung: "Có rất nhiên người trẻ tuổi ưu tú, cần giải thưởng này hơn cháu, cháu hi vọng có một ngày, có thể nhìn thấy nhiều diễn viên trẻ tuổi trong giới trào lên, để ngành nghề nghệ thuật ngày càng phồn vinh."
Lâm Quốc An thở phào một hơi, tiếp lời: "Ví như người được đề cử năm nay, có tới ba người trẻ tuổi, đều rất ưu tú. Đạo diễn hình, phiền anh cho một ống kính."
Ống kính phối hợp lướt tới Đường Nhược Dao và hai diễn viên khác được nhắc tới.
Lâm Quốc An nhắc tới tên hai vị diễn viên khác, không quên tạo thiện cảm cho diễn viên của đoàn làm phim mình: "Đường Nhược Dao, người của đoàn làm phim chúng tôi, cần cù chịu khó, tiền đồ vô hạn, xuất sắc trong những người sắc, có kịch bản thích hợp nhớ đến tìm cô ấy, nhất định không làm mọi người thất vọng."
Việc "lỡ mồm" của Tần Ý Nùng trôi đi không để lại nguy hiểm.
Đường Nhược Dao như trút được gánh nặng, thả lỏng nắm đấm vô thức nắm chặt của mình.
Lâm Quốc An bắt đầu phát biểu cảm nhận giành giải, cảm ơn vợ con, cảm ơn toàn thể nhân viên đoàn làm phim, giải thưởng này không chỉ thuộc về một mình ông ấy, là thuộc về tất cả mọi người, vân vân.
Tần Ý Nùng quay về chỗ ngồi của mình, lướt qua Hách Mỹ Hoa, cảm giác dưới chân có vật thể, cô ấy ngồi vào chỗ mới mượn ánh đèn híp mắt quan sát, là móng tay.
Tần Ý Nùng thoáng suy nghĩ, liền hiểu ra, khóe môi cong lên nụ cười.
Giải thưởng Nữ chính xuất sắc nhất được bố trí cho phần hạ màn, được không khí hừng hực toàn hội trường đẩy tới cao trào.
Tần Ý Nùng thật sự làm giống như lời cô ấy nói, không để tâm bản thân nhiều thêm một giải thưởng, nhưng cô ấy quan tâm giải thưởng này thuộc về nhà nào. Cho dù khả năng cực kì thấp, Tần Ý Nùng cũng hi vọng hội đồng xét duyệt làm ra chút chuyện bất ngờ, giành phần danh dự này cho Đường Nhược Dao.
Năm ngoái cô ấy không có mặt dưới khán đài để tận mắt chứng kiến Đường Nhược Dao nhận giải, cô ấy hi vọng năm nay có thể.
Màn hình đã tách thành năm ô, mỗi ô chiếu lên tình hình thực tế của mỗi vị diễn viên được đề cử.
Hai tay Hách Mỹ Hoa nắm chặt lấy túi, ngón tay dùng sức tới trắng bệch.
Nhưng đồng thời hai mắt cô ta nhìn chằm chằm vào Tần Ý Nùng trên màn hình, nổi giận nghĩ trong lòng: Ban nãy ở trên sâu khấu nói không quan tâm, lúc này lại làm bộ căng thẳng, ra vẻ ta đây, đạo đức giả!
Môi mỏng của Đường Nhược Dao khẽ mím, hàm dưới khẽ căng lại lộ ra vẻ căng thẳng của bản thân.
Sẽ là mình sao?
Người dẫn chương trình giới thiệu danh sách đề cử xong, khoảnh khắc chấn động lòng người cuối cùng cũng đã tới: "Vậy, người giành giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất cho lễ trao giải Kim Hòe năm nay là..."
Trái tim đập nhanh hơn tải trọng, lông mi của Đường Nhược Dao khẽ rung lên, nhắm mắt lại.
"Người đó chính là... Tần Ý Nùng!"
Không bất ngờ, hội đồng bình chọn quyết định giữ vững thói quen của họ, cũng là lựa chọn của tất cả mọi người.
Tiếng vỗ tay ào ào vang lên.
Đường Nhược Dao mở mắt ra, ra sức vỗ tay.
Cô cười lên, đôi mắt không khống chế được trào ra ánh nước.
Ánh đèn xán lạn chiếu lên người Tần Ý Nùng, cô ấy không nhanh không chậm đứng lên, chắp tay chữ thập, khiêm tốn cảm ơn mọi người, sau đó nhấc váy, đi lên sân khấu.
Người dẫn chương trình ở trên bậc thềm đón cô ấy lên sân khấu, đợi Tần Ý Nùng lên sâu khấu xong, khom lưng giúp chỉnh sửa vạt váy lễ phục, mới đứng thẳng người.
Khách mời trao giải cho Tần Ý Nùng, hai người hàn huyên một lúc.
Người dẫn chương trình: "Từ khi Kim Hòe thành lập, cô là diễn viên thứ ba liên tiếp giành giải, hơn nữa là hai lần liên tiếp. Năm kia, năm ngoái Ảnh hậu Tần đều giành được giải này, ba năm liên tiếp. Trước giờ chưa từng có tiền lệ, chỉ sợ sau này khó mà có người thứ hai. Giờ khắc này, tâm trạng của cô thế nào?"
Nội tâm Tần Ý Nùng không gợn sóng, giơ giải thưởng trong tay lên, ánh sáng phản chiếu lóe lên màu vàng rực rỡ.
Cô ấy khẽ cúi đầu xuống, đối diện với micro, nói: "Đương nhiên tâm trạng vô cùng kích động."
Hách Mỹ Hoa nghĩ trong lòng: Phi.
Người dẫn chương trình nói: "... Có thể nói cụ thể chút không?"
"Được chứ." Tần Ý Nùng cười cười, nói, "Tôi muốn đem giải thưởng này cho người yêu của tôi ngắm nhìn, mỏi mắt mong chờ chia sẻ niềm vui này với người ấy."
Người yêu...
Đường Nhược Dao ngồi ở vị trí, tỉ mỉ cân nhắc hai chữ này, đọc thầm mấy lần, cơn ngứa ngáy tê dại từ cột sống truyền tới đỉnh đầu, cô vô thức động đậy cơ thể, nhưng dường như cơn ngứa ngáy đã xâm nhập vào từng tế bào.
Không chỉ ngứa, mà còn nóng.
Cô cảm thấy vành tai mình đang nóng lên, gò má cũng nóng lên.
Người dẫn chương trình bất ngờ bị đút cơm chó, im lặng một giây, tiếp lời: "Chúng ta đang trong hiện trường trực tiếp, người yêu của cô nhất định sẽ nhìn thấy, không chừng lúc này người ấy đang vỗ tay cho cô ở trước màn hình tivi."
Anh chàng làm giọng trêu đùa: "Có thể về nhà rồi chia sẻ, cô đừng bỏ chạy khỏi hiện trường, trực tiếp vẫn chưa kết thúc đâu nhé."
"Không đâu." Khóe môi Tần Ý Nùng khẽ cong lên, ánh mắt nhìn tới Đường Nhược Dao đang ở giữa dòng người.
Người còn đang ở hiện trường, cô ấy chạy đi đâu được.
Ừm? Có phải lỗ tai của Đường Nhược Dao đỏ rồi không? Bạn nhỏ ngượng ngùng tới vậy sao?
Tần Ý Nùng phát biểu cảm nghĩ nhận giải, điều chỉnh từ ngữ so với mọi năm, thay đổi tên họ, lại là một bài phát biểu hoàn toàn mới. Kết thúc, cô ấy nói: "Cảm ơn người yêu của tôi, luôn bầu bạn cùng tôi, ủng hộ tôi, vĩnh viễn không từ bỏ tôi. Giải thường lần này, một nửa thuộc về người ấy. Tôi..."
Đôi môi cô ấy động đậy.
Micro không thu được âm thanh của Tần Ý Nùng, đạo diễn hiện trường cho rằng micro hỏng rồi, vội vàng gọi người kiểm tra.
Nhưng âm thanh hai bên sân khấu lại truyền tới tiếng nói rõ ràng của Tần Ý Nùng: "Cảm ơn."
Khom lưng xuống sân khấu.
Thì ra cô ấy không lên tiếng, chỉ làm khẩu hình miệng.
Đường Nhược Dao ngồi ở xa, không nhìn rõ Tần Ý Nùng nói gì, nhưng khán giả ngồi xem trực tiếp lại nhìn rõ ràng.
Tần Ý Nùng nói là: Yêu em.
Kết hợp lại chính là: Tôi yêu em.
[Em gái nó, chẳng qua tôi chán quá nên mới xem lễ trao giải này, tại sao phải thọng cơm chó liên tục cho tôi thế chứ! Tại sao?]
[Ha ha ha ha ha tuyệt lắm, đây có lẽ là lễ trao giải ngập mùi ghen tị nhất trong lịch sử]
[Mọi năm cũng có người tỏ tình, cảm nghĩ cũng chỉ có cảm ơn vợ cảm ơn chồng, tại sao khi đó không cảm thấy gì nhỉ?]
[Đại khái là vì năm nay bùng nổ hơn, tôi còn đang ngụp lặn trong tin tức Tần Ý Nùng âm thầm kết hôn còn chưa tỉnh lại, đột nhiên cô ấy lắc mình một cái, biến thành ma vương thích phát cơm chó rồi] [Động đậy tay tạm biệt]
[Bình luận trên +10086]
[Còn cả Đường Nhược Dao nữa, tôi cho rằng cô ấy đột nhiên công khai yêu đương sẽ nhiều thêm chút gì đó, thế mà lại đi theo con đường ngự tỉ lạnh lùng, khiêm tốn xa xỉ. Ở Kim Hòe mở miệng ra là đối tượng của tôi, đổi đằng ấy đằng ấy có chấn động không?]
[Đau lòng fan hai nhà ha ha ha]
[Sao tôi cảm thấy trùng hợp thế nhỉ, Đường Nhược Dao công khai yêu đương không lâu, Tần Ý Nùng tự tiết lộ bản thân đã kết hôn, không phải hai người họ là một đôi đấy chứ?]
[Đường Nhược Dao là gái thẳng, có bạn trai, đã lộ ra ánh sáng, mắt mù thì đọc ba lần, thích đẩy thuyền cũng làm ơn lăn xa ra chút đi?]
Nhà họ Tần.
Đường Phỉ đột nhiên dựa ra sau, lún vào sô-pha, hai tay che lấy mắt, da gà da vịt trên tay vẫn không ngừng nổi lên.
Sến súa quá, sến súa quá!
Không ngờ chị dâu lại như thế!
Cậu bé xem cũng đỏ cả mặt!
Ninh Ninh chưa có kinh nghiệm, không đọc được khẩu hình của Tần Ý Nùng, nhưng cô bé bắt chước, cũng dùng hai tay che mắt mình lại.
Đường Phỉ buông tay xuống, Ninh Ninh vẫn còn đang che, lông mi trong kẽ tay chớp chớp.
Đường Phỉ buồn cười, kéo tay Ninh Ninh xuống: "Cháu làm gì thế?"
Ninh Ninh hỏi: "Sao cậu lại che mắt ạ?"
Đường Phỉ nói: "Là vì mẹ cháu sến súa quá."
Ninh Ninh nghiêng đầu, hỏi: "Sến súa là gì ạ?"
"Sến súa là..." Đường Phỉ đơn giản thô bạo giải thích, "Nghe thấy lời người khác nói da thịt sẽ tê dại."
Ninh Ninh như hiểu như không.
"Vậy tại sao lại nói mẹ cháu sến súa ạ?"
"Là vì chị cậu... chính là cô Đường của cháu, bây giờ đã tê dại chết rồi."
"Cô Đường chết rồi ạ?" Mặt Ninh Ninh biến sắc, hai hàng nước mắt tích tụ trong vành mắt.
"Không phải không phải." Giao lưu với bạn nhỏ khiến Đường Phỉ đau đầu nhức óc, bản thân cậu bé vẫn là một đứa trẻ, bèn đổi cách nói, "Hai người rất yêu thương nhau, hiểu thế nào là yêu thương không? Chính là tình cảm rất rất tốt."
Ninh Ninh gật đầu.
Đường Phỉ dừng lại một lúc, bổ sung: "Hai người đã kết hôn rồi mà." Sến súa thì sến súa.
Ninh Ninh lại nghe được "chữ" quen thuộc, mím môi lại.
...
Lễ trao giải Kim Hòe viên mãn hạ màn.
Giải thưởng, hoặc chủ đề có giá trị, sớm đã được truyền thông bao vây. Thậm chí những minh tinh khác, còn phải xếp hàng, lần lượt nhận phỏng vấn, đặc biệt là đối diện với đài truyền hình quốc gia, bọn họ cũng giống như người bình thường, không có đãi ngộ đặc biệt.
Đường Nhược Dao không giành giải, nhưng trước giờ cô được truyền thông cưng chiều, cô và Tần Ý Nùng chỉ kịp nhìn nhau một cái ở lối ra hội trường – còn ngăn trở cách mấy người, vội vội vàng vàng nhìn một cái, rồi tự rời đi, nhận phỏng vấn.
Mục Thanh Ngô ở cửa chờ cô, trên vai khoác chiếc áo khoác, thấy Đường Nhược Dao liền tiến về phía trước, nói: "Lạnh không?"
"Vẫn ổn ạ." Đường Nhược Dao xua tay, biểu thị bản thân không cần áo khoác, nhỏ tiếng nói, "Gặp được... chưa ạ?"
Mục Thanh Ngô bĩu môi về một hướng.
Đường Nhược Dao đưa mắt ra xa, chỉ thấy một chiếc gáy trong dòng người tập trung dày đặc, được một đám ngôi sao vây xung quanh, kín tới không lọt gió. Thấp thoáng nhìn được vệ sĩ duy trì trật tự của Tần Ý Nùng, cùng một góc áo lướt qua của Quan Hạm.
Hai tay Quan Ham dang rộng, bảo vệ Tần Ý Nùng chặt chẽ phía sau, đám truyền thông nín nhịn cả buổi tối, lúc này giống như chim sổ lồng, điên cuồng nhào tới, tranh nhau giơ micro lên đưa ra câu hỏi.
Tần Ý Nùng không thích truyền thông tiếp cận quá gần, cho nên phải đợi khi khôi phục trật tự mới lên tiếng trả lời.
Lúc này Tần Ý Nùng đang cầm điện thoại, sắc mặt không vui, một tay chạm vào màn hình, gửi một dòng tin nhắn đã soạn sẵn đi.
Điện thoại của Đường Nhược Dao rung lên.
[Về nhà đợi chị]