Làm Càn - Huyền Tiên

Chương 186: Muốn để em thương chị

Đối với Tần Ý Nùng mà nói, ngoài việc là người phụ nữ, nghệ sĩ sắp kết hôn, còn là bà chủ quản lí một công ty cùng một Phòng làm việc. Cho nên ngoài việc tổ chức hôn lễ, cô ấy còn những lễ tổng kết cuối năm của công ty, những cuộc họp không ngớt, những bảng biểu đọc không hết trên bàn làm việc trong văn phòng, kế hoạch triển vọng không ngừng cho năm sau, Tần Ý Nùng giống như một người đi làm thực thụ, 9 giờ đến văn phòng 5 giờ tan ca, chiêu đãi khách hàng, hoặc là nghe cấp dưới báo cáo công việc.

Quan Hạm thân là trợ lí thân tín của cô ấy, lúc này liền đảm đương vai trò thư kí.

Tần Ý Nùng vừa tiễn một vị khách hàng có ý định kí hợp đồng, hai người liền bàn bạc hợp đồng chi tiết hai tiếng đồng hồ. Tần Ý Nùng dựa vào sô-pha, xoa đôi vai đau nhức, nhìn Quan Hạm khom lưng thu dọn bàn trà, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Quan Hạm, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?"

Quan Hạm không cảm xúc, ngẩng mặt đáp lời: "Vừa qua sinh nhật tuổi hai bảy."

Hai mươi bảy, không còn nhỏ nữa.

Tần Ý Nùng híp mắt, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, hỏi: "Em có dự định gì cho tương lai không?"

Trợ lí là công việc không thể làm cả đời, hai người đều rõ ràng, Tần Ý Nùng hỏi, không đại diện cô ấy sẽ cách chức Quan Hạm, mà là thật lòng thật dạ muốn suy tính con đường sau này cho cô.

Quan Hạm hiểu ý tốt của cô ấy, thẳng thắn nói: "Có lẽ sẽ đổi nghề làm người quản lí nghệ sĩ."

Tần Ý Nùng gật đầu, cười nói: "Tốt lắm."

Đa phần trợ lí nghệ sĩ, trừ những người trợ lí đời sống ở tầng thấp nhất cầm chút thu nhập ít ỏi để sống qua ngày, còn lại đều hướng tới mục tiêu này. Nghệ sĩ có con đường vươn mình của nghệ sĩ, nghề người quản lí cũng như thế, ngành nghề nào cũng không dễ dàng.

Tần Ý Nùng lại hỏi: "Muốn tiếp tục ở lại công ty không? Em quen thuộc với nơi này, tôi cũng sẽ bảo phòng quản lí tận lực bồi dưỡng em."

Quan Hạm đương nhiên đồng ý: "Muốn ạ."

Ngón trỏ của Tần Ý Nùng gõ lên đầu gối, nói: "Đợi qua thời gian cuối năm bận rộn này, năm sau... em giới thiệu cho tôi một trợ lí có năng lực mới nhé."

Quan Hạm ngẩng đầu, có chút buồn bã: "Chị Tần..."

Ánh mắt Tần Ý Nùng dịu dàng, giải thích: "Tôi rất thích em, chỉ là không muốn chậm trễ tiền đồ của em."

Quan Hạm kiên trì: "Em muốn ở bên cạnh chị thêm một thời gian nữa."

Tần Ý Nùng lựa chọn phương pháp trung hòa, nói: "Được rồi, vậy năm sau lúc nào tôi rảnh rỗi, em cứ đến công ty thực tập quản lí, rèn luyện trước đã."

Lúc này Quan Hạm mới gật đầu.

Thu dọn bàn trà xong, Quan Hạm ra ngoài, không bao lâu lại vào trong, dẫn theo một người đàn ông thân hình cao to, mặc chiếc jacket màu đèn.

Tần Ý Nùng ngồi trên ghế bà chủ trong văn phòng, nhìn rõ người tới là ai, chọc lên ấn đường, cười thở dài một tiếng.

Thạch Kiêu, tổng phụ trách của Phong Hồng cười nói: "Giám đốc Tần."

Anh bận bịu không thôi, mặt trời chiếu sạm đen, vừa cười lên, khiến hàm răng càng thêm trắng.

Tần Ý Nùng đứng dậy, làm tư thế về phía sô-pha, nói: "Ngồi đi."

Quan Hạm bưng lên hai chén trà.

Thạch Kiêu đặt tập tài liệu xuống, hai tay bưng lấy tách trà nóng, thổi hơi nóng trên mặt, uống một ngụm nhỏ. Tần Ý Nùng không động vào trà, vừa tiếp đón một người, cô ấy uống trà tới sắp no rồi.

Thạch Kiêu đã ấm người, cởi jacket ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo len mỏng.

Tần Ý Nùng đã cầm văn kiện anh mang tới lật giở lên.

Cuối năm rồi, Phong Hồng cũng phải báo cáo công việc chống bạo lực gia đình trong năm qua. Tổ chức Phi lợi nhuận Phòng chống Bạo lực gia đình Phong Hồng phát triển tới ngày hôm nay, thu hút rất nhiều tình nguyện viên, trong quá trình triển khai công việc, bọn họ sâu sắc nhận thức được, nòng cốt của việc chống bạo lực gia đình không chỉ dừng ở viện trợ xã hội, đó chỉ là trị ngọn không chữa gốc. Cho nên trong năm nay thậm chí là nhiều năm nữa trong tương lai, bọn họ đã chuyển trọng tâm công việc sang việc tích cực hình thành mô hình liên kết của nhiều cơ quan bộ ngành "Liên hiệp phụ nữ + Công an + Tổ chức xã hội + X", Liên hiệp phụ nữ chịu trách nhiệm thu thập tình hình báo cáo lên Công an và các cơ quan ban ngành liên quan; Công an kịp thời lên kế hoạch, sắp xếp theo trình tự pháp luật, cùng cung cấp giám định tổn hại sức khỏe tinh thần; Tổ chức xã hội cũng chính là tổ chức phi lợi nhuận giống như Phong Hồng, tình nguyện viên kịp thời thăm hỏi, cung cấp trợ giúp về mặt pháp luật cùng việc khai thông tư tưởng; X có thể là tòa án. Bởi vì độ khó của việc thực hiện quá lớn, hiện tại chỉ tiến hành thử nghiệm trong phạm vi nhỏ, nhưng tin tốt là đã có hiệu quả vượt trội.

Tần Ý Nùng đọc rất tỉ mỉ, có vấn đề nào sẽ trực tiếp hỏi, Thạch Kiêu cũng trả lời vô cùng nghiêm túc.

Nói chuyện tới mồm miệng khô khốc, cuối cùng Tần Ý Nùng bưng cốc trà lạnh lên uống một ngụm, nói: "Còn thiếu tiền không?"

Thạch Kiêu sảng khoái cười lên: "Tạm thời không thiếu."

Mỗi lần tới cuối câu chuyện, Tần Ý Nùng đều lo lắng bọn họ không có tiền làm việc, anh nói: "Tháng Mười, có một doanh nghiệp từ thiện, nói thấy chúng tôi làm rất tốt, một lần quyên góp hai triệu tệ, chúng tôi còn mở một buổi lễ tuyên dương cho họ."

"Thật sao? Cũng không tệ nhỉ." Tần Ý Nùng cũng cười, cười xong gõ ngón trỏ lên bàn, nhắc nhở, "Cách dùng của mỗi một khoản tiền từ thiện đều phải rõ ràng, đừng để cho người ta có cơ hội đục nước béo cò, đặc biệt là đừng để những người quyên góp thất vọng, một khi lòng người đã không còn, công sức của Phong Hồng nhiều năm qua cũng coi như đổ sông đổ bể."

Quyền lực sẽ sinh ra mục nát, tiền bạc cũng vậy.

Thạch Kiêu nghiêm túc đáp: "Tôi đích thân giám sát, sẽ không để xảy ra vấn đề đâu."

Tần Ý Nùng lại uống thêm một ngụm trà, nhàn nhạt nói: "Chỉnh sửa báo cáo tài chính của Phong Hồng rồi gửi cho tôi, bao gồm mọi giao dịch ngân hàng đã qua tay anh xử lí. Tôi không có ý nghi ngờ anh, chỉ là không thể mạo hiểm."

Cô ấy bình tĩnh nhìn Thạch Kiêu một cái.

Thạch Kiêu hiểu, trong ánh mắt nhiều thêm một phần kính trọng, nói: "Tôi sẽ giao lại toàn bộ cho cô."

Cốc trà trước mặt Thạch Kiêu đã trống không, Tần Ý Nùng xua tay, ngăn lại động tác tiến lên phía trước rót thêm trà, đích thân rót trà cho Thạch Kiêu, bày tỏ thành ý, nói: "Vất vả cho anh rồi."

Tay Thạch Kiêu không biết đặt ở đâu mới phải, lúng túng một lúc, mới nói: "Không vất vả."


Tần Ý Nùng nâng giọng: "Quan Hạm."

Quan Hạm đi vào phòng ngủ phía sau, lấy ra một hộp quà được thắt nơ bằng vải. Tần Ý Nùng đặt hộp quà lên tay Thạch Kiêu, cười nói: "Quà năm mới tặng anh, mở ra xem thử không?"

Thạch Kiêu nhận lấy bằng hai tay.

Anh cọ tay phải lên chiếc áo len mỏng, sau đó mới mở hộp ra, là một chiếc đồng hồ hiệu Rolex. Anh biết kiểu dáng này, giá niêm yết rơi vào khoảng sáu con số, anh đã yêu thích từ lâu, nhưng không nỡ mua. Có một lần nói chuyện, anh và Tần Ý Nùng nói tới đồng hồ, tùy tiện nhắc tới việc thích kiểu dáng này một câu.

Tỉ mỉ nghĩ lại, dường như là do Tần Ý Nùng cố ý dẫn dắt chủ đề tới đồng hồ, lẽ nào lúc đó cô ấy đã định tặng quà cho anh sao?

Thạch Kiêu ngoài cảm giác được quan tâm mà sợ hãi, còn sinh ra mấy phần cảm động không nói thành lời.

Anh không từ chối, cẩn thận nhận lấy.

Thời gian đã không còn sớm, Tần Ý Nùng thuận tiện mời Thạch Kiêu ăn bữa trưa.

Thạch Kiêu cung kính không bằng tuân mệnh.

Phong Hồng là tập trung sức lực vào việc chống bạo lực gia đình, mà người chịu bạo lực gia đình chủ yếu là phụ nữ và trẻ nhỏ, vì vậy bọn họ sẽ chú ý nhiều tới tin tức có liên quan tới phụ nữ trẻ nhỏ, nhóm tình nguyện viên cùng những tổ chức phi lợi nhuận bảo vệ phụ nữ trẻ em cũng có rất nhiều điểm giao cắt.

Trong thời gian dùng bữa, Thạch Kiêu liền thuật lại những tin tức gần đây, có một tổ chức cứu trợ trẻ em gái thất học tên là "Kế Hoạch Thu Quỳ", đột nhiên rầm rộ. Vốn luôn miệng nói tiền nào việc nấy, ai ngờ lại lấy số tiền từ thiện ra với mục đích riêng dành cho trẻ em trai, dẫn tới người người phẫn nộ. Sau đó trải qua một cuộc đào bới của cư dân mạng, phát hiện số tiền từ thiện được sử dụng không rõ ràng, bằng chứng đối phương đưa ra cũng trăm ngàn sơ hở.

Thạch Kiêu thở dài, không khỏi cảm khái.

Những chuyện tương tự như vậy xuất hiện nhiều không đếm xuể, không ngừng mài mòn lương thiện của mọi người, cuối cùng chỉ dẫn tới kết quả mọi người không dám tiếp tục tin tưởng tổ chức phi lợi nhuận, không tin tưởng công việc từ thiện, người chịu khổ vẫn là những người yếu thế sống trong nước sôi lửa bỏng. Ngay cả những người thật sự làm việc thiện như bọn họ cũng bị liên lụy.

Mà sức mạnh của một người có hạn, sức mạnh của một tổ chức cũng có hạn, Thạch Kiêu không thể giúp đỡ nhiều người như thế, chỉ có thể gắng sức làm tốt trách nhiệm của mình, góp thêm một phần nhiệt huyết, phát ra thêm một tia sáng. Ý định của anh là để mình không đi vào vết xe đổ, cũng biểu thị bản thân nhất định sẽ giám sát nghiêm khắc, không để Phong Hồng xuất hiện sự việc tương tự.

Tần Ý Nùng lại lo lắng.

Thời gian nghỉ buổi trưa, cô ấy lên mạng tìm hiểu sự việc, chống cằm suy nghĩ rất lâu, mở cửa ra ngoài, gõ cửa văn phòng An Linh.

An Linh vừa dậy, ôm gối ngồi trên sô-pha ngáp ngủ.

"Ai thế?"

"Em đây."

"Vào đi."

An Linh là con buôn đơn thuần, Tần Ý Nùng nói với cô cái gì "Thu Quỳ" hay là "dưa hấu" cô đều không biết, nếu không phải đã ăn cơm trưa rồi, An Linh có thể nghe tới đói bụng. Nghe tới cuối mới nắm được trọng điểm, một tay ôm lấy một tay còn lại, ngón trỏ gõ lên trên, nói: "Em muốn theo vụ này? Theo thế nào?"

Tần Ý Nùng nói: "Trước tiên để phòng Pháp lí theo dõi, xem xem có vi phạm điều khoản pháp luật nào không, sau đó em sẽ tính tiếp."

An Linh nghĩ nghĩ, nói: "Được."

Cô vứt gối đầu đi, rót hai cốc nước bưng tới, nói: "Vậy em có muốn đăng tin lên Weibo không? Biểu thị bản thân đang quan tâm."

Tần Ý Nùng ngây ra: "Tại sao?"

An Linh nhún vai, nói: "Lợi dụng sức ảnh hưởng từ người của công chúng là em, tránh chuyện này biến mất không còn tăm hơi."

Cô đưa ra kiến nghị này là có lí do, Tần Ý Nùng âm thầm làm từ thiện nhiều như thế, sớm muộn gì cũng lộ ra ánh sáng, không bằng dùng cơ hội này để lót đường. An Linh dùng đầu gối nghĩ cũng biết chắc chắn có cư dân mạng nói Tần Ý Nùng đang tẩy trắng làm màu, nhưng sự thật sẽ luôn chiến thắng, sẽ có một ngày mặt mũi những người kia đều bị vả sưng lên.

Vốn dĩ đã cuối năm, An Linh muốn để phòng Quan hệ công chúng nghỉ ngơi một chút, yên bình đón năm mới. Nhưng cơ hội lại cứ xuất hiện ngay trước mắt cô, là một người quản lí ưu tú, cô thực sự rất khó khống chế bản thân không nắm bắt lấy cơ hội này.

Đầu óc Tần Ý Nùng đều là những trẻ em gái thất học kia, không suy nghĩ nhiều, vội nói: "Chị quyết là được, không phải Weibo của em là chị quản lí sao."

Tần Ý Nùng mở cửa rời đi.

...

Năm giờ chiều cùng ngày, Weibo của Tần Ý Nùng chia sẻ một thông tin chính thống rất dài liên quan tới việc "Kế hoạch Thu Quỳ" đi ngược lại với nguyện vọng của những người quyên góp từ thiện, làm phung phí lòng tốt, hơn nữa biểu thị:

Tần Ý Nùng: [Tiếp tục theo dõi]

Không tới một tiếng sau, lao thẳng lên đầu bảng hot search.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của An Linh, phóng tầm mắt ra xa là một phen mắng chửi, rợp trời kín đất.

Gần đây Tần Ý Nùng vì sắp đặt "kết hôn tạo nhiệt", bình luận đột nhiên chuyển biến, nói gì cũng là sai.

[Có tim không thế, ăn bánh bao thịt người à]

[Nhà tôi ba đời chưa thấy ai mặt dày vô liêm sỉ thế này, ông đây nôn hết cả cơm đã ăn tối qua vì sự buồn nôn của Tần Ý Nùng rồi.]

[Cô ta tới rồi, cô ta tới rồi, cô ta tới tẩy trắng rồi!]

[Cầu xin vị đại minh tinh này buông tha cho công cuộc từ thiện được không?]


Hoàng phi, người hâm mộ của Tần Ý Nùng lần đầu không phục...

[Không cần mắt nữa thì có thể mang đi mà quyên góp, mỗi năm Tần Hoàng quyên góp không biết bao nhiêu tiền, không biết bao nhiêu xe cấp cứu, đều có chứng cứ sổ sách ghi chép, vốn dĩ chị ấy là người làm từ thiện, hơn nữa đã làm rất nhiều năm rồi! Nào có buông tha hay không buông tha cái thá gì, mắng chị ấy thì mang chứng cứ từ thiện đăng lên trước đi rồi mắng, cảm ơn]

[Fan lại tới tẩy trắng cho chủ tử nhà các người rồi, đáng tiếc cô ta có quyên góp nhiều tiền như thế cũng không thể tẩy trắng được, lêu lêu lêu]

[Tẩy trắng cmm, học được có từ này mà như con bò nhai đi nhai lại, bố mày lại vứt cả nhà mày vào nước xà phòng, cho chúng mày trắng xóa bây giờ]

[Cho dù cô ấy có phải nhân cơ hội này để tẩy trắng hay không, nhưng xác thực là đã tăng nhiệt độ cho chuyện này, mọi người xem trước kia có rất ít người quan tâm, lúc này lại có rất nhiều người để ý tới, sao những minh tinh khác không lên tiếng? Có sao nói vậy, quả thực làm rất tốt]

Trong bình luận này, cư dân mạng lũ lượt "+1", liền đẩy lên top đầu.

Tần Ý Nùng bận rộn xử lí việc công, không có thời gian nhàn rỗi lo lắng tranh luận trên mạng, ngược lại Quan Hạm lướt Weibo nhìn thấy, tóm tắt đơn giản mấy câu với cô ấy. Tần Ý Nùng không nhìn điện thoại lấy một cái, không quan tâm nói: "Mặc bọn họ đi."

Rốt cuộc trên mũ phượng có bao nhiêu hạt ngọc trai thế?

Đường Nhược Dao cũng nhìn thấy Weibo, buổi tối sau khi về nhà liền hỏi Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng đang ở trong phòng sách nhìn tập văn kiện cô ấy mang về nhà, một bên là máy tính đang bật, trên sống mũi là cặp kính chống tia bức xạ, nói: "An Linh đăng lên cho chị."

Đường Nhược Dao vâng một tiếng.

Cô không hỏi tiếp, Tần Ý Nùng cũng không nói tiếp.

Những chuyện thế này cũng không quan trọng.

Đường Nhược Dao vòng ra sau bàn sách, một tay chống lên mặt bàn, cúi người xuống, gần như ôm lấy vai của người phụ nữ ấy, hỏi Tần Ý Nùng: "Chị đang xem gì thế?"

Tần Ý Nùng trả lời: "Đang xem một số tài liệu của công ty."

Đường Nhược Dao theo đó liếc một cái, tầm mắt lại quay lại góc nghiêng chăm chú của Tần Ý Nùng, hỏi: "Xem những thứ này làm gì?"

Ngón tay của Tần Ý Nùng chỉnh lại kính, nói: "Hiện tại viễn cảnh phát triển của công ty không tệ, năm sau dự định mở rộng quy mô quỹ tài chính." Cho nên cô ấy phải lựa chọn một số đối tượng đáng tin cậy.

Đường Nhược Dao thấp thoáng thất vọng: "Em đọc không hiểu."

Tần Ý Nùng không suy nghĩ, nói: "Em không cần hiểu."

Đường Nhược Dao mím môi, không nói một lời.

Không khí không đúng.

Tần Ý Nùng quay đầu lại, sửa thành: "Chị dạy em."

Mặt Đường Nhược Dao nhuộm lên một lớp vui vẻ, miễn cưỡng kiềm chế lại, khẽ nói: "Liệu có phiền phức cho chị không?"

Tần Ý Nùng cố ý lạnh mặt, nguy hiểm nhướng mày: "Em nói phiền phức với chị sao?"

Đường Nhược Dao nhích lại gần, nhanh như bay hôn cô ấy một cái.

Gương mặt Tần Ý Nùng tươi cười.

Cô ấy tháo kính mắt để sang một bên, đẩy ghế lùi ra sau, ôm Đường Nhược Dao ngồi vào lòng mình. Đường Nhược Dao chỉ vào văn kiện bày đầy trên bàn, hỏi: "Không làm việc nữa sao?"

Hai tay Tần Ý Nùng ôm lấy cô, nói: "Mệt rồi, sạc điện một lúc."

Cô ấy vùi mặt vào hõm cổ của Đường Nhược Dao, không động đậy, giống như vô cùng mệt mỏi.

Đường Nhược Dao đau lòng vuốt ve đầu Tần Ý Nùng.

Sạc điện mười phút đồng hồ, người phụ nữ ấy ngẩng đầu lên, tinh thần phấn chấn, nói: "Được rồi, chị làm khoảng nửa tiếng nữa, em ở đây với chị hay về phòng trước?"

Đường Nhược Dao nghĩ nghĩ, nói: "Em cứ ngồi thế này, sẽ không cản trở chị làm việc chứ?"

Tần Ý Nùng có hứng thú đáp lời cô: "Em đoán xem."

Đường Nhược Dao không nỡ rời khỏi cô ấy, nói: "Em đoán sẽ không."

Tần Ý Nùng nói: "Vậy thì không." Cô ấy nói, "Nhưng em không được động đậy lung tung."

Đường Nhược Dao ngoan ngoãn gật đầu.

Cuối cùng người động đậy lung tung là Tần Ý Nùng, cơ thể mềm mại thơm ngát ở trong lòng, chiếc mũi kích động, hít vào đều là hương thơm cơ thể thoang thoảng của người phụ nữ trẻ tuổi, cô ấy hoàn toàn đánh giá cao năng lực khống chế của bản thân.

Tần Ý Nùng đi ra cửa, khóa trái cửa phòng sách, lúc quay lại liền ôm Đường Nhược Dao mềm nhũn vô lực tới sô-pha.

Khi Đường Nhược Dao thực sự không khống chế được nữa, Tần Ý Nùng liền đưa tay mình tới bên miệng cô, hợp cốc còn lưu lại mấy vết răng nông sâu không đồng nhất.


Theo lí mà nói hoàn toàn không cần thiết, toàn bộ tầng hai sẽ không có người tới, nhà họ Tần ngoại trừ hai người bọn họ, phạm vi hoạt động của tất cả mọi người đều ở tầng một. Tần Ý Nùng ôm Đường Nhược Dao rất lâu, đợi sau khi cô triệt để bình phục, mở cửa định về phòng ngủ rửa tay.

Ninh Ninh đứng ngoài cửa, ngẩng gương mặt đơn thuần lên: "Mẹ."

Tần Ý Nùng trở tay đóng cửa lại.

Ninh Ninh đứng trước cửa bị cơn gió mạnh hình thành lúc đóng cửa thổi tới thiếu chút nữa ngã ngửa ra sau.

Đương nhiên Đường Nhược Dao cũng nghe thấy âm thanh của trẻ con, rũ chăn phủ lên người, chân tay vội vàng mặc quần áo, Tần Ý Nùng ngẩn ra một lúc, ánh mắt nhìn tới thùng rác bên cạnh sô-pha, bên trong có thêm hai chiếc hộp màu hồng cùng mấy tờ giấy đã dùng.

Đầu óc cô ấy nhanh chóng chuyển động, cho dù cô ấy có xử lí thùng rác, hương vị trong phòng cũng không có cách nào tản hết trong thời gian ngắn, thế là Tần Ý Nùng lại mở cửa ra, không làm thì thôi đã làm phải làm tới cùng, nhấc bổng con gái lên, hai người cùng nhau xuống nhà.

Đường Nhược Dao triệt để an toàn.

Ninh Ninh ngồi trên tàu lượn siêu tốc bằng sức người, khi được đặt xuống đã hoa mắt chóng mặt, nhìn ai cũng đều bị nhân đôi: "Mẹ?"

Tần Ý Nùng nắm lấy cánh tay nó, giúp nó đứng vững, hỏi: "Gì thế?"

Ninh Ninh nói: "... Không có gì ạ." Cô bé dừng lại giây lát, nói, "Mommy đang ở phòng sách sao ạ?"

Tần Ý Nùng nói: "Ừ."

Ninh Ninh nghiêng đầu, nói: "Ban nãy hình như con nghe thấy tiếng mommy đang khóc."

Mồ hôi của Tần Ý Nùng sắp rơi xuống, làm vẻ nghiêm túc nói: "Con nghe nhầm rồi."

Ninh Ninh bán tín bán nghi, trên đường được Tần Ý Nùng đưa về phòng, liên tục quay đầu, nghiêm túc nói với cô ấy: "Mẹ không được ức hiếp mommy đâu nhé."

Tần Ý Nùng giơ tay thề thốt: "Mẹ cam đoan."

Cô ấy ru Ninh Ninh đi ngủ, đóng cửa phòng lại, đứng ở phòng khách thở một hơi thật dài, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Đường Nhược Dao bị bản thân "bắt nạt" tới khóc lóc không lâu trước đây, Đường Nhược Dao mũ áo chỉnh tề đứng trên cầu thang.

Tần Ý Nùng đi mấy bước tới, quan tâm hỏi: "Sao em lại xuống đây?"

Đường Nhược Dao nói: "Đến xem Ninh Ninh tìm chị có việc gì?"

Tần Ý Nùng nói: "Ừm, con bé muốn ngủ cùng chúng ta, nhưng chị từ chối rồi." Cô ấy nói xong liền cười thành tiếng.

Đường Nhược Dao không rõ ý tứ nhìn cô ấy.

Khi chạm vào ánh mắt của cô, Tần Ý Nùng lại cười một tiếng.

Đường Nhược Dao: "..."

Cô quay người đi lên tầng, trực tiếp đi vào phòng ngủ.

Tần Ý Nùng quay lại phòng sách, tập trung lực chú ý hoàn thành công việc còn lại, mới quay về phòng tìm Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao đã tắm rửa, tóc dài tản ra, khoan khoái tựa lên đầu giường, ánh đèn trắng chiếu xuống, khiến da dẻ càng nhẵn nhụi trắng bóc, giống như tượng mỹ nhân khắc bằng ngọc trắng.

Nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ vang lên, động tác giở sách của Đường Nhược Dao khựng lại, việc đầu tiên là nhìn ra cửa, vui vẻ ra mặt: "Làm xong rồi à?"

"Ừ." Tần Ý Nùng đi tới trước mặt hôn cô, sau đó đi vào phòng tắm.

Đường Nhược Dao đã chuẩn bị sẵn quần áo tắm cho cô ấy, Tần Ý Nùng tắm rửa xong liền thay quần áo bên trong, sau đó chen vào trong chiếc chăn ấm áp cùng Đường Nhược Dao, hấp thụ nhiệt độ cơ thể của cô.

Từ sau khi biết được bất an cùng tự ti của Đường Nhược Dao, Tần Ý Nùng ý thức điều chỉnh phương pháp ở chung của hai người. Nói chuyện thì cô ấy ngượng ngùng, nhưng hành động Tần Ý Nùng sẽ biểu hiện dựa dẫm vào đối phương, ví dụ như ban nãy ở phòng sách, cô ấy sẽ dựa vào người cô nghỉ ngơi, sẽ không giống như trước đây, làm gì cũng để Đường Nhược Dao phải đoán, để Đường Nhược Dao phát hiện bản thân mệt mỏi rồi lại đi tới ôm cô ấy.

Hai người nương tựa vào nhau trong đêm tối, có thể quên đi mọi chuyện trên đời.

Đầu óc Tần Ý Nùng chầm chậm đi vào giấc ngủ, từng chút từng chút.

"Đúng rồi, có chuyện em quên nói với chị." Đường Nhược Dao cầm máy tính bảng tới, mở khóa màn hình, mở album ảnh ra, "Ảnh đồ cưới đã gửi tới rồi, chị xem thích mẫu nào?"

Tần Ý Nùng đang gật gù lập tức tỉnh táo, ngồi ngay lại, xem từng bức một, chọn ra hai mẫu, không thể quyết định.

Cuối cùng Đường Nhược Dao đập bảng quyết định lựa chọn một mẫu trong đó.

Đường Nhược Dao đặt máy tính bảng vào ngăn kéo, chỉ một cái chớp mắt, Tần Ý Nùng đã trượt vào trong chăn. Đường Nhược Dao vuốt ve gò má hơi nóng của cô ấy, dịu dàng hỏi: "Buồn ngủ rồi sao bảo bảo?"

Tần Ý Nùng không mở mắt, từ trong chăn đưa tay ra, làm một phép so sánh "một chút chút" bằng ngón cái và ngón trỏ.

Đường Nhược Dao bật cười, tắt chiếc đèn tường cuối cùng đi.

Gần đây quả thật Tần Ý Nùng rất bận, trước đây đều giày vò Đường Nhược Dao tới nửa đêm, hiện tại mỗi ngày cùng lắm chỉ làm một hai lần, hoặc là lật ngược lại để Đường Nhược Dao giày vò cô ấy, nhưng cho dù bận bịu thế nào, Tần Ý Nùng cũng sẽ không quên chuyện này, giống như mỗi ngày phải ăn cơm uống nước, không thể thiếu được.

Đường Nhược Dao rửa tay xong quay về, Tần Ý Nùng đã hoàn toàn tiến vào giấc ngủ, hô hấp đều đặn.

Đường Nhược Dao nghiêng người đối mặt với cô ấy, nhỏ tiếng gọi: "Bảo bảo."

Đầu óc Tần Ý Nùng đã chìm sâu vào giấc ngủ, nhưng cơ thể giống như có kí ức, tự động rúc vào lòng Đường Nhược Dao, tìm kiếm một tư thế thoải mái, lại tiếp tục ngủ.

Nội tâm Đường Nhược Dao vui vẻ, dịu dàng hôn lên trán người phụ nữ ấy, cũng nhắm mắt lại.

Một ngày trước lễ Giáng Sinh.

Một cây thông Noel được chuyển vào trong nhà, cả nhà bắt đầu trang trí cây. Ban ngày hai người Tần Đường không ở nhà, quân chủ lực là Kỷ Thư Lan, dì Phương và Tần Gia Ninh.

Trên cây giăng đầy bóng đèn, lúc sáng lên muôn màu muôn vẻ.

Không chỉ có cây thông, còn có phòng khách, ngay cả những cây bụi, hoa cỏ thấp trong vườn cũng được giăng đèn. Khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, ngập tràn không khí vui vẻ, tràn đầy hơi thở ngày xuân.


Tần Ý Nùng tan làm về nhà, mở to mắt, suýt chút nữa cho rằng bản thân đi nhầm nhà, tỉ mỉ quan sát mấy lần mới xác định.

"Mẹ." Tần Ý Nùng gọi Kỷ Thư Lan đang trang trí tường, nói, "Được rồi đó mẹ."

Kỷ Thư Lan quay đầu: "Hả? Được rồi sao?"

Tần Ý Nùng nói: "Được rồi, còn trang trí nữa thì sắp long trọng hơn cả đón Tết rồi, mẹ định tới Tết sẽ làm thế nào?"

Ninh Ninh đang kiểm tra đèn trên cây thông, nghe xong quay lại, âm thanh non nớt nói: "Tới Tết có thể bắn pháo hoa, lễ Giáng Sinh không thể bắn pháo hoa ạ."

Tần Ý Nùng đi tới, cốc nhẹ lên đầu bạn nhỏ, cười nói: "Con thông minh nhỉ."

Ninh Ninh kéo vạt váy không hề tồn tại, làm cách chào của cô gái trưởng thành: "Cảm ơn đã khen ngợi, quý cô Tần."

Tần Ý Nùng dùng giọng điệu phiên dịch đáp lời nói: "Ồ, quý cô xinh đẹp đấy, cô đáng nhận được tất cả những mỹ từ khen ngợi trên thế giới này."

Ninh Ninh vui vẻ không thôi, cười thiếu chút nữa ngã vào trong cây thông.

Tần Ý Nùng dẫn cô bé sang một bên, không tiếp tục trêu đùa nó nữa, hỏi Kỷ Thư Lan: "Mẹ cho xe đi đón Tiểu Phỉ chưa ạ?"

Kỷ Thư Lan nói: "Đi rồi, hai mươi phút trước tài xế gọi điện thông báo với mẹ đã đón được người, có lẽ sắp về tới nhà rồi."

Tần Ý Nùng gật đầu nói vâng.

Kỷ Thư Lan hỏi: "Bao giờ thì Tiểu Đường về?"

Tần Ý Nùng đáp: "Chuyến bay của em ấy hơi muộn, có lẽ bảy tám giờ mới có thể về tới nơi."

Kỷ Thư Lan vội vàng lộ ra biểu cảm đau lòng: "Vất vả quá rồi." Bà lại nhìn Tần Ý Nùng, khóe môi cử động, nói, "Đô Đô, con cũng vất vả rồi."

Tần Ý Nùng cười cười, cô ấy muốn nói gì đó, nhưng lồng ngực giống như có tảng đá lớn đè lên, cổ họng nghẹn lại, không thốt lên nổi một chữ.

Cô ấy quay mặt đi, cắn môi dưới, khẽ thở ra một hơi, ép lại giọt lệ mãnh liệt trào lên nơi đáy mắt.

Tần Ý Nùng quay lưng với mẹ mình, sống lưng thẳng tắp, giống như một cây trúc, cười nói: "Con ra ngoài đón Tiểu Phỉ."

Kỷ Thư Lan im lặng giây lát, nói: "Ừ." Bà nói, "Đừng ra ngoài cửa đợi, bên ngoài gió to lắm."

Tần Ý Nùng vẫn đi, gió bắc lạnh thấu xương, đông cứng gò má lạnh lẽo của cô, chiếc mũi cũng đỏ ửng.

Nếu Đường Nhược Dao ở đây, nhất định trong lòng sẽ mắng Tần Ý Nùng là người phụ nữ chết tiệt, sau đó lấy tay áo ôm lấy đầu cùng mặt của cô ấy, thuận tiện ôm cô ấy vào cửa.

Còn về việc tại sao Tần Ý Nùng biết Đường Nhược Dao thường xuyên mắng mỏ bản thân trong lòng, đương nhiên là vì nhân lúc đầu óc Đường Nhược Dao không minh mẫn đã dẫn dụ cô. Sau khi Tần Ý Nùng biết, còn đặc biệt suy nghĩ có biệt danh nào có thể dùng được cho Đường Nhược Dao mà phù hợp với cô hay không.

Suy đi nghĩ lại chỉ có mấy loại như bảo bối nhỏ, tiểu điềm tâm, tiểu khả ái, nhưng không thể nói trước mặt Đường Nhược Dao.

Ngập trái tim Tần Ý Nùng đều là Đường Nhược Dao, cười không thấy mặt mũi trăng sao. Nhìn thấy chiếc xe xuất hiện trước mắt, mất một lúc phản ứng, mới nhớ bản thân ra đây làm gì, vội vàng thu lại biểu cảm, điều chỉnh biểu cảm khi đối đãi với vãn bối.

Chiếc xe vững vàng dừng lại, Đường Phỉ nhảy xuống từ ghế sau, từ xa vẫy tay với Tần Ý Nùng: "Chị dâu!"

Thiếu niên cao ráo chân dài, mấy bước đã đi tới nơi.

Tần Ý Nùng vỗ vỗ vai cậu bé, cảm giác thân thiết hơn lần trước rất nhiều, vui vẻ nói: "Vào trong đi, ngoài cửa gió to."

Đường Phỉ: "Vâng ạ."

Tần Ý Nùng đi đằng sau lưng cậu bé, nghe được âm thanh ngập tràn sức sống của thiếu niên: "Dì Lan, dì Phương, Ninh Ninh."

Ngồi cạnh nhau, đương nhiên là một phen ôn lại chuyện cũ.

Tần Ý Nùng ngồi một bên yên tĩnh nhìn một lúc, mím môi lại.

Rõ ràng biết Đường Nhược Dao đang trên máy bay, Tần Ý Nùng vẫn gửi tin nhắn cho cô: [Nhớ em rồi]

Đường Nhược Dao xuống máy bay đọc được tin nhắn, cởi áo khoác dày ra, cầm điện thoại lên tay, bắt đầu điên cuồng chạy trong lối đi dành cho VIP.

Tân Tinh chớp mắt một cái, người đã chạy xa mười mấy mét.

"!!!"

"Đường Đường!"

"Đợi em với!"

Cô nàng cũng phải điên cuồng chạy.

7 giờ 42 phút, Đường Nhược Dao bước từ trên xe xuống, nhìn thấy Tần Ý Nùng đang đứng sừng sững trong gió lạnh, không đeo khăn quàng cổ, không đeo găng tay, không đội mũ, vừa nhìn thấy cô liền nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng bóc đều tăm tắp, vô cùng trẻ con.

Người phụ nữ chết tiệt!

Đường Nhược Dao nổi cơn tam bành, nhanh chân bước tới, ôm lấy vai Tần Ý Nùng, cởi áo lông ra ấn cô ấy vào lòng.

"Không lạnh sao?" Đường Nhược Dao tức đến nỗi muốn cắn chết Tần Ý Nùng.

"Lạnh." Tần Ý Nùng không ngừng cười lên trong lòng cô, "Chị cố ý đấy."

"Tại sao?"

Tần Ý Nùng ngẩng mặt lên nhìn cô, chớp mắt trêu đùa: "Chính là muốn để em thương chị."




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận