Chương 187: Chị yêu em
Tần Ý Nùng nói xong câu này, bản thân cũng có chút xấu hổ, có trời mới biết cô ấy đã diễn tập trong lòng bao nhiêu lần.
Chỉ là dựa vào kĩ năng diễn xuất đỉnh cao, một tia mất tự nhiên nhỏ bé bị Tần Ý Nùng che giấu hoàn toàn trong ánh mắt dịu dàng tình cảm.
Phản ứng của Đường Nhược Dao cũng phù hợp với dự đoán của Tần Ý Nùng, lập tức lộ ra biểu cảm vừa yêu vừa thương, cảm động lại đau lòng, cánh tay cô đột nhiên dùng sức nhiều hơn, ước gì có thể dung hòa cô ấy vào xương máu của mình.
Tình yêu cần hồi đáp, Tần Ý Nùng đưa ra tín hiệu, Đường Nhược Dao phản hồi lại cho cô ấy, như vậy mới có thể lâu dài.
Mỗi ngày Tần Ý Nùng đều đang trải nghiệm lí luận cùng tinh hoa của tình yêu, giống như rất nhiều năm về trước, lần đầu tiên cô ấy diễn xuất, cầm quyển kịch bản từ sáng tới tối chăm chỉ nghiên cứu.
Cô ấy có một người yêu, cuộc đời bước qua một giai đoạn mới.
Đường Nhược Dao vô cùng cẩn thận vén sợi tóc mái trước trán Tần Ý Nùng lên, dịu dàng đặt xuống một nụ hôn.
"Chúng ta vào trong thôi." Đường Nhược Dao nói, cũng không quên dịu giọng nhắc nhở cô ấy, "Lần sau không được như vậy nữa, ngộ nhỡ bị cảm lạnh, em sẽ khóc mất."
Tần Ý Nùng hiếu kì: "Em thật sự sẽ khóc sao?"
Đường Nhược Dao ôm vai cô ấy bước vào trong nhà, nói: "Sẽ."
Tần Ý Nùng làm vẻ suy tư.
Đường Nhược Dao nói: "Chị sẽ không thật muốn để em khóc đúng không?"
Tần Ý Nùng nghiêng đầu nhìn cô cười lên, nói: "Tối nay sẽ để em khóc."
Đường Nhược Dao bật cười: "Được rồi." Dù sao sáng mai cô cũng không có lịch trình.
Hai người nói rất nhiều chuyện trẻ con không nên biết, hai bên trao đổi ánh mắt, cười rất sâu xa, vừa vào cửa liền ăn ý dừng lại.
Đường Nhược Dao: "Con về rồi đây."
Ba âm thanh "mommy", "chị", "Tiểu Đường" đồng loạt vang lên, đặc biệt là câu "mommy" vang vọng nhất, Ninh Ninh trực tiếp chạy tới, nhào vào lòng Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao khom lưng, thơm lên gò má của cô bé.
Nói ra cũng thật kì lạ, từ sau khi Đường Nhược Dao trở thành mommy của Tần Gia Ninh, bạn nhỏ dính Đường Nhược Dao còn dữ dội hơn Tần Ý Nùng. Đương nhiên Tần Ý Nùng... không ghen với chuyện này, cô ấy chỉ nổi cơn ghen cho một mình Đường Nhược Dao, nhưng cô ấy thật sự không hiểu.
Đường Nhược Dao nghĩ nghĩ, trả lời cô ấy, nói: "Có lẽ là vì chị tương đối nghiêm khắc chăng."
Tần Ý Nùng nhíu mày: "Chị nghiêm khắc sao?"
Đường Nhược Dao gật đầu: "Nghiêm khắc."
Gia đình của Tần Gia Ninh không có nhân vật người bố, Tần Ý Nùng vừa làm bố vừa làm mẹ, có lúc con trẻ mắc lỗi cũng khó tránh giáo dục mấy câu, cho nên cô ấy lạnh mặt lại, Ninh Ninh liền rất sợ. Ví dụ như lần trước, Ninh Ninh chơi đùa tới điên cuồng ở nhà Hàn Ngọc Bình, bị Tần Ý Nùng dẫn về phòng phê bình giáo dục một trận.
Đường Nhược Dao không như vậy, cô đảm đương vai trò là một người bạn cùng chơi, vừa là mẹ vừa là bạn, kể chuyện cho Ninh Ninh, chơi trò chơi cùng nó, hi hi ha ha nghịch ngợm, bạn nhỏ cũng biết dính ai thì sẽ bớt nguy hiểm hơn một chút.
Còn có một nguyên nhân, Đường Nhược Dao không nói, cô nghĩ: Có lẽ Ninh Ninh có chút ghét bỏ trình độ chơi trò chơi của Tần Ý Nùng.
Ông trời ban cho Tần Ý Nùng rất nhiều kĩ năng ở các phương diện khác nhau, nhưng duy nhất chỉ có phương diện này, ngốc nghếch khiến người ta cảm động.
Tần Ý Nùng không để tâm, cô ấy vui vẻ nhìn thấy hai người họ chơi cùng nhau, chỉ là khi hai người chơi đùa tới điên cuồng không có chừng mực, cô ấy sẽ giáo dục cả hai luôn một thể. Đường Nhược Dao bị mắng nặng hơn một chút, bị dạy dỗ ngay trước mặt bạn nhỏ, về phòng còn có "gia pháp", không "chết" trên hai lần sẽ không được bỏ qua.
...
Đường Nhược Dao chìm đắm trong niềm vui đoàn tụ, sau khi đứng thẳng người mới phát hiện nhà cửa được trang hoàng, cô làm ra một biểu cảm ngạc nhiên của bà Lưu đi tới công viên, hỏi: "Ai đã trang trí những thứ này thế?"
Ninh Ninh lập tức giơ tay, như sợ cô không nhìn thấy, còn muốn nhảy lên, tranh công nói: "Con!"
Đường Nhược Dao cười híp mắt, nói: "Giỏi quá."
Ninh Ninh lộ ra nụ cười lúng túng, lại nói: "Còn có bà ngoại và bà Phương nữa ạ."
Đường Nhược Dao nói: "Các bà cũng rất giỏi."
Ninh Ninh là một đứa trẻ rất lịch sự, suy nghĩ vắt óc rất lâu, khen lại: "Mẹ cũng rất giỏi, về nhà vất vả rồi."
Mọi người nghe cô bé nịnh nọt, căn nhà ngập tràn tiếng cười nói.
Kỷ Thư Lan chống vào tay dì Phương cười một lúc, gọi mọi người: "Về cả rồi, chúng ta ăn cơm thôi."
Đường Nhược Dao ngẩn ra, nhìn Tần Ý Nùng, nhỏ tiếng nói: "Không phải em bảo mọi người ăn cơm trước sao?"
Tần Ý Nùng nói: "Mẹ chị nói muốn đợi em cùng ăn, dù sao bọn chị cũng không vội gì."
Đường Nhược Dao không tiếp tục nói chuyện, nắm lấy tay cô ấy.
Bát canh nóng hổi bừng bừng được bưng lên trước, dì Phương đem đun lại những món ăn đã nguội. Bình thường nhà bếp vốn rất rộng rãi nay lại chen chúc cơ man người, quay người cũng có thể đụng tay đụng chân, Kỷ Thư Lan không thể không chỉnh đốn đội ngũ.
Trước tiên là bảo Ninh Ninh ra ngoài.
Vóc dáng cùng sức lực của cô bé nhỏ nhất, trước đây khi trong nhà ít người, còn có thể để nó bưng đồ ăn để bồi dưỡng năng lực từ nhỏ, bây giờ không chen nổi nữa, nó liền thật thà làm một đứa trẻ.
Sau đó là Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao, không phân trước sau.
Trụ cột kiếm tiền trong nhà, cùng mẹ trẻ con làm việc vất vả, nên nghỉ ngơi thật tốt.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người già cùng Đường Phỉ.
Ba người ngồi đợi ngoài bàn ăn, Ninh Ninh rảnh rỗi tới nhàm chán, không có việc gì làm liền lấy đũa gõ bát.
Ting một tiếng, âm thanh vô cùng véo von.
Cô bé lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tần Ý Nùng, thấy Tần Ý Nùng không có ý trách mắng nó, yên tâm gõ tiếp. Thiên phú về phương diện âm nhạc của cô bé đặc biệt xuất chúng, đại khái là giống Tần Lộ Nùng, gõ mãi gõ mãi, Tần Ý Nùng thấp thoáng nghe ra chút quy luật.
Cô ấy hỏi: "Con đang gõ gì thế?"
Tần Gia Ninh nói ra một cái tên, Tần Ý Nùng không am hiểu âm nhạc, mang máng nhớ được đây là một khúc piano rất nổi tiếng.
Tần Ý Nùng vô duyên vô cớ kích động, hỏi: "Con... sau này con muốn làm nghệ sĩ piano không?"
Tần Gia Ninh nói: "Con thích chơi piano, nhưng con chưa nghĩ có nên làm nghệ sĩ piano hay không." Cô bé đặt đũa xuống, hai tay chống cằm, chớp mắt nhìn về Tần Ý Nùng trước mặt, thở dài nói, "Mẹ, con chỉ là một đứa trẻ thôi mà."
Tần Ý Nùng cười lên, nói: "Được rồi, vậy con cứ hưởng thụ thời gian là trẻ con của mình cho tốt."
Ninh Ninh gọi cô ấy: "Mẹ."
Tần Ý Nùng: "Ừm?"
Ninh Ninh hiếu kì hỏi: "Làm bạn nhỏ hạnh phúc hơn, hay làm người lớn hạnh phúc hơn ạ?"
Bàn tay dưới gầm bàn của Tần Ý Nùng nắm lấy tay Đường Nhược Dao, trả lời nó: "Cả gia đình chúng ta ở bên nhau là hạnh phúc."
Đường Phỉ bưng đĩa thịt kho tàu vừa được hâm nóng tới, Ninh Ninh hỏi: "Cậu Tiểu Phỉ, cậu có hạnh phúc không?"
"Hả?" Đường Phỉ thấy lạ, đặt đũa xuống, gãi gãi đầu, nói: "Cậu... cũng tạm."
Ngừng một lúc, thiếu niên cười nói, "Hạnh phúc lắm."
Có chị gái chị dâu, có hai người bà, được học trường tốt, có giáo viên và bạn học tốt, tiền đồ xán lạn, nghỉ hè còn có thể về nhà thăm mẹ đẻ, Quốc khánh năm nay cậu bé đã quay lại thành phố Z, có lẽ là xa thơm gần thối, Giang Tuyết Trân gặp được cậu bé liền rơi nước mắt, ân cần hỏi thăm, thân thiết hơn nhiều so với trước kia, người chồng hiện tại của bà ta, Châu Nghị, cho dù có phải vì nguyên nhân từ Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng hay không, tóm lại đối xử với Đường Phỉ càng thêm phần lịch sự.
Giang Tuyết Trân sắp sinh, ngày dự sinh rơi vào cuối tháng chạp Âm lịch, Đường Phỉ lên mạng mua rất nhiều đồ dùng trẻ sơ sinh cho đứa em trong bụng mẹ, sau đó gửi về nhà. Lúc Giang Tuyết Trân nói chuyện với nó, vô tình cố ý lộ ra suy nghĩ muốn nó về sống cùng bà ta, Đường Phỉ giả vờ như nghe không hiểu, lại nói với bà ta ở đâu sống vui thế nào, nó tin Giang Tuyết Trân hiểu ý mình.
Nó có nhà mới, nó yêu gia đình mới này.
Nó rất hạnh phúc.
Ninh Ninh lại hỏi Kỷ Thư Lan và dì Phương, đều nhận được đáp án khẳng định. Cô bé ngồi ở chỗ của mình, vui vẻ vỗ tay: "Tốt quá đi, mọi người hạnh phúc chính là hạnh phúc của con."
Hai người già trực tiếp đỏ vành mắt.
Một phần vì cảm động, một phần vì đứa trẻ đáng yêu.
Đường Nhược Dao lại lần nữa sửng sốt vì mức độ phát triển trí tuệ của Ninh Ninh, đây là những lời mà một bạn nhỏ bốn tuổi có thể nói ra sao?
Cô có hơi tin tưởng câu nói kia của Tần Ý Nùng, miệng Tần Gia Ninh ngọt như thế, tương lai không biết sẽ làm tổn thương bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ bất hạnh?
Lại nhìn sang Tần Ý Nùng, quả nhiên trên mặt Tần Ý Nùng thấp thoáng lo lắng, vô thức buồn cười.
Ăn cơm xong, Ninh Ninh cầm máy tính bảng chạy tới, đụng vào chân Đường Nhược Dao, ngẩng đầu lên, nói: "Mommy, con muốn gọi điện thoại."
Đường Nhược Dao dắt cô bé quay lại sô-pha: "Gọi cho ai thế?"
Ninh Ninh non nớt nói: "Gọi cho ông bà nội ạ, con phải chúc mừng Giáng Sinh tới ông bà."
Đường Nhược Dao ngây ra, liền cảm thấy ngượng chín mặt.
Cô cũng không nghĩ ra chuyện này, thế giới của người lớn cất chứa quá nhiều thứ, chỉ có trẻ con mới có thể giữ mãi nét thơ ngây.
Tần Ý Nùng đi về phía này, hỏi: "Hai người đang làm gì thế?"
Đường Nhược Dao cúi đầu đăng nhập tài khoản Wechat trên máy tính bảng, tìm tên của Hàn Ngọc Bình trong danh sách liên lạc, trả lời Tần Ý Nùng: "Ninh Ninh muốn gọi video cho đạo diễn Hàn, hôm nay chẳng phải là Giáng Sinh à."
Tần Ý Nùng: "..."
Cô ấy và Đường Nhược Dao cảm nhận được nỗi xấu hổ giống hệt nhau.
Vợ chồng Hàn Ngọc Bình vừa ăn cơm xong, đang ngâm chân ở trong phòng. Trên đầu gối của Hàn Ngọc Bình phủ một chiếc khăn khô, đỡ chân của vợ phía trên, động tác dịu dàng lau khô nước cho bà, xỏ từng chiếc tất ngay ngắn.
Lương Thục cho chân xuống, xỏ vào trong giày vải, mỗi nếp nhăn trên mặt đều vô cùng dịu dàng.
Hàn Ngọc Bình cũng lau khô chân cho mình, xách thùng gỗ ra ngoài đổ nước.
Lúc quay về điện thoại vang lên, Lương Thục ở gần nhất, nhìn lên màn hình hiển thị.
Hàn Ngọc Bình hỏi: "Ai thế?"
Lương Thục cười nói: "Con dâu."
Hai người già khi ở riêng đều xưng hô như thế, tạm thời không để người trẻ nghe được.
Hàn Ngọc Bình lập tức cười lên, sau đó ấn nút nghe máy, lập tức lạnh mặt, ngón tay Lương Thục chọc lên vai ông, khẽ nói: "Đức hạnh."
Hàn Ngọc Bình mặt dày đáp lại bà một câu: "Không phải em thích đức hạnh này của anh sao?"
Đừng thấy Lương Thục dịu dàng đoan trang, thời còn trẻ tính chiếm hữu vô cùng mạnh, lúc đó Hàn Ngọc Bình ở bên ngoài lại rất được hoan nghênh, không chỉ có nữ, mà còn có nam. Ở ngoài mặt Lương Thục không nói gì, khi về nhà liền ghen lồng ghen lộn, theo lời của Hàn Ngọc Bình, chính là cách tám trăm dặm ngoài cửa cũng có thể ngửi thấy.
Hàn Ngọc Bình ở ngoài dứt khoát làm mặt lạnh, nói cười cẩn thận, có người nhát gan, trực tiếp bị dọa tới nỗi không dám tới gần ông.
Hàn Ngọc Bình nhận cuộc gọi video.
Không tới một giây sau, lại tươi cười nở hoa.
Lương Thục đang hiếu kì sao đột nhiên ông đổi tính, lại nghe thấy một âm thanh trẻ con truyền ra từ điện thoại: "Ông bà nội, lễ Giáng Sinh vui vẻ."
"!!!" Lương Thục xông tới, chen tới nỗi Hàn Ngọc Bình chỉ còn lại nửa khuôn mặt.
Hàn Ngọc Bình: "..." Lặng lẽ giơ điện thoại ra xa một chút, để bản thân có thể xuất hiện hoàn chỉnh trước ống kính.
Lương Thục: "Lễ Giáng Sinh vui vẻ, hôm nay có được ăn gì ngon không?"
Ninh Ninh gật đầu, nói: "Có ạ." Cô bé còn xoay máy ảnh, cho bọn họ ngắm nhìn căn phòng đã được trang trí, cuối cùng dừng lại ở chỗ cây thông Giáng Sinh, "Đây là do cháu cùng bà ngoại với bà Phương trang trí, đẹp không ạ?"
Lương Thục còn có thể nói gì, liên tục nói "Đẹp", "Ninh Ninh thông minh", "Năng lực làm việc mạnh".
Ninh Ninh: "Ông bà đang ở nhà làm gì ạ?"
Lương Thục nói một số hoạt động thường ngày, tưới hoa, đọc sách, cho chim ăn, tản bộ.
Ninh Ninh mím môi, không quá vui vẻ.
Cô bé tạm thời giao lại máy tính bảng vào tay Đường Nhược Dao, bạch bạch bạch chạy về phía Tần Ý Nùng, nó biết ai mới là người quyết định chuyện trong nhà.
"Con muốn đón ông bà nội tới ở nhà mình sao?" Tần Ý Nùng mở to mắt, hỏi bạn nhỏ trước mặt mình, "Tại sao?"
Ninh Ninh chu môi nói: "Hôm nay chúng ta đón Giáng Sinh nhiều người như thế, mà ông bà chỉ có hai người, rất lạnh lẽo."
Tần Ý Nùng biểu thị đã hiểu, nhưng nói: "Vậy con cũng không thể đón ông bà tới nhà mình ở được, lẽ nào con thích ai, con đều muốn đón về nhà sao?"
Ninh Ninh không hiểu: "Tại sao không thể ạ?"
Tần Ý Nùng kiên nhẫn giải thích định nghĩa của gia đình với nó, rồi lấy ví dụ chứng minh: "Mẹ và mommy của con là một gia đình nhỏ, ông bà nội cũng là một gia đình nhỏ."
Ninh Ninh suy luận: "Vậy hai người có thể ở cùng con, tại sao ông bà nội không thể ạ?"
Tần Ý Nùng dịu dàng xoa đầu bạn nhỏ, nói: "Nhưng chúng ta cũng sẽ không vĩnh viễn ở bên nhau, sớm muộn gì cũng phải tách ra, con sẽ có người con yêu, có lẽ sẽ kết hôn, có lẽ còn sinh con, con sẽ cùng người con..." Cùng người con yêu ở bên nhau, con sẽ có hạnh phúc mới.
Tần Ý Nùng còn chưa nói xong, Ninh Ninh đã oa khóc lên.
Tần Ý Nùng không hoảng loạn như ngày trước, từ sau khi Tần Gia Ninh trở nên cởi mở, cô bé đã cười nhiều hơn, khóc cũng nhiều hơn, cũng thể hiện cảm xúc trong nội tâm của mình ra ngoài nhiều hơn. Cho nên cô ấy vẫn đang thong thả giảng giải lí lẽ cùng bạn nhỏ.
Đường Nhược Dao nghe thấy cả, cảm thấy cách giáo dục của Tần Ý Nùng, đối với một bạn nhỏ mà nói, không khỏi có phần thẳng thắn tới mức tàn nhẫn, cô nghe thấy tiếng khóc liền nói một tiếng xin đợi chút với vợ chồng Hàn Ngọc Bình đang nóng lòng như thiêu như đốt, đi tới đó.
Cô ôm Ninh Ninh vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lên lưng nó, dịu dàng dỗ dành: "Nếu con đồng ý, cũng có thể vĩnh viễn ở cùng chúng ta."
Ninh Ninh lập tức ôm chặt lấy cô, oa oa khóc to lên: "Con không muốn rời xa mọi người."
Đường Nhược Dao to gan, trừng mắt với Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng: "..."
Ninh Ninh thút thít nói: "Con không cần người yêu, cũng không muốn con cái, con chỉ cần mẹ và mommy thôi." Dừng lại mấy giây, cô bé nhỏ tiếng bổ sung. "Còn có bà ngoại, bà Phương, cậu Tiểu Phỉ, chị Dao Dao, ông bà nội, dì Quan Hạm nữa."
Tiếp tục suy nghĩ, cô bé còn bổ sung thêm cả gia sư của mình. Nói xong, bản thân nó cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, mặt mày đỏ ửng rúc vào lòng Đường Nhược Dao, không chịu ngẩng đầu.
Tần Ý Nùng nói trong lòng: Chà, con cũng tham lam quá nhỉ.
Đường Nhược Dao dịu dàng nói: "Được."
Tần Ý Nùng không đồng tình với phương pháp "giáo dục hùa theo" của Đường Nhược Dao, nhưng ở trước mặt con trẻ, cô ấy không phản bác Đường Nhược Dao.
Ninh Ninh tràn đầy sức sống hồi sinh, tiếp tục nói chuyện với vợ chồng Hàn Ngọc Bình.
Lúc này ánh mắt Tần Ý Nùng mới lộ ra một chút bất mãn, nói: "Em đang lừa con bé."
Đường Nhược Dao cười nói: "Em không có mà, mỗi câu em nói ra đều xuất phát từ trong nội tâm em." Con trẻ nhà nào không trải qua thời kì non nớt vô tri, nói ra những lời như vĩnh viễn không muốn rời xa bố mẹ, sau khi trưởng thành chẳng phải lại chê bai bố mẹ nhiều chuyện, ước gì có thể sải cánh lập tức bay đi hay sao. Hoặc là có một vùng trời cho riêng mình, liền không có cách nào an phận ở một nơi.
Sự ỷ lại lúc này là thật, sự độc lập trong tương lai cũng là thật.
Con người đều sẽ trưởng thành. Thứ khiến người ta cảm thấy buồn bã chính là, đa phần, chúng ta đều không biết là trong khoảnh khắc nào, đột nhiên trưởng thành rồi, quay đầu lại mới phát hiện, linh hồn đã rời khỏi bố mẹ, rời khỏi gia đình.
Tần Ý Nùng im lặng một khoảng thời gian dài, nói: "Ninh Ninh đã bốn tuổi rồi."
Đường Nhược Dao thở dài: "Còn mười bốn năm nữa mới thành niên."
Tần Ý Nùng chống cằm suy nghĩ, nói: "Lúc đó chúng ta vẫn làm được chứ nhỉ? Con bé sẽ không làm phiền chúng ta nữa." Nói xong còn gật đầu đồng tình với bản thân, "Ừm, chị rất giỏi."
Đường Nhược Dao: "???"
Đây là những lời không biết xấu hổ gì chứ.
Đường Nhược Dao cũng không nhịn được cười, đưa tay ra, khẽ miết lấy tai của người phụ nữ ấy, miết xong, lại cẩn thận vuốt ve.
Hai người đang thì thầm bên tai nhau, Ninh Ninh lại ôm máy tính bảng chạy tới, mặt mày vui vẻ nói: "Có thể mời ông bà tới đón tết cùng chúng ta không ạ?"
Tần Ý Nùng ngây ra, nói: "Nếu ông bà đồng ý thì được."
Vợ chồng Hàn Ngọc Bình không thể không có chuyện từ chối.
Hàn Ngọc Bình sớm đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, bố mẹ Lương Thục đã qua đời, mấy năm nay chỉ có hai người già ăn cơm đoàn viên, mùng Một Tần Ý Nùng sẽ tới chúc Tết, nhà cửa có chút lạnh lẽo.
Cộng thêm vợ chồng Hàn Ngọc Bình, Tần Ý Nùng tính toán, năm nay đón năm mới tổng cộng có tám người, không thể tưởng tượng được.
Hôm nay là lễ Giáng Sinh, chắc chắn đường phố sẽ rất náo nhiệt.
Tần Ý Nùng có ý muốn cho Ninh Ninh ra ngoài thăm thú một chút, nhưng ai dẫn con bé ra ngoài lại là một vấn đề lớn. Có thể loại trừ Kỷ Thư Lan và dì Phương, một người đã có tuổi, một người chân cẳng không thuận tiện hơn nữa cũng đã có tuổi, Đường Phỉ lại còn quá nhỏ, cô ấy không yên tâm.
Cô ấy và Đường Nhược Dao cùng đi? Mục tiêu quá lớn, ngộ ngỡ bị phát hiện, hậu quả khó mà tưởng tượng.
Một mình cô ấy? Tần Ý Nùng không muốn tách khỏi Đường Nhược Dao.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Ý Nùng gọi điện thoại cho Quan Hạm.
"Đang làm gì thế?" Cô ấy không dùng giọng điệu dặn dò trợ lí.
"Ăn gà ạ."
"..." Tần Ý Nùng hỏi, "Có rảnh tới nhà tôi một chuyến không?"
Quan Hạm không chút do dự thoát khỏi game, gửi tin nhắn tới tài khoản Phó Du Quân: [Có việc rồi]
Một tay cô cầm lấy điện thoại, tay còn lại cầm áo khoác treo trên giá ở cửa, chín bỏ làm mười khoác lên, dứt khoát nói: "Đến ngay đây ạ." Tin nhắn thoại vừa gửi đi, cô đã bước chân ra ngoài cửa, một tiếng ầm vang lên khi cửa chính đóng lại.
Phó Du Quân nhìn hình đại diện tối đi của bạn cùng chơi, cũng trực tiếp thoát ra.
[Hẹn lần sau gặp] Cô nàng gõ chữ trả lời.
Quan Hạm ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn, cầm điện thoại đang sáng màn hình đọc tin nhắn, rồi lại đặt xuống.
Nhanh như bay tới nhà họ Tần.
Quan Hạm vừa nhìn thời gian, thời gian tới đây ngắn hơn so với lúc trước những mấy phút, cô vô duyên vô cớ ngẩn ra, sau đó mới cởi dây an toàn, đẩy cửa xuống xe.
Cả nhà chào đón cô, Quan Hạm ăn một đĩa dâu tây mới, giấu một túi kẹo ngọt Ninh Ninh cho mình, mới nghe thấy nguyên do Tần Ý Nùng gọi mình tới đây.
Tần Ý Nùng lái chiếc SUV kiểu lớn mới ra, thuận tiện cho cả gia đình đi chung. Kế hoạch thay đổi đột xuất, cả nhà cùng đi chơi, nhưng vì đảm bảo an toàn, hai người Tần Đường chờ trên xe không xuống, những người khác ra ngoài chơi.
Đến địa điểm, Quan Hạm tạm thời sắm vai trò trợ lí cùng những người khác ào ào hướng về phía quảng trường náo nhiệt huyên náo.
Hai người Tần Đường nắm tay nhau, nhìn ra thế giới vừa nhỏ vé vừa xa xôi qua cửa kính, Đường Nhược Dao tách kẽ tay của người phụ nữ ấy ra, mười ngón tay hai người đan vào nhau, hỏi cô ấy: "Trước kia chị từng đón lễ Giáng Sinh chưa?"
"Trước khi ra mắt thì từng, lúc còn đi học, trong lớp sẽ trang trí lớp học, xanh xanh đỏ đỏ đủ cả." Tần Ý Nùng mang theo ý cười nhìn cô, hỏi, "Em thì sao?"
"Em á?" Đường Nhược Dao nhớ lại một phen, nói, "Hình như năm ngoái cũng đón Giáng Sinh, không nhớ lắm. Nhưng năm kia thì có, cùng đi ăn cơm với nhóm Văn Thù Nhàn, hát hò cả một tối, Văn Thù Nhàn cùng Thôi Giai Nhân đều uống say, em và bố già phải dìu hai người đó về kí túc xá."
Cô nói: "Nặng lắm luôn, uống say giống hệt như con lợn chết ấy."
Ngón tay của Tần Ý Nùng vuốt ve mu bàn tay cô, khẽ nói: "Em sống hạnh phúc như thế, chị vui lắm."
Vẻ mặt Đường Nhược Dao đột nhiên vi diệu.
Tần Ý Nùng thoáng ngẩn ra, tự mình nhớ lại, cười lên: "Hình như hơi kì quái nhỉ?"
Đường Nhược Dao hài hước nói: "Giống hệt như lời của mấy đôi tình nhân lúc trẻ tách ra vì mấy tình tiết máu chó, nhiều năm sau gặp lại, nhìn thấy đối phương đã có nơi thuộc về, tự an ủi chính mình."
"Ha ha ha." Mặt mày Tần Ý Nùng đều là ý cười, nói: "Chị sai rồi."
Đường Nhược Dao lại nói: "Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, không phải suýt chút nữa chúng ta cũng chia ly sao?"
Ánh mắt của Tần Ý Nùng mềm đi, nhích tới hôn cô.
Một nụ hôn ấm áp thuần khiết kéo dài.
Rõ ràng không uống rượu, nhưng lại ngỡ như say, hơn nữa còn say không nhẹ.
Đường Nhược Dao được đặt ngửa ra ghế sau, ý thức của cô đột nhiên tìm về, bật người dậy, vừa định trách móc Tần Ý Nùng càn rỡ, lại nhìn thấy đối phương đang ngồi ngay ngắn, khóe miệng cong lên một nụ cười xấu xa, trái tim điên cuồng dần dần bình tĩnh lại.
"Chị..."
"Chị có chừng mực." Tần Ý Nùng cầm lòng chẳng đặng, thưởng thức biểu cảm đặc sắc của cô.
Đường Nhược Dao nuốt nước bọt sau cơn hoảng hốt, đè lấy lồng ngực.
Tần Ý Nùng chăm chú nhìn vào mắt cô rất lâu, dịu dàng nói: "Dao Dao."
Ánh mắt của Đường Nhược Dao hướng ra ngoài cửa sổ, con ngươi trong suốt ánh lên ngàn vạn ánh sáng: "Ừm?"
Tần Ý Nùng kéo tay cô, ôm vào trong lòng mình. Cô ấy không làm gì hết, chỉ không ngừng không ngừng hôn Đường Nhược Dao, mệt rồi sẽ nghỉ một lúc, sau đó lại tiếp tục.
Đường Nhược Dao bị hôn tới nỗi ý thức mơ hồ, thấp thoáng nghe được một câu khe khẽ đòi mạng.
Chị yêu em.
Khớp tay nắm lấy áo Tần Ý Nùng của cô đột nhiên co chặt lại.
Đường Nhược Dao không phân biệt được có phải suy nghĩ của bản thân quá mãnh liệt nên sinh ra ảo giác hay không, nhưng trái tim cô đang nặng nề đập lên vì điều này, cô ra sức đè Tần Ý Nùng dựa vào ghế, đảo khách thành chủ.
Cả đời này, cô sẽ chỉ điên cuồng vì Tần Ý Nùng, vì một mình cô ấy.
Cửa xe phát ra một tiếng "cạch", bị người từ bên ngoài mở ra.
Đường Nhược Dao buông Tần Ý Nùng ra, ngón cái khẽ vuốt ve khóe môi của cô ấy, ngồi nghiêm chỉnh, cúi mắt xuống, hoàn toàn giống như hai người với người phụ nữ trẻ tuổi khó lòng kiềm chế bản thân ban nãy. Tần Ý Nùng khẽ cười lên một tiếng.
Nhân lúc đèn trong xe sáng lên, Tần Ý Nùng nhìn thấy vành tai đỏ ửng rõ ràng của cô.
Ninh Ninh chui vào trong xe, trong lòng ôm theo một đống đồ, trên đầu còn đội chiếc mũ Giáng Sinh viền trắng chóp đỏ, càng bật lên luôn mặt trắng bóc đáng yêu.
"Con mua rất nhiều đồ, có núi Phú Sĩ..." Ninh Ninh hưng phấn nói, đột nhiên nhìn sang hai vị phụ huynh, chớp mắt, hiếu kì nói, "Mẹ, mommy, sao mặt hai người lại đỏ vậy ạ? Có phải trong xe nóng quá không?"
Tần Ý Nùng lấy tay làm quạt, tự nhiên như không: "Đúng là hơi nóng."
Đầu óc Quan Hạm ngồi ở ghế lái bắt đầu bắn pháo hoa, bắn tới sáng như ban ngày, lần đầu tiên khởi động xe thất bại.
Ninh Ninh đưa tay ra sờ mặt cô ấy, lo lắng nói: "Mẹ ơi, mặt mẹ cũng nóng quá, bị bệnh sốt rồi sao ạ?"
Tần Ý Nùng cười khúc khích nói: "Không có mà."
Lần thứ hai Quan Hạm khởi động xe thất bại.
Ninh Ninh tỉ mỉ khách quan miêu tả những biến hóa cô bé có thể quan sát được, nói: "Môi cũng sưng rồi ạ."
Tần Ý Nùng: "... Lát nữa sẽ đỡ thôi."
Chiếc xe chậm chạp vẫn dừng tại chỗ.
Tần Ý Nùng nhíu mày nhìn về phía lái xe, nâng giọng: "Quan Hạm?"
Quan Hạm đẩy thuyền tới chết đi sống lại tại chỗ lần thứ mười nghìn vững vàng khởi động xe, quay lại đường cũ, rời khỏi đường phố đông đúc tấp nập.
Phong cảnh ngoài cửa sổ không ngừng lùi về sau, ánh sáng lúc sáng lúc tối, lướt qua giống như mây khói.
Ninh Ninh chơi mệt rồi, lên xe không bao lâu liền ngủ mất, một tay còn nắm lấy ngón út của Tần Ý Nùng.
Trong thần thoại phương tây, vào lễ Giáng Sinh, ông già Noel sẽ tặng quà cho trẻ con trong đêm Giáng Sinh, Trung Quốc không có ông già Noel.
Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, trong nhà họ Tần yên tĩnh, một bóng người mảnh khảnh lén lút đi từ tầng hai xuống, lặng lẽ mở cửa phòng bạn nhỏ ra, nhẹ chân nhẹ tay đi vào, khẽ khàng đặt hộp quà lên đầu giường của Ninh Ninh.
Sau đó tiếp tục đặt quà Giáng Sinh trước cửa phòng của ba phòng khác, Tần Ý Nùng mới quay về phòng.
Đường Nhược Dao vừa ngủ không bao lâu, không hề phát hiện hành động của cô ấy, chỉ là khi người phụ nữ ấy mang theo cơ thể lành lạnh chui vào trong chăn, liền đưa tay ra ôm cô ấy theo bản năng, mơ hồ phát ra hai tiếng nói mơ.
Những bông hoa tuyết nối đuôi nhau tung bay ngoài cửa sổ, ngưng đọng lại trên lớp cửa kính, nở ra một lớp sương băng óng ánh.
Trong phòng bật máy sưởi ấm áp, trong chăn càng thêm ấm, thậm chí sau khi Đường Nhược Dao tỉnh lại có chút không muốn rời giường, đặc biệt trong lòng còn ôm lấy Tần Ý Nùng đang ngủ rất say."
Một tay Đường Nhược Dao gác lên trán, uể oải nhắm mắt ngáp một cái, nhưng đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó nhấp nhô.
Đường Nhược Dao nhíu mày, chầm chậm giơ tay lên, mượn ánh sáng mù mờ trong phòng, đột nhiên phát hiện một chiếc nhẫn không biết đã xuất hiện trên ngón áp út của mình tự bao giờ, không ngừng lấp lánh ánh sáng.
Cô đột nhiên mở to mắt, nhịp tim không khống chế được lạc đi một nhịp.
Bên cạnh truyền tới một âm thanh cử động rất nhỏ, Đường Nhược Dao cúi đầu nhìn, lại thấy người phụ nữ vốn đang ngủ say đang mở to mắt nhìn cô, ánh mắt điềm tĩnh dịu dàng.
Đường Nhược Dao ngây ngốc cho cô ấy nhìn chiếc nhẫn của mình, cô muốn nói gì đó, nhưng yết hầu như bị nghẹn bông, vành mắt nóng lên.
Tần Ý Nùng cười lên dang hai tay ra, Đường Nhược Dao nhào vào lòng cô ấy.
...
Có thể bạn quan tâm:
"Bà Lưu đi tới công viên", câu này xuất phát trong Hồng Lâu Mộng hồi 40 "Vườn Đại Quan, Sử thái quân hai lần mở tiệc; Gieo súc sắc, Kim Uyên Ương ra lệnh đố thơ" của Tào Tuyết Cần.
Bà Lưu là bà của Vương Bản Nhĩ. Bà tới phủ Vinh Quốc ba lần, mang tới tiếng cười vui vẻ hân hoan cho gia đình trầm ngâm không chút sinh khí này. Hình tượng nghệ thuật của bà Lưu được đắp nặn vô cùng thành công, một người phụ nữ lương thiện chính trực, thông minh giỏi giang, thông tình đạt lí, trọng nghĩa tình, tinh thần quyết không lùi bước.
Cụm từ này được sử dụng trong tiếng Trung Quốc hiện đại để mô tả những người đơn thuần và không phức tạp, thường bị choáng ngợp trước những trải nghiệm mới.