Làm Càn - Huyền Tiên

Chương 190: Tần Ý Nùng ra mặt bác bỏ tin đồn

Tần Ý Nùng không phản đối, thay ra bộ xường xám trên người.

Cô ấy ra khỏi phòng thay đồ, cố tình đóng cúc áo lên đến cổ, nở nụ cười trêu đùa Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao giả vờ như không hiểu trò đùa của cô ấy, nhích lại gần bên môi Tần Ý Nùng hôn lên một cái thật vang, tay nắm bàn tay xuống nhà.

Hai người ở riêng thường quên mất thời gian, đợi bọn họ xuống dưới nhà, Hàn Ngọc Bình cầm túi pháo hoa mua cho Ninh Ninh, cả nhà đang chuẩn bị bắn pháo hoa trong sân nhà.

Ninh Ninh nhìn thấy hai người, lập tức vui vẻ gọi người, gọi bọn họ cùng ra chơi.

Tần Ý Nùng vui vẻ đồng ý.

Vào cái tuổi trên có mẹ già dưới có con nhỏ, thật ra Tần Ý Nùng cảm thất rất vi diệu, vừa không có tình thương vô bờ bến của người già đối với con trẻ, cũng không có kích động muốn chơi loại trò chơi trẻ con này, những năm trước đây, cô ấy đều xuất phát từ việc phải hoàn thành nhiệm vụ của một người mẹ, cùng Ninh Ninh chơi pháo bông, đung đưa pháo hoa phối hợp với nó: "Oa oa oa."

Năm nay có rất nhiều người chơi cùng Ninh Ninh, còn Tần Ý Nùng chỉ cần nắm tay Đường Nhược Dao, đứng một bên ngắm nhìn, khi Ninh Ninh nhìn về phía cô ấy, mới nở nụ cười với nó, như một lời hồi đáp.

Bàn tay của Đường Nhược Dao đút trong túi áo cô ấy đột nhiên động đậy, Tần Ý Nùng nhích lại gần cô, nhỏ tiếng hỏi: "Sao thế?"

Đường Nhược Dao nhìn mọi người đang chơi đùa náo nhiệt, nhỏ tiếng nói: "Em cũng muốn hai cây pháo bông."

Tần Ý Nùng nói: "Để chị đi lấy."

"Chúng ta cùng đi." Đường Nhược Dao nói.

Hai người lấy mấy cây pháo bông tới, dùng bật lửa châm lửa, pháo bông lập tức tản ra những tia lửa lóa mắt. Ánh đèn ngoài sân không sáng bằng trong nhà, còn cố tình tắt bớt mấy ngọn đèn để tăng hiệu quả cho việc chơi pháo hoa.

Pháo bông màu bạc cháy lên, Đường Nhược Dao cầm lên đặt giữa hai người, nhìn nhau cách một que pháo bông, nhìn thấy chiếc bóng thu nhỏ sáng rõ trong đồng tử của đối phương.

Loại pháo bông này cháy rất nhanh, đốt cũng nhất nhanh, không tới mười mấy giây đã tắt.

Hai người nhân lúc không ai chú ý, nhanh như chớp trao nhau một nụ hôn.

Đường Nhược Dao lại châm thêm một que.

Một que rồi lại một que, hai người sóng vai ngồi xổm trên mặt đất cách xa mọi người, nhìn nó sáng lên, rồi lụi tàn, rồi lại sáng lên.

Đường Nhược Dao hỏi cô ấy: "Chán không?"

Tần Ý Nùng nhìn pháo bông cháy rồi lại tàn, trong mắt hiện lên ý cười như một đứa trẻ, nói: "Không."

Hoàn toàn quên đi khoảnh khắc lúc trước cô ấy còn chê bai đây là trò chơi vô cùng trẻ con.

Đường Nhược Dao lại hỏi cô ấy: "Có phải khi ở cùng em làm gì cũng đều thú vị không?"

Tần Ý Nùng nghiêng đầu nhìn sang, khóe mắt vẫn cong lên, cho cô một đáp án khẳng định: "Ừ."

Ninh Ninh chớp mắt, hai người mẹ đã biến mất, cô bé nhíu đôi lông mày thanh tú lại, muốn đi tìm, nhưng xung quanh có bốn người, một lúc sau liền hấp dẫn lực chú ý của nó.

Sắp tới thời gian bắt đầu chiếu Xuân Vãn, bạn nhỏ chơi mệt tới nỗi cả người đổ mồ hôi đi vào cửa nhà, hai người Tần Đường lại xuất hiện trước mặt Ninh Ninh như chơi ảo thuật.

Ninh Ninh chớp chớp mắt.

Tần Ý Nùng đưa tay ra xoa mồ hôi trên lưng bạn nhỏ, dẫn nó đi thay quần áo.

Đường Nhược Dao ở lại phòng khách tiếp đãi mọi người.

Xuân Vãn có rất nhiều gương mặt mới, người già không quen thuộc, lại muốn nói chuyện với người trẻ thêm mấy câu, liền hỏi Đường Nhược Dao. Nếu Đường Nhược Dao biết, sẽ nói nhiều đôi câu, không biết sẽ lên mạng tìm kiếm, kiên nhẫn chu đáo, không khí hòa hợp.

Vợ chồng Hàn Ngọc Bình muốn về xông nhà, tới khoảng 8 rưỡi, hai người Tần Đường cùng nhau tiễn họ về nhà.

Chưa tới 10 giờ, Kỷ Thư Lan và Ninh Ninh không chống đỡ được nữa nên đi ngủ sớm, Đường Phỉ vẫn tinh thần phấn chấn, nhưng nhìn chị gái cùng chị dâu sánh vai ngồi ngoài sô-pha, biết ý về phòng trước, dù sao nó cũng không thích xem Xuân Vãn, về phòng làm mấy ván game không phải tuyệt hơn sao? Ở ngoài làm bóng đèn lại phải chịu ánh mắt sắc như dao.

Phòng khách sạch sẽ.

Đường Nhược Dao hỏi: "Chúng ta xem tiếp không?"

Tần Ý Nùng vô cùng nhàm chán, nói: "Xem thêm lúc nữa đi."

Thế là Tần Ý Nùng xem Xuân Vãn, Đường Nhược Dao lên mạng lướt mấy lời phỉ nhổ năm mới, chuyện gì buồn cười sẽ kể cho Tần Ý Nùng nghe. Tần Ý Nùng cũng không xem nữa, cùng cô đọc bài đăng phỉ nhổ, vừa đọc vừa cười.

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Tần Ý Nùng liếc một cái lên đồng hồ treo tường, gần tới 12 giờ, ai còn gọi điện thoại tới?

Đường Nhược Dao nhanh hơn cô ấy một bước, cầm điện thoại trên bàn trà tới, nhìn màn hình hiển thị, nhỏ tiếng nói: "Lâm Nhược Hàn."

Lông mày Tần Ý Nùng nhướng lên, nghe máy.

Câu đầu tiên của Lâm Nhược Hàn chính là: "Tôi sai rồi, tôi không cố ý, bây giờ tôi mới có thời gian gọi điện cho cô, ngày hôm nay sắp khiến tôi tức chết rồi, tôi khổ quá đi, mẹ kiếp!"

Hỏi: Lâm Nhược Hàn đã chuyển biến cảm xúc tổng cộng bao nhiêu lần trong câu nói trên?

Tần Ý Nùng nghiêng đầu, nói: "Chị nói tới chuyện nhanh chóng xóa bài đăng kia sao?"

Lâm Nhược Hàn nói: "Đúng thế, bạn gái cô có ghen không?"

Tần Ý Nùng liếc sang Đường Nhược Dao bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Ghen rồi, hôm nay tôi bị phạt quỳ bàn phím, cũng không được ăn cơm tối."

Đường Nhược Dao: "???"

Lâm Nhược Hàn: "Phì ha ha ha, xin lỗi, thật sự không phải tôi cố ý, hay là cô đưa điện thoại cho em ấy, tôi đích thân giải thích với em ấy, cô còn đang phải quỳ bàn phím không?"


Mặt Tần Ý Nùng không biến sắc ừ một tiếng: "Đang quỳ đây, đau đầu gối quá."

Đường Nhược Dao đại khái nghe hiểu, vô cùng vui vẻ, Tần Ý Nùng giữ lấy cô ấn vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô.

Lâm Nhược Hàn phát hiện khác thường, nói: "Hình như tôi nghe thấy tiếng cười của Đường Nhược Dao, cô chơi tôi à?"

Tần Ý Nùng nhàn nhạt nói: "Đúng thế, tôi chơi chị đấy, thì sao nào?" Lộ ra một tia càn rỡ.

Đường Nhược Dao ngẩng mặt lên, chủ động hôn lên cằm của Tần Ý Nùng, lần này là kiểu hôn phát ra tiếng, chụt một cái, trực tiếp truyền vào trong loa thoại.

Lâm Nhược Hàn: "... Khiến người ta tức giận."

Tần Ý Nùng đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện trên mạng là sao thế? Chị và Nhâm Tinh Nguyệt quay lại rồi à?"

"Quay lại cái rắm!" Lâm Nhược Hàn nói tới đây liền tức tối không kìm lại được.

Quả nhiên như Tần Ý Nùng suy đoán, Nhâm Tinh Nguyệt tiền trảm hậu tấu trong tình huống Lâm Nhược Hàn không hề hay biết. Chẳng biết có phải trùng hợp hay không, Lâm Nhược Hàn đang tất bật tham dự hoạt động, cô làm việc xong, mới phát hiện bản thân lên hot search, xung quanh mồm năm miệng mười đều đang đồn ầm ĩ, nhưng bản thân người trong cơn bão lại không hề hay biết.

Sau đó là điện thoại của người quản lí, trước khi liên hệ được với cô, người quản lí không dám làm bất kì quan hệ công chúng nào. Vốn dĩ Lâm Nhược Hàn là một người tùy hứng, ai biết cô và bạn gái cũ quay lại hay không, ngộ ngỡ chính là hẹn nhau công khai thì sao.

Sau đó Lâm Nhược Hàn liền nhất thời kích động, @ Tần Ý Nùng để tỏ tình, ngay sau đó lại xóa vội.

Tần Ý Nùng: "Ừm? Sao tôi cảm thấy chị không hề tức giận nhỉ?"

Lâm Nhược Hàn nói: "Đã qua lâu vậy rồi, bây giờ hết tức rồi, không phải rất bình thường sao? Thật ra chuyện này tôi cũng có trách nhiệm."

Tần Ý Nùng: "Rửa tai lắng nghe."

Âm thanh của Lâm Nhược Hàn nhỏ đi đôi phần, nói: "Thời gian trước em ấy tới tìm tôi, tôi nói không muốn ở bên em ấy nữa. Em ấy nói có phải tôi không tin em ấy yêu tôi không, đầu óc tôi nóng lên, thế là nói phải. Sau đó em ấy liền rời đi, đột nhiên hôm nay em ấy lại lên mạng tỏ tình, có thể có liên quan tới chuyện này... chăng."

Tần Ý Nùng thở dài: "Chị lại động lòng rồi à?"

"Cũng không thể nói là lại." Lâm Nhược Hàn ấp a ấp úng.

"Vậy chính là vẫn luôn động lòng." Tần Ý Nùng nói, "Tôi rất ít khi can dự vào đời sống tình cảm của chị, cũng không muốn can dự, nhưng thứ cho tôi nói thẳng, nhìn từ hiện tại mà nói, tôi cảm thấy đẳng cấp của chị và Nhâm Tinh Nguyệt có khoảng cách, nếu tiếp tục thế này, sớm muộn gì chị cũng sẽ ngoan ngoãn quay về vòng tay cô ấy. Cho dù chị có đáp ứng cô ấy hay không, chị phải giành được quyền chủ động, sao lại cứ để người ta xỏ dây dắt mũi đi như thế là thế nào?"

Lâm Nhược Hàn im lặng rất lâu, nói: "Tôi sẽ suy nghĩ thật kĩ."

Điện thoại ngắt máy.

Tần Ý Nùng đứng lên rót hai cốc nước quay lại, Đường Nhược Dao vừa dán lỗ tai lên điện thoại của Tần Ý Nùng, nghe được đại khái, đưa tay xoa bóp huyệt thái dương cho Tần Ý Nùng, dịu dàng khuyên nhủ: "Chuyện tình cảm như người uống nước, chị không cần lo lắng quá nhiều thay người ta."

Tần Ý Nùng uống một hơi cạn nửa cốc, ánh mắt vô tội nhìn cô, nói: "Chị chỉ khát nước thôi."

Đường Nhược Dao ngừng lại, đầu ngón tay dịch xuống, miết lấy mặt của người phụ nữ ấy.

Chuyện của Lâm Nhược Hàn còn ảnh hưởng tới tâm trạng của cô ấy, Tần Ý Nùng nói: "Không muốn xem nữa, chúng ta lên tầng thôi."

Lên tầng cùng nhau tắm rửa sấy tóc xong đã là 12 giờ kém 10 phút, Đường Nhược Dao có chút mệt mỏi, rúc vào trong chăn, chỉ lộ đầu và một tay ra ngoài, gõ chữ nói chuyện trong nhóm chat phòng kí túc xá.

Đường Nhược Dao: [Nổi bọt]

Văn Thù Nhàn: [@Đường Nhược Dao chị cả bận quá rồi, sắp tới 12 giờ mới có thời gian lên sóng]

Thôi Giai Nhân: [Còn không cho người ta có cuộc sống về đêm nữa sao, cậu đừng nghĩ ai cũng độc thân như cậu chứ]

Văn Thù Nhàn: [Công kích thân thể, báo cáo nha]

...

Văn Thù Nhàn: [Đường Đường đâu rồi, sao lại mất tăm rồi?]

Đường Nhược Dao: [Ở đây]

Văn Thù Nhàn: [Sao cậu lại đột nhiên biến mất thế?]

Một phút sau.

Văn Thù Nhàn hiểu ra, gửi đi một dấu ba chấm.

Văn Thù Nhàn không ngờ đánh bậy đánh bạ lại đánh trúng, cũng gửi qua một dấu ba chấm.

Đường Nhược Dao quay đầu liếc Tần Ý Nùng một cái, ánh mắt của Tần Ý Nùng dần dần dịu dàng, nói: "Sao thế?"

Vành tai của Đường Nhược Dao đột nhiên nóng lên, nói: "Không có gì."

Cô quay lại nhóm chat, chuyển chủ đề, nói: [Bố già đâu?]

Văn Thù Nhàn: [Đang chơi game]

Thôi Giai Nhân: [Dạo này ăn nằm với game rồi, thiếu nữ nghiện internet, vô cùng sa đọa]

Đúng 12 giờ, tiếng chuông năm mới vang lên.

Phó Du Quân xuất hiện đúng giờ: [Chúc mừng năm mới!]

Sau đó là một loạt dòng chữ chúc mừng năm mới nổi lên.

Đường Nhược Dao gửi cuối cùng, bởi vì cô phải nói một câu "Chúc mừng năm mới" mặt đối mặt với Tần Ý Nùng trước đó.

Văn Thù Nhàn: [Mẹ khỉ, sao cậu còn đánh úp hả?]

Thôi Giai Nhân: [Đúng thế, đánh úp vô liêm sỉ!]


Phó Du Quân: [Tàm tạm, tàm tạm, dựa vào bản lĩnh thôi]

Mọi người biến mất vài phút, xử lí tin nhắn chúc mừng năm mới từ khắp nơi gửi tới, Đường Nhược Dao cũng nhắn cho giáo viên đại học của mình một tin, sau đó quay lại nhóm chat, phát hiện Văn Thù Nhàn @ tên mình]

[Vợ cậu lại có tin đồn với Lâm Nhược Hàn, có chứng có cứ, lần này đám cư dân mạng biên tập tài lắm đấy]

Đính kèm một liên kết.

Đường Nhược Dao đáp lại: [Để tôi xem nào] Nhấp vào liên kết.

Đường Nhược Dao biết cô nàng nghĩ gì. Văn Thù Nhàn từ trước tới giờ không hài lòng với quan hệ của hai người, nhưng cô nàng không thể nói thẳng, càng không thể khuyên cô đừng ở bên Tần Ý Nùng, với đầu óc của Văn Thù Nhàn, thế mà lại có thể nghĩ ra cách vòng vo này để nhắc nhở cô, bảo cô đừng yêu đương tới say sẩm đầu óc.

"Lâm Nhược Hàn Nhanh Chóng Xóa Bài Đăng" đạt nhiệt độ gần bằng tin công khai xu hướng tính dục, mà Tần Ý Nùng vô tội nhất cũng bị đám khán giả thích hóng hớt kéo xuống nước.

Câu chuyện máu chó bạn yêu cô ấy, cô ấy không yêu bạn, cô ấy yêu cô ta dần dần hình thành trong đầu óc của mọi người. Tần Ý Nùng và Lâm Nhược Hàn trước giờ luôn có tin đồn, nhiệt độ CP của hai người tuy không so sánh được với Lâm Nhược Hàn cùng Nhâm Tinh Nguyệt, nhưng xét về địa vị cùng mức độ phổ biến, lại có thể chôn vùi tất cả.

Người hâm mộ cặp đôi Tần Lâm giống như được công nhận chính thức, khua chiêng gióng trống, đốt pháo ăn mừng, không hổ là Lâm Nhược Hàn ngồi vững trên ngôi Hậu, đường hoàng công khai, nở mày nở mặt, thuyền này vững như tường thành.

Các diễn đàn căn cứ theo nội dung bài đăng đã xóa của Lâm Nhược Hàn, kích động điên cuồng hóng hớt, tỉ mỉ liệt kê ân oán tình thù trong những năm tháng quen biết của Tần Ý Nùng và Lâm Nhược Hàn. Quen biết từ thuở nhỏ, yêu nhau khi còn non nớt, âm thầm chia tay, bề ngoài nhìn rất êm thấm nhưng trong lòng ngập tràn mâu thuẫn, sát khí đằng đằng, tình cũ không rủ cũng tới, hiện tại tiến hành...

Hệ thống rõ ràng, chứng cứ xác thực.

Nếu không phải lúc này Tần Ý Nùng đang nằm cạnh Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao cũng sắp tin thật.

Càng kiến người ta không thể tin được chính là, cư dân mạng phân tích, "ái nhân" không thể lộ mặt của Tần Ý Nùng, thật ra là giới tính nữ, chính là Lâm Nhược Hàn, cho nên cô ấy mới không trình ra được giấy đăng kí kết hôn, cũng không thể công khai, mọi người nín thở, cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng đã phá án.

Chỉ còn cách chân tướng sự thật một bước nữa.

Đường Nhược Dao: "..."

Đường Nhược Dao trả lời một câu vào trong nhóm chat: [Biên tập rất thú vị, nhưng chẳng có câu nào là sự thật]

Văn Thù Nhàn: [Ha ha ha ha ha tôi cũng thấy vậy]

Đường Nhược Dao: [Tôi không thích đọc những tin tức hóng hớt như vậy, cảm giác rất lãng phí cuộc đời]

Văn Thù Nhàn: [Tôi cũng vậy]

Chuyện này liền được lướt qua một cách nhẹ nhàng.

Đường Nhược Dao nói: [Vốn dĩ muốn đợi in xong thiệp mời mới nói cho các cậu, hai chúng tôi định tổ chức hôn lễ vào tháng Ba năm nay, một bữa tiệc nhỏ riêng tư, lúc đó mọi người nhất định phải nể mặt đến tham dự đấy nhé]

Mọi người đồng loạt nói chúc mừng.

Văn Thù Nhàn nhắn tin riêng cho cô: [Xin lỗi]

Đường Nhược Dao nói: [Không có gì, nhớ đóng phong bì dày chút là được]

Văn Thù Nhàn: [Ha ha ha, ô kê]

Tần Ý Nùng đã nhìn cô rất lâu, ánh mắt tối lại. Đường Nhược Dao chuyên tâm bấm điện thoại của mình, không hề phát hiện.

Đường Nhược Dao khóa màn hình, quay người sang, Tần Ý Nùng cũng giả vờ như vừa hết bận, hỏi cô: "Buồn ngủ chưa?"

Đường Nhược Dao lắc đầu.

Một tay Tần Ý Nùng nâng mặt cô lên, hôn xuống.

Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng hôn nhau, khi người phụ nữ ấy muốn tiến thêm một bước nữa, cô liền nắm lấy cổ tay của Tần Ý Nùng, ôm cô ấy lật ngược lại.

Đường Nhược Dao cúi đầu, nhìn sâu vào trong mắt cô ấy, ánh mắt tối đi.

Ngày mai phải dậy sớm, cho nên chỉ làm một lần.

Nhưng Tần Ý Nùng mệt hơn mọi lần rất nhiều, gối lên cánh tay Đường Nhược Dao nặng nề đi vào giấc ngủ.

Đường Nhược Dao nhìn cô ấy thêm một lúc nữa, mới nhắm mắt đi ngủ.

Ngày hôm sau, người người nhà nhà dậy sớm, người nấu sủi cảo thì nấu sủi cảo, người đi chúc Tết thì đi chúc Tết. Nhiệt độ Xuân Vãn còn chưa lui, hot search xuất hiện rất nhiều tin tức trong đó tin tức ở top 1: [Tần Ý Nùng Trả Lời]

Không thông qua Phòng làm việc, đích thân Tần Ý Nùng đăng tin lên Weibo.

Tần Ý Nùng:

[Chỉ là bạn tốt với Lâm Nhược Hàn, trước giờ chưa từng có tình yêu, xin đừng bịa đặt, cảm ơn mọi người] [Chắp tay]

Cư dân mạng hít hà drama biểu thị:

[Tôi không nhìn nhầm chứ, chính chủ đích thân ra mặt bác bỏ tin đồn?]

[Lại tới tạo nhiệt rồi]

[Tạo nhiệt cái cmm chứ bình luận trên? Học được có một cái từ đó mà cứ như cái máy photo, không thể làm sáng tỏ về tình yêu bịa đặt sao?]

[Tôi còn nghĩ tối qua tôi uống nhiều rượu chứ, sáng sớm còn chưa tỉnh hẳn, oa oa oa, Tần Tần của chúng ta cuối cùng cũng biết làm sáng tỏ cho bản thân rồi, không uổng hôm qua tôi mắng chửi đám fan CP chó má suốt cả một tối]

[Tần Lâm là giả! Tôi khóa Tần lại rồi, chìa khóa thì Nhâm Tinh Nguyệt nuốt mất rồi]

[Ha ha ha ha ha, lôi cả Nhâm Tinh Nguyệt vào, đằng ấy rảnh quá nhỉ?]


[Nhâm Tinh Nguyệt mới đang tạo nhiệt đấy, cũng không xem xem Lâm Nhược Hàn có để ý đến cô ta hay không]

[Cách làm của Lâm Nhược Hàn cũng không ổn nhỉ, lúc này còn kéo Tần Ý Nùng ra làm bia đỡ đạn?]

[Đau lòng Tần Hoàng, đúng là nằm không cũng trúng đạn]

[Chỉ có tôi cảm thấy cái chắp tay này rất đáng yêu sao, Tần Hoàng thơm mùi sữa]

[Tần Hoàng là của tôi!]

Một nhà ba người đang trên đường đến nhà Hàn Ngọc Bình, mặt mày Đường Nhược Dao mang theo nụ cười khẽ, nhìn Tần Ý Nùng cùng Ninh Ninh đang ngồi ở ghế trẻ em chơi "vuốt ve".

Điện thoại đột nhiên rung lên.

Cô lấy ra xem.

Văn Thù Nhàn lại @ cô trong nhóm chat: [Mau lên xem hot search!]

Đường Nhược Dao nghi hoặc khó hiểu nhấp vào hot search, sau đó thu điện thoại lại, nhìn về phía Tần Ý Nùng, ánh mắt thoáng cảm động: "Chị đăng Weibo à?"

Tần Ý Nùng dừng lại, ừ một tiếng, tiếp tục vuốt ve với Ninh Ninh.

Đường Nhược Dao hỏi: "Tại sao?"

Tần Ý Nùng ngẩng mặt lên, âm thanh mềm mại: "Chị không muốn em vì chị mà không vui."

Ánh mắt Đường Nhược Dao trốn tránh: "Em không có."

Tần Ý Nùng khó hiểu nói: "Vậy tối qua em..." Dường như muốn để cô ấy chết trong vòng tay cô.

Mặt mày Đường Nhược Dao túng quẫn, ngắt lời cô ấy: "Được rồi." Cô liếc sang Ninh Ninh, tỏ ý với Tần Ý Nùng đang có mặt con trẻ.

Tần Ý Nùng ừ một tiếng, nói: "Chị gọi điện thoại báo cáo với An Linh chút."

Đường Nhược nghiêm túc uốn nắn cô ấy: "Cái này không gọi là báo cáo, mà là thông báo."

Gương mặt Tần Ý Nùng cong cong.

"Ban sáng chị sợ làm phiền chị ấy nghỉ ngơi, cho nên không nói." Tần Ý Nùng nói xong, gọi điện thoại cho An Linh.

An Linh đã biết chuyện này, cảm xúc bình tĩnh, hào phóng nói: "Không sao, không phải chỉ là một bài đăng Weibo thôi sao? Em muốn đăng gì thì đăng, tùy ý đăng, tám bài mười bài cũng được."

Tần Ý Nùng hoài nghi An Linh đang mỉa mai, cẩn thận hỏi: "Thật sao? Em làm vậy sẽ không mang lại phiền phức gì cho chị chứ?"

An Linh nói: "Yên tâm, không sao. Nhưng..."

"Nhưng cái gì?"

An Linh liếc màn hình máy tính trước mắt, nhíu mày nói: "Em bảo bạn cùng phòng của Đường Nhược Dao chia sẻ bài đăng của em à?"

Tần Ý Nùng kinh ngạc: "Không có, bạn cùng phòng nào?"

An Linh nói: "Văn Thù Nhàn."

Tần Ý Nùng lấy điện thoại của An Linh nhấp vào trang cá nhân của Văn Thù Nhàn.

Văn Thù Nhàn:

[Ủng hộ thần tượng, xin đừng bịa đặt tin đồn! //@Tần Ý Nùng: Chỉ là bạn tốt với Lâm Nhược Hàn, trước giờ chưa từng có tình yêu, xin đừng bịa đặt, cảm ơn mọi người [Chắp tay]

Bình luận oanh tạc.

... Liên quan gì tới em thế, làm sao lại muốn làm thủy quân cho tin tức này thế, tiên nữ Văn mau xóa bài đi [9999 like]

... Tôi khổ quá, khổ quá đi, tại sao lại hâm mộ thần tượng khác người thế này chứ, thần tượng mình hâm mộ dù quỳ xuống vẫn phải hâm mộ [Tươi cười sống tiếp.jpg] [8888 like]

... Tiểu Văn lại sắp bị bôi nhọ rồi, quen là được [7777 like]

... Nếu Tiểu Văn có thể học được cách bớt nói đi đôi câu, nhất định sẽ bớt đi rất nhiều antifan [6666 like]

... Nhưng chẳng phải chúng ta thích sự thẳng thắn của cô ấy sao, dám ra mặt khi rất nhiều người không dám lên tiếng, sợi gì antifan, cả đường chống lại antifan, tài nguyên ở trong tay, cười như chó điên, đi rồi, đều đi nạp tiền vào đơn vị chống antifan rồi [5555 like]

Thôi Giai Nhân là một người bình thường, chia sẻ bài đăng của Văn Thù Nhàn, không hề có lấy một chút áp lực.

Buổi trưa ngày hôm đó, Phó Du Quân thở dài, chia sẻ bài đăng của Thôi Giai Nhân, giống như sợi dây treo quả hồ lô, xâu chuỗi lại với nhau, giống như người bắn đại bác không tới cũng có quan hệ với Tần Ý Nùng.

Cư dân mạng hóng hớt tới mơ màng, lũ lượt biểu thị hòa thượng sờ đầu không thấy tóc, ngay cả antifan cũng mất phương hướng, cuối cùng vẫn theo lệ cũ đồng loạt công kích Văn Thù Nhàn. Fan của Văn Thù Nhàn đều là người xuất thân từ antifan, kinh nghiệm phong phú, thế như chẻ tre, giành chiến thắng áp đảo, thuận tiện làm sáng tỏ cho Tần Ý Nùng một phen.

Người duy nhất thật sự có liên quan tới Tần Ý Nùng, gửi một tin nhắn trong nhóm chat: [Em trai cảm ơn các chị] [Ôm quyền]

Văn Thù Nhàn không chút xấu hổ: [Chuyện nhỏ mà thôi, sau này tôi sẽ đảm đương chuyện của em dâu!]

Tần Ý Nùng cầm điện thoại của Đường Nhược Dao, gửi tin nhắn thoại đi, có chút uy nghiêm: "Ừm? Em dâu? Em đang nói tới tôi sao?"

Hai mắt Văn Thù Nhàn trợn lên, qua đời ngay tại chỗ.

Sau đó là những tin nhắn thoại nối tiếp nhau hiện lên.

"Ảnh hậu Tần."

"Chị Tần."

"Tần Hoàng."

"Bố ơi con sai rồi! Sau này con không dám nữa! Bố người lớn rộng lượng, xin hãy tha thứ cho con!" Văn Thù Nhàn vừa khóc lóc vừa nói.

Tần Ý Nùng trả điện thoại về, cầm lòng chẳng đặng nói: "Bạn cùng phòng của em rất thú vị."

Đường Nhược Dao vừa gõ chữ vừa cười: "Chị sắp dọa chết cậu ấy rồi."

Tần Ý Nùng nói: "Đó là vì cô ấy nhát gan, chị..." Sau đó nghĩ lại, mặt dày dát vàng lên mặt mình, khẽ nói, "Chị đáng yêu thế này cơ mà."

Đường Nhược Dao ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Tần Ý Nùng cắn môi, nhỏ tiếng nói: "Là em nói mà."

"Em không nói không phải em nói." Đường Nhược Dao cười nói, "Không cho phép đáng yêu cho người khác xem, biết chưa hả?"


Tần Ý Nùng ngoan ngoãn gật đầu, mềm nhũn nói: "Biết rồi."

Đường Nhược Dao ngẩng mặt lên, nhắm mắt lại: "Bảo bảo hôn một cái."

Tần Ý Nùng nhích lại, cẩn thận hôn lên gò má cô.

Đường Nhược Dao mở mắt, ánh mắt viết lên bất mãn.

Sắc mặt Tần Ý Nùng lộ ra vẻ khó xử: "Ngộ nhỡ bị Ninh Ninh nhìn thấy."

Cả nhà ở lại nhà Hàn Ngọc Bình ăn cơm trưa, lúc này Ninh Ninh đang chơi ở ngoài sân, cửa phòng mở rộng, ở ngoài có thể nhìn được vào trong.

Đường Nhược Dao đứng lên đóng cửa lại, hôn đến tận hứng mới buông ra.

Những ngày qua, Đường Nhược Dao càng ngày càng dính lấy Tần Ý Nùng, ước gì có thể dây dưa bên cô ấy từng giây từng phút, Tần Ý Nùng cũng không kém cạnh cô. Không chỉ là vì nguyên nhân tình cảm ngày càng sâu đậm, quan trọng hơn là, vừa qua năm mới, bộ phim "Tiêu Hồng" khởi quay, Đường Nhược Dao sắp tới đoàn làm phim quay phim mới, toàn bộ tinh thần đều dành cho quay phim. Kí hợp đồng năm tháng, chín bỏ làm mười chính là nửa năm.

Hiện tại hai người ở bên nhau còn chưa được nửa năm, nhưng đã phải đối diện với một khoảng thời gian xa cách dài. Không nghi ngờ tình cảm của họ, nhưng cuộc sống hoàn chỉnh của đôi bên đột nhiên xuất hiện một khoảng trống lớn, thật sự có thể thích ứng được không? Tất cả đều còn là ẩn số.

Mùng Ba tháng Giêng, Đường Nhược Dao tới bệnh viện thăm giáo viên của mình, hôm đó là ngày chỉ có một mình cô tới thăm bệnh, thay hoa Bách Hợp mới vào lọ, xách theo một giỏ trái cây đặt lên tủ đầu giường.

Tần Ý Nùng đội mũ rộng, cúi đầu, chiếc khẩu trang màu đen dường như che cả khuôn mặt mình.

"Cô."

"Nhược Dao tới rồi à, có lòng quá." Cô giáo cười nói, tầm nhìn lại hướng về người phụ nữ bên cạnh cô, từ lúc bước vào không nói một tiếng, ánh mắt nghi vấn, "Vị này là..."

Đường Nhược Dao tự nhiên giới thiệu nói: "Bạn gái của em ạ."

Cô giáo lộ ra một nụ cười dịu dàng, không có dáng vẻ rất kinh ngạc, thậm chí ánh mắt nhìn về phía Tần Ý Nùng còn mang theo vẻ hiền từ.

Ngón tay của Tần Ý Nùng chuyển tới vành tai, khẽ khàng tháo khẩu trang xuống.

Cô giáo trở mình ngồi dậy.

"!!!" Mắt cô giáo mở to như chuông đồng, giống như nhìn thấy ma quỷ ngay giữa ban ngày.

Tần Ý Nùng cực kì mất tự nhiên, cô ấy cong môi lên, cố gắng nặn ra một nụ cười uyển chuyển: "Chào cô."

Cô giáo nhìn chằm chằm: "... Chào em."

Tần Ý Nùng tiếp tục duyên dáng nở nụ cười lịch sự.

Mười giây sau, cô giáo lộ ra vẻ lúng túng: "Ngại quá, mời em ngồi."

Tần Ý Nùng gật đầu.

Đường Nhược Dao chuyển ghế tới, Tần Ý Nùng ngồi xuống.

Cơ thể cô giáo yếu ớt, Đường Nhược Dao đặt hai chiếc gối ra sau lưng cô giáo, chống đỡ duy trì tư thế ngồi.

Tần Ý Nùng chỉ khi không ở riêng với Đường Nhược Dao, khí chất trên người chính là vô địch, theo lí mà nói tương đương với việc gặp phụ huynh, cô ấy không hoảng không loạn, ngược lại giáo viên của Đường Nhược Dao ở phía đối diện mình, lại căng thẳng tới rất lâu không nói thành lời.

"Nhược Dao... rót nước cho cô Tần đi." Cô giáo nuốt nước bọt, nói.

"Vâng."

Đường Nhược Dao rót nước bưng tới, đưa cho Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng ngẩng mặt cười với cô. Cô giáo lại cảm thấy lúng túng không thôi, quên đi quan hệ của hai người.

Tần Ý Nùng uống một ngụm, thong thả đặt cốc xuống, mỗi một hành động đều vô cùng đẹp đẽ.

Cô giáo hắng giọng, mới lên tiếng, nói: "Nhờ em chăm sóc Nhược Dao."

Tần Ý Nùng nói: "Nên làm ạ."

Cô giáo cẩn thận hỏi: "Không biết hai em đã ở bên nhau từ lúc nào?" Cô giáo liếc lên chiếc nhẫn trên ngón áp út của Tần Ý Nùng, rõ ràng biết về tin tức này.

Hai tay Tần Ý Nùng đan lấy nhau, nhã nhặn đặt lên đầu gối, không nhanh không chậm nói: "Em ấy vừa học đại học không lâu."

Cô giáo chấn động, nhanh chóng nhìn sang Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao gật gật đầu.

Cô giáo tạm thời đè chấn động xuống, lại khẽ hỏi: "Vậy tin tức kết hôn em công bố với bên ngoài là..."

Tần Ý Nùng nói: "Em và Dao Dao đã ra nước ngoài đăng kí kết hôn."

Một câu nói giải thích được tất cả nghi vấn của cô giáo.

Cô giáo không hỏi nữa, chỉ nói: "Con bé là một đứa trẻ ngoan, hi vọng em có thể trân trọng nó."

Tần Ý Nùng trịnh trọng đáp: "Em sẽ trân trọng."

Sau đó cô giáo tìm một cái cớ tách Tần Ý Nùng ra, ở riêng với Đường Nhược Dao nói mấy câu.

Sau khi ra ngoài, hai người tụ họp, Tần Ý Nùng hỏi cô: "Cô giáo em nói gì thế?"

"Chỉ bảo chúng ta phải ở bên nhau thật lâu, hết rồi ạ." Đường Nhược Dao nhún vai, nắm lấy tay cô ấy quay lại đường cũ.

"Vậy em ở trong đó lâu vậy làm gì?"

"Lâu rồi không gặp mà, cô giáo hỏi tình hình gần đây của em, không nói nhiều về chúng ta."

"Vậy cô giáo đã hỏi em những gì?"

"Đại loại như... công việc, cuộc sống."

"Em trả lời thế nào?"

"Đều rất tốt."

"Có hỏi quay phim không?"

"Có hỏi, em nói sắp vào đoàn làm phim, cô giáo bảo em cố gắng quay phim, sau đó giành giải thưởng."

Từ đầu tới cuối Đường Nhược Dao không hề nhìn vào mắt Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng rũ mắt, không hỏi tiếp nữa.

Cô ấy nghĩ, đại khái Đường Nhược Dao không phát hiện, bàn tay nắm lấy tay mình của em ấy vô thức càng thêm chặt lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận