Chương 39: "Chị, đừng..."
"39,1 độ." Đường Nhược Dao không quan đến Tần Ý Nùng đang nghiêng đầu tránh đi, dùng nhiệt kế đặt lên trán cô, nhìn con số hiển thị trên màn hình.
Cảm ơn công nghệ kĩ thuật vạn năng, nếu đây là loại nhiệt kế dùng vạch thủy ngân trong ống thủy tinh mà cô dùng lúc nhỏ, có lẽ Đường Nhược Dao đã phải cưỡng chế đè vai của Tần Ý Nùng xuống để giúp cô ấy đo nhiệt độ. Cũng không biết có chuyện gì, người lớn như thế, hễ bị bệnh là giãy giụa trốn tránh, giống như đứa trẻ đang giận hờn.
Đáng yêu quá.
Đường Nhược Dao giấu ý cười trong đáy lòng.
"Đã nói không sao mà." Nhiệt độ cơ thể thế này còn cứng miệng.
Đường Nhược Dao không nghe Tần Ý Nùng nói, cũng không phí lời với cô ấy, chỉ là nhìn thấy đôi môi trắng bệch, cùng mí mắt trên dưới đánh nhau, chịu đựng oán trách đến phòng bếp đun nước.
Đầu óc Tần Ý Nùng rất nặng nề, Đường Nhược Dao vừa đi, cô ấy bèn khép mí mắt nặng trĩu của mình lại, chỉ nghe thấy xào xạc bên tai, cùng tiếng nước sôi trong phòng bếp.
Ý thức nhất thời trôi về nơi xa xôi, nhất thời lại giống như gần ngay trước mắt. Tối đen, u ám, nặng nề, không có cách nào chống lại, dần dần bị nuốt chửng.
Đặt tay sang một bên, hô hấp dần trở nên đều đều.
Đường Nhược Dao rót ly nước ấm quay lại, lúc đặt cốc nước xuống liền cố ý đặt thật nhẹ, một tay vòng ra sau gáy, định dìu Tần Ý Nùng về phòng. Ngón tay còn chưa chạm vào da thịt sau gáy, cô phát giác dị thường, cúi đầu nhìn vào đôi mắt đen láy đang mở to, ánh mắt sáng rõ.
"Không ngủ được sao?" Đường Nhược Dao làm như không có chuyện gì thu tay về, vén tóc ra sau vành tai.
"Ừ." Tần Ý Nùng đáp lại ngắn gọn, không giải thích nhiều.
Cô ấy ngủ rồi, chỉ là nghe thấy tiếng động bên cạnh nên bị đánh thức.
"Uống chút nước không ạ?" Đường Nhược Dao bưng đến cốc nước ở một bên đến.
Tần Ý Nùng nhíu mày.
Đường Nhược Dao đọc ra mười nghìn câu không tình nguyện trong sắc mặt của cô ấy, trái tim bỗng mềm nhũn, vắt hết đầu óc để nghĩ ra đôi câu dỗ người, nhưng Tần Ý Nùng đã chống người ngồi dậy, hai tay nhận lấy cốc nước uống rồi.
Lại nằm xuống, đắp chăn xong, nhắm hai mắt lại.
Đường Nhược Dao giống như con chó lớn quỳ ở một bên, nhìn khuôn mặt yên lặng của cô ấy mà ngẩn ra, nơi đáy mắt là nụ cười dịu dàng.
Ánh mắt quan sát như hình với bóng, thần kinh Tần Ý Nùng nhạy cảm, nghĩ tạm thời nghỉ ngơi một lúc cũng không có cách nào bình tâm lại, không nhịn được mở mắt ra, khẽ nói: "Em không còn chuyện gì khác để làm sao?"
Đường Nhược Dao ngây ra một lúc, giật mình tỉnh táo nói: "Ồ, ồ."
Cô nói xong liền lùi về phía sau, lùi đi quá gấp khiến mông đập xuống sàn, phát ra tiếng hít sâu khe khẽ.
Tần Ý Nùng: "Phì."
Lỗ tai Đường Nhược Dao bắt được rồi, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc nhìn thấy ý cười thấp thoáng bên khóe môi của đối phương.
Tần Ý Nùng bị sốt khiến tính tình nóng nảy thường ngày cũng tạm lùi đi, giọng điệu chậm rãi, âm thanh dịu dàng nói: "Chị ngủ một lát là được, em làm việc của em đi, có thể đến phòng sách đọc sách, không cần để ý tới chị."
Đường Nhược Dao gật gật đầu.
Tần Ý Nùng lại nhắm mắt lại sau đó mím môi. Sao cô có thể thật sự không để ý tới Tần Ý Nùng chứ? Cái khác không nói, tối qua hai người hôn nhau từ phòng khách vào đến phòng ngủ, quần áo vứt đầy trên đất, trực tiếp lăn giường, ngay cả cửa sổ cũng quên không đóng chặt, Tần Ý Nùng luôn ở ngoài chắn gió, mưa gió thổi mấy tiếng đồng hồ, có thể không bị cảm sao?
Nếu quy trách nhiệm cô cũng không trốn thoát, hơn nữa còn chiếm phần nhiều.
Tần Ý Nùng nửa tỉnh nửa mơ, lại bị giật mình một lần nữa.
Lần này là Đường Nhược Dao đắp chăn cho cô ấy.
Hôm nay trời vẫn chưa nắng, mưa một trận khiến không khí trong thành phố mát lạnh, ở trong nhà cũng không phải bật điều hòa. Đường Nhược Dao nhìn chiếc chăn mỏng trên người Tần Ý Nùng, lo lắng cô ấy ngủ như thế sẽ càng cảm nặng, lục tủ tìm chiếc chăn tơ tằm vừa nhẹ vừa ấm cho cô ấy, nhẹ chân nhẹ tay phủ lên người Tần Ý Nùng.
"Em..." Tần Ý Nùng đột nhiên mở to mắt, nhìn Đường Nhược Dao.
Tần Ý Nùng vốn đã khó tiến vào giấc ngủ, ba lần bốn lượt bị đánh thức, tượng người đất cũng có ba phần tức giận, huống hồ cô ấy không phải người đất. Nếu đổi người khác, bây giờ sớm đã bị Tần Ý Nùng đá một cước không biết bay đến chỗ nào rồi cũng nên.
"Em, em..." Đường Nhược Dao ấp úng, "Em sợ chị bị lạnh."
"Đắp xong chưa?" Tần Ý Nùng cúi đầu nhìn góc chăn được quấn chặt đến vai mình, lông mày vô thức giật lên, trong lòng nổi lên tức giận, coi mình như con kén sao? Hay là đưa mĩ nhân trong cung thời cổ đại đi thị tẩm?"
"Đắp xong rồi ạ." Đường Nhược Dao nhỏ giọng yếu ớt bàn giao, "Đừng đá chăn."
Tần Ý Nùng cười lạnh một tiếng, lập tức vén chăn lên, thái độ vô cùng lưu manh, còn dùng thái độ xoi mói nhìn cô, còn mang theo khí thế "chị không nghe em thì em có thể làm gì chị nào."
Đường Nhược Dao: "..."
Đầu óc Đường Nhược Dao chuyển biến: "Vậy chị đừng đắp kĩ."
Tần Ý Nùng kéo chăn lên, đắp lung tung lên người.
Đường Nhược Dao: "Chân vẫn còn ở ngoài."
Tần Ý Nùng liền đá góc chăn đã đắp lên nửa chân ra.
Đường Nhược Dao sửa lại nói: "Thật ra đắp đến eo là được rồi."
Tần Ý Nùng lập tức đắp nghiêm chỉnh toàn thân.
Trái tim Đường Nhược Dao mềm nhũn như được ngâm trong mật ong. Thật sự không kìm nén được nữa, vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa xa xôi, cong khóe miệng lên.
Làm nũng thành như vậy, đáng yêu quá đi mất!
Tần Ý Nùng ý thức được ban nãy bản thân mình trẻ con thế nào, vành tai nóng lên, nhưng bây giờ hối hận cũng không kịp, chỉ đành làm như không có chuyện gì xảy ra.
Để tránh Đường Nhược Dao lần nữa đánh thức cô ấy, Tần Ý Nùng mất kiên nhẫn nhắc nhở trước: "Còn chuyện gì không? Một lần giải quyết cho xong."
Đường Nhược Dao lắc đầu.
"Vậy đừng đánh thức chị nữa, chị ngủ rất nông."
Đường Nhược Dao đột nhiên tỉnh ngộ, trào lên day dứt: "Em vừa đánh thức chị sao?"
Tần Ý Nùng nhắm mắt không đáp, thái độ giống như ngầm thừa nhận.
"Có muốn đến phòng em ngủ không ạ? Phòng khách đi đi lại lại, khó tránh làm ồn đến chị." Đường Nhược Dao kiến nghị nói.
"Tại sao em lại đi đi lại lại?" Giọng mũi uể oải của Tần Ý Nùng.
"Uống nước, lấy chút đồ gì đó." Cái này không có cách nào tránh khỏi.
Tần Ý Nùng không đưa ra đáp án, nhưng mi mắt của cô ấy run lên, con ngươi dưới mi mắt cũng chuyển động, dáng vẻ như đang suy nghĩ. Đường Nhược Dao kiên nhẫn chờ đợi.
Rất lâu sau.
Tần Ý Nùng: "... Cũng được."
Tốc độ phản ứng của Đường Nhược Dao nhanh hơn động tác đắp chăn cho Tần ban nãy rất nhiều, một tay đỡ cô ấy dậy. Tần Ý Nùng liếc cô một cái, giọng điệu điềm tĩnh: "Chị vẫn chưa yếu đuối đến mức không đi nổi."
Đường Nhược Dao ý thức được thu tay về.
Tần Ý Nùng chống đi-văng ngồi dậy, hai chân chạm xuống đất, đứng lên, cơ thể lảo đảo, phản xạ có điều kiện bám vào cánh tay Đường Nhược Dao mới đứng vững người.
Tần Ý Nùng: "..."
Vả mặt đến nhanh y như cơn lốc cuốn.
Sức đề kháng của mỗi người khác nhau, ngay đến cả phản ứng bệnh cũng khác nhau. Tần Ý Nùng rất ít khi bị bệnh, nhưng cũng hay bị thương, dù sao đóng phim khó tránh khỏi người vật va chạm, nhưng cô ấy lại rất ít khi mắc phải những bệnh cảm sốt thông thường của người bình thường, cũng đặc biệt không có kinh nghiệm ứng phó.
Vốn dĩ Tần Ý Nùng không tin tứ chi vô lực, bước chân hư không, đi đường cũng khó khăn chỉ vì bị sốt.
Mãi đến khi cô ấy nhấc chân lên, đầu gối mềm nhũn, không có chút sức lực nào trên người, đột nhiên muốn quỳ xuống phía trước, trong đầu Tần Ý Nùng là một khoảng trống rỗng, chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ: Thì ra là thật!
Suy nghĩ tiếp sau đó là: Lần này hình tượng ở trước mặt Đường Nhược Dao coi như tan tành rồi.
Đường Nhược Dao nhanh như sóc nhào tới phía trước, sau đó giữ chặt lấy eo cô ấy, không để hình tượng của cô ấy sụp đổ tan tành. Tần Ý Nùng sửng sốt rồi thở phào một hơi, chưa kịp nói cảm ơn liền cảm thấy thân thể nhẹ bẫng.
Cô ấy bị Đường Nhược Dao giữ ngang eo bế lên.
Tần Ý Nùng nghĩ: Gan lớn thật.
"Em bế chị đi nhé." Âm thanh trấn tĩnh vô hạn của Đường Nhược Dao truyền đến qua đỉnh đầu, giọng nói có chút khác với bình thường, tràn đầy cảm giác an toàn khiến người ta tin tưởng.
Tần Ý Nùng vòng lấy cổ cô, không đáp lại.
Một phần vì cô ấy thực sự rất mệt, một phần vì bây giờ cô ấy đang rất thảm hại.
Bờ vai của Đường Nhược Dao rất gầy, nhưng có lực, từng bước từng bước đi rất vững vàng, tấm lưng co lại của Tần Ý Nùng dần dần thả lỏng, cô ấy ngẩng mắt lên nhìn lên tai đối phương, ngón tay nhè nhẹ vuốt ve phần thịt trên vành tai.
Tim gan Đường Nhược Dao khẩn trương, quay đầu đi, mím môi, chật vật nhỏ tiếng nói: "Chị, đừng..."
Tần Ý Nùng cười lên, ngũ quan vốn xinh đẹp lại càng diễm lệ, Đường Nhược Dao nhất thời ngây dại, bước chân có chút lảo đảo. Tần Ý Nùng ôm chặt lấy "khúc gỗ nổi" theo bản năng, Đường Nhược Dao cũng hoảng hốt, vội vàng ôm lấy đối phương, không dám lơ đãng nữa.
Sau đó đi đường rất vững vàng, cửa phòng ngủ đang khép hờ, Đường Nhược Dao đi đến trước cửa, nghiêng người dùng vai đẩy ra, bước chân cố ý chậm lại, nhẹ nhàng đặt Tần Ý Nùng lên giường, muốn nói lại thôi.
Tần Ý Nùng đọc hiểu biểu cảm của cô, im lặng tự động kéo chăn lên, không tiếp tục diễn "hài kịch" như ban nãy.
Đường Nhược Dao lộ ra vẻ mặt yên lòng.
"Chị nghỉ ngơi đi." Đường Nhược Dao hỏi, "Muốn uống nước nóng không? Em đi rót cho chị."
Tần Ý Nùng gật gật đầu, lại nói: "Mang điện thoại cho chị, trên bàn trà."
"Vâng."
Đường Nhược Dao đáp lại rồi ra ngoài, không lâu sau lại xuất hiện ở bên cửa. Tần Ý Nùng ngồi trên đầu giường, đã hồi phục dáng vẻ Đường Nhược Dao quen thuộc nhất. Cô đưa cốc nước tới, Tần Ý Nùng lịch sự cười nói cảm ơn, mở khóa màn hình điện thoại, ngón tay lướt bên trên, kiểm tra xem có tin tức nào bắt buộc phải trả lời hay không.
Trong lòng Đường Nhược Dao có chút thất vọng, không biểu hiện lên mặt.
"Vậy em ra ngoài trước đây ạ." Đường Nhược Dao kiểm tra cửa sổ một lượt, mới nói.
"Đi đi." Tần Ý Nùng cũng không ngẩng đầu đáp lại, "Không có chuyện gì đừng đến làm phiền chị."
Âm thanh đóng cửa vang lên bên tai, Tần Ý Nùng thu lại trạng thái giống như đang tập trung tinh thần ban nãy, nhìn cửa phòng khẽ thở dài.
Trả lời mấy tin nhắn, Tần Ý Nùng gọi điện thoại, sau đó đặt điện thoại ở một bên tủ đầu giường, khép mắt nằm xuống, cơn đau từ huyệt thái dương cùng với ý thức bị tối tăm nuốt trọn dần dần giảm bớt.
Đường Nhược Dao đến phòng bếp nấu cháo, ôm lấy kịch bản đến sô-pha phòng khách ngồi xuống, phòng sách và phòng khách cách hai cánh cửa, ngộ nhỡ Tần Ý Nùng có chuyện gì gọi cô, cô ở đây có thể nghe thấy được – cho dù khả năng đó là vô cùng nhỏ.
Đường Nhược Dao còn chưa đợi được Tần Ý Nùng sai bảo, nhưng lại đợi được một vị khách không mời mà đến.
Ngoài cửa truyền đến tiếng chuông cửa.
Mở cửa chính ra, đang đứng trước cửa là Quan Hạm.
Quan Hạm lịch sự chào hỏi: "Cô Đường."
Đường Nhược Dao nghiêng người để Quan Hạm vào: "Chị Quan Hạm, chị ấy gọi chị đến sao?"
Quan Hạm gật đầu.
Đường Nhược Dao dẫn vào cửa, lấy dép lê cho Quan Hạm, cũng không nhiều lời.
Quan Hạm giống như người thành tinh, làm sao không nhìn ra Đường Nhược Dao không hoan nghênh cô. Nhưng Tần Ý Nùng gọi điện thoại gọi cô đến, cô không thể không đến, cô chỉ là một trợ lí nhỏ bé, sếp bảo cô làm bóng đèn cô chỉ có thể làm bóng đèn.
Quan Hạm ngồi trên sô-pha, Đường Nhược Dao rót nước mang tới, Quan Hạm nhận lấy: "Cảm ơn."
"Chị muốn đi luôn sao ạ?" Đường Nhược Dao thăm dò Quan Hạm.
"Không." Quan Hạm nói, "Chị ấy bảo tôi đến đây đợi, bao giờ chị ấy tỉnh chúng tôi sẽ đi."
Đường Nhược Dao bị từ "chúng tôi" trong lời Quan Hạm đâm vào tim, ánh mắt lập tức trầm xuống. Quan Hạm và Tần Ý Nùng là chúng tôi, bản thân và Tần Ý Nùng lại không có cơ hội được dùng từ này.
Đường Nhược Dao ngẩng mắt đánh giá Quan Hạm một phen.
Quan Hạm năm nay 25 tuổi, là một người phụ nữ non nớt dần dần trở nên thành thục, trên người Quan Hạm đã không nhìn ra hương vị non nớt, có mùi vị đơn độc thuộc về người phụ nữ trưởng thành, nhưng chưa quá thành thục. Quan Hạm không có vẻ mĩ mạo như minh tinh trong giới giải trí, nhưng lẫn trong đám người bình thường hoàn toàn có thể gọi là thanh tú, ngũ quan ngay ngắn, da dẻ trắng mịn, đặc biệt là chiếc kính gọng vàng càng tăng thêm mấy phần khí chất.
Từ ngày Đường Nhược Dao quen biết Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng và Quan Hạm như hình với bóng, cho dù là lịch trình công khai của cô ấy, hay là những bức ảnh không cẩn thận bị người khác bắt gặp chụp trộm, bên cạnh luôn có một bóng người, chính là Quan Hạm. Nếu như bàn mức độ thân mật, Đường Nhược Dao tự nhận mình không sánh được Quan Hạm.
Trước đây Đường Nhược Dao cảm thấy Quan Hạm chỉ là một người trợ lí rất quan trọng của Tần Ý Nùng, nhưng hôm nay đột nhiên cô có nhiều thêm một suy nghĩ.
Tần Ý Nùng ở đoàn phim bận rộn như thế, chắc chắn không có thời gian chiều chuộng được người khác, vậy có phải Quan Hạm, người gần Tần Ý Nùng nhất... thật ra cũng là một trong những nhân tình của cô ấy?
Quan Hạm lạnh toát gáy vì bị ánh mắt của Đường Nhược Dao nhìn chằm chằm.
"Cô Đường." Quan Hạm cắt đứt ánh mắt chăm chú của cô, hỏi, "Chị Tần uống thuốc chưa?
Tâm tư Đường Nhược Dao không tập trung: "Ừm? Uống thuốc gì?"
"Thuốc cảm, tối qua tôi đã mang đến."
"Tối qua chị tới đây?" Đường Nhược Dao ngẩn ra, nhớ lại vỉ thuốc ngậm đặt trên tủ đầu giường, lúc trước trong nhà cô không có, thì ra là Quan Hạm mang tới. Không thể trách Đường Nhược Dao không biết, bởi vì Quan Hạm thường xuất hiện vào nửa đêm, phần lớn thời gian cô đều đã ngủ rồi.
Quan Hạm đẩy gọng kính trên sống mũi, mỉm cười ngầm thừa nhận.
Sau đó Quan Hạm nhìn sắc mặt trở nên kì quái của Đường Nhược Dao ngồi trước mặt.
Quan Hạm: "???"
Đường Nhược Dao khẽ hít một hơi thật sâu, trong lòng hỗn loạn, càng cảm thấy Quan Hạm và Tần Ý Nùng có vấn đề.
"Cô Đường, cô chưa trả lời câu hỏi của tôi, chị Tần uống thuốc chưa?" Quan Hạm không thấy vẻ khác thường của cô, chỉ tận chức tận trách hỏi han.
"Em không biết." Đường Nhược Dao vô thưởng vô phạt đáp.
Quan Hạm: "..."
Cả đầu Quan Hạm nổi sương mù, nghĩ nghĩ, không quan tâm đến Đường Nhược Dao kì kì quái quái, trực tiếp kéo ngăn kéo bàn trà, lấy thuốc cảm mà tối qua đưa cho Tần Ý Nùng ra, mở ra kiểm tra.
Đường Nhược Dao: "!!!"
Rốt cuộc ai mới là chủ cái nhà này?
Lồng ngực Đường Nhược Dao khẽ trập trùng, nhịn lại không lên tiếng. Căn nhà này là Tần Ý Nùng mua, cô ấy muốn để ai ở thì để người ấy ở, cô ấy nói ai là chủ nhà thì người ấy là chủ nhà, náo loạn đến trước mặt Tần Ý Nùng, bản thân chắc chắn sẽ bại trước vị trợ lí thân tín này, cũng có thể là thân tín kiêm nhân tình.
Thuốc cảm không thiếu một viên, Quan Hạm cầm thuốc lên tay, không biết làm thế nào mới ổn, vốn trước đó cô chuẩn bị cho Đường Nhược Dao, không ngờ người ngã bệnh lại là Tần Ý Nùng. Cô còn chưa đối phó với loại chuyện này, không biết phải xử lí thế nào, đại não lưu trữ đủ loại tình huống nhưng cũng không tìm được tình huống tương tự.
"Tôi ra ngoài mua chút thuốc hạ sốt, nếu chị Tần tỉnh lại mà vẫn còn sốt, cô khuyên chị ấy uống thuốc nhé." Quan Hạm bàn giao đơn giản một câu, cầm túi ở bên cạnh ra cửa.
Đường Nhược Dao hờ hững nghĩ trong lòng: Chị khuyên chị ấy không phải tốt hơn tôi sao?
Ngay cả hành động của Tần Ý Nùng ban nãy đều bị cô lí giải thành không tình nguyện tiếp nhận bất kì sự chăm sóc nào của cô. Đột nhiên cảm thấy chua xót, may mà cô cho rằng Tần Ý Nùng không quen với sự gần gũi của bản thân.
Quan Hạm nào biết đầu óc Đường Nhược Dao cong queo như thế, chỉ mở cửa ra ngoài.
Ánh mắt Đường Nhược Dao nhìn thấy Quan Hạm ra ra vào vào, giống như bản thân có thân phận chủ nhà, sắc mặt ngày càng tệ. Thu dọn sách bên cạnh, tìm tới trang sách có chữ kí, rất lâu không lật trang, cô lại đặt sách xuống ngồi trên sô-pha buồn bực.
Qua mười mấy phút, chuông cửa lại vang lên.
Khu chung cư cao cấp thế này, cơ sở vật chất ở xung quanh rất đầy đủ, muốn mua gì cũng thuận tiện.
Đường Nhược Dao không muốn mở cửa cho Quan Hạm, giãy giụa hơn nửa phút, mới lạch bạch đi tới.
Quan Hạm cầm túi thuốc, lần này người đứng trước cửa là Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao đưa tay nhận thuốc, khách sáo nói: "Vất vả rồi." Bỗng dưng khiến Quan Hạm nhớ lại Tần Ý Nùng tối qua, tuy ngữ điệu của hai người có chút khác nhau, nhưng vẫn tương đối xứng đôi.
Khuôn mặt băng giá của Quan Hạm lộ ra nụ cười nhạt: "Đừng khách sáo, nên làm."
Quan Hạm nói là trách nhiệm của trợ lí, nhưng trong lòng người phụ nữ đố kị này, chuyện gì cũng có thể nghĩ lệch đi. Quả nhiên, Đường Nhược Dao nghĩ, chị đang khiêu khích tôi sao?
"Em đang nấu cháo trong bếp." Đường Nhược Dao nói như thế.
"Cháo gì."
"Cháo hạt kê."
"Rất tốt, tốt cho dạ dày." Quan Hạm đẩy gọng kính theo thói quen, thân thiện kiến nghị, "Có muốn làm thêm chút rau, chỉ ăn cháo không có lẽ không có mùi vị gì."
"Em đi nấu." Đường Nhược Dao lập tức nói.
Đôi mắt sau mắt kính của Quan Hạm chớp chớp, sao cứ có cảm giác Đường Nhược Dao sợ bản thân cướp mất việc thế nhỉ. Tài nghệ nấu nướng của Tần Ý Nùng rất tốt, có thể không hợp mắt đồ ăn của Đường Nhược Dao, nhưng người trong lòng nấu thì lại khác, có một lần Tần Ý Nùng ăn cơm trưa ở đây, trên đường về còn oán trách với Quan Hạm rằng ăn nhiều, phải uống thêm mấy viên thuốc tiêu hóa.
Thời gian Tần Ý Nùng nghỉ ngơi, Quan Hạm ngoài ghi nhớ mấy lịch trình ít ỏi của cô ấy, cũng không có chuyện gì để làm. Tần Ý Nùng để tâm nhất là Đường Nhược Dao, Quan Hạm suy đi tính lại, mạnh dạn vào phòng bếp giúp đỡ.
Đường Nhược Dao đề phòng nghiêm ngặt, cố sống cố chết bảo vệ: "Không cần giúp."
Quan Hạm: "Tôi rửa rau."
Đường Nhược Dao nhanh chóng ngăn tay cô lại: "Em tự làm được rồi."
Quan Hạm: "..." Được rồi, cô nghĩ, mình đứng ở một bên nhìn là được.
Đường Nhược Dao thành thục xử lí nguyên liệu, tước măng thành sợi dài, tay nắm dao rất vững, những âm thanh thái cạch cạch cạch trên thớt vang lên không ngừng. Quan Hạm lần đầu tiên nhìn thấy Đường Nhược Dao vào bếp, cảm giác vô cùng mới lạ, trước đây Tần Ý Nùng đều cố ý đuổi cô đi trước khi Đường Nhược Dao vào bếp, tức giận không thôi.
Măng xào dầu, rồi còn dưa chuột xào, đều là những món ăn đơn giản.
Quan Hạm đứng bên cạnh nói một câu: "Chị Tần thích ăn dưa chuột, có thể làm nhiều một chút." Tần Ý Nùng là người không làm dáng, người cùng đoàn làm phim đều trải qua những ngày thoải mái lại vui vẻ cùng cô ấy, Kỷ Thư Lan sẽ tự làm một số món rau dưa muối, đậu phụ muối các loại, cô ấy sẽ mang đến rồi hào phóng chia sẻ cho mọi người trong đoàn, trừ dưa chuột xào, chỉ có Quan Hạm được yêu chiều nhất mới được ban thưởng một hai miếng.
Đường Nhược Dao nghe xong, quay đầu âm u nhìn Quan Hạm một cái.
Quan Hạm: "???"
Cô Dao hôm nay có chuyện gì thế? Bản thân chọc giận người ta sao?
"Bên trong bếp dầu khói nặng vị, chị Quan Hạm ra ngoài chờ đi ạ." Giọng nói của Đường Nhược Dao dịu dàng, khẽ cười nói.
Nhưng... món Đường Nhược Dao làm là rau trộn. Sắc mặt của Quan Hạm có chút biến hóa, nghe theo mà lui ra ngoài.
Đường Nhược Dao lên mạng tìm kiếm công thức món dưa chuột xào, làm theo hướng dẫn một lần, sau đó lại làm theo cách của riêng mình một lần. Bày hai món cạnh nhau lần lượt nếm thử, cô cảm thấy bản thân nấu ngon hơn một chút, nhưng cô không biết chính xác Tần Ý Nùng thích vị nào, giữ lại cả hai đĩa.
Cởi tạp dề ra ngoài, Quan Hạm đang ngồi trên sô-pha, cầm điện thoại chơi game, một trò chơi bắn súng, Đường Nhược Dao thoáng lướt qua một cái, trình độ khá tệ, ba lần liên tiếp gục xuống thành ba cái hòm, có một lần rơi xuống nóc nhà, lăn xuống trực tiếp over.
Đường Nhược Dao không nhịn được cười thành tiếng.
Quan Hạm ngẩng đầu, lịch sự nói: "Cô Đường cũng chơi trò này à? Có thể dẫn theo tôi không?"
Đường Nhược Dao: "..."
Cầm đá đập vào chân mình.
Văn Thù Nhàn và Thôi Giai Nhân phòng 405 đều thích trò chơi này, thường kéo cô và Phó Du Quân cho đủ đội hình bốn người, vì tình bạn tốt đẹp của phòng kí túc, Đường Nhược Dao và Phó Du Quân thỉnh thoảng sẽ đồng ý, thiên phú của Đường Nhược Dao với các loại trò chơi cũng không tệ, thường sống sót đến cuối trận dẫn đội ăn gà.
Đường Nhược Dao đăng nhập tài khoản người chơi thử, thêm bạn tốt với Quan Hạm.
Tần Ý Nùng ngủ một giấc tỉnh dậy, ấn huyệt thái dương của mình, nhìn thấy chính cung Nương nương của mình và tổng quản Đại nội ngồi bắt chéo trên trên sàn nhà ngoài phòng khách, hai người cầm lấy điện thoại của mình, đầu cúi xuống sắp chạm vào nhau, dường như đang tiến hành hoạt động tiếp xúc bí mật gì đó.
Đi gần một chút, có thể nghe được Đường Nhược Dao cố ý đè giọng xuống.
"Có túi cứu thương không? Bên em có ba túi cấp cứu."
"Có M24 không, Kar98 cũng được."
"556, có 556 không, cho em một ít đạn."
"Sau cây 345 có địch, ném khói, chúng ta lên."
"Chị lại vào à, không phân biệt nam bắc à? Người đâu? Có phân biệt được trái phải không?"
Tần Ý Nùng: "..."
Đây là thuật ngữ chuyên ngành gì thế? Nghe như đánh nhau với người khác vậy?
Càng khiến Tần Ý Nùng kì quái là Quan Hạm mãi mãi phản ứng chậm nửa nhịp.
"Hình như tôi có túi cứu thương, đợi tôi tìm đã."
"Súng gì?"
"Không có 556, chỉ có 726, 726 được không?"
"Lựu đạn khói ở đâu? Tôi không nhìn thấy."
"Tôi lại chết rồi."
Liên tục biến thành hòm khiến Quan Hạm tan vỡ ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đang mở to cùng khuôn mặt như cười như không của Tần Ý Nùng đã ngồi trên sô-pha không biết tự bao giờ.
Quan Hạm co vai lại, vỗ vỗ cánh tay của Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao cũng không ngẩng đầu: "Đợi một lát, em giết chết thằng kia đã."
Quan Hạm lặng lẽ đứng dậy, lùi về sau lưng Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng quay đầu lạnh lẽo liếc Quan Hạm một cái, ánh mắt nguy hiểm.
Đường Nhược Dao một súng bắn chết kẻ địch, ngẩng đầu lên nhìn, điện thoại không nắm chắc rơi xuống chân.
Tần Ý Nùng đi tới, cúi lưng nhặt điện thoại lên, đích thân đặt lại vào tay cô, cong môi khẽ cười nói: "Tiếp tục đi."
Đường Nhược Dao tê dại da đầu, chơi xong trận này dưới sự quan sát của cô ấy.
Màn hình nhả ra chữ "Đại cát đại lợi, tối nay ăn gà", hiển thị số lượng kẻ địch đã giết các loại.
Tần Ý Nùng không chơi cũng hiểu: "Như vậy là thắng rồi sao?"
Đường Nhược Dao gật gật đầu.
Tần Ý Nùng ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười khen ngợi nói:"Ồ, rất lợi hại."
Khóe miệng Đường Nhược Dao như bị dính chặt lại, vâng cũng không đúng, không vâng cũng không đúng.
Rất lâu sau, cô mới nhặt về miệng lưỡi của bản thân, lẩm nhẩm nói: "Chị đã hạ sốt chưa ạ?"
Trong lòng Tần Ý Nùng bất bình nghĩ, hai người chơi game tích cực như thế, chỉ sợ tôi có sốt chết cũng không ai biết.
Cô ấy ngồi xuống, vô thưởng vô phạt nói: "Có lẽ là hạ rồi."
Đường Nhược Dao đi lấy nhiệt kế, Tần Ý Nùng giơ tay chặn trán mình lại, lười nhác quay đầu, vô cùng bất hợp tác.
Đường Nhược Dao: "..."
Giọng nói yếu ớt của Đường Nhược Dao mang theo chút nũng nịu: "Chị."
Tần Ý Nùng lòng dạ sắt đá không trúng chiêu này.
Hai người giằng co.
Quan Hạm đứng bên cạnh nhìn thấy, kéo khóa miệng của mình lại, không dám nói nhiều một chữ. Cô vô thức cảm thấy bản thân phạm một lỗi lầm rất lớn, dám cùng chơi game với Đường Nhược Dao, hơn nữa chơi game cùng Đường Nhược Dao ngay trước mặt Tần Ý Nùng.
Suy đi tính lại chính là Hoàng đế cổ đại nhìn thấy Hoàng hậu của mình và tổng quản Đại nội có gì đó không minh bạch, mệnh cô khó giữ.
Quan Hạm xấu hổ mà cúi thấp đầu, cố gắng giảm đi cảm giác tồn tại của bản thân thấp nhất có thể, chỉ hi vọng khói lửa của cặp tình nhân này không lan đến người mình.
Chỉ là Quan Hạm càng sợ chuyện gì thì chuyện đó càng tới nhanh.
Đường Nhược Dao nũng nịu tới muốn mạng, Tần Ý Nùng mềm lòng tới không ổn, sắp không chống đỡ được mà hạ vũ khí đầu hàng, nhưng ánh mắt không khống chế được nên nhìn quẩn quanh, nhìn tới Quan Hạm đang đứng sừng sững như cây cột điện, trong lòng động đậy, híp mắt lại.
"Quan Hạm." Tần Ý Nùng nói.
"..." Hai mắt Quan Hạm sạm đen, bây giờ cô sốt tại chỗ liệu còn kịp không? Mồm miệng bắt buộc thành thật trả lời, "Có."
"Qua đây đo nhiệt độ cho tôi." Tần Ý Nùng nhàn nhạt nói.
"Vâng." Quan Hạm cúi mặt, bình tĩnh đáp lại.
Đường Nhược Dao nghiến răng ở góc độ Tần Ý Nùng không nhìn thấy, không can tâm tình nguyện đưa nhiệt kế cho Quan Hạm.
++++++++++++++++++++++
Chương 40: Em chính là nhân tình nhỏ của chị ấy
Quan Hạm đối diện với ánh mắt của Đường Nhược Dao, đột nhiên tỉnh ngộ, hiểu ra điều gì đó, nhất thời sắc mặt có chút vi diệu.
Cô chỉ là một người trợ lí, ngay đến cô mà cũng có thể ghen? Có phải điên rồi không?
Quan Hạm lấy nhiệt kế đặt lên trán Tần Ý Nùng kiểm tra, màn hình điện tử hiển thị ghi 39,3 độ.
Tần Ý Nùng nhận lấy nhìn một cái, giọng nói cố tình thả lỏng cười nói: "Còn cao hơn 0,2 độ so với trước khi ngủ."
Trong lòng thở dài, chà, chẳng trách cô ấy càng ngủ càng khó chịu.
Quan Hạm: "..."
Không đúng, lẽ nào đây là chuyện đáng để chúc mừng sao?
Đường Nhược Dao nghe xong liền gấp gáp, đi mấy bước qua đó, lúc sắp đến gần bên Tần Ý Nùng, bước chân liền chậm lại, khẽ nói: "Đưa em xem xem?"
Tần Ý Nùng hất cằm, chỉ thị Quan Hạm, tổng quản Đại nội Quan Hạm nhanh chóng cung kính dùng hai tay dâng nhiệt kế lên. Hoàng hậu nương nương minh xét, thần và Hoàng thượng có gì nói nấy.
Đường Nhược Dao lo lắng cho Tần Ý Nùng, không nghĩ nhiều đến ý nghĩa tư thế kì quái này của Quan Hạm.
Đường Nhược Dao nhìn qua, quả nhiên vẫn chưa hạ sốt, còn nghiêm trọng hơn, vội vàng nói: "Uống thuốc hạ sốt đi." Ban nãy Quan Hạm để thuốc hạ sốt ở đâu rồi nhỉ?
Đường Nhược Dao quay người đi tìm thuốc, mang túi thuốc ở một góc trên bàn trà tới, Quan Hạm mua đủ các loại thuốc, Đường Nhược Dao cúi đầu lục tìm thuốc hạ sốt bên trong.
Tần Ý Nùng vừa muốn làm động tác gật đầu, lại cứng rắn ngừng lại, quay đầu nhìn Quan Hạm, nhíu mày lại, nhỏ tiếng không hài lòng: "Em là trợ lí hay em ấy là trợ lí?"
Trong lòng Quan Hạm than khóc: Hoàng thượng, ngài mở to mắt nhìn thời cuộc lúc này đi, thông minh sáng dạ lúc bình thường đi đâu rồi, thần sắp bị ngài hại chết rồi!
Nhưng phản bác là chuyện không có khả năng, đặc biệt là không có khả năng phản bác trước mặt Đường Nhược Dao, chỉ có thể nhịn tức nuốt xuống, dáng vẻ oán thán. Trợ lí Quan nhanh chân đi về phòng bếp rót nước, Đường Nhược Dao bóc ra một viên thuốc hạ sốt, ngẩng đầu lên vừa đúng lúc thấy Quan Hạm đưa cốc nước đến tay Tần Ý Nùng, ánh mắt vô thức trầm lại.
Quan Hạm lặng lẽ cầu nguyện.
"Quan Hạm." Ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của cô, Tần Ý Nùng lại lên tiếng.
Quan Hạm bước lên phía trước, lần nữa nhận lấy viên thuốc hạ sốt.
Tần Ý Nùng uống nước nuốt thuốc xuống, chạm lên màn hình điện thoại xem giờ, chớp mắt một cái đã trưa rồi. Nhớ tới "trải nghiệm" không quá vui vẻ buổi sáng, Tần Ý Nùng liền muốn rời đi.
"Chúng ta đi thôi. Buổi chiều chị còn có việc, đi trước đây." Câu trước là nói với Quan Hạm, câu sau là nói với Đường Nhược Dao.
Hai tay Tần Ý Nùng chống lên sô-pha chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên ngừng lại, gọi Quan Hạm đang ước gì có thể biến mình thành vật cát tường không biết nói không thể cử động: "Qua đây đỡ tôi chút." Tuy cảm giác cơ thể tốt hơn trước khi ngủ tứ chi vô lực một chút, nhưng để tránh xấu hổ, cô ấy vẫn phải đảm bảo an toàn.
Quan Hạm đỡ tay Tần Ý Nùng, một tay xách hai túi, hai người đều đi ra ngoài cửa.
"Chị." Đường Nhược Dao ở sau lưng gọi cô ấy.
Tần Ý Nùng quay đầu.
Sắc trời ngoài cửa sổ âm u, không biết có phải là ảo giác của Tần Ý Nùng hay không, Đường Nhược Dao đứng ngược sáng, mặt mày trùm lên tối tăm, biểu cảm lộ ra mấy phần u ám.
Tần Ý Nùng nhíu mày, nhìn chằm chằm tỉ mỉ quan sát, ủ dột trên mặt Đường Nhược Dao đã biến mất không thấy tăm hơi, vẫn là dáng vẻ dịu dàng nghe lời, mặt mang nụ cười nhạt.
"Em nấu cháo rồi, hay là chị ăn xong rồi hẵng đi?"
Tần Ý Nùng chần chừ.
Đường Nhược Dao không nói còn tạm ổn, vừa lên tiếng Tần Ý Nùng liền cảm giác lồng ngực trống rỗng.
Quan Hạm nhỏ tiếng nhắc nhở bên tai Tần Ý Nùng: "Cô Dao làm dưa chuột xào."
Ánh mắt Tần Ý Nùng sáng lên.
Bước chân muốn ra ngoài của cô ấy ngừng lại, nói: "Vậy thì ở lại ăn đi."
Cảnh tượng này lọt vào trong mắt Đường Nhược Dao trở nên vô cùng gai mắt.
Bản thân làm nhiều như thế cũng không bằng một câu nhẹ bẫng của Quan Hạm. Còn có sắc mặt lộ ra chút hứng thú của Tần Ý Nùng, trước giờ chưa từng thể hiện trước mặt bản thân. Trong lòng Tần Ý Nùng, có lẽ mười Đường Nhược Dao cũng không bì được một Quan Hạm chăng?
Trong lòng Đường Nhược Dao đã rẽ qua mười tám con ngõ, còn Tần Ý Nùng chỉ muốn dưa chuột xào.
Hiếm thấy một lần Tần Ý Nùng không gọi Quan Hạm, Quan Hạm chờ mong Đường Nhược Dao có thể chủ động lấy rau múc cháo bưng qua đó, ai biết Đường Nhược Dao nói xong câu đó liền đứng sừng sững như cây cột điện, ngây người tại chỗ không động đậy.
Tần Ý Nùng cũng không ý thức được có gì không đúng, đích thân cô ấy đến phòng bếp. May mà đã từng nhiều lần ăn cơm ở đây, dụng cụ nhà bếp để chỗ nào cũng rất rõ ràng, Tần Ý Nùng tự múc cho mình một bát cháo, gắp dưa chuột xào trên bàn bếp bưng đến bàn, gọi mọi người như chủ nhà: "Hai người ăn chưa?"
Quan Hạm biết ý nói: "Em ăn rồi."
Đường Nhược Dao nói: "Em cũng ăn rồi, chị ăn đi."
Tần Ý Nùng nhìn hai đĩa rau chưa bị ai động tới trên bàn, trong lòng nghi hoặc, nhưng cô ấy cũng không nghĩ ra lí do Đường Nhược Dao muốn lừa cô ấy. Khả năng là ăn bữa sáng kiểu tây rồi, Tần Ý Nùng nghĩ như thế, tự nhiên ngồi xuống.
Lượng ăn của Tần Ý Nùng không lớn, cháo ăn ngon, dưa chuột xào ăn ngon, cô ấy ăn được một nửa đã cảm thấy có chút no, nhưng không ăn hết quá lãng phí, cô ấy nhíu mày, trong lòng có suy nghĩ, lại bắt đầu: "Quan Hạm."
Quan Hạm nhìn Đường Nhược Dao đang nghiêm chỉnh trên sô-pha đọc sách ở phía đối diện cô, lần nữa cảm thấy tính mạng bản thân không dài, bứt da đầu đứng dậy đi qua.
Lồng ngực Đường Nhược Dao khẽ trập trùng, ánh mắt chú ý đến bàn ăn, Quan Hạm khom lưng, cúi đầu, Tần Ý Nùng nói gì đó bên tai Quan Hạm.
"Em xem ở quầy bếp có thứ gì đại loại như hộp đựng đồ ăn không?" Tần Ý Nùng nói.
Quan Hạm thỉnh thoảng liếc mắt ra sô-pha, Đường Nhược Dao vẫn đang ôm sách đọc, tạm thời yên tâm. Nhưng ăn rồi còn muốn mang đi, như thế thật sự không phù hợp với hình tượng của Tần Ý Nùng.
Ảnh hậu Tần trước mặt đoàn đội vốn không có hình tượng, cướp đồ ăn là chuyện thường thấy, nhưng ở trước mặt Đường Nhược Dao tự động khoác lên gánh nặng thần tượng nặng ba tấn.
"Hộp gói đồ ăn?" Quan Hạm lộ ra khuôn mặt khó xử, ai sẽ chuẩn bị hộp đồ ăn dùng một lần ở trong nhà chứ?
"Em tìm xem, không có thì ra ngoài mua."
"Vâng ạ."
Quan Hạm lấm la lấm lét vào phòng bếp.
Đường Nhược Dao dựng thẳng lỗ tai, nghe tiếng động hình như là tìm đồ, cô nhắm mắt lại, cuối cùng không bình tĩnh được, nhanh chân bước tới, từ cao nhìn xuống nói: "Chị đang tìm gì thế?"
Quan Hạm có khổ mà khó nói, trên mặt bình tĩnh, nói: "Không tìm gì."
"Không tìm gì là gì?" Đường Nhược Dao đào sâu nghiên cứu. Lục tung phòng bếp nhà cô lên, được sự cho phép của cô chưa? Cho dù muốn đi qua, cũng phải xin ý kiến của cô chứ?
Quan Hạm không thể nói ra thứ mình thật sự muốn tìm, hàm hồ nói: "Chỉ là... tùy tiện nhìn thôi."
"Tùy tiện nhìn cần mở tất cả cửa ra sao?" Đường Nhược Dao không nhượng bộ.
Bây giờ trên danh nghĩa nơi này là của cô, cô là chủ nhân. Cho dù có náo loạn tới trước mặt Tần Ý Nùng, cũng là cô có lí.
Quan Hạm đứng dậy, cười khổ: "Cô Đường."
Đường Nhược Dao nhìn thấy nụ cười của Quan Hạm liền nổi cơn thịnh nộ, tiến gần lại một bước, ép Quan Hạm đến góc của bàn bếp đá cẩm thạch và bồn rửa, lạnh lùng nói: "Nói."
Khi Tần Ý Nùng đi tới, Hoàng hậu nương nương và tổng quản Đại nội đang mặt dính sát mặt ở phòng bếp, thân mật không thể tả được.
Tần Ý Nùng giơ tay gõ khung cửa, âm thanh cùng khuôn mặt của cô ấy lạnh lùng y hệt nhau: "Hai người đang làm gì thế?"
Quan Hạm bị chặn ở góc chết, lúc này chớp lấy thời cơ, ham muốn sống sót mạnh mẽ khiến cô đẩy vai Đường Nhược Dao ra, Đường Nhược Dao không kịp phòng bị, cơ thể lùi về phía sau, tay chống lên mép bàn bếp, nhanh chóng đứng vững người.
Tần Ý Nùng còn chưa kịp thu đôi tay ở giữa không trung, ngón tay co lại, thuận tay gõ lên bàn bếp bằng đá cẩm thạch, giống như cô ấy vốn dĩ đã chuẩn bị làm như thế. Tần Ý Nùng khoanh tay, dùng ngón trỏ hờ hững gõ lên vai, ánh mắt lạnh giá quét qua hai người: "Hai người... có chuyện gì?"
Không cho bọn họ chơi game cùng nhau mà thôi, lại dám thậm thà thậm thụt dưới mí mắt cô ấy?
Đường Nhược Dao thản nhiên nói: "Chị Quan Hạm lần đồ trong bếp, em qua xem chị ấy đang tìm gì."
Tần Ý Nùng kì quái nói: "Vậy hai người dính sát nhau vậy làm gì?"
Trong lòng Tần Ý Nùng hừ lạnh: Hỏi một câu có cần mặt đối mặt thế không?
Đường Nhược Dao không gợn sóng: "Chị ấy không chịu trả lời em."
Đường Nhược Dao đáng thương nghĩ: Ngay cả nụ cười cũng không còn, quả nhiên chị thích Quan Hạm hơn.
Đáy mắt Tần Ý Nùng hiện lên một tia lúng túng, khẽ hừ một tiếng, lại nhìn Quan Hạm, sắc mặt Quan Hạm dao động, cả mặt tràn ngập biểu cảm "đừng hỏi, hỏi sẽ tự bế".
Thật ra bên ngoài Tần Ý Nùng nghe được mấy câu rời rạc, khi Đường Nhược Dao nói ra, cô ấy đã hiểu được quan hệ logic trong đó, chỉ là hiểu lầm. Thế là cong khóe môi, quanh co nói: "Là chị bảo cô ấy xem xét trong bếp."
Đã thế này rồi, chị ấy còn bảo vệ Quan Hạm, thậm chí cho đổ chuyện xấu lên người mình.
Nụ cười nhàn nhạt lịch sự của Đường Nhược Dao đột nhiên biến mất.
Lời này có thể nói bừa sao? Quan Hạm điên cuồng ra hiệu bằng mắt với Tần Ý Nùng.
Tâm trí, tầm mắt của Tần Ý Nùng chỉ có Đường Nhược Dao, đổ thêm dầu vào lửa nói: "Em đừng trách cô ấy."
Quan Hạm thực sự đen vành mắt.
Ngón tay ở sau lưng của Đường Nhược Dao đột nhiên co giật như bị động kinh, cô hít sâu một hơi, lần nữa nặn ra nụ cười: "Không sao, lần sau chị Quan Hạm có thể trực tiếp nói với em là chị dặn dò."
Quan Hàm cúi đầu nhìn gạch, tiếp tục tự bế.
"Chị thong thả ăn, em đến phòng sách đọc sách." Đường Nhược Dao khẽ gật đầu, lễ phép tìm cớ rời đi.
Tần Ý Nùng không biết tại sao lại đọc ra được chút buồn bã từ ánh mắt không gợn sóng của cô.
Giây phút lướt ngang qua nhau, bước chân của Đường Nhược Dao khựng lại, cô rũ mắt nhìn xuống tay của mình, một bàn tay trắng thon đang giữ lấy nó, gợn sóng trong lòng lại trào lên, giống như con sóng lớn cuồn cuộn, trái tim lại bắt đầu căng thẳng.
"Chị?" Sự chờ mong cùng mừng rỡ trong đôi mắt cô đã khó lòng giấu nổi.
"Chị..." Tần Ý Nùng hơi choáng váng, ban nãy tại sao trong chớp mắt cô ấy lại nắm lấy tay cô? Tại sao đầu óc lại không nhớ ra. Một tia xúc động thôi thúc cô ấy, hoàn toàn không thông qua phản ứng của não bộ.
Đường Nhược Dao khẽ cắn môi dưới, căng thẳng chờ đợi.
Rất lâu sau, Tần Ý Nùng thả tay ra.
Người phụ nữ ấy làm như không có chuyện gì thu tay về, chỉ nói: "Chuyên tâm đọc sách."
Đường Nhược Dao phục hồi bình tĩnh, mặt không cảm xúc vâng một tiếng.
Tần Ý Nùng cảm thấy không khí quái dị, thần sai quỷ khiến bổ sung một câu: "Có thời gian chị sẽ kiểm tra em."
"Kiểm tra gì ạ?"
"Ghi chú đọc sách." Tần Ý Nùng nói xong câu này liền giục cô, "Mau đi đi."
Ánh mắt cô ấy nhìn theo bóng lưng Đường Nhược Dao tới phòng sách, quay đầu nhìn thấy khuôn mặt một lời khó hết của Quan Hạm, khẽ nhướng mày, Quan Hạm điều chỉnh biểu cảm, bình tĩnh báo cáo: "Không có hộp đựng."