Chương 57: Người kia quay đầu nhìn lại, Đường Nhược Dao liền ngây người ra
Khi Quan Hạm tới tìm Tần Ý Nùng, liền bị chiếc băng quấn trên tay cô ấy dọa giật nảy mình.
"Làm vỡ chiếc ly, lúc dọn dẹp không cẩn thận bị mảnh vỡ cứa phải." Tần Ý Nùng xua tay, qua loa nói.
Nếu Quan Hạm tin lời này, cô sẽ không phải là trợ lí toàn năng tâm tư tỉ mỉ của Tần Ý Nùng.
Dọn dẹp mảnh vỡ thế nào lại có thể băng bó cả bàn tay?
Trong lòng Quan Hạm có bóng ma, ngờ ngợ nhớ lại cảnh tưởng tượng tự giống hiện tại. Mấy tháng trước, Tần Ý Nùng tức giận với Đường Nhược Dao, gọi điện thoại nói nặng lời với người kia xong, Tần Ý Nùng liền nhốt mình trong phòng, một lúc sau ra ngoài, lòng bàn tay lại đột nhiên dính băng dán cá nhân.
Không cẩn thận bị cứa phải.
Lúc đó chị ấy cũng nói câu này.
Quan Hạm trỗi dậy một suy đoán khủng khiếp, nhân lúc Tần Ý Nùng đang ở phòng sách đọc sách, cô bèn ở trong phòng tìm kiếm bốn phía xung quanh thùng rác, có lẽ Tần Ý Nùng đã xử lí thùng rác, Quan Hạm không tìm được vết tích mảnh thủy tinh.
Nhưng lại càng xác nhận suy đoán của cô.
Tần Ý Nùng ra khỏi phòng sách, một cánh tay không bị thương gõ lên khung cửa gỗ, Quan Hạm đang ngồi xổm trước thùng rác, nhìn vào trong, đột nhiên giật mình hoảng hốt, sau đó đứng dậy.
Vành mắt của Tần Ý Nùng hơi sạm đen, khuôn mặt đã được trang điểm nhưng cũng không giấu nổi sự mệt mỏi, nhàn nhạt nói: "Hẹn Vương Lâm giúp tôi."
Quan Hạm: "... Vâng."
...
Cửa phòng tư vấn tâm lí đóng chặt, bên trong được đốt hương giúp bình ổn cảm xúc.
Bác sĩ tâm lí của Tần Ý Nùng, Vương Lâm ngồi một bên trên ghế sô-pha cạnh cô ấy, vẻ mặt hiền hòa.
Đương nhiên Vương Lâm đã chú ý đến cánh tay bất thường của Tần Ý Nùng, lúc chào hỏi còn tiện hỏi một câu: "Bị thương à?" Diễn viên bị thương là chuyện bình thường, Vương Lâm không biết lịch trình làm việc của Tần Ý Nùng, cho là hiện tại người này đang quay phim.
Tần Ý Nùng gật đầu.
Vương Lâm không nghĩ nhiều.
Lúc này Tần Ý Nùng nhìn sang cô, tháo từng vòng từng vòng băng gạc buộc chặt trên tay xuống, lộ ra miệng vết thương hãi hùng ở lòng bàn tay và đầu ngón tay, miệng vết thương đã được xử lí, nhưng những giọt máu đỏ tươi vẫn trào lên qua lớp da thịt.
Đột nhiên Vương Lâm nghĩ tới chuyện gì đó, sắc mặt trở nên rất tệ: "Cái này là..."
Tần Ý Nùng gật đầu khẳng định suy đoán của cô.
"Tự tôi làm."
"Tại sao?"
"Không kìm được." Tần Ý Nùng giơ tay phải chọc vào ấn đường, ánh mắt lóe lên một tia tự ti, "Bác sĩ, chị nói có phải tôi có khuynh hướng phát triển thành bệnh tâm thần không?"
Vương Lâm an ủi cô ấy: "Không phải đâu. Có phải là thần kinh quá căng thẳng không? Gần đây chất lượng giấc ngủ thế nào?"
"Lúc tốt lúc xấu." Tần Ý Nùng nói, "Tối qua không ngủ, gặp phải chút chuyện không tốt, cảm xúc kích động liền đập vỡ ly thủy tinh rồi bóp chơi."
Cô ấy nói vô cùng qua loa chiếu lệ, nhưng Vương Lâm lại vô cùng sửng sốt.
Người hiện đại có quá nhiều áp lực tinh thần, có người bóp mì ăn liền bóp bánh, nhưng có hành vi tự hành hạ bản thân như bóp mảnh vỡ thủy tinh, đây không phải là áp lực có thể giải quyết một cách đơn giản được nữa.
Tần Ý Nùng quấn lại băng gạc, một tay linh hoạt thắt nút.
"Có thuốc gì có thể giúp tôi điều chỉnh không?" Tần Ý Nùng đi thẳng vào vấn đề, hiển nhiên đã có những nhận định bước đầu về tình trạng của bản thân, hơn nữa cũng không lạc quan.
"Không thể dễ dàng tùy tiện kê đơn thuốc." Vương Lâm làm tư thế tay, biểu thị Tần Ý Nùng nằm xuống như mọi lần.
Tần Ý Nùng nhắm hai mắt lại, nằm ngửa trên sô-pha mềm mại, hai tay đặt lên bụng, hít thở đều đều, trạng thái hài hòa.
Hàn huyên câu chuyện.
Vương Lâm chầm chậm dẫn dắt chủ đề đến câu chuyện xảy ra tối qua.
Trước nay Tần Ý Nùng rất phối hợp nhưng đột nhiên lại mím môi, không nói một lời.
Vương Lâm kinh ngạc nhướng chân mày.
Đây là lần đầu tiên Tần Ý Nùng xuất hiện cảm xúc phản kháng nhanh đến vậy. Hoặc là cô ấy bắt đầu phòng bị bác sĩ, hoặc là cô ấy nhất quyết không muốn nói về chuyện xảy ra tối qua.
Vương Lâm thử tìm phương pháp tìm hiểu từ những phương diện khác, nhưng cũng đều bị Tần Ý Nùng từ chối thổ lộ.
Cô đưa ra "đòn quyết định" – Đường Nhược Dao.
"Dao Dao..."
Không ngờ vừa nói ra hai chữ này, lông mi của Tần Ý Nùng lại kịch liệt run lên, co ngón tay nắm thành quyền, bàn tay trái quấn băng gạc trắng lại chầm chậm trào lên màu đỏ.
Tầm nhìn trước mắt quay cuồng, Tần Ý Nùng đột ngột ngồi dậy, hít thở gấp gáp.
Vương Lâm ở rất gần cô ấy, vội vàng nghiêng ra sau, thiếu chút nữa ngã ra sàn, được Tần Ý Nùng nhanh tay lẹ mắt kéo lại.
Âm thanh khô khốc của Tần Ý Nùng phát ra khỏi cổ họng khàn khàn: "Tôi sẽ cố gắng điều chỉnh."
Cửa phòng tư vấn bị mở ra, Quan Hạm ngẩng đầu lên khỏi máy tính bảng, sửng sốt nói: "Chị Tần..."
Tại sao hôm nay lại nhanh thế?
Tần Ý Nùng bước nhanh như bay, bước đến chỗ Quan Hạm còn đang ngây người, dùng cánh tay phải không bị thương vỗ lên vai cô: "Đi thôi."
Quan Hạm chỉ kịp nhìn Vương Lâm một cái, Vương Lâm lắc lắc đầu với cô, trong lòng Quan Hạm đã đoán được bảy tám phần, nhanh chân đuổi theo Tần Ý Nùng.
Lại nhìn đến vết thương như đang rách ra trên tay Tần Ý Nùng, thiếu chút nữa hai mắt Quan Hạm dính lại, ngất ngay tại chỗ.
Rốt cuộc đã tạo nghiệp gì chứ?
May mà quý cô Tần còn tương đối trân trọng đôi bàn tay của mình, cô ấy ngồi ở ghế sau, dặn dò Quan Hạm: "Gọi bác sĩ của tôi tới, bảo ông ấy băng bó lại cho tôi."
Quan Hạm lập tức tỉnh lại, động tác nhanh nhẹn gọi điện cho bác sĩ riêng.
Bác sĩ băng bó lại miệng vết thương cho Tần Ý Nùng, khử trùng, Quan Hạm ở bên cạnh nhìn đến nỗi nhíu mày lại, bản thân Tần Ý Nùng lại rất tự nhiên, mắt nhìn chằm chằm vào máy đọc sách trên đầu gối, thỉnh thoảng dùng bàn tay còn lành lặn không thương tích lướt sang trang.
Chỉ khi thuốc nước ngấm vào miệng vết thương, đôi môi của Tần Ý Nùng mím thành một đường thẳng, ấn đường khẽ động đậy, giống như có tia đau đớn lướt qua, sau đó lại bình thường như không.
Bác sĩ: "Được rồi."
Tần Ý Nùng nhìn băng gạc quấn trên tay, cô ấy mang theo ý cười, khóe mắt cũng cong lên, nói: "Cảm ơn."
Bác sĩ thu dọn đồ dùng vào hộp y tế mang theo bên người, không chút rung động với khuôn mặt câu hồn trời sinh của người phụ nữ ấy, mặt không cảm xúc căn dặn: "Cấm uống rượu, cấm ăn cay cùng thực phẩm kích thích, đồ ăn thanh đạm là tốt nhất."
Tần Ý Nùng: "..." Nụ cười dần dần biến mất.
Đầu ngón tay cô ấy ấn xuống trán, đột nhiên bật cười.
Ôi.
Sớm biết bị thương không được uống rượu, tối qua cô ấy nhất định sẽ không kích động như thế.
Bác sĩ miệng cười trong lòng không cười: "Nhận được bài học chưa?"
Bác sĩ là bác sĩ riêng của Tần Ý Nùng, rất hiểu tình trạng sức khỏe trước nay của cô ấy, người trẻ tuổi mà, cậy sức khỏe tốt, phóng túng bừa bãi, sau này có khổ tự chịu.
Bác sĩ đóng hộp y tế lại: "Không phải tôi rung cây dọa khỉ, sức khỏe cô đã trên đà xuống dốc, hai năm gần đây lại đặc biệt rõ ràng, tôi không tin bản thân cô không cảm nhận được. Tiền có kiếm mãi cũng không hết, cơ thể là của chính mình, cô còn như vậy, sớm muộn..."
Bác sĩ riêng là một người đàn ông thẳng thắn, ông còn muốn giữ lại chút thể diện cho Tần Ý Nùng, đem mấy chữ "có mạng kiếm tiền không mạng tiêu" nuốt lại, nhưng Tần Ý Nùng sao có thể không nghe hiểu những lời còn chưa nói hết của ông.
Lòng dạ tốt bụng, nhưng mồm miệng hơi độc, nói chuyện không dễ nghe.
Tần Ý Nùng vừa cười, ngón tay chán nản móc lỗ tai, cho Quan Hạm một ánh mắt, Quan Hạm nhanh chóng lấy ra phong bao đỏ đã dán kín đưa cho bác sĩ, bác sĩ nhận tiền của người ta, chỉ có thể dùng ánh mắt "cố gắng" nhắc nhở cô ấy thêm lần nữa mới rời khỏi nhà Tần Ý Nùng.
Tiễn bác sĩ đi, Tần Ý Nùng làm ổ trên sô-pha đọc sách, Quan Hạm đang tập trung tinh thần nhập gì đó vào trong máy tính bảng.
Tần Ý Nùng đột nhiên gọi tên cô.
Quan Hạm trả lời ngẩng đầu lên.
"Đưa điện thoại cho tôi." Tần Ý Nùng nói.
Thế là Đường Nhược Dao nhìn thấy tin nhắn thế này.
[Bây giờ thân phận của em đã khác trước, vì để đảm bảo an toàn, tốt nhất nên thuê mấy vệ sĩ bảo vệ bên người]
Đường Nhược Dao nhìn tin nhắn này, không chắc chắn ý nghĩ của Tần Ý Nùng, nhưng cho dù Tần Ý Nùng có ý gì, lời của cô ấy, cô chỉ cần làm theo là được. Quy định trong hợp đồng... đợi đã, trong hợp đồng có quy định điều này không?
Bản hợp đồng rất lâu đó, chỉ có khoảng thời gian vừa kí, bị Đường Nhược Dao thấp thỏm lật đi lật lại nghiên cứu, sau đó liền bị nhét dưới đáy hòm. Ba năm qua đi, kí ức sớm đã mơ hồ, đột nhiên Đường Nhược Dao dâng lên kích động quay về tìm lại hợp đồng.
Ghi chuyện này vào mục ghi chú, Đường Nhược Dao quay lại giao diện trò chuyện, gõ chữ trả lời: [Vâng]
Tần Ý Nùng nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: [Chị đề cử công ty vệ sĩ tư nhân, đợi về Bắc Kinh, em tự mình chọn mấy người vừa mắt]
Truyền thông Tinh Nhuệ không phải công ty giải trí lớn, tìm vệ sĩ không chắc đáng tin cậy.
Đường Nhược Dao lại trả lời: [Vâng]
Cô nghĩ: Sao chị ấy lại biết bây giờ mình không ở Bắc Kinh?
Tâm tình Tần Ý Nùng đang bị chuyện này quấn lấy, không phòng bị để bản thân lộ ra sơ hở, tìm được số điện thoại của giám đốc công ty vệ sĩ tư nhân trong điện thoại Quan Hạm, sao chép lại, gõ chữ nói: [Người này họ Lý, em trực tiếp nói yêu cầu của mình với ông ấy, tốt nhất là tìm vệ sĩ nữ đi theo bên người, bình thường có thể giả trang thành trợ lí của em, có thể quan sát được cả phòng ngủ, nhà vệ sinh, tiện hơn vệ sĩ nam rất nhiều]
Tần Ý Nùng nói rất nhiều, nhiều tới mức không giống bình thường.
Bản thân Đường Nhược Dao đang cố ý tê liệt cũng không thể không nghĩ nhiều, cuối cùng tư duy bị cưỡng ép suy nghĩ "Có phải Quan Hạm trên danh nghĩa là trợ lí, thật ra cũng là vệ sĩ riêng" để dịch chuyển lực chú ý.
[Em sẽ suy nghĩ] Đường Nhược Dao trả lời.
Tần Ý Nùng trả điện thoại cho Quan Hạm, nói: "Đói rồi."
Quan Hạm ngây ra, ngồi nguyên tại vị trí cũng không động đậy.
Tần Ý Nùng nhìn cô rồi nhướng mày, Quan Hạm mới phản ứng được tay Tần Ý Nùng bị thương, cô nhanh chóng bày ra tư thế trợ lí của bản thân hỏi: "Chị muốn ăn gì ạ?"
"Dưa chuột xào."
"Em... không biết làm." Trợ lí Quan vạn năng lại có kĩ năng hạn hẹp với phương diện nấu nướng, nhưng tố chất ưu việt khiến bản thân có thể dẹp bỏ khó khăn, "Em có thể làm theo hướng dẫn."
"Đùa em thôi." Tần Ý Nùng cười cười, hất cằm về hướng tủ lạnh, "Hấp cho tôi một túi sủi cảo, tôi ăn sáu cái, em ăn bao nhiêu thì tự lấy."
"Được ạ." Quan Hạm tuân mệnh đi làm.
Buổi sáng khi Quan Hạm tới đây, đã đến siêu thị mua ít thịt cùng rau xanh tươi mới, vừa kéo cửa tủ lạnh vừa nói: "Muốn ăn thêm món gì nữa không ạ?"
"Không." Tần Ý Nùng từ chối nói.
Bây giờ cô ấy chỉ muốn ăn sủi cảo.
Ở quê nhà của Tần Ý Nùng có thói quen ăn sủi cảo nước, Quan Hạm là người địa phương sinh ra và lớn lên ở thủ đô. Trước mặt Tần Ý Nùng đặt một bát sủi cảo nước, mùi hành tỏa ra làm đậm vị cùng tô điểm cho bánh canh sủi cảo, mùi hương ngọt thơm.
Quan Hạm lấy khay đựng, đợi sủi cảo trong nồi chín liền vớt ra, chấm với giấm tương.
Tần Ý Nùng không thích đồ ăn chua, ngửi thấy mùi chua luôn cảm thấy không thích, Kỷ Thư Lan làm dưa chuột xào trước giờ chưa từng cho giấm, cả nhà bọn họ đều ăn theo khẩu vị này. Ở bên ngoài không thể tránh khỏi, nhưng khi có hai người ở nhà, Quan Hạm tự giác bưng đĩa và giấm tương của mình ra bàn trà ngoài phòng khách.
Hai người ai ngồi chỗ nấy, ăn bữa tối.
...
Cùng lúc đó, Đường Nhược Dao bị Phó Du Quân kéo ra ngoài đi ăn khuya.
Sau khi cải trang, lẫn vào trong dòng người, hai người để tránh đi lạc, tạm thời tay níu lấy bàn tay.
Chợ đêm náo nhiệt, tiếng người ồn ào, vịt nướng, cá nướng, rau xào, hải sản, đủ loại hương vị đồ ăn nồng đậm bao quanh, trên người ông chủ quầy hàng chảy đẫm mồ hôi, cánh tay để trần, hùng hục quét dầu lên xiên nướng trên bếp lửa hồng, bà chủ bên cạnh hoặc con trai con gái giúp mời gọi khách hàng, vô cùng bận rộn, là hơi thở khói lửa nhân gian.
Cuối cùng hai người dừng lại ở một tiệm mì ramen, biển hiệu vô cùng sơ sài, nhưng cửa tiệm nhỏ lại rất sạch sẽ, đầu bếp ở phòng bếp phía sau tấm thủy tinh, người ra ra vào vào đều là khách hàng, những chiếc ghế đợi bên ngoài có rất nhiều người.
Phó Đường hai người lấy số, đi dạo xung quanh một lúc, mỗi người cầm một hộp kem đi vào tiệm. Từ sau khi tốt nghiệp, khó có được thời gian nhàn nhã, mặt mày hai người đều rất vui vẻ.
Không nói chính sự, chỉ nói chuyện linh tinh thường ngày, hai bát mì nhanh chóng được bưng lên, nóng hổi sền sệt, thơm nhức mũi, nguyên liệu đầy đặn.
Trên bàn có đường, giấm, xì dầu, dầu mè cùng tương ớt tự pha chế của tiệm, Phó Du Quân lấy từng vị bỏ vào bát mì, trộn đều, Đường Nhược Dao chỉ cho tương ớt và dầu mè.
Giấm được cho vào một bình nhỏ, miệng bình có chiếc nắp đậy, Phó Du Quân rót xong quên đậy nắp, đẩy về phía Đường Nhược Dao, mùi giấm lượn lờ xông vào mũi, Đường Nhược Dao nhíu mày nhanh đến không kịp phát giác, cả người ngửa ra sau, đưa tay đóng nắp lại.
Phó Du Quân ngẩng đầu nhìn động tác của cô, liền khều bình giấm về phía mình, cười cười: "Ngại quá, quên mất."
Đường Nhược Dao không thích ăn giấm, cảm thấy mùi giấm sặc mũi, bình thường ở kí túc xá, thỉnh thoảng bọn họ mua đồ ăn ngoài có mùi giấm, Đường Nhược Dao ngửi thấy đều muốn trốn trên giường, cách càng xa càng tốt.
Nghe nói là vì bố không ăn, ở nhà nấu cơm trước giờ cũng không cho giấm, ngoài những món ăn đặc biệt như sườn xào chua ngọt, đương nhiên khẩu vị của Đường Nhược Dao được kế thừa từ bố mình.
Trong ấn tượng của Đường Nhược Dao, người dân ở quê cô đều không thích ăn giấm, không có thói quen này.
Ngày hôm sau Phó Du Quân phải quay phim, Đường Nhược Dao phải lên máy bay về Bắc Kinh, hai người trò chuyện chốc lát, vội vàng tạm biệt, hẹn sau khi đóng máy sẽ gọi Văn Thù Nhàn cùng Thôi Giai Nhân, hẹn nhau ở Bắc Kinh, Đường Nhược Dao mời khách.
Việc Đường Nhược Dao tới thăm đoàn phim của Phó Du Quân cũng không tính là chuyện bí mật, không biết là ai để lộ, sau đó đoàn đội của Đường Nhược Dao và Phó Du Quân mượn chuyện tới thăm phim trường, tạo nhiệt độ cho hai người.
Hai ngày sau khi Đường Nhược Dao về Bắc Kinh, "Đường Nhược Dao tới thăm phim trường của Phó Du Quân" lên hot search, tình chị em của phòng 405 sớm đã không chuyện gì mới mẻ, từ khi còn đi học, kí túc xá của bọn họ đã gom góp được một số "fan nhóm" bằng nhan sắc cùng thực lực mạnh mẽ.
Ảnh hậu Đường Nhược Dao, hoa đán Phó Du Quân, tiểu hoa đang nổi Văn Thù Nhàn, còn có Thôi Giai Nhân thực lực vững chắc ở mảng kịch nói, Thôi Giai Nhân khá lu mờ, dù sao cũng không thường xuất hiện trước ống kính, nhưng nhờ gió đông của ba người chị em, cũng coi như có chút danh tiếng.
Kí túc xá minh tinh, lại là những người trẻ tuổi xinh đẹp phái thực lực, cư dân mạng hóng chuyện vô cùng thích thú, tôi vào xem, cậu vào xem, hi hi ha ha đưa lên đầu bảng hot search.
Bởi vì quan hệ của chính chủ tốt đến mức có thể mặc chung một cái khố, hơn nữa con đường sự nghiệp hoàn toàn khác nhau, dường như không có sức cạnh tranh, ngay cả fan cũng vô cùng hòa hợp, bình luận đều là cư dân mạng hài hước, giả vờ không nhìn thấy.
[Gần đây không phải Đường Nhược Dao đang ở đoàn phim quay phim sao? Một người nam một người bắc, ngàn dặm xa xôi đến thăm nhau, chính là tình yêu đích thực]
[Thuyền Đường Phó! Phó Đường cũng được nha! A a a a a tôi có thể mà! Cái gì mà xã hội chủ nghĩa tình chị em tuyệt mĩ! [Chiếc lồng cũng không ngăn nổi con gà làm bằng nước là tôi.jpg]
[Văn Thù Nhàn đang vác dao trên đường đuổi tới]
[Quảng cáo cho Tiểu Thôi, ha ha ha, Nhà hát Kịch nói Quốc gia ngày 11 tháng 1, Bạch Lưu Tô của "Tình yêu khuynh thành", không gặp không về]
[Vé đã bán hết từ sớm rồi! Tôi ở đây tìm người bán lại vé, ai không rảnh có thể bán lại cho tôi, có thể thêm tiền, nhà hát sớm đã kín chỗ rồi, mấy kẻ tranh vé đều là ma quỷ gì không biết, tôi muốn khùng rồi]
Đường Nhược Dao đã trở lại trạng thái quay phim bình thường, cô xóa tài khoản phụ Weibo trong điện thoại đi, giống như muốn để bản thân không quan tâm đến Tần Ý Nùng nữa. Cho dù Tần Ý Nùng có làm gì, có phải có uẩn khúc gì hay không, những lời đã nói ra giống như dòng nước trào lên, mỗi giọt như một chiếc đinh, đóng chặt vào lòng cô, mỗi khi nhớ lại thấy đau đớn, không kìm lại được.
Đường Nhược Dao không có tâm tư tiếp tục dây dưa với Tần Ý Nùng nhiều thêm nữa.
Bên cạnh cô nhiều thêm một vị "trợ lí" nữ, thân hình cao khoảng 1m65, không phải rất cao, nhưng dáng vẻ khá thanh tú, thậm chí nhìn dáng vẻ bên ngoài còn có chút yếu đuối, nhưng tận mắt thấy cô nàng tay không tấc sắt đánh bại mười ông chú to cao liền cảm thấy cô nàng này không hề yếu ớt.
Cô nàng này chính là vệ sĩ mà Đường Nhược Dao thuê về, luôn ở cạnh bảo vệ an toàn cho cô. Ngoài ra, còn có bốn vệ sĩ nam, bình thường sẽ đi theo lịch trình của Đường Nhược Dao.
Bên người Đường Nhược Dao có một chiếc bóng đi theo, lúc đầu rất không thoải mái, sau đó lâu ngày cũng thành quen.
Chuyện lên hot search, bản thân Đường Nhược Dao không biết, phải đợi Văn Thù Nhàn gọi điện thoại đến, Đường Nhược Dao vừa nghe máy liền nghe thấy giọng nói the thé của cô gái đầu bên kia, u oa kêu loạn: "Oa oa oa, cậu đi thăm Lão Phó, không đi thăm tôi! Bọn tôi ở cách nhau có một thành phố! Bây giờ cậu trưởng thành rồi, có bản lĩnh rồi, không cẩn thận bị người ta tung tin đồn hẹn hò giả, tôi biết cậu cũng không tự nguyện. Nhưng bây giờ cậu lại đến bên Lão Phó! Tôi phải làm sao! Cậu đúng là kẻ vô lương tâm phụ lòng con gái người ta! Tôi cực khổ chờ đợi mười tám năm..."
Đường Nhược Dao đưa điện thoại ra xa theo bản năng, hít một hơi lạnh toát.
Mấy tháng không gặp, công phu miệng lưỡi của Văn Thù Nhàn đã mạnh lên rồi!
Vệ sĩ nhìn cô, thu lại bước chân đang định đi tới của mình.
"... Hai người là quan hệ bố con! Sao có thể yêu đương chứ!" Văn Thù Nhàn bầm gan tím ruột, càng nói càng xa rời thực tế, Đường Nhược Dao không nhịn được nữa ngắt lời cô nàng: "Cái quỷ gì thế? Một hơi mà cậu có thể nói nhiều như thế không thấy thiếu ô-xy sao?"
"Có chút." Văn Thù Nhàn hít sâu một hơi, giải tỏa cơn khát ô-xy dẫn đến hoa mắt chóng mặt, lại nói, "Tôi mặc kệ, hai chúng ta là mới là cặp đôi danh chính ngôn thuận! Văn Đường là thật, Văn Đường một đời không thể chối bỏ, có thể chia cắt nhưng không thể đảo chiều công thụ, cậu nhất định phải chứng minh cho tôi!"
Đường Nhược Dao nhịn cười: "Chứng minh thế nào?"
Văn Thù Nhàn nói một phen phải làm thế nào.
Đường Nhược Dao cố ý khó xử: "Cái này..."
Kĩ năng diễn xuất của Văn Thù Nhàn uyên thâm, một giây sau liền khóc lóc: "Nếu cậu không chứng minh cho tôi, tôi không muốn sống nữa, bây giờ tôi đến sông Hoàng Phố nhảy xuống đó!"
Đường Nhược Dao giả vờ xong rồi, cười nói: "Được rồi."
Mười phút sau.
Weibo.
@Đường Nhược Dao:
[Tiểu Văn bắt tôi lên đây chứng minh cho cậu ấy, Văn Đường là thật, có thể chia cắt nhưng không thể đảo chiều công thụ (Năm mao một tin, xóa bỏ phần trong dấu ngoặc) [Ảnh cũ Văn Thù Nhàn véo má Đường Nhược Dao]
Bình luận vui vẻ khác thường.
... Nữ thần đáng yêu quá đi! Chỉ khi có mặt bạn cùng phòng Đường Đường mới không lạnh lùng nữa, hôm nay cũng kinh doanh bình thường rồi! [8888 like]
... Ha ha ha ha ha ha ha ha ha năm mao một tin! Hài hước thế ha ha ha ha ha! Tôi không cho phép nữ thần tạo CP rẻ như thế, ít nhất cũng phải năm đồng! Đầu chó [7777 like]
... Ôi trời ơi ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cười mệt rồi nghỉ một lúc ha ha ha ha ha ha ha [6666 like]
... Làm sao đây, tôi đứng về phe Đường Văn [5555 like]
... Không phải tam giác tình yêu càng thơm hơn sao? Trẻ con mới lựa chọn, người lớn chúng ta chọn hết [4444 like]
Một lúc sau, Văn Thù Nhàn chia sẻ bài đăng Weibo của Đường Nhược Dao.
[Đã nói phải xóa bỏ mấy từ trong ngoặc rồi, bây giờ năm mao cũng không cho cậu nữa! [Điên cuồng]
Không đến một tiếng sau, "Đường Nhược Dao cam tâm làm thủy quân vì món tiền lớn năm mao" lên hot search, cư dân mạng nhấp vào xem cười đến điên cuồng.
Sau đó chuyện này còn chưa kết thúc, Phó Du Quân sau khi kết thúc công việc quay phim ở phim trường, nhìn thấy liên kết Văn Thù Nhàn gửi tới, khóe môi khẽ cong lên, đương nhiên cũng lên góp gió thành bão, khiến tình tiết đẩy được lên cao trào.
@Phó Du Quân:
[Tình cảm của cậu với Đường Đường cũng chỉ đáng giá năm mao thủy quân, ai là thật ai là giả, bây giờ nhìn còn chưa ra sao? Đường Đường theo tôi đi, tôi đi nhặt rác nuôi cậu //@Văn Thù Nhàn: Đã nói phải xóa bỏ mấy từ trong ngoặc rồi, bây giờ năm mao cũng không cho cậu nữa! [Điên cuồng] //@Đường Nhược Dao: Tiểu Văn bắt tôi lên đây chứng minh cho cậu ấy...]
Kí túc xá bốn người có ba người đã chia sẻ, cư dân mạng biểu thị, gõ bát chờ người cuối cùng Thôi Giai Nhân.
Thôi Giai Nhân đến tối mới kết thúc buổi biểu diễn, lề mề xuất hiện.
Cô nàng chia sẻ bài đăng của Phó Du Quân, biểu thị...
[Chỉ mới một ngày Trẫm không ở, hậu cung của Trẫm làm sao lại nổi lửa thế này? Đường Phi, Phó Phi, Văn Phi, đề là Phi tử tốt, sau này phải hòa hợp ở chung, giúp Trẫm sinh con nối dõi tông đường] [Ảnh chụp chung của kí túc xá]
... Không ngờ đến, kết quả Tiểu Thôi quăng lưới bắt một mẻ ba người, phục rồi, phục rồi.
... Ha ha, không nghĩ tới chứ gì, Tiểu Thôi của chúng tôi kiểu nội tâm tà ác, Thôi tổng công quá ngầu!
... Mọi người đều ha ha ha, chỉ có tôi thật sự rơi lệ sao? Tình cảm chân thật thế này trong giới giải trí không nhiều, tình bạn vô giá. Hi vọng bốn người có thể không thay đổi trái tim ban đầu, ăn đến già, chơi đến già, bên nhau đến già]
Thôi Giai Nhân trả lời ba bình luận kia bằng mặt cười.
...
Xe chuyên dụng ổn định đi về phía trước.
Tần Ý Nùng cầm máy tính bảng, ngón tay lướt trên màn hình, đuôi chân mày nhuộm lên ý cười.
Cô ấy đã cười được một lúc, Quan Hạm hiếu kì hỏi: "Đang xem gì thế ạ?" Bình thường xem video của Đường Nhược Dao cũng không thấy Tần Ý Nùng cười vui vẻ như thế.
Tần Ý Nùng khụ một tiếng, miễn cưỡng kiềm chế bản thân, đưa máy tính bảng sang.
Quan Hạm nhìn giao diện trước mặt, là tài khoản marketing, tổng hợp lại ảnh chụp màn hình về cuộc đại chiến CP tối qua của kí túc xá 405, Tần Ý Nùng chính là nhìn vào bài đăng này mà cười rất lâu.
Quan Hạm xem xong, vô thức cũng cong khóe môi lên.
"Kí túc xá bọn họ cũng biết đùa quá." Quan Hạm lại lần nữa có ý định gói phòng 405 năm lại đến kể chuyện mua vui cho Tần Ý Nùng, dù sao để Tần Ý Nùng nở nụ cười thật lòng cũng quá khó rồi.
Tần Ý Nùng lấy tay phải xoa xoa khuôn mặt cười đến cứng ngắc của mình, tán thành nói: "Quả thật rất thú vị." Ở trước mặt cô ấy, Đường Nhược Dao ngoan ngoãn, ít nói, đoan trang, ở trước mặt ống kính và người hâm mộ thì lạnh lùng, dịu dàng, lễ phép, ở trước mặt bạn bè lại sinh động hoạt bát đến không giống chính mình.
Sự giam cầm của Tần Ý Nùng với Đường Nhược Dao, có lẽ từ đầu chí cuối đều giống như một gánh nặng.
Đường Nhược Dao còn trẻ, con đường tương lai còn rất dài, khi sự mê luyến với cô ấy phai màu, sẽ yêu một ai khác, có một quan hệ thân mật bình thường cho bản thân, không cần giống hiện tại, như đứng trên mép vực sâu, giống như bước trên lớp băng mỏng.
Trong lòng Tần Ý Nùng xót xa, lông mày lại thả lỏng, ánh mắt xa xăm nhìn về phong cảnh bên ngoài cửa xe.
Để câu chuyện kết thúc ngay khi vừa bắt đầu, mới là kết thúc tốt nhất cho hai người.
Đối với Đường Nhược Dao cũng thế, đối với bản thân Tần Ý Nùng cũng vậy.
Họ, vốn dĩ, là người của hai thế giới.
...
Hôm nay kết thúc công việc sớm, nhân viên đang thu dọn đạo cụ, Lâm Quốc An đang đi qua đi lại trên phim trường, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, lại nhìn tới điện thoại trong tay, giống như đang đợi người nào đó.
Nghe Tiểu A nói hôm nay có một nhân vật lớn tới đây, nhân vật lớn quen thuộc.
Đường Nhược Dao tới tạm biệt đạo diễn, Lâm Quốc An nhìn cô, ừm... khát vọng muốn nói lại đành thôi quen thuộc.
Đường Nhược Dao: "..."
Cô từ chối nhớ lại, gật gật đầu rồi nhấc chân rời đi.
Cô không muốn gặp Tần Ý Nùng.
Chuông điện thoại của Lâm Quốc An vang lên, Lâm Quốc An nhìn màn hình hiển thị, tay nhanh như chớp, giữ vai Đường Nhược Dao lại: "Đợi một chút."
Đường Nhược Dao bị buộc dừng bước.
Nghe cách nói chuyện thân thiết của Lâm Quốc An và đầu dây bên kia, cười nói tự nhiên: "Đến rồi... đến cửa rồi, tôi đi đón ông, ông đừng tự đi linh tinh, lát nữa tôi lại không tìm được, tôi đến ngay đây."
Đường Nhược Dao khó xử nói: "Đạo diễn Lâm, cháu..."
Lâm Quốc An ngắt lời cô: "Đừng ấp a ấp úng thế, dẫn cháu đi gặp một người."
Đường Nhược Dao: "Cháu không..."
Lâm Quốc An kéo cổ tay cô đi, nhanh chân đi về phía lối vào phim trường.
Trước lối vào có một người đứng đó, Lâm Quốc An chào hỏi từ phía xa, người kia quay đầu nhìn lại, Đường Nhược Dao liền ngây người ra.