Chương 66: Đóa hoa lay động
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, bình thường Tần Ý Nùng sẽ không về phòng nghỉ, mà ngồi trên chiếc ghế nằm do đoàn phim chuẩn bị cho mình – không phải tài sản công cộng như lúc trước, mà hiện tại đã trở thành đồ chuyên dụng của cô ấy, ngay cả xếp xó nằm không, cũng không có người nhàn hạ nào dám tiếp cận, càng không nói đến việc ngồi lên đó.
Đường Nhược Dao vô thức trở thành ngoại lệ.
Hiện tại đã là buổi sáng ngày hôm sau, qua một tiếng nữa là giờ nghỉ trưa, đám trợ lí thường ngày vây thành vòng tròn bên người Tần Ý Nùng chỉ còn lại hai người, những người khác có lẽ đã đi chuẩn bị cơm trưa hoặc đi làm việc khác cho cô ấy.
Quan Hạm sét đánh bất động vẫn đứng hầu ở một bên, ngẩng đầu nhìn thấy Đường Nhược Dao đi qua cũng không bất ngờ, thậm chí còn không lên tiếng nhắc nhở Tần Ý Nùng đang cúi đầu chuyên tâm đọc kịch bản.
Đường Nhược Dao chậm chạp đi tới, nhìn góc nghiêng của Tần Ý Nùng, dừng chân, ngồi xuống chiếc ghế xếp cách cô ấy một bước chân.
Tần Ý Nùng nghe thấy động tĩnh bên cạnh, ánh mắt liếc một cái, lông mi khẽ run lên, ngón tay vân vê trang kịch bản đè xuống mép giấy, im lặng, muốn xem Đường Nhược Dao muốn nói gì.
"Cô Tần." Đường Nhược Dao chần chữ mãi mới mở lời.
"Ừm?" Tần Ý Nùng uể oải hừ một tiếng đáp lại cô bằng giọng mũi.
"Em... có cảnh quay không hiểu lắm, có thể nhờ cô chỉ bảo một chút không ạ?"
Đầu ngón tay của Tần Ý Nùng khựng lại, nhướng mày nhìn cô, quay người về phía cô, hất cằm về kịch bản trong tay Đường Nhược Dao, đang muốn nói gì đó, đột nhiên trêu đùa: "Cầm ngược rồi."
Đường Nhược Dao cầm đúng chiều cuốn kịch bản, hỏi ra vấn đề cô đã chuẩn bị làm cớ từ trước, Tần Ý Nùng nghe xong, cho cô một ánh mắt không rõ ý tứ, nhẫn nại nói ra lí giải của bản thân.
Đường Nhược Dao nhận được giải đáp, giả vờ làm dáng vẻ cảm kích đã hiểu.
Hai người rơi vào trầm lặng.
Tần Ý Nùng nào có không nhìn ra Đường Nhược Dao có điều muốn nói, cố ý ở đây vòng vo tam quốc với mình. Đường Nhược Dao không lên tiếng, cô ấy bèn cúi đầu tiếp tục nghiên cứu kịch bản, bạn nhỏ vốn không nhịn được, sớm muộn gì cũng sẽ nói.
Nhưng khi hơi thở ấm áp gần bên, từng chút từng chút phả lên mặt mình, thấp thoáng mang theo mùi hương cơ thể, còn mê người hơn cả vị rượu nguyên chất nhất mà Tần Ý Nùng đã từng nếm qua. Tần Ý Nùng vất vả kiềm chế kích động co tay lại, thầm thở dài một tiếng trong lòng.
Người này thật sự càng ngày càng càn rỡ.
Đường Nhược Dao không cảm thấy bản thân rất ám muội, đầu óc cô toàn là chuyện đứng đắn cấp thiết, chỉ là không muốn bị người xung quanh nghe thấy, cho nên giống như dán sát lại mặt Tần Ý Nùng, mới nhỏ tiếng mở miệng hỏi: "Tại sao không làm sáng tỏ?"
Biểu cảm của Tần Ý Nùng trong giây lát bỗng nhiên trống rỗng, là do quá mức sững sờ tạo thành.
Đừng nói Tần Ý Nùng, ngay đến cả bản thân Đường Nhược Dao cũng vì câu nói buột miệng của bản thân mà giật nảy mình. Nhưng lời đã nói ra như bát nước hất đi, những ngày tháng gần đây đãi ngộ của Tần Ý Nùng cho cô không ít dũng khí, cô ngồi thật thẳng lưng, nhìn thẳng vào đôi mắt của Tần Ý Nùng.
"Em..." Đầu óc của Tần Ý Nùng lặp đi lặp lại câu nói của Đường Nhược Dao mấy lần, cảm thấy vô cùng hoang đường, nhưng đồng thời cũng trào lên một loại cảm xúc khác lạ từ sâu trong đáy lòng, lại bị cô ấy mạnh mẽ đè ép xuống. Tần Ý Nùng phì cười một tiếng, mang theo dáng vẻ từ cao nhìn xuống, ánh mắt hung dữ nhìn vào Đường Nhược Dao trước mặt, "Ai cho em dũng khí để chất vấn tôi?"
Ngón tay đặt trên đầu gối của Đường Nhược Dao nắm chặt lấy quần, trái tim đột ngột trầm xuống theo câu nói của Tần Ý Nùng. Dường như cô không biết nên làm gì, lúng túng liếm liếm đôi môi khô khốc, kiên trì không rời tầm mắt khỏi khuôn mặt Tần Ý Nùng, thở ra một hơi, đem chút dũng khí bản thân tích lũy được ban nãy, chống đỡ lấy khuôn mặt bình tĩnh.
"Em nghĩ... chúng ta là bạn."
"Không phải." Tần Ý Nùng phủ định rất nhanh, không cho cô bất kì cơ hội chuyển biến nào. Cô ấy chỉ vào Đường Nhược Dao, rồi lại chỉ vào mình, giọng điệu lạnh nhạt, "Chúng ta chỉ là đồng nghiệp có công việc hợp tác, chỉ thế mà thôi."
Cho nên đừng tiếp tục vượt quá giới hạn, can thiệp đến đời tư của cô ấy.
Cô ấy cũng không cần sự quan tâm của cô.
Đường Nhược Dao nghe hiểu hàm ý trong lời của Tần Ý Nùng, khóe miệng cong lên nụ cười miễn cưỡng, gật gật đầu với cô ấy, đứng lên lặng lẽ rời đi.
Đợi Đường Nhược Dao đi xa rồi, ngón cái của Tần Ý Nùng ra sức đâm vào ngón trỏ, đem kịch bản trong tay lật sột soạt.
Mục Thanh Ngô chỉ vừa không chú ý, đã nhìn thấy nghệ sĩ bảo bối nhà mình nhích lại chỗ Tần Ý Nùng, trong lòng vô cùng sốt ruột, chỉ sợ Đường Nhược Dao không cẩn thận xảy chân, nhìn thêm một lúc nữa, lại thấy đối phương mặt mày ủ rũ quay lại.
Mục Thanh Ngô lại nổi lên chút tâm tư bảo vệ con gái kì quái, lên trước kéo tay Đường Nhược Dao, hỏi: "Sao thế? Cô ta bắt nạt em à?"
Đường Nhược Dao lắc đầu, bờ môi có chút tái nhợt.
Là cô không biết tốt xấu.
"Vậy tại sao em..." Mục Thanh Ngô nhìn sắc mặt không quá tốt của cô, giọng điệu dịu dàng, nói, "Biết em tận tâm với nghề, cho nên thường tìm cô ta diễn tập, nhưng em cũng có thể hỏi đạo diễn mà, chúng ta đừng tìm cô ta để chịu khổ nữa."
Đường Nhược Dao nhấc khóe môi, ngoan ngoãn vâng một tiếng.
Mục Thanh Ngô: "Muốn uống gì không? Tôi bản Tân Tinh đi mua cho em."
"Không cần đâu, em uống nước là được rồi."
Tuy Tần Ý Nùng không cần cô quan tâm, nhưng Đường Nhược Dao nhìn Mục Thanh Ngô, vẫn có suy nghĩ vô thức nảy ra trong đầu.
Cô mím môi, nhỏ tiếng hỏi Mục Thanh Ngô: "Hot search hai ngày nay liên quan đến Tần Ý Nùng, chị xem chưa?"
Tối qua bộ phim khởi quay, cũng coi như là chuyện lớn, Mục Thanh Ngô lượn lờ hai vòng trên mạng, cái tên Tần Ý Nùng trước nay luôn thu hút đám đông, lại treo trên vị trí đầu bảng tìm kiếm, cô ấy gật đầu: "Xem rồi, sao thế?"
Tính tình mẹ già của Mục Thanh Ngô lại phát tác, nghiêm túc sâu xa nói: "Em đừng học cô ta, đương nhiên, cũng đừng học cái người phụ nữ kia."
Đường Nhược Dao ngắt lời cô ấy, huyệt thái dương khẽ giật lên: "Giả đó."
Mục Thanh Ngô: "Cái gì?"
Đường Nhược Dao ngẩng đầu, ánh mắt trầm ngâm: "Trên mạng nói đều là giả, em và cô Tần ở chung một tầng, người phụ nữ kia tự tiện vào phòng, mai phục sẵn từ trước rồi, chính là vì muốn tạo tin tức giả này, cô Tần vừa vào phòng phát hiện ra cô ta liền lập tức ra khỏi phòng."
Mục Thanh Ngô híp mắt: "Ồ, thì ra là vậy." Nhưng dáng vẻ cô ấy cũng không quá bất ngờ, chỉ là trong lòng có chút lo lắng nói: "Xem ra chúng ra cũng phải để tâm một chút, ngộ ngỡ có người muốn hại em như vậy."
"Chị Mục, em muốn hỏi chị một vấn đề."
"Hỏi đi."
"Sao cô ấy không làm sáng tỏ ạ?"
"Ừm? Sao cô ta phải làm sáng tỏ?" Mục Thanh Ngô khẽ cười, rất tự nhiên hỏi ngược lại. Từ khi Mục Thanh Ngô bắt đầu có tên tuổi trong giới người quản lí, cho dù là ý kiến chủ quan hay là nhận định khách quan, bản thân luôn nghe được những tin đồn phong lưu, hơn nữa còn chưa bao giờ ngắt đoạn của vị Ảnh hậu Tần này, trong ấn tượng của cô ấy, Tần Ý Nùng trước nay chưa từng làm sáng tỏ, cho nên Tần Ý Nùng không làm sáng tỏ ngược lại là chuyện hết sức bình thường.
"Đối với nghệ sĩ nữ mà nói, thanh danh rất quan trọng, không phải sao?"
Những chuyện đó là giả, không cần thiết phải có, những tin tức bẩn thỉu theo đó mà đến, sỉ nhục phụ nữ, làm sao nghệ sĩ có thể nhẫn nhịn được. Hơn nữa, Tần Ý Nùng không phải nghệ sĩ vô danh không ai biết tới, bản thân hoàn toàn có năng lực phản kháng.
"Nói thì nói như thế, nhưng..." Mục Thanh Ngô nhìn dáng vẻ giống như muốn nghiên cứu đến gốc rễ của Đường Nhược Dao, ở đây tai vách mạch dừng, cô ấy không nói nữa, bảo Đường Nhược Dao vào phòng nghỉ với mình, đóng cửa lại.
"Bị vấy bẩn phải làm sáng tỏ, đó chỉ là việc với sao nữ bình thường, ờ, là nguyên tắc xử lí chung, nhưng không phải ai cũng giống vậy."
Đường Nhược Dao mở chai nước khoáng cho Mục Thanh Ngô.
Mục Thanh Ngô dở khóc dở cười: "Dáng vẻ này của em là muốn nói chuyện lâu dài với tôi sao?"
"Dù sao lát nữa em cũng không có cảnh quay, nhàn rỗi nói chút chuyện phiếm đi." Đường Nhược Dao không muốn để Mục Thanh Ngô hoài nghi bản thân quan tâm quá mức đến Tần Ý Nùng, trêu đùa nói, "Em cảm thấy làm người quản lí rất thú vị, tương lai ngộ nhỡ không làm nổi diễn viên nữa, có thể chuyển nghề."
Mục Thanh Ngô nghiêm túc phê bình suy nghĩ của cô, hai tay Đường Nhược Dao kéo khóe môi lên, lè lưỡi với cô ấy, làm mặt quỷ nghịch ngợm. Gần đây Đường Nhược Dao diễn vai nữ sinh cấp ba mười sáu tuổi, vô thức làm ra một loạt động tác trẻ con, hạ bút thành văn, vô cùng tự nhiên.
Mục Thanh Ngô lại cười lên.
Cô ấy uống ngụm nước, nói: "Nói từ chuyện cơ bản nhất đi, người quản lí chúng tôi đều làm quan hệ công chúng cho nghệ sĩ, không phải bất kì tin đồn nào cũng phải bác bỏ, phải cân bằng giữa lợi ích và tổn thất. Ví dụ như cái thứ ất ơ nào đó muốn tạo tin đồn hẹn hò với em, em bác bỏ, ngược lại càng tăng nhiệt độ cho người ta."
"Cho nên lần này có khả năng là cô nàng người mẫu kia muốn tạo tin đồn với Tần Ý Nùng?"
Mục Thanh Ngô phì một tiếng, khinh bỉ nói: "Cái cô người mẫu này còn không sánh được với thứ ất ơ kia, nào có gan chó để lừa bịp, tôi đoán chừng là muốn bò lên giường của Ảnh hậu Tần, xong chuyện muốn đòi hỏi chút lợi ích gì đó, như được đóng phim gì đó, ai biết ánh mắt người ta quá cao không nhìn nổi cô ta, nhất thời tức nước vỡ bờ tung tin bôi nhọ Tần Ý Nùng, hoặc là..." Mục Thanh Ngô nghĩ nghĩ, "Phía sau có người chỉ đạo cô ta."
Đường Nhược Dao có chút rõ ràng: "Chị nói tới đối thủ cạnh tranh sao ạ?"
Mục Thanh Ngô nhướng mày.
Đường Nhược Dao đi đến hiện tại cũng bị đám tiểu hoa cạnh tranh rất chặt, chỉ là mỗi lần đều được Tần Ý Nùng kịp thời đè xuống mà thôi, nhưng không đại diện cho việc cô không biết. Đại hoa có quan hệ lợi ích với Tần Ý Nùng, chắc chắn là đời trước. Giữa đại hoa với nhau muốn dồn ép đối phương khác hẳn tiểu hoa, người hâm mộ hai nhà phóng ít thuốc súng, mua ít tin tức bôi nhọ, ngoài mặt là chị em tốt, cô tốt tôi tốt mọi người cùng tốt, sau lưng lại cướp đại diện thương hiệu, chặn tài nguyên không chút lơi tay, giết đến đỏ mắt.
Đường Nhược Dao nhớ cô từng được nghe tin đồn về các đại hoa với nhau từ chỗ Văn Thù Nhàn, thủ đoạn nhiều vô kể, vô cùng kín kẽ, thế hệ mới hiện tại chỉ làm với quy mô nhỏ.
"Khách sạn có camera, camera có ghi chú thời gian, từ lúc vào cửa đến lúc cô Tần ra ngoài, nhiều nhất chỉ có một phút, đem sự thật này phân tích ra, chuyện đúng hay sai chẳng phải chỉ nhìn là biết sao? Nếu người phụ nữ kia là người hâm mộ, chuyện cũng qua rồi, cô người mẫu kia làm như thế cũng chẳng được lợi ích gì." Đường Nhược Dao kiên trì gạn hỏi.
Mục Thanh Ngô nghĩ: Sao em lại biết rõ như thế? Em đứng cạnh nhìn sao?
Mục Thanh Ngô: "Em nói cũng có lí, đổi thành tôi, chắc chắn tôi sẽ bác bỏ tin đồn cho em. Nhưng phong cách đoàn đội quan hệ công chúng của Tần Ý Nùng trước giờ đều như vậy, em không biết trong ngành đều nói cô ta không có phòng Quan hệ công chúng sao?"
"Không có phòng Quan hệ công chúng?" Thiếu chút nữa Đường Nhược Dao bật dậy khỏi sô-pha.
"Một cách nói phô trương mà thôi, ý là cô ta trước giờ chưa từng bác bỏ tin đồn."
"Trước giờ chưa từng?" Đường Nhược Dao sửng sốt, ép xuống ba phần lửa giận. Chị ấy để người khác tùy tiện đặt điều về mình như thế sao?
"Đứa trẻ này, sao lại thích lặp lại lời tôi thế." Mục Thanh Ngô xì một tiếng, giọng điệu mềm dịu, vô thức lộ ra đôi phần đồng cảm, thở dài nói, "Tư liệu bẩn của cô ta quá nhiều, chuyện đến bước này, cô ta làm sáng tỏ hay không cũng chẳng có gì khác biệt nữa rồi."
Mục Thanh Ngô ở trong giới gần mười năm, cũng chưa từng gặp được nghệ sĩ, bao gồm cả nghệ sĩ nam, có thể có nhiều tin tức đào hoa như Tần Ý Nùng. Chỉ cần động não, thì sẽ biết không phải tất cả tin đồn đều là thật, có lẽ nói phần lớn đều là giả, sự thật chỉ chiếm một phần mười đã quá khủng khiếp. Thân là người cùng giới, tự nhiên có tâm lí đồng cảm. Tuy Mục Thanh Ngô không thích những việc trái với chuẩn mực đạo đứng của Tần Ý Nùng, nhưng ác ý trên thế giới này đối với Tần Ý Nùng đã vượt qua phạm vi chịu đựng của cô ấy, vốn không nên như vậy.
Nhưng nghệ sĩ kiếm tiền từ giới giải trí, đã xác định giống như một món đồ bị người ta bàn luận xoi mói.
Mục Thanh Ngô nói: "Cho nên em biết tại sao cô ta lại cố gắng bò lên như thế không, bạt mạng quay quay phim, bạt mạng giành giải. Châu Kiệt Luân có bài hát hát thế nào nhỉ?"
Đường Nhược Dao giống như đột ngột tỉnh táo, nghe xong tiếp lời nói: "Đợi tôi đến được đỉnh núi, còn ai có thể tổn thương tôi?"
Mục Thanh Ngô ừ một tiếng: "Là đạo lí này. Em đừng thấy hiện tại em lăn lộn tốt đẹp, đây chỉ là khởi đầu thôi, tương lai em không hoàn thiện mình cũng sẽ gặp phải rất nhiều chuyện ác ý như thế, tôi sẽ cố gắng giúp em, nhưng em cũng phải khiến bản thân mạnh mẽ hơn."
Đường Nhược Dao im lặng một lúc, nói: "Đến được đỉnh núi, thật sự sẽ không bị thương nữa sao? Ác ý suy cho cùng vẫn là ác ý, người sai là những người không biết sự thật, chứ không phải là những người bị ép phải che tai bịt mắt như chúng ta."
Bọn họ làm sai điều gì chứ?
Mục Thanh Ngô gây ra, tỉ mỉ mài giũa hàm ý của cô, nhỏ tiếng bất đắc dĩ nói: "Nhưng em không có cách nào thay đổi người khác, chỉ có thể lựa chọn thay đổi chính mình."
"Cho nên đây chỉ là tiên trách kỷ hậu trách nhân mà thôi." Ánh mắt Đường Nhược Dao lạnh lẽo, âm thanh lạnh lùng.
Mục Thanh Ngô nghi ngờ đánh giá cô.
"Hôm nay em là lạ."
"Đáng yêu sao ạ?" Đường Nhược Dao chớp mắt, một câu khiến suy nghĩ của Mục Thanh Ngô hỗn loạn.
"Em đừng có nói mấy lời tán tỉnh ngon ngọt với tôi." Mục Thanh Ngô cười thành tiếng, "Tôi không trúng chiêu này đâu."
Đường Nhược Dao nghiêng đầu, cong khóe mắt: "Em trúng. Hôm nay chị Mục đáng yêu quá đi."
Dáng vẻ Mục Thanh Ngô giống như "bố già nheo mắt nhìn màn hình điện thoại", ngây ra mấy giây, sau đó giữ lấy lồng ngực đang đập loạn nhịp lùi về phía sau: "Gần đây em có độc hả, đừng có làm nũng nữa, trái tim trung trinh của bà chị này phải để dành cho định mệnh của đời tôi, em nhấc lên rồi có chịu trách nhiệm không?"
Đường Nhược Dao cười ha ha, giơ tay xoa mũi.
Khi quay phim Đường Nhược Dao có một căn bệnh, nói nghiêm trọng cũng không nghiêm trọng, nhưng nói không nghiêm trọng lại vô cùng nghiêm trọng, cô quen nhập vai vào nhân vật, sẽ để nhân vật tiến vào đời thực của mình, về cơ bản mỗi lần quay phim, tính cách lúc đó đều chuyển biến. Từ ít nói trở nên hoạt bát, từ lạnh lùng trở nên gần gũi, người ta thường nói là nhập vai quá sâu.
Năm kia Đường Nhược quay một bộ phim tình yêu, diễn vai người phụ nữ vì yêu mà phát điên, trong phim yêu nam chính đến chết đi sống lại. Nếu không phải trong lòng có Tần Ý Nùng, chỉ sợ sau khi đóng máy cũng không ổn định lại được. Đây cũng là nguyên nhân vì sao rất nhiều người trong giới sau khi hợp tác chung một bộ phim sẽ nảy sinh tình cảm rồi yêu nhau.
Sau đó Đường Nhược Dao cố ý khống chế cảm xúc này, nhưng hiệu quả hiện tại cực kì thấp. Phương pháp diễn xuất này mang đến lợi ích quá lớn, cô chỉ cần tuân theo cảm xúc tại đó lúc đó, làm ra phản ứng theo bản năng, liền có thể diễn xuất nhân vật hoàn hảo, khiến đạo diễn vô cùng tán thưởng.
Bộ phim tình yêu năm kia, dù cuối cùng chỉ được đề cử không giành được giải, cũng có một đoạn độc thoại lại được coi như kinh điển. Đoạn phim đó diễn tả hai tay Đường Nhược Dao chống lên lan can cây cầu treo, dưới chân là vực thẳm, mái tóc của cô hiện lên màu vàng xơ xác, bị những cơn gió từ vách núi thổi qua, hỗn loạn dính lên mặt. Đường Nhược Dao tùy tiện đưa tay vén tóc qua vành tai, làn da cô vàng sạm, mũi cùng khóe mắt đã có những nếp nhăn của tuổi tác, đối diện với ống kính, kể về câu chuyện thường ngày của bản thân và người kia, khi nói về những điều ngọt ngào, mặt mày nhuộm lên phong thái của tình yêu nồng nàn, sự ngắt nghỉ và im lặng vừa đủ khi nói về sự thất vọng, một câu cuối cùng nghẹn ngào cùng nụ cười mang theo nước mắt, được khán giả sau này ca tụng là kĩ năng diễn xuất thần thánh.
Trăm phần trăm chân tình của Đường Nhược Dao trào ra, sau khi quay xong cảnh cuối cùng, cô chạy đến ôm lấy nam chính đã không còn thuộc về mình, nam chính cũng bị cô ảnh hưởng mà đau lòng không thôi, kết quả hai người ôm nhau khóc lóc, nhân viên đoàn phim cũng vừa khóc vừa cười. Sau đó đoạn phim được tung ra, bây giờ thỉnh thoảng vẫn bị nhắc lại, coi như ôn lại chuyện vui.
Nhưng Tần Ý Nùng không như thế, nhìn cường độ quay phim của cô ấy, giữa chừng không có thời gian nghỉ ngơi điều chỉnh. Tần Ý Nùng bận như thế, quay hết phim này đến phim kia, chuyển biến nhân vật đều điều chỉnh tới thuần thục, giống như cái máy diễn xuất không có tình cảm.
Đúng rồi, chị ấy bận như thế...
"Chị Mục."
"Ừm?"
Đường Nhược Dao từng bị một câu nói của Tần Ý Nùng đánh về nguyên hình, lần nữa nổi lên nghi ngờ: "Theo chị thấy, những tin đồn bôi nhọ Tần Ý Nùng trên mạng có bao nhiêu phần là thật bao nhiêu phần là giả?"
Mục Thanh Ngô nhíu mày.
"Tôi không rõ, bảo thủ suy đoán, có bảy tám phần là giả." Mục Thanh Ngô dựa theo trí nhớ lấy ví dụ, "Giống như lần trước ở sân bay cô ta và nhân tình anh anh em em, chẳng phải có người đàn ông giữ lấy vai cô ta sao."
Sắc mặt của Đường Nhược Dao khẽ biến đổi.
Tin tức đó vừa hay cô cũng đã đọc, lúc đó còn chơi trò giận dỗi chỉ bản thân mới biết.
"Cho nên là giả sao?"
"Giả đó, vừa nhìn đã biết là giả rồi." Mục Thanh Ngô khẳng định chắc nịch.
"Tại sao ạ?" Đường Nhược Dao cảm thấy bản thân bị cơn ghen vùi lấp lí trí vô cùng nguy hiểm.
"À, tài khoản marketing đó toàn đăng tin tức giả, nói rất quang minh chính đại, người đàn ông kia vốn không phải là người mẫu, thân phận là tự biên tập ra, ảnh cũng là photoshop, đem mặt người đàn ông đeo kính râm khẩu trang photoshop thành người mẫu trong nước, kĩ thuật photoshop chỉ đáng giá năm xu." Giọng điệu Mục Thanh Ngô khinh bỉ nói, "Rất nhiều kẽ hở, người tinh mắt vừa nhìn là biết giả. Cũng chỉ có đám dân mạng không não vừa bị dắt mũi liền tin là thật."
Đường Nhược Dao không não: "..."
Đường Nhược Dao có chút cẩn thận xác nhận một lần: "Chị xác định là giả chứ?"
"Đương nhiên tôi xác..." Mục Thanh Ngô đột ngột quay đầu, lần này Đường Nhược Dao có nói lời đường mật cũng không có tác dụng, ánh mắt cô ấy như bó đuốc, trầm giọng nói, "Em thành thật khai báo đi, có phải em chìm đắm rồi không?"
Dặn đi dặn lại, mới khởi quay được hai này, cả tâm trí Đường Nhược Dao đã toàn là Tần Ý Nùng, người phụ nữ đó đã hạ trùng cô sao? Còn nghe ngóng xem tin tức của đối phương là thật hay giả. Cho nên nếu là giả thì Đường Nhược Dao định là gì?
"Em không..." Đường Nhược Dao vén tóc qua tai theo thói quen, mặt không biến sắc giải thích.
"Tôi mặc kệ em có hay không." Mục Thanh Ngô mở miệng ngắt lời cô, âm thanh nghiêm túc trước giờ chưa từng thấy, cảnh cáo cô, nói, "Cho dù những tin đó là giả, nhưng chuyện trước đây đều là thật, cô ta bán nụ cười tiếp rượu lên giường, lượn lờ quanh những kẻ có địa vị, tâm tư thâm sâu, ăn thịt không nhả xương."
Từng chữ từng chữ, giống như thanh kiếm sắc ngọn đâm vào tim Đường Nhược Dao.
Sắc mặt Đường Nhược Dao không khống chế được trở nên vô cùng khó coi.
"Còn có ảnh khỏa thân..."
"Đủ rồi!" Lồng ngực Đường Nhược Dao trập trùng.
Những chuyện xưa cũ ấy cô không rõ, nhưng ảnh khỏa thân tuyệt đối là giả, chính mắt cô xác nhận tấm ảnh đó, đó vốn không phải Tần Ý Nùng!
Tại sao tất cả mọi người đều đem đổ vấy những chuyện chị ấy không làm lên đầu chị ấy chứ, như thể là tường tận, câu trước Mục Thanh Ngô còn đứng ra nói lời chính nghĩa cho Tần Ý Nùng, câu sau đã thốt ra lời ác độc.
Những chuyện Tần Ý Nùng làm, Mục Thanh Ngô có tận mắt chứng kiến không? Tại sao có thể nói năng rành mạch như thế chứ?
Không phải thái độ của Đường Nhược Dao khác thường, Mục Thanh Ngô cũng không nói nói ra những lời khó nghe để cắt đứt triệt để suy nghĩ của cô. Nhưng phản ứng kịch liệt của Đường Nhược Dao khiến cô ấy trào lên dự cảm chẳng lành, khóe môi run lên, khuyên bảo hết lời, nói: "Nhược Dao, em nghe tôi khuyên một câu, đừng trêu vào người bản thân không nhìn thấu."
Cảm xúc của Đường Nhược Dao bình ổn rất nhanh, cô ngẩng mắt lên, nhàn nhạt nói: "Chị hiểu lầm rồi, chị Mục."
Mục Thanh Ngô khẽ cười: "Tôi hiểu lầm cái gì? Thật ra em không thích cô ta?"
"Em thật sự không thích cô ấy." Đường Nhược Dao cười lên.
Mục Thanh Ngô nhìn thẳng vào mắt cô, Đường Nhược Dao nhìn lại, ánh mắt hơi nghiêng rơi lên con ngươi màu hổ phách của cô, trong suốt sạch sẽ, trong vắt thấy đáy, khiến người ta vô thức sinh ra cảm giác tin tưởng.
Mục Thanh Ngô khẽ thở ra một hơi, nghi ngờ nói: "Vậy sao em muốn nghe ngóng về cô ta từ tôi?"
"Sửa nhà trước lúc trời mưa." Đường Nhược Dao qua quýt cho xong chuyện, "Tương lai ngộ ngỡ em có thành Ảnh hậu quốc tế, cũng có người viết bậy về em, tung tin đồn về em, em đúc kết chút kinh nghiệm."
"Tuổi còn nhỏ, khẩu khí không nhỏ."
"Chị dạy tốt ạ."
"Em đến phim trường xem mọi người quay phim đây." Đường Nhược Dao kịp thời chuyển chủ đề giải tỏa tình trạng cứng nhắc của hai người hiện tại, ôm chặt kịch bản trong lòng đi ra ngoài.
Mục Thanh Ngô nhìn theo bóng lưng của cô, lông mày nhíu chặt lại.
Cảnh quay hôm nay là của Tần Ý Nùng và một diễn viên nhí, Thẩm Mộ Thanh trong phim là một người phụ nữ truyền thống điển hình, giúp chồng dạy con, người chồng có công việc danh giá, con trai thông minh lanh lợi, đó là một cuộc sống viên mãn nhất từ những giá trị phổ quát lúc bây giờ mà một người phụ nữ có thể có được.
Khi Đường Nhược Dao đi tới đã là lúc nghỉ giữa buổi, diễn viên kia còn nhỏ tuổi, vừa với tiếp xúc với màn ảnh, có chút rụt rè, diễn xuất không tự nhiên. Tần Ý Nùng ngồi trên ghế, dịu dàng ôm lấy diễn viên nhí kia trong lòng, bồi đắp tình cảm mẹ con.
Tần Ý Nùng khẽ khàng hỏi: "Cháu thích xem phim hoạt hình nào? Có xem Heo Peppa không?"
Đứa trẻ kia thật thà gật gật đầu.
Tần Ý Nùng cười lớn một tiếng trong lòng, nhanh chóng đem toàn bộ chiêu trò dỗ dành Ninh Ninh ở nhà lên sóng, đặc biệt là khi bị ép ở nhà với bạn nhỏ nửa năm, làm việc càng thành thục.
Không bao lâu cậu bé kia đã vô cùng thân thiết với Tần Ý Nùng, còn ôm tay cô ấy làm nũng, nói muốn ăn cái này cái kia.
Đường Nhược Dao im lặng đứng cách đó vài bước, Tần Ý Nùng cúi đầu dỗ bạn nhỏ không phát hiện, cậu bé kia nhìn thấy cô trước, lên tiếng gọi cô: "Chị."
Tần Ý Nùng ngẩng mắt, cười một cái dịu dàng với cô: "Đến rồi à."
Giọng điệu tự nhiên, giống như chưa từng xảy ra chuyện không vui vẻ nửa tiếng đồng hồ trước đó.
Đường Nhược Dao ngây ra, rồi nhanh chóng phản ứng lại, lúc này Tần Ý Nùng đã không phải là Tần Ý Nùng, là Thẩm Mộ Thanh.
Đường Nhược Dao tiến vào trạng thái của Hàn Tử Phi, chậm bước đi đến, nhìn Tần Ý Nùng một cái, bờ vai vô thức co chặt, lại nhanh chóng thả lỏng, đáy mắt nhanh chóng lướt qua một tia tình ý, nhanh đến mức khiến người ta không có cách nào bắt kịp, rồi cười hi hi trêu đùa cậu bé trong lòng mình, nói câu thoại trong kịch bản: "Tiểu Địch, chị dẫn em đi ăn đồ ăn ngon, trên phố mới mở một tiệm bánh ngọt, muốn đi không?"
Cậu bé nuốt nước bọt, nhìn chị, lại nhìn mẹ, ánh mắt thấp thoáng lộ ra lời van nài – miệng thèm ăn, muốn đi.
Đường Nhược Dao chơi xấu, dạy cậu bé một chiêu, nói: "Nhanh, mau làm nũng với mẹ đi, nói, mẹ, mẹ cho con đi với chị nhé."
Cậu bé không cần dạy cũng biết kéo tay áo len, lắc qua lắc lại, khẽ khàng làm nũng nói: "Mẹ, mẹ cho con đi với chị nhé ~"
Đường Nhược Dao ở bên cạnh cười dỗ: "Cô Thẩm, cô cho Tiểu Địch đi đi mà."
"Tiểu Phi, em thật là..." Tần Ý Nùng lắc đầu bật cười, mang theo mấy phần bất đắc dĩ cùng mấy phần giống như dung túng nhìn cô một cái.
Ánh mắt này nhìn chằm chằm vào đáy mắt cô, chim trong rừng giật mình, bầy hươu lạc đường hừng hực khí thế xồng xộc chạy khắp nơi, đụng vào lồng ngực đến đau đớn, căng thẳng điên cuồng nhói lên.
Đường Nhược Dao nhanh chóng rũ mắt, giấu đi vẻ nhẫn nhịn trong khoảnh khắc.
Cô cưỡng ép bản thân thả lỏng bờ môi đang mím chặt, cong lên một nụ cười mang theo vẻ bướng bỉnh: "Cô Thẩm có muốn ăn kẹo đường không ạ?"
"Có lòng quá." Tần Ý Nùng nhàn nhạt cười, âm thanh dịu dàng nói, "Bình thường tôi không thích ăn ngọt, em ăn đi."
"Không thử qua làm sao biết chứ cô Thẩm?" Đường Nhược Dao kéo tay diễn viên nhí, đi lùi ra sau, tóc đuôi ngựa đen láy sau đầu lắc lư, cười lớn nói, "Em mua cho cô, qua thử đi ạ."
"Đúng rồi." Cô chớp chớp mắt, "Hôm nay là sinh nhật cô, chúc mừng sinh nhật, em sẽ mua bánh kem cho cô."
Thẩm Mộ Thanh và chồng được người ta giới thiệu quen biết, điều kiện tương đồng, hai bên không ghét, liền thuận theo quy định của thế tục kết hôn sinh con, vợ chồng yêu thương kính trọng lẫn nhau, khiến người người đều ngưỡng mộ. Bản thân Thẩm Mộ Thanh cũng cảm thấy nhân sinh mỹ mãn, cho dù mỗi khi người chồng về nhà không nói chuyện với cô ấy, sau khi có con, chủ đề được nhắc đến nhiều nhất cũng chỉ xoay quanh con cái, không nhớ nổi ngày kỉ niệm kết hôn của hai người, thỉnh thoảng quên mất sinh nhật cô ấy, nhưng mọi người nói, ai cũng đều như vậy.
Nhưng cô gái trước mắt lại tràn đầy sức sống, đôi mắt sáng ngời, cuộc đời rộng mở vô hạn, có sự vui vẻ vô hạn, giống như ánh sáng rộ lên từ đường chân trời hướng về ánh mặt trời, lại giống như những ngọn cỏ trên sườn núi lan tràn đón xuân mà cô ấy nhìn thấy hồi nhỏ.
Sau khi đón xuân, trăm hoa đua nở, Tần Ý Nùng ngây ra nhìn bóng lưng cô nữ sinh trong bộ đồng phục học sinh cấp ba mà mất hồn, nghe được tiếng "cạch" giống như có thứ gì đó vỡ ra ở hồ nước chết trong lòng suốt năm qua, từ trong đó nở ra một đóa hoa lay động.
Cô ấy khẽ nhíu mày lại, quay đầu nhìn sang chậu trầu bà vàng ở cửa sổ, ánh mắt có chút tản mác, không rõ chuyện gì đột ngột xảy đến, càn rỡ lây lan trong lồng ngực, ngay cả ngón tay cũng hơi tê dại, cảm giác xa lạ mãnh liệt như thế là gì.