Chương 68: Đi sâu tìm hiểu
Quan Hạm ở bên cạnh im lặng nhìn hai người nói chuyện.
Xét về phương diện nghe nhạc hiệu đoán chương trình, cô cũng là nhân tài, cộng thêm người ngoài cuộc mắt sáng, sự biến hóa trong thời gian ngắn ngủi của Đường Nhược Dao hiện ra toàn bộ trong mắt cô.
Trước đây Đường Nhược Dao tuy cũng chín chắn, nhưng có lúc vẫn nhìn ra được vẻ cố ý điềm tĩnh trước mặt Tần Ý Nùng, bây giờ thật sự điềm tĩnh, khiến người ta có cảm giác vô cùng chân thực.
Đường Nhược Dao không còn giống nhân tình nhỏ được Tần Ý Nùng bao nuôi, nép sát vào người cô ấy, mà là một nhân cách độc lập bình đẳng giao tiếp với Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng dường như có chút lún sâu vào cảm giác này, vô thức nói nhiều hơn với Đường Nhược Dao.
Mãi đến khi Hàn Ngọc Bình cho người đến gọi Tần Ý Nùng, chủ đề này mới dừng lại.
"Cô Tần, cô làm việc đi ạ, em đi trước đây, cảm ơn sự chỉ bảo của cô." Đường Nhược Dao chào hỏi, đứng dậy, không cà kê dê ngỗng rời đi.
Tần Ý Nùng nhìn theo bóng lưng cô, phát hiện bản thân lại rơi vào trạng thái mất hồn, vội vàng kéo những suy nghĩ loạn xạ của bản thân lại.
Đám trợ lí nhỏ biết ý, thấy Tần Ý Nùng nói chuyện với người ta liền chủ động rời đi, chỉ còn lại một mình Quan Hạm bên cạnh. Tần Ý Nùng nhìn Quan Hạm, Quan Hạm nhìn lại cô ấy, hai người trao nhau một ánh mắt nhất trí chung.
Đường Nhược Dao uống một ngụm nước Tân Tinh đưa cho, híp mắt nhìn về phía Tần Ý Nùng, không dừng lại bao lâu, nhanh chóng thu tầm mắt lại, cúi đầu giở kịch bản, tâm tình không có gì cản trở, trở nên nghiêm túc hơn.
Giai đoạn đầu, đoàn phim cố gắng sắp xếp cảnh quay dày một chút, tránh cho sau này chân tay bận rộn, không có nhiều thời gian thừa thãi.
Tần Ý Nùng kết thúc công việc về khách sạn. Đường Nhược Dao có cảnh quay đêm, cảnh quay rất đơn giản, chính là sau khi Hàn Tử Phi gặp được Thẩm Mộ Thanh, sản sinh một tia hiếu kì với đối phương, hỏi bố mẹ tình hình nhà hàng xóm, còn có một cảnh quay nhìn từ cửa sổ trong phòng sang sân nhà Thẩm Mộ Thanh.
Trần nhà phòng khách treo bóng đèn sợi đốt, đèn điện trước kia không sáng loáng như bây giờ, ánh sáng chiếu ra đều vàng vàng. Bày biện xong mâm cơm, món ăn còn đang nóng hổi, một nhà ba người diễn viên đã chuẩn bị xong, các bộ phận cũng chuẩn bị xong.
"Bản Sắc, phân đoạn 3, cảnh 1, lần 1, diễn!"
"Cắt." Phía sau màn hình, mặt Hàn Ngọc Bình không cảm xúc nói, "NG."
Đường Nhược Dao lộ ra một tia bất ngờ cùng bối rối.
Vừa bắt đầu đã quay hỏng, dường như chuyện này chưa từng xuất hiện trong sự nghiệp của cô.
Ngoài thời gian vừa vào nghề, vị đạo diễn đầu tiên chỉ dạy mình, khi đó kĩ năng diễn xuất của Đường Nhược Dao còn gượng gạo, lần đầu đối diện với ống kính, phạm lỗi mà rất nhiều diễn viên mới mắc phải, ví dụ cơ bản nhất là không tìm được vị trí chính xác của ống kính, cho nên mới mắc rất nhiều cảnh quay hỏng.
Đường Nhược Dao lặng lẽ điều chỉnh lại, vừa nghĩ: May mà Tần Ý Nùng không ở đây, nếu không mình muốn đào cái lỗ để chui xuống.
Nhưng Hàn Ngọc Bình lại đi tới.
Đường Nhược Dao: "???"
"Tư thế của cháu có chút vấn đề, cháu nên làm thế này..." Hàn Ngọc Bình di chuyển chiếc ghế, bản thân ngồi phía trước, làm mẫu cho cô một lần, "Cùng với đó là cảm giác khẩn trương, nhớ chưa?"
Sắc mặt Đường Nhược Dao cổ quái, ánh mắt nhìn Hàn Ngọc Bình giống như nhìn người ngoài hành tinh.
Sao đột nhiên lại đổi tính đổi nết thế?
Hàn Ngọc Bình vốn định nói xong sẽ về chỗ, vừa nhìn thấy biểu cảm của cô, nhíu mày lại, đột nhiên nhân từ mở miệng nói: "Buổi chiều cháu cũng mắc tật xấu này, lúc cần buông thì không buông, lúc thì lại buông quá lỏng, biểu hiện quá phô trương, lộ hết bên ngoài."
Điện ảnh là nghệ thuật của ống kính, từng cử động đều được chiếu lên màn ảnh rộng, vì vậy yêu cầu với diễn viên càng hà khắc hơn, Hàn Ngọc Bình lại là nghiêm khắc trong những người nghiêm khắc. Kĩ năng diễn xuất của Đường Nhược Dao sớm đã vượt qua những người cùng trang lứa, với đạo diễn bình thường cũng coi là ưu tú, nhưng ở chỗ Hàn Ngọc Bình thiếu một phân một li cũng không được, ông yêu cầu hoàn mỹ cực điểm.
"Cô Tần cũng đã chỉ ra vấn đề này của cháu, cháu sẽ tập trung nắn nót." Đường Nhược Dao khiêm tốn tiếp thu nói.
"Tôi biết." Hàn Ngọc Bình đáp lại bằng ngữ điệu bình thường, nhàn nhạt nói, "Điều chỉnh một chút, chuẩn bị quay lần hai."
Đường Nhược Dao lại nghĩ tới một câu "Tôi biết" tùy tiện của Hàn Ngọc Bình.
Nội dung cuộc nói chuyện của cô và Tần Ý Nùng buổi chiều chỉ có hai người bọn họ biết, à, còn có thêm một Quan Hạm, nhưng Quan Hạm tuyệt đối không đồn ra ngoài, mà trước khi cô rời đi, vừa hay Hàn Ngọc Bình gọi Tần Ý Nùng qua nói chuyện.
Cho nên Tần Ý Nùng đã trao đổi với Hàn Ngọc Bình, ông ấy mới có thể đích thân đến làm mẫu cho mình?
Đường Nhược Dao tạm thời đè nghi vấn xuống, nhập vai vào vai diễn.
"Bản Sắc, phân đoạn 3, cảnh 1, lần 2, diễn!"
Ánh đèn vàng lắc lư, bao trùm lên bàn ăn được phủ tấm vải ca-rô cùng những món ăn đơn giản thường ngày nhưng tràn ngập ấm cúng của một gia đình nhỏ truyền thống.
Một tay Hàn Tử Phi cầm đũa, lướt qua mấy món ăn trên bàn, giống như không biết nên sủng hạnh món nào mới tốt, khó lòng lựa chọn. Phương Giảo trong phòng bếp gọi cô đến bưng đồ ăn, Hàn Tử Phi gắp một miếng thịt xào, ngậm cả đầu đũa cùng thịt vào miệng, rồi nhanh chóng đi vào phòng bếp.
Nếu xét về mặt hoạt bát, Hàn Tử Phi là vai diễn hoạt bát nhất từ khi Đường Nhược Dao vào nghề. Vì vẻ bề ngoài, trước giờ đều tìm những vai diễn nghiêng về tính cách chín chắn, hoặc người nghĩa hiệp có ân báo ân có thù tất trả.
Lần này đột nhiên diễn vai thiếu nữ mười sáu tuổi bối cảnh xã hội phổ thông, loại hoạt bát này không chỉ biểu hiện trong nội tâm, còn biểu hiện bên ngoài tính cách, cho nên xuất hiện rất nhiều tiểu tiết trong động tác của cô.
Loại tiểu tiết này, không để tâm sẽ diễn thành thơ thẩn. Đường Nhược Dao chỉ làm diễn viên ba năm, lại vừa tốt nghiệp, tư chất vượt trội, nhưng đặt trong tiêu chuẩn thông thường mà nói vẫn là người mới. Đường Nhược Dao trước nay chưa từng trải qua giai đoạn thiếu nữ, trước giờ chưa từng diễn vai diễn vui vẻ quây quần bên mẹ cha, khuyết thiếu về sự từng trải cùng kinh nghiệm không có cách nào bù đắp được trong thời gian ngắn.
Đặc biệt là dưới đôi mắt sáng quắc của Hàn Ngọc Bình, những chỗ thiếu sót nhỏ nhoi có thể bỏ qua đều bị ông phóng to vô hạn.
Quả không ngoài dự đoán, Đường Nhược Dao lần đầu tiên gặp phải trận Waterloo sau khi thành danh.
"Cắt!"
"NG! Tại sau tay của cháu lại cử động nhiều thế?"
"Cắt! Lúc ăn cơm mắt nhìn đi đâu thế?"
"NG! Chân cháu run cái gì chứ, không phải bảo cháu đừng nghiêm túc sao, cháu nghĩ vai diễn thế này xuất hiện trên màn ảnh liệu cháu có thích nổi không? Thẩm Mộ Thanh có thích không? Cháu lấy gì để thu hút cô ấy?"
Một tiếng tùng vang lên, Hàn Ngọc Bình ném chiếc loa phóng thanh lên bàn, hai tay kéo lấy mái tóc ngắn ra sức kéo ra sau.
Phim trường lạnh ngắt như tờ.
Khuôn mặt Đường Nhược Dao đỏ bừng.
Trợ lí của cô không nhịn được nhắm mắt lại.
Sau lần NG tiếp theo.
Đường Nhược Dao chắp tay chữ thập, khom lưng xin lỗi toàn thể nhân viên bao gồm cả đạo diễn: "Xin lỗi mọi người, muộn như vậy rồi, liên lụy đến các vị rồi."
Cô gọi Tân Tinh, dặn dò đối phương đặt đồ uống bên ngoài về.
Bây giờ vừa vào xuân không lâu, thời tiết ngoài trời mát mẻ, nhưng trên phim trường nóng hừng hực, máy móc cùng con người chen chúc, nhét đầy phòng, đặc biệt là mấy vị cầm tấm phản quang, mồ hôi sớm đã chảy đầy lưng.
Liên tiếp NG, thời gian quay phim kéo dài, trong lòng mọi người đều sốt ruột, nhưng thấy Đường Nhược Dao cô gái nhỏ này chân thành xin lỗi, ai nấy đều rộng lượng xua tay biểu thị không sao, anh trai cầm micro thu âm hét to cổ vũ cô: "Không sao đâu, trước đây người bị đạo diễn Hàn mắng nhiều lắm, kiên trì nỗ lực lên."
Trình độ ngữ văn của anh chàng đơn thuần thuộc về giáo viên thể dục, không biết hi vọng Đường Nhược Dao sớm diễn đạt cảnh phim hay sẽ bị mắng nhiều hơn.
Mọi người tìm niềm vui trong cơn hoạn nạn, cười ngặt nghẽo.
Đường Nhược Dao khẽ điều chỉnh hô hấp, bước nhanh về phía Hàn Ngọc Bình, nhỏ tiếng nói: "Xin lỗi đạo diễn Hàn."
Hàn Ngọc Bình đưa tay bóp ấn đường, nếp nhăn giữa trán lại càng sâu hơn, nhìn Đường Nhược Dao qua khe hở một cái, lạnh lùng nói: "Xin lỗi có tác dụng gì? Nếu xin lỗi có thể diễn tốt, cả thế giới này đều là Ảnh đế Ảnh hậu rồi, còn cần đến các cô làm gì?"
Hàn Ngọc Bình nói chuyện không chừa ra chút nể nang, sắc mặt Đường Nhược Dao vừa đỏ vừa trắng, xấu hổ cúi đầu: "Cháu xin lỗi."
Hàn Ngọc Bình nén giận, hỏi: "Trước đây cháu ở chung với người nhà thế nào?"
Đường Nhược Dao im lặng một lúc, mới nhỏ tiếng nói: "Mẹ cháu mất sớm."
Hàn Ngọc Bình nghẹn lại, mắt lớn mắt nhỏ nhìn cô.
Sau đó, giọng điệu của Hàn Ngọc Bình hòa hoãn hơn một chút, nói: "Đó cũng không phải là lí do cháu diễn không tốt cảnh này, diễn vai phạm nhân giết người phải thật sự giết người mới có thể diễn sao?"
"Là vấn đề của cháu ạ." Đường Nhược Dao không giải thích cho bản thân.
Nhưng hai vấn đề này có điểm khác nhau, phạm nhân giết người xa rời hiện thực cuộc sống, khi diễn viên lập luận sẽ càng thuận lợi trong việc thêm thắt yếu tố nghệ thuật, nhưng hiện thực thì bất đồng, hiện thực phải dẫn dắt được sự đồng cảm của khán giả.
Hàn Ngọc Bình nhìn cô, nặng nề thở dài: "Tối nay đến đây thôi, diễn tiếp cũng chỉ lặp lại thất bại mất công ra."
Đường Nhược Dao đột nhiên ngẩng đầu: "Đạo diễn Hàn, cháu..."
Hàn Ngọc Bình ngắt lời cô, chắc như đinh đóng cột: "Lần sau quay lại."
Hàn Ngọc Bình giơ loa phóng thanh: "Kết thúc công việc! Quay về nghỉ ngơi đi!"
Cảm xúc của Đường Nhược Dao xuống thấp, đi tẩy trang, Tân Tinh ở bên cạnh nhỏ tiếng an ủi cô: "Không sao mà, em nghe người ta nói, tính tình của đạo diễn Hàn vốn như thế, diễn viên từng hợp tác với ông ấy không có ai không bị mắng, quen là được."
Đường Nhược Dao miễn cưỡng cong khóe môi, nhưng chẳng có nổi ý cười.
"Cô Đường, tẩy trang xong rồi." Bị cảm xúc của cô ảnh hưởng, âm thanh của thợ trang điểm cũng hạ thấp.
"Cảm ơn." Đường Nhược Dao đứng lên, lấy áo khoác từ tay Tân Tinh mặc lên, "Đi thôi, xe đang đợi đấy."
Đoạn đường từ phim trường về khách sạn, Đường Nhược Dao im lặng khác thường.
Tân Tinh lật tung suy nghĩ muốn chọc cô cười, Đường Nhược Dao trực tiếp nói: "Để tôi yên tĩnh một lúc." Cô nàng liền không dám nói chuyện nữa.
Cửa phòng đối diện đóng chặt, Đường Nhược Dao nhìn sang bên cạnh một cái, nhấc chân đi vào phòng mình, khẽ khàng đóng cửa phòng lại.
...
Trong phòng Tần Ý Nùng cách một hành lang.
"Đứa trẻ này giống hệt như cháu năm đó." Hàn Ngọc Bình nói trong điện thoại.
"Sao lại giống cháu?" Tần Ý Nùng nhướng mày. Cô ấy không biết chuyện xảy ra ở phim trường tối nay, giọng điệu thong dong hỏi: "Tối nay quay phim thuận lợi không ạ?"
Dự đoán của Tần Ý Nùng rất lạc quan, thiên phú trên phương diện này của Đường Nhược Dao xuất chúng, cô ấy lại nhờ vả Hàn Ngọc Bình chú ý chỉ đạo động tác cho cô nhiều một chút, có lẽ sẽ thuận lợi. Tần Ý Nùng vốn muốn ở đó xem, nhưng sợ ảnh hưởng đến phát huy của Đường Nhược Dao nên ra về trước.
"Thuận lợi mà dáng vẻ tôi lại thế này sao? Có đoạn phim tình thân, cô bé ấy cứ bị hụt một hơi mãi không qua." Lỗ mũi Hàn Ngọc Bình xì ra khói, nói,"Tức chết tôi mất! Rõ ràng có thể diễn tốt hơn, đến thời khắc quan trọng lại thiếu một chút, thất vọng quá!"
Tần Ý Nùng ngây ra.
Cô ấy biết câu nói đầu tiên của Hàn Ngọc Bình có ý gì rồi, trước đây cô ấy cũng diễn không tốt cảnh phim tình thân, nhìn thấy hai chữ bố mẹ liền giãy giụa bài xích theo bản năng. Lúc đó Tần Ý Nùng còn chưa đủ thành thục lão luyện, không thể phân biệt cảm xúc trong phim và hiện thực, hiện tại sớm đã không mắc tật xấu đó nữa.
Hàn Ngọc Bình: "Con bé nói mẹ mất sớm..."
Tần Ý Nùng lơ đễnh vâng một tiếng.
Sau khi Quan Hạm điều tra đã báo cáo với cô ấy, gia đình Đường Nhược Dao là tái hôn, hình như mẹ đẻ mắc bệnh đã qua đời khi Đường Nhược Dao còn chưa có kí ức, bố lấy vợ hai, trong nhà còn có một người em trai cùng cha khác mẹ.
Hàn Ngọc Bình: "Cháu xem cháu có kinh nghiệm gì truyền thụ cho con bé không?"
Tần Ý Nùng sửng sốt một lúc: "Cháu? Liên quan gì đến cháu?"
Giọng điệu Hàn Ngọc Bình như lẽ đương nhiên: "Tôi thấy cháu và cô bé này rất gần gũi."
"Gần gũi lúc nào thế ạ?"
"Lúc nghỉ trưa đấy, hai đứa ở cùng nhau chị chị em em, lúc sau cháu còn dặn tôi phải nhẫn nại." Hàn Ngọc Bình cân nhắc, tìm tòi suy ngẫm nhưng không hiểu nổi nói, "Lúc đầu hai đứa gặp nhau còn giương cung bạt kiếm, cháu ước gì có thể ăn người ta, sao bây giờ lại ngọt ngào thế?"
"Trình độ vận dụng thành ngữ của chú thế này sao có thể làm đạo diễn thế?" Câu nói của Tần Ý Nùng giống như rít qua kẽ răng.
Cái gì mà chị chị em em? Cái gì mà ngọt ngào?
Rõ ràng chỉ là cuộc trò chuyện quang minh chính đại hết sức bình thường! Chẳng sợ bất kì kẻ nào nghe trộm!
Hàn Ngọc Bình: "Cảnh phim tối này bị đẩy ra sau rồi, tôi bảo con bé tự tập luyện, mấy ngày nữa quay, cháu ở bên cạnh nhìn một chút, xem có gì phải điều chỉnh không."
Tần Ý Nùng nhướng mày, kì quái nói: "Chú là đạo diễn hay cháu là đạo diễn?"
Hàn Ngọc Bình: "Tôi dạy con bé, con bé sẽ bị tôi mắng đến nỗi toàn thân rỉ máu."
"..." Tần Ý Nùng nói, "Để cháu dạy." Cô ấy liếm môi, không biết đang nói chuyện vì ai, bổ sung nói: "Chú có tuổi rồi, bình thường ít vận động dễ nổi nóng, không tốt cho sức khỏe."
Tần Ý Nùng không cần nhìn cũng biết tối nay chắc chắn Đường Nhược Dao đã bị mắng thảm hại.
Hi vọng bạn nhỏ đừng trộm khóc thút thít.
Hàn Ngọc Bình cho rằng cô ấy quan tâm bản thân, thầm cảm động một phen nói: "Tôi nghỉ ngơi đã, cháu cũng nghỉ sớm đi."
"Chúc chú ngủ ngon."
"Ừ, ngủ ngon."
Cúp điện thoại, Tần Ý Nùng đi về phía cửa, mở mắt mèo nhìn ra ngoài, hành lang im lặng như tờ, nửa đêm càng không có người qua lại, nhưng cô ấy vẫn im lặng nhìn một lúc mới chầm chậm quay về giường.
Sáng sớm hôm sau, Tần Ý Nùng cố ý xuống dưới sảnh sớm hơn mười lăm phút, ngồi trên sô-pha ở đại sảnh tầng một.
Đường Nhược Dao ra khỏi thang máy, đi tới chào hỏi cô ấy.
Tần Ý Nùng tháo kính râm xuống, nhìn tới vành mắt cô, tốt lắm, không sưng, thầm thở phào một tiếng, nhưng nhanh chóng lại nghĩ lại, sao nhìn tiều tụy thế?
"Tối qua ngủ không ngon à?" Tần Ý Nùng nghe được âm thanh bình thản của mình.
Đường Nhược Dao nhìn cô ấy một cái, có chút ngạc nhiên, dừng lại hai giây mới đáp: "Có chút." Thực ra là không ngủ, thức trắng đêm viết lại tiểu sử cho vai diễn, phân tích cảm xúc, nghiên cứu những màn biểu diễn xuất sắc của tiền bối.
"Đạo diễn Hàn mắng em à?"
"... Không ạ." Đường Nhược Dao mím môi phủ nhận, lông mày khẽ nhíu lại. Quá mất mặt rồi.
"Bạn nhỏ." Tần Ý Nùng cười một tiếng.
Đường Nhược Dao nghe được hương vị thân thiết trong đó, dịu dàng lượn quanh vành tai một lát, rồi tiến vào trái tim.
"Xe đến rồi, tôi đi trước đây, gặp ở phim trường." Tần Ý Nùng đứng dậy, vỗ nhẹ lên vai cô, "Cố lên."
Ban ngày quay một cảnh phim khác.
Đường Nhược Dao nhân lúc trang điểm nghỉ ngơi một lúc, ngủ bù lấy lại tinh thần. Khi Hàn Ngọc Bình đi tới giảng giải cảnh quay, cô nhớ lại cảnh tượng thảm hại tối qua, cả người vô thức co quắp lại, một cánh tay dịu dàng đỡ lấy lưng cô từ phía sau, ngăn cản bước chân lùi sau của Đường Nhược Dao.
Cảm giác tiếp xúc ấm áp từ sau lưng khiến Đường Nhược Dao mất hồn giây lát, cô vô thức quay đầu, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng dịu dàng: "Đừng sợ."
Tần Ý Nùng nói xong câu này liền lùi ra khoảng cách an toàn, vô tình cố ý đứng bảo vệ Đường Nhược Dao ở phía sau, nở nụ cười uể oải với Hàn Ngọc Bình: "Đạo diễn Hàn hôm nay mặt mày rạng rỡ quá."
Hàn Ngọc Bình qua loa nói: "Nhờ phúc của cháu."
Ông nhìn Đường Nhược Dao ở phía sau Tần Ý Nùng, hai người đứng cạnh nhau, quyết định lười đi qua đó, liền đứng ở chỗ này giảng giải cảnh quay.
Tần Ý Nùng nhường ra một vị trí.
Ánh mắt Đường Nhược Dao phức tạp nhìn bóng lưng cô ấy.
Sau khi Hàn Ngọc Bình rời đi, Tần Ý Nùng nghiêng đầu nói với Đường Nhược Dao: "Đạo diễn Hàn có chút nghiêm khắc, nhưng lòng dạ rất tốt, quen là được. Đừng sợ bị mắng, cũng đừng sinh ra tâm lí phản kháng."
"Em biết." Đường Nhược Dao rũ mắt, khẽ nói.
"Động tác lùi sau ban nãy, về sau đừng làm thế nữa, bị ông ấy phát hiện em lại bị mắng đấy."
Đường Nhược Dao lại vâng một tiếng, thái độ ngoan ngoãn: "Cảm ơn cô Tần."
Tần Ý Nùng đột nhiên có chút bí từ, không thể không ừ một tiếng, đi đến bối cảnh quay phim chuẩn bị.
Đường Nhược Dao đi theo phía sau.
"Bản Sắc, phân đoạn 4, cảnh 1, lần 1, diễn!"
...
Thẩm Mộ Thanh tan làm về nhà, nhìn thấy đứa trẻ nhà hàng xóm ngồi xổm trong sân, nhàm chán dùng que chọc chọc nghịch đất.
Thẩm Mộ Thanh nhận ra đối phương qua mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa cùng đồng phục mang tính đặc thù trên người, cô ấy bước về phía trước, cúi người, giọng nói dịu dàng hỏi: "Bạn học Hàn?"
Hàn Tử Phi đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to, dáng vẻ như bị giật mình.
"Cô Thẩm!" Đầu ngón chân của cô dựng đứng cọ lên đất, hoảng hốt đứng dậy.
Hàn Tử Phi không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy đối phương liền cảm thấy căng thẳng, tim đập nhanh, lòng bàn tay đổ mồ hôi, giống như bị bệnh.
"Sao em lại ngồi trước cửa thế này?" Thẩm Mộ Thanh hỏi.
"Em..." Hàn Tử Phi hắng giọng, nói, "Không mang chìa khóa ạ."
"Nếu không ngại, sang nhà tôi ngồi một lúc không?"
"... Làm phiền rồi ạ." Hàn Tử Phi đột nhiên ngẩn ra, đứng thẳng lưng, lễ phép nói.
Nếu cảnh này bị Phương Giảo nhìn thấy, có lẽ sẽ hoài nghi con gái mình bị thứ gì đó nhập vào người.
Chân mày Thẩm Mộ Thanh khẽ nhướng lên, giống như có chút ngạc nhiên.
Phương Giảo hay nói với Thẩm Mộ Thanh, cô con gái của mình rất không biết chừng mực, bảo cô ấy thường ngày nếu thấy Hàn Tử Phi, có thể giúp bà dạy dỗ, nhưng chẳng phải đây là một cô gái rất nhã nhặn sao?
Thẩm Mộ Thanh là người rất ít khi biểu hiện cảm xúc mãnh liệt, biểu cảm trên mặt luôn là sự dịu dàng nhàn nhạt, nếu không phải tầm mắt của Hàn Tử Phỉ dừng mãi trên mặt cô ấy, sẽ không phát hiện được biểu cảm nhỏ này.
Thẩm Ngộ Thanh quay người mở khóa cổng: "Mời vào."
Lọt vào mắt là cây phượng đỏ, Hàn Tử Phi vừa đi vào trong vừa nói chuyện phiếm: "Cây phượng này đã ở đây từ lúc em còn nhỏ, bây giờ càng ngày càng lớn, sắp vươn sang nhà em rồi."
"Rất đẹp." Thẩm Mộ Thanh nhìn theo ánh mắt của cô, chiếc cổ thiên nga thon dài lộ ra một đường cong đẹp đẽ, những sợi tóc bên tai dịu dàng rũ xuống chiếc cổ trắng bóc, trắng đen rõ ràng.
Không bằng cô.
Thiếu nữ nói trong lòng.
Trong sân có bàn ghế, thấy Thẩm Mộ Thanh muốn dẫn mình đến đó, sau đó cô ấy vào nhà một mình, Hàn Tử Phi đột nhiên mở lời: "Cô Thẩm, em hơi khát, nhà cô có nước không ạ?"
Thẩm Mộ Thanh dừng bước, dịu dàng nói: "Có."
Hàn Tử Phi đánh giá tầng một, nghe nói cách bài trí của gia đình là thứ đại diện cho thẩm mỹ của nữ chủ nhân căn nhà đó. Từ ánh mắt đầu tiên, căn nhà này cho cô cảm giác vô cùng tinh thế, từ sàn nhà tới bàn ghế không dính một hạt bụi, hay những đồ dùng gia đình được sắp xếp ngay ngắn, đều có thể nhìn ra đối phương là một người giỏi bày biện.
Gian trong cùng có một giá sách chạm đất, số lượng sách ở đó còn nhiều hơn rất nhiều so với sách giáo khoa cùng sách bài tập từ nhỏ tới lớn của Hàn Tử Phi.
Nước phải đun sôi, Thẩm Mộ Thanh ở phòng bếp, đứng quay lưng với thiếu nữ, ánh mắt nóng rực phía sau khiến cô ấy cảm thấy mấy tự nhiên, cô ấy quay đầu, nhưng chỉ thấy đối phương đang nghiêm túc nhìn giá sách.
Ánh mắt kia giống như ảo giác của Thẩm Mộ Thanh.
"Cẩn thận bỏng." Thẩm Mộ Thanh rót nước ra cốc sắt đưa tới, dịu dàng nhắc nhở.
Gò má trắng bóc của cô ấy khẽ ửng hồng vì hơi nóng trong phòng bếp, mồ hôi rịn ra.
Hàn Tử Phi mất hồn nửa giây, vội vàng đưa hai tay nhận lấy, đầu ngón tay không cẩn thận chạm vào ngón tay của đối phương, lành lạnh giống như ngọc.
Tay cô run lên một cái.
...
"Cắt!"
Đường Nhược Dao hít một hơi, căng thẳng chờ đợi, Hàn Ngọc Bình xem lại đoạn phát lại hai lần, khen ngợi nói: "Không tệ. Nghỉ ngơi một lúc, lát nữa quay thêm một cảnh."
Tuy không phải diễn một lần mà qua cảnh, nhưng Đường Nhược Dao đã thỏa mãn, ít nhất không bị quay hỏng.
Cô cúi đầu cười khổ.
"Không tự tin à?" Trợ lí của Tần Ý Nùng giúp cô ấy lau mồ hôi, cô ấy nghiêng mắt nhìn sang.
"Không phải." Đường Nhược Dao lập tức phủ nhận.
Tần Ý Nùng hé môi, giống như muốn nói gì đó với cô, Hàn Ngọc Bình lại gọi hai người tới, trước tiên gật đầu với Tần Ý Nùng: "Phát huy như bình thường, tốt lắm."
Đến lượt Đường Nhược Dao, da đầu cô liền căng cứng.
Tần Ý Nùng buồn cười.
Hàn Ngọc Bình: "Lần này Tiểu Đường phát huy cũng không tệ, có ánh mắt chưa đến nơi, còn có thể làm tốt hơn."
Đường Nhược Dao thở phào một hơi nhanh không thấy vết tích, hỏi: "Chỗ nào ạ?"
Hàn Ngọc Bình: "Trong sân, ánh mắt cháu nhìn Thẩm Mộ Thanh, quá nín nhịn. Cháu mới mười sáu tuổi, không có kinh nghiệm tình cảm, cũng không biết bản thân thích cô ấy, làm sao có thể kiềm chế như thế."
Đường Nhược Dao gật đầu.
Tần Ý Nùng ở bên cạnh lắng nghe, nghĩ đến chuyện cũ.
Khi Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao ở bên nhau chưa bao lâu, liền phát hiện ánh mắt đối phương nhìn mình có chút kì lạ. Có lẽ là mê luyến vẻ bề ngoài của cô ấy, thỉnh thoảng nhìn cô ấy rồi mất hồn, bị nhìn thấy sẽ lúng túng cười cười, lúc đó Tần Ý Nùng không để tâm, ánh mắt như thế kì thực cô ấy đã thấy quá nhiều từ những người khác. Mãi đến một ngày, Tần Ý Nùng phát hiện bản thân không thể nhìn thẳng vào mắt Đường Nhược Dao, mỗi lần nhìn tới, đường Nhược Dao đều hoảng hốt quay mặt đi, giả vờ như ngắm cảnh bốn phương, nhưng vành tai lại đỏ lên.
Kĩ năng diễn xuất vụng về không thôi.
Từ khi đó, có lẽ Đường Nhược Dao đã thích cô ấy rồi.
Tần Ý Nùng biết Đường Nhược Dao thích mình vì điều gì, chính là thích vẻ bề ngoài xinh đẹp của cô ấy, thích hào quang rực rỡ của cô ấy, thích sự dịu dàng ân cần của cô ấy, hoặc là, thích ánh mắt bản thân nhìn cô.
Nhưng sớm muộn cũng có ngày Đường Nhược Dao sẽ phát hiện, phần lớn những thứ bản thân thích đều là giả. Vẻ ngoài sớm muộn sẽ già đi, Tần Ý Nùng chỉ là một con người vô tri vô giác trong thế giới này, không dịu dàng, vốn cũng không ân cần, cô ấy không biết yêu, cũng không có tư cách được yêu.
Giống như Thẩm Mộ Thanh trong bộ phim, không xứng với tình yêu của Đường Nhược Dao.
Tần Ý Nùng điềm tĩnh ngẩng đầu, lặng lẽ rời đi.
"Bản Sắc, phân đoạn 4, cảnh 1, lần 2, diễn!"
Đường Nhược Dao quay bù lại phân đoạn kia, đem ánh mắt năm phần kiềm chế thành ba phần kiềm chế bảy phần càn cỡ, diễn đạt.
Sau đó là cảnh quay người nhà của Hàn Tử Phi về nhà, Hàn Tử Phi không thể tiếp tục lười nhác, về nhà của mình, ở trong phòng lặng lẽ lấy ra chiếc chìa khóa đã giấu kĩ trong cặp sách từ trước. Chỉ cần không diễn cảnh phim cùng bố mẹ, biểu cảm của Đường Nhược Dao căn bản không lộ ra khiếm khuyết nào.
Buổi chiều kết thúc công việc, Hàn Ngọc Bình keo kiệt cho Đường Nhược Dao một nụ cười.
Cảnh quay vô số lần quay hỏng tối qua tạm thời bị đẩy ra sau, còn chưa sắp xếp lịch quay cụ thể, thần kinh căng thẳng suốt một ngày của Đường Nhược Dao tạm thời được thả lỏng, cô đi một vòng quanh phim trường, không nhìn thấy Tần Ý Nùng, không hỏi han, bản thân thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Kết thúc công việc sớm, Đường Nhược Dao bảo Tân Tinh chuẩn bị hoa quả cho cô, đặt cạnh máy tính, tranh thủ từng giây từng phút chuẩn bị cho cảnh NG kia của mình. Cô không muốn tiếp tục bị mắng suốt một buổi tối nữa.
Thời gian vô thức trôi đi, Đường Nhược Dao ấn nút tạm dừng, hoạt động chiếc cổ đau nhức, nghe được một tiếng rất nhỏ bên tai.
Tít.
Âm thanh tiếng quẹt thẻ phòng.
Tần Ý Nùng?
Đường Nhược Dao ngồi ở vị trí không đứng dậy xác nhận, vơ lấy điện thoại ở một bên, mở nhóm chat thảo luận kịch bản ra, tin tức trong giao diện nhóm chat dừng ở màn phát lì xì lần trước của bản thân và Tần Ý Nùng.
Đường Nhược Dao nhấp vào ảnh đại diện của Tần Ý Nùng, thêm vào danh sách liên lạc, gửi tin nhắn kiểm chứng: [Có việc xin chỉ giáo ạ]
Đầu đuôi liền lạc.
Cô đặt điện thoại xuống, ấn lấy ngón tay run lên không ngừng của mình, vẻ mặt bình tĩnh chờ đợi.
Đĩa hoa quả trên bàn đã thấy đáy, điện thoại ting lên một tiếng.
[Tin nhắn hệ thống: Bạn và dakfjsjfa đã trở thành bạn bè, có thể trò chuyện]
...
Chú thích:
1. NG: NOT GOOD – không tốt, được hiểu là cảnh quay hỏng.
2. Trận Waterloo diễn ra vào ngày chủ nhật 18 tháng 6 năm 1815 tại một địa điểm gần Waterloo, thuộc Bỉ ngày nay. Đây là một trong những trận đánh nổi tiếng nhất và cũng là dấu chấm hết cho cuộc chiến tranh Napoléon. Ở đây được hiểu như thử thách lớn.