Chương 69: Hôn
Tần Ý Nùng thông qua kết bạn.
Một chữ ngắn gọn hiện lên sau đó: [Nói]
Một suy nghĩ dần dần hình hành trong đầu Đường Nhược Dao.
Trước đây Tần Ý Nùng cường điệu quan hệ chủ tớ giữa hai người, không để cô vượt quá giới hạn, có được tình cảm của cô ấy. Bây giờ trong tình trạng quan hệ bao nuôi hữu danh vô thực, lại cường điệu quan hệ đồng nghiệp của hai người, từ chối Đường Nhược Dao can thiệp vào đời tư của mình, còn có thể nói ra hai người không phải là bạn.
Phó Du Quân nói, tốt nhất đừng nghe Tần Ý Nùng nói gì, phải xem cô ấy làm gì.
Ngôn ngữ là thứ dễ lừa người nhất, đối với diễn viên đỉnh cao như Tần Ý Nùng mà nói, ngay đến cả đôi mắt "cửa sổ tâm hồn" giống như trong sách hay nói đều có thể dùng để nói dối. Những việc Tần Ý Nùng làm cũng không nhất định xuất phát từ nội tâm, nhưng phàm là con người làm việc, nhất định sẽ có mục đích. Cho dù là người vô sự hiến ân cần, bản thân việc hiến ân cần đối với người đó mà nói cũng là một loại niềm vui, có thể thỏa mãn nội tâm.
Đường Nhược Dao phân tích bản thân, cô có gì đáng để Tần Ý Nùng mưu toan không? Chẳng qua là xinh đẹp trẻ tuổi cùng cơ thể, trong giới vô số kể, chỉ cần Tần Ý Nùng nhấc một ngón tay, một đống nam nữ kẻ trước người sau muốn bò lên giường của cô ấy, cần gì phải treo cổ lên cái cây là mình.
Quan Hạm nói Tần Ý Nùng đang chơi trò chơi nuôi dưỡng. Vậy bản thân cũng coi là thiếu nữ lỡ bước may mắn được cứu vớt, trưởng thành thành dáng vẻ mà Tần Ý Nùng hi vọng cùng tưởng tượng đắp nặn lên, nhưng như thế cũng không thể giải thích toàn bộ nghi vấn.
Ở phim trường, Tần Ý Nùng quan tâm cô không phải giả, rõ ràng đã nói chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường, kết quả bảo đạo diễn "chú ý" nhiều hơn đến một đồng nghiệp nhỏ bé, còn đỡ cô lại khi cô có ý định lùi bước, trên phim trường không chỉ có một mình cô bị mắng, Hàn Ngọc Bình mắng người khác còn hung dữ hơn, càng thảm thiết hơn, Tần Ý Nùng ngồi bên cạnh không thèm ngẩng mắt lên, càng không nói đến mở lời an ủi.
Dấu hiệu kép của Tần Ý Nùng rõ ràng như thế, trước đây Đường Nhược Dao chìm đắm trong cảm xúc của bản thân nên không nhận ra, một khi thoát khỏi giới hạn đó, cô liền tỉnh táo hơn nhiều.
Nhưng Đường Nhược Dao đã nghẹn quá nhiều lần vì những suy nghĩ lung tung của mình, hiện tại sẽ không nghĩ nhiều. Cô sẽ chầm chậm, vén bức màn Tần Ý Nùng lên, cô có thời gian, cô đợi được.
Trầm ngâm giây lát, hai tay Đường Nhược Dao ôm lấy điện thoại, gõ chữ hỏi vấn đề luyện tập ngôn ngữ cơ thể.
Đợi một lúc, đầu bên kia trả lời một đoạn tin nhắn dài.
Khi tin nhắn xuất hiện trên màn hình, âm thanh gõ cửa cũng đồng thời vang lên.
Đường Nhược Dao đi mở cửa.
Là Quan Hạm.
Quan Hạm đưa cho cô một chiếc usb, ngữ điệu không có bất kì cảm xúc nào, nói: "Chị Tần bảo tôi đưa cho cô, bên trong có một số kinh nghiệm mà trước đây chị ấy đúc kết được, bây giờ không dùng nữa, vừa hay cho cô."
Đường Nhược Dao gật đầu: "Cảm ơn."
Quan Hạm gật đầu, đi về phòng.
Đầu ngón tay thon dài của Đường Nhược Dao linh hoạt quay tròn chiếc usb, cắm vào máy tính xách tay của mình.
Tần Ý Nùng hoàn toàn là thiên tài tự học trong lĩnh vực diễn xuất, câu chữ tổng hợp bên trong đều là cô ấy gõ lại từng chữ từng chữ một, dường như không có bất cứ danh từ chuyên ngành nào, mộc mạc ngoài sức tưởng tượng, nhưng đây không thể nghi ngờ chính là một món bảo bối vô giá đối với diễn viên mới vào nghề. Đường Nhược Dao bỏ qua một số chữ gõ sai bên trong, mải mê đọc như nắng hạn gặp mưa rào, quên mất cả thời gian, thậm chí quên trả lời một tiếng cảm ơn với Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng nhìn điện thoại bên cạnh không có động tĩnh, ngồi không một lúc, mới đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa.
Lượng kiến thức về phim ảnh của Tần Ý Nùng vô cùng phong phú, đều nhờ thói quen của cô ấy, Đường Nhược Dao cũng xem không ít bộ phim kinh điển thời còn đi học. Tần Ý Nùng thường xuyên lấy ví dụ từ phim ảnh, đoạn biểu diễn của diễn viên XX trong phim XX rất có tính đại diện, có thể dùng làm mẫu, Đường Nhược Dao vốn có chút ấn tượng, nhưng những bộ phim xuất hiện bên trong ngày càng nhiều, bộ nhớ máy tính của Đường Nhược Dao không chứa hết, không thể không dừng lại.
Cô lấy điện thoại ở bên cạnh, trượt mở màn hình, giao diện màn hình vẫn đang dừng lại ở tin nhắn dài mà Tần Ý Nùng gửi cho mình lúc trước.
Hô hấp của Đường Nhược Dao ngưng lại: "!!!"
Ban nãy cô không đáp lại câu cảm ơn sao? Cô nhớ mình đã trả lời rồi mà!
Đường Nhược Dao vội vàng gõ chữ cảm ơn rồi gửi đi, giải thích bản thân xem tài liệu của cô ấy viết quá nhập tâm, viết rất đặc sắc.
Một phút sau, Tần Ý Nùng đáp: [Không sao]
Lại nói: [Cũng không sớm nữa, ngủ đi, ngày nào cũng thức đêm ban ngày tinh thần không tốt]
Đường Nhược Dao nhìn đồng hồ thời gian trên điện thoại, ba giờ sáng.
Cô cũng chưa ngủ?
Bốn chữ cộng thêm một dấu câu, xóa xóa sửa sửa, Đường Nhược Dao nhíu mày, cuối cùng cũng không gửi đi, Tần Ý Nùng đầu bên kia giống như đọc được suy nghĩ của cô, một phút sau lại gửi tin nhắn tới: [Tôi ngủ rồi, bị tin nhắn của em làm tỉnh]
Đường Nhược Dao xóa toàn bộ câu chữ vừa gõ xong, trong lòng trào lên cảm giác hổ thẹn.
[Xin lỗi cô Tần, lúc gửi tin nhắn không chú ý thời gian, làm phiền cô rồi]
[Ngủ đi] Tần Ý Nùng nói.
Đường Nhược Dao giả thiết ngữ điệu của cô ấy, trả lời một câu ngủ ngon, Tần Ý Nùng im lặng không tiếp tục trả lời.
Có lẽ là ngủ rồi.
Đường Nhược Dao nghĩ, trong lòng cũng nói một câu ngủ ngon.
Tần Ý Nùng ngồi trên mép giường, bóp ấn đường đau nhức của mình, tắt đèn, trượt vào trong chăn ấm áp.
Vào xuân rồi, thành phố Y nằm ở phương nam, mùa hè đến nhanh hơn những thành phố khác. Dự báo thời tiết nói gần đây nhiệt độ có xu hướng tăng cao, Đường Nhược Dao vừa sợ nóng vừa thích ra mồ hôi, buổi tối chắc chắn sẽ đá chăn lung tung.
Tần Ý Nùng thở dài, nghĩ lung ta lung tung, mơ màng đi vào giấc ngủ.
Trong mơ, bản thân đắp chăn giúp Đường Nhược Dao suốt cả một tối, còn bị trách móc một trận, Đường Nhược Dao nói tiếng động của cô ấy quá lớn, khiến cô bị ồn mà tỉnh giấc, Tần Ý Nùng giải thích, Đường Nhược Dao lại cãi nhau với cô ấy, âm thanh càng ngày càng lớn.
Đường Nhược Dao lớn tiếng tố cáo: "Trước đây chị không như thế..."
Tần Ý Nùng đột ngột mở mắt, bên ngoài trời đã sáng, trái tim cô ấy đập điên cuồng, trên cổ còn rịn ra rất nhiều mồ hôi lạnh.
Cô ấy chống người ngồi dậy, đối mặt với rèm cửa cùng những ánh sáng hắt vào mà mất hồn.
Tần Ý Nùng thường mơ thấy ác mộng, bình thường đều là những chuyện trong quá khứ, nhưng rất ít khi mơ thấy Đường Nhược Dao, bây giờ cô ấy mơ thấy Đường Nhược Dao, còn là một giấc mơ kì quái như thế, nó dự báo điều gì sao?
Ngón tay của Tần Ý Nùng bóp ấn đường, chát chúa cong khóe môi.
"Cảm ơn cô Tần." Đường Nhược Dao đứng ở đại sảnh tầng một trong khách sạn, đích thân trả lại usb, cô đã sao chép lại nội dung.
"Không cần khách sáo, hi vọng có chỗ có ích cho em." Tần Ý Nùng khẽ gật đầu, âm thanh dịu dàng, nhưng không nhìn rõ ánh mắt dưới chiếc kính râm. Quan Hạm ở bên cạnh tiến lên trước một bước, nhận lấy usb.
Cô ấy nói xong câu đó, trợ lí liền đến nhắc nhở xe đã tới, Tần Ý Nùng lướt qua vai cô, chiếc áo gió bay lên theo động tác quay người chạm vào mu bàn tay đang thõng xuống bên người của Đường Nhược Dao.
Cảm giác lạnh lẽo.
Đầu ngón tay của Đường Nhược Dao run lên, đột ngột mất hồn, đợi xe của đoàn phim tới, cũng rời đi.
Cuộc sống ở đoàn phim rất đơn giản, mỗi ngày mở mắt ra, xuống nhà chạm mặt với Tần Ý Nùng, sau đó tách ra đến phim trường, có lúc vì lịch quay phim khác nhau, buổi sáng không gặp được, nhưng nhất định có thể gặp nhau ở phim trường, sau đó lại quay phim.
Vai diễn Hàn Tử Phi của Đường Nhược Dao sản sinh cảm giác mê luyến đơn phương với Thẩm Mộ Thanh, khiến bản thân vô thức chú ý tới đối phương, quan sát đối phương, thật sự khiến Hàn Tử Phi xác định bản thân sinh ra một loại tình cảm kinh hãi thế tục với Thẩm Mộ Thanh, là một đoạn phim quan trọng.
Tình và dục, trước giờ không thể tách rời. Có tình cảm, sẽ sản sinh suy nghĩ hoang đường.
Khi đó là giữa mùa hè, Hàn Tử Phi và Thẩm Mộ Thanh đã rất thân thiết, hơn nữa còn rất thân với con trai Hứa Địch của Thẩm Mộ Thanh. Lúc đó thật sự bán anh em xa mua láng giềng gần, Hàn Tử Phi tới nhà của Thẩm Mộ Thanh đã không cần mượn cớ không mang chìa khóa nữa, cô vừa làm xong bài tập, đánh tiếng với mẹ Phương Giảo, liền như con chim sổ lồng bay đi, vui vẻ huỳnh huỵch đi tới nhà Thẩm Mộ Thanh.
Trong nhà chỉ có một mình Hứa Địch, sau khi Hàn Tử Phi hỏi, Hứa Địch nói mẹ đang tắm rửa bên trong.
Sau đó liền nghe thấy âm thanh nước chảy.
Người bên trong nghe được tiếng bước chân, cảnh giác lên tiếng hỏi: "Ai đó?"
Hàn Tử Phi vội vàng lên tiếng: "Cô Thẩm, em đây ạ."
Thẩm Mộ Thanh tiếp khách chu đáo, cho dù là hàng xóm thân thiết cũng không để người ta đợi lâu, âm thanh dịu dàng nhã nhặn truyền ra từ bên trong: "Đợi chút."
Sau đó Thẩm Mộ Thanh liền ra ngoài.
Trên người chỉ mặc bộ trang phục đơn giản ở nhà, mái tóc đen dài như mực tùy tiện xõa xuống, ướt nhẹp dính sát vào lưng, phần áo trước xương quai xanh bị những giọt nước từ mái tóc ướt rơi xuống trở thành màu sẫm, đôi chân trắng bóc thon dài dưới chiếc quần ngắn vô cùng trêu ngươi.
Mọi người đều là nữ, Thẩm Mộ Thanh không để ý nhiều như thế, bên trong trống không, chiếc áo ngắn tay bó sát làm tôn lên đường nét cơ thể.
"Tiểu Phi đến rồi à." Thẩm Mộ Thanh chào hỏi cô, "Muốn uống chút gì không?"
Hàn Tử Phi vô thức đè lên góc bàn bên tay, ngón tay đã trắng bệch. Trong đầu cô đột nhiên vang lên tiếng động lớn, khóe môi động đậy, quên mất phải nói gì với Thẩm Mộ Thanh, sau đó hoảng loạn chạy mất.
Tối hôm đó, Hàn Tử Phi nằm trên giường lật qua lật lại, nằm mơ một giấc mơ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Tối nay Đường Nhược Dao phải diễn cảnh phim tình và dục vượt khỏi phạm vi này.
Thật ra bản thân giới hạn của cảnh quay không lớn, Hàn Ngọc Bình cũng không có ý định đặt mức độ hạn chế cho bộ phim này, sau khi thành phim sẽ sử dụng phương pháp cắt ghép, quan trọng là để biểu hiện sự thức tỉnh cùng giãy giụa, cho nên phân cảnh này do một mình Đường Nhược Dao độc diễn.
Hàn Ngọc Bình tốt nghiệp khoa Nhiếp ảnh, là một đạo diễn có yêu cầu cực cao với hình ảnh, đặc biệt là quay phim đồng tính, nếu không quay ra vẻ đẹp của đồng tính liền coi như vứt, đây là nguyên văn lời ông.
Tần Ý Nùng vốn không có cảnh quay có thể quay về khách sạn, nhưng cô ấy vẫn ở lại, ngộ nhỡ Đường Nhược Dao lại bị mắng, cô ấy có thể giúp xoay chuyển tình thế.
Lần đầu tiên Đường Nhược Dao sốt ruột muốn Tần Ý Nùng nhanh chóng về khách sạn.
Một mình Đường Nhược Dao nằm trên giường diễn cảnh phim kia, Tần Ý Nùng ở bên cạnh quan sát, nghĩ thôi cũng khiến đôi tai cô ấy muốn xuất huyết.
Nhưng biểu cảm của Tần Ý Nùng vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn chuyển chiếc ghế tới, chọn vị trí đẹp nhất quan sát.
Hàn Ngọc Bình để tâm đến việc Đường Nhược Dao còn nhỏ tuổi, ít kinh nghiệm ở phương diện này, sợ da mặt cô quá mỏng, có ý muốn giảm bớt người ở phim trường, chỉ giữ lại nhân viên cần thiết nhất... cùng một Tần Ý Nùng ngồi xem cảnh quay.
Hàn Ngọc Bình mặt dày mày dạn, phong ba bão táp nào chưa từng trải, cố ý gọi người đến một bên, chỉ dùng âm thanh hai người nghe thấy được, dáng vẻ nghiêm túc hỏi Đường Nhược Dao: "Có kinh nghiệm về phương diện này chưa?"
Đường Nhược Dao vô thức liếc một cái về phía Tần Ý Nùng ở gần đó.
Hàn Ngọc Bình khẽ nói: "Nói đi, cháu nhìn người ta làm gì?"
Đường Nhược Dao sặc một tiếng, nói dối: "Chưa ạ."
Cũng không biết Hàn Ngọc Bình có tin hay không, tiếp tục hỏi: "Có từng nằm mơ những thứ tương tự không?"
Đường Nhược Dao cân nhắc giây lát, gật gật đầu: "Có ạ."
"Cũng coi như có kinh nghiệm rồi." Hàn Ngọc Bình nói, "Lát nữa không cần cởi quần áo, cháu cứ nằm đó, nhớ tới cảm giác cháu nằm mơ ngày trước, thể hiện toàn bộ cảm thụ lúc đó ra."
"Vâng."
"Có người thích không?" Hàn Ngọc Bình lại hỏi.
Đường Nhược Dao nhịn lại kích động muốn nhìn về bên kia thêm lần nữa, tiếp tục nói dối: "Không ạ."
Hàn Ngọc Bình miết ấn đường, vô cùng ảo não, thờ dài nói: "Không có thì không có, nếu quay phim dị tính luyến ái còn có thể bảo cháu tạm thời thích đối phương, với Tần Ý Nùng thì hết cách rồi, cũng không thể cưỡng ép thay đổi xu hướng tính dục."
Đường Nhược Dao lặng lẽ nghĩ trong lòng: Chuyện này cháu thật sự có thể.
Hàn Ngọc Bình lại nhắc cô lúc nào nên thở dốc, lúc nào nên ngửa cổ, bảo cô sang một bên điều chỉnh cảm xúc.
Hàn Ngọc Bình châm điếu thuốc, ngồi bên cạnh Tần Ý Nùng, nhìn Đường Nhược Dao ở một góc chuyên tâm điều chỉnh cảm xúc, híp mắt lại, thở ra một ngụm khói, nói: "Đứa trẻ này cũng không tệ, cũng coi như nhân tài có thể đắp nặn."
Tần Ý Nùng nhanh không thể phát giác nhíu mày, xua xua làn khói bay tới trước mặt, nhàn nhạt nói: "Nhưng còn hơi thiếu chút kinh nghiệm, vẫn phải rèn luyện."
"Ngại quá." Hàn Ngọc Bình dập tắt thuốc lá, nói, "Lão Lâm cũng nói với tôi như thế, lúc đó tôi cảm thấy ông ấy nói quá, bây giờ xem chừng qua mười hai mươi năm nữa, có lẽ có thể kế nghiệp cháu."
Tần Ý Nùng nghe xong nghiêng đầu, nhìn ông bằng ánh mắt không rõ ý tứ: "Nói những lời này trước mắt cháu, đạo diễn Hàn, chú cảm thấy thích hợp không?"
Hàn Ngọc Bình cười nói: "Chính là ở trước mặt cháu nên tôi mới nói thẳng."
Tần Ý Nùng vừa chuyên nghiệp, cũng lại không chuyên nghiệp, ở bên ngoài làm việc rất thuận lợi, thật ra nội tâm vô cùng cô độc, cũng không quan tâm có người mới vượt qua bản thân hay không, cuộc sống của Tần Ý Nùng chỉ gói gọn trong thế giới của chính mình, bạn bè và kẻ thù của cô ấy chính là bản thân cô ấy.
Tần Ý Nùng cười theo, cô ấy uể oải chỉnh tư thế ngồi, nâng cằm nhìn về phía Đường Nhược Dao, giọng điệu thờ ơ nói: "Vậy để chúng ta lau mắt ngóng chờ màn biểu diễn đặc sắc của em ấy nào."
Hàn Ngọc Bình lộ ra biểu cảm hứng thú.
Trong lòng Tần Ý Nùng lau mồ hôi cho Đường Nhược Dao, Hàn Ngọc Bình gặp được diễn viên càng có thiên phú, yêu cầu càng biến thái.
Chính thức quay phim.
"Bản Sắc, phân đoạn X, cảnh 1, lần 1, diễn!"
Đường Nhược Dao cố gắng khiến bản thân bỏ qua cảm giác tồn tại của Tần Ý Nùng, cô nhắm mắt, tưởng tượng Tần Ý Nùng trong ảo tưởng, cô nhớ lại đêm đầu tiên bản thân và Tần Ý Nùng ở cạnh nhau, để toàn bộ giác quan động đậy, trở nên mẫn cảm dị thường.
Cơn gió ngoài cửa sổ thổi tới mang theo hương nước hoa, là hương vị lành lạnh pha trộn giữa hương hoa và trái cây, khiến người ta liên tưởng tới những bông tuyết vừa rơi trên nhành hoa mai trong ngày đông.
Hô hấp ấm áp của người phụ nữ ấy giống như phảng phất trên bờ môi, như chạm như không kề sát lại.
Chiếc cổ trắng thon của Đường Nhược Dao ngửa ra sau, hô hấp trở nên nặng nề.
Phim trường yên tĩnh dị thường, ngồi trước màn hình máy quay chuyên dụng, mặt Hàn Ngọc Bình co quắp lại theo thói quen, nhưng giữa con ngươi của ông lại lóe lên tia sáng.
Rất tốt.
Ông chỉ dám chậm chạp nói trong lòng, tiếp tục chờ đợi.
Không dám quấy nhiễu không khí phim trường.
Đường Nhược thở dốc một tiếng trước ống kính máy quay, được micro thu âm lại, vang vọng khắp căn phòng, khiến người nghe được mặt đỏ tía tai. Tay anh chàng cầm micro run lên, thiếu chút nữa không giữ chắc.
Mặt Hàn Ngọc Bình không cảm xúc nói: "Cắt, NG."
Đường Nhược Dao mở mắt, trong đôi mắt màu hổ phách vẫn còn sót lại ánh nước.
Cô ổn định hô hấp, ngồi dậy: "Xin lỗi đạo diễn."
Tần Ý Nùng nhận lấy chai nước khoáng Quan Hạm đưa tới, uống một ngụm, hít thở sâu, quay mặt đi, vết hồng trên cổ không bắt mắt lờ mờ dưới ánh đèn .
Hàn Ngọc Bình hoài nghi Đường Nhược Dao có kinh nghiệm ở phương diện này, hoặc là mượn tấm gương của tiền bối nên diễn xuất xảy ra sai số. Ông mím môi, mặt trầm như nước nói: "Qua rồi." Ngừng một lúc, giải thích, "Phương diện dục qua rồi, cảm giác về tình chưa đạt, đơn thuần hơn một chút."
Đoạn giảng giải vô cùng trừu tượng, nhưng Đường Nhược Dao khẽ hít thở một cái, chỉ nói: "Cháu điều chỉnh một chút."
Nhân lúc cảm xúc còn chưa giảm bớt, nhanh chóng hô lên tiếng diễn lần thứ hai.
Hàn Ngọc Bình bóp ấn đường theo dõi, đợi diễn xong, nói: "Có tình rồi, dục lại không đủ, phân thành bảy ba thử xem."
Đường Nhược Dao mím môi, nói: "Vâng."
Tần Ý Nùng ở bên cạnh: "..."
Ông chú này quả nhiên lại bắt đầu rồi.
Lần thứ ba.
Hàn Ngọc Bình thong dong hút thuốc, một tay gõ lên mặt bàn, chất giọng thô ráp vang lên: "Quay thêm một đoạn mở mắt, cháu đang nằm mơ, trong mơ có nhắm mắt không?"
Quay đi quay lại, không ngừng xoi mói, không đạt được tiêu chuẩn đã đến mức biến thái của Hàn Ngọc Bình, lại quay lại.
Sau năm lần, Đường Nhược Dao dựa vào tưởng thở hổn hển.
Cảnh quay này rất tốn sức, không những tổn thể lực, mà còn mệt trí óc.
Tiếp tục tưởng tượng như thế, rồi liên tục bị phanh gấp, cô sẽ không lãnh cảm với Tần Ý Nùng chứ? Đường Nhược Dao đột nhiên mất hồn theo một hướng khác, cúi đầu bật cười. Cô nghĩ không ai nhìn thấy, thực tế đã bị Tần Ý Nùng nhìn thấy không sót chỗ nào.
Đầu óc Tần Ý Nùng còn chưa phản ứng kịp, cơ thể đã tùy tiện cong khóe môi lên.
Bạn nhỏ này, bị mắng còn cười được.
Tần Ý Nùng không nhịn được bật cười, cắn lấy ống hút trong miệng.
Hàn Ngọc Bình ngồi sau màn hình uống nước, "Tất cả nghỉ ngơi mười phút, lát nữa tiếp tục."
Tần Ý Nùng lắc lư đi tới, ngồi bên cạnh Hàn Ngọc Bình, nhỏ tiếng hỏi: "Rốt cuộc chú muốn đạt được hiệu quả thế nào?" Theo ánh mắt của Tần Ý Nùng, cảnh phim này Đường Nhược Dao đã thể hiện đủ tốt, Hàn Ngọc Bình đơn thuần là muốn bới lông tìm vết.
Hàn Ngọc Bình ngậm lấy cổ chai nước khoáng, ờ một tiếng, nhíu mày nói: "Tôi cũng không biết, cảm giác còn chưa đủ."
Tần Ý Nùng: "..."
Ông ấy nói như thế, Tần Ý Nùng cũng hết cách.
Đạo diễn là động vật rất coi trọng cảm giác nghệ thuật. Trong giới có một vị đạo diễn nổi tiếng khắp trong ngoài nước, khi quay phim còn không đưa kịch bản cho diễn viên, chỉ chỉ định cảnh tượng, cho đối thoại đơn giản, để diễn viên tự mình diễn, sau khi diễn xong cắt ghép thành phim, diễn viên xem xong đều hoảng hốt, thì ra mình diễn cái này sao?
Nếu so sánh ra, ít nhất Hàn Ngọc Bình còn giảng giải cảm xúc, động tác, biểu cảm, đã không tệ rồi, ông ấy nói cảm xúc chưa đến nơi chính là cảm xúc chưa đến nơi, muốn đạt được hiệu quả tốt nhất phải tiếp tục quay.
Tần Ý Nùng ngồi về chỗ.
Mười phút sau tiếp tục, Đường Nhược Dao bị NG nhiều không tả xiết. Đối với diễn viên mà nói NG tần suất cao là một đả kích cực lớn, Đường Nhược Dao càng ngày càng lực bất tòng tâm, đến cả tiêu chuẩn thông thường nhất cũng không đạt.
Tần Ý Nùng nhíu mày.
Biểu cảm của Hàn Ngọc Bình rõ ràng càng ngày càng thâm trầm, Đường Nhược Dao cúi đầu im lặng rất lâu, sau khi tiếp tục xin lỗi, đề nghị nghỉ ngơi năm phút điều chỉnh, một mình xuống tầng đi lại trong sân.
Tần Ý Nùng cân nhắc một lúc, đi theo xuống dưới.
Trong sân có một bể nước, Đường Nhược Dao muốn hất ít nước lên mặt cho tỉnh táo, nhưng lại sợ trôi lớp trang điểm, chỉ đành rửa tay trong làn nước lạnh, nhìn dòng nước ồ ạt chảy ra từ vòi nước mà ngây người.
Sự bất lực và thất bại trầm trọng bao trùm lấy bản thân, khiến Đường Nhược Dao không chú ý đến động tĩnh bên cạnh.
Tần Ý Nùng đứng sau lưng cô một phút đồng hồ, cô cũng không phát hiện ra, không thể không hắng giọng nhắc nhở: "Khụ."
Đường Nhược Dao ngẩng đầu, trước tiên nhìn cái bóng phản chiếu lên trường.
Cái bóng này cách cô rất gần, dường như dung hòa làm một thể, thân mật vô hạn.
Đường Nhược Dao đã phân biệt được người tới qua tiếng ho kia, cô điều chỉnh một nụ cười thỏa đáng, quay đầu lễ phép nói: "Cô Tần, sao cô lại ra đây?"
Tần Ý Nùng giả vờ không nhìn thấy vành mắt ửng đỏ của cô, hai tay chống lấy lưng, giả vờ ngửa đầu nhìn mặt trăng lúc này đang bị mây mù che phủ trên đỉnh đầu, thong dong nói: "Tôi? Đến ngắm trăng."
Đầu óc Đường Nhược Dao đang mông lung, quả thật không có sức lực quan tâm những thứ khác, miễn cưỡng cong khóe môi, gật đầu nói: "Vậy cô thong thả ngắm trăng, em lên tầng tiếp tục quay phim đây ạ."
Tần Ý Nùng lẩm nhẩm trong lòng: Với trạng thái hiện tại của em, chỉ sợ sẽ bị Hàn Ngọc Bình mắng đến nỗi không dám đối mặt với ống kính.
"Đợi đã." Tần Ý Nùng nghiến răng, gọi cô lại.
Bạn nhỏ khiến người ta lo lắng.
"Trước khi tôi xuống đây, đạo diễn Hàn nói với tôi một cách, có lẽ sẽ có hiệu quả." Tần Ý Nùng nói, "Muốn biết không?"
Đường Nhược Dao quả nhiên dừng bước, quay lại, kính trọng nói: "Cô nói đi ạ."
Mặt Tần Ý Nùng không biến sắc: "Đạo diễn Hàn nói đây là tuyệt chiêu, không thể nói trước với em." Cô ấy hất hất cằm, uể oải nói, "Đi thôi, tôi lên tầng cùng em."
Xì, lát nữa còn phải thông đồng với Hàn Ngọc Bình.
Hàn Ngọc Bình vặn nắp chai nước khoáng thật chặt, đặt xuống, cầm loa phóng thanh lên: "Các bộ phận vào vị trí, diễn viên vào vị trí."
Đường Nhược Dao quay lại giường nằm xuống, từ lồng ngực trập trùng không theo quy luật có thể thấy lúc này cô có chút căng thẳng, nếu không có gì bất ngờ có lẽ sẽ quay hỏng.
Nhân viên lấy bảng quay phim, chuẩn bị đập bảng.
Tần Ý Nùng đột nhiên lên tiếng: "Đợi một lát."
Hàn Ngọc Bình lúc điên lên mắng chửi không chừa một ai, bực dọc nói: "Cháu làm gì thế? Chỗ nào mát thì ngồi ở đó giúp tôi!"
"Cháu có việc gấp mà." Tần Ý Nùng cười với ông, không nhanh không chậm nói, "Cho cháu hai phút."
Sắc mặt Hàn Ngọc Bình không chút hiền lành: "Nhanh lên!"
Đường Nhược Dao đang nằm trên giường mở mắt, ánh mắt mê hoặc nhìn về phía Tần Ý Nùng đang đi tới.
Chị ấy muốn làm gì?
Tần Ý Nùng ngồi xuống mép giường, cẩn thận nâng tay Đường Nhược Dao lên, đặt lên khóe miệng hôn xuống.
Đường Nhược Dao: "!!!"
Dường như cô muốn thoát ra theo bản năng.
Tần Ý Nùng nắm lấy tay cô, sức lực vượt qua tưởng tượng của cô, ánh mắt dịu dàng, trong âm thanh nhỏ nhẹ mang theo sự dịu dàng không thể chối từ: "Một lát là ổn, chuyên tâm chút."
Đường Nhược Dao từ bỏ kháng cự.
Tần Ý Nùng không ngừng hôn lên mu bàn tay cô, buông ra, chầm chậm cúi người, tiến lại gần cô.
Mùi hương lành lạnh lướt qua mũi, Đường Nhược Dao rơi vào trạng thái mất hồn.
Tần Ý Nùng cúi đầu hôn lên khóe môi cô, chạm mấy cái như chuồn chuồn đạp nước, lại chuyển đến bờ môi, chỉ là ám muội chạm lên, không tiến sâu. Cô ấy miết lấy đầu ngón tay của Đường Nhược Dao, ra sức vuốt lên.
Đường Nhược Dao bị đau, tâm trí mơ hồ đột nhiên tìm về được một tia tỉnh táo.
Cảnh phim này hoàn toàn là cảnh Hàn Tử Phi tưởng tượng, Tần Ý Nùng biến giấc mơ thành hiện thực. Cô ấy đang giúp cô nhập vai.
Đường Nhược Dao vội vàng từ bỏ lí trí, tinh thần tập trung chìm đắm vào trong cảnh quay.
Tần Ý Nùng sau cùng đè lên bờ môi đưa đầu lưỡi mềm mại lướt qua kẽ môi cô.
Toàn thân Đường Nhược Dao không khống chế được căng lại, hơi thở gấp gáp.
Tần Ý Nùng rời khỏi đôi môi cô, khẽ nói bên tai cô: "Nhớ cảm giác ban nãy."
Tần Ý Nùng đứng thẳng người, giơ tay với Hàn Ngọc Bình, cười híp mắt nói: "Đạo diễn Hàn, có thể bắt đầu rồi."
Hàn Ngọc Bình trừng mắt với cô ấy một cái.
Tần Ý Nùng ung dung quay về chỗ ngồi.
Cảm giác chìm đắm của Đường Nhược Dao rất tốt, phải tranh thủ từng giây từng phút nhanh chóng hô bắt đầu.
Đường Nhược Dao đem tất cả những cảm xúc phức tạp từ kinh ngạc, say đắm, mê muội đến giãy giụa trong cảnh phim này khắc họa vô cùng chân thật, đúng mực nắm lấy điểm rơi tốt nhất, tất cả mọi người đều không khống chế được mặt đỏ tim đập nhanh, ngay đến cả người theo chủ nghĩa hoàn mĩ như Hàn Ngọc Bình cũng không xoi mói được nửa điểm khiếm khuyết.
Tất cả mọi người trên phim trường đều nín thở chờ đợi.
Nếp nhăn pháp lệnh trên mặt Hàn Ngọc Bình cũng thả lỏng, trầm giọng nói: "Đạt rồi, kết thúc."
Toàn bộ hoan hô, cảm ơn đạo diễn, cảm ơn Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao nằm trên giường bất động, tứ chi nhũn ra, toàn thân vô lực.
Cô diễn quá mệt rồi.
Còn mệt hơn phải chạy mười ki-lô-mét.
Tân Tinh đưa nước cho cô, một tay đang đặt bên người của Đường Nhược Dao xua xua, không có chút sức lực nói: "Đợi lát nữa đi."
Tần Ý Nùng uống một hơi hết nửa chai nước khoáng.
Trên tay Quan Hạm cầm cuốn tạp chí không biết lấy ở đâu, làm quạt gió cho cô ấy, giúp giảm nhiệt độ.
Tần Ý Nùng: "Nổi gió to hơn chút."
Quan Hạm nhịn cười trong lòng, trên mặt không gợn sóng: "Vâng ạ."
Thì ra lúc làm chuyện kia cô Dao có dáng vẻ như thế, Quan Hạm ở bên cạnh nghe được cũng đỏ vành tai, tim đập nhanh, càng không nói đến Tần Ý Nùng đã được cảm nhận thực tế. Muốn mạng người.
Tần Ý Nùng quay đầu nhìn "quạt" trong tay Quan Hạm, biểu cảm đột nhiên trống rỗng, nhanh chóng trấn tĩnh lại, xua tay nói: "Không cần quạt nữa."
Quan Hạm thu tạp chí lại, thong thả nói: "Vâng ạ."
Tần Ý Nùng nhìn sang Đường Nhược Dao đang nghỉ ngơi, sắc mặt ngưng trệ một lúc, cũng không đi tới, chỉ là nghe được một câu vang lên phía sau: "Cô Tần."
Bước chân của Tần Ý Nùng cứng ngắc chôn tại chỗ.
Đường Nhược Dao đã thoát vai, nhưng trải qua một màn biểu diễn hết sức tỉ mỉ ban nãy, cổ họng vẫn có chút khàn khàn.
Lồng ngực, cổ họng Tần Ý Nùng giống như cùng lúc bị hàng nghìn con kiến bò lên, ngứa ngáy không thôi, cô ấy nhịn xuống kích động muốn hắng giọng, không quay đầu: "Có chuyện gì?"
Đường Nhược Dao xuống giường bạch bạch bạch chạy tới, vòng tới trước mặt Tần Ý Nùng, khẽ khom người với cô ấy, cảm kích nói: "Cảm ơn cô Tần."
Đường Nhược Dao quả thật là một diễn viên tận tâm, ngoài âm thanh khàn khàn, còn có những giọt mồ hôi óng ánh thấm trên chiếc cổ trắng bóc, rơi xuống mái tóc ướt bên cổ, ánh mắt nhìn qua còn mang theo cả hơi nước.
Ngay cả chị khi nhìn thấy em cũng không thể không yêu.
Tần Ý Nùng nhịn xuống, một tay chống sau lưng, ngón cái chọc lên những ngón tay khác một lượt, sắp không nói được một câu hoàn chỉnh.
"Em..."