Chương 72: Cảnh hôn
Hàn Ngọc Bình làm cử chỉ tay.
Máy quay trong phòng hướng về Tần Ý Nùng.
Thẩm Mộ Thanh ngồi trước bàn, đôi môi khẽ mím lại, ngón tay thon dài cong lên, chiếc bút nắm trong tay lúc lỏng lúc chặt, chặt rồi lại buông lỏng, một cuốn bài tập của học sinh đặt trên bàn, nét bút đỏ gạch lên mấy đường – là do cô ấy mất hồn không cẩn thận viết nhầm.
"Cô Thẩm..." Âm thanh không ngừng vang vọng từ ngoài cửa sổ vào, chầm chậm nhuộm lên sự gấp gáp và lo lắng.
Thẩm Mộ Thanh nghiêng đầu về phía cửa, nhưng ánh mắt không nhìn xuống.
Lông mày khẽ nhíu lại, một tia phiền não nhàn nhạt hiện lên trên mặt.
Không phải chơi với người ta vui vẻ lắm sao? Còn đến đây tìm tôi làm gì?
Cô ấy quyết định không quan tâm.
Thiếu nữ dưới nhà chậm rì rì không đợi được hồi âm, cũng dừng lại.
Không có âm thanh, chỉ có tiếng ve kêu buổi tối mùa hạ, không gian vô cùng vắng vẻ.
Thẩm Mộ Thanh không nhịn được đặt bút xuống, đứng lên, đi đến bên cửa sổ, lặng lẽ đẩy một khe cửa sổ ra.
Trong sân không một bóng người.
Bàn tay nắm lấy mép cửa của Thẩm Mộ Thanh đột nhiên buông thõng, giống như có chút mất mát.
Em ấy thật sự cứ thế mà đi sao?
Đến cả một câu chào hỏi cũng không nói với mình.
Thẩm Mộ Thanh nhìn sân vườn lạnh ngắt như tờ rồi mất hồn.
Cầu thang tầng hai đột nhiên truyền đến tiếng động, đó là âm thanh có người chạy nhanh lên trên, cô ấy nghiêng đầu nhìn, một bóng người trẻ tuổi hoạt bát xông lên từ cầu thang.
"Cô Thẩm, cô ở nhà ạ, em gọi cô sao cô không trả lời, dọa chết em mất." Thiếu nữ đặt táo bên chân cầu thang, hai tay chống đầu gối thở dốc, khuôn mặt trẻ tuổi vẫn còn chút lo lắng chưa tản đi.
Thẩm Mộ Thanh ngây người nhìn Hàn Tử Phi.
Cô ấy không có cách nào hình dung cảm giác trong khoảng khắc ban nãy, giống như người cầm lái đi thuyền trên biển giữa không gian mịt mờ u tối, không tìm được phương hướng, đột nhiên phía xa lóe lên một tia sáng lấp lánh, trong giây lát chiếu sáng cả mặt biển, sáng như ban ngày.
Trái tim của Thẩm Mộ Thanh chầm chậm ngưng đọng một lúc, sau đó lại đập kịch liệt, thậm chí xông lên mũi khiến bản thân không khống chế được mà chua xót.
"Cô Thẩm?" Hàn Tử Phi vơ lấy một quả táo trong giỏ, đi tới, "Sao cô không nói gì? Có chỗ nào khó chịu sao ạ?"
Thẩm Mộ Thanh rũ mí mắt, ép xuống đôi mắt chua xót vô duyên vô cớ, thu lại cánh tay vẫn còn đặt bên mép cửa sổ, ngồi trở lại bàn làm việc, nắm lấy bút máy, làm như không có chuyện gì chữa bài tập cho học sinh, nhàn nhạt nói: "Không nghe thấy."
"Em gọi to thế mà cô không nghe thấy sao?" Hàn Tử Phi trêu đùa, tùy tiện cười nói: "Năm tháng không buông tha cho một ai, cô Thẩm nhỉ."
Từ khi Thẩm Mộ Thanh chuyển nhà tới làm hàng xóm với mình, ban đầu Hàn Tử Phi còn mơ mơ màng màng, vô thức tiến lại gần đối phương, sau đó một giấc mộng đẹp khiến cô hiểu ra trái tim mình, đã qua ba bốn năm. Hàn Tử Phi giống như một người thân của Thẩm Mộ Thanh, thái độ nói chuyện trước giờ đều tùy tiện, nhưng cô không ngờ rằng giọng điệu vô cùng bình thường của mình lại đột nhiên chọc giận đối phương.
Thẩm Mộ Thanh lạnh lùng ngẩng mặt lên: "Em chê..." Ngừng một lúc, "Cảm thấy tôi già sao?"
Hàn Tử Phi mới mười chín tuổi, còn chưa đến hai mươi, trẻ trung xinh đẹp, là năm tháng đẹp đẽ nhất của đời con gái.
Cô ấy đã ba mươi rồi, cho dù là cơ thể, hay là cuộc đời, cũng đều đang trượt trên sườn dốc.
Hàn Tử Phi ngây ra, nói: "Không có mà."
Thẩm Mộ Thanh phiền não khẽ nhíu mày, nói: "Coi như tôi chưa nói gì."
Không khí kì quái.
Hàn Tử Phi cảm thấy tâm trạng cô ấy không tốt, thấp thỏm mím môi, muốn dỗ dành cô ấy vui vẻ.
Thẩm Mộ Thanh nhìn cuốn bài tập đầy chữ mà tâm tình hỗn độn, ép buộc bản thân đè xuống, bình ổn cảm xúc, khó khăn lắm đọc được một dòng, tầm mắt lại đột nhiên xuất hiện thêm một cánh tay trắng bóc thon dài.
"Táo hôm nay mới hái, rất ngọt, thử không ạ?"
Thẩm Mộ Thanh ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của thiếu nữ.
Hàn Tử Phi làm nũng với cô ấy: "Nể mặt em thử đi mà, cô Thẩm, em bận rộn lâu lắm đó."
Hàn Tử Phi có năng lực trời sinh khiến tâm trạng người khác tốt lên, Thẩm Mộ Thanh vô thức cũng theo đó cong khóe môi, ánh mắt nhìn tới quả táo chín mọng trong lòng bàn tay trắng bóc của cô, ý cười trong mắt lại nhạt đi mấy phần.
Cảnh tượng nói cười vui vẻ hồi chiều của Hàn Tử Phi và Kiều Linh Linh lại hiện lên trước mắt.
...
Hàn Ngọc Bình đan hai tay vào nhau chống lấy cằm, nhíu mày theo thói quen, không hô NG.
Hiện tại cảnh này tiến triển rất thuận lợi, từng động tác nhỏ của Tần Ý Nùng đều được xử lí rất đúng chỗ, chuyển đổi cảm xúc đều bao gồm một loạt chi tiết phong phú, có những câu thoại không cần nói, khán giả cũng có thể cảm nhận được qua biểu hiện của cô ấy.
Hàn Ngọc Bình nín thở, tiếp sau đây là cảnh do Đường Nhược Dao chủ đạo.
Ông híp mắt lại, đưa tay lấy chai nước bên cạnh, nhưng giây sau lại ngừng lại, ánh mắt nhanh chóng quan sát.
...
"Không ăn." Tần Ý Nùng đẩy tay Đường Nhược Dao ra. Cô ấy diễn vai giáo viên học cao hiểu rộng, một mặt tức giận, mặt khác lại không nỡ, cho nên xử lí động tác trong cương có nhu, sức lực không lớn, tình trong như đã mặt ngoài còn e, chỉ đẩy tay Đường Nhược Dao ra một chút.
Da dẻ tiếp xúc.
Tay Tần Ý Nùng vốn rất lạnh, giống như lớp băng dưới đáy nước quanh năm không tan chảy, giống như cảnh quay Đường Nhược Dao quên mang chìa khóa lần trước, khi vô tình tiếp xúc với đầu ngón tay của cô ấy, cảm giác giống hệt nhau.
Khoảnh khắc này cô muốn Tần Ý Nùng, không phải Thẩm Mộ Thanh.
Ánh mắt của Đường Nhược Dao ngắn ngủi thoát vai trong giây lát, đột nhiên cô bừng tỉnh.
Xong rồi, NG rồi.
Quả nhiên, Hàn Ngọc Bình ngồi trước màn hình, lạnh lùng mở miệng: "NG."
Đường Nhược Dao vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi đạo diễn, xin lỗi cô Tần."
Tần Ý Nùng đưa tay lấy quả táo trong tay cô lên ăn.
Biểu cảm của Đường Nhược Dao trống rỗng.
... Đây là đạo cụ mà?
Tần Ý Nùng ăn táo thì thôi, còn làm mặt không cảm xúc mở miệng đánh giá: "Ngọt chỗ nào?"
Đường Nhược Dao: "???"
Rốt cuộc chị ấy thoát vai chưa thế? Sao lại còn chua hơn cả trong phim?
Tần Ý Nùng ăn hai ba miếng táo, rồi nhổ ra khăn giấy mà Quan Hạm đưa tới, sau đó lại hờ hững lau ngón tay, nhàn ngạt nói: "Ngây ra làm gì? Còn không mau chóng điều chỉnh cảm xúc, lần tới lại muốn tôi diễn hỏng chung với em sao?"
Đường Nhược Dao bối rối nói: "Vâng."
Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng diễn cặp, sợ nhất là làm liên lụy đối phương. Tần Ý Nùng tuyệt đối sẽ không diễn hỏng, giống như cái máy, thỉnh thoảng cũng có diễn lại, chỉ là vì Hàn Ngọc Bình muốn đạt được hiệu quả tốt nhất, bảo cô ấy đổi cách biểu diễn.
Một tháng qua, Đường Nhược Dao được Hàn Ngọc Bình cùng Tần Ý Nùng hợp tác chỉ đạo, nhập vai rất nhanh, diễn cặp với Tần Ý Nùng cũng không kém sắc.
Cô không muốn hôm nay bị đánh về nguyên hình.
Quả táo ban đầu bị Tần Ý Nùng ăn rồi, Đường Nhược Dao lấy một quả táo khác tới tay, cô cúi đầu quan sát một lúc, quả thật vừa to vừa tròn, cầm lên ngửi, có hương vị ngọt lành.
Sao lại không ngọt chứ?
Cảnh phim quay lại bắt đầu từ đoạn Đường Nhược Dao dỗ Tần Ý Nùng ăn táo.
Nhân viên đập bảng: "Bản Sắc, phân đoạn X, lần 2, diễn!"
"Không ăn." Thẩm Mộ Thanh đẩy tay Hàn Tử Phi ra.
Tay của Thẩm Mộ Thanh vẫn để gần đối phương, ngón tay trắng bóc thon dài thu về vô tình cố ý chạm vào lòng bàn tay ấm áp của đối phương, không khống chế được khẽ run lên.
Cô ấy vô tri vô giác, chậm chạp như thế, sản sinh lòng tham với Hàn Tử Phi.
Nhưng điều này là sai trái.
"Tôi phải chữa bài tập, em về nhà đi." Thẩm Mộ Thanh chầm chậm điều chỉnh hô hấp, cúi đầu viết lời phê lên giấy, cứng rắn hạ lệnh tiễn khách.
Hàn Tử Phi không chú ý đến động tác nhỏ của cô ấy, chỉ càng cảm thấy rõ ràng tâm tình của Thẩm Mộ Thanh không tốt. Nếu đã như thế, cô càng không thể về.
"Cô Thẩm." Khi Thẩm Mộ Thanh không nhìn mình, Hàn Tử Phi mới dám lộ ra tình yêu tận sâu trong đôi mắt màu hổ phách của mình, giống như cẩn thận từng chút mà hỏi, "Cô... không vui sao ạ?"
Đầu bút của Thẩm Mộ Thanh khựng lại, thốt lên từng chữ rõ ràng: "Không có."
Lời nói mang theo cảm xúc và không mang theo cảm xúc rất dễ phân biệt, cô ấy đang không vui, Hàn Tử Phi khẳng định, nghĩ.
Thẩm Mộ Thanh vẫn cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm của cô ấy.
Hàn Tử Phi có chút lo lắng, đành phải cong lưng, bất ngờ thò mặt xuống thăm dò. Trước mặt đột ngột xuất hiện một khuôn mặt phóng đại, bốn mắt nhìn nhau với Thẩm Mộ Thanh.
Thẩm Mộ Thanh: "..."
Hàn Tử Phi giữ tư thế nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to tròn ngoan ngoãn đáng thương.
Thẩm Mộ Thanh thở dài, dựng thẳng đầu cô lên, giọng điệu dịu dàng mắng khẽ không mang theo trách móc, nói: "Cũng đôi mươi rồi, dáng vẻ giống cái gì chứ?"
"Dáng vẻ của sự xinh đẹp." Hàn Tử Phi cố ý cợt nhả nói.
Thẩm Mộ Thanh không nhịn được bật cười: "Nào có ai tự nói mình xinh đẹp?"
Chân dài tay dài của Hàn Tử Phi, đứng lâu rồi, lại cúi đầu trò chuyện với Thẩm Mộ Thanh cũng có chút mệt, liền chống một tay lên mặt bàn bằng gỗ đa, giúp bản thân thả lỏng gân cốt. Cô gái da dẻ trắng bóc, đường cong bờ vai lưu loát sạch sẽ, những mạch máu màu xanh nhạt thấp thoáng đập dưới lớp da, ánh đèn chiếu lên, da dẻ càng thêm phần nhẵn nhụi, khiến người ta sản sinh ra kích động muốn cúi đầu hôn lên.
Thẩm Mộ Thanh mất hồn nhìn chằm chằm bờ vai trắng bóc của cô gái.
"Là cô nói em xinh mà, cô quên rồi sao?" Âm thanh của Hàn Tử Phi giống như truyền tới từ ngoài không gian, gọi lại tâm trí đang mất tích của Thẩm Mộ Thanh.
Thẩm Mộ Thanh như người vừa tỉnh khỏi cơn mơ, cảm giác hoảng loạn khó thở, cô ấy vô thức co ngón tay lại, rất lâu sau mới tìm được giọng nói của mình, nhạt nhẽo nói: "Tôi từng nói thế sao?"
"Từng, lần thứ hai chúng ta gặp nhau, cô nói em xinh đẹp."
"Lâu quá rồi, không nhớ nữa." Đôi mắt Thẩm Mộ Thanh nhìn lên quyển sách trên bàn, nhưng không nhìn Hàn Tử Phi, "Tóm lại là, em mau về nhà đi." Nếu còn ở chung một chỗ với Hàn Tử Phi, Thẩm Mộ Thanh sợ bản thân không nhịn nổi mà lại gần cô.
Cô ấy cần thời gian để bản thân bình tĩnh.
Thẩm Mộ Thanh hạ lệnh tiễn khách hết lần này tới lần khác, Hàn Tử Phi biết tốt xấu, lấy giỏ táo ban nãy đặt ở chân cầu thang tới, đặt lên bàn, dịu dàng dặn dò cô ấy: "Nhớ ăn đấy, để lâu không tươi nữa đâu."
Buổi chiều Hàn Tử Phi hái nhiều táo như thế, chỉ chọn ra những quả ngon nhất cho Thẩm Mộ Thanh, không ăn thì thật lãng phí.
Thẩm Mộ Thanh ừ một tiếng.
"Vậy em về đây?" Hàn Tử Phi nói.
"Ừ."
Hàn Tử Phi vỗ vỗ tay, lưu luyến không nỡ nhìn Thẩm Mộ Thanh, nhấc chân đi về phía cầu thang.
Thẩm Mộ Thanh ngưng trệ nhìn về phía bóng lưng gầy gò thẳng tắp của cô, đột nhiên thần sai quỷ khiến mở miệng gọi cô lại: "Tiểu Phi."
Hàn Tử Phi quay đầu, ý cười nhàn nhạt, đáy mắt hiện lên mấy phần dung túng:"Em đây."
"Buổi chiều cô gái về cùng em..." Thẩm Mộ Thanh hé miệng, nhìn vào đôi mắt cười của đối phương, đột nhiên không có cách nào nói tiếp.
Dường như cô ấy hoảng loạn bối rối nghĩ: Mình đang làm cái gì vậy?
Hàn Tử Phi và người ta thế nào? Có liên quan gì đến cô ấy sao?
Suy nghĩ trong lòng đang ngủ đông dần dần tỉnh giấc, hiện lên mặt nước, khiến Thẩm Mộ Thanh không rét mà run, khẽ run lên một cái.
Hàn Tử Phi dịu dàng gạn hỏi: "Cái gì ạ?"
Thẩm Mộ Thanh lắc đầu, cử động bờ môi, khẽ nói: "Không có gì, em về nhà đi."
Nhưng Hàn Tử Phi lại nhanh chân đi về phía cô ấy.
Bản năng của Thẩm Mộ Thanh cảm nhận được nguy hiểm, muốn chạy trốn, nhưng đôi chân lại chôn tại chỗ, cô ấy chỉ có thể mở to mắt nhìn đối phương bước tới càng ngày càng gần, gần sát bên mình, gần đến mức cô ấy có thể quan sát được những sợi lông tơ mong manh trên khuôn mặt tinh xảo của đối phương.
"Cậu ấy là bạn học của em." Hàn Tử Phi nhìn thẳng vào mắt Thẩm Mộ Thanh, cố ý dừng hai gây, mới bổ sung nói, "Chỉ là bạn học bình thường."
Thẩm Mộ Thanh và Hàn Tử Phi nhìn thẳng vào mắt nhau, có chút lúng túng quay đầu đi.
Hai mắt Hàn Tử Phi lại khẽ sáng lên, cảm xúc nghi ngờ, mừng vui, kiềm chế lần lượt lướt qua, hai tay cô chống lên tay vịn của chiếc ghế, giam lấy Thẩm Mộ Thanh trong vòng tay của mình, hơi thở ấm áp mạnh mẽ bao phủ lấy cô ấy.
"Cô Thẩm." Hàn Tử Phi kề gần tai cô ấy, khẽ gọi.
Thẩm Mộ Thanh thử tránh đi hơi thở nóng rực lướt bên tai, nhưng cơ thể lại thuận theo.
Không trốn được, không thoát được.
Âm thanh của cô gái giống như vu nữ có sở trường sử dụng trùng, từng sợi tơ mềm mại, thân mật quấn lấy, Thẩm Mộ Thanh bị âm thanh mê hoặc, cam tâm tình nguyện đắm chìm.
Thanh âm ấy càng ngày càng nhỏ đi, dịu dàng gọi: "Thẩm Mộ Thanh..." Một chữ cuối cùng thấp thoáng không rõ, đôi môi dính lên vành tai cô ấy.
Đầu óc căng như dây đàn của Thẩm Mộ Thanh triệt để đứt đoạn.
Ngón tay đang để trên đầu gối của bản thân mạnh mẽ bóp chặt, dùng sức đến trắng bệch.
Lồng ngực cô ấy không khống chế được mà trập trùng.
"Thẩm Mộ Thanh." Cô gái lại nhỏ tiếng dịu dàng gọi một tiếng, quay người lại, nhìn vào mắt cô ấy.
Đôi mắt màu hổ phách thường ngày lúc trong suốt thấy đáy lúc linh hoạt lúc vô cùng gian xảo, đột nhiên trở nên cực kì yên tĩnh trầm ngâm, cất giấu tình cảm sâu đậm không thể tan chảy.
Thẩm Mộ Thanh ngẩn người: "Em..."
Những lời còn lại bị vùi lấp trong đôi môi đè lên của cô gái.
Bờ môi chạm nhau.
Cảm xúc tiếp xúc mềm mại trước nay chưa từng có khiến Thẩm Mộ Thanh không kìm được hừ khẽ một tiếng.
Trong ống kính, tâm tình Đường Nhược Dao đung đưa, bị một tiếng của Tần Ý Nùng trực tiếp thoát khỏi linh hồn của Hàn Tử Phi.
Trước màn hình máy quay, Hàn Ngọc Bình nhíu mày, một câu "Cắt" đã lên men trong yết hầu, sắp sửa thoát ra ngoài.
Không thể tiếp tục quay hỏng nữa!
Đường Nhược Dao vội vàng trấn tĩnh lại.
Cô dán môi Tần Ý Nùng, không cử động, chỉ là dịu dàng dán lên. Cô nhắm mắt, giống như tìm được châu báu, chuyển đến khóe miệng, gò má, lại vòng lại, nhàn nhạt ngậm lấy bờ môi mềm mại thơm ngát của cô ấy.
Cực kì kiên nhẫn.
Trước màn hình máy ghi quay, lông mày của đạo diễn Hàn Ngọc Bình khẽ thả lỏng, nuốt lại một câu "Cắt".
Đường Nhược Dao thầm thở phào một tiếng trong cảnh quay.
Đúng lúc này, Tần Ý Nùng đột nhiên đưa đầu lưỡi ra, bất ngờ trượt qua khe miệng cô, một chạm rồi rời đi.
Giống như quyến rũ, giống như mời gọi, lại giống như khiêu khích.
Đường Nhược Dao: "!!!"
Đường Nhược Dao không rõ dụng ý khi Tần Ý Nùng đột nhiên thoát khỏi kịch bản, trái tim mãnh liệt chậm mất một nhịp, toàn bộ lí trí tiêu tan, không quan tâm đến bất cứ điều gì dùng một tay đỡ lấy gáy cô ấy, một sợi tóc lành lạnh rơi xuống qua kẽ tay, trực tiếp hôn xuống.
Lần này không dịu dàng như ban nãy, mà là trực tiếp vào chủ đề.
Đường Nhược Dao mút lấy đôi môi đỏ mềm mại ấm áp của Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng không chịu yếu thế, giơ tay đè lên gáy cô, đảo khách thành chủ.
Em đến chị đi.
Từng giây từng phút qua đi.
Nhiệt độ giữa không gian quay phim của hai người đang chung sức hợp tác liên tục tăng cao, giống như có chút sục sôi.
Anh chàng cầm micro thu âm mặt đỏ tim đập nhanh, cả đầu đổ mồ hôi hột, chân sắp nhũn ra.
Anh chàng khổ quá đi mất, chắc chắn kiếp trước là đề toán.
Mấy nhân viên cầm tấm phản quang bốn mắt nhìn nhau, đều lúng túng quay đầu đi, nhưng lỗ tai dựng đứng nghe ngóng.
Mồm miệng Quan Hạm khô khốc, mở chai nước khoáng chuẩn bị trước cho Tần Ý Nùng, tự uống trước hai ngụm.
Nếu không phải không được quay phim trên phim trường, bây giờ cô sẽ dùng máy quay phim quay lại cảnh này của hai người.
Khuôn mặt ngồi trước máy ghi hình của Hàn Ngọc Bình nhăn như cái bánh bao, cầm khăn tay trong tay thỉnh thoảng lau mồ hôi. Ông không hô cắt, xoa xoa mặt, bây giờ có chút mơ hồ.
Trong kịch bản chắc chắn không viết như thế, nhưng nếu muốn phát huy như thế cũng không phải không được.
Lúc đầu ông thấy Đường Nhược Dao mạnh mẽ chủ động như thế liền giật mình, định lập tức hô "Cắt", đây chẳng phải nhân cơ hội quay phim lợi dụng Tần Ý Nùng sao? Tuy Hàn Ngọc Bình là đàn ông đích thực, nhưng trong giới có rất nhiều người đồng tính, ông cũng biết rõ. Tuy vẻ ngoài Đường Nhược Dao không giống, nhưng biết người biết mặt mà không biết lòng, ngộ ngỡ cô bé ấy cong thì sao? Ông không thể để Tần Ý Nùng thiệt thòi.
Nhưng cảnh tượng càng khiến ông không ngờ tới lại diễn ra rồi, Tần Ý Nùng lại lợi dụng lại người ta!
Hàn Ngọc Bình nhàn nhã nhìn hai người đẹp ôm ấp hôn nhau, nhìn một lúc thì cảm thấy, ừm, rất bổ mắt.
Bổ mắt là một chuyện, nhưng hai người này không biết dừng lại đúng lúc, tư thế như sét đánh lửa sắp biến cảnh hôn thành cảnh giường chiếu, Hàn Ngọc Bình muốn nhịn cũng không nhịn được nữa, giơ loa phóng thanh, lớn tiếng nói: "Cắt! NG!"
Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao tách ra như điện giật.
Hai người nhìn nhau một cái, lại quay mặt đi.
Hàn Ngọc Bình không định mắng mỏ, nghĩ mãi vẫn không giải thích nổi, hỏi một câu: "Không phải, hai đứa làm gì thế hả?" Diễn trò vui gì thế?
Tần Ý Nùng hắng giọng: "Khụ." Vẫy tay với Quan Hạm, Quan Hạm đưa chai nước khoáng mới tới, Tần Ý Nùng không tập trung, uống vào miệng mới nhớ ra phải kiểm tra, động tác khựng lại, động tác uống nước cũng chậm lại.
Đường Nhược Dao còn chưa bình tĩnh được cảm xúc ban nãy, Tần Ý Nùng có ghế ngồi, cô lại không có ghế, chỉ có thể lê đôi chân mềm nhũn của mình đến bên tường, dựa lưng vào tường thở hổn hển.
Tân Tinh đưa nước cho cô, Đường Nhược Dao nói: "Mở giúp tôi."
Ngay cả sức giơ tay cũng không có.
Ban nãy nếu không phải có linh hồn của Hàn Tử Phi chống đỡ, toàn thân Đường Nhược Dao vô lực, sợ là đã không nhịn được ngồi lên đùi Tần Ý Nùng. Đó mới là cảnh tượng thường xảy ra nhất của hai người bọn họ.
Tần Ý Nùng nhìn sang bên này, thu toàn bộ dáng vẻ mềm yếu vô lực của cô vào trong mắt, khoé miệng khẽ cong lên.
Con thỏ con.
Quan Hạm bối rối cúi đầu, mí mắt rũ xuống, điên cuồng huyễn hoặc tình yêu tuyệt mĩ.
Tâm trạng Tần Ý Nùng khoan khoái, ánh mắt lướt qua mặt bàn hỗn loạn sau cơn tình mê ý loạn ban nãy của hai người, sắc mặt trở nên sảng khoái, bắt đầu làm hư hỏng đạo cụ, nhét quả táo vào trong tay Quan Hạm: "Nếm xem, ngọt lắm đấy."
Quan Hạm: "..."
Đừng nghĩ rằng cô không biết, ban nãy Tần Ý Nùng còn nói táo không ngọt.
Quan Hạm cắn một miếng táo, quả thật rất ngọt.
Tần Ý Nùng cũng lấy một quả, nói: "Đoàn phim chi một khoản lớn để mua, đắt lắm đấy." Cô ấy nghiêng đầu, hiền lành cười với một cô gái trong tổ đạo cụ: "Đúng không, Tiểu Triệu?"
Tiểu Triệu của tổ đạo cụ phỉ nhổ nói: Biết tốn nhiều tiền mua về, cô còn ăn, không chỉ ăn một mình, còn cho trợ lí ăn. Đợi lát nữa ăn hết rồi cô có thể mời táo làm khách mời hiện trường sao?
"Biết tốn khoản lớn, cháu còn ăn hết quả này đến quả khác, lát nữa hết rồi tôi biến cháu thành táo."
Tiểu Triệu thiếu chút nữa hoảng hốt che miệng, cô nàng không cẩn thận nói ra những lời trong lòng sao?
Phản ứng lại, ồ, không phải, là đạo diễn Hàn.
Hàn Ngọc Bình mắng Tần Ý Nùng một câu không đau không ngứa, có thế nào học thế ấy cũng lấy một quả, ăn hai ba miếng rồi nhổ hạt, tạm thời để trong lòng bàn tay, hỏi: "Có phải cháu lại có suy nghĩ mới mẻ gì không? Nói cho tôi xem nào?"
Ông quay đầu nói với Tiểu Triệu: "Táo này quả thật rất ngọt, cháu phản hồi lại tổ sản xuất, bảo bọn họ mua nhiều cho đoàn làm phim ăn chơi."
Tiểu Triệu: "... Vâng ạ."
Tần Ý Nùng là ai? Là nữ diễn viên đẳng cấp nhất trong giới phim ảnh Trung Quốc, cô ấy xếp thứ hai không ai dám xếp thứ nhất. Có đánh chết Hàn Ngọc Bình cũng không ngờ được, Tần Ý Nùng sẽ ghen tới hồ đồ, lại công khai lấy việc công tư lợi cá nhân trên phim trường.
Cho nên ông vô cùng chân thành đi tới trao đổi suy nghĩ cùng Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng mím môi, nghiêm túc nói: "Cháu cảm thấy Thẩm Mộ Thanh là một người rất kiềm chế."
Hàn Ngọc Bình gật đầu: "Ừ."
"Hơn nữa cô ấy rất mơ hồ với tình yêu, cô ấy vừa ý thức rõ ràng rằng bản thân thích người kia, vừa mới hiểu được cảm giác yêu đương, chú hiểu không?"
"Hiểu."
"Cho nên suy nghĩ kiềm chế của cô ấy còn chưa ăn sâu khó bỏ, lúc này, Thẩm Mộ Thanh chỉ là cô gái nhỏ đắm mình trong tình yêu." Tần Ý Nùng làm dáng vẻ nghiêm túc mà nói, ngay đến bản thân cũng sắp tin là thật.
"Có lí." Hàn Ngọc Bình như có suy nghĩ.
"Tình yêu của Hàn Tử Phi nồng nhiệt như thế, Thẩm Mộ Thanh bị ảnh hưởng, tự nhiên theo đó bùng cháy lên, chủ động đáp lại." Tần Ý Nùng nói đến đây lúng túng xoa mũi, hổ thẹn nói, "Đương nhiên, cháu phải thừa nhận, ban nãy cháu có chút thoát vai, cháu đem tính cách mạnh mẽ không chịu khuất phục của bản thân đặt lên người Thẩm Mộ Thanh, mới có cảnh tượng không thể khống chế như chú đã thấy. Cháu sẽ suy ngẫm lại."
Câu nói này là lời thật lòng.
Từ giây phút Đường Nhược Dao hôn cô ấy, Tần Ý Nùng không còn là Thẩm Mộ Thanh nữa.
Không biết dây thần kinh nào của Hàn Ngọc Bình bị chập mạch, đột nhiên đè giọng nhỏ tiếng hỏi: "Cháu cũng thích con gái à?"
Tần Ý Nùng: "..."
Tại sao lại hỏi câu này? Hơn nữa, cái gì gọi là "cũng"? Còn ai thích nữa?
Hàn Ngọc Bình tự mình đắn đo một lúc, cảm thấy suy đoán này có chút hoang đường, diễn viên diễn phim đồng tính không nhất định bản thân phải cong, Tần Ý Nùng cùng lắm chỉ là tận tâm với nghề mà thôi.
"Không có gì." Hàn Ngọc Bình nhíu mày nói, "Là tự tôi nghĩ nhiều rồi. Lát nữa quay lại đừng để thoát vai nữa, loại sai lầm cấp thấp thế này không thể phạm phải hai lần."
"Vâng ạ." Tần Ý Nùng ngoan ngoãn nghe lời, hai ngón tay khẽ đè lên môi, không nghiêm túc thổi một nụ hôn gió.
Cánh tay Hàn Ngọc Bình run lên, ghét bỏ rồi rời đi.
Tần Ý Nùng nhìn về phía Đường Nhược Dao phía sau ông ấy, thầm bật cười nghĩ trong lòng: Cũng không phải cháu trao cho chú đâu.
Nhưng Đường Nhược Dao không nhìn thấy nụ hôn này, cô đang nghiêm túc nhắc nhở sâu sắc, suy nghĩ tại sao bản thân không có năng lực khống chế, cho dù Tần Ý Nùng quyến rũ cô, cô cũng...
Nhưng tại sao Tần Ý Nùng phải quyến rũ mình?
Rốt cuộc có phải chị ấy đang quyến rũ mình hay không?
Đầu óc Đường Nhược Dao chia làm đôi, mờ mịt nghĩ.
Tân Tinh đột nhiên chọc chọc vào tay cô.
Đường Nhược Dao ngẩng mặt lên, sắc mặt nghiêm túc nói: "Đạo diễn Hàn."
Hàn Ngọc Bình nghiêm mặt: "Ừ." Hỏi cô, "Cháu nghĩ thế nào?"
Trên phương diện này, da mặt của Đường Nhược Dao mỏng hơn Tần Ý Nùng rất nhiều, thành thật trả lời: "Xin lỗi đạo diễn Hàn, cháu nhất thời không khống chế được." Cho dù là Đường Nhược Dao hay Hàn Tử Phi, khi nhận được lời mời cố ý từ Tần Ý Nùng hay Thẩm Mộ Thanh, đều không khống chế được.
Hàn Ngọc Bình biến sắc nói: "Không khống chế được là ý gì?"
Đường Nhược Dao không thể nói là do Tần Ý Nùng chủ động trước, cúi đầu nói: "Cháu... không thể khống chế được cảm xúc, những tình cảm đè nén lúc trước đều thoát ra, xin lỗi."
"Cháu..." Hàn Ngọc Bình đột nhiên nhớ tới một chuyện, đó là lúc ông xác định Đường Nhược Dao trở thành nữ chính trong phim của ông, Lâm Quốc An nói với ông, Đường Nhược Dao rất có thiên phú, nhưng có tật xấu, nhập vai quá sâu, liền dễ dàng bị cảm xúc của nhân vật trong phim khống chế con người thật.
Hàn Ngọc Bình nuốt lại những lời trách móc, đối xử như với người kia: "Lát nữa chú ý, đừng phạm sai lầm như thế nữa."
Đường Nhược Dao đáp lại một tiếng vâng.
Hàn Ngọc Bình nghĩ nghĩ, chỉ bảo cho cô thêm một câu: "Diễn xuất không đơn thuần là cảm tính, có lúc lí trí sẽ lấn áp cảm xúc, vừa dung hòa, lại vừa quan sát từ xa, như thế cháu mới có thể nhận thức rõ ràng về cái tôi của bản thân."
"Cháu sẽ ghi nhớ, đạo diễn Hàn."
"Nghỉ ngơi điều chỉnh một lát, chuẩn bị quay lại."
Hàn Ngọc Bình ngồi trước màn hình máy quay, tổ đạo cụ chỉnh sửa chiếc bàn lại nguyên trạng, bổ sung táo mới, Tần Ý Nùng đi rửa tay, hai người đơn giản dặm lại lớp trang điểm, nhân viên đập bảng quay lại.
"Bản Sắc... diễn!"
...
Đường Nhược Dao hôn Tần Ý Nùng lần nữa, lần này cô đã thông minh hơn, ổn định vững vàng, không để bản thân thoát vai. Tần Ý Nùng cũng không tiếp tục vội vàng hấp tấp, mà ngoan ngoãn nhắm mắt, để cô tùy ý càn rỡ.
Xung quanh im lặng.
Rất lâu rồi Đường Nhược Dao không dựa gần Tần Ý Nùng thân mật như thế, càng không nói đến khăng khít như răng với môi.
Hương thơm lành lạnh quen thuộc thấp thoáng lướt qua mũi, bởi vì Tần Ý Nùng ngoan ngoãn thuận theo, lần này giống như nhuộm lên ám muội.
Đường Nhược Dao tham lam giữ lấy hơi thở ấm áp của Tần Ý Nùng, cong khóe mắt đang nhắm lên, dịu dàng vuốt ve mái tóc, ngón tay di chuyển xuống dưới, sờ đến gò mà nóng hổi của cô ấy, ngón tay xoa khẽ, không nỡ rời đi.
Ở góc ống kính không bắt tới, ngón tay giấu dưới gầm bàn của Tần Ý Nùng, co chặt lại từng ngón.
Tần Ý Nùng không khống chế được toàn thân căng chặt lại, lồng ngực trập trùng, âm thanh hít thở càng ngày càng nặng.
Hàn Ngọc Bình còn chưa hô chỉ sợ bản thân đã chủ động quay hỏng.
Thời gian dài như vô tận.
Sau màn hình máy quay, đạo diễn Hàn Ngọc Bình gõ cằm, ánh mắt thâm trầm, không khí này khá ổn, rất mê người, tình cảm lại đơn thuần đến khác lạ, là cảm giác ông cần, cho nên ông muốn quan sát thêm một lúc.
Thời gian chầm chậm qua đi.
Đường Nhược Dao chậm rãi tách hàm răng Tần Ý Nùng ra, trượt vào bên trong.
Ấm, ngọt.
Lan tràn xuống cổ họng.
Tần Ý Nùng khẽ hừ một tiếng, đầu óc trống rỗng, tay phải tự chủ trương tìm kiếm tay trái của Đường Nhược Dao, luồn qua kẽ tay, đan chặt lấy bàn tay kia.