Chương 79: Xã hội chủ nghĩa tình chị em
Phòng làm việc Tần Ý Nùng.
Ngụm cà phê trong miệng An Linh thiếu chút nữa phụt lên phần tài liệu trước mặt.
Cô vội vàng rút giấy lấy tờ khăn giấy bên cạnh đè lên miệng, sắc mặt lướt qua một tia hoang mang, nhưng giọng nói cách một tờ khăn giấy lại không có chút hoang mang nào: "Em vừa nói cái gì?"
Ánh mặt trời bên ngoài rực rỡ, An Linh nhìn ra ngoài một cái, hỏi thư kí bên cạnh xác nhận: "Hôm nay mặt trời mọc từ đằng đông đúng không?"
Mặt thư kí hoang mang, sau đó kính cẩn đáp lời: "Vâng ạ."
Tần Ý Nùng lấy điện thoại trong tay Quan Hạm, giọng điệu rõ ràng, đích thân nói: "Chị không nghe nhầm, em muốn làm sáng tỏ."
An Linh ngây người.
Thân là người quản lí kiêm đối tác hợp tác của Tần Ý Nùng, cho dù Tần Ý Nùng không cần đoàn đội làm quan hệ công chúng, thái độ với tin đồn đều nghe sao biết vậy, nhưng bản thân vẫn phải thường xuyên chú ý đến tin tức của Tần Ý Nùng, cho nên tin đồn của Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao, vừa tung ra cô liền biết.
An Linh làm như thường lệ, cử người đi điều tra, thêm một nét bút thành chữ "chính" hoàn chỉnh sau tên của một người nào đó trong quyển sổ ghi thù, rồi đóng sổ ghi chép lại, sau đó tiếp tục làm công việc của mình, căn bản không thực hiện bất kì kế sách phản ứng nào, cho dù trong đầu đã có cả trăm cách giải quyết, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Cô cho rằng lần nãy cũng giống mọi lần, sẽ mặc kệ như mọi lần, không ngờ Tần Ý Nùng lại chủ động gọi điện thoại đến nói muốn làm sáng tỏ.
Cuối cùng em ấy...
An Linh thiếu chút nữa lệ rơi ngang tròng.
"Tôi, tôi..." An Linh bước chân vào nghề đã gần hai chục năm nhưng chưa từng căng thẳng như thế, chân tay cô dường như luống cuống một lúc, mới đứng dậy khỏi bàn làm việc, nói, "Bây giờ tôi đi chuẩn bị người cùng tài liệu, một tuần, không, nội trong năm ngày đảm bảo sẽ nghịch chuyển toàn bộ bình luận về em."
An Linh nắm tay thành quyền, chuẩn bị chơi lớn một trận.
Tần Ý Nùng: "Chị hiểu lầm rồi."
Niềm vui vẫn treo trên mặt An Linh, cười nói: "Hiểu lầm cái gì?"
Tần Ý Nùng nhàn nhạt nói: "Em chỉ muốn làm sáng tỏ một chuyện này thôi."
An Linh dừng bước.
Tần Ý Nùng ngừng giây lát, bổ sung: "Chỉ cần làm sáng tỏ không có quan hệ gì với Đường Nhược Dao thôi."
An Linh: "..."
Nước bẩn trên người nhiều năm như thế không làm sáng tỏ, chuyện duy nhất muốn làm sáng tỏ lại là sự thật?
Sắc mặt An Linh khẽ ngây ra, đột nhiên hiểu ra, Tần Ý Nùng vốn dĩ không phải thông suốt, người này...
An Linh: "Vì Đường Nhược Dao?"
Tần Ý Nùng tự nhiên nói: "Vâng."
An Linh vừa tức vừa giận, trong đó bao gồm cả mấy phần hận rèn sắt không thành thép với Tần Ý Nùng, bực tức nói: "Em thích cô ấy đến vậy sao, hết lần này đến lần khác phá vỡ quy tắc của mình không do dự?"
Tần Ý Nùng vẫn không chút chần chừ: "Vâng."
An Linh tức tối: "Em..."
Nghe thấy An Linh tức giận, Tần Ý Nùng bình tĩnh giải thích nói: "Không coi là phá lệ, em cũng không có quy tắc cố định."
Quy tắc là gì? Là điều khoản, là văn bản pháp luật, là luật lệ làm việc, dựa theo ý nghĩa trên mà nói, Tần Ý Nùng quả thật chưa từng có. An Linh cực kì giận dữ, lập tức cười lạnh: "Em là kẻ nhu nhược, mãi làm con rùa rụt cổ."
Tần Ý Nùng im lặng một giây, giọng điệu bình thản như thường nói: "Chị nói em là gì thì em là thứ đó, em rất xin lỗi vì đã gây ra rắc rối cho chị."
An Linh giận dỗi nói: "Nếu tôi không làm sáng tỏ cho cô ấy thì sao?"
Năm ngón tay của Tần Ý Nùng chầm chậm buông lơi, hồi phục trạng thái thả lỏng, nhàn nhạt nói: "Tự em sẽ nghĩ cách, tiện em cũng muốn nhắc nhở chị, quy định trong hợp đồng của chúng ta, chị có nghĩa vụ thực hiện bao gồm khoản này, chị muốn vi phạm hợp đồng?"
An Linh lạnh lùng đáp lễ nói: "Quy định trong hợp đồng nói thay em làm quan hệ công chúng khi em cần, không phải Đường Nhược Dao."
Tần Ý Nùng giơ tay lên, mệt mỏi miết ấn đường.
Quan hệ hợp tác, điểm này thật không ổn, cô ấy không có cách nào ép An Linh, thật sự xảy ra bất đồng, bắt buộc phải có một người buông vũ khí đầu hàng trước.
Tần Ý Nùng lại buông vũ khí đầu hàng thêm lần nữa.
Huống hồ, cô ấy biết An Linh thật lòng đối xử tốt với mình, chỉ là có lúc phương pháp quá cứng nhắc, khiến bản thân khó tiếp nhận nổi.
Xuống nước thì xuống nước, khí phách đáng nhiêu tiền một cân? Có thể đạt được mục đích không?
Cô ấy ngẩng mí mắt lên, xua xua tay, ngoại trừ Quan Hạm, tất cả những người khác trong phòng nghỉ đều lui ra ngoài.
Thái độ của Tần Ý Nùng chuyển biến một trăm tám mươi độ, giọng điệu mềm đi, làm nũng với đầu dây điện thoại bên kia: "Chị An Linh, giúp em đi, bao lâu rồi em chưa nhờ chị giúp đỡ mà."
Mở miệng là nói láo, lần trước Tần Ý Nùng còn bảo An Linh giành suất người đại diện khu vực châu Á – Thái Bình Dương của hãng trang sức R&D cho Đường Nhược Dao.
Da đầu Quan Hạm tê liệt, sờ da gà da vịt nổi trên tay.
An Linh và Quan Hạm làm một động tác giống y như nhau, An Linh làm động tác tay với thư kí, thư kí lấy áo khoác mặc lên cho cô, một tay An Linh ôm lấy cánh tay, kiên cường chống cự với viên đạn bọc đường của Tần Ý Nùng: "Tôi, tôi nói cho em biết, vô ích thôi!"
"Chị An Linh ~"
"Xin em làm người đi Tần Ý Nùng."
"Tại sao phải làm người? Em chỉ là một con mèo nhỏ thôi."
"..."
"Chị An Linh ~"
"Miễn bàn! Em còn gọi tôi một câu như thế nữa tôi cúp máy đây."
"Đừng mà, chị không yêu em nữa sao?"
An Linh nhanh chóng lên tiếng: "Chưa từng yêu, con không phải của em, tém tém đi."
Tần Ý Nùng cười to, nhanh chóng chuyển chủ đề, hỏi: "Lần này kẻ muốn đối đầu với em là ai?"
An Linh hoang mang một phen.
Bọn họ vừa nói chủ đề này sao?
Đừng nói An Linh, ngay đến cả Quan Hạm bên cạnh cô ấy cũng bị một chiêu lật mặt này làm sửng sốt.
Tần Ý Nùng lạnh giọng lặp lại một lần: "Lần này là kẻ nào muốn hãm hại em?"
Trước tiên là làm nũng để dịu cơn giận của An Linh, sau đó là chuyển chủ đề, xuất chiêu liên hoàn kế, An Linh quả nhiên tạm thời quên mất chuyện không vui của bọn họ, nói: "Là Hách Mỹ Hoa."
"Lại là cô ta." Tần Ý Nùng nhướng mày, sắc mặt không chút bất ngờ.
Hách Mỹ Hoa và Tần Ý Nùng là đại hoa ra mắt cùng thời, lớn hơn Tần Ý Nùng vài tuổi, ân oán dây dưa rất nhiều năm. Tần Ý Nùng chính là sai sót trong những diễn viên nữ giới điện ảnh Trung Quốc, chỉ cần diễn phim là được để cử, được đề cử chắc chắn giành giải. Hai người liên tục đối đầu mấy lần ở hạng mục điện ảnh Hoa Ngữ quyền lực nhất, lần nào Hách Mỹ Hoa cũng thất bại, thỉnh thoảng có lần thắng giải, là vì lần đó Tần Ý Nùng không tham gia, bị truyền thông đặt cho danh hiệu "vua hời" mới giành được Ảnh hậu, mất hết mặt mũi.
Từ đó về sau, Hách Mỹ Hoa càng ngày càng điêu cuồng, phía sau mỗi một tin đồn đều có một phần "công sức" của cô ta. Tần Ý Nùng lười để ý đến cô ta, dù sao thắng vẫn là thắng, cô ấy chỉ hạn chế chiến trường trong điện ảnh và giải thưởng.
Hách Mỹ Hoa tự tung tự tác, một phần nguyên nhân là Tần Ý Nùng không muốn tính toán, nhưng cũng có nguyên nhân khác. Đứng trên đỉnh giới giải trí, có mấy người trắng sạch tinh tươm, không có bối cảnh cùng quan hệ, bối cảnh của Hách Mỹ Hoa không đơn giản. Tần Ý Nùng những năm đầu không đắc tội được với cô ta, đến nay tuy không sợ người này, nhưng không muốn chuốc thêm phiền phức cho bản thân, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.
Hách Mỹ Hoa cùng lắm chỉ tung ra một số tin tức trăng hoa không đau không ngứa của cô ấy, ngoài chuyện lần này, chứng cứ tung ra đều không hề dụng tâm. So với... cũng coi như đã lương thiện lắm rồi.
Tần Ý Nùng nhớ lại chuyện cũ như đã từ rất lâu, ngây người giây lát, vội vàng rũ mi mắt.
An Linh giễu cợt: "Mười lần có đến năm lần là cô ta. Lần trước em vào đoàn phim, đưa người vào phòng em cũng là do cô ta, tôi không hiểu, sao cô ta có thể 'yêu' em như vậy!" Nói xong, An Linh chân thành nhắc nhở, "Hách Mỹ Hoa càng ngày càng quá đáng, em còn tiếp tục nhịn, không chừng cô ta còn có thể bỏ..."
Lông mi dài của Tần Ý Nùng khẽ run lên.
An Linh biết mình lỡ lời, trong lòng tự vả miệng, sửa thành: "... Làm ra những thủ đoạn khác, đến lúc phản đòn rồi, nếu không cô ta lại coi em như quả cà chua nhũn, tùy ý nhào nặn."
Tần Ý Nùng: "Vâng."
Những lời An Linh đã chuẩn bị sẵn bị chặn trong họng, âm thanh đột nhiên cao lên vài tông: "Có phải em vừa vâng không?
Tần Ý Nùng bình tĩnh nói, "Vâng."
An Linh không tin nổi, xác nhận với cô ấy: "Thật sự muốn phản đòn sao?"
Tần Ý Nùng: "Vâng."
Tuy không thể làm sáng tỏ toàn bộ, nhưng cũng coi như An Linh đạt được một phần mười mục đích của mình, cô vô cùng hăng hái nói: "Được rồi, giao cho tôi. Em không biết tôi đợi ngày này bao lâu rồi đâu, trên người em là nước bẩn do người ta hắt lên, Hách Mỹ Hoa cũng chẳng có mấy phần sạch sẽ, tôi sớm đã thu thập một đống tài liệu bẩn của cô ta rồi, chỉ chờ em ra lệnh, hôm nay tôi muốn để cô ta thấy, những chuyện xấu xí mà bản thân làm bị người ta tung ra có mùi vị gì!"
An Linh cười lạnh.
Sắc mặt của Tần Ý Nùng không rõ ràng, ngón tay vân vê viền điện thoại, chầm chậm mở lời: "Đổi cách khác đi."
An Linh thoáng khựng lại: "Cái gì?"
Tần Ý Nùng ngừng giây lát, nói: "Gần đây cô ta có đại diện sản phẩm quan trọng nào, hay những tài nguyên tương tự, cướp về, như thế được không?"
An Linh nhíu mày.
Cạnh tranh ngoài mặt thường gặp thấy trong giới đương nhiên là công kích, bài viết marketing như con rồng, dẫn dắt chiều hướng dư luận, không bao giờ thất bại, tốt nhất có thể một lần bôi nhọ danh tiếng đối phương, khiến cho đối phương rơi xuống bùn sâu không ngóc đầu lên được. Nhưng thâm sâu hơn, đương nhiên là tranh đoạt tài nguyên, tăng nhiều cháo ít, đoàn đội các nhà đều đánh nhau vỡ đầu để giành về tài nguyên tốt nhất cho nghệ sĩ. Dư luận trên mạng chuyển biến mạnh mẽ, mục đích cuối cùng cũng là vì tranh cướp tài nguyên.
"Có thể thì có thể." An Linh trầm ngâm, nhưng cô không hiểu, "Rõ ràng có thể làm hai việc cùng một lúc, tại sao chúng ta phải buông tay một trong hai? Hơn nữa tư liệu bẩn của Hách Mỹ Hoa lộ ra, sẽ có lợi lớn cho việc chúng ta cướp tài nguyên của cô ta."
Lần này Tần Ý Nùng im lặng mấy giây, mới hỏi: "Nếu không phát tán tin tức của cô ta, chị có thể cướp được không?"
An Linh nghĩ nghĩ: "Có thể, chỉ là tốn thêm chút tâm tư."
Tần Ý Nùng ừm một tiếng: "Vậy cứ thế đi, đừng phát động dư luận, vất vả rồi."
"Tại sao?" An Linh không buông tha gạn hỏi.
"Mức độ uy hiếp của dư luận quá lớn, hơn nữa không thể khống chế, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hậu quả sẽ vô cùng kinh khủng."
"Nhưng người ta đều làm như thế."
"Cho nên như thế mới là đúng sao?" Tần Ý Nùng rũ mí mắt, "Ít nhất em sẽ không làm thế."
Vành mắt An Linh đột nhiên chua xót.
Chỉ có người thật sự sâu sắc trải qua nỗi đau, mới biết đồng cảm. Nhưng Tần Ý Nùng có trái tim nhân từ, còn những người hết ngày này tháng khác công kích cô ấy, có phần trắc ẩn lấy mình nghĩ cho người vậy không? Cho dù chỉ là một chút.
Trên thế giới này, người tốt có đáng phải chịu uất ức như thế không?
An Linh ngửa mặt nhìn trần nhà trên đầu, đáy mắt chầm chậm trào lên hơi nóng.
Cô im lặng rất lâu, thở dài một tiếng, đáp lời: "Nghe theo em."
"Cảm ơn." Tần Ý Nùng cười cười.
"Vậy tôi bây giờ đi làm luôn?" Không kích động dư luận, trực tiếp cướp tài nguyên, đoàn đội của Hách Mỹ Hoa cũng không phải đèn dầu cạn, An Linh phải tốn rất nhiều công sức.
"Đợi đã." Tần Ý Nùng ngăn cô cúp điện thoại, "Còn có một chuyện, giúp em bác bỏ tin đồn."
Nhắc lại chuyện cũ, tâm trạng An Linh đã khác rồi, mở miệng đáp lại: "Tôi có thể giúp em, nhưng em có từng nghĩ, tin đồn của em nhiều như thế em chưa từng làm sáng tỏ, đột nhiên làm sáng tỏ chuyện này, không phải không đánh mà tự khai sao? Chẳng thà chúng ta để từng chuyện từng chuyện..."
An Linh nhân cơ hội này muốn dỗ cô ấy làm sáng tỏ tất cả những chuyện trong quá khứ.
Tần Ý Nùng công tư chính trực ngắt lời cô: "Em có một cách, chị xem có được hay không, tiện giúp em tìm sơ hở bù vào chỗ trống."
An Linh: "..."
Đoàn đội trước giờ gió giật cấp tám không động đậy của Tần Ý Nùng, đột nhiên bác bỏ tin đồn chuyện này, chắc chắn sẽ từ chuyện bé xé ra to, Hách Mỹ Hoa cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt tìm đề tài phát huy. Đến cuối cùng, chuyện thanh minh này là thật sự thanh minh, hay là thêm dầu vào lửa chứng thực mối tình đồng tính, chỉ sợ khó nói rõ.
Cho nên Tần Ý Nùng không có ý định trực tiếp thanh minh, mà là đi tìm Hàn Ngọc Bình trước.
Đúng lúc không hẹn mà gặp Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao đang nói đến việc tăng cường công tác bảo mật cho đoàn phim với Hàn Ngọc Bình, Hàn Ngọc Bình chuyên tâm đóng cửa quay phim, nếu không phải Đường Nhược Dao nói, ông vẫn không biết những chuyện trên mạng kia.
Hai nữ chính của ông bị đồn đại hẹn hò?
Hàn Ngọc Bình cả quá trình làm mặt "ông già mặt sắt xem điện thoại."
Đặc biệt là xem xong đoạn băng ghi hình trên hành lang khách sạn, lông mày Hàn Ngọc Bình nhíu chặt lại.
Ông hỏi một vấn đề trực tiếp đánh thẳng vào linh hồn: "Cho nên tại sao nửa đêm hai đứa lại ôm nhau?"
Đường Nhược Dao: "..."
Lúc này đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói, hời hợt nói: "Diễn thử, chú có ý kiến không?"
Tầm mắt của Đường Nhược Dao chiếu lên khuôn mặt diễm lệ của Tần Ý Nùng.
"Cô Tần." Cô chào hỏi.
"Ừm." Tần Ý Nùng khẽ gật đầu với cô, quay đầu nói với Hàn Ngọc Bình, "Cháu đang muốn nghiêm túc nói với chú chuyện này."
Hàn Ngọc Bình mù mờ: "Nói gì?"
Tần Ý Nùng: "Tại sao có người chụp được hình trong đoàn làm phim, là ai tiết lộ ra ngoài? Chú điều tra chưa?"
Hàn Ngọc Bình tiếp tục mù mờ: "Chuyện này liên quan gì tới tôi?"
Tần Ý Nùng nhìn chằm chằm ông, ánh mắt lộ ra khí thế bức người, âm thanh theo đó trầm xuống, quát lên: "Chú là đạo diễn, chú nói không liên quan đến chú sao?"
Hàn Ngọc Bình bị khí thế hùng hồn của cô ấy dọa giật nảy.
Đường Nhược Dao bên cạnh nhỏ tiếng hét lên trong lòng ngầu quá, trong mắt không nhịn được lộ ra ngôi sao nhỏ sùng bái, may mà Tần Ý Nùng không chú ý đến cô.
Đương nhiên, Hàn Ngọc Bình chỉ đột nhiên bị dọa, cũng không sợ cô ấy, sau khi hoàn hồn liền kiên quyết bác bỏ lại: "Cháu là nhà sản xuất, đoàn làm phim này không phải do cháu quản lí sao?"
Tần Ý Nùng cây ngay không sợ chết đứng, cười lạnh: "Lúc đầu là ai nói với cháu, cháu cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, diễn viên đoàn phim gì đó một tay tôi lo tất, không cần nhọc lòng, là ai?"
"Tôi..." Hàn Ngọc Bình đuối lí, trầm ngâm nói, "Bây giờ tôi gọi người đi điều tra."
Tần Ý Nùng: "Đoàn phim tạm dừng hai ngày, điều tra chi tiết rõ ràng, còn có kẻ tung tin của cháu ra ngoài..." Cô ấy nói đến đây liền nhìn Đường Nhược Dao, ánh mắt lướt qua một tia mất tự nhiên, "Nhân viên làm việc buổi tối hôm cháu và cô Đường 'diễn tập' cũng phải điều tra ra rồi đuổi việc."
Hàn Ngọc Bình sửng sốt: "Không thể ngừng quay hai ngày."
Tần Ý Nùng chỉ bình tĩnh đáp lại ông một câu: "Cháu là nhà sản xuất, thiệt hại tổn thất một mình cháu đảm đương.
Hàn Ngọc Bình: "..."
Có lí lẽ có dẫn chứng, không thể phản bác.
Tần Ý Nùng lại nói: "Để bộ phận tuyên truyền của đoàn phim đăng một thông báo chính thức, làm sáng tỏ cháu và cô Đường chỉ đang diễn tập, đích thân chú chia sẻ."
Hàn Ngọc Bình nghe đến đây càng không đồng tình.
"Một tin đồn mà thôi, còn là đồng tính, cũng không có chứng cứ xác thực, người ta thích tin thì tin, có nhất thiết phải hao tâm tổn trí vậy không?" Còn bảo ông đích thân chia sẻ.
"Có." Tần Ý Nùng phát giác ánh mắt nóng rực đột nhiên nhìn sang từ bên cạnh, ngừng một lúc, bổ sung, "Cháu vui, chú quản được sao?"
"Tôi không quản được, nhưng cháu là nhà sản xuất, không phải cháu to nhất sao? Cháu hoàn toàn có thể đích thân bảo bộ phân tuyên truyền đăng thông báo, tại sao lại tìm tôi?" Hàn Ngọc Bình khó hiểu nói, "Cháu quên rồi sao?"
Tần Ý Nùng ngưng trệ.
Quả thật cô ấy quên rồi.
Nhưng không thể làm rơi hình tượng, Tần Ý Nùng đầy đủ lí lẽ, tìm bậc thềm cho bản thân: "Không phải muốn để chú đích thân chia sẻ sao? Làm cho có chút uy quyền."
Hàn Ngọc Bình là đạo diễn nổi tiếng, lời nói đương nhiên đủ trọng lượng. Hàn Ngọc Bình cũng lười lòng vòng với cô ấy, không muốn bị giày vò bởi chuyện nhàm chán này, liền mở lời đồng ý: "Tôi có thể chia sẻ, nhưng có một điều kiện."
"Chú nói đi."
"Quay phim bình thường, không được dừng."
"Không được!" Không chỉnh đốn đoàn phim sạch sẽ, Tần Ý Nùng tuyệt đối sẽ không thể tập trung quay phim, cô ấy không thể tiếp tục để Đường Nhược Dao gặp nguy hiểm.
"Được rồi, vậy thì hai ngày, nhưng những chuyện mệt người kia cháu tự mình giải quyết, tôi không quản." Hàn Ngọc Bình nói.
Ông là đạo diễn, vốn không có kinh nghiệm quản lí những chuyện này, bản thân Tần Ý Nùng có nhân lực, không mong chờ gì ở ông, lập tức nói: "Chốt đơn."
Đoàn làm phim tại thời dừng quay, nhân viên náo loạn nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, không biết vì sao.
Hơn thế công việc chỉnh đốn nhân sự được Tần Ý Nùng bảo mật nghiêm ngặt cũng bắt đầu.
Đường Nhược Dao sửng sốt, Tần Ý Nùng thế mà lại muốn làm sáng tỏ, nghe nói bộ phận tuyên truyền của đoàn phim đã đăng thông báo, còn giao cho cao thủ, đảm bảo không tạo ra sai sót nào.
Tần Ý Nùng có nhiều tin đồn như thế, thật giả khó phân biệt, tại sao lại muốn làm sáng tỏ chuyện này?
Điểm khác biệt duy nhất, là chuyện này liên lụy tới mình.
Suy nghĩ trong Đường Nhược Dao chuyển biến liên hồi, hết lí do này đến lí do khác bị phủ định, dần dần vòng lại suy đoán đã từng hiện lên trong đầu cô.
Tần Ý Nùng đang... bảo vệ mình.
Giống như cái cách Tần Ý Nùng dặn nghệ sĩ trong Phòng làm việc đừng nói đỡ giúp bản thân khi ở ngoài, giữ khoảng cách, là để bảo vệ họ.
Là như thế sao?
Ôm theo suy đoán như thế, Đường Nhược Dao khẽ hít một hơi, gõ cửa phòng nghỉ trên phim trường của Tần Ý Nùng.
Người mở cửa là trợ lí A Tiêu.
"Xin đợi chút." A Tiêu vào trong thông báo, một lúc sau trở ra, mời cô đi vào.
Tần Ý Nùng đang gọi điện thoại, hai tay Đường Nhược Dao nhận lấy nước A Tiêu rót, khẽ tiếng cảm ơn một câu, ánh mắt nhìn về phía Tần Ý Nùng một tay ôm lấy vai đứng trước cửa sổ. Biểu cảm của cô ấy rất nghiêm túc, Đường Nhược Dao chưa từng nhìn thấy sự nghiêm túc ấy, khuôn mặt thâm trầm, lộ ra thêm đôi phần lạnh lùng.
Biểu cảm xuất hiện nhiều nhất trên mặt của Tần Ý Nùng là nụ cười tản mạn, thỉnh thoảng điềm đạm, dáng vẻ không có hứng thú, hờ hững không để tâm, gần đây còn nổi nóng hai lần rất hiếm thấy.
Nhưng không hề liên quan đến nghiêm túc.
Biểu cảm như thế xuất hiện trên mặt Tần Ý Nùng, khiến Đường Nhược Dao cảm thấy rất xa lạ, rất khác thường, cũng rất... rung động.
Ánh mắt cô dường như chăm chú nhìn lên mặt Tần Ý Nùng, tham lam thấp thoáng giấu trong đáy mắt.
Giọng nói của Tần Ý Nùng dừng lại giây lát ngắn ngủi, đổi thành quay lưng với cô, nói chuyện điện thoại xong.
"Ngồi đi." Cô ấy mở miệng nói một câu theo thói quen, nhìn thấy Đường Nhược Dao đã ngồi, đổi thành hất tay ra ngoài, ngoài Quan Hạm, tất cả mọi người như nước tràn ra ngoài.
"Tìm tôi có chuyện?" Tần Ý Nùng nói chuyện điện thoại xong mồm miệng khô khốc, bưng cốc nước trên bàn lên uống một ngụm.
Đường Nhược Dao gật đầu, thật thà nói: "Có ạ."
"Nói đi." Khóe miệng Tần Ý Nùng cong lên một độ cong rất nhỏ, hồi phục nụ cười thường thấy nhất, tinh tế lại giả dối.
Đường Nhược Dao không biết tại sao lại có chút thất vọng, còn có chút giận dỗi, nhưng cô khống chế rất tốt, giữ thái độ cung kính khiêm nhường của hậu bối, có chừng mực hỏi: "Liên quan đến tin đồn của em và cô..."
Tần Ý Nùng ngắt lời cô, cười nói vui vẻ: "Yên tâm, rất nhanh sẽ không còn tin đồn này nữa."
Đường Nhược Dao nói trong lòng: Nhưng rõ ràng chị biết đây vốn dĩ không phải tin đồn.
Thanh minh điều không phải tin đồn, vậy chị không thanh minh mới là tin đồn thật sự sao?
Đường Nhược Dao mím môi, vẫn lễ phép hỏi: "Nhưng em không hiểu."
Tần Ý Nùng nhướng mày cười cười: "Ừm? Không hiểu cái gì?"
Đường Nhược Dao nhận được bài học lần trước. Lần trước cô tùy tiện chạy đến hỏi Tần Ý Nùng, dùng thái độ không chút khách sáo như thế, chọc vào cơn giận của Tần Ý Nùng, không những không hỏi ra đáp án có ý nghĩa, ngược lạnh còn bị lạnh nhạt.
Lần này cô thông minh hơn, sẽ không đi vào vết xe đổ, khẽ nhíu đôi lông mày xinh đẹp lại, biểu cảm nghi hoặc vừa đúng mực, thậm chí còn mang theo một chút cẩn thận: "Em cảm thấy... tin đồn lần này, hình như không cần phải làm sáng tỏ?"
Nụ cười trên mặt Tần Ý Nùng ngưng trệ trong giây lát ngắn ngủi, rất nhanh lại bình thường trở lại.
"Tại sao?" Cô ấy cười hỏi.
Không tức giận, thành công được một bước nhỏ.
Đường Nhược Dao thở phào trong lòng, nhưng vẫn không dám thả lỏng, giải thích nói: "Hai chúng ta cùng giới, chỉ cần không lộ ra chứng cứ xác thực, sẽ không nguy hiểm, cùng lắm chỉ là bị đồn đại mà thôi. Bây giờ có rất nhiều người muốn tạo tin đồn đồng tính để thu hút người hâm mộ, chính là xã hội chủ nghĩa tình chị em."
Sắc mặt Tần Ý Nùng lộ ra một tia mù mờ.
Xã hội chủ nghĩa tình gì cơ?
Ai là chị em với em? Chị chị em em trên giường sao?
Quan Hạm kịp thời đi tới, nhỏ tiếng nói mấy câu bên tai Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng chớp mí mắt.
Ồ, thì ra là tình chị em này, cũng không khác suy nghĩ của cô ấy là bao.
Đường Nhược Dao nhìn sắc mặt của Tần Ý Nùng và hành động sau đó của Quan Hạm liền biết cô ấy không hiểu lời mình nói, nhất thời cảm thấy ảo não, Tần Ý Nùng bận như thế, bình thường chắc không lên mạng, sớm biết vậy cô đã giải thích từ này, còn có thể nói nhiều thêm đôi câu.
Nhưng hối hận cũng vô dụng, Đường Nhược Dao chỉ có thể tiếp tục.
Cô mím môi, nói: "Đương nhiên, không phải em muốn tạo CP với cô. Người quản lí của em sắp đến rồi, chị ấy sẽ điều tra băng ghi hình khách sạn, chứng minh hôm đó hai chúng ta không xảy ra chuyện gì, không cần... làm phiền cô như thế."
Tần Ý Nùng vừa học được một từ mới, học một biết mười: "Tôi đã có rất nhiều xã hội chủ nghĩa tình chị em rồi."
Đường Nhược Dao ngẩn người, rồi mới hiểu ra.
Tần Ý Nùng muốn nói bản thân có rất nhiều tin đồn đồng tính, bao gồm những bạn gái tin đồn, nữ diễn viên từng hợp tác với cô ấy, trên thì có những diễn viên gạo cội, dưới thì có diễn viên nhí chưa thành niên, "không buông tha một ai", nhưng không có Đường Nhược Dao.
Bởi vì Tần Ý Nùng có biệt danh "Tần Hoàng", có cư dân mạng rảnh rỗi mỗi năm một lần tổ chức nghi thức tuyển chọn và lễ tấn phong Hoàng cung, vô cùng náo nhiệt, trải rộng ra rất nhiều sao nữ có giao điểm, nhiệt độ cũng không thấp, mỗi năm còn có thể lên hot search để mọi người cùng tham gia góp vui.
Mà trong lễ tấn phong Hậu cung, chức vị cao nhất đương nhiên là Hoàng hậu, những người khác là bốn vị Quý phi, hiền lương thục đức, tiếp đến là Phi tần, liệt kê đến cả Tú nữ bình thường. Vị trí Hoàng hậu được một người bạn tốt trong giới, do đích thân Tần Ý Nùng công nhận, chiếm giữ hết năm này đến năm khác.
Mỗi năm Đường Nhược Dao đều chú ý đến, nghĩ bản thân lúc nào mới có thể xuất hiện trong topic này, nhưng quả thật hai người không có bất kì điểm giao cắt nào, ngay đến Tú nữ cũng không có tư cách. Vốn dĩ cô muốn lấy tên cho tài khoản game là Hoàng hậu, nhưng lại ngại, cô sợ đến cả phi cũng đã quá giới hạn, hơn nữa vì fan của Tần Ý Nùng gọi là "Hoàng phi", cho nên lấy tên là "D Hoàng Phi D", D là Dao trong tên cô.
Mà cuộc bầu chọn năm ngoái hạ màn, vì Tần Ý Nùng đến tham dự buổi lễ tốt nghiệp của Học viện Hí kịch Thủ đô trao bằng tốt nghiệp chứng nhận cho Đường Nhược Dao, cuối cùng Đường Nhược Dao cũng có một chỗ đứng, được phong "Tài nhân", năm nay lại hợp tác phim mới, còn có tin đồn, có lẽ có thể tiến cấp, một bước thành Phi tần thì không thể, nhưng cơ hội trở thành Dao Quý nhân là rất lớn.
Đường Nhược Dao vẫn như cũ, kiêm tốn cung kính kiềm chế trả lời: "Cho nên cũng không thiếu một tin, không phải sao ạ? Tin đồn trên mạng mọi người chỉ quan tâm hai ngày rồi thôi, không cần phải hao binh tổn tướng như thế ạ, càng để tâm, bọn họ càng hăng máu."
Sắc mặt Tần Ý Nùng khẽ động.
Đường Nhược Dao rất kì quái.
Chớp mắt một cái, một suy nghĩ lướt qua đầu Tần Ý Nùng: Em ấy đang thăm dò mình.
Tần Ý Nùng đột nhiên cúi đầu cười một tiếng.
Đường Nhược Dao thấy lạ.
Khóe miệng Tần Ý Nùng mang theo nụ cười: "Em cho rằng vì sao tôi lại muốn làm sáng tỏ chuyện này?"
"Tại sao ạ?" Đường Nhược Dao quả thật mang theo nghi vấn này đến hỏi.
"Vì..." Môi đỏ của Tần Ý Nùng khẽ động, nghiêng người lại gần, đột nhiên ngẩng mí mắt lên, đôi mắt đen sâu thẳm, nhìn sâu vào trong mắt Đường Nhược Dao.
Trái tim Đường Nhược Dao đột nhiên lạc một nhịp.