Chương 82: Buổi tối nghỉ ngơi sớm
Tần Ý Nùng chọn căn phòng bên tay phải.
Hai gian phòng căn bản giống hệt nhau, chọn phòng nào cũng như thế, đều là hàng xóm của Đường Nhược Dao, Tần Ý Nùng tuỳ tiện lựa chọn, tâm tư không tập trung, dự định đến tối bàn bạc với Hàn Ngọc Bình, xem còn có chỗ khác để chuyển đi không.
Người phụ trách sinh hoạt không tiếp tục làm phiền, xuống dưới nhà, trước khi đi nhắc nhở hai người: "Nhà ăn đã đặt xong rồi, hai vị sắp xếp một chút là có thể ăn cơm rồi."
Hành lí được đẩy tới phòng của mỗi người.
Đường Nhược Dao dựa vào bức tường cách vách với phòng Tần Ý Nùng, thăm dò xem có nghe được gì không. Không thể không nói người phụ trách suy nghĩ rất chu đáo, nhìn bức tường dày chẳng được mấy phân, nhưng hiệu quả cách âm lại vô cùng tuyệt vời, hoàn toàn không lọt âm thanh. Chỉ khi dán tai lên trên, mới có thể nghe được những tiếng động thấp thoáng.
Đáy mắt Đường Nhược Dao thoáng lướt qua một tia thất vọng.
Tân Tinh leo lên bục cửa sổ, cảm nhận những cơn gió ẩm ướt mang theo hơi nước từ mặt hồ thổi tới cửa sổ, còn có tầm nhìn khoáng đạt, không cần chứng kiến những chuyện lạ lùng ngoài thế giới.
Đường Nhược Dao không nghe được âm thanh nói chuyện ở đối diện, liền để mặc cô nàng tự thưởng thức.
Cô vào phòng vệ sinh rửa tay, tiện trang điểm đơn giản, quay lại liền thấy Tân Tinh mở tủ quần áo, ngồi xổm trên đất sắp xếp hành lí cho mình. Muốn tám chuyện, cũng phải làm việc trước, hơn nữa phải làm cho nhanh nhẹn.
Đường Nhược Dao: "Ăn cơm trước đã, về rồi dọn."
Tân Tinh: "Vâng ạ."
Bên này náo nhiệt, trong phòng Tần Ý Nùng lại tang thương chết chóc.
Nói hai phòng giống nhau cũng không hoàn toàn đúng, bên Tần Ý Nùng còn có ban công. Siêu sao cao cấp vẫn có điểm khác biệt với siêu sao, Tần Ý Nùng cũng không khiêm tốn trực tiếp chọn phòng có ban công.
Tần Ý Nùng ngồi lên ghế dài ngoài ban công, bắt đầu mất hồn.
Quan Hạm biết ý không làm phiền, quen đường quen lối kiểm tra phòng cho cô ấy, kiểm tra an toàn hiểm họa.
Đường Nhược Dao ở đối diện không nghe thấy tiếng động, cũng là vì hai người vốn dĩ không nói chuyện.
Thật sự phải ở đây sao?
Tần Ý Nùng nghĩ.
Không chỉ đơn giản là làm hàng xóm, còn có không gian yên tĩnh, phòng bếp và phòng khách dưới nhà, đều khiến Tần Ý Nùng sinh ra cảm giác của "nhà", ngôi nhà chỉ thuộc về hai người là cô ấy và Đường Nhược Dao.
Nhà đại diện cho ấm áp, cho lưu luyến, không thể tự giải thoát, là cạm bẫy sâu thẳm mê người.
Nhưng cũng đồng thời là khát khao trong sâu thẳm nội tâm của cô ấy, thật ra Tần Ý Nùng không phải là một người cầu tiến, đi đến ngày hôm nay đều là bị vận mệnh không ngừng đẩy về phía trước, ép buộc trở thành dáng vẻ hiện tại.
Có lẽ... Cô ấy thầm to gan nảy ra một suy nghĩ: Thử tranh thủ thêm một lần, giữ lại tất cả trong tay?
Trái tim Tần Ý Nùng đột nhiên giật lên, giống như cảm nhận được sự đau đớn chân thực. Cô ấy mạnh mẽ nhắm mắt lại, đột nhiên đứng lên.
Quan Hạm quay đầu.
Âm thanh của Tần Ý Nùng lạnh nhạt: "Kiểm tra xong chưa?"
Quan Hạm gật đầu.
Tần Ý Nùng bước lên trước một bước: "Chúng ta đi thôi."
Đường Nhược Dao gõ cửa phòng bên cạnh, ngày đầu tiên ở chung bản thân liền mang theo thói quen khi ở khách sạn, quen đường quen lối đi gõ cửa phòng, không người đáp lại.
"Cô Tần?" Đường Nhược Dao dính tai lên cửa, "Cô có ở trong không ạ?"
Đợi một phút, Tân Tinh nói: "Có lẽ là xuống dưới rồi."
Đường Nhược Dao nhíu mày: "Sao cô ấy không gọi tôi?"
Tân Tinh thấy kì quái: "Tại sao cô ấy phải gọi chị?" Quan hệ của hai người đã tốt đến mức ấy sao?
Đường Nhược Dao vừa xuống nhà vừa tiện miệng trả lời cô nàng: "Phép lịch sự cơ bản."
Tân Tinh chớp mắt: "Ồ."
Tần Ý Nùng quả nhiên đã xuống nhà, ngồi trên sô-pha ngoài phòng khách, Quan Hạm đứng thẳng người sau lưng cô ấy.
"Cô Tần." Đường Nhược Dao đi tới chào hỏi, sau đó nụ cười xinh đẹp trên mặt ngưng trệ giây lát.
Tần Ý Nùng đeo chiếc kính râm bản lớn trong phòng, nghiêm ngặt che giấu ánh mắt của bản thân.
"Cô Đường." Tần Ý Nùng đáp, âm thanh vẫn thân thiết ấm áp như thế.
Đường Nhược Dao đè xuống sự khác thường nơi trái tim, chỉ tiếc nuối cho bản thân không nhìn được đôi mắt hoa đào đa tình của Tần Ý Nùng.
Người phụ trách ở một bên phục vụ, đủ người rồi liền dẫn đường đi ăn cơm.
Ăn xong lại được đưa về, Đường Nhược Dao vừa nghĩ đi tìm Tần Ý Nùng nói chuyện, đối phương lại làm dáng vẻ mệt mỏi, lấy tay che miệng ngáp một cái: "Tôi ngủ trưa đây."
Đường Nhược Dao nhìn thấy ánh chiều từ bên ngoài hắt lên sàn nhà, nói: "... Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Tần Ý Nùng chống tay vịn cầu thang lên tầng.
Căn phòng nhỏ trên tầng giữ lại cho Quan Hạm, còn Tân Tinh, ở dưới tầng một. Bản thân cô nàng không có ý kiến gì, tầng dưới biệt thự cũng là biệt thự, Ảnh hậu Tần người ta chắc chắn muốn gần trợ lí một chút, ngay từ đầu cô nàng cũng không nghĩ đến việc có thể ở tầng trên.
Nhưng điều khiến Tân Tinh không ngờ được nhất chính là, Đường Nhược Dao từng có ý định đá mình ra khỏi căn nhà này. Quan Hạm biết quan hệ của Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng, bình thường cũng rất chừng mực, biết cái gì nên nhìn cái gì không, chuyện gì nên nói chuyện gì không.
Tân Tinh thì khác, ngộ ngỡ cô và Tần Ý Nùng không khống chế được xảy ra chuyện gì, trong nhà còn có bóng đèn chướng mắt. Lai ngộ ngỡ, hai người ở tầng một không nhịn được, Tân Tinh không chỉ là chướng mắt nữa rồi.
Nghĩ thì nghĩ vậy, Tần Ý Nùng không chủ động nhắc, cô cũng không thể nói, nói rồi chẳng khác tâm tư Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết.
Đường Nhược Dao mộng mơ một phen, lại thở dài.
Tân Tinh đứng sa quầy bar rót hai cốc nước hoa quả, gương mặt ngốc ngếch ngọt ngào hỏi cô: "Uống không?"
Đường Nhược Dao ảo não nhìn cô nàng một cái.
Bóng đèn công suất lớn.
Tân Tinh: "???"
Tần Ý Nùng không biết tâm tư khúc khuỷu của Đường Nhược Dao, cô ấy cũng không ngủ, mà gọi điện thoại cho Hàn Ngọc Bình.
Hàn Ngọc Bình đã đến rồi, lúc này có lẽ đã nhận phòng. Hàn Ngọc Bình và lãnh đạo cao cấp của đoàn làm phim được sắp xếp ở một nơi khác.
Hàn Ngọc Bình có lẽ đang bận, chỉ thốt ra một chữ: "Nói."
Tần Ý Nùng ấp úng: "Chú, cháu ở đây không thoải mái."
Hàn Ngọc Bình: "Cháu đợi đấy."
Mấy chục giây sau, giọng điệu của Hàn Ngọc Bình không gợn sóng nói ra một dãy số, "Đây là số điện thoại của người phụ trách, có gì cháu trực tiếp nói với cậu ta."
Tần Ý Nùng: "..."
Hàn Ngọc Bình thản nhiên nói: "Còn có chuyện gì khác không?"
Tần Ý Nùng nghẹn lời: "Hết rồi..."
Cô ấy nên sớm biết Hàn Ngọc Bình sẽ không quản những chuyện vặt vãnh này, nói chuyện này với ông ấy, căn bản là có bệnh nên muốn vái tứ phương.
Tần Ý Nùng gọi điện thoại cho Quan Hạm.
Quan Hạm ở cùng một tầng đi tới gõ cửa.
Tần Ý Nùng mệt mỏi miết ấn đường, nói: "Em đi nghe ngóng xem, gần đây có chỗ nào có thể ở không."
Quan Hạm nắm bắt trọng tâm: "Có thể ở?"
Tần Ý Nùng im lặng giây lát, nói: "Sạch sẽ một chút, an toàn một chút."
Quan hạm: "Vâng ạ." Thong thả lui ra.
Sau khi Quan Hạm rời đi, Tần Ý Nùng lại cảm thấy đau đầu, ở phim trường quay phim, hai điều kiện này không thể thỏa mãn được, trừ phi cô ấy có thể tách khỏi cả đoàn làm phim, một mình tìm nơi ở càng xa càng tốt.
Quả nhiên, Quan Hạm sau khi đi nghe ngóng trở lại liền lắc đầu với Tần Ý Nùng, trong bán kính hai mươi dặm, đây là căn nhà có điều kiện tốt nhất, không có một trong những.
"Bỏ đi." Tần Ý Nùng xua tay, "Em đi ra ngoài đi."
Quan Hạm nói: "Cô Dao đã lên tầng rồi, ở trong phòng."
Tần Ý Nùng nhướng mày.
Quan Hạm: "Nếu chị muốn xuống nhà, đi dạo trong sân cũng được, thả lỏng tâm trạng một chút."
Tần Ý Nùng không tập trung gật gật đầu, một lúc sau mới nhận ra hàm ý, Quan Hạm đã nhìn ra cô ấy muốn tránh Đường Nhược Dao.
Ánh trăng lên cao, hòa cùng bầu trời đêm.
Tần Ý Nùng chống hai tay lên lan can ban công, ngửa đầu nhìn ánh trắng sáng rọi giữa bầu trời đêm, vận dụng hết khả năng để bản thân có thể lược bỏ cảm giác tồn tại của Đường Nhược Dao cách vách.
Cách vách cùng đối diện suy cho cùng bất đồng. Đối diện là hai cánh cửa cùng con đường hành lang, cách vách lại chỉ có một bức tường, ánh mắt lướt sang, liền vô duyên vô cớ ngây người một lúc, đoán xem người đối diện lúc này đang làm gì.
Tần Ý Nùng lấy máy sấy khỏi ngăn tủ, đặt lên bàn, liệu có đến mượn máy sấy nữa hay không?
Đường Nhược Dao đang tắm rửa trong phòng tắm, nước ấm xối từ đầu đến chân, cô nhắm mắt, không biết liên tưởng đến chuyện gì, chân nhũn ra thiếu chút nữa không đứng vững, vội vàng lấy tay chống lên tường, gạt bỏ đi những chuyện lộn xộn trong đầu.
Tắm xong ra ngoài, trái tim cô đã bùng cháy, đứng trước cửa sổ hóng chút gió lạnh, giảm nhiệt độ trên mặt xuống, không ngoài dự đoán của Tần Ý Nùng đi gõ cửa phòng bên cạnh.
"Cô Tần, phòng em..." Đường Nhược Dao vơ lấy mái tóc dài ướt nhẹp, sắc mặt phấn chấn, tươi cười mở miệng.
"Máy sấy hỏng rồi đúng không?" Tần Ý Nùng quay người, đem máy sấy đã chuẩn bị sẵn nhét vào trong tay cô, nhướng mày nói, "Tôi mua cái mới rồi, không cần trả."
Đường Nhược Dao: "..."
Tần Ý Nùng khẽ cười: "Còn chuyện gì nữa không?"
Đường Nhược Dao: "... Hết rồi ạ."
Tần Ý Nùng nói: "Ngủ ngon."
Đường Nhược Dao chậm nửa nhịp: "... Ngủ ngon."
Tần Ý Nùng đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa thở dốc.
Chỉ thêm nửa tháng mà thôi, không phải chỉ như một ngày trong quá khứ thôi sao?
Đường Nhược Dao ngây người đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn máy sấy trong tay, bật cười không thành tiếng.
Cơn khủng hoảng của Tần Ý Nùng quá chân thực rồi, còn chưa điều chỉnh kịp sao? Nếu còn tiếp tục như vậy, lại muốn bắt nạt rồi.
Đường Nhược Dao nhìn về cửa phòng đang đóng chặt liếm liếm môi, đứng thêm một lúc, mới quay người đụng phải... khuôn mặt không cảm xúc của Quan Hạm qua khe hở cánh cửa đóng hờ phía đối diện, cùng ánh mắt sâu thẳm của Quan Hạm.
Hô hấp của Đường Nhược Dao đột nhiên ngưng lại, nhịp tim thiếu chút nữa cũng dừng lại.
Tại sao Quan Hạm luôn xuất quỷ nhập thần như thế chứ?
Đường Nhược Dao miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, hoảng hốt đi về phòng.
Quan Hạm đóng cửa xong, lấy điện thoại báo cáo với Tần Ý Nùng, nói cho cô ấy phản ứng đứng ngoài cửa của Đường Nhược Dao. Cô cũng không muốn, ai bảo cô là trợ lí toàn năng có đạo đức nghề nghiệp cơ chứ.
Quan Hạm thở dài.
Rốt cuộc lúc nào mới có thể nhìn thấy CP của mình lăn giường đây?
Trước đây Quan Hạm cũng không có nhiều cảm giác như thế, từ lúc theo vào đoàn làm phim, cô liền cảm thấy hai người càng ngày càng xứng đôi, trời sinh một cặp, thiên hạ vô song.
Tần Ý Nùng biết bản thân cần nhanh chóng điều chỉnh về trạng thái bình thường, không thể chiếm được thế chủ động ít nhất cũng phải cân bằng lực lượng, không thể để Đường Nhược Dao mạnh mẽ tiến công, từng bước ép lại gần.
Nhưng... trời không chiều lòng người.
Sáng sớm hôm sau, Tần Ý Nùng mượn diễn xuất cao siêu của mình, như ý trêu chọc Đường Nhược Dao một phen, đến phim trường, Hàn Ngọc Bình gọi hai người cùng đến giảng giải phim.
Cảnh phim hôm nay là hai người cuối cùng đã rời nhà đi du lịch, sau khi sắp xếp khách sạn xong, tay trong tay đi trên đường phố xa lạ, không phải là một cảnh phức tạp, rất ít lời thoại, nhưng lại càng khảo nghiệm kĩ năng diễn xuất của diễn viên.
Hàn Ngọc Bình đã có đánh giá với diễn xuất của Đường Nhược Dao, có lúc sẽ không hạn chế cử động và sắc thái của cô, để tự cô phát huy bản thân.
"Cho dù là ở thành phố xa lạ, Thẩm Mộ Thanh cũng không thả lỏng, ban đầu đi sau Hàn Tử Phi nửa bước chân, Hàn Tử Phi cố ý dừng lại đợi cô ấy, ánh mặt lộ ra vẻ không hài lòng, không phải bất mãn tức giận, mà là mang theo dáng vẻ giả vờ tức giận." Hàn Ngọc Bình nói với Đường Nhược Dao, "To gan phát huy ưu thế trẻ tuổi của cháu, có thể diễn đáng yêu một chút, tốt nhất khiến người ta nhìn mà tim gan mềm nhũn ra, tự nhiên một chút, làm được không?"
Đường Nhược Dao nghĩ nghĩ, nắm bắt, nói: "Được ạ."
Môi nhỏ của Tần Ý Nùng mím chặt.
Bình thường Đường Nhược Dao như thế Tần Ý Nùng đã không chịu được rồi, còn làm nũng đáng yêu, chỉ sợ bản sắc diễn xuất của người kia lại trỗi dậy.
Hàn Ngọc Bình lại nói thêm vài câu với Đường Nhược Dao, quay mặt nhìn Tần Ý Nùng: "Cháu thì..." Ông phát hiện Tần Ý Nùng giống như đang ngây người, giơ tay quơ quơ trước mặt cô ấy, quả nhiên Tần Ý Nùng chậm chạp động đậy con ngươi, nhìn sang ông.
Hàn Ngọc Bình không vui nói: "Cháu làm gì thế?"
Tần Ý Nùng: "Cháu đang nghĩ kịch bản, chú nói đi."
Hàn Ngọc Bình giảng phim với cô ấy còn đơn giản hơn: "Nắm bắt tính cách nhân vật, dựa theo diễn xuất của Tiểu Đường mà phản ứng là được, đúng rồi, lúc cháu nắm tay cô bé, cháu phải ngại ngùng, cảm giác vừa ngại vừa thích, nhưng không thể biểu hiện quá rõ ràng, dùng ánh mắt để diễn."
Tần Ý Nùng không nói gì, chỉ làm động tác tay "OK".
"Bản Sắc... lần 1, diễn!"
Hàn Tử Phi thời đại học tham gia đủ loại hoạt động, cũng thường đi du lịch với bạn học, cho nên cô cũng không cảm thấy mới mẻ khi đi du lịch, nhưng vì lần này đi cùng Thẩm Mộ Thanh, nên cả người đều rơi vào trạng thái hưng phấn.
Nhìn chỗ này, nhìn chỗ kia, bước chân thư thái, giống như sắp bay lên.
Thẩm Mộ Thanh im lặng hơn Hàn Tử Phi rất nhiều, cô ấy cũng hiếu kì, dùng ánh mắt đánh giá thành phố hoàn toàn khác với quê nhà của mình, nơi đây cởi mở hơn, cũng rất tràn trề, có một loại sức sống tràn trề hướng về mặt trời.
Giống như đóa hoa phóng túng nở rộ ngay trước mặt bản thân lúc này.
Không biết từ lúc nào Thẩm Mộ Thanh không nhìn những cảnh vật bên đường nữa, ánh mắt chỉ nhìn Hàn Tử Phi, khóe mắt cong lên. Con ngươi đen láy chỉ có duy nhất bóng lưng Hàn Tử Phi, rực rỡ phát sáng.
Một đôi tình nhân tay nắm tay vừa nói vừa cười lướt qua Hàn Tử Phi.
Ánh mắt Hàn Tử Phi sáng lên, lộ ra một tia ngưỡng mộ, quay đầu nhìn Thẩm Mộ Thanh, Thẩm Mộ Thanh đi phía sau cô nửa bước chân, giống như ngay từ đầu đã vậy. Đầu óc hưng phấn của Hàn Tử Phi dần dần bình tĩnh lại.
Cô dừng lại, đứng bất động đợi Thẩm Mộ Thanh đi tới.
Thẩm Mộ Thanh bắt gặp ánh mắt của cô, trong mắt lộ ra tia trốn tránh, cô ấy giả ngốc.
Giữa thanh thiên bạch nhật, hai người bọn họ... không thích hợp.
"Thẩm Mộ Thanh!" Hàn Tử Phi vừa tức vừa buồn, khẽ giậm chân.
Âm thanh mềm mại trong veo dường như đang thổi lên vành tai Tần Ý Nùng, có chút ngậy, đằng sau lưng bắt đầu nổi lên tê dại lại ngứa ngáy, giống như dòng điện vô hình đột nhiên xoẹt qua.
Thiếu chút nữa cô ấy đã run lên.
Tần Ý Nùng biết Đường Nhược Dao có thể làm nũng, nhưng không biết cô có thể làm nũng đến mức độ này. Kĩ năng diễn xuất của cô cũng rất tiến bộ, cơ thể không còn mất hài hòa với ánh mắt nữa, làm nũng hoàn hảo, biểu hiện tức giận tự nhiên như nước chảy mây trôi.
Quan Hạm sờ da gà da vịt trên tay, nghĩ: Ai có thể phản kháng được?
Tân Tinh đứng bên cạnh Quan Hạm.
Quan Hạm ban cho cô nàng một ánh mắt: "Làm gì?"
Hai tay Tân Tinh ôm bắp tay: "Em có chút lạnh." Có lẽ thấy đối phương chủ động để ý đến mình, Tân Tinh hàn huyên cùng Quan Hạm, vị trợ lí điển hình của giới trợ lí trong lòng cô nàng, "Chị Quan Hạm, chị cảm thấy phần biểu diễn này thế nào ạ?"
Lời nói ra miệng của Quan Hạm tự nhiên mang theo chức năng hạ nhiệt: "Không biết."
Diễn đỉnh quá đi!
Tần Ý Nùng quả nhiên mất đi sức đề kháng, ngoan ngoãn lên trước, sánh vai cùng đi với Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao hài lòng, con ngươi chuyển động, ánh mắt nhìn tới tay Tần Ý Nùng, ý định mười ngón tay đan lấy nhau như những cặp tình nhân khác.
Tần Ý Nùng giãy giụa giây lát, cuối cùng cũng để cô nắm lấy.
...
"Cắt!"
Giây trước Hàn Ngọc Bình hô cắt, giây sau Tần Ý Nùng rút tay mình khỏi kẽ hở tay của Đường Nhược Dao, nhận lấy nước Quan Hạm đưa tới uống liền hai ngụm, động tác này như nước chảy mây trôi, giống như thật sự rất khát, vội vàng uống nước.
Tần Ý Nùng thầm cầu phúc trong lòng, Hàn Ngọc Bình đừng tiếp tục giở thói bới lông tìm vết bắt quay lại lần nữa.
Cũng không biết Đường Nhược Dao tự mình diễn thêm hay là dựa theo tình huống mà phát huy thêm cảnh này, ban nãy không nói đến việc mười ngón tay cô cùng Tần Ý Nùng đan lấy nhau, mà thậm chí ngón tay cái còn khẽ vuốt ve lấy ngón cái và mu bàn tay của cô ấy.
Hàn Ngọc Bình đương nhiên không nghe thấy lời cầu xin của Tần Ý Nùng, tìm lông bới vết nói: "Đoạn phía trước của Tiểu Đường có ánh mắt không tốt, quay lại."
Đường Nhược Dao làm mặt xin lỗi: "Xin lỗi cô Tần, phiền cô cùng em quay lại một lần."
Tần Ý Nùng xua tay: "Không sao."
Một cảnh phim quay ba lần mới đạt, Tần Ý Nùng như trút được gánh nặng. Cô ấy ngồi xuống, xoa xoa bàn tay nắm lấy tay Đường Nhược Dao ba lần, xóa bỏ sạch sẽ cảm giác khác thường đang nổi lên.
Đường Nhược Dao bước nhanh tới, mặt mày dạt dào tình ý nồng nhiệt, không chút giấu giếm. Hễ cô nhập vai là rất dễ như thế, Tần Ý Nùng cũng không thấy lạ.
"Cô Tần."
Tần Ý Nùng đè xuống kích động trốn tránh cô, nhướng mày không mặn không nhạt nhìn Đường Nhược Dao một cái: "Làm gì?"
"Cô Tần có cách nào bảo dưỡng tay không ạ?" Đường Nhược Dao ngồi bên cạnh cô ấy, dáng vẻ nghiêm túc hỏi. Vừa nắm tay xong, hỏi tới vấn đề này thì còn gì hợp lí hơn.
Tần Ý Nùng không muốn nói chuyện với cô, trực tiếp nói: "Không."
Đường Nhược Dao lại nhích gần hai phân, chủ động đưa tay đến dưới mắt cho cô ấy nhìn: "Cô xem tay em..."
Cô còn chưa nói xong, Tần Ý Nùng liền nhíu mày quát: "Bỏ ra."
Con thỏ con, càng ngày càng càn rỡ vô lễ.
Đường Nhược Dao bối rối rút tay lại, một lúc sau, mím môi lại, nhỏ tiếng tủi thân nói: "Vừa bị giấy rạch qua một đường."
Tần Ý Nùng nhíu mày, giống như đang nhẫn nại, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Chảy máu không?"
Đường Nhược Dao xòe năm ngón tay ra, cho cô ấy xem vết máu ở ngón giữa, chầm chậm rỉ máu.
Tần Ý Nùng quay đầu nhìn Quan Hạm một cái.
Quan Hạm rời đi một lúc, cầm hộp y tế quay lại.
Quan Hạm ngồi xổm xuống: "Tôi bôi thuốc cho cô."
Ánh mắt Đường Nhược Dao u ám, tay cô vừa bị tờ giấy A4 rạch qua, liền nóng lòng qua đây tìm sự đồng cảm, không phải muốn để Quan Hạm xử lí vết thương cho mình.
Quan Hạm tỉ mỉ dùng bông sát trùng miệng vết thương cho cô.
Hộp y tế cũng mang đến, Hàn Ngọc Bình đi tới nhìn thấy, nhíu mày lại: "Ai bị thương, bị thương ở đâu? Có cần đi bệnh viện không?"
Tần Ý Nùng lắc đầu: "Không phải cháu."
Khuôn mặt Đường Nhược Dao nóng lên, đây được coi là vết thương sao, căn bản không tiện nói.
Tần Ý Nùng cũng coi như có cơ hội đáp trả, nóng lòng khai ra Đường Nhược Dao: "Cô Đường bị giấy rạch trúng tay."
Hàn Ngọc Bình: "Đứt lìa tay rồi à?"
Đường Nhược Dao vô cùng lúng túng.
Tần Ý Nùng nhịn cười nói: "Không đến mức ấy..."
Đang nói, Đường Nhược Dao đột nhiên đưa bàn tay lành lặn của mình ra chọc lấy cánh tay của Tần Ý Nùng, lộ ra ánh mắt vô cùng đáng thương, Tần Ý Nùng giơ cao đánh khẽ buông tha cho cô, cười với Hàn Ngọc Bình: "Chú làm việc của chú đi, không sao, chỗ cháu sắp xử lí xong rồi."
Hàn Ngọc Bình nhìn người này, lại nhìn người kia: "Hai đứa..."
Ông muốn nói lại thôi, rời đi.
Quan Hạm gỡ một chiếc băng dán cá nhân, cố ý làm chậm động tác, quả nhiên Tần Ý Nùng nhàn nhạt lên tiếng: "Để tôi."
Tần Ý Nùng nhận lấy băng dán cá nhân, dính lên miệng vết thương đã ngừng chảy máu hơn nữa không tỉ mỉ quan sát cũng không thể nhìn thấy của Đường Nhược Dao, đầu ngón tay không tránh được việc chạm vào tay Đường Nhược Dao.
Trong tình trạng hơi ấm tiếp xúc liên tục như vậy, cũng dính xong băng dán cá nhân.
Đường Nhược Dao vuốt ve băng dán cá nhân trên ngón tay, đôi mắt kiên định: "Cảm ơn cô Tần." Ngay cả để người khác chạm vào tay cô cũng không cho, còn nói không thích cô?
Tần Ý Nùng cười cười: "Không cần khách sáo."
Buổi tối còn có cảnh quay.
Hàn Ngọc Bình ăn cơm hộp xong, ngồi vào vị trí của mình, lật kịch bản lát nữa phải quay, ánh mắt đột nhiên lóe lên một tia phức tạp.
Ông hùng hổ đứng dậy, gõ cửa phòng nghỉ của Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng đặt kịch bản xuống, ngạc nhiên nói: "Đạo diễn Hàn?"
Trợ lí lui đi, Hàn Ngọc Bình không ngồi, cứ đứng ở đó, ánh mắt thâm trầm, đi thẳng vào vấn đề: "Có phải cháu đang yêu đương với Đường Nhược Dao hay không?
Nếu lúc này trong miệng Tần Ý Nùng có nước, bây giờ chắc chắn bị sặc chết rồi.
May mà cô ấy không uống nước, Tần Ý Nùng hít thở sâu, nói: "Chú nhìn thế nào mà ra thế?"
"Tôi nhìn chỗ nào cũng thấy!" Hàn Ngọc Bình hùng hổ chỉ trích cô ấy: "Tôi không ngờ cháu không có tiết tháo như thế, lại dám làm tổn hại đến một đứa trẻ vừa tốt nghiệp!"
"Không phải." Tần Ý Nùng bị ông chọc cười, "Tại sao lại là cháu làm tổn hại? Yêu đương thì sao? Ai có quy định ở phim trường không thể yêu đương?"
Hàn Ngọc Bình không đáp lời, khuôn mặt vô cùng chắc chắn.
Ông muốn trêu đùa Tần Ý Nùng, không ngờ lại thành công.
Tần Ý Nùng khẽ cạch một tiếng trong lòng.
Tần Ý Nùng ngồi ngay ngắn, vội vàng nói: "Đạo diễn Hàn, chú nghe cháu nói."
"Tôi không nghe." Hàn Ngọc Bình ung dung ngồi xuống, trên mặt cũng không thấy tức giận, kéo gấu áo của mình xuống, bình tĩnh nói, "Cảm giác yêu đương thế nào?"
"Cũng tạm." Tần Ý Nùng đáp một câu theo bản năng, cười khổ nói, "Cái gì chứ, thật sự không yêu đương mà."
"Cháu cảm thấy tôi sẽ tin sao?" Hàn Ngọc Bình điềm tĩnh hỏi ngược lại.
Ông là đàn ông đích thực, nhưng cũng không ngốc, hai người ngày ngày như hình với bóng, tên tay có vết thương bé như con kiến lại căng thẳng giống cái rắm gì chứ, vừa lấy hộp y tế vừa thoa thuốc, mẹ ruột cũng không bận lòng như thế.
"Cháu thấy chú sẽ tin, anh hùng võ hiệp, nhất định có thể nhìn thấu bản chất của hiện tượng này." Tần Ý nùng chớp chớp mắt.
"Khà khà." Hàn Ngọc Bình không nể mặt cô ấy cười lạnh một tiếng.
"Chú, chuyện này không như chú nghĩ đâu." Tần Ý Nùng thử cứu vãn.
"Đi trang điểm đi, sắp phải quay rồi." Hàn Ngọc Bình không nghe cô ấy phí lời, đáp lại một câu rồi rời đi, đến đi như gió.
"Đạo diễn Hàn!" Tần Ý Nùng đuổi theo đến cửa, Hàn Ngọc Bình nhanh chân, sớm đã đi xa.
Đường Nhược Dao thường xuyên quan sát động tĩnh phòng nghỉ, nhìn thấy Hàn Ngọc Bình nhanh chân bước ra, không thể đoán được biểu cảm, còn cho rằng bên trong đã xảy ra chuyện gì, liền đứng dậy. Trước giờ trên phim trường, bình thường ngoài chính sự Hàn Ngọc Bình chẳng hề để mắt đến Đường Nhược Dao, hôm nay lại đi đến trước mặt cô rồi dừng lại, dùng ánh mắt kì quái đánh giá cô một lượt.
"Đạo diễn Hàn." Đường Nhược Dao thấp thỏm lên tiếng.
Hàn Ngọc Bình nhớ tới số lượng cảnh phim phải quay gần nhất, cặp tình nhân này sợ là ép mật ra đường, lông mày ông nhíu lại, dứt khoát nghiêm giọng thốt lên một câu: "Tối nghỉ ngơi sớm đi."
Đường Nhược Dao: "Dạ?"
...
Có thể bạn quan tâm:
"Tâm tư Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết" là một câu thành ngữ của Trung Quốc, có ý nghĩa là không thể che giấu ý định với với người khác.
Tư Mã Chiêu là một chính trị gia, nhà quân sự, một quyền thần trứ danh thời kì cuối Tào Ngụy thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.
Ông tiếp nối cha Tư Mã Ý và anh trai Tư Mã Sư, chấp chưởng quyền lực dòng họ Tư Mã, nắm vị trí cao trong chính quyền Tào Ngụy. Về sau, ông tiêu diệt Thục Hán, củng cố quyền lực cho Tào Ngụy cũng như quyền lực của bản thân dòng họ trong triều đình Tào Ngụy, được phong Tấn vương.