Chương 88: Giống như nũng nịu
Cơ thể Tần Ý Nùng cứng lại.
... Quá gần.
Đường Nhược Dao khẽ dựa lên lưng cô ấy, hai tay chống lên mép bàn bếp từ phía sau, giống như ôm lấy cả người Tần Ý Nùng vào lòng, ngoài tiếng hít thở bên tai, còn có nhiệt độ cơ thể thuộc về người kia, cảm giác tồn tại vô cùng rõ rệt.
Còn có cách xưng hô vô cùng thân mật khác hẳn bình thường, đều là thăm dò.
Từng đốt ngón tay của Tần Ý Nùng co chặt.
Giống như độ ấm tồn tại mọi nơi đột nhiên rời xa, đúng lúc giẫm đến gần giới hạn, cô ấy chuẩn bị lên tiếng trách mắng, những lời sắp ra miệng của Tần Ý Nùng không tìm được bia đỡ đạn liền rơi vào hư vô, nhất thời ngây ra.
"Tên của cô là ai đặt ạ?" Dáng vẻ Đường Nhược Dao đứng đắn hỏi, giống như ban nãy người lợi dụng cơ hội được đằng chân lân đằng đầu không phải là cô.
Bản lĩnh lật mặt của người này đã sắp đuổi kịp kĩ năng diễn xuất của mình rồi, Tần Ý Nùng cảm khái nghĩ.
"Tần Ý Nùng, tình ý nồng." Đường Nhược Dao chầm chậm lặp lại hai lần cái tên này trên đầu lưỡi, cười nói, "Cái tên rất đẹp, giống như một bài thơ, không phải sao ạ?"
Tần Ý Nùng mở vòi nước to hơn, tiếp tục rửa dưa chuột vốn đã rửa sạch, nín thở, mới hồi phục được sự lạnh nhạt thường ngày nói: "Thật sao? Tôi không thấy vậy."
Đường Nhược Dao phát hiện sự khác thường của cô ấy, đầu óc rẽ cả nghìn hướng, có lẽ bản thân bất cẩn đạp trúng mìn của Tần Ý Nùng. Nhưng một cái tên có gì mà sai sót chứ?
Chẳng lẽ có liên quan tới người đặt tên cho chị ấy? Là ai đây?
Đường Nhược Dao đoán không sai, tên của Tần Ý Nùng chính là Tần Hồng Tiêm, bố đẻ Tần Ý Nùng đặt.
Đường Nhược Dao nhớ tới một tối quay phim nọ, cũng nhắc tới gia đình, ban đầu Tần Ý Nùng rất ổn, sau đó lại đột nhiên dừng chủ đề này lại.
Tần Ý Nùng đặt dưa chuột sang một bên, đi xử lí nguyên liệu ở bên khác, băm nhỏ thịt bò, cắt nhỏ hành gừng, trộn đều làm nhân bánh thịt bò. Không gian phòng bếp rộng lớn, hai người làm việc cũng không quá chật chội.
Đường Nhược Dao nhìn động tác thành thục mà im lặng của cô ấy, híp mắt lại, giọng điệu giả vờ như bất cẩn nói: "Trước đây lúc ở nhà, bố em cũng làm món ăn dạng như này cho em, nhưng là nhân trứng thịt, kĩ năng nấu nướng của ông ấy tốt hơn mẹ kế rất nhiều, nhưng công việc của ông ấy quá bận, không thường vào bếp."
Đường Nhược Dao tin người như Tần Ý Nùng luôn cẩn thận trên hết, trước khi bao nuôi cô bên người chắc chắn đã điều tra hoàn cảnh gia đình của cô, cho nên suy cho cùng cũng không có gì giấu giếm.
Phản ứng tiếp theo của Tần Ý Nùng nằm trong dự tính của Đường Nhược Dao, phản ứng của cô ấy chính là không có bất kì phản ứng nào, giống như căn bản không nghe thấy lời của cô.
Đường Nhược Dao không nghĩ bản thân hiểu rõ Tần Ý Nùng như lòng bàn tay, nhưng tiếp xúc lâu ngày như thế, cũng đủ để cô nhìn ra điểm khác thường. Tần Ý Nùng rất hiểu lễ nghĩa, trong tình huống bình thường, hỏi cô ấy nhất định sẽ trả lời, tạm thời không bàn tới thật giả. Nhưng bây giờ cô ấy không thèm quan tâm cô nữa rồi.
Hoặc là cô ấy kiên quyết không chịu thổ lộ tình trạng gia đình với cô nữa, hoặc là bố cô ấy có vấn đề. Lúc trước nói về mẹ ruột, Tần Ý Nùng còn rất vui vẻ, cho nên Đường Nhược Dao nghiêng về lí do sau.
Đường Nhược Dao thu lại hành động thăm dò, lấy dao rạch hai đường trên quả dưa chuột vẫn còn dính nước, hỏi Tần Ý nùng: "Cô Tần thích thái sợi hay thái miếng?"
"Miếng."
"Vâng, cô đợi chút." Đường Nhược Dao hô lên một tiếng giống như chủ sạp hàng ngoài chợ, Tần Ý Nùng không nhịn được liếc mắt qua, kĩ thuật thái rau của Đường Nhược Dao thành thục không kém gì cô ấy, vừa nhanh vừa vững, không bao lâu liền thái được vô số miếng dưa chuột lớn nhỏ trên thớt.
Phát hiện Tần Ý Nùng đang nhìn mình, Đường Nhược Dao khiêm tốn nói: "Lâu rồi không nấu cơm, bỡ ngỡ quá."
Khóe môi của Tần Ý Nùng khẽ cong lên.
Cô ấy bắt đầu nhào bột, đun nước nóng, nhào bột thành bột nhão, ngón tay trắng thon chọc vào trong hỗn hợp bột nhão, vê tròn vuốt bẹt rồi lại vo viên. Bạn nhỏ nào đó đứng bên quan sát, không biết liên tưởng đến chuyện kì quái gì, vành tai nóng lên, mất tự nhiên động đậy ngón tay, yết hầu khẽ nuốt xuống, cưỡng ép bản thân nhìn đi chỗ khác.
...
Tân Tinh ở phòng khách tầng một, thỉnh thoảng quay đầu nhìn vào phòng bếp.
Từ khi chuyển tới đây Đường Nhược Dao càng ngày càng "độc lập tự chủ", lúc trước sáng sớm còn phải đến trước cửa phòng đợi người, bây giờ lại bị tước đoạt mất nghĩa vụ này. Mỗi ngày cô nàng thức dậy đúng giờ, đúng lúc xuất hiện ở phòng khách trước khi Đường Nhược Dao ra cửa, cùng đến phim trường với cô là được rồi.
Hiện tại, mỗi ngày Tân Tinh còn ngủ sớm hơn Đường Nhược Dao, dậy muộn hơn Đường Nhược Dao, còn được ở biệt thự, có một dạo cô nàng hoài nghi nếu tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng có ngày thất nghiệp. Thế là trong nỗi lo lắng ấy, cô nàng tiếp tục ăn no ngủ kĩ, sáng nay tiếp tục được đồng hồ báo thức thúc giục mới dậy đúng giờ, nhưng thế giới trước mắt lại nghiêng trời lở đất.
Hai nghệ sĩ đều ở phòng bếp, Tân Tinh thân là trợ lí đương nhiên không thể đến làm phiền, bứt rứt thế nào cũng chỉ có thể hỏi người duy nhất biết chân tướng đang ngồi trên sô-pha – Quan Hạm.
Quan Hạm đang chơi điện tử, một chữ đáng giá ngàn vàng đáp: "Chính là thứ cô nhìn thấy."
Có hỏi nữa Quan Hạm cũng không há miệng thêm.
Nhưng Tân Tinh cũng có bản lĩnh tự biên tự diễn, nói: "Em cảm thấy vai trò của chúng ta và bọn họ ngược rồi, không phải là chúng ta nên nấu cơm sao?"
Đường Nhược Dao nhìn ra ngoài một cái, thấy Tân Tinh cũng dậy rồi, nói: "Cô Tần, bốn người chúng ta, có phải nên làm nhiều chút không ạ?"
Tần Ý Nùng nói: "Ba người, tôi không ăn." Nói xong nhàn nhạt nhìn cô một cái: "Em là nghệ sĩ, em vẫn muốn ăn nhiều?"
Đường Nhược Dao nói trong lòng, chị đích thân làm, nên bắt buộc sẽ ăn đến lúc không chống đỡ được.
"Hôm nay được nghỉ, thỉnh thoảng phóng túng một chút, không quá căng thẳng." Đường Nhược Dao cười nói.
Tần Ý Nùng đột nhiên nhíu mày, tiếc nuối nói: "Vậy không may rồi, tôi chỉ chuẩn bị cho em một phần."
"Tần Ý Nùng!" Đường Nhược Dao thoáng tức giận.
Nhân cơ hội này, không chỉ gọi tên, mà còn làm nũng.
Lỗ tai Tần Ý Nùng lướt qua một dòng điện, bại trận, khẽ cười nói: "Lừa em thôi, nhiều lắm, em ăn đừng ngấy là được."
"Không đâu." Đường Nhược Dao xông lên, níu lấy cánh tay Tần Ý Nùng, khẽ lắc trên dưới trái phải, gò má còn cọ lên gò má, "Em biết cô tốt nhất mà."
Tần Ý Nùng liếc cô một cái, trêu đùa: "Trẻ con."
Đường Nhược Dao nói trong lòng: Trẻ con mới có thể lợi dụng chị.
Tần Ý Nùng dung túng một lúc, xuỳ một tiếng, Đường Nhược Dao ngoan ngoãn buông tay.
Tân Tinh sửng sốt khó giấu.
Cô nàng vẫn cho rằng quan hệ của Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng cùng lắm là tốt hơn gật đầu chào hỏi một chút, còn là từ một phía Đường Nhược Dao tranh thủ. Tuy có lúc động tác của Tần Ý Nùng rất thân mật, nhưng giữa hai người dường như có một ranh giới vô hình nào đó chắn ngang.
Bây giờ giống như khác trước rồi.
Tân Tinh khó khăn tìm từ ngữ để hình dung, nhưng ánh mắt cô nàng lại nhìn rõ tất cả. Đường Nhược Dao to gan tày trời mới dám vòng lấy cổ Tần Ý Nùng! Tần Ý Nùng không những không tức giận, còn lật tay xoa mặt Đường Nhược Dao!
Ngón tay Tần Ý Nùng vừa nhào bột xong, còn dính bột, cọ thành hai vệt trắng trên mặt Đường Nhược Dao.
Tần Ý Nùng khẽ cười thành tiếng.
Cửa phòng bếp không đóng chặt, tiếng cười của người phụ nữ ấy vang lên rất thánh thót vui tai.
Ngay cả Quan Hạm cũng không giấu được ánh mắt sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía nhà bếp.
Đường Nhược Dao xoa mặt, đầu ngón tay trắng bóc, mới phát hiện mặt mình nhem nhuốc, tiện tay vơ lấy bột trong túi, quệt lên hai đường cho Tần Ý Nùng.
Đường Nhược Dao cười to.
Tần Ý Nùng khẽ hít một hơi, cả người tỏa ra loại khí thế không giận cũng có thể phát uy.
Đường Nhược Dao bối rối, lại lấy tay nhúng nước, lau sạch bột trên mặt Tần Ý Nùng, cúi đầu ngoan ngoãn nhận lỗi.
Tần Ý Nùng giả vờ không vui khụ một tiếng, giáo huấn Đường Nhược Dao đôi câu, nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên.
Tân Tinh càng nhìn càng có một loại cảm giác mãnh liệt, buột miệng nói với Quan Hạm bên cạnh: "Hai người giống như đang yêu nhau ấy." Nói xong lập tức bịt miệng mình lại, cô nàng đang nói nhăng cuội cái gì chứ, ngập đầu óc đều là yêu đương, không lành mạnh.
Quan Hạm nghe xong nhìn chằm chằm cô nàng, hàm nghĩa phong phú, ý vị sâu xa.
Tân Tinh kì quái: "Dạ?"
...
Tần Ý Nùng có thời gian rảnh sẽ đích thân xuống bếp, nhờ phúc của Quan Hạm, cô ấy quen thuộc với quy trình này đến không thể thành thục hơn, dường như nhắm mắt cũng có thể làm. Nhào bột, nặn bột, cán bột, làm bánh, nướng bánh, vốn dĩ là một chuỗi công việc nhàm chán, nhưng bên cạnh có thêm Đường Nhược Dao không thể giúp đỡ lại còn làm loạn, giống như tất cả đều ngập tràn cảm giác mới mẻ, khiến cô ấy vui vẻ không thấy mệt mỏi.
Hai người, trong phòng bếp không lớn, quay mặt liền có thể nhìn thấy đối phương, không cần cố ý đi tìm, bóng dáng người ấy vẫn luôn ở nơi ánh mắt có thể thấy được, đáy lòng có cảm giác chân thực trước nay chưa từng có, không gian nhỏ bé ngập tràn dịu dàng.
Thời gian trôi đi vội vã.
"Cô Tần." Đường Nhược Dao ở sau lưng Tần Ý Nùng thò đầu ra, "Có phải chín rồi không ạ? Thơm quá."
Tần Ý Nùng phát hiện bản thân có chút không nỡ, nhàn nhạt ừ một tiếng, gắp hai miếng bánh thịt bò được nướng chín vàng ở dưới đáy nồi lên, đặt vào trong đĩa.
"Một hai ba bốn năm..." Đường Nhược Dao đếm số lượng trong đĩa, cúi mặt nói, "Mới có bảy cái, một mình em có thể ăn hết."
Tần Ý Nùng thiếu chút nữa bị giọng điệu hùng hồn của cô lật đổ, cô ấy cố ý làm bánh to ra, nhân thịt cũng rất đầy đặn, hai cái là lượng ăn bình thường, ba cái đã là quá sức, lập tức hừ lạnh nói: "Vậy lát nữa một mình em ăn hết cho tôi xem, không ăn hết xem tôi xử lí em thế nào."
Đường Nhược Dao ôm chiếc đĩa bảo vệ trong lòng: "Cô yên tâm, chắc chắn em sẽ ăn hết!"
"Không được để đến trưa." Tần Ý Nùng bổ sung.
"Không để." Đường Nhược Dao nói.
"Được, vậy em cầm đi."
Đường Nhược Dao lộ ra vẻ mừng vui.
Khóe môi Tần Ý Nùng nhấc lên một nụ cười, nhìn bánh thịt bò còn dư lại, nghĩ nghĩ, đổ nước vào một nồi khác, đặt lên bếp bật lửa, nói: "Tôi làm thêm mì thịt bò." Cô ấy nghiêng đầu, trêu đùa nhìn đối phương, "Em cũng muốn ăn hết mì à? Cả nồi?"
Nụ cười của Đường Nhược Dao dần dần biến mất.
Ban đầu chị cũng không nói còn có một món nữa!
Đường Nhược Dao lặng lẽ đặt đĩa xuống, lúng túng giơ tay xoa mũi: "Cô Tần, em cảm thấy em nên ăn hai món mỗi thứ một nửa thì hay hơn."
Tần Ý Nùng lắc lắc ngón trỏ với cô: "Không được nói lời lại nuốt lời."
Đường Nhược Dao khổ sở: "Nhưng em..."
Tần Ý Nùng khẽ ngắt lời cô, vô cùng dịu dàng: "Ngoan, đi ăn bánh đi, đừng để bị nghẹn."
Đường Nhược Dao mắt rưng rưng đáng thương: "Ô..."
Toàn thân Tần Ý Nùng tê dại, thiếu chút nữa không khống chế được run lên, cướp lời nói: "Kêu cũng vô dụng." Cô ấy nhanh chóng nhét đĩa bánh vào tay Đường Nhược Dao, đẩy cô ra ngoài, "Ra ngoài ăn đi, nhân lúc còn nóng, lạnh rồi ăn không ngon đâu."
Đường Nhược Dao vừa đi vừa "ô", Tần Ý Nùng đóng cửa phòng bếp thật chặt, quay người đi vào, cũng không thèm nhìn cô.
Đường Nhược Dao bĩu môi, không ô nữa, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt không nỡ nhìn thẳng của Tân Tinh.
Gần đây da mặt Đường Nhược Dao có lẽ đã dày bằng tường thành, chỉ một Tân Tinh tính là gì, cô đứng thẳng lưng, làm như không thấy gì, thong dong ngồi xuống cạnh bàn, lấy đũa gắp bánh thịt bò còn đang nóng hổi, thổi thổi, một tay đỡ phía dưới, cẩn thận cắn lấy.
Ánh mắt nhìn thấy một tay thò ra, tự nhiên thò đến đĩa của cô.
Đường Nhược Dao không nghĩ ngợi, không chút do dự lấy đũa đánh lên bàn tay đó.
Quan Hạm bị đau rụt tay về: "Cô Đường!"
Đường Nhược Dao bảo vệ đồ ăn nói: "Của tôi."
Quan Hạm hít sâu một hơi, nói lí lẽ: "Ở đây có bảy cái mà."
"Tôi biết." Đường Nhược Dao gật đầu, nói, "Đều là của tôi."
Quan Hạm lộ ra biểu cảm không thể tưởng tượng nổi.
Đường Nhược Dao mang Tần Ý Nùng ra, mang theo mấy phần đắc ý nói: "Cô Tần đồng ý với tôi rồi."
Quan Hạm: "..."
Có chuyện có thể nhịn có chuyện không thể nhịn, những thứ khác có thể, nhưng cướp bánh thịt bò của cô thì tuyệt đối không thể, đây còn là món ăn mà cô đặt Tần Ý Nùng làm! Quan Hạm xắn tay áo, lại buông xuống, đuổi giết đến phòng bếp.
"Chị Tần!" Quan Hạm kéo cửa phòng bếp ra.
Tần Ý Nùng quay đầu, cười nói: "Sao thế?"
Một người là trợ lí thân tín đã theo mình nhiều năm, một người là người trong lòng địa vị gần đây tăng vọt như ngồi tên lửa, mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt, Tần Ý Nùng bị buộc phải ngồi trên bàn ăn làm chủ cho công cuộc tìm kiếm công lý vô nghĩa này.
Cả quá trình Tân Tinh mơ màng, không phải một miếng ăn thôi sao? Lúc này không ăn cũng không chết được.
Giải quyết vấn đề tranh sủng xong, Tần Ý Nùng ôm lấy quyển sách, làm tổ trên sô-pha phòng khách đọc sách, ngoài cửa sổ không biết tối lại từ lúc nào, tầm mắt bị ảnh hưởng, Tần Ý Nùng nhìn ra ngoài một cái, những chiếc lá trên cây trong sân đang rung lên trong gió.
Đường Nhược Dao đi tới, đặt đĩa dâu tây đã rửa sạch tới trước mặt cô ấy, nói: "Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa."
Tháng Tư là mùa thu hoạch dâu tây.
"Cảm ơn." Tần Ý Nùng tiện tay lấy dâu tây, đúng lúc tiếp xúc với đầu ngón tay ấm áp đang đưa ra của Đường Nhược Dao, hai người cùng khựng lại, ánh mắt rời khỏi nhau rồi cùng nhìn cố định vào một điểm rất kì quái, người nào người nấy lấy một quả, cắn một miếng, vô cùng ngọt ngào.
Đường Nhược Dao ăn xong lấy giấy lau tay, cười nói: "Ngẩn người ở phim trường quen rồi, đột nhiên nhàn rỗi ở nhà, không biết nên làm gì."
"Ngủ nghỉ, xem phim, kịch bản." Tần Ý Nùng vắn tắt ngắn gọn.
Đường Nhược Dao ngồi trên sàn nhà, một bên khuỷu tay chống lên mặt sô-pha cách Tần Ý Nùng không đến mười xen-ti-mét, giữ ánh mắt từ dưới lên trên chăm chú nhìn cô ấy, hỏi: "Lúc không quay phim cô Tần thường làm gì ạ?"
Tần Ý Nùng nghĩ nghĩ, nói: "Ở cùng người nhà. Còn có ngủ nghỉ, xem phim, đọc kịch bản." Ba chữ sau cô ấy giữ nguyên ngữ điệu giống hệt như câu nói trước, đều đều không hề trập trùng.
Đường Nhược Dao không nhịn được cười lên.
Có Đường Nhược Dao nói chuyện với mình, kiến thức trên trang giấy bỗng nhiên trở nên vô vị, Tần Ý Nùng đóng sách lại, đưa từng quả từng quả dâu tây tươi ngon vào trong miệng, nước quả đỏ sẫm nhuộm lên môi, càng khiến nó đỏ thẫm căng mọng.
Ngón tay đang rũ bên người của Đường Nhược Dao cuộn lại.
Cô di chuyển tầm mắt của mình khỏi đôi môi của Tần Ý Nùng, mất tự nhiên hắng giọng, nói: "Cô Tần, có ai từng nói với cô, cảm giác nói chuyện với cô rất thú vị chưa?"
Tần Ý Nùng ồ một tiếng, nói: "Có chứ, rất nhiều là đằng khác."
Câu nói của cô ấy đã kết thúc cuộc trò chuyện.
Đường Nhược Dao nhạt nhẽo hé miệng, không biết nói gì.
Tần Ý Nùng không nhịn được, giơ tay xoa đầu Đường Nhược Dao.
Đáng yêu quá.
Đường Nhược Dao xuất sư còn chưa có thành tựu, buồn bã cúi đầu, Tần Ý Nùng xoa đầu cô xong, tay men theo lọn tóc dài rơi bên tai, đầu ngón tay lành lạnh khẽ vuốt đôi cái, lại sờ tới má cô, vuốt ve đường cong mềm mại, ngón trỏ thon dài nâng cằm lên.
Đường Nhược Dao bị ép ngẩng đầu, ngây người nhìn cô ấy.
Tần Ý Nùng chăm chú nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: "Nhưng những người trước đây nói như thế tôi đều quên rồi, đều chỉ gặp ở phim trường." Cô ấy nghiêng đầu, giống như loé lên nghi hoặc, "Em nói xem, tôi thú vị chỗ nào?"
Thần kinh Đường Nhược Dao run lên, căng thẳng cao độ. Ý nghĩa câu nói của Tần Ý Nùng chính là bảo cô tỉ mỉ liệt kê từng điểm một, nếu không cô sẽ bị liệt vào danh sách nhóm người chỉ gặp ở trường quay sao?
Đường Nhược Dao nghĩ nhiều rồi, Tần Ý Nùng chỉ đơn giản là hiếu kì mà thôi, nhưng cũng không cản trở lúc này cô ấy thong dong chờ đợi câu trả lời của Đường Nhược Dao.
Chỗ nào của chị ấy cũng thú vị, nhưng thật sự phải nói ra thì thật khó. Đường Nhược Dao vắt óc: "Cô cô cô..."
"Ừm." Tần Ý Nùng gật đầu, dáng vẻ nghiêm túc nói, "Em ấp úng thú vị hơn tôi rất nhiều."
Khuôn mặt Đường Nhược Dao đỏ bừng.
Tần Ý Nùng chọc chọc lên khuôn mặt hồng hào của cô, trêu đùa: "Càng thú vị."
Thần kinh thẳng tắp của Đường Nhược Dao buột miệng nói: "Lúc cô đùa em cũng rất thú vị!"
Tần Ý Nùng không nhịn được: "Phì!"
Ban nãy cô ấy ăn dâu tây còn chưa nuốt hết, đột ngột như thế, bị sặc, nghẹn ở trong cổ họng không lên cũng không xuống được, mũi cũng chua xót, lập tức ho kịch liệt. Đường Nhược Dao vội vàng ngồi lên sô-pha, vỗ lưng cho cô ấy.
Vai Đường Nhược Dao ôm lấy Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng vì ho trong thời gian dài khiến hô hấp không lưu thông, khẽ thở hổn hển trong lòng cô.
"Đỡ hơn chút nào chưa ạ?"
"Ừm." Tần Ý Nùng ngửa mặt nhìn cô, nói.
Một giọt phấn hồng tan trong nước, dùng bút đẫy mực tô sắc hoa đào, khóe mắt Tần Ý Nùng thoáng say đắm, phối hợp với đôi mắt hoa đào quyến rũ người, giống như khắp nơi đều là hoa đào, đặc biệt là đóa hoa tươi thắm nhất nơi đuôi mắt của cô ấy.
Đường Nhược Dao nhìn tới mất hồn, không nhịn được đưa tay ra, khẽ vuốt ve đuôi mắt Tần Ý Nùng.
Toàn thân Tần Ý Nùng trào lên cảm giác xao động kì lạ, thân thể vốn đã mềm như bông càng thêm vô lực, bắt lấy ống tay áo từ cánh tay đang giơ lên của cô, khẽ nói: "Em làm gì thế?"
... Quá dịu dàng, giống như nũng nịu.
"Em..." Đường Nhược Dao nuốt nước bọt, lí trí vốn đã rung rinh chực đổ bị một câu nói của Tần Ý Nùng đánh tan, ánh mắt dần dần mất đi sáng tỏ. Cô lắc đầu rất khẽ, không có tác dụng giải thích, chỉ có thể nghe theo sự điều khiển của nội tâm, một tay ôm lấy mặt người phụ nữ ấy, cúi đầu xuống, tiến đến gần đôi môi Tần Ý Nùng.
Quá khát, giống như mấy trăm năm chưa được uống nước, Đường Nhược Dao nóng lòng sốt ruột đến tận hưởng nguồn nước đã lâu không gặp ấy.
Tần Ý Nùng mở to mắt nhìn khuôn mặt tinh tế của Đường Nhược Dao đang phóng to trước mặt mình, trong lòng khẽ thở dài một hơi, nhắm mắt lại.
Bờ môi mềm mại như thạch tiếp xúc.
Cảm giác giống như điện xẹt, đồng thời bên tai truyền đến âm thanh cực kì vang dội chân thực, giống như có thứ gì đó nặng nề rơi xuống mặt đất, chấn động đến nỗi hai người bị đau tai.
Không giống ảo giác.
Hai người nhíu mày, mở mắt cùng lúc, nhìn về phía âm thanh truyền tới.
Khuôn mặt đờ đẫn của Tân Tinh đứng trước cửa phòng, trên sàn còn có chiếc đĩa sắt, lăn lông lốc, vẫn chưa dừng lại.
"... Làm phiền rồi." Tân Tinh quay người giống như du hồn bay về phòng, đóng cửa lại.
Hai người ở phòng khách: "..."
Tân Tinh lại bay ra, nhặt chiếc đĩa sắt về, bộp một tiếng đóng lại cửa phòng.
Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao nhìn nhau, đẩy tay ra, đẩy Đường Nhược Dao đến khoảng cách an toàn, giơ tay vén những sợi tóc loạn xạ ra sau tai, biểu cảm hoảng loạn chớp mắt một cái lại bình phục, cô ấy nghiêng trái nghiêng phải hoạt động khớp cổ, khuôn mặt nhuộm lên vẻ mệt mỏi, mệt nhọc nói: "Tôi lên tầng nghỉ ngơi đây."
Đường Nhược Dao nhìn bóng lưng thoăn thoắt rời đi của Tần Ý Nùng, nhất thời nổi lên suy nghĩ đâm chết Tân Tinh.
Khó khăn lắm cô mới có cơ hội này!
Đường Nhược Dao hung hăng nghiến răng, hít sâu một hơi, nhanh chân bước đến cửa phòng Tân Tinh, cốc cốc cốc, một tiếng lại một tiếng vang lên!
Tân Tinh tâm hoảng ý loạn nhích đến mở cửa.
"Em sai rồi, em thật sự sai rồi, em không nên tùy tiện chạy ra ngoài, chậm trễ chị lợi dụng cô Tần. Sẽ không có lần sau, chị cho em một trăm lá gan chó em cũng không dám... hu hu hu..." Tân Tinh cúi đầu, vừa khóc vừa nói, nước mắt ngắn nước mắt dài rơi xuống.
"Đừng gào nữa." Đường Nhược Dao đau đầu nói, "Có chuyện giao cho em."
Tân Tinh giơ tay lau đi thuốc mắt vừa nhỏ, hỏi: "Chuyện gì? Không hoàn thành em sẽ chặt đầu để tạ tội!"
"Không nghiêm trọng như thế." Ván đã đóng thuyền, thật sự lấy đầu cô nàng cũng không có tác dụng gì. Đường Nhược Dao xua tay nói, "Một chuyện nhỏ mà thôi."
"Là gì?"
"Là thế này, tối qua, tôi không cẩn thận làm bẩn chăn..."
Ánh mắt Tân Tinh sáng trưng.
Đường Nhược Dao: "..." Cô khụ khụ, nghiêm túc nói, "Em đừng quan tâm làm sao lại bẩn, kết quả là nó bẩn rồi, sau đó Quan Hạm giúp tôi giặt rồi, phơi trên tầng, theo lí mà nói tối nay sẽ khô."
Tân Tinh suy nghĩ trong lòng: Tại sao Quan Hạm lại giặt giúp chị? Không phải chị ấy là trợ lí của Tần Ý Nùng sao? Làm bẩn? Là thế này thế kia nên mới bẩn sao?
Đường Nhược Dao: "... Nhiệm vụ tôi giao em chính là hắt nước lên chăn, hắt đều một chút."
Đầu óc hưng phấn của Tân Tinh hoàn hồn: "Cái gì, cái gì, cái gì?"
Đường Nhược Dao rơi vào im lặng.
Chuyện này có phải đích thân mình làm sẽ tốt hơn?
Đường Nhược Dao thở dài, trầm ngâm lặp lại một lượt.
Tân Tinh chớp chớp mắt: "Tại sao phải hắt nước? Nếu không cần thì mua mới là được, bây giờ em đi mua cho chị, mua tám chiếc mười chiếc để dành, ngày nào cũng đổi."
Đường Nhược Dao xoa ấn đường, mặt không vui: "Sao phí lời như thế? Bảo em làm thì em làm đi, đừng hỏi vì sao."
Tần Ý Nùng nói đúng, quả thật phải dạy dỗ tốt trợ lí, nếu Tân Tinh có năng lực linh hoạt như Quan Hạm, cô có cần phải nhọc lòng thế không?
Quan Hạm sớm đã biết bọn họ ở dưới nhà, ăn sáng xong liền biến mất, không thấy bóng người. Đường Nhược Dao thầm hối hận buổi sáng tranh cướp bánh thịt bò với Quan Hạm, chỉ bằng sự tự giác của Quan Hạm, cũng đáng để thưởng thêm một chiếc, không phải, là một miếng bánh thịt bò.
Tân Tinh cúi đầu, lúng túng nói: "Ồ."
Đường Nhược Dao nhàn nhạt nói: "Không phải em muốn làm trợ lí vạn năng sao..." Nhân cơ hội bồi dưỡng Tân Tinh một phen, thuận tiện thay máu cho cô nàng.
Quả nhiên Tân Tinh trúng kế, giơ nắm đấm, vẻ mặt hùng hổ như người chết sống lại, nói: "Em đi đây, tiếng gió xào xạc gió lạnh thấu xương, tráng sĩ một đi không..."
Đường Nhược Dao ngắt lời cô nàng, gật đầu, giọng điệu khẳng định: "Em sẽ an toàn trở về."
Tân Tinh cười lên lộ ra hàm răng trắng bóc.
Cô nàng thu dọn dụng cụ lên tầng hắt nước, trước khi đi còn quay đầu nói: "Đúng rồi, Đường Nhược Dao, có phải chị và Ảnh hậu Tần đang yêu nhau không?"
Đường Nhược Dao ờ một tiếng, cười nói: "Còn chưa, tôi đang theo đuổi chị ấy."
Tân Tinh giơ ngón tay cái với cô, khen ngợi nói: "Có nghị lực!"
Đường Nhược Dao cười cười: "Tôi cũng cảm thấy thế."
Chăn phơi trong nhà kính ở tầng hai, bên ngoài có mưa cũng không ướt vào trong, vì đảm bảo an toàn, sau khi Tân Tinh lên tầng Đường Nhược Dao cũng lên theo, cô không đến nhà kính, mà ở trên hành lang, đứng trước cửa phòng mình, chủ yếu là đề phòng Quan Hạm xuất quỷ nhập thần.
Tân Tinh đi từ nhà kính ra, nhìn thấy Đường Nhược Dao, cười với cô một cái, làm tư thế "OK", nhẹ chân nhẹ tay đi tới.
Đường Nhược Dao nhanh chóng kéo cô nàng vào phòng.
"Hắt xong chưa?" Cô nhỏ tiếng hỏi.
"Hắt xong rồi!" Tân Tinh nói, "Em sợ ngộ nhỡ chút nữa mặt trời lên hong khô mất, nên hắt nhiều một chút.
Đường Nhược Dao an ủi vỗ vỗ vai cô nàng.
Tân Tinh đột nhiên nhíu mày, nghi hoặc nói: "Đường Đường, chị phơi hai cái chăn à?"
"Không, sao lại nói thế?"
"Ở ngoài phơi hai cái."
Đường Nhược Dao nghĩ nghĩ, nói: "Một cái là của Tần Ý Nùng, chăn của cô ấy cũng bẩn rồi."
Tân Tinh xuỳ xuỳ trong lòng, nhỏ tiếng lẩm bẩm một câu "Hai người kịch liệt quá nhỉ". Lúc sau, cô nàng ngẩng đầu lên, bất an nói: "Em còn hắt nước vào cả cái chăn đó nữa, có lẽ... không sao chứ?"
Biểu cảm của Đường Nhược Dao trống rỗng, vô thức quát lên: "Em nói gì?"