Chương 89: Em thích chị, Tần Ý Nùng
Tân Tinh nhìn sắc mặt của Đường Nhược Dao liền biết rất liên quan, cứu vãn nói: "Bây giờ em đi mua ngay!"
Đường Nhược Dao sắp hôn mê vì bị cô nàng chọc tức, đỡ lấy tường bình tĩnh lại, u ám nói: "Bây giờ đi mua chăn lẽ nào không phải giặt sao?"
Tân Tinh cúi đầu, nhỏ tiếng nói: "Vậy giờ phải làm sao?"
Đường Nhược Dao nói: "Không phải em có chăn ga dự phòng sao?"
"Chị muốn trưng dụng sao?" Tân Tinh ngẩng đầu, không nhiều lời, nói, "Được, nhưng chăn ga của em không đúng kích thước với giường của chị." Giường dưới nhà của cô nàng rộng mét rưỡi, giường của Đường Nhược Dao là giường hai mét.
"Trước hết cứ thế đã, đến tối tính sau." Đường Nhược Dao mệt mỏi xua tay.
"Ờ." Tân Tinh nhỏ tiếng trả lời.
Cô nàng nhìn Đường Nhược Dao, nói: "Bây giờ em ra ngoài một chuyến, đi mua đồ mới cho chị, ngộ nhỡ lần sau lại..."
Đường Nhược Dao gật đầu.
Tân Tinh lấy công chuộc tội đi ra ngoài.
Đường Nhược Dao đến nhà kính thăm dò, thử cứu vãn, không thể không nói công việc này Tân Tinh làm rất đến nơi đến chốn, hắt nước đến ranh giới nếu có giặt thêm lần nữa rồi phơi khô cũng không khô hơn hiện tại là bao, kĩ năng rất tài tình.
Đường Nhược Dao nhìn chăn ga thở dài.
Buổi tối, Quan Hạm đến nhà kính thu chăn, đưa tay sờ thử, ẩm ướt lành lạnh, lông mày khẽ nhíu lại, nhìn bốn phía nhà kính một vòng, như có suy nghĩ gì đó rồi quay về phòng.
Bên cạnh Tần Ý Nùng đúng lúc cần người phục vụ, Quan Hạm rót cho cô ấy một chén trà rồi đặt xuống, nói: "Chăn ga của cô Dao vẫn chưa khô."
"Ừm?" Tần Ý Nùng lật quyển sách trong tay sang trang mới, không ngẩng đầu, "Em ấy có chăn ga dự phòng không?"
Đồ dùng trên giường trong phòng Tần Ý Nùng đã thay một bộ mới từ chân đến đầu, thân là trợ lí vạn năng, Quan Hạm sẽ không để xuất hiện tình huống không có chăn đắp, cũng sẽ không để Tần Ý Nùng oan ức dùng chăn ga của mình.
Còn về việc tối qua tại sao Tần Ý Nùng không gọi cô dậy đổi chăn ga, mà ngủ chung một giường với Đường Nhược Dao, Quan Hạm đương nhiên sẽ tự suy nghĩ theo chiều hướng bản thân mong muốn, không cần gạn hỏi.
Giọng điệu Quan Hạm đều đều: "Ban nãy em đi qua cửa phòng của cô ấy nhìn qua, hình như là không có."
Tần Ý Nùng đặt sách xuống, khẽ thở dài.
Quan Hạm đọc được một câu từ biểu cảm của cô ấy: "Sao lại để người ta không yên tâm vậy chứ."
Tần Ý Nùng hỏi: "Em ấy không nghĩ ra, trợ lí của em ấy cũng không nghĩ ra sao?"
Quan Hạm nhỏ tiếng nói: "Cái này thì em không biết." Tám phần là yêu đương đến quên mất trạng thái sinh hoạt.
Tần Ý Nùng giống như tự lẩm bẩm một tiếng: "Vậy tối nay em ấy phải làm sao đây?"
Quan Hạm hi hi hai tiếng trong lòng, đương nhiên là lại chung chăn chung gối với chị một tối rồi. Nhưng trên mặt cô bình tĩnh, không phát ra một tiếng, đợi Tần Ý Nùng dặn dò.
Tần Ý Nùng: "Chúng ta còn mấy bộ chăn ga gối đệm nữa?"
Quan Hạm giơ lên con số "ba".
Tần Ý Nùng nhìn động tác tay của cô, rất lâu sau, khóe miệng cong lên một tia trêu đùa, hừ cười một tiếng, cúi đầu cầm lại quyển sách lên tay, uể oải nói: "Trước hết cứ thế đã, tối nói sau."
Cô ấy rất muốn xem tối nay Đường Nhược Dao lại bày trò lừa bịp gì.
"Đúng rồi, chị Tần." Quan Hạm nổi lên một tia bất an trong lòng, cô không có cách nào dự đoán phản ứng của Tần Ý Nùng, nhưng nhất định phải nói, "Em phát hiện một chuyện."
"Nói."
"Hôm nay chăn ga phơi ở nhà kính bị trợ lí của cô Dao hắt nước lên, cho nên mới mãi không khô." Sau khi Quan Hạm từ nhà kính trở về, cứ cảm thấy việc này không đúng, thế là mang theo thái độ làm việc cần tìm hiểu sự thật đi hỏi vệ sĩ canh gác dưới nhà, một vệ sĩ nói, anh chàng ở dưới nhà tận mắt nhìn thấy có người hắt nước lên chăn, không phải Đường Nhược Dao, vậy chỉ có thể là trợ lí của Đường Nhược Dao.
Tần Ý Nùng nghẹn lại: "... Em nói thật chứ?"
"Ngàn vạn lần là thật." Quan Hạm nói.
Tần Ý Nùng nghiến răng.
...
Đường Nhược Dao đọc kịch bản mệt rồi, nằm liệt ở sô-pha dưới nhà.
Buổi trưa hôm nay, một trợ lí nào đó của Tần Ý Nùng đích thân mang đồ ăn trưa tới, Tần Ý Nùng dứt khoát không xuống dưới, đến giờ đã qua sáu tiếng Đường Nhược Dao chưa được nhìn thấy đối phương. Đến gõ cửa lại sợ đối phương đang nghỉ trưa, làm phiền giấc ngủ của cô ấy, buổi tối vốn dĩ đã không ngủ ngon, phải ngủ bù cho tốt.
Đường Nhược Dao lật người, vùi mặt vào sô-pha, tiếng thở dài vang vọng cả phòng khách rộng lớn.
Tần Ý Nùng vừa vặn nghe thấy, suy nghĩ của cô ấy động đậy, bước chân nhẹ đi.
Đường Nhược Dao rơi vào trạng thái cảm xúc của mình không thể thoát ra, không nghe thấy tiếng động sau lưng.
Tần Ý Nùng khẽ khàng lại gần, Đường Nhược Dao đột nhiên không thở dài nữa, cô ấy đang nghi hoặc, đối phương lại làu bàu giống như tụng kinh: "Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng..."
Không phải giọng điệu dạt dào cảm xúc, mà chỉ lặp lại như một cái máy, nhưng trái tim Tần Ý Nùng lại như bị đào một chiếc hố sau mỗi lần lặp đi lặp lại không nặng không nhẹ cái tên ấy, ngay cả nhịp tim cũng trầm lắng lại có lực hơn lúc trước.
Tần Ý Nùng buông bỏ dự định lúc trước, cũng không quay người rời đi, mà là ngồi xuống ghế sô-pha đơn bên tay, ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, tiện xem xem đến khi nào Đường Nhược Dao có thể phát hiện ra cô ấy.
Đường Nhược Dao lại trở người, úp mặt xuống, vùi vào sô-pha, không động đậy, giống như đã ngủ.
Tần Ý Nùng: "..."
Tư thế ngủ này không tốt cho tim, Tần Ý Nùng đang do dự có nên gọi cô tỉnh lại không, lại nghe thấy một âm thanh trầm thấp truyền tới từ mặt Đường Nhược Dao: "Em thích chị, Tần Ý Nùng."
Hô hấp của Tần Ý Nùng đột nhiên thắt lại, nhịp tim không khống chế được đập loạn, lập tức nhìn về phía Đường Nhược Dao một cái, có vui mừng, có hoảng hốt, nhưng hoang mang bối rối chiếm phần nhiều, móng tay của cô ấy ra sức đâm vào lòng bàn tay, vội vàng bỏ chạy trước khi Đường Nhược Dao "tỉnh" lại.
Tiếng bước chân bên tai đã đi xa, biến mất ở cầu thang.
Đường Nhược Dao ngồi dậy, hai tay ôm lấy đầu gối, nhìn về phía cầu thang không một bóng người, mím môi.
...
"Chị Tần?" Quan Hạm khẽ lên tiếng.
Tần Ý Nùng đột nhiên hoàn hồn từ trạng thái hoảng hốt mãnh liệt, ngón tay khẽ run: "Gì?"
"Buổi tối muốn ăn gì ạ? Em bảo người đưa tới."
"Không ăn." Tần Ý Nùng xua tay.
"Sắc mặt chị không tốt lắm, có phải có chỗ nào khó chịu không ạ?"
"Không." Đôi môi Tần Ý Nùng trắng bệch, hai tay bưng lấy cốc uống một ngụm trà nóng, nói, "Chỉ là tôi thấy hơi lạnh."
"Em đi lấy áo khoác cho chị."
"Ừ."
Tần Ý Nùng khoác áo khác dày lên, Quan Hạm đi đóng cửa sổ, cô đứng trước cửa sổ cảm nhận, nói: "Có hạt mưa bay vào, buổi tối có lẽ còn mưa, tối nay chị... trạng thái thế nào ạ?"
Tần Ý Nùng cười khổ: "Chỉ sợ không quá tốt."
Quan Hạm im lặng giây lát, muốn nói lại thôi.
Tần Ý Nùng nói: "Không cần đưa chăn ga gối đệm mới cho Dao Dao, để em ấy ngủ nhờ thêm một hôm." Thuốc của cô ấy là Đường Nhược Dao, độc cũng là Đường Nhược Dao, chỉ mong đêm nay có thể bình an vô sự.
Quan Hạm: "Vâng ạ."
Tám giờ tối hôm đó, Đường Nhược Dao chuẩn bị công tác tư tưởng xong xuôi, làm như không có chuyện gì chạy tới gõ cửa, bày ra dáng vẻ chị nhìn cũng sẽ yêu, thút thít với Tần ý Nùng: "Cô Tần, chăn ga của em vẫn chưa khô, có thể..."
Không đợi cô nói xong, Tần Ý Nùng nhường đường: "Vào đi."
Đường Nhược Dao ngây người tại chỗ, mới vội vàng đuổi theo bước chân của Tần Ý Nùng. Đầu tiên là bị bộ chăn ga mới trên giường làm sửng sốt, thì ra Tần Ý Nùng còn có đồ dự phòng, bản thân lo lắng thừa thãi rồi...
"Tắm chưa?" Tần Ý Nùng lại hỏi.
"... Chưa ạ." Đường Nhược Dao phản ứng chậm nửa nhịp.
Tần Ý Nùng lấy dép lê, đặt trước cửa nhà tắm: "Đi lấy quần áo đi."
Đường Nhược Dao nghe lệnh làm việc, đợi thay quần áo xong chiếm lấy nửa bên giường, hô hấp của người phụ nữ bên cạnh đã trầm đi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn quanh quẩn bên mũi, trái tim của cô mới từ trên mây bay về hiện thực, nhưng đầu óc vẫn mơ mơ màng màng.
Tại sao đột nhiên Tần Ý Nùng lại dễ nói chuyện như thế? Thông suốt rồi?
Ở dưới nhà còn trốn mình như con gì đó, bây giờ sao lại thuận theo tự nhiên thế này?
"Cô Tần." Một tay Đường Nhược Dao chống lên cây cột giường không rõ độ cao, nhích lại gần phía Tần Ý Nùng, hiếu kì nói, "Cô đang đọc sách gì thế?"
Tần Ý Nùng dựng gáy sách lên, để cô tự nhìn bìa.
Đường Nhược Dao: "Tâm Lý Học Cho Con Trẻ?" Cô cười cười, "Cô rất hứng thú nghiên cứu phương diện này sao ạ?"
Tần Ý Nùng cũng cười cười với cô: "Tôi có con."
Đường Nhược Dao vốn dĩ không tin: "Ha ha ha."
Tần Ý Nùng như cười như không nói: "Tôi thật sự có con."
Trong lòng Đường Nhược Dao khẽ rắc một tiếng, nụ cười ngưng trệ trên mặt, khóe môi không có cách nào duy trì độ cong, âm thanh mang theo chút run rẩy: "Cô nói thật sao ạ?"
Đáy mắt Tần Ý Nùng không rõ cảm xúc, đưa tay ra, yêu thương xoa đầu Đường Nhược Dao, nói: "Giả đó."
Hai mắt Đường Nhược Dao ngẩng lên, hiếm khi "đại nghịch bất đạo" thút thít tố cáo: "Lừa em vui lắm sao?"
Tần Ý Nùng nói: "Không vui." Cô ấy ôm lấy Đường Nhược Dao, để mặt cô gác lên vai mình, dịu dàng nói, "Tôi sai rồi, xin lỗi."
Mảng áo trên vai bị nước mắt làm ướt nhẹp, trái tim của Tần Ý Nùng tắc nghẽn, vành mắt cũng khẽ đỏ lên, cắn chặt răng, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Đường Nhược Dao lùi khỏi vòng tay cô ấy, nói: "Sau này không được đùa như thế nữa."
Tần Ý Nùng im lặng.
Đường Nhược Dao bị dự cảm chẳng lành quấn lấy, gấp gáp gọi thẳng tên cô ấy: "Tần Ý Nùng."
Tần Ý Nùng mới khẽ ừ một tiếng.
Những trực giác trong lòng lại càng ngày càng mãnh liệt.
Đường Nhược Dao là người thông minh, chỉ cần cho đi một chút manh mối nhỏ, cô có thể nắm lấy suy đoán được tám chín phần, điểm này bản thân Đường Nhược Dao vẫn luôn lấy làm tự hào, cô không nghĩ đến sẽ có một ngày, Tần Ý Nùng sẽ sử dụng nó để gậy ông đập lưng ông.
Đường Nhược Dao không khống chế được nhớ lại vẻ mặt ban nãy của Tần Ý Nùng, phân tích từng điểm nghi vấn, mong tìm được chân tướng trong đống câu đố mù mịt.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ, Tần Ý Nùng nhiều lần từ chối mình, không dám tiếp nhận tình cảm của cô là vì nguyên nhân này. Cô ấy đã kết hôn sinh con, một lí do bình thường lại không hề bình thường, nhưng có thể khiến người ta tin tưởng, không thể bới lông tìm vết.
Chân tướng là như thế sao?
Rõ ràng không có bất kì chứng cứ nào, cũng có lẽ chỉ là một câu nói đùa của Tần Ý Nùng, tại sao bản thân lại khẳng định như thế?
Đường Nhược Dao không vạch trần nhưng nước mắt vẫn không nghe lời trượt ra khỏi hốc mắt, rơi xuống gối.
Đường Nhược Dao nằm quay lưng với Tần Ý Nùng, không động đậy, bờ vai căng cứng. Tay của Tần Ý Nùng sắp chạm vào vai cô, đầu ngón tay động đậy, cuối cùng không rơi xuống.
Đường Nhược Dao chầm chậm điều chỉnh cảm xúc xong, năm ngón tay miết chặt lấy gối thả lỏng, bờ vai cũng thả lỏng.
Cô quay sang nhìn Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng nhìn vào mắt cô, giơ cuốn kịch bản trong tay, nhàn nhạt nói: "Vẫn còn sớm, muốn diễn tập không?"
Đường Nhược Dao khẽ vâng một tiếng, ngồi dậy, hỏi: "Cảnh nào ạ?"
"Cảnh giường chiếu." Tần Ý Nùng nhàn nhạt nhả ra ba chữ, không khác gì một tiếng sấm vang rền.
Đường Nhược Dao ngây ra.
"Có giường rồi, vừa hay không cần phối cảnh." Tần Ý Nùng nở nụ cười nhưng rất nhạt.
Đổi lại là hôm khác, hoặc là câu nói kia đổi người nói là bản thân, Đường Nhược Dao sẽ vui mừng vì thắng lợi, nhưng hôm nay, cô không cảm nhận được bất kì niềm vui nào, chỉ có một chiếc động rỗng hư không mù mịt.
"Vâng." Nhưng cô không từ chối.
"Cần kịch bản không?" Tần Ý Nùng hỏi.
"Không cần ạ, sớm đã đọc thuộc rồi."
"Giỏi nhỉ." Tần Ý Nùng cười nói.
"Cô cũng vậy." Đối diện với lời khen của Tần Ý Nùng, Đường Nhược Dao cũng chỉ cong môi theo phép lịch sự,
Không có đạo diễn, không có đập bảng, không có ống kính, hai người ở trong phòng diễn cảnh này.
Đường Nhược Dao nghiêng người ôm lấy Tần Ý Nùng, một tay giữ lấy mặt cô ấy, ngón tay thon dài vuốt ve vành tai tinh tế, nhìn thấy nó hiện lên màu đỏ khác thường mới nhích tới, khẽ hôn lên môi Tần Ý Nùng.
Giống như một đoạn kịch câm không có bất kì tiếng động nào, ngay cả hô hấp cũng bị kìm nén.
Kiềm chế hết lần này đến lần khác, chờ đón chính là sự bùng nổ như phong ba bão táp.
Một tay Tần Ý Nùng bị Đường Nhược Dao đan chặt đè lên gối, giống như trước đây cô ấy đã từng làm với cô, là an ủi, là không thể kiềm chế. Cô khẽ thở dốc bên tai Tần Ý Nùng, nhưng không nói một chữ, không nói lời yêu thương, thậm chí không gọi đầy đủ tên cô ấy một cách yêu thương như sáng nay.
Đường Nhược Dao cắn lấy tai Tần Ý Nùng, mang theo sự tức giận không chút che giấu.
Quá thông minh.
Tần Ý Nùng tình mê ý loạn, chỉ sót lại một tia tỉnh táo mà cảm khái.
Đường Nhược Dao ôm lấy Tần Ý Nùng rất lâu không động đậy, đợi một lúc bình tĩnh lại, mới buông cô ấy ra, lật tay rút một tờ giấy trên tủ đầu giường bên cạnh. Diễn nhiều hơn kịch bản một đoạn, nhưng cũng không diễn đến cuối cùng.
Tần Ý Nùng cảm thấy tiếc nuối, đồng thời lại trào lên một tia mừng thầm lạ lùng.
Sau đó cứ thế mà ngủ mất.
Không mơ thấy ác mộng, cũng không có mộng đẹp, chỉ là một buổi tối yên tĩnh hiếm có.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại trong vòng tay Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao dùng tư thế mạnh mẽ trực tiếp ôm lấy cô ấy, đến nỗi Tần Ý Nùng cảm thấy xa lạ với độ ấm chân tay này.
"Chào buổi sáng." Cô ấy động đậy một cái, Đường Nhược Dao liền tỉnh, mập mờ chào hỏi một câu, cúi đầu tự nhiên hôn lên trán người phụ nữ ấy một cái.
"!!!"
Lông tơ trên người Tần Ý Nùng đều muốn dựng đứng lên.
Thỏ con!
Ánh mắt Đường Nhược Dao nhìn tới bờ môi cô ấy, nhìn như ngứa ngáy muốn thử, Tần Ý Nùng quát lên: "Đi xuống."
Đường Nhược Dao bĩu môi, xuống giường xỏ dép, nói: "Em đi đánh răng rửa mặt đây cô Tần."
Gân xanh trên trán Tần Ý Nùng nhảy lên, nhịn lại mới không buột miệng nói một chữ "Cút".
Đường Nhược Dao mở cửa rời đi.
Đột nhiên trong phòng trở nên trống trải, Tần Ý Nùng đè xuống cảm giác cô độc vô hạn trào lên trong lòng, bản thân cũng đi đánh răng rửa mặt.
Quan Hạm đến đổi chăn cho Tần Ý Nùng, vô tình nhìn thấy mấy tờ giấy vo tròn vứt trong thùng rác: "!!!"
Cô tháo vỏ chăn ra, cẩn thận quan sát bóng lưng đang đánh răng rửa mặt của Tần Ý Nùng trong nhà vệ sinh, quỳ trên giường, ngửi ga giường, gắng sức ngửi.
Tần Ý Nùng ra ngoài, đương nhiên cũng nhìn thấy tình trạng thùng rác, nhíu mày nói: "Thay rồi."
Quan Hạm cúi đầu ngoan ngoãn: "Vâng."
...
Đường Nhược Dao đang đánh răng ở phòng mình, miệng ngậm lấy bàn chải đánh răng, con ngươi sâu thẳm.
Thật sự không thể thả lỏng với người phụ nữ mang tên Tần Ý Nùng, một câu không thích hợp liền để cô ấy lừa gạt. Mỗi lần chiêu thức càng cao minh hơn, trước tiên là như có như không nhắc tới con cái, khiến bản thân điên đảo, nghĩ ngợi lung tung, sau đó lại nói muốn diễn tập, cái đó có gì phải diễn tập, là cô ấy tự cho đó là bồi thường.
Cô muốn một đời một kiếp không rời, không phải là một đêm tận hứng tìm vui.
Tần Ý Nùng càng muốn bỏ lại cô, không tiếc lấy bản thân làm mồi câu, chứng minh cô ấy càng để ý đến cô, Đường Nhược Dao liền không để Tần Ý Nùng toại nguyện.
Lùi mười nghìn bước nghĩ xem, kết hôn có con thì thế nào? Cô có thể đợi cô ấy ly hôn, sau đó ở bên cô ấy. Đã là thời đại nào rồi, Tần Ý Nùng không phải Thẩm Mộ Thanh, Đường Nhược Dao cũng quyết không cho phép cô ấy biến thành Thẩm Mộ Thanh!
Đường Nhược Dao ngậm nước, sục sục súc miệng, nhổ ra, ánh mắt kiên định nhìn bản thân trong gương.
Đời này cô muốn cô ấy, đừng mong cô từ bỏ.
Đợi mà xem.
...
Tần Ý Nùng miết ấn đường theo thói quen, nhưng phát hiện tối qua bản thân ngủ rất ngon, ngay đến cả tình trạng đau đầu mỗi sáng thức dậy cũng giảm bớt.
Tần Ý Nùng: "..."
Bây giờ cảm xúc của cô ấy với Đường Nhược Dao phức tạp khó mà hình dung được.
Vốn cho rằng bản thân thành công thiết kế, không ngờ Đường Nhược Dao lại tương kế tựu kế, thắng cô ấy một trận, khiến cô ấy thương binh tổn mã.
Tần Ý Nùng nghĩ: Em ấy sẽ không thấy đau lòng buồn bã sao? Tại sao lại dũng cảm thẳng bước tiến lên như thế? Dù trăm ngàn người phản đối tôi vẫn quyết tiến về phía trước, bản thân mình là người như thế, rốt cuộc có chỗ nào đáng để em ấy làm vậy?
Điều kiện của Tần Ý Nùng vượt trội, trong giới có không ít người ái mộ, cũng có người không chê phiền phức, nghiêm túc theo đuổi cô ấy, tìm trăm phương ngàn kế làm cô ấy vui vẻ, thổi phồng cô ấy lên tận mây xanh, Tần Ý Nùng nghe xong thì thôi, trước giờ đều không để trong lòng. Nhưng Đường Nhược Dao chưa từng khen cô ấy lấy một điểm tốt, sự cố chấp của cô khiến Tần Ý Nùng sinh ra một loại hoài nghi "Có phải mình thật sự cũng không tệ?"
"Quan Hạm." Tần Ý Nùng lặng lẽ gọi trợ lí bên cạnh.
Phòng khách tầng một tạm thời chỉ có hai người bọn họ, tuy thấy lạ rằng tại sao Tần Ý Nùng đột nhiên nhỏ giọng giống như trộm cắp, Quan Hạm vẫn phối hợp hạ giọng cho cùng một tần số với cô ấy, nhỏ tiếng nói: "Có."
Tần Ý Nùng vẫy tay với cô, Quan Hạm nhích lên phía trước, cô ấy mới dùng âm thanh nhỏ như không nghe được hỏi cô: "Em thích tôi sao?"
Quan Hạm sửng sốt.
"Loại thích kiểu thích bà chủ, nói thật."
"Ồ ồ." Quan Hạm nói, "Thích."
"Cụ thể thích chỗ nào?"
"Thích chị hào phóng, phát lương rất vui vẻ, lương thưởng lì xì đều đều. Tốt tính, không mắng người, không kiêu căng, không làm màu, công bằng chính trực, phân biệt thị phi." Quan Hạm liệt kê rõ ràng từng mục.
Tần Ý Nùng như có suy nghĩ.
"Vậy lúc yêu đương sẽ tìm người như tôi sao?" Tần Ý Nùng nói, "Có rất nhiều khuyết điểm rõ ràng, nhưng em vẫn không biết."
Quan Hạm nín thở: "... Chị là bà chủ của em."
"Bỏ đi." Tần Ý Nùng lấy một tay đỡ trán, đúng là bị bệnh tìm loạn thầy thuốc.
Con ngươi Quan Hạm chuyển động, nhỏ tiếng nói: "Chị Tần, có phải chị muốn biết cô Dao rốt cuộc thích chị ở điểm nào không?"
Tay đỡ trán của Tần Ý Nùng trượt đi, lấy che chắn mặt mình, vành tai hiện lên màu hồng nhạt.
Ngượng rồi. Quan Hạm nghĩ. Cô nói: "Em có thể giúp chị nghe ngóng."
Tần Ý Nùng lộ ra một con mắt qua kẽ tay: "Nghe ngóng thế nào?"
Quan Hạm nghĩ: "Trợ lí của cô ấy, em đi thăm dò thử xem."
Tần Ý Nùng cắn môi dưới, sắc mặt chần chừ: "Nếu không thăm dò được gì thì bỏ đi, không cần để em ấy biết là tôi hỏi."
Quan Hạm: "Em làm việc, chị yên tâm."
Đang nói chuyện, tiếng bước chân từ cầu thang truyền tới. Hai người cùng ngẩng mặt lên nhìn, Đường Nhược Dao mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, cả người lạnh lùng, thái độ nghiêm túc, vừa đi vừa đeo đồng hồ, khí thế áp đảo Tần Ý Nùng dưới nhà một cái đầu.
Đường Nhược Dao khẽ gật đầu với Tần Ý Nùng, xa cách nhưng vẫn lịch sự nói: "Xe của đoàn làm phim tới rồi, em đi trước đây, hẹn gặp cô ở phim trường."
"Gặp ở phim trường." Tần Ý Nùng gật đầu.
Đường Nhược Dao nhanh chân rời đi, bóng lưng toát lên vẻ lạnh lùng cao ngạo, giống như bông sen trắng một mình nở giữa đất trời.
Thân hình Đường Nhược Dao cao ráo chân dài, Tân Tinh ôm đồ chạy bước nhỏ theo phía sau.
Mãi đến khi hai người biến mất ở cổng nhà, Tần Ý Nùng mới nhớ ra phải chớp mắt, còn cả... hít thở.
Tần Ý Nùng hít sâu một cái, cổ họng khô khốc, sặc một tiếng, Quan Hạm rót cốc nước đưa tới cho cô ấy.
Tần Ý Nùng làm nhuận họng, đè tay lên lồng ngực, cảm nhận tiếng tim đập kịch liệt, sắc mặt hoảng hốt.
Rốt cuộc là bản thân đang làm gì?
...
Phim trường.
Hàn Ngọc Bình mặc định Đường Nhược Dao sẽ xuất hiện cùng Tần Ý Nùng, cho nên thấy một mình Đường Nhược Dao đến trước, lại nhìn thấy cổ áo đóng đến cúc thứ hai của cô, bực tức theo đó nổi lên.
"Hôm qua là cháu xin nghỉ, hôm nay là Tần Ý Nùng xin nghỉ à? Cháu còn đến làm gì? Tôi thấy đoàn làm phim này sớm muộn gì cũng giải tán thôi! Nhanh chóng kết toán cho tôi, tôi không chịu được cảnh này nữa rồi!"
Đừng Nhược Dao bị mắng một câu, không nhanh không chậm giải thích: "Cháu ngồi xe của đoàn làm phim tới, cô Tần đi phía sau ạ. Không xin nghỉ, đạo diễn yên tâm."
Hàn Ngọc Bình: "Hả hả hả? Tại sao cháu lại ngồi xe của đoàn làm phim? Hai đứa cãi nhau à?"
Đường Nhược Dao: "Cháu vẫn luôn..."
Hàn Ngọc Bình ngắt lời cô, dựng ngón trỏ lên, chỉ chỉ: "Ồ, tôi biết rồi, cãi nhau rồi đúng không? Có phải Tần Ý Nùng, tên lõi đời kia lại chọc cháu?"
Đường Nhược Dao ồ một tiếng, không phủ nhận.
Quả thật bản thân có chút tức giận.
Buổi sáng trong lúc đánh răng rửa mặt, cô đã xử lí xong chuyện tối qua, nhưng sau đó lại vô thức tức giận. Tần Ý Nùng có thể nghĩ cách làm tổn thương cô khiến cô buồn, cô không thể tức giận sao?
Tim người cũng là thịt, Đường Nhược Dao có kiên cường đến đâu, cũng cần thời gian để tiêu hóa.
Buổi sáng cũng không phải cô làm cao, hay nghĩ ra chiêu mới đối phó với Tần Ý Nùng, chỉ là cô tức giận, cho nên thái độ mới lạnh nhạt, chỉ thế mà thôi.
Đường Nhược Dao: "Đạo diễn Hàn đang muốn khuyên cháu sao ạ?" Cô vẫn nhớ lần trước Hàn Ngọc Bình nói cái gì mà phải rộng lượng, đừng tính toan chi li, mới có thể lâu dài.
Hàn Ngọc Bình lắc đầu, cùng chung mối thù nói: "Tôi hận cháu không thể giận dỗi thêm hai ngày!"
Hôm qua nhà sản xuất vì lí do mê luyến sắc đẹp đêm xuân mà đình công một ngày, Hàn Ngọc Bình đã nổi ba tấc lửa hận, nào có thể dễ dàng buông tha cho Tần Ý Nùng. Ông ước gì có thể mọc ra trăm ngàn cái miệng, để cùng lúc mắng mỏ Tần Ý Nùng.
Một trăm một nghìn thì không thể, hôm nay có thêm một cái miệng của Đường Nhược Dao cũng tốt hơn rồi.
Đường Nhược Dao và Hàn Ngọc Bình đứng chung một chiến tuyến, nói: "Vậy chúng ta cùng giận cô ấy là được rồi."
Hàn Ngọc Bình: "Đập tay ăn thề, không cho phép phản bội giữa chừng."
Đường Nhược Dao và Hàn Ngọc Bình đập tay, hai người nhìn nhau cười cười.
Tần Ý Nùng bảo đám trợ lí của mình tạm thời ở lại trên xe, dưới sự bảo vệ của Quan Hạm lén lút đi vào phim trường, nhìn đông ngó tây, không thấy bóng dáng Hàn Ngọc Bình, tạm thời thở phào một tiếng, đi thẳng tới phòng nghỉ.
Trận mắng của Hàn Ngọc Bình là không thể tránh, nhưng Tần Ý Nùng thà bị mắng ở trong phòng nghỉ, cũng không muốn bị mắng giữa nơi công cộng.
Cô ấy không cần mặt mũi nữa chắc? Đặc biệt là mặt mũi trước mặt Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao gửi tin nhắn cho Hàn Ngọc Bình: [Đạo diễn Hàn, chị ấy đến rồi]
Hàn Ngọc Bình: [Nhận được, tụ họp ở cửa phòng nghỉ]
Hai bóng người từ hai hướng trên phim trường tiến lại gần phòng nghỉ.
Tần Ý Nùng vừa cởi áo khoác, còn chưa nhớ tới nên uống một ngụm trà, cửa phòng nghỉ liền vang lên tiếng gõ cửa.
Quan Hạm treo áo khoác trên tay xong, đi mở cửa.
Tần Ý Nùng nghe thấy tiếng chào hỏi của Quan Hạm.
"Đạo diễn Hàn." Ừm, nằm trong dự đoán.
"Cô Đường." Ngừng một giây, Quan Hạm lại nói.
Tần Ý Nùng kinh ngạc nhìn ra phía cửa.
Tại sao Đường Nhược Dao lại đến cùng Hàn Ngọc Bình? Không phải Hàn Ngọc Bình không quen nhìn thấy hai người ở cạnh nhau sao? Đây là đang tính quăng lưới bắt một mẻ sao?
Quá đáng quá rồi? Hôm qua một mình Tần Ý Nùng gánh họa bị Hàn Ngọc Bình mắng lâu như thế, bảo ông ấy buông tha Đường Nhược Dao, hôm nay lại tính sổ sao? Ông chú này nói một đằng làm một nẻo, nói lời không giữ lời!
Tần Ý Nùng nghiến răng, khoan thai đứng dậy, tươi cười đi lên phía trước hai bước: "Đạo diễn Hàn, chuyện hôm qua không phải hai chúng ta đã nói rõ rồi sao? Sao còn kéo theo người vô tội nữa?"
Nói xong cô ấy liền nhìn Đường Nhược Dao sau lưng Hàn Ngọc Bình một cái, bảo cô nhanh chóng rời đi, Đường Nhược Dao lại vờ như không thấy.
Tần Ý Nùng mắng trong lòng: Đầu óc gì thế, lúc cần linh hoạt thì không linh hoạt, lúc không cần linh hoạt lại linh hoạt quá mức.
Hàn Ngọc Bình nghiêm mặt: "Khụ."
Tần Ý Nùng: "Quan Hạm, lấy trà cho đạo diễn Hàn và... cô Đường."
Quan Hạm nhấc ấm trà lên, trước tiên rót cho Hàn Ngọc Bình, sau đó rót cho Đường Nhược Dao, sắc mặt Đường Nhược Dao lạnh nhạt, không có chút cảm giác về nguy cơ sắp bị mắng.
Quan Hạm sinh nghi hoặc trong lòng.
Hàn Ngọc Bình uống ngụm trà, làm cao: "Ồ, hôm nay cổ họng tôi đau, không muốn nói nhiều, hôm qua khi cháu gọi cho tôi xin nghỉ đã ăn năn sám hối những gì, cháu nói lại một lần xem nào."
Tần Ý Nùng liếc mắt sang Đường Nhược Dao, vẻ mặt lúng túng nhỏ tiếng nói: "Cái này... không thích hợp?" Những lời cô ấy nói hôm qua đều là những lời thối nát!
Hàn Ngọc Bình trầm giọng nói: "Có gì mà không thích hợp, tôi thấy rất thích hợp, nếu cháu không nhớ tôi có thể nhắc cháu, 'Chuyện này trách cháu, là cháu không biết nặng nhẹ', 'Lưu lại dấu, màu sắc hơi đậm, trang điểm cũng không che được'..."
Đường Nhược Dao khẽ nhướng mày, trong lúc quan trọng lộ ra một tia nghi hoặc.
Tần Ý Nùng chăm chú để ý đến Đường Nhược Dao, lập tức nhỏ tiếng ngắt lời Hàn Ngọc Bình, khẽ quát lên: "Nói cái gì chứ, đương sự còn đang ở hiện trường, đừng cho da mặt ai là dày cũng giống chú, bạn nhỏ da mặt mỏng lắm."
Hàn Ngọc Bình nhíu này lại, quay sang hỏi Đường Nhược Dao, nghi hoặc nói: "Da mặt mỏng, Tiểu Đường, con bé đang nói cháu sao?"
Tần Ý Nùng nắm bắt cơ hội lại cho một ánh mắt, còn không chạy thì không kịp nữa rồi!
Trong lòng Quan Hạm sớm đã có dự cảm không lành.
Quả nhiên, Đường Nhược Dao nhàn nhạt nói: "Không ạ, vừa hay cháu cũng muốn nghe xem cô Tần ăn năn sám hối thế nào ạ."