Chương 11: "Sướng lắm đúng không?"
"Nói đi, câm à? Cô ta là gì của cô?"
Đối diện với chất vấn của Nguyễn Cầm, Đường Nhược Dao từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu im lặng, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, giống như một phần kiêu ngạo từ trong chính bản thân.
Đường Nhược Dao luôn như thế, trong lòng Nguyễn Cầm rất ghét bỏ, ánh mắt lộ ra một tia căm ghét. Có núi cao dựa vào thì không nói, ngày trước khi chưa có núi cao để dựa cũng ngày ngày lộ ra dáng vẻ thanh cao như thế, giống như phía dưới Đường Nhược Dao đều là bùn đất, đôi mắt lạnh lẽo sáng trong của bản thân nhìn một cái sẽ khiến chúng nhiễm bẩn.
Theo lí mà nói, Nguyễn Cầm là người quản lí của Đường Nhược Dao, hôm nay Đường Nhược Dao có thể lấy được giải Ảnh hậu, giá trị bản thân như nước triều dâng, Nguyễn Cầm không nên có thái độ như thế, nhưng cô ta vừa nhìn thấy Đường Nhược Dao liền không nhịn được cơn tức trong người, chẳng qua chỉ là thứ hàng hóa mua bán, lúc riêng tư không biết bị đùa bỡn thế nào, còn ở trước mặt cô ta giả vờ trong sáng thuần khiết cái gì chứ?
"Cô lưu luyến không nỡ như thế, chắc không phải vì nhớ nhung kĩ thuật giường chiếu của Tần Ý Nùng chứ?" Nguyễn Cầm đứng lên, đi tới, dính gần bên tai Đường Nhược Dao, hơi thở lạnh lùng như con rắn độc, độc ác nói, "Sướng lắm đúng không?"
Hai tay Đường Nhược Dao đột nhiên nắm chặt thành quyền, tức giận ngẩng đầu lên nhìn cô ta, cơ má thấp thoáng hiện trên mặt.
"Bị tôi nói trúng rồi sao, thẹn quá hóa giận sao?" Nguyễn Cầm khẽ cười, đưa tay ra, muốn vỗ vỗ lên mặt Đường Nhược Dao, nhưng bị cô tránh đi, vỗ vào không trung.
"Cô..." Nguyễn Cầm vô cùng tức giận, bàn tay giơ cao, rơi xuống một nửa, không động đậy nữa.
Một bàn tay trắng muốt giữ chặt lấy tay cô ta.
Nhìn Đường Nhược Dao có vẻ ngoài yếu ớt, nhưng rất chăm chỉ rèn luyện sức khỏe, lực tay cũng không tính nhỏ, huống hồ Nguyễn Cầm đã hơn bốn mươi, lại chỉ ngồi trong văn phòng, tứ chi không vận động, thể lực hai bên khác biệt rõ ràng.
Nguyễn Cầm giãy ra, nhưng không thoát được, tức giận nhìn cô: "Bỏ ra!"
Đường Nhược Dao lạnh lùng quét qua Nguyễn Cầm một cái.
Lại là ánh mắt này.
Nguyễn Cầm nhớ lúc mới dẫn dắt Đường Nhược Dao, có một buổi tiếp khách, còn có người mới trong công ty đi cùng, cũng không chỉ có công ty của cô ta. Trên bàn tiệc rượu đều là các ông chú bụng phệ, mấy lão dầu mỡ sai bảo nghệ sĩ của mình rót rượu. Lăn lộn trong giới này, người trước kẻ sau ai mà chẳng có hai bộ mặt, cho dù trong lòng ghét những tên đàn ông trung niên bụng phệ kia thế nào, trên mặt vẫn phải giả vờ vui vẻ tươi cười.
Bàn tiệc đông vui náo nhiệt, dỗ ngon dỗ ngọt cho mấy ông chú kia mặt mày nở hoa.
Nhan sắc của Đường Nhược Dao như hoa như nguyệt, đặt trong giới giải trí cũng coi như xuất chúng, hơn nữa trên người cô tồn tại loại khí chất cao quý trời sinh. Đến buổi tiệc này, giống như công chúa mất hồn, đặc biệt thu hút kích động những kẻ kia muốn bu vào.
Có lão già ánh mắt đã nóng lên, không quan tâm đến hai nữ nghệ sĩ vây quanh hiến dâng ân cần, mải nhìn chằm chằm vào Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao lại nhắm mắt làm ngơ. Lão già kia bèn cười gọi Nguyễn Cầm, hỏi tên Đường Nhược Dao, còn ngầm tỏ ý nếu Đường Nhược Dao tiếp lão, chuyện gì cũng dễ nói.
Nguyễn Cầm cho Đường Nhược Dao một ánh mắt, Đường Nhược Dao vẫn không động đậy. Nguyện Cầm khẽ chọc vào cô dưới gầm bàn, Đường Nhược Dao mới miễn cưỡng rót một ly rượu cho lão già kia. Cô đứng lên rót rượu, lão già híp mắt xoa mu bàn tay cô, ánh mắt lõa lồ như thể muốn cô thoát y trước mặt lão.
Đường Nhược Dao nặng nề đặt bình rượu xuống cạch một tiếng, rút tay rời đi.
Sắc mặt lão già tái xanh.
Nguyễn Cầm vội vàng cười với lão, ra ngoài tìm Đường Nhược Dao quay lại.
"Không phải chỉ là sờ tay thôi sao? Cũng không mất miếng thịt nào, em nhìn người ta đi, thích ứng nhanh thế cơ mà?" Nguyễn Cầm chặn Đường Nhược Dao ở nhà vệ sinh.
"Bọn họ là bọn họ, em là em." Đường Nhược Dao đem mu bàn tay bị lão già kia đụng phải kì cọ dưới vòi nước, lạnh lùng nói, "Em không phải là hàng hóa mua bán."
"Không phải chỉ bảo em rót rượu thôi sao? Chẳng qua đạo diễn Lưu nhất thời kích động." Con ngươi Nguyễn Cầm chuyển động, nói lời hay để dỗ dành cô.
"Chị nghĩ rằng em không nghe hiểu bọn họ đang nói gì sao?" Đường Nhược Dao trào phúng nói, nói xong đóng vòi nước lại, bước nhanh ra ngoài, "Lần sau có loại chuyện này đừng gọi em."
Mặt Nguyễn Cầm biến sắc, nghiêm giọng đe dọa: "Hôm nay nếu cô dám đi, sau này đừng nghĩ đến chuyện nhận được phim mới."
Bước chân Đường Nhược Dao khựng lại, nâng cằm đi qua cô ta, không thèm quay đầu rời đi.
Đường Nhược Dao của khi đó đã từng thanh cao như thế, luôn tự cho mình là nhất.
Đường Nhược Dao bị ghẻ lạnh một thời gian, không bao lâu, liền chủ động tìm cô ta xin lỗi, nói muốn cùng cô ta đi tiếp khách. Trên bàn tiệc Đường Nhược Dao như biến thành một người khác, đon đả khéo léo.
Nguyễn Cầm phát hiện mục đích của cô, sau buổi tiệc, vô cùng hứng thú hỏi cô: "Em muốn câu kim chủ sao? Sao đột nhiên lại thông suốt thế?"
Mặt Đường Nhược Dao không có cảm xúc, nhưng ngầm thừa nhận.
"Như vậy mới là nhìn xa trông rộng, trong giới này không quyền không thế, muốn lộ mặt cũng quá khó khăn, tôi cũng chỉ muốn tốt cho em." Nguyễn Cầm hít một hơi thuốc, chầm chậm phả làn khói trắng lên mặt cô, "Tôi có thể giới thiệu cho em một người."
"Hào phóng không?" Đường Nhược Dao nhìn chằm chằm cô ta.
"Đương nhiên."
Nguyễn Cầm nhìn thấy cảm xúc dậy sóng trên mặt cô như ý nguyện, nụ cười trên khóe miệng ngày càng sâu.
Nhưng lúc đó người Nguyễn Cầm muốn giới thiệu cho Đường Nhược Dao vốn không phải là Tần Ý Nùng, mà là một nhà đầu tư ngành điện ảnh truyền hình nào đó. Với đẳng cấp của Tần Ý Nùng, chắc chắn cô ta không có khả năng với tới.
Tại sao lại biến thành Tần Ý Nùng, Nguyễn Cầm suy nghĩ đến giờ vẫn không có lời giải thích.
Điều Nguyễn Cầm rõ nhất chính là, Đường Nhược Dao trèo lên Tần Ý Nùng không lâu, Đường Nhược Dao đã trở thành tổ tiên mà cô ta phải cung phụng, chăm chỉ vất vả chạy ngược chạy xuôi vì cô. Tính cách Đường Nhược Dao rất nhạt nhẽo, có nhiều chuyện không thèm để trong lòng, Nguyễn Cầm ở sau lưng động chân động tay, không biết Đường Nhược Dao không thấy hay là thấy nhưng không quan tâm, nhưng trợ lí của Tần Ý Nùng lại quan tâm.
Bộ phim đầu tiên của Đường Nhược Dao hợp tác với đạo diễn nổi tiếng, năm đó có thể giành giải Người mới xuất sắc nhất của Kim Môi, có danh tiếng, sẽ có rất nhiều cơ hội tìm đến, đại diện thương hiệu, quảng cáo, kịch bản mới, người xe liên miên dồn tới. Nguyễn Cầm là người quản lí của Đường Nhược Dao, hợp đồng quy định cô ta được trích phần trăm từ thu nhập của Đường Nhược Dao, có nghĩa là Đường Nhược Dao kiếm được càng nhiều tiền, tiền phần trăm của cô ta sẽ càng cao.
Nguyễn Cầm cười tươi như hoa, khoảng thời gian đó là thật lòng thật dạ cung phụng Đường Nhược Dao, ân cần hỏi han, rốt cuộc không ai có thể vượt qua sức hút của đồng tiền. nhưng mộng đẹp của cô ta chưa được mấy ngày, trợ lí của Tần Ý Nùng gọi điện thoại tới, không cho phép nhận những quảng cáo và đại diện thương hiệu ba xu hoặc cấp thấp, không được nhận kịch bản tệ, phải yêu thương bảo vệ như lông vũ, rèn giũa thần thái tính cách. Nhưng Đường Nhược Dao là người mới, còn chưa đứng vững chân, tài nguyên tốt sao có thể đến lượt cô.
Nguyễn Cầm cảm thấy không phải bản thân mình bị điên, mà là thế giới này điên rồi, cho dù cô ta không để cô nhận, nhưng Đường Nhược Dao đã kí hợp đồng, cấp trên cũng không để cô rảnh rỗi như thế, cô ta giảng giải lí lẽ với trợ lí của Tần Ý Nùng, rằng chuyện này không phải một mình cô ta có thể quyết định.
Không biết Tần Ý Nùng dùng cách gì, cấp trên cũng bị cô ấy dẹp yên.
Sau đó Đường Nhược Dao ung dung đọc sách thánh hiền, chuyên tâm cho cuộc sống đến trường đọc sách học biểu diễn, thỉnh thoảng có tài nguyên, cũng đều phải ép giá cao, nhưng căn bản là công việc không có màu mè gì. Nguyễn Cầm nắm trong tay cần rung tiền, nhưng không làm được chuyện gì, còn phải nghe lệnh dốc hết sức mình mệt chết bản thân. Đừng nhắc chuyện bực dọc thế nào, miệng cô ta đều đã sùi bọt trắng, nhưng không dám có ý kiến với Tần Ý Nùng, chỉ đành trút giận lên người Đường Nhược Dao.
Lúc mới đầu Nguyễn Cầm còn sợ hãi, nhưng thái độ của cô ta không tốt cũng không truyền tới tai Tần Ý Nùng, cô ta bắt đầu to gan, ba năm ngày lại mỉa mai châm chọc, có thể làm dịu cơn cơn tức cùng phẫn nộ của bản thân.
Cấm kị Tần Ý Nùng, Nguyễn Cầm không dám ra tay quá đáng, tuyệt đối không dám động tay động chân, giống như hôm nay có lẽ là lần đầu tiên.
Đường Nhược Dao nắm lấy năm ngón tay của cô ta càng ngày càng chặt.
Bị ghét bỏ rồi, rốt cuộc Đường Nhược Dao còn kiêu ngạo cái gì?
"Cô buông ra!" Nguyễn Cầm gắng sức rút tay về.
Đột nhiên Đường Nhược Dao buông tay, cô ta không kịp phòng bị, bị mất thăng bằng, lùi về sau mấy bước, chân đụng phải bàn trà, có vẻ như sắp ngã ra đất.
Đường Nhược Dao phản xạ có điều kiện kéo cô ta một cái, Nguyễn Cầm mượn sức tay của cô để đứng vững, không nghĩ nhiều giơ tay cho cô một cái bạt tai.
Đường Nhược Dao bị đánh lệch đầu, đầu lưỡi gần khóe miệng cảm nhận được mùi máu tanh nhàn nhạt, mí mắt rũ xuống, khiến người ta không phân biệt nổi cảm xúc của cô.
Nguyễn Cầm hoảng hốt theo bản năng: "Xin..."
"Lỗi" còn chưa kịp nói tới miệng, bị cô ta mạnh mẽ nuốt lại, Nguyễn Cầm cúi đầu nhìn bàn tay có năm dấu tay đỏ tươi vì bị Đường Nhược Dao bóp chặt, nhất thời mắc trong cổ, không chịu thua kém nhìn thẳng vào Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao không nói gì, mang theo dấu tay trên mặt ngồi xuống, chỉ hỏi: "Buổi thử vai lần trước có kết quả chưa ạ?"
Lúc trước cô có thử vai cho một bộ phim, là tác phẩm của đạo diễn lớn, có rất nhiều người cạnh tranh vai nữ chính, cô đã đặc biệt chuẩn bị hai ba tháng, ngày thử vai đạo diễn vô cùng hài lòng, sau đó mời riêng cô và Nguyễn Cầm đi ăn cơm, chỉ còn thiếu quay phim ngay tại hiện trường nữa mà thôi.
Nguyễn Cầm biết điều, không tiếp tục được đằng chân lân đằng đầu, cô ta cũng ngồi về vị trí của mình, bực bội nói: "Có rồi, cô bị gạt bỏ rồi."
Đường Nhược Dao có chút sửng sốt: "Tại sao?"
Nguyễn Cầm châm lại điếu thuốc, giọng nói mang theo chút giận dữ: "Còn có thể tại sao? Người ta có núi để dựa, nhà đầu tư lớn nhất bắt buộc muốn dùng cô ta, đạo diễn có cách gì chứ? Đạo diễn nói, nếu cô muốn vai nữ thứ chính, ông ta có thể giữ lại cho cô."
Trong lòng Đường Nhược Dao đã nghĩ đến một cái tên: "Là cô ta sao ạ?"
Nguyễn Cầm hít một hơi thuốc, gật đầu.
Đường Nhược Dao im lặng không lên tiếng.
Nguyễn Cầm nhìn cô, không nhịn được lại mỉa mai một câu: "Cô đi tìm Tần Ý Nùng đi, chắc chắn cô ta có thể giúp cô cướp lại vai diễn này, chỉ là không biết cô ta có còn muốn để ý đến cô nữa hay không thôi."
Đường Nhược Dao nâng mí mắt, bình tĩnh nhìn Nguyễn Cầm, ánh mắt lạnh lùng đến tận xương tủy.
Nguyễn Cầm vô thức run lên một cái, ngậm chặt miệng.
Đường Nhược Dao đứng dậy, nói: "Chuyện nữ thứ chính, em về nhà suy nghĩ rồi sẽ cho chị đáp án. Em đi đây."
Nguyễn Cầm không giữ cô, ngồi ở vị trí cũng không động đậy.
Trợ lí của Đường Nhược Dao vừa nhìn dấu tay trên mặt cô, nhanh chóng xông tới, vành mắt đỏ ửng: "Đường Đường, chị..."
Đường Nhược Dao không để ý cười cười: "Không sao, về nhà bôi thuốc là được."
"Em đi tìm chị Cầm nói cho ra lẽ." Trợ lí xông tới trước cửa phòng làm việc đang đóng chặt.
Phía sau không có chút động tĩnh nào, trợ lí quay đầu: "Sao chị không cản em?"
"Tôi cản được sao?" Đường Nhược Dao nhướng mày.
"Cản được." Trợ lí nhỏ tiếng nói, xám mặt chạy về bên cạnh Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao khẽ vỗ vỗ đầu Tân Tinh, đưa di động cho cô nàng, nói: "Giúp tôi chụp bức ảnh."
"Chụp ở đâu?"
Đường Nhược Dao chỉ vào dấu tay trên mặt.
Trợ lí không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn chụp rồi đưa lại điện thoại.
Tuy người ra vào công ty không nhiều, nhưng Đường Nhược Dao vẫn bảo trợ lí đi mượn mũ, cúi đầu lên xe chuyên dụng về nhà. Lịch thiệp từ chối lời đề nghị muốn lên nhà giúp đỡ của trợ lí, Đường Nhược Dao lấy túi đá trong tủ lạnh ra dính lên mặt, ngồi ngây ra một lúc, mở ra khung chat với Quan Hạm.
...
Tần Ý Nùng mím môi hỏi: "Em ấy nói gì?"
Cô ấy tránh né không trả lời đề nghị có muốn gọi điện thoại cho Đường Nhược Dao hay không của Quan Hạm.
"Không dễ dịch." Quan Hạm nói, trực tiếp đưa điện thoại cho cô ấy đọc.
Trên màn hình là một biểu tượng cảm xúc.
Không có chữ, Tần Ý Nùng còn chưa kịp phán đoán ý nghĩa của biểu tượng cảm xúc ấy, hệ thống biểu thị Đường Nhược Dao đã thu lại tin nhắn.
Tần Ý Nùng: "..."
Quan Hạm nhìn cô ấy, chờ đợi chỉ thị.
Tần Ý Nùng im lặng một lúc: "... Có phải em ấy gặp chuyện gì rồi không?"
Quan Hạm bình tĩnh nói: "Em không biết."
"Em trả lời thế nào?"
"Cô ấy không nói chuyện, em sẽ không trả lời."
Tần Ý Nùng ừ một tiếng, không nói nữa.
Hai người ra khỏi thang máy, cùng lên xe, Tần Ý Nùng lấy cuốn kịch bản ở trên cùng tới tay, đọc thử trong tâm trạng không tập trung.
Quan Hạm mở danh bạ điện thoại, tìm đến tên Đường Nhược Dao, rồi tắt màn hình đi, yên lặng ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Rất lâu sau, Tần Ý Nùng lật một trang kịch bản, tùy tiện mở miệng nói: "Gọi điện thoại cho em ấy hỏi xem."
+++++++++++++++++++++
Chương 12: Vậy có chuyện gì không quan trọng không?
Quan Hạm sắp gọi điện thoại.
Tần Ý Nùng đột nhiên nói: "Đợi đã."
Ngón tay Quan Hạm ngừng lại, dùng ánh mắt hỏi han.
Tần Ý Nùng cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục lật một trang kịch bản, nhàn nhạt nói: "Đeo tai nghe."
Quan Hạm: "???"
Tần Ý Nùng vẫn làm dáng vẻ không bận tâm, ngón tay vân vê mép giấy trang A4, ngừng một giây: "Đưa tôi một bên."
Quan Hạm sắp xếp mạch suy nghĩ mới quay người, cúi xuống, khẽ nói: "Vâng."
Cô rút chiếc tai nghe bluetooth ra, đeo lên một chiếc, đưa một chiếc cho Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng đeo lên.
Quan Hạm gọi điện thoại đến số của Đường Nhược Dao.
Chuông vang lên hai tiếng, Đường Nhược Dao nghe máy: "Chị Quan Hạm, sao thế ạ?" Ngữ điệu có chút cẩn thận.
Quan Hạm giả vờ như không nhìn thấy đôi lông mày đột ngột nhăn lại của Tần Ý Nùng, duy trì hình tượng lạnh lùng trước giờ của bản thân, nói: "Cô gửi tin gì cho tôi rồi lại thu về vậy."
Thay vì Quan Hạm nói nhìn thấy nhưng không hiểu ý nghĩa, chẳng thà nói căn bản không nhìn thấy. Trả lời Đường Nhược Dao dựa theo lí luận này, có thể nói năng thoải mái hơn một chút.
Đường Nhược Dao không thể nói không hoang mang, bình thường Quan Hạm sẽ không chủ động gọi điện cho cô, khi cần gọi, cơ bản đều có chuyện quan trọng cần trao đổi, có lúc Tần Ý Nùng sẽ trực tiếp nói chuyện với cô.
Đường Nhược Dao như được thắp lên một tia hi vọng, trong lòng động đậy, lập tức vứt câu hỏi của Quan Hạm ra sau đầu, ấp úng một lúc mới nói: "Là... chị ấy bảo chị gọi điện hỏi sao?"
Quan Hạm liền phủ nhận: "Không phải."
Đường Nhược Dao lại ngừng lại, hỏi: "Bây giờ chị ấy đang ở cạnh chị sao?"
Ánh mắt Tần Ý Nùng ngồi cạnh Quan Hạm trở nên phức tạp, tháo tai nghe xuống trả cho Quan Hạm.
Quan Hạm đem hai chiếc tai nghe đeo lên tai, lạnh lùng trả lời: "Không." Lời nói còn thêm chút mùi vị cảnh cáo, trầm giọng nói, "Cô Đường, tôi rất bận, xin hãy nói chuyện chính."
Môi mỏng của Tần Ý Nùng khẽ mím lại, nhìn Quan Hạm, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không nói, rũ mí mắt xuống.
Trái tim, đồ vật này, nhiều thêm một vết thương rồi dần dà sẽ quen.
Đường Nhược Dao nghe được đáp án này lại phát hiện bản thân vẫn rất bình tĩnh, cô đổi tay ấn túi đá lên mặt, giọng nói hồi phục trầm tĩnh lạnh lùng: "Không có chuyện gì quan trọng, nhất thời trượt tay."
Quan Hạm liếc mắt sang Tần Ý Nùng đang "nhắm mắt nghỉ ngơi", nặng nề nói với đầu dây bên kia: "Vậy có chuyện gì không quan trọng không?"
Đường Nhược Dao: "..."
Tại sao nghe xong lại thấy kì quái vậy?"
Quan Hạm không gợn sóng thản nhiên bổ sung: "Tôi là trợ lí của chị ấy, không thể chuyện gì cũng đợi chị ấy dặn dò mới tới hỏi cô."
Quan Hạm làm việc rất có năng lực, suy nghĩ chu đáo, nếu không sẽ không trở thành thân tín của Tần Ý Nùng. Khi cô và Tần Ý Nùng ân ái, Quan Hạm còn đến đưa bao tay và dung dịch bôi trơn. Đường Nhược Dao nghĩ đến đây, không khỏi nóng mặt, từ từ thở ra, bình tĩnh nói: "Sắp tới em phải về trường chuẩn bị bảo vệ luận văn tốt nghiệp."
"Cụ thể là bao giờ?"
"Có lẽ qua hai ba ngày nữa, ngày 22 tháng 5, bảo vệ luận văn vào ngày 27, em phải về kí túc xá một khoảng thời gian, cùng bạn học ôn lại chuyện cũ."
"Khi nào tổ chức lễ tốt nghiệp?" Quan Hạm hỏi.
Lỗ tai Tần Ý Nùng mẫn cảm động đậy một cái, mi mắt khẽ run lên.
Vậy là sắp tốt nghiệp rồi, thời gian trôi thật nhanh.
Quan Hạm nói thêm mấy câu rồi ngắt điện thoại, nghiêm túc báo cáo với Tần Ý Nùng: "Một tuần sau, cô Dao sẽ tham dự lễ bảo vệ luận văn của trường. Ngày 20 tháng 6 tiến hành lễ tốt nghiệp."
"Biết rồi." Tần Ý Nùng không mở mắt, không mặn không nhạt nói.
Quan Hạm chú ý đến đôi mày khẽ nhăn lại của Tần Ý Nùng, nghĩ rằng cô ấy sẽ nói gì đó. Trong giây lát, Tần Ý Nùng mở nửa con mắt, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, làm như không có chuyện gì chuyển chủ đề: "Bao lâu nữa thì tới nhà?"
Quan Hạm đang ôm lấy máy tính bảng kiểm tra xem Tần Ý Nùng có lịch trình gì vào ngày diễn ra lễ tốt nghiệp hay không, hiếm thấy thất sách, ngầm ghi nhớ rút ra bài học. Cô mở bản đồ ra, nhìn tuyến đường biểu thị trên bản đồ, nói: "28 phút nữa ạ."
"Tôi chợp mắt một lát." Tần Ý Nùng nói.
Quan Hạm vâng một tiếng, đưa gối đầu qua, cũng không nói gì nữa.
Tối qua Tần Ý Nùng không ngủ được, tuy trên xe cách âm tốt, nhưng tiếng ồn bên ngoài vẫn lọt vào trong. Bây giờ đã chuẩn bị bước vào thời điểm nóng nhất của mùa hạ, cái nóng nực nhớp nháp trên người càng khiến người ta khó chịu.
Tần Ý Nùng chỉ muốn mượn một cái cớ, khép đôi mắt lại để bản thân không nhớ tới chuyện của Đường Nhược Dao nữa mà thôi.
...
Đường Nhược Dao cảm thấy khuôn mặt mình bị đá làm đông cứng sắp không còn cảm giác, soi lên gương, thở phào một hơi. Ngoài chút đỏ ra cũng không có trở ngại quá lớn nào, có lẽ đến tối nay sẽ biến mất, sẽ không làm ảnh hưởng đến buổi chụp ảnh tạp chí ngày mai.
Cũng may hôm nay cô không có cuộc họp báo nào, nếu không mang khuôn mặt này đối diện ống kính, chắc chắn sẽ lên hot search.
Nghĩ đến hot search, Đường Nhược Dao tiện tay lướt Weibo.
Cô có thói quen lướt Weibo, tuy Tần Ý Nùng không mấy khi đăng Weibo, nhưng trên mạng thường có tin tức của cô ấy, một đống tin thật giả lẫn lộn. Cho dù không thể phân biệt thật giả, cũng tốt hơn cô không biết bất kì chuyện gì, huống hồ còn có ảnh chụp Tần Ý Nùng từ nonfan hoặc fan hâm mộ. Đường Nhược Dao ăn chực nằm chờ ở topic Tần Ý Nùng, bình thường cô dùng tài khoản phụ để nhấn like, nếu lưu lại từng tấm ảnh của cô ấy từ trên đây, có lẽ bộ nhớ sớm đã đầy rồi.
Topic vốn dĩ là địa bàn của ngôi sao lưu lượng, nhóm lưu lượng biết mặt hay không biết mặt độc chiếm những thứ hạng đầu bảng. Những diễn viên khiêm tốn đi theo con đường thực lực, cơ bản đều không có tên tuổi. Đường Nhược Dao cũng coi là tiểu hoa đán rất có tiếng trong giới điện ảnh, cô trẻ tuổi, thời gian ra mắt muộn, nhưng không chịu thua kém, dáng vẻ thanh cao lạnh lùng, chính là kiểu ngự tỷ trong truyền thuyết, thu hút rất nhiều người hâm mộ, từ fan nữ đến fan mẹ, những fan này cũng ít nhiều truyền nhiễm thói quen của giới giải trí, giúp cô tuyên truyền thổi phồng đến ngất trời trong bảng xếp hạng này, topic cũng chiếm thứ hạng cao.
Theo lí mà nói Tần Ý Nùng ra mắt lâu như thế, chuyên tâm đóng phim ít lộ diện nên xếp ngoài top 100, nhưng cô ấy lại là một ngoại lệ, fan hâm mộ và nonfan yêu mến ngày ngày đều vào topic liếm nhan sắc, gào thét kêu la đủ các thể loại, mạnh mẽ đẩy thứ hạng lên cao.
Xếp hạng topic hôm nay có chút trùng hợp, Đường Nhược Dao ở trên, Tần Ý Nùng ở dưới, hai người bám sát nhau. Ánh mắt Đường Nhược Dao mềm nhũn, chụp lại một tấm hình, vô thức cong khóe môi, tự mình vẽ một hình trái tim giữa hình đại diện của hai người.
Thoát khỏi topic, Đường Nhược Dao mới nhớ ra việc lên hot search, cô lướt lên lướt xuống một vòng, không tìm thấy tên mình.
Đường Nhược Dao: "???"
Cô nhìn vào thời gian trên điện thoại, còn cách 12 giờ trưa mấy phút nữa. Buổi sáng cô vẫn chiếm vị trí thứ nhất trên hot search, chỉ số hot search không ngừng tăng cao, không có lí nào đến giữa trưa, khi lưu lượng đạt đến đỉnh lại biến mất. Cô vẫn nắm bắt được mức độ nổi tiếng của bản thân, đặc biệt là tình hình sau khi giành được giải thưởng.
Đường Nhược Dao ngẩn người suy nghĩ.
Công ty giúp cô dọn dẹp? Hay là vẫn giống trước đây, là Tần Ý Nùng bảo người dọn dẹp?
Cô nghiêng về vế sau.
Đường Nhược Dao quay vòng điện thoại, lại chìm vào trạng thái đắn đo, một tay che mắt thở dài một tiếng.
Có lúc Đường Nhược thật sự hi vọng Tần Ý Nùng đừng quan tâm cô nữa, chí ít để cô đoạn tuyệt với tình cảm này, sẽ không vì một hành động tốt đẹp nhỏ của cô ấy với cô mà khiến bản thân mừng vui, phấn khởi không thôi. Đường Nhược Dao đi rửa mặt bằng nước lạnh, nhìn những giọt nước đang lăn trên mặt trong gương, nói với bản thân phải bình tĩnh, đừng nghĩ này nghĩ nọ, Tần Ý Nùng trước giờ vẫn giữ thái độ như thế với cô, không có bất cứ quan hệ gì với việc yêu hay không yêu, là do bản thân cô phạm quy nảy sinh tâm tư dị thường.
Không chừng cũng không phải là chị ấy. Là công ty, nhất định là công ty!
Một khi nhấc lên quan hệ với Tần Ý Nùng, Đường Nhược Dao căn bản không thể tiếp tục bình tĩnh, cô hít thở sâu mấy cái, chống lên tay lên bồn rửa mặt, cúi đầu, tự thôi miên bản thân.
Điện thoại trên bàn trà vang lên.
Đường Nhược Dao kéo khăn mặt khô trên giá, vừa lau mặt vừa đi ra phòng khách.
Là Nguyễn Cầm.
"Đường Đường." Cô ta mở miệng thân mật gọi lên, lại dùng âm thanh dịu dàng xin lỗi cô, "Xin lỗi, buổi sáng tôi nhất thời kích động, liền... mặt em không sao chứ? Có cần tôi mang thuốc qua cho em không?"
Đường Nhược Dao nghi hoặc nhướng mày, không biết cô ta lại giấu thuốc gì trong hồ lô.
Sau đó lại nghe thấy Nguyễn Cầm cẩn thận mở lời: "Em không nói với Ảnh hậu Tần về việc tôi lỡ tay chạm vào em chứ?" Cô ta rất biết cách chọn từ để diễn đạt.
Lỡ tay chạm vào?
Đường Nhược Dao nực cười nghĩ, cái chạm này cũng thật khéo, vừa hay ngón tay dùng lực chạm lên mặt cô. Tâm tư cô chuyển biến, lập tức hiểu ra, lạnh lùng hỏi: "Hot search của em là chị ấy rút về?"
Có thể khiến thái độ của Nguyễn Cầm chuyển biến 180 độ như thế, chỉ có thể liên quan tới Tần Ý Nùng.
Nguyễn Cầm ấp a ấp úng ừ một tiếng, đứng ngồi không yên hỏi: "Em... em chưa nói cho cô ấy chứ?"
Đường Nhược Dao không lên tiếng.
Nguyễn Cầm gấp gáp, chỉ sợ lát nữa sẽ nhận được điện thoại của mặt lạnh, nhanh chóng giải thích: "Thật sự tôi không cố ý, lần sau tôi cũng không dám nữa, cũng sẽ không vô lễ với em."
Đường Nhược Dao nghe thấy Nguyễn Cầm ở đầu bên kia hoảng loạn giải thích, khóe miệng khẽ cong lên, môi mỏng lạnh lùng nhả ra ba chữ rất rõ ràng: "Chị đoán xem."
Cáo mượn oai hùm.
Trong đầu Đường Nhược Dao hiện lên một cụm từ, cầm lòng chẳng đặng cong khóe mắt, ôm lấy gối đầu ở một bên vào trong lòng, xoa tới xoa lui, trong đầu nghĩ tới "con hùm" Tần Ý Nùng, còn cô là "con cáo" ngoan ngoãn nằm sấp bên cạnh con hùm.
Chiếc gối trong lòng dần dần biến thành bờ vai mềm mại của Tần Ý Nùng, khuôn mặt Đường Nhược Dao chầm chậm nép vào, khẽ cọ lên.
Vừa tách ra chưa tới một ngày, cô lại bắt đầu nhớ nhung người kia. Lần này Tần Ý Nùng đi bốn năm tháng, quay về cũng chỉ ở bên cô chưa đến bốn tiếng đồng hồ. Đường Nhược Dao thấp thoáng cảm nhận được Tần Ý Nùng cố ý xa cách mình, nhưng quả thật mỗi khi quay phim Tần Ý Nùng đều rất nhập tâm, trong lúc bận trăm công nghìn việc còn có thể dành thời gian rảnh kiểm tra bài tập của cô, còn gọi điện thoại những hai lần, bởi vì có chuyện chậm trễ không thể tham dự lễ trao giải, sau đó cũng đã giải thích.
Đường Nhược Dao thầm đè phỏng đoán này xuống, vậy tại sao Tần Ý Nùng lại đi vội như thế? Xét cho cùng là vì tối qua cô đã nói sai sao? Để cô ấy phát giác tâm tư của cô.
Làm sao đây? Sau này có phải cô ấy sẽ không gặp cô nữa? Cô có thể giải thích, có thể diễn lại lần nữa, nhưng trước tiên cô phải gặp được Tần Ý Nùng.
Đường Nhược Dao nhíu mày lại, cắn lấy môi, tìm được tấm ảnh do cô bảo trợ lí chụp trong album ảnh. Lúc đó vừa bị đánh, da dẻ Đường Nhược Dao trắng bóc, nên có thể nhìn rõ gò má sưng tấy, ứ máu không lưu thông, những dấu tay đỏ tươi in lên mặt vô cùng rõ ràng, nhìn thôi mà cũng thấy hoảng hốt.
Khi Đường Nhược Dao chụp bức ảnh này, không nghĩ nhất định sẽ có tác dụng. Chỉ là việc đã đến bước đường cùng, không thể không làm ra hạ sách như thế.
Đường Nhược Dao mở khung trạng thái, chọn một tấm ảnh, chỉ cho mình Quan Hạm xem được, đăng lên.
Mười ngón tay Đường Nhược Dao đan vào nhau, cúi mặt, mím chặt môi nhỏ, ánh mắt khóa chặt lên màn hình chiếc điện thoại đang đặt trên bàn trà.
Chưa được bao lâu, màn hình điện thoại bất ngờ sáng lên.
...
Chú thích:
1. Topic: Nơi để người hâm mộ chia sẻ tin tức, hình ảnh, cùng những bình luận... về thần tượng.
2. Ngự tỷ là từ để chỉ người phụ nữ quyền quý, vượt trội hơn tất cả những người xung quanh.