Chương 111: Cô chợt thấy một tia sáng mặt trời
"Bản Sắc, phân đoạn 29, cảnh 1, lần 1, diễn!"
Quá trình khởi đầu rất thuận lợi, đêm khuya thanh vắng, tiếng côn trùng ngày hè lúc xa lúc gần. Hai người bốn mắt nhìn nhau, không gian hình hộp nhỏ bé của khách sạn bị những tiếng hít thở dây dưa lấp đầy.
Đường Nhược Dao đè lên trán cô ấy hôn xuống, Tần Ý Nùng nhắm mắt lại, dịu dàng tiếp nhận cô.
Hai đôi môi tiếp xúc, nhàn nhạt chạm lên, lập tức rời đi.
Ngón cái của Đường Nhược Dao khẽ vuốt ve khuôn mặt trắng mịn của cô ấy, đôi mắt màu hổ phách chứa đựng sự lưu luyến là tình ý nồng đượm, tính cách của người trẻ tuổi thẳng thắn, hơn nữa cũng không giấu giếm.
Tình yêu chính là tình yêu, nồng nhiệt, chân thành, không sợ, dũng cảm, viết rõ ràng trong mắt, biểu hiện ngoài hành động, dùng năm nghìn sợi tơ tình mềm mại đỏ tươi buộc chặt lấy tù nhân, khiến người ta không có nơi nào trốn chạy, cam tâm tình nguyện lún sâu.
... Không nhớ ra thì đừng nghĩ nữa, sau này chúng ta chăm cho khỏe lại.
... Chăm thế nào?
... Ăn uống đầy đủ, ngủ sớm dậy sớm.
Tần Ý Nùng khẽ hít thở, ý thức bắt đầu xuất hiện tia hoang mang từ đây.
Đường Nhược Dao chìm đắm trong phim, nỉ non nói: "Thẩm Mộ Thanh..."
Lí trí của Tần Ý Nùng chuyển động một vòng, ngón tay thõng bên người nắm chặt.
Tối qua hai người ở phòng khách xem tivi rất lâu, rất muộn mới lên tầng, lần lượt tắm rửa, nằm trên giường, Tần Ý Nùng có chút buồn ngủ, Đường Nhược Dao liền không làm gì hết, chỉ ôm lấy, khẽ vỗ lưng dỗ cô ấy ngủ.
Khi Tần Ý Nùng sắp vào giấc, còn nghe thấy Đường Nhược Dao dùng giọng nói khẽ khàng mà lạnh lùng, nhỏ tiếng hát một bài đồng dao. Không phải ca khúc của Trung Quốc, nghe ngôn ngữ có chút giống tiếng Pháp, Tần Ý Nùng không dám xác định, nhưng rất vui tai. Cô ấy không nỡ ngủ, ra sức đuổi cơn buồn ngủ của bản thân đi, quay mặt lại chăm chú nhìn đối phương trong đêm đen.
Đường Nhược Dao cười nói: "Không hát nữa, sao lại hát làm chị tỉnh ngủ rồi? Như vậy không hợp lí."
Bản thân người không hợp lí Tần Ý Nùng không lên tiếng, kéo lấy cổ tay của cô.
Đường Nhược Dao đã học được cách suy đoán ý của cô ấy: "Muốn nghe tiếp à?"
Lại bị kéo cổ tay.
Đường Nhược Dao bèn nói: "Vậy em hát xong thì phải ngủ nhé, nếu không ngày mai không dậy được đâu."
Tần Ý Nùng rúc vào lòng cô, đặt trán dưới cằm Đường Nhược Dao, nói một tiếng ừ như không nghe được.
Cô ấy trầm lặng đi vào giấc ngủ trong tiếng ca khe khẽ, trong mơ là một mảng ánh sáng trắng dịu dàng trong bài đồng dao, chiếu lên mặt đất, chiếu lên thảo nguyên, chiếu lên biển lớn, chiếu lên từng góc tối tăm.
Đường Nhược Dao không chỉ cho cô ấy sự nhiệt tình của hiện tại, mà là miêu tả tương lai bình thường, gần đến mức khiến Tần Ý Nùng có thể chạm tay vào được.
Cô ấy nhắm mắt, lông mi run lên, suy nghĩ trong đầu bay xa, tình cảm tràn ngập tim phổi còn nặng nề hơn, sâu sắc hơn Thẩm Mộ Thanh, linh hồn trong cơ thể của bản thân đều bị ném ra xa, không có nơi dựa dẫm trong trời đất, khẽ run lên.
Năm ngón tay của Tần Ý Nùng mở ra, đột nhiên nắm chặt ga giường, để bản thân từ từ trầm lại, ngay cả trái tim không có cách nào khống chế cũng trầm lại, thăm dò việc nắm bắt quyền tự chủ cho ý chí.
Ngoài máy quay, Hàn Ngọc Bình giơ tay, ống kính máy quay yên lặng đẩy vào, cho ngón tay trắng bóc cong lên nắm chặt lấy ga giường của Tần Ý Nùng một cảnh đặc tả.
Một máy quay khác ngắm chuẩn hai người, tiếp tục quay phim.
Đường Nhược Dao chống khuỷu tay, chống lên trên Tần Ý Nùng, mái tóc đen láy như lông chim rơi xuống như nước, giấu đi ánh đèn trắng chiếu xuống từ đỉnh đầu. Tần Ý Nùng mở đôi mắt mơ màng ra, vì thói quen nghề nghiệp, để tránh việc tóc dài chặn ống kính, máy quay không quay được biểu cảm của Đường Nhược Dao, dẫn đến quay hỏng, cô ấy giơ ngón tay lên, động tác dịu dàng thay Đường Nhược Dao vén tóc dài ra sau tai.
Đường Nhược Dao đã hoàn toàn nhập vai, thấy thế liền nắm lấy tay cô ấy, hôn một cái lên mu bàn tay ấy.
Trái tim Tần Ý Nùng hoảng loạn không tả xiết, ngây người nhìn cô.
Đoạn này không có trong kịch bản, thuộc về sự phát huy thức thời của Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao lại nhắm mắt chân thành hôn thêm cái nữa, khóe môi cười lên, năm ngón tay xen vào kẽ tay của Tần Ý Nùng, mười ngón tay đan lấy nhau, đè lên chiếc gối trắng bên cạnh.
Sau đó những cái hôn dày đặc từ trên rơi xuống, từ gò má, sau đó chuyển dần tới đôi môi, vành tai.
Ảo tưởng và hiện thực đan xen, Tần Ý Nùng khó khăn chống cự, nhưng vẫn không tỉnh táo nổi.
Cô ấy mở mắt ra, con ngươi như đã mất hồn, không đo được tiêu cự, thế giới mơ màng chuyển động, trần nhà trên đầu quay đều quay đều, ánh sáng trắng trong phòng khách sạn choáng váng như ánh sáng mông lung trong cơn mơ, tiếng hô hấp hỗn loạn rõ ràng khác lạ, bị phóng to, phóng xa trong không gian vô hạn.
Bốn phía dựng lên một bức tường kính vô hình, âm thanh truyền ra ngoài, đập lên tường kính, rồi lại quay người lại.
"Thẩm Mộ Thanh..."
"Tần Ý Nùng..."
Hai âm thanh đồng thời vang lên bên tai cô ấy, khẽ thở dốc, thuộc về cùng một người, người sau dần dần bao trùm lên người trước.
"Tần Ý Nùng..." Người phụ nữ trẻ tuổi khẽ nỉ non bên tai cô ấy trong vô số đêm tối.
Hàm răng của Tần Ý Nùng cắn chặt lấy môi dưới đến nỗi trắng bệch, chỉ sợ sẽ lộ ra suy nghĩ chân thực từ sâu thẳm nội tâm của mình.
Đường Nhược Dao tiến vào cảnh đẹp.
Hôm nay trạng thái biểu diễn của cô vô cùng hoàn hảo, Tần Ý Nùng có nỗi lo trong phim ngoài phim, cô lại không hề có. Hàn Tử Phi trong phim không phát hiện sự khác thường của Thẩm Mộ Thanh, từ đầu đến cuối chìm đắm trong tình yêu nồng nhiệt, không hề suy nghĩ, Đường Nhược Dao ngoài phim càng không cần nói, gần đây tràn đầy lạc quan, hừng hực khí thế tiến công. Hai người kết hợp, cô phát huy đặc sắc khác hẳn bình thường.
Ngoài máy quay, lông mày Hàn Ngọc Bình nhíu chặt, một câu "cắt" đã lên men trong yết hầu, không lên không xuống.
Vẫn là vấn đề kia, cảm xúc của Tần Ý Nùng quá nhiều, chuyển biến cũng quá phức tạp, tình cảm trong lòng vượt quá yêu cầu của cảnh phim này, rung động thì rung động, nhưng vẫn có cảm giác chưa đến nơi. Nhưng với sự tin tưởng cơ bản về Tần Ý Nùng, ông lựa chọn tiếp tục theo dõi.
Cảnh quay này trong kịch bản, Thẩm Mộ Thanh ngoài âm thanh hơi thở được đánh dấu ngoặc kép, không có bất cừ câu thoại nào, Đường Nhược Dao có, nhưng chỉ có hai câu, một câu là "Thẩm Mộ Thanh", một câu là...
Đường Nhược Dao nói: "Em yêu chị."
Dây đàn trong đầu Tần Ý Nùng hoàn toàn đứt đoạn.
Cô ấy không khống chế được lật tay đan chặt lấy năm ngón tay của Đường Nhược Dao, dùng sức đến nỗi muốn bóp vỡ xương cốt đối phương, chiếc cổ trắng bóc ngửa ra sau thành một đường cong đẹp đẽ, đáy mắt nhanh chóng lan tràn một lớp sương mù, vô thức nín nhịn đáp lại một tiếng, mang theo chút thút thít buồn bã.
"Dao Dao..."
Xin lỗi, chị không thể yêu em.
Đồng tử của Đường Nhược Dao đột ngột co lại, ngây người ngay tại hiện trường.
Ban nãy chị ấy... gọi mình là gì?
Cảnh quay này là cảnh quan trọng, câu thoại kia của Đường Nhược Dao càng quan trọng hơn, cho nên câu nỉ non không khống chế được của cô ấy, bị micro thu âm chất lượng cực tốt ở hiện trường thu lại, vang vọng giữa bối cảnh quay phim.
Anh chàng cầm micro và ông chú cầm tấm phản quang bên cạnh bốn mắt nhìn nhau.
Đây là thao tác gì thế? Nói sai lời thoại? Tại sao trùng hợp nói ra tên của diễn viên chính còn lại thế chứ?
Đây là nhập vai quá sâu, phim giả tình thật sao?
Hàn Ngọc Bình: "..."
Ù ù.
Tạp âm từ loa phát thanh gọi lại tâm trí của Tần Ý Nùng, ánh sáng trước mắt cô ấy biến mất, dần dần xuất hiện khuôn mặt tinh tế của Đường Nhược Dao trong mắt, trong mắt không đè nén được vui vẻ kích động, môi mỏng động đậy, như thể muốn nói lại thôi.
Tần Ý Nùng lúc này mới ý thức được bản thân buột miệng lộ ra một câu, màu máu trên mặt bị rút cạn, đôi môi trắng bệch.
Giữa ấn đường của Hàn Ngọc Bình nổi lên mây mù, âm u mở miệng: "Ban nãy cháu gọi cái gì?"
Tần Ý Nùng từ chối động tác đỡ lấy của Đường Nhược Dao, tự mình ngồi dậy, khuôn mặt lúng túng không thôi, áy náy nói: "Xin lỗi." Không giải thích cho bản thân.
Lồng ngực của Hàn Ngọc Bình phập phồng: "Cháu lăn lại đây cho tôi!"
Tần Ý Nùng được Hàn Ngọc Bình một tay bồi dưỡng thành, chứng kiến cô ấy từ lúc không biết gì về biểu diễn đến hiện tại không có ai có thể sánh được, trong lòng Hàn Ngọc Bình tự hào hơn ai khác. Thấy cô ấy phạm lỗi sai cũng sẽ tức giận hơn bất kì người nào, đời kịch không phân biệt được, gọi sai tên ngay tại hiện trường, lỗi sai này không nên xảy ra trên người Tần Ý Nùng.
Vẻ mặt của Đường Nhược Dao lo lắng.
Tần Ý Nùng không cho bất kì cơ hội tiếp xúc ánh mắt nào, vén chăn xuống giường, một mình đi chịu mắng.
Phòng nghỉ vang lên một tiếng rầm rồi đóng lại, rất lớn.
Đường Nhược Dao không ở nguyên tại chỗ, mà là vội vàng xuống giường, đến cửa phòng nghỉ chờ đợi. Trên phim trường có rất nhiều đôi mắt đang nhìn hai người, nhưng cô không quan tâm.
Gặp được Quan Hạm ở cửa phòng nghỉ, gật đầu chào hỏi nhau.
Phòng nghỉ cách âm tốt đến đâu, cũng có thể nghe thấy tiếng mắng mỏ của Hàn Ngọc Bình, nhưng không nghe rõ ông ấy mắng cái gì. Không lâu sau, tiếng mắng dừng lại, rồi lại không bao lâu, Hàn Ngọc Bình tái mặt xa ngoài, vô cùng tức tối, nhìn thẳng về phía trước lướt qua hai người trước cửa.
Bên trong truyền ra âm thanh mệt mỏi của Tần Ý Nùng: "Quan Hạm."
"Có." Quan Hạm đáp lời, vội vàng vào trong, quay đầu nhìn Đường Nhược Dao. Đôi chân của Đường Nhược Dao vô thức tiến lên một bước, bị cô cứng rắn kiềm chế lại, nhìn một cái khích lệ Quan Hạm, khẽ nhấc môi, khẩu hình miệng thúc giục nói: Đi đi.
Trong lòng Quan Hạm đột nhiên có một loại buồn bã không nói thành lời, nhanh chân đi vào.
Tần Ý Nùng ngồi trên sô-pha, hai tay nắm lấy nhau, nắm rất chặt, thấy Quan Hạm đi vào, nâng mí mắt nói: "Rót cho tôi cốc nước."
Quan Hạm đặt nước vào tay cô ấy.
Tần Ý Nùng uống một ngụm, hỏi: "Đường Nhược Dao ở bên ngoài à?"
Quan Hạm bất ngờ vì cô ấy chủ động nhắc tới, nói: "Vâng."
Một tay Tần Ý Nùng buông thõng trên sô-pha, ngón trỏ gõ gõ lên trên không theo tiết tấu, nói: "Gọi em ấy vào đây."
Quan Hạm giống như nghi ngờ bản thân nghe nhầm, ngây người một giây, mới xác nhận lại từ Tần Ý Nùng: "Gọi cô Dao vào sao ạ?"
"Ừ."
Đường Nhược Dao nóng như lửa đốt, niềm vui vì được Tần Ý Nùng gọi cái tên cô chưa từng nghe thấy biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại lo lắng. Bây giờ cô sợ nhất chính là biến số, cô tình nguyện chậm, cũng không muốn để mọi việc phát sinh ngoài ý muốn, khiến cô không suy đoán được tâm tư của Tần Ý Nùng.
Cửa phòng nghỉ trước mặt mở ra vang lên một tiếng cạch, Quan Hạm vừa đi vào không lâu lại ra ngoài.
Khuôn mặt Đường Nhược Dao lộ ra vẻ kinh ngạc.
Quan Hạm hiển nhiên cũng có chút mơ màng, nói: "Chị Tần mời cô vào trong."
Đường Nhược Dao chỉ vào mình: "Em?" Cô và Quan Hạm giống nhau, đều không hiểu có chuyện gì.
Quan Hạm: "Xác thực là cô, vào đi."
Vẻ mặt Đường Nhược Dao hoang mang theo vào trong, ánh mắt đầu tiên là nhìn thấy Tần Ý Nùng ngồi trên sô-pha. Sắc mặt của cô ấy tốt hơn ban nãy rất nhiều, người cũng không mất hồn, tuy không mở miệng, nhưng tinh thần cũng coi như dồi dào.
Ánh mắt Tần Ý Nùng biểu thị bảo cô ngồi ở vị trí đối diện.
Đường Nhược Dao cẩn thận ngồi xuống, cơ thể căng như dây đàn.
Tần Ý Nùng đặt cốc nước xuống, hờ hững nhận lỗi sai của mình, giọng điệu công việc nói: "Trạng thái của tôi không tốt, đã xin đạo diễn Hàn nghỉ buổi sáng, buổi chiều tiếp tục quay, liên lụy cô Đường phải quay lại cùng tôi."
Đường Nhược Dao dịu dàng cười cười: "Nào có, không việc gì ạ."
Tần Ý Nùng: "Cảm ơn."
Đường Nhược Dao nói một câu khách sáo, Tần Ý Nùng cũng không nói gì nữa.
Cô ấy không đuổi Đường Nhược Dao đi, tự mình cúi đầu giở kịch bản, thỉnh thoảng mở sổ ghi chép viết chữ lên trên, đầu bút ngừng lại, đôi môi đóng rồi lại mở, giống như đang tự lẩm nhẩm điều gì đó.
Ánh mắt của Đường Nhược Dao cố ý tránh đi, không làm phiền Tần Ý Nùng, trái tim bồn chồn bất an dần dần được đặt xuống, mới tìm được chút nhàn hạ, hồi tưởng lại xưng hô thân mật mà Tần Ý Nùng buột miệng nói ra kia.
Dao Dao.
Khóe môi của Đường Nhược Dao cong lên, thì ra trong lòng Tần Ý Nùng gọi bản thân như thế sao?
Lặp lại chữ, có chút sến súa, nhưng không nhịn được vui vẻ.
Dao Dao.
Đường Nhược Dao thử khẽ đọc lại một lượt, trên đầu lưỡi thả ra hai chữ, khẽ rơi xuống nơi mềm mại nhất trong tim, tạo thành cái hố nông, một dòng điện vô hình lướt qua, toàn thân tê dại, những sợi tóc cũng không được buông tha.
Dao Dao.
Đường Nhược Dao quay đi, quay lưng với Tần Ý Nùng, lấy tay che lại khuôn mặt đã mất kiểm soát biểu cảm của mình, hai vai khẽ rung lên.
Cô lặng lẽ cười một lúc, phát hiện bản thân không có cách nào dừng lại trong thời gian ngắn, sợ ảnh hưởng tới Tần Ý Nùng nhập vai, bản thân gắng gượng kiềm chế nụ cười, đứng dậy nói: "Cô Tần, em có chút chuyện, ra ngoài trước ạ."
Tần Ý Nùng không ngẩng đầu: "Ừ."
Đường Nhược Dao nhanh chân đi ra ngoài, sau khi đi ra cửa bước chân càng ngày càng nhanh, giống như là chạy như bay về phòng nghỉ của mình.
Đường Nhược Dao vơ lấy gối ôm trên sô-pha vào lòng, đè cằm lên gối đầu mềm mại, bật cười thành tiếng. Cô cười không ngừng lại được, mặt mày cong lên như đứa trẻ, dùng gối ôm che cả mặt mình.
Tân Tinh: "..."
Dù sao không có người ngoài, hơn nữa chị có chặn em cũng không biết chị đang cười chắc? Chà chà, phụ nữ trong tình yêu mà.
Đường Nhược Dao đột nhiên lấy gối ôm xuống, khuôn mặt trắng bóc hồng hào khác lạ, nói: "Tinh Tinh."
Tân Tinh tiến lên phía trước: "Chà."
Đường Nhược Dao khụ một tiếng, ánh mắt sáng loáng vì bị nụ cười truyền nhiễm, dáng vẻ nghiêm túc hỏi cô nàng: "Ban nãy em nghe thấy Tần Ý Nùng gọi tôi là gì không?"
Đoàn người gần nhất đều nghe rõ, Tân Tinh đáp: "Nghe thấy rồi, gọi là Dao Dao."
Trong đầu Đường Nhược Dao bùng lên pháo hoa, tỏa ra trăm sắc rực rỡ đều là mùa xuân.
Ánh mắt Đường Nhược Dao mơ màng, hít sâu một cái, nói: "Em ra ngoài trước đi, để tôi một mình bình tĩnh lại."
Tân Tinh nói: "Được ạ."
Lúc đóng cửa, cô nàng cố tình cẩn thận một chút, không đóng chặt, dính tai lên khe cửa, nghe thấy một tiếng reo hò bên trong.
Tân Tinh vỗ vỗ lồng ngực để bản thân ổn định lại, nói trong lòng: Chuyện này cũng quá điên khùng rồi!
Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng quen nhau bốn năm, cô thích cô ấy gần bốn năm, từng ngày trôi qua trong suy đoán, dựa vào một tia hi vọng xa xôi hoang đường của bản thân để kiên định. Cô từng mơ màng, từng dao động, thậm chí trước khi tới đoàn làm phim còn quyết định từ bỏ, nhưng vận mệnh xảy ra sai số, trói hai người lại với nhau, từ đó tình cảm phá bỏ gông xiềng của lí trí, trào lên không có cách nào thu lại được.
Cô là người đi trong đêm tối dài ngày, cô biết phía trước có ánh sáng, nhưng không biết phải đi bao lâu, cũng không biết phương hướng nào là chính xác, cô chỉ có thể đi mãi đi mãi, đột nhiên có giọng nói nói với cô: Con đường này đúng, tiếp tục đi về phía trước, trời sắp sáng rồi.
Xưng hô do lỡ miệng của Tần Ý Nùng, là sự khẳng định trực tiếp nhất mà Đường Nhược Dao đạt được sau quá trình kiên trì đằng đẵng.
Cô chợt thấy một tia sáng mặt trời.
Đường Nhược Dao cười cười, vô thức rơi nước mắt.
Cô giơ tay lau mặt, giống như một kẻ điên, chỉ có một mình cô ở trong phòng nghỉ kích động đến nỗi vừa khóc vừa cười.
...
Ngón trỏ của Tần Ý Nùng đè lên trang giấy sổ ghi chép, nhìn bóng lưng rời đi của Đường Nhược Dao, trong lòng khẽ thở dài một tiếng.
Buột miệng nói ra xưng hô trong lòng trước giờ chưa từng ngờ được, nhưng có thể dự đoán được là, Đường Nhược Dao sẽ càng lún sâu vào đoạn tình này. Không nhận được hồi đáp cô đã cố chấp như thế, hôm nay tác dụng của liều thuốc trợ tim này với cô không nói cũng rõ.
Tần Ý Nùng thấp thỏm lo âu, cũng đồng thời vô thức thở phào một hơi.
Giống như bản thân bị tách làm hai người, một người ra sức quyết liệt đẩy Đường Nhược Dao đi, một người lại không khống chế được muốn ỷ lại vào cô, cùng kéo cùng đẩy, giống như đấu vật, không ai chiếm được thế thượng phong lâu dài, vô cùng mâu thuẫn.
Mà ban nãy cô ấy gọi Đường Nhược Dao vào, là không muốn để Đường Nhược Dao lo lắng cho mình, chỉ thế mà thôi.
Tần Ý Nùng lắc lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ hỗn loạn, tập trung lực chú ý vào sổ ghi chép trước mắt. Ban nãy Hàn Ngọc Bình không chỉ mắng, mà còn thảo luận kĩ năng biểu diễn với cô ấy, Tần Ý Nùng không phải chỉ dùng một phương pháp biểu diễn, nếu thật sự không ổn, cô ấy sẽ suy nghĩ đổi cách khác.
Trong lòng cô ấy không còn suy nghĩ, dốc lòng nghiên cứu, ở trong phòng nghỉ đến tận trưa. Cửa phòng nghỉ lại vang lên tiếng gõ cửa, Tần Ý Nùng thấp thoáng có dự cảm, nâng mí mắt nhìn Quan Hạm đi mở cửa, nhìn thấy Quan Hạm quay đầu báo cáo với mình: "Là cô Đường."
Tần Ý Nùng gật đầu.
Quan Hạm nghiêng người nhường đường.
Đường Nhược Dao bưng hũ canh đi vào, động tác cẩn thận, tập trung tinh thần nhìn đường dưới chân.
"Cô Tần uống canh gà không ạ? Người quản lí của em tới đây thăm em, đặc biệt mang tới cho em, hầm rất lâu đấy ạ."
Tần Ý Nùng nhướng mày.
Người quản lí của Đường Nhược Dao, Mục Thanh Ngô à?
Đường Nhược Dao đóng máy cảnh quay ngoại cảnh bên này, cũng coi như phần quan trọng nhất trong kịch bản, Mục Thanh Ngô tới đây thăm, thuận tiện bồi bổ cơ thể cho cô, ai biết cô ấy vừa đưa canh tới, quay đầu đã không thấy Đường Nhược Dao đâu nữa.
Mục Thanh Ngô: "Hả? Em ấy đâu?"
Tân Tinh ấp a ấp úng.
Cho dù Mục Thanh Ngô không phát hiện tâm tư của Đường Nhược Dao dành cho Tần Ý Nùng, nhưng trực giác mách bảo cô ấy khả năng có chuyện đã xảy ra. Hai lần trước khi Mục Thanh Ngô rời đi, cố tình trao đổi với Tân Tinh, bảo cô nàng chú ý tới Đường Nhược Dao một chút, đặc biệt là chú ý đừng để Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng có gì đó.
Tân Tinh ngoài miệng đáp ứng, bây giờ người ta còn yêu nhau luôn rồi. Tuy Tân Tinh chỉ là một trợ lí nhỏ bé không can dự được chuyện gì, nhưng đối mặt với ánh mắt nghi vấn của Mục Thanh Ngô, trong lòng vẫn chột dạ không thôi, cúi đầu không dám nhìn cô ấy.
"Không nóng sao? Sao không để trợ lí của em bưng?" Tần Ý Nùng cho Quan Hạm một ánh mắt.
Quan Hạm biết ý, liền lên trước nhận lấy hũ canh trong tay Đường Nhược Dao, mu bàn tay của Đường Nhược Dao không chạm, tránh đi, nói: "Em tự làm được rồi."
Bây giờ Đường Nhược Dao sốt ruột muốn làm gì đó cho Tần Ý Nùng, đừng ai nghĩ đến việc tranh công.
Quan Hạm: "..."
Tại sao cảm thấy cô Dao đột nhiên có chút hung dữ? Là ảo giác của mình sao?
Đường Nhược Dao đặt hũ canh lên bàn trà, ngón tay vân vê lên tai, giảm nhiệt độ, mở giấy gói ra, mùi hương canh gà nồng nàn khắp chốn, cô ngẩng đầu hỏi: "Ở đây có bát không?"
Đương nhiên là có, Quan Hạm lấy bát cùng thìa uống canh, lấy nước rửa một lượt, đưa cho Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao nhận lấy, thổi hơi nóng trên hũ canh, lấy thìa cán dài khuấy hai cái, màu sắc của canh rất tốt, hiện lên màu vàng nhàn nhạt, dầu đã bị vớt đi, thơm mà không ngấy.
Cô bưng bát canh tới ngồi cạnh Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng đóng sổ ghi chép lại, hỏi: "Em uống chưa?"
"Chưa ạ." Đường Nhược Dao lắc đầu, hé miệng cười, độ cong trên miệng không khống chế được hé to, cả người tỏa ra hương vị ngốc nghếch. Có đồ ăn ngon cô chỉ nghĩ tới Tần Ý Nùng, nào có thể nhớ tới bản thân.
Ánh mắt của Tần Ý Nùng có chút phức tạp, tận sâu trong đáy mắt chua xót không thôi.
Đường Nhược Dao vội vàng điều chỉnh biểu cảm, khóe miệng tự nhiên cong lên, cười uyển chuyển nói: "Mang đến cho cô thử trước."
Tần Ý Nùng ồ một tiếng, cố ý làm giọng trêu đùa: "Lấy tôi làm chuột bạch sao?"
"Không không, không phải như thế!" Đường Nhược Dao hoảng hốt lắc đầu, miệng lưỡi lanh lợi thường ngày đến lúc này giống như bị cứng rắn chặn lại, thật ứng nghiệm với câu thoại trong kịch bản của Hàn Tử Phi: "Em vừa nhìn thấy chị, liền quên mất phải mở miệng nói chuyện thế nào."
Lên tiếng không bằng hành động, Đường Nhược Dao ngây người, trực tiếp lấy thìa múc một thìa, đỡ tay dưới thìa canh, đưa đến bên miệng Tần Ý Nùng, ánh mắt chờ đợi, đôi mắt sáng tới sửng sốt.
Tần Ý Nùng không giãy giụa, hé miệng uống vào.
Đường Nhược Dao vô thức cũng hé miệng theo, ánh mắt Tần Ý Nùng lướt qua vẻ hồng hào dịu dàng trong lòng mình, cổ họng im lặng cử động, nuốt nước bọt.
Một lượt đút ba bốn thìa, Tần Ý Nùng càng uống càng khát, khẽ lắc đầu, nói: "Em cũng uống đi."
Trong lòng trong mắt Đường Nhược Dao đều là Tần Ý Nùng, tình cảm tràn trề trào ra, Tần Ý Nùng nói gì thì là thế ấy, vừa nghe cô ấy nói, liền nghe chỉ thị chấp hành hành động. Ánh mắt của cô không rời Tần Ý Nùng, bản thân muốn một thìa, chưa nếm được mùi vị liền nuốt xuống.
Tần Ý Nùng không kịp hoàn thành một câu: "Em..." Uống chậm thôi.
Đường Nhược Dao đặt bát xuống, rút khăn giấy che miệng, sắc sụa tới nỗi đôi mắt ươn ướt: "Khụ khụ khụ... em... khụ khụ khụ..."
Tần Ý Nùng không nhịn được: "Phì."
Đường Nhược Dao nhìn thấy nụ cười tươi sáng của cô ấy, lại ngây người.
Quan Hạm: "..."
Tại sao hôm nay cô Dao lại ngốc thế này? Bản thân Đường Nhược Dao không phải chó sói sao, nhìn dáng vẻ điên cuồng lắc lư cái đuôi ngốc không tả nổi, lẽ nào là Husky?
Đường Nhược Dao bình phục lại, lau nước mắt nơi khóe mắt, mặt đỏ đến muốn chui xuống lỗ, bổ sung lại câu lúc trước, cẩn thận nói: "Xin lỗi, thất lễ rồi."
Cô vẫn cần hình tượng! Tần Ý Nùng tuyệt đối đừng hiểu lầm! Khó khăn lắm mới thoát khỏi hình tượng sen trắng, tất nhiên cô không muốn trở thành con Husky trong lòng Tần Ý Nùng.
"Khụ." Tần Ý Nùng hắng giọng, nói, "Không sao."
Đường Nhược Dao miễn cưỡng nhặt về chút mặt mũi, không tiếp tục làm ra chuyện ngốc nghếch gì nữa. Hũ canh chia làm hai bát, cô và Tần Ý Nùng mỗi người uống một bát, còn lại cho Quan Hạm.
Đãi ngộ của trợ lí thân lí tốt như thế, không chỉ có thể ở gần CP mình đẩy thuyền, còn có thể uống chung canh với CP, nếu không phải canh không uống sẽ hỏng, Quan hạm còn muốn thu thập lại.
Đường Nhược Dao nắm lấy tờ giấy trắng đặt lên môi Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng đưa tay ra nhận lấy: "Tự tôi làm là được, cảm ơn."
Đường Nhược Dao nói vâng, sau đó cô cũng không biết phải làm gì nữa, khó khăn khống chế biểu cảm của mình, không để lộ ra nụ cười ngu ngốc, không để bản thân biến thành Husky.
Tần Ý Nùng bình tĩnh hơn cô rất nhiều, nhàn nhạt hỏi: "Không phải em nói người quản lí của em đến đây tìm em sao?"
"Vâng." Đường Nhược Dao đứng đắn trả lời..
"Em tới đây tìm tôi, nói với cô ấy chưa?"
"..."
Tần Ý Nùng khẽ nhướng mày: "Chưa sao?"
Đường Nhược Dao nín thở: "... Em quên rồi."
Tần Ý Nùng ờ một tiếng, cúi đầu nhìn một trang ghi chép.
Cả trưa Mục Thanh Ngô không tìm thấy Đường Nhược Dao, chắc chắn muốn nổi giận. Ngón tay của Đường Nhược Dao vê lấy vạt áo, không ngồi yên được nữa: "Cô Tần, em, em về tìm người quản lí của em đã, sẽ quay lại muộn chút."
"Muộn chút không cần tới nữa." Tần Ý Nùng nói.
Đường Nhược Dao lập tức mím chặt môi, tủi thân nhìn cô ấy, nước chảy bèo trôi, vô cùng thành thục.
Tần Ý Nùng: "..."
Em ấy giả vờ đáng thương càng ngày càng thành thục rồi.
Nhưng Tần Ý Nùng vẫn trúng chiêu, tim lại mềm nhũn, dịu giọng giải thích: "Chút nữa phải quay phim, trực tiếp gặp ở trường quay đi."
Mặt mày Đường Nhược Dao tươi cười, cúi đầu đi tới, hôn khẽ một cái trên khuôn mặt mịn màng của Tần Ý Nùng.
"Vậy em đi trước đây." Cô dán vào tai người phụ nữ ấy nói ra câu này, khẽ khàng dịu dàng, hơi ấm như chiếc lông vũ ngứa ngáy phả lên.
Tần Ý Nùng đột nhiên co ngón tay lại.
Hơi nóng trên vành tai rời xa, Đường Nhược Dao đi lùi về sau, mãi đến khi tới cửa, mới nhìn Tần Ý Nùng một cái thật sâu, vặn tay nắm cửa, quay người rời đi.
Vừa ra cửa liền đụng mặt Mục Thanh Ngô.
Mục Thanh Ngô mặc bộ quần áo công sở màu xanh, hai tay đan lấy nhau, ánh mắt như cười như không, không biết đã đứng trước cửa đợi Đường Nhược Dao bao lâu.