Chương 112: Quên đi tất cả hôn lên
Tân Tinh đã khai báo tung tích của Đường Nhược Dao dưới sự uy hiếp của Mục Thanh Ngô.
Âm thanh của Mục Thanh Ngô đột nhiên cao vút: "Em nói em ấy đi đâu cơ?"
Cả người Tân Tinh như sắp lún xuống đất, cúi thấp đầu, âm thanh càng nhỏ dần: "Đến phòng nghỉ của Ảnh hậu Tần ạ."
"Em ấy..." Mục Thanh Ngô nặng nề đi lại mấy bước, bực bội không để đâu cho hết, phất áo rời đi, "Bây giờ tôi đi tìm em ấy!"
Cửa phòng nghỉ của Tần Ý Nùng không thể tùy ý gõ, sau khi ra khỏi phòng nghỉ của Đường Nhược Dao, Mục Thanh Ngô liền thu hồi cảm xúc, không nhanh không chậm đi về bên kia. Trên đường còn cẩn thận, tùy tiện kéo nhân viên đoàn làm phim bên đường hỏi: "Xin hỏi bạn có nhìn thấy Đường Nhược Dao ở đâu không? Tôi là người quản lí của cô ấy."
Nhân viên đoàn phim nhìn một vòng, không thấy người, tùy tiện đáp: "Có lẽ là ở phòng nghỉ của cô Tần, chị đến hỏi xem."
Hai vành mắt Mục Thanh Ngô đen lại.
Nhân viên đoàn phim kì quái nhìn cô ấy.
Mục Thanh Ngô hoàn hồn, nói: "Không có gì, cảm ơn."
Nhân viên đoàn phim đi rồi.
Mục Thanh Ngô chống lên đạo cụ ở một bên hòa hoãn lại.
Cố ấy đã dặn đi dặn lại, bảo Đường Nhược Dao không nên dây dưa có quan hệ với Tần Ý Nùng, bây giờ thì tốt rồi, một người bất kì ở đoàn phim cũng biết hai người ở cùng nhau. Coi lời cô ấy như gió thoảng bên tai, Mục Thanh Ngô bây giờ xác nhận chắc chắn, sự ngoan ngoãn của Đường Nhược Dao lúc đầu khi tới tay mình hoàn toàn là giả vờ giả vịt!
Đường Nhược Dao từ bên trong đi ra, vừa nhìn thấy biểu cảm của Mục Thanh Ngô đang đứng trước cửa liền đoán được, trước tiên cười đền tội: "Chị Mục, sao chị lại tới đây?"
Mục Thanh Ngô mặt cười da không cười: "Em tiêu sái quá nhỉ."
Đường Nhược Dao chớp mắt: "Nào có ạ?"
Mục Thanh Ngô hừ một tiếng, quay người nhanh chân rời đi, Đường Nhược Dao nhanh chân đi theo.
Về phòng nghỉ của mình, Đường Nhược Dao hất cằm với Tân Tinh: "Tinh Tinh, em ra ngoài canh cửa đi."
Tân Tinh lui ra.
Đường Nhược Dao ấn vai Mục Thanh Ngô để cô ấy ngồi xuống sô-pha, rót nước rồi bóp vai, ân cần không tả nổi. Mục Thanh Ngô hất bàn tay đang đặt trên lưng mình của Đường Nhược Dao ra, tức giận nói: "Bớt giở trò này, nói chính sự."
Đường Nhược Dao bèn ngồi xuống đối diện cô ấy.
Mục Thanh Ngô nhíu mày, đi thẳng vào vấn đề: "Em làm sao thế? Không phải tôi bảo em ít tiếp xúc riêng với cô ta rồi sao?"
Hai tay Đường Nhược Dao bưng cốc nước, không lên tiếng.
Mục Thanh Ngô mất kiên nhẫn nói: "Nói đi."
Đường Nhược Dao thở dài, nói: "Nói ra thì dài."
"Vậy thì tóm tắt ý chính đi."
"Vâng." Đường Nhược Dao nhìn thẳng vào mắt Mục Thanh Ngô, vứt ra quả bom nặng trĩu, "Em đang theo đuổi chị ấy."
Cằm của Mục Thanh Ngô rơi xuống đất.
"A di đà Phật." Cô ấy nhắm mắt niệm hai câu nhà Phật, hít thở sâu hai lần, khẽ gạn hỏi, "Ban nãy em... không nói gì đúng không?" Nhất định là bản thân bị ảo giác.
Đường Nhược Dao không cho Mục Thanh Ngô cơ hội lừa mình dối người, lặp lại không chút kiêng kị: "Chị không nghe lầm, em đang theo đuổi chị ấy." Ngừng giây lát, nghiêm túc bổ sung, "Là theo đuổi của tình yêu, em yêu chị ấy."
"..." Bờ môi Mục Thanh Ngô run lên, triệt để mất đi năng lực ngôn ngữ.
Mười phút sau.
Mục Thanh Ngô dần dần bình tĩnh lại khi đang trên bờ vực xuất huyết não, sắc mặt khó coi nói: "Em biết em đang nói gì không?"
"Em biết." Mặt Đường Nhược Dao không biến sắc.
Đường Nhược Dao từng nghĩ tìm cớ để chặn miệng Mục Thanh Ngô, nhưng cuối cũng vẫn quyết định thẳng thắn. Thích Tần Ý Nùng, cô không cảm thấy hổ thẹn, không có tật phải giật mình. Hơn nữa thái độ của cô rõ ràng như thế, tương lai còn rất nhiều dây dưa với Tần Ý Nùng, giấu được một ngày, không giấu được dài lâu.
Mục Thanh Ngô không phải là người chỉ biết nổi nóng, chuyện càng lớn kích thích càng nhiều, ngược lại cô ấy sẽ càng nhanh bình tĩnh lại, hỏi: "Cách nghĩ của cô ta?"
Cô ấy đang chuẩn bị phương án quan hệ công chúng trước cho tương lai.
"Chị ấy thích em, nhưng có lo lắng, cho nên vẫn chưa đáp ứng em."
"Cô ta không đáp ứng em?" Bản tính bảo vệ con trẻ của Mục Thanh Ngô lại phát tác, bất bình thay cô, "Không đúng, cô ta dựa vào cái gì mà không đáp ứng em? Em có chỗ nào không tốt? Tôi còn thấy cô ta không xứng với em là đằng khác!"
Đường Nhược Dao dở khóc dở cười.
Mục Thanh Ngô khụ một tiếng, nghiêm túc nói: "Em thật sự hiểu cô ta sao?"
Đường Nhược Dao biết cô ấy lo lắng điều gì, nói: "Em biết chị không hài lòng với những bình luận về chị ấy, nhưng em có thể đảm bảo với chị, những tin đồn ngoài kia đều là giả, chị ấy chưa từng yêu ai nữa."
Mục Thanh Ngô nhướng mày: "Ngoài kia cũng không đồn cô ta yêu đương, đều nói là nhân tình trên giường."
Đường Nhược Dao nói trong lòng: Nhiều năm như thế cũng chỉ ngủ với mỗi nhân tình là em thôi.
"Tóm lại..." Đường Nhược Dao nói, "Em có nguồn tin đáng tin, chị ấy rất đơn thuần, không phải kiểu người như mọi người vẫn nghĩ."
Mục Thanh Ngô trợn mắt.
Từ "đơn thuần" đặt trên người Tần Ý Nùng phong lưu đa tình, khiến Mục Thanh Ngô nổi lên một lớp da gà, phụ nữ trong tình yêu có một lớp kính lọc dày cộp, cô ấy có thể hiểu được Đường Nhược Dao, nhưng vẫn không thể không châm chọc cô: "Em nhất định muốn ở bên cô ta?"
Đường Nhược Dao trịnh trọng gật đầu: "Vâng."
Mục Thanh Ngô cười lạnh: "Được, tôi cho em hai lựa chọn. Một, em nhanh chóng thu lại suy nghĩ hoang đường ấy, quay xong bộ phim này thì đường ai nấy đi với cô ta; hai, tôi không dẫn em nữa, em đề nghị công ty đổi người quản lí mới."
Mục Thanh Ngô phủi phủi chân, đứng dậy.
"Chị Mục..." Đầu óc Đường Nhược Dao trống rỗng, kéo lấy tay áo âu phục của cô ấy theo bản năng.
Mục Thanh Ngô gỡ từng ngón từng ngón tay của Đường Nhược Dao ra, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt xa lạ nói: "Tôi ghét nhất nghệ sĩ không nghe lời, nếu em tự ý hành động, đừng trách tôi không nể mặt."
"Chị Mục!"
Mục Thanh Ngô chỉ để lại cho cô một bóng lưng tuyệt tình.
Bàn tay của Đường Nhược Dao lơ lửng giữa không trung, hé miệng, rốt cuộc không thể nói ra lời níu kéo.
Cô ngã xuống sô pha, đầu óc hỗn loạn tê dại.
Mục Thanh Ngô là người quản lí tốt, cũng rất có thủ đoạn, không chỉ trợ giúp cô trên phương diện công việc, tính cách cũng rất ấm áp, mất đi người quản lí như thế, đối với người đang từng bước tiến lên như Đường Nhược Dao, không khác gì chặt đi một bên cánh của cô.
Làm sao đây?
Trong công ty ngoài Mục Thanh Ngô, còn ai có thể dùng được? Đường Nhược Dao cưỡng ép bản thân trấn tĩnh lại, lí trí phân tích.
Ở bên ngoài, Mục Thanh Ngô đã đi xa, quay đầu nhìn một cái.
Mục Thanh Ngô: "..."
Đường Nhược Dao không đuổi theo?
Mục Thanh Ngô cũng không thật sự muốn từ chức không dẫn Đường Nhược Dao nữa, không phải chỉ là yêu đương thôi sao, huống hồ còn chưa yêu đương nữa cơ mà. Chẳng trách tục ngữ nói chỉ có già yêu trẻ không có trẻ yêu già, người nào người nấy đều là con sói mắt trắng dã!
Đường Nhược Dao đang híp mắt suy nghĩ, cửa phòng bị đẩy ra, Mục Thanh Ngô quay lại.
Đường Nhược Dao kinh ngạc nói: "Chị Mục?"
Mục Thanh Ngô bày mặt bình tĩnh, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, ngồi xuông: "Em kể tỉ mỉ, rõ ràng chuyện dài của em cho tôi nghe."
...
Đường Nhược Dao uống ngụm nước, làm ướt họng, nói: "Đại khái là như thế."
Đường Nhược Dao không thể kể hoàn toàn đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện, ít nhất chuyện cô được Tần Ý Nùng bao nuôi bốn năm, hợp đồng tới nay vẫn còn thời hạn, không thể nhắc tới một chữ, chủ yếu nói điểm tốt của Tần Ý Nùng, thầm lặng làm rất nhiều chuyện cho bản thân, tận lực cứu vớt chút ấn tượng với Mục Thanh Ngô, lại liên tục bảo đảm với cô ấy bản thân có chừng mực, sẽ không để truyền thông chụp được.
Ngón trỏ của Mục Thanh Ngô gõ lên đầu gối theo tiết tấu, khẽ xì một hơi, nói: "Em nói lần trước tin đồn giữa em và Tần Ý Nùng, cô ta phá lệ ra mặt làm sáng tỏ, là vì muốn trả lại sự trong sạch cho em?"
Đường Nhược Dao gật đầu.
Mục Thanh Ngô xoa cằm, khó lòng tin tưởng: "Sao tôi nghe chuyện này cứ ảo ảo thế nhỉ?"
Đường Nhược Dao: "Là thật ạ, chị ấy còn lừa đạo diễn Hàn, kéo đạo diễn Hàn xuống nước để tạo tin đồn với chị ấy, đạo diễn Hàn tức đến nỗi hai ngày không để ý chị ấy. Em ở bên cạnh, mắt thấy tai nghe."
Lông mày Mục Thanh Ngô khẽ động: "Ờ, vậy cô ta và đạo diễn Hàn..."
Đường Nhược Dao đoán được Mục Thanh Ngô muốn nói gì, cướp lời: "Không có bất kì quan hệ không đứng đắn nào, đạo diễn Hàn và vợ không có con cái, coi Tần Ý Nùng như con gái ruột, ông ấy còn mời em sau khi phim đóng máy, nếu có thời gian cùng Tần Ý Nùng đến nhà ông ấy ăn cơm nữa."
"Không phải em nói hai người vẫn chưa yêu nhau sao?" Mục Thanh Ngô càng nghe càng thấy mịt mù.
"Đạo diễn Hàn nghĩ là hai bọn em yêu nhau rồi."
Mục Thanh Ngô híp mắt: "Em giấu tôi nhiều chuyện quá nhỉ."
Đường Nhược Dao giả vờ hàm hồ "chà chà" một tiếng, nói: "Những chuyện giữa chừng nhiều quá, nhất thời em cũng không nói rõ được."
"Vậy em cứ từ từ mà nói." Mục Thanh Ngô khẽ cười, nhưng trong nụ cười lại lộ ra một tia nguy hiểm. Vứt Đường Nhược Dao tới đoàn phim quay phim, Đường Nhược Dao lại tốt quá nhỉ, yêu đương đến phong ba bão táp, còn hẹn gặp phụ huynh luôn rồi.
Đường Nhược Dao: "Buổi chiều em có cảnh quay, phải ngủ một giấc hồi phục tinh thần, sau đó sẽ kể cho chị."
"Được."
Đường Nhược Dao muốn nghỉ trưa, Mục Thanh Ngô không làm phiền cô, ở bên cạnh lướt điện thoại, ánh mắt không rõ cảm xúc.
Lời của Đường Nhược Dao, Mục Thanh Ngô chỉ tin tưởng ba phần, một cô gái trẻ tuổi rơi vào bể tình, cô ấy có thể tin ba phần đã không tệ rồi. Bảy phần còn lại bản thân phải đích thân kiểm tra mới có thể yên tâm.
Tin đồn quấn thân Tần Ý Nùng, nhưng căn cứ vào những tin mà trước kia Mục Thanh Ngô vô tình quan sát, người tạo tin đồn cũng không có não, mở màn bằng một tấm ảnh, quá trình toàn là biên tập, muốn điều tra sự thật cũng không tốn sức lực. Cô ấy không chỉ muốn điều tra những điều này, mà còn rất lâu về trước, đặc biệt là bức ảnh khỏa thân khiến Tần Ý Nùng lún sâu vào vũng bùn năm đó, rốt cuộc là thật hay giả. Tần Ý Nùng tiếp rượu dâng nụ cười cho đàn ông, dù là chuyện có chứng cứ vững như núi, nhưng cũng phải lật lại một lượt.
Mục Thanh Ngô gửi mấy tin nhắn cho người đầu bên kia, đột nhiên dừng lại, không có ý nghĩa, cảm thấy bản thân đặc biệt thích tìm việc cho bản thân làm, là Đường Nhược Dao muốn yêu đương, cũng không phải bản thân, cô ấy để tâm như thế làm gì?
Mục Thanh Ngô nghiêng đầu nhìn Đường Nhược Dao đang đắp chăn ngủ một giấc ngon, nghiến răng hung dữ với cô, hoà hoãn lại, mặt mày trở nên dịu dàng, cúi đầu tiếp tục gõ chữ: [Vất vả rồi]
...
Đường Nhược Dao bị đồng hồ báo thức gọi dậy, vùng vẫy như con cá chép ngồi dậy, cô đã không kiềm chế được tâm tư muốn đi gặp Tần Ý Nùng.
Tân Tinh thức thời dẫn thợ trang điểm tới, cảnh phim này quay sau khi tắm rửa, dường như mang khuôn mặt mộc xuất hiện trước ống kính, nếu không phải phối hợp với ánh đèn, trạng thái da dẻ của Đường Nhược Dao hoàn toàn không cần trang điểm.
Qua mười phút, Đường Nhược Dao trang điểm đơn giản xong, lướt nhanh như một cơn gió xông ra khỏi phòng nghỉ.
Tân Tinh quay đầu nhìn Mục Thanh Ngô với khuôn mặt tối đen, sợ tới rụt cổ lại, cũng chạy theo Đường Nhược Dao.
"Cô Tần!"
Tần Ý Nùng nghe thấy âm thanh, quay đầu lại.
Quan Hạm cũng đứng lại, nhìn theo tầm mắt của Tần Ý Nùng.
Là Đường Nhược Dao.
Rõ ràng chỉ là một đoạn đường ngắn, nhưng Đường Nhược Dao chạy mệt đến nỗi thở dốc, chiếc cổ trắng bóc đang rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Cô đứng yên trước mặt Tần Ý Nùng, đôi mắt sáng lên, lại khẽ khàng gọi một câu: "Cô Tần."
"Chào buổi chiều cô Đường." Tần Ý Nùng nhàn nhạt cười, đáp lại cô.
"Cùng đi không ạ?" Đường Nhược Dao đề nghị.
"Được chứ."
Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng sánh vai đi bên nhau, đầu mũi ngửi được hương thơm lành lạnh trên người cô ấy, rõ ràng đã ngửi tới quen, nhưng trái tim vẫn vô duyên vô cớ đập nhanh, Đường Nhược Dao chốc chốc lại nhìn trời, nhát nhát lại nhìn đất, tìm chủ đề hỏi: "Hôm nay cô Tần dùng nước hoa gì thế ạ?"
"Không dùng nước hoa."
"Ồ ồ ồ." Đường Nhược Dao có chút lúng túng, thầm mắng bản thân trong lòng, tìm đề tài rách nát gì thế không biết!
"Em thì sao?" Tần Ý Nùng ân cần cho cô bậc thang.
"Em sao ạ?"
"Em cũng rất thơm, dùng cái gì thế?" Ánh mắt Tần Ý Nùng nhìn thẳng về phía trước, không nhìn cô, nhưng đặc biệt dịu dàng, âm thanh dễ nghe giống như đang đọc thơ.
"Em cũng không dùng nước hoa." Đường Nhược Dao say mê trong âm thanh của cô ấy, ngẩn ngơ một giây, mới đáp.
Tần Ý Nùng nghiêng đầu nhìn cô một cái, đôi mắt xinh đẹp tình cảm, như vui như không, như giận như không, con ngươi đen láy như mực lóe lên tình cảm mà Đường Nhược Dao say đắm. Đường Nhược Dao vô thức đưa tay ra, đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt mịn màng của Tần Ý Nùng, cảm giác nhẵn nhụi.
Trái tim cô đột nhiên lạc đi một nhịp, con người sâu thẳm, một tay ôm lấy khuôn mặt của người phụ nữ ấy, âm thanh có chút khàn: "Tần Ý..."
Tần Ý Nùng nhìn vào mắt cô, nhắc nhở nói: "Đang ở phim trường."
Đường Nhược Dao lúng túng rút tay lại, màu đỏ lan tràn từ cổ đến mặt, túng quẫn nói: "Cái đó... em..."
Tần Ý Nùng khẽ ngắt lời cô: "Quay phim đã."
Đường Nhược Dao mím môi, ra sức gật đầu đáp: "Vâng."
Tần Ý Nùng đi trước hai bước, khóe môi đột nhiên cong lên, lập tức tan đi, hồi phục bình thường.
Giữa phim trường quay phim.
"Đến rồi à." Hàn Ngọc Bình gật đầu với hai người, tùy tiện nói, cúi đầu nhìn màn hình máy quay, bên trên đang phát lại cảnh quay buổi sáng. Ông đột nhiên ngẩng đầu, lại nhìn về phía hai người Tần Đường, bóp lấy gáy.
Tại sao cảm giác trạng thái của Đường Nhược Dao còn tốt hơn ban sáng nhỉ, cảm giác ngốc nghếch cùng lỗ mãng của người trẻ tuổi trong tình yêu nồng cháy đều biểu hiện trong cuộc sống rồi.
Hàn Ngọc Bình hít một hơi thuốc, không nghĩ nhiều, dù sao có lợi cho biểu diễn là được.
Không chậm trễ thời gian, Hàn Ngọc Bình xác định cảm xúc của hai người lên men hoàn tất, giơ loa phóng thanh lên: "Các bộ phận chuẩn bị, diễn viên vào vị trí."
Nhân viên đập bảng: "Bản Sắc, phân đoạn 29, cảnh 2, lần 3, diễn!"
Đường Nhược Dao nâng mặt Tần Ý Nùng lên hôn xuống.
Ánh đèn ám vàng.
Tần Ý Nùng căn cứ theo những thứ viết trong kịch bản, khẽ nhắm hai mắt, hé môi đón nhận.
Hơi thở nóng bỏng dây dưa.
Sau khi bờ môi của hai người tách ra liền gác trán lên nhau, bốn mắt nhìn đối phương, tình cảm sâu đậm trong ánh mắt hai người giống hệt nhau, như thể bị đối phương dìm lấy, nuốt chửng, không hề lưu lại.
Rõ ràng chỉ là một nụ hôn, cảnh tượng lại cực kì tốn sức, cảm xúc biểu hiện qua nụ hôn này, ngay cả người đàn ông đích thực Hàn Ngọc Bình ngồi sau màn hình máy quay cũng cảm thấy dòng máu trong người sục sôi, giống như thủy triều dâng trào.
Đây chính là nghệ thuật của ống kính, sức hấp dẫn của biểu diễn!
Hàn Ngọc Bình vô thức nín thở, mở to mắt, không dám bỏ qua bất cứ khoảnh khắc nào nhìn chằm chằm vào ống kính, ước gì có thể lập tức làm chậm xem lại một nghìn lần.
Khuỷu tay Đường Nhược Dao chống lên người Tần Ý Nùng, ngón tay ấm áp khẽ vuốt ve gò má trắng bóc của cô ấy, ánh mắt yêu thương.
Môi nhỏ của cô khẽ động.
"Em yêu chị."
Lồng ngực của Tần Ý Nùng nặng nề phập phồng, một cánh tay không bị trói buộc chủ động kéo lấy Đường Nhược Dao, để cô gần lại bản thân tới vô hạn, ngửa mặt cắn lấy môi cô, quên đi tất cả suy nghĩ mà hôn lấy.
Đường Nhược Dao khẽ ngẩn ra.
Trong kịch bản không có đoạn này, là phát huy thức thời của Tần Ý Nùng.
Buổi sáng Đường Nhược Dao phát huy đặc sắc, buổi chiều tới lượt Tần Ý Nùng.
Đường Nhược Dao ngẩn người không tới một giây, lập tức máu nóng hừng hực, đốt cháy toàn bộ xương cốt, toàn bộ tình cảm đặt vào trong cảnh quay vô cùng tinh tế này.
Diễn viên tốt là người biết dìu dắt nhau hoàn thành cảnh quay, không khí quay phim trên phim trường được đẩy lên cao, lớp này cao hơn lớp kia.
Mỗi lần Hàn Ngọc Bình cảm thấy đã tinh tế tới cực điểm, nhưng bọn họ còn có thể đẩy lên cao hơn, mười ngón tay đan lấy nhau chưa từng buông lỏng.
Nhịp tim Hàn Ngọc Bình cũng đập nhanh theo đó, giơ tay ấn lên tim, tập trung tinh thần nhìn vào máy quay, không dám thở mạnh một cái.
Âm thanh hít thở của hai người được micro thu lại toàn bộ không lỡ một khoảng khắc.
Anh chàng cầm micro đứng gần nhất mặt đỏ tía tai, chân đang nhũn ra, hai tay gắng sức khống chế sự run rẩy, cầm vững micro.
...
Hàn Ngọc Bình: "Cắt!" Ông xoa mặt, đứng lên, từ lúc vào đoàn làm phim tới giờ mới phá lệ vỗ tay một lần, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày cũng ngập tràn ý cười, không tiếc lời khen ngợi: "Diễn viên xuất sắc, biểu diễn đặc sắc!"
Đã rất lâu rồi ông không được chứng kiến màn diễn đôi đặc sắc như thế, mỗi ánh mắt, mỗi động tác, đều không còn là diễn phim đơn thuần, mà là tình. Sự tin tưởng của hai người với vai diễn đã đạt đến một thế giới hoàn toàn mới, thật sự kết hợp được, tôi chính là nhân vật, nhân vật chính là tôi.
Đương nhiên, Tần Ý Nùng không khiến ông thất vọng, là điều ông yên tâm nhất. Cảnh phim này là Tần Ý Nùng dẫn dắt Đường Nhược Dao, chi tiết quan trọng chính là nụ hôn chủ động của cô ấy, giúp Đường Nhược Dao triệt để nhập vai.
Hàn Ngọc Bình nhìn hai diễn viên bất động vẫn còn ôm lấy nhau, ân cần không thúc giục, cho hai người thời gian tỉnh táo.
Càng nhập vai, càng tốn sức, phim gì cũng vậy.
Bàn tay nắm chặt trong cả quá trình của Đường Nhược Dao động đậy, buông lỏng ngón tay trắng bệch của đối phương, cúi đầu hôn lên đôi má trắng ngọc của Tần Ý Nùng. Tần Ý Nùng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, dựa vào lòng cô.
Đợi hô hấp bình tĩnh lại, Tần Ý Nùng mở mắt ra, khóe mắt nhuộm lên một lớp hồng nhạt, còn chưa lui đi.
"Dậy đi, mọi người đang nhìn." Cô ấy nói, âm thanh có chút khàn khàn.
Đường Nhược Dao vâng một tiếng, buông Tần Ý Nùng ra, xuống giường đeo giày trước, sau đó đưa tay ra đỡ cô ấy.
Tần Ý Nùng khẽ ho một tiếng, không đứng dậy, mà thuận tiện ngồi bên mép giường, hai tay chống bên người, khàn khàn nói: "Đi hỏi đạo diễn Hàn đạt chưa."
"Vâng." Đường Nhược Dao dịu dàng đáp, nghe chỉ thị bắt buộc sẽ làm, nhanh chân đi về phía Hàn Ngọc Bình đang xem phát lại.
Tần Ý Nùng đợi cô đi xa, gọi: "Quan Hạm."
Quan Hạm đi lên phía trước.
Tần Ý Nùng nhích lại gần Quan Hạm, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: "Đỡ tôi dậy."
Quan Hạm đỡ lấy tay cô ấy.
Tần Ý Nùng mượn sức của Quan Hạm đứng lên, chầm chậm đi về phía phòng nghỉ.
Cảnh quay ban nãy diễn quá nhập tâm, hai người đều vậy, ở những nơi ống kính máy quay không quay được, những chuyện xảy ra còn nhiều hơn rất nhiều so với miêu tả của kịch bản phim. Lần này nếu không phải... Tần Ý Nùng cắn môi, nếu thêm lần nữa không chắc bản thân có thể khống chế được.
Hàn Ngọc Bình xem phát lại xem không chớp mắt.
"Ban nãy tôi chưa nói sao?"
"Chưa ạ." Đường Nhược Dao nói, "Tần Ý Nùng bảo cháu tới hỏi đạo diễn."
"Đạt rồi, đạt rồi, diễn thế này còn có thể không đạt sao." Hàn Ngọc Bình hất hất tay ra ngoài, "Nếu cháu vui vẻ xem cùng tôi thì im lặng một chút, đừng nói chuyện."
Đường Nhược Dao liền ngồi xem cùng, cảm giác rất mới mẻ.
Những lúc kia cô và Tần Ý Nùng đương nhiên sẽ không chuẩn bị ống kính máy quay, hơn nữa cũng không bật đèn, Đường Nhược Dao không biết trong tình huống ấy Tần Ý Nùng sẽ có dáng vẻ thể nào, ban nãy giữa lúc quay phim, ánh mắt chứa chan tình cảm của Tần Ý Nùng, khóe mắt chầm chậm mở ra sắc hồng nhạt quyến rũ từ đôi mắt hoa đào, đã khiến cô ngây người mất mấy giây, thiếu chút nữa quên mất bản thân đang đóng phim.
Đường Nhược Dao tiếp tục xem phát lại, sắc mặt khẽ ngẩn ra: Thì ra lúc xúc động chị ấy đẹp như thế.
Qua một lúc, Đường Nhược Dao nhớ ra, đây là phim ảnh, tương lai phải lên sóng, vậy không phải tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy dáng vẻ mê người của Tần Ý Nùng sao?
Đường Nhược Dao sầu khổ không thôi, không có tâm trạng xem tiếp.
"Đạo diễn Hàn, cháu về trước ạ."
Đôi mắt nhìn màn hình của Hàn Ngọc Bình sáng đến dọa người, không có thời gian để ý cô.
Đường Nhược Dao quay lại tìm Tần Ý Nùng, nhưng đã không thấy Tần Ý Nùng đâu nữa.
"Cô Tần đi đâu rồi?" Đường Nhược Dao đi đến một bên, hỏi anh chàng micro đang uống đến chai nước thứ hai, anh chàng vừa nhìn thấy cô khuôn mặt liền đỏ bừng, nước vừa vào miệng sặc tới mũi, khụ khụ khụ không ngừng.
Đường Nhược Dao: "..."
Anh chàng micro thở suyễn, nói: "Về phòng nghỉ rồi."
Đường Nhược Dao lịch sự gật đầu: "Cảm ơn."
Quay người đi tới phòng nghỉ.
Anh chàng micro nhìn bóng lưng của Đường Nhược Dao mà mất hồn, ông chú cầm tấm phản quang bên cạnh cũng đi tới, hai người nhìn nhau bật cười, trao đổi một ánh mắt sáng như kính trong lòng.
Thật ra khoảng thời gian này ở phim trường có tin đồn, vì lần trước Tần Ý Nùng đã chỉnh đốn nghiêm khắc, mọi người sẽ không nói trực tiếp, nhưng vẫn ngầm truyền đi. Tin đồn nói, Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao sớm đã nảy sinh tình cảm, phim giả tình thật.
Mọi người trên phim trường cũng không phải kẻ mù, từ khi chưa đi quay ngoại cảnh, đã thấp thoáng có tin đồn, chỉ là lúc đó vừa mới manh nha, đám người nói chuyện linh tinh thật thật giả giả, nói xong thì thôi, trong lòng cũng không coi là thật. Ban ngày sau khi tới, không khí giữa hai người xảy ra biến hóa có thể nhìn được bằng mắt thường, không nói đến việc như hình với bóng, đến cả chỉ thỉnh thoảng nhìn một cái, cũng ào ào bắn pháo hoa.
Không ít nhân viên phim trường đã bắt đầu đẩy thuyền Tần Đường, nhan sắc cao, hai Ảnh hậu, da trắng mặt đẹp dáng thon, đẩy đến rớt đầu, hạnh phúc không cần nói. Hơn nữa bọn họ cùng trao đổi tin tức, đặc biệt là những nhân viên cần thiết có thể ở lại mỗi khi xử lí phim trường sạch sẽ - tin tức của anh chàng micro và ông chú cầm tấm phản quang luôn phong phú nhất.
Cảnh phim quay hỏng sáng nay, là vì Tần Ý Nùng gọi nhầm một câu "Dao Dao", chuyện này vừa truyền đi, phim trường trong sáng ngoài tối liền bùng nổ, ánh mắt sắc bén, nụ cười sáng loáng, tâm tình không có từ nào diễn tả.
Đường Nhược Dao như cảm nhận được ánh mắt ở một phía, nhân viên nữ của tổ đạo cụ nhìn thấy cô thu lại nụ cười xán lạn của mình, nghiêm túc nói: "Cô Đường, có gì dặn dò không ạ?
Đường Nhược Dao nhàn nhạt nói: "Không."
Nhân viên khẽ cười: "Vâng, có chuyện gì cô cứ dặn dò."
Đường Nhược Dao đè xuống một tia khác thường nơi trái tim, tiếp tục đi về phía trước.
Đường Nhược Dao giơ tay, gõ lên cửa phòng nghỉ của Tần Ý Nùng.
"Đợi chút." Người mở cửa theo thông lệ vẫn là Quan Hạm, Quan Hạm không lập tức để đối phương vào, mà quay đầu mấy lần, xác nhận gì đó, mới nói, "Mời vào."
Đường Nhược Dao để Tân Tinh đợi ngoài cửa, một mình đi vào.
Tần Ý Nùng thay trang phục trong phim ra, mặc một chiếc quần trắng, ngồi trên sô-pha, chân dài nhã nhặn tùy ý đan vào nhau, uống một ngụm nước, hỏi cô: "Đạo diễn Hàn nói đạt chưa?"
Đường Nhược Dao: "Đạt rồi ạ."
Trong lòng cô buồn bã nghĩ: Không biết đạt chưa, sao chị đã thay quần rồi?