Chương 115: Đêm đầu tiên
"Đừng sợ, chị đây."
Bờ vai Tần Ý Nùng lập tức bị nước mắt làm ướt một mảng.
Đường Nhược Dao nhận ra âm thanh của cô ấy.
Tần Ý Nùng dường như mất hết bình tĩnh, vừa khe khẽ vỗ lưng, vừa an ủi mấy câu ngốc nghếch bên tai cô, bảo cô đừng khóc.
Hai người một khóc một dỗ, ôm nhau không động đậy.
Quan Hạm phải lên tiếng nhắc nhở, Tần Ý Nùng mới gọi một người vệ sĩ tới, dự định đưa Đường Nhược Dao đi. Cô ấy giẫm lên giày cao gót, uống quá nhiều rượu, bản thân đi đường cũng lảo đảo, không có cách nào đảm bảo có thể vững chắc dìu được Đường Nhược Dao ra ngoài, hơn nữa Đường Nhược Dao hoảng loạn quá độ, cả người không còn chút sức nào.
Nhưng Đường Nhược Dao vừa trải qua tình cảnh này, cự tuyệt tiếp xúc với bất kì người nào khác, ngoài Tần Ý Nùng không ai có thể lại gần cô. Tần Ý Nùng không có cách nào khác, nửa ôm nửa giữ ra sức dìu người lên, cô ấy dìu Đường Nhược Dao, vệ sĩ đỡ lấy cô ấy, chầm chậm xuống tầng.
Quan Hạm ở lại giải quyết hậu quả.
Trên đường Đường Nhược Dao rất ngoan, ngoan ngoãn để mặc cô ấy dìu, ngoan ngoãn lên xe của Tần Ý Nùng đang dừng trước cửa khách sạn, uống một ngụm nước, "bình tĩnh" nói: "Cảm ơn."
Cả đường tâm trạng Tần Ý Nùng nóng như lửa đốt, vừa nhìn thấy cảnh tượng trong lòng dòng máu trên người lập tức đông lại, cộng thêm sau đó mọi chuyện đều hết sức bình thường, cô ấy nào nghĩ đối phương bị chuốc thuốc, trong đêm tối cũng không chú ý tới sắc mặt dị thường của Đường Nhược Dao. Hành vi mất kiểm soát ban nãy qua đi, cô ấy liền tính toán đeo lại chiếc mặt nạ lạnh lùng: "Không cần khách... ưm!"
Đường Nhược Dao đột nhiên nhào tới, cô ấy không đề phòng, bị hôn một cái.
Tần Ý Nùng đơ người.
Lần này khác với nụ hôn má lần trước, to gan hơn, cũng thân mật hơn. Tình cảm đè nén nhất thời vượt qua lí trí, Tần Ý Nùng chỉ ngây ra, không phản kháng, mãi đến khi hơi thở ấm áp ngọt ngào của Đường Nhược Dao xâm nhập được khoang miệng của mình, lí trí của Tần Ý Nùng cuối cùng cũng giành ưu thế, giơ tay chặn cằm đối phương lại, mặt mày nhuộm lên vẻ tức giận: "Em to gan quá rồi đấy!"
Người gan to tày trời bị ngăn chặn lại, dùng toàn bộ ánh mắt mất đi tiêu cự hoang mang nhìn Tần Ý Nùng một cái, không quan tâm đến bàn tay đang chặn mình lại muốn tới gần chỗ cô ấy.
"Có phải em..." Trong lòng Tần Ý Nùng run lên, vô thức phát hiện gò má của Đường Nhược Dao bên dưới ngón tay mình nóng tới dọa người, bao gồm cả hơi thở của Đường Nhược Dao trên mặt mình ban nãy, cũng nóng ran khác xa người bình thường.
Sức lực trên tay cô ấy dần buông lỏng, Đường Nhược Dao liền tiến lên phía trước mấy phân, nỉ non nói: "Chị..."
Âm thanh lạnh lùng của Đường Nhược Dao dần trở nên mềm mại ngọt ngào, tê dại tới tận xương cốt dưới tác dụng của thuốc, khiến đầu óc chậm chạp vì say rượu của Tần Ý Nùng hoảng hốt. Đường Nhược Dao kéo lấy cổ tay đang ngăn cản bản thân của cô ấy, không quan tâm tới điều gì tiếp tục hôn lên.
Tần Ý Nùng nhắm mắt, vô thức đáp lại hai cái, tiếng chuông cảnh báo lập tức trong đầu vang lên, lần nữa khống chế cô ấy. Từ nhỏ Tần Ý Nùng đã quen làm việc nhà, sức lực cũng mạnh hơn những người phụ nữ bình thường, cho dù có uống rượu, tay không vững như lúc trước, theo lí mà nói vẫn có thể khống chế được cô gái bình thường, ai biết sức lực của Đường Nhược Dao lại lớn như thế, cô ấy phải nỗ lực phi thường mới ấn được đối phương xuống, mệt tới thở hổn hển.
Tần Ý Nùng giữ chặt lấy hai tay của Đường Nhược Dao, trầm giọng dặn dò tài xế phía trước.
Đường Nhược Dao vẫn luôn giãy giụa.
Sau đó Tần Ý Nùng đã không thể giữ được cô nữa, bị lợi dụng mấy lần.
Khó khăn quay về nhà, có lẽ cả đường Đường Nhược Dao náo loạn tới mệt, Tần Ý Nùng để cô nghỉ trên sô-pha, cô không nhào tới nữa, mà là rên hừ hừ, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tần Ý Nùng dán lên mặt mình.
Ánh mắt Tần Ý Nùng phức tạp nhìn đối phương biến bản thân thành máy giảm nhiệt độ thủ công, cảm xúc không biết đã bay đến nơi nào. Mãi đến khi da thịt trên ngón tay truyền tới cảm giác tiếp xúc khác thường, Tần Ý Nùng đột ngột tỉnh táo lại, rút tay về như chạm phải điện, trái tim không khống chế được đập loạn nhịp.
Một tia mát lạnh để bản thân hồi phục từ cơn nóng đột nhiên đi xa, Đường Nhược Dao vô thức khẽ chu môi ra, môi đỏ vừa nhỏ vừa mềm, hé nửa ra vì khát, dễ dàng có thể quan sát được chiếc lưỡi hồng hào mềm mại bên trong.
Không lâu trước đây, Tần Ý Nùng được nếm thử, rất ngọt.
Hương vị của Đường Nhược Dao.
Khát vọng gần gũi trào lên trong lòng dễ như trở bàn tay, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của cô ấy đến nỗi bắt đầu nóng bỏng, khóe mắt ửng đỏ.
Nhịp tim như trống, dần dần lại gần.
Đường Nhược Dao cũng lại gần cô ấy, hơi thở nóng bỏng phả lên môi hai người.
Không khí như bị thiêu đốt cùng sự tiếp xúc ấy.
Ngón tay bên người của Tần Ý Nùng đột nhiên nắm chặt, ngón tay trắng bệch. Không được, không thể, sắc mặt của cô ấy chật vật, quay mặt đi, dường như không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kích động mà hơi nước lan tràn kia.
"Chị đi xả nước cho em, tắm nước lạnh đi." Tần Ý Nùng vội vàng chạy vào nhà tắm.
Vòi nước trong bồn tắm xả ra nước lạnh, ngón tay trắng thon của Tần Ý Nùng rửa dưới nước, bị dòng nước lành lạnh trùm lấy, hít thở đều, chầm chậm chầm chậm đè xuống kích động nơi đáy lòng.
Cần một khoảng thời gian không ngắn để xả đầy nước vào bồn tắm, Tần Ý Nùng không dám ra ngoài đối diện với Đường Nhược Dao, dựa vào một bên bàn rửa tay, mắt nhìn xuống sàn nhà thất thần.
Cô ấy nghĩ quá nhập tâm, không phát hiện Đường Nhược Dao đã vào phòng tắm tìm mình từ lúc nào.
Người chuốc thuốc Đường Nhược Dao có lẽ có phần quá đáng, ánh mắt của Đường Nhược Dao lúc này còn mơ màng hơn ban nãy, không sót lại bất kì chút tỉnh táo nào. Đường Nhược Dao bước lại gần trong ánh mắt lạnh lẽo của Tần Ý Nùng, nếu là mọi ngày, chắc chắn không dám động đậy, nhưng cô hoàn toàn bị loại thuốc kia chi phối, căn bản không phân biệt được biểu cảm của đối phương, cũng không quan tâm.
Cô chỉ tới gần người có thể giúp cô giải tỏa biển lửa trong lòng theo bản năng.
Lúc gần tới trước mặt Tần Ý Nùng, bước chân của Đường Nhược Dao không vững đi loạng choạng, Tần Ý Nùng nhanh tay nhanh mắt đưa tay ra đỡ lấy, ngược lại bị đối phương đè lên mép bàn rửa tay, bị đau hừ một tiếng.
Đường Nhược Dao tìm kiếm một bàn tay của Tần Ý Nùng, mười ngón tay đan vào nhau, ngón tay vuốt ve lên mu bàn tay của cô ấy.
Da dẻ của Tần Ý Nùng chỗ nào cũng mát lạnh, Đường Nhược Dao kề sát cô ấy, dễ chịu hơn nhiều.
Tần Ý Nùng vừa im lặng chịu đựng động tác càng ngày càng quá đáng của Đường Nhược Dao, vừa đưa cô đến bồn tắm, dự định để cô bình tĩnh lại trong làn nước lạnh. Nhưng đồng thời ý thức của cô ấy càng ngày càng mất tỉnh táo, chỉ dựa vào một động tác máy móc muốn đạt được mục đích của bản thân.
Tối đó không biết Đường Nhược Dao đã hôn cô ấy bao nhiêu lần.
Sợi dây thắt chặt trong đầu Tần Ý Nùng từ lúc bắt đầu nhận được tin nhắn của Đường Nhược Dao, cho đến hiện tại đột nhiên đứt đoạn. Lồng ngực cô ấy nặng nề phập phồng, mất đi tiết tấu hít thở ổn định, bàn tay nắm lấy tay đối phương ra sức nắm chặt lại.
Không khí từ lúc bùng cháy tới lúc phát nổ, chỉ không tới một giây thời gian.
Đầu óc mê muội, men rượu khiến ý chí trở thành một lớp giấy mỏng, vô cùng yếu ớt. Tần Ý Nùng giơ tay ra giữ lấy cằm của người phụ nữ trẻ tuổi, đảo khách thành chủ, hôn vừa gấp lại vừa sâu.
Hai người giống như hai con cá mắc cạn trên sa mạc, há miệng, chỉ có đối phương mới có nguồn nước để cứu mạng, thế là dìu dắt lẫn nhau.
Nước lạnh trong bồn tắm cuối cùng không có cơ hội dùng tới, phẳng lạnh ánh lên ánh sáng lạnh lẽo.
Phòng ngủ cách một bức tường, nhiệt đột càng ngày càng cao.
Hoóc-môn giữa những người yêu nhau như vật liệu dẫn lửa, cuối cùng Tần Ý Nùng triệt để mất hồn trong âm thanh của Đường Nhược Dao.
...
Rất lâu sau đó.
Một tay Đường Nhược Dao khẽ đặt lên trán, mái tóc dài đen láy có chút hỗn loạn tản trên gối trắng, nhắm mắt lại, lồng ngực khẽ phập phồng, nhìn giống như rất mệt.
Tần Ý Nùng tới đầu giường rút khăn giấy, vừa đứng thẳng lưng, liền bị Đường Nhược Dao kéo ngã xuống.
Tần Ý Nùng nhìn chằm chằm vào mắt cô, phát hiện ánh mắt đối phương vẫn chưa có tiêu cự, nhưng tác dụng của thuốc đã được giải quyết sơ bộ, Đường Nhược Dao không còn gấp gáp như trước nữa, mà là giữ lấy mặt Tần Ý Nùng dịu dàng hôn lên mắt, hôn lên sống mũi cô ấy, cuối cùng là khóe môi.
Tần Ý Nùng vừa thoát khỏi đáy biển sâu, chớp mắt lại rơi xuống cạm bẫy dịu dàng. Giữa những nụ hôn, Đường Nhược Dao còn nỉ non gọi tên của cô ấy, âm thanh ngày càng yếu ớt, dần dần trở nên đơn điệu.
...
Đèn tường trên đầu giường tự động điều chỉnh ánh sáng thích hợp, chiếu lên dáng vẻ người ngủ say bên gối, sau đó lặp lại sự yên tĩnh vốn có, gần như một căn phòng tịch mịch. Sắc mặt Tần Ý Nùng ngây ra, lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, đi tới căn phòng bản thân thường ở trong những lần tới đây.
Mở to cửa sổ của phòng nhỏ, gió lạnh đêm khuya tràn ngập phòng.
Tần Ý Nùng ngồi xổm ở góc tường, hai tay ôm chặt đầu gối, chầm chậm co lại, hàm răng sống chết chắn chặt lấy cánh tay, khóc đến không thở được.
5 giờ sáng ngày hôm sau.
Một tiếng ù rung lên.
Tần Ý Nùng giống như hoàn hồn, ánh mắt chầm chậm di chuyển tới điện thoại trên mặt đất, chớp chớp đôi mắt khô rát, giống như cẩn thận suy nghĩ một lúc, mới chậm chạp làm động tác cầm điện thoại mở khóa màn hình.
Quan Hạm: [Xử lí xong rồi ạ]
[Vất vả rồi] Tần Ý Nùng co ngón tay cứng ngắc, tiếp tục gõ chữ, [Tới đón tôi, tôi ở chỗ Đường Nhược Dao]
Nửa tiếng sau Quan Hạm tới nơi, ấn chuông, Tần Ý Nùng ra mở cửa.
Quan Hạm vừa vào phòng liền ngây ra.
Phía sau cổ áo tắm rộng mở của Tần Ý Nùng vô cùng tán loạn, vết đỏ trên da trắng vô cùng chói mắt. Ban đầu Quan Hạm không nghĩ tới chuyện kia, suýt chút nữa lỗ mãng buột miệng hỏi cô ấy bị ai đánh. Chỉ là sắc mặt của Tần Ý Nùng rất bình tĩnh, khiến bản thân cũng trấn tĩnh lại.
Tần Ý Nùng mở chai rượu, ngồi trên sô-pha tự rót tự thưởng.
Quan Hạm ở một bên yên lặng bồi tiếp.
Cổ áo tắm rất rộng, khi Tần Ý Nùng giơ tay lộ ra một đoạn cánh tay trắng bóc. Vốn dĩ cánh tay trắng không tì vết lại có vệt đỏ giống hệt trên cổ, Quan Hạm chuyển dịch tầm mắt, không dám tiếp tục nhìn.
Một mình Tần Ý Nùng uống hết một chai rượu, về phòng thay quần áo, áo sơ mi trắng dài tay, quần đen, cổ áo còn cẩn thận đóng đến cúc trên cùng.
Ánh mắt của Tần Ý Nùng lạnh lẽo, âm thanh không có bất kì sự trập trùng nào, hỏi Quan Hạm: "Nhìn ra không?"
Quan Hạm ngây ra, phản ứng lại mới biết cô ấy hỏi gì, sau khi nhìn Tần Ý Nùng một lượt, lắc đầu nói: "Không nhìn ra."
Tần Ý Nùng ừ một tiếng, đứng trước cửa sổ phòng khách chờ đợi.
Chờ đợi một tia sáng ló rạng phía đường chân trời, chờ đợi cô gái yên lặng ngủ say trong phòng tỉnh giấc.
Gần chín giờ, Tần Ý Nùng bưng một cốc nước, mở cửa phòng ngủ chính, đẩy cửa đi vào.
Đường Nhược Dao đã tỉnh rồi, ngồi trên đầu giường, thấy cô ấy đi vào, tầm mắt thẳng tắp rơi trên người cô ấy, có chút khó xử, lại cất giấu một tia mong chờ bí mật.
"Chị..." Cô vừa thốt ra một chữ, khóe môi động đậy, nuốt lại những chữ phía sau, tình ý trong mắt không thể giấu được.
Tần Ý Nùng đặt nước xuống, nhìn cô chăm chú.
Có lẽ ánh mắt của Tần Ý Nùng khiến đối phương nhớ tới buổi tối hỗn loạn quá độ, khuôn mặt Đường Nhược Dao nổi lên vệt đỏ khả nghi, khóe mắt rũ xuống, cúi đầu, nhỏ như tiếng muỗi nói: "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn." Tần Ý Nùng nghe thấy âm thanh lạnh lùng của bản thân vang vọng trong phòng ngủ, "Chỉ là chị ghét người khác chạm vào đồ của chị."
Đường Nhược Dao đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt viết đầy chữ khó mà tin được.
Mặt Tần Ý Nùng không cảm xúc, nhìn thẳng vào mắt cô, trong ánh mắt lướt qua một tia ghét bỏ nồng đượm.
Từ đầu tới cuối Đường Nhược Dao không nhận được câu trả lời và lời giải thích của cô ấy, cảm xúc trong mắt dần dần biến thành đau khổ.
Cuối cùng nén lại tiếng thút thít nói một câu "Xin lỗi."
Tần Ý Nùng không quay đầu rời khỏi căn phòng.
Một lần vô tình không nằm trong dự đoán khiến quan hệ của hai người xảy ra chuyển biến nghiêng trời lệch đất.
Ly, ly nô, tên gọi khác của loài mèo. Tần Ý Nùng đặt biệt danh cho Đường Nhược Dao là "A Ly", không tiếp tục gọi tên cô nữa, để luôn nhắc nhở sự tự giác của thú cưng trên người cô, giới hạn của hai người được chia tách rõ ràng, nước sông không phạm nước giếng.
Sau này có lúc Tần Ý Nùng nhớ lại, nếu không có bất ngờ ấy, bản thân và Đường Nhược Dao thật sự sẽ dần dần xa cách sao? Có lẽ sẽ, có lẽ không, vận mệnh tương lai thích trêu đùa Tần Ý Nùng, ai biết lúc nào sẽ lại âm thầm giở trò với cô ấy, khiến cô ấy ngã dập đầu, vùi mặt vào trong vũng bùn đất.
Dây dưa bốn năm, hai người họ quay vòng vòng, vẫn không thể tách ra, ngược lại lại trở thành cục diện hỗn loạn không thể cắt đứt như hiện tại.
12 giờ 15 phút, Tần Ý Nùng đứng lên mở chai rượu, rượu lỏng màu hổ phách men theo miệng cốc tràn vào trong cốc thủy tinh. Không tìm say, thường xuyên uống rượu không tốt cho cơ thể, cô ấy không thể để cơ thể yếu ớt, uống vào mấy ngụm, Tần Ý Nùng liền nhắm mắt lại, thử đi vào giấc ngủ.
Có lẽ tâm tư quá nặng, đầu óc Tần Ý Nùng choáng váng, suốt một đêm cũng không nằm mơ.
Buổi sáng bị cảm xúc tiếp xúc dịu dàng trên mặt làm tỉnh, cô ấy chậm chạp mở mắt ra, là vì ngủ không đủ, đầu óc đau nhức, mệt mỏi kéo dài lâu hơn. Một lúc sau mới nhìn rõ, đứng trước mặt mình là Tần Gia Ninh.
Tay nhỏ của Ninh Ninh sờ lên mặt mẹ, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết: "Chào buổi sáng mẹ."
"Chào buổi sáng." Tần Ý Nùng rũ đôi mắt tỉnh táo của mình xuống, giọng nói mang theo âm mũi, nắm lấy tay nhỏ của con gái thơm lên một cái.
"Tối qua mẹ về lúc mấy giờ ạ?" Bạn nhỏ cất giọng non nớt nói chuyện với cô ấy.
"Hơn 11 giờ."
"Con ngủ lúc 9 giờ rồi."
"Ừm, con ngoan."
"Vừa nãy bà ngoại nói với con mẹ về nhà rồi, con còn nghĩ bà đang lừa con nữa."
Tần Ý Nùng cười cười: "Tại sao bà phải lừa con?"
Ninh Ninh chu môi, nhỏ tiếng nói: "Bà rất hay nói với con mẹ sắp về rồi, sắp rồi lại rất lâu, con ngóng từ sáng tới tối, mẹ cũng không về."
"Đợi lát nữa mẹ đi phê bình bà ngoại."
"Vâng." Ninh Ninh ra vẻ quan trọng gật đầu, "Bà ngoại lừa người là không đúng."
"Ninh Ninh mới đúng." Tần Ý Nùng chạm lên đầu mũi của bạn nhỏ.
"Không có ạ." Cô gái nhỏ ngượng ngùng, kéo lấy tay của Tần Ý Nùng, cúi đầu nắm lấy từng ngón từng ngón tay, hỏi, "Lần này mẹ về sẽ ở nhà bao lâu ạ?"
"Sẽ ở thêm một tối."
Có một tối, cô gái nhỏ cúi gằm mặt, mím môi, tự điều chỉnh lại, nói: "Vậy buổi chiều con tan học mẹ không thể không ở nhà đâu đấy."
"Được." Tần Ý Nùng cong mắt lên.
"Móc tay."
Tần Ý Nùng đưa ngón út ra, nghiêm túc móc tay với cô bé.
"Mẹ dậy ăn sáng không ạ?"
Tần Ý Nùng đau đầu, có chút buồn ngủ, thế là lắc đầu: "Mẹ còn muốn ngủ thêm lúc nữa, con và bà ngoại ăn đi."
Ninh Ninh nghiêng đầu, nói: "Vậy cũng được."
Cô bé thơm lên gò má Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng cũng thơm lại cô bé.
Ninh Ninh đi ra ngoài.
Tần Ý Nùng nhắm mắt lại.
Không đợi cô ấy ngủ say, Ninh Ninh đã quay lại, cẩn thận bưng khay từ hành lang tới, đi tới cửa, cô bé khom lưng đặt khay xuống, đưa tay móc lấy tay nắm cửa, vặn xuống, sau khi mở cửa, bưng khay dùng vai đẩy ra.
Ninh Ninh lắc Tần Ý Nùng tỉnh dậy.
Tần Ý Nùng mơ màng ngồi dậy, nhìn bữa sáng đặt trên tủ đầu giường, còn có bạn nhỏ mệt đến nỗi chống mép giường thở dốc.
Tần Ý Nùng: "???"
Không lẽ bữa sáng này là...
Ninh Ninh dịu dàng lão luyện nói: "Không ăn sáng không tốt cho sức khỏe, con bưng lên đây cho mẹ rồi, ăn xong rồi ngủ ạ."
Trong mắt Tần Ý Nùng trào ra rất nhiều cảm xúc.
Cô ấy đứng dậy xoa xoa chân tay cho Tần Gia Ninh, hỏi: "Mệt không?"
Ninh Ninh lắc đầu, nụ cười tươi rói: "Không mệt ạ."
Đoạn đường từ nhà bếp lên tầng hai rất dài, còn phải leo cầu thang, đứa trẻ ba tuổi bưng khay đồ ăn nặng đi một đoạn đường dài như thế, không mệt mới lạ. Tần Ý Nùng ôm cô bé lên, để nó ngồi trên đùi mình, hỏi cô bé: "Con ăn sáng chưa?"
"Chưa ạ."
Tần Ý Nùng lấy đũa gắp chiếc bánh bao nhân vàng trong đĩa, đưa tới bên miệng Ninh Ninh.
Ninh Ninh đang chần chừ không quyết giữa "Đây là để mẹ ăn con không thể ăn" và "Mẹ đút con rất muốn ăn". Chậm chạp không lên tiếng.
Tần Ý Nùng dịu dàng nói: "Ăn đi, nhiều thế này mẹ ăn không hết."
Lúc này Ninh Ninh mới há miệng ăn, động tác ăn uống rất nhã nhặn, chỉ cắn một miếng nhỏ, miệng ngập lên nhân sữa vàng bên trong, chầm chậm nhai nuốt. Thấy ánh mắt của Tần Ý Nùng nhìn nó chăm chú, xấu hổ cười lên, ngại ngùng chui vào lòng cô ấy.
Hai mẹ con hưởng thụ thời gian tình cảm của bữa sáng xong, Tần Ý Nùng đã mất ý định muốn ngủ, nắm lấy tay Ninh Ninh đi xuống nhà, Kỷ Thư Lan đã ăn sáng xong, đang dọn dẹp bàn ăn.
"Mẹ, lát nữa con cùng mẹ đưa Ninh Ninh đến trường."
"Ừ." Kỷ Thư Lan trả lời, nhận lấy chiếc khay cô ấy đưa tới, đi vào bếp.
Tần Ý Nùng cũng đi vào.
Tần Ý Nùng liếc nhìn Tần Gia Ninh đang vui vẻ thu dọn sách vở ở bên ngoài, hỏi Kỷ Thư Lan: "Vấn đề giáo viên phản ánh lần trước sao rồi ạ?" Cô ấy đang muốn nói đến chuyện Ninh Ninh bị người ta nói lời không hay.
Kỷ Thư Lan để bát đũa vào trong bồn rửa, dáng vẻ giống như không muốn nhắc tới, thở dài nói: "Chuyện này không tránh được, con bé không có bố, cũng không thể bịa đặt biến ra cho nó một người bố, sau này trưởng thành nó tự nhiên sẽ hiểu." Bà cũng nhìn ra ngoài qua cửa kính, "Con xem con về nhà nó liền vui vẻ, cười nhiều hơn bình thường nhiều."
"Gần đây con bé không vui sao ạ?"
"Mẹ... không biết."
"Cái gì gọi là không biết?"
"Chính là không có gì khác trước, hiểu chuyện nghe lời, chơi với nó nó cũng cười, nhưng càng ngày càng thích ở một mình, phòng sách trên tầng của con, sớm đã thành địa bàn của nó rồi, mỗi lần mẹ vào phòng, nó đều đang đọc sách, nhưng con bé mới có mấy tuổi, chữ còn chưa biết hết, không biết đọc cái gì."
"Lát nữa con sẽ đi xem."
Tần Ý Nùng ra khỏi phòng bếp, ánh mắt lướt qua cửa phòng sách.
Hai người cùng đưa Tần Gia Ninh đi học, theo thông lệ Tần Ý Nùng ở lại trên xe, Kỷ Thư Lan dẫn Tần Gia Ninh trao tay cho giáo viên. Trước cổng trường đều là phụ huynh, có bạn nhỏ vùi trong lòng bố mẹ khóc lóc tới xé gan xé phổi, mặt mũi ngập nước mắt, sống chết không chịu vào cổng trường, phụ huynh gấp tới nỗi cả đầu đổ mồ hôi hột, giáo viên cũng gắng sức giải cứu.
Tần Ý Nùng nhìn Ninh Ninh nắm lấy tay giáo viên, vô cùng ngoan ngoãn nói tạm biệt bà ngoại, dường như không tưởng tượng được cô bé cũng có một mặt như thế. Căn cứ theo lời Kỷ Thư Lan, ngày đầu tiên bà đưa Tần Gia Ninh đến trường mẫu giáo, con bé luôn như thế, không biểu hiện ra bất kì điều gì không thích ứng.
Ninh Ninh đi học sớm với tuổi, vừa hai tuổi rưỡi liền bắt đầu đi nhà trẻ, con bé thật sự không có gì không thích ứng sao? Hay là đã trưởng thành sớm đến mức sớm đã học được cách đè nén cảm xúc của bản thân?
Ánh mắt Tần Ý Nùng xuất hiện vẻ hoang mang, Ninh Ninh đã theo giáo viên vào trong, mặc chiếc váy công chúa trắng tinh, đi đôi giày da bóng, tóc dài xõa ra, cho dù chỉ là bóng lưng, cũng vô cùng nổi bật giữa một nhóm bạn nhỏ.
Cô bé đột nhiên quay đầu, giơ tay ra sức vẫy tay về phía ngoài cửa xe.
Tần Ý Nùng ngây ra, vô thức cũng vẫy tay, cho dù đối phương không nhìn thấy, ngay cả giáo viên của Ninh Ninh cũng quay đầu nhìn theo tầm mắt của cô bé, hiếu kì hỏi: "Ninh Ninh đang vẫy tay với bà ngoại à?"
Ninh Ninh im lặng hai giây, nói: "Vâng."
Giáo viên: "Không nỡ xa bà ngoại sao?" Giáo viên thấy bạn nhỏ đột nhiên muốn đỏ vành mắt, ngồi xổm xuống xoa lên mái tóc mềm mại của đối phương, an ủi nói, "Buổi chiều bà ngoại sẽ đến đón em, nhanh thôi."
Ninh Ninh: "... Vâng." Cô bé nói, "Cô giáo, chúng ta đi thôi."
Bóng dáng của bạn nhỏ triệt để biến mất, Tần Ý Nùng kì quái có chút chua xót nơi đầu mũi.
Cô ấy không cho đứa trẻ này đủ tình yêu thương.
Đường về vô cùng im lặng, Tần Ý Nùng mở điện thoại trả lời những tin nhắn nhận được từ tối qua tới giờ, trả lời từng tin từng tin một, đến tin nhắn cuối cùng trước khi ngủ.
Đường Nhược Dao: [Ngủ ngon]
Màn hình điện thoại của Tần Ý Nùng dừng rất lâu ở giao diện trò chuyện không động đậy, màn hình tự động tối đi, đầu ngón tay của cô ấy khẽ chạm vào, lại sáng lên, tiện tay ấn vào hình đại diện của đối phương để vào trang cá nhân. Tần Ý Nùng chỉ tùy tiện chạm vào, nhưng nhìn thấy trạng thái mới trên trang cá nhân mười nghìn năm không động tĩnh của đối phương.
Buổi sáng 7 giờ 5 phút.
[Sân bay] [Hình ảnh phòng chờ]
Bạn chung của Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao không nhiều, cho nên trạng thái trên bảng thông báo là một mảng trống không, hiển nhiên vô cùng lạnh lẽo.
Tần Ý Nùng bắt đầu rơi vào trạng thái ngây người, ánh mắt Kỷ Thư Lan nghi hoặc nhìn sang, cô ấy cũng không phát giác.
"Đô Đô."
"Vâng?" Tần Ý Nùng vô thức lật úp màn hình điện thoại đặt lên đầu gối, ngẩng đầu nói, " Mẹ, có chuyện gì ạ?"
Phản ứng của Tần Ý Nùng hơi khác lạ, Kỷ Thư Lan khó tránh có chút nghĩ nhiều. Bà đã ở tuổi này, có thể lo lắng cho con cái, chỉ có chuyện chung thân đại sự. Kỷ Thư Lan nghe ngóng hỏi: "Con đang xem gì thế?"
"Một... tin tức." Tần Ý Nùng qua loa nói.
Tuy Kỷ Thư Lan không giỏi sử dùng đồ điện tử như người trẻ bây giờ, nhưng mắt cũng không mù, rõ ràng cô ấy đang nhìn giao diện Wechat. Bà không nhịn được có một suy đoán lớn mật, giọng điệu mang theo chút cẩn thận: "Con... có phải con có người thích rồi không?"
Tần Ý Nùng không lên tiếng.
Kỷ Thư Lan không nhịn được lên trước, mặt mày nhuộm lên vui vẻ: "Thật sao?"
Tâm trạng Tần Ý Nùng đang hỗn loạn, lạnh lùng nói: "Đây không phải là chuyện mẹ nên lo lắng."
Vẻ mặt Kỷ Thư Lan bối rối, hai tay chật vật đan lấy nhau, lùi về sau, lúng túng nói: "Xin lỗi."
Tần Ý Nùng nhìn thấy bà như thế trong lòng cũng không dễ chịu, dịu lại, nói: "Ý của con là, mẹ cứ hưởng thụ ngày tháng của mẹ là được, đừng lo lắng cho con."
Kỷ Thư Lan cúi đầu xuống, tự lẩm nhẩm: "Con là con gái mẹ, sao mẹ có thể không lo lắng chứ?"
"Mẹ." Tần Ý Nùng đột nhiên nói.
Kỷ Thư Lan run run ngẩng mắt lên.
"Con thích ai mẹ cũng không có ý kiến chứ?" Tần Ý Nùng nhìn vào mắt bà, hỏi.
Kỷ Thư Lan lắc đầu: "Mẹ chỉ cần con sống tốt."
"Cho dù người đó..." Là nữ. Tần Ý Nùng động đậy yết hầu, cuối cùng vẫn nuốt lại câu nói ấy.
"Người đó làm sao?" Kỷ Thư Lan gạn hỏi.
"Không có gì ạ." Thần Ý Nùng hít sâu một hơi, mở điện thoại quay về giao diện trang chủ.
Cô ấy không nói, nhưng Kỷ Thư Lan biểu thị thái độ rõ ràng nói: "Chỉ cần không phá hoại gia đình người ta, con thích ai, mẹ đều ủng hộ con, tuyệt đối không nói hai lời."
Tần Ý Nùng không lên tiếng, ngón tay đang thõng bên người cuộn lại.
Nói thật lòng, người mẹ này có ủng hộ hay không cũng không có bất kì ảnh hưởng nào với bản thân, cô ấy chỉ ngạc nhiên vì bản thân sẽ nói những lời này với Kỷ Thư Lan, cô ấy đã... dao động rồi sao?
...
Tần Ý Nùng nghỉ phép, Đường Nhược Dao nghỉ cả sáng ở khách sạn, từ chiều tới tối, cách một lúc lại mở mạng xã hội có phương thức liên lạc với Tần Ý Nùng một lần, không có tin nhắn của đối phương là chuyện trong dự đoán, Đường Nhược Dao chỉ đang suy nghĩ, bản thân nên liên lạc với đối phương thế nào, nói gì mới ổn.
Cô quyết định trực tiếp gọi điện thoại.
Từ lúc ấn số đến trước lúc bắt máy, nhịp tim cô đập rất nhanh, chỉ sợ Tần Ý Nùng từ chối nghe máy.
"Alo."
Âm thanh dịu dàng rõ ràng của người phụ nữ ấy vang lên, như dòng nước suối chầm chậm chảy vào trái tim.
"Cô Tần." Đường Nhược Dao lập tức đứng thẳng, âm thanh vô thức căng thẳng.
Một tay Tần Ý Nùng cầm điện thoại, nhắm mắt, làm động tác hít thở sâu, vẫy vẫy tay về phía Ninh Ninh đang xếp hình, Ninh Ninh nghe lời chạy tới, gọi: "Mẹ."
Âm thanh truyền tới loa thoại, giọng trẻ con mộc mạc mềm nhũn, biểu cảm của Đường Nhược Dao trống rỗng, mất đi năng lực ngôn ngữ.