Làm Càn - Huyền Tiên

Chương 118: Không có cuộc đời nào là một hòn đảo hoang

"Cuốn lịch trình cháu cần, cho cháu." Hàn Ngọc Bình đưa đồ trong tay lên phía trước.

Đường Nhược Dao đưa tay ra nhận lấy: "Cảm ơn đạo diễn Hàn."

Hàn Ngọc Bình xua tay, nếp nhăn giữa mày theo năm tháng tuổi tác càng khắc sâu, nếp nhăn pháp lệnh hai bên mũi thả lỏng rồi lại co chặt, phì ra cơn giận từ mũi: "Hai đứa bớt cãi nhau là được." Ông còn có thể sống thêm đôi năm.

Đường Nhược Dao bối rối cười cười.

Hàn Ngọc Bình: "Đúng rồi, cái này không phải tặng cháu, cho cháu mượn xem hai ngày, cháu chụp lại hoặc phô-tô ra cũng được, phải trả đấy." Nếu là người khác, vợ ông cũng không thèm cho mượn.

Đường Nhược Dao vâng lời.

Tiễn Hàn Ngọc Bình đi, Đường Nhược Dao mở cuốn lịch trình mà ông ấy đưa cho ra, mới biết vợ Hàn Ngọc Bình tại sao chỉ cho cô mượn.

Cuốn lịch trình trong tay dày khác thường, cầm trên tay cũng rất nặng, một quyển A4 lớn, bìa cứng, mở ra xem vô cùng lóa mắt, không chỉ có ghi chú bằng chữ, thời gian khởi quay đóng máy, cùng cảm giác trải nghiệm tường tận, phân tích nhân vật, còn kèm theo vô số ảnh chụp từ từng bộ phim, có ảnh là chụp trộm trên phim trường, có ảnh là ảnh chụp họa báo, gi gỉ gì gi cái gì cũng có.

Từ mười năm trước ghi chép liên tục tới hiện tại, ảnh tạo hình nhân vật tạm thời chưa được tài khoản chính thức của "Bản Sắc" công bố, nhưng thân là vợ Hàn Ngọc Bình, có liên hệ nội bộ, sớm đã dán lên rồi, ghi chú bằng chữ tạm thời vẫn để trống.

Hàn Ngọc Bình nói coi Tần Ý Nùng như con gái ruột quả là không giả, chỉ nhìn vào mức độ quan tâm của vợ ông, liền có thể thấy rõ.

Trái tim Đường Nhược Dao khẽ trào lên cơn sóng.

Cô đại khái đoán được gia đình vốn có của Tần Ý Nùng không hạnh phúc, không nói đến việc Tần Hồng Tiêm ác ý bịa đặt tin đồn làm tổn thương cô ấy, khi Tần Ý Nùng nhắc tới mẹ rõ ràng cũng không tình cảm hiếu kính như người bình thường, còn có chị họ thiên tài lớn lên cùng Tần Ý Nùng trong câu chuyện tự biên tự diễn do cô ấy tiết lộ, bao gồm cả biểu hiện khác thường trong cảnh bị Hứa Thế Minh bạo hành trong phim, Đường Nhược Dao có thể cơ bản cắt ghép được tình trạng gia đình của cô ấy.

Tính tình tệ hại, có lẽ ông bố là kẻ nát rượu, cũng có khả năng có khuynh hướng bạo lực gia đình, ngậm đắng nuốt cay người bố giúp người hại con mình, hào quang mạnh mẽ từ người chị gái ngang tuổi, từ nhỏ không được quan tâm, sống như người tàng hình dưới hào quang chói mắt của chị họ.

Đường Nhược Dao híp mắt lại, nhớ tới phản ứng của Tần Ý Nùng khi nhắc tới chị họ, có lẽ chị họ đối xử với cô ấy không tệ, nhưng sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà qua đời.

Cô cảm thấy vui thay Tần Ý Nùng khi có trưởng bối như Hàn Ngọc Bình có thể thật lòng yêu thương cô ấy, nhưng một mặt cô cũng không quên, ngay cả Hàn Ngọc Bình cũng không biết sự tồn tại của con gái Tần Ý Nùng. Rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu tổn thương, mới có thể xây dựng bức tường trái tim dày như thế, không dám cho người ta nhìn thấy dù chỉ một tơ một hào, bao gồm cả Hàn Ngọc Bình coi cô ấy như người trong nhà.

Người như thế, thông thường mà nói là người cực kì khuyết thiếu tình yêu, cũng khát vọng có được tình yêu. Nhưng đầu tiên Tần Ý Nùng che giấu Hàn Ngọc Bình thật kĩ, sau đó lại hết lần này tới lần khác từ chối cô, đẩy ra xa, vì sao chứ?

Đường Nhược Dao từng cảm thấy Tần Ý Nùng như một tòa mê cung, bên trong mây mù dày đặc, hôm nay cô từng bước từng bước tiến về phía trước, tách mây mù ra, nhưng phát hiện mỗi một con đường bên trong đều là máu và nước mắt mà đối phương không dám quay đầu nhìn lại.

Không có cuộc đời nào là một hòn đảo hoang, nhưng Tần Ý Nùng cô độc lênh đênh trên mặt biển mênh mông đã mười hai năm.

Đường Nhược Dao ngồi trên sô-pha, mười ngón tay xuyên qua tóc mình, đáy mắt dần dần nổi lên một lớp hơi nước trong suốt.

Những điều hiện tại bản thân biết được, đã khiến cô khó chịu như thế. Còn những điều cô chưa biết, như tại sao mười năm trước Tần Ý Nùng phải dùng mạng sống đánh cược lấy cơ hội thử vai của Hàn Ngọc Bình? Tại sao cô ấy bị ác mộng quấn lấy không tha, hằng đêm mất ngủ? Tại sao phải trốn vào tủ quần áo, lúc bị phát hiện lại cuồng loạn như người điên hoàn toàn mất đi lí trí? Tại sao cô ấy lại đề phòng như thế với đồ ăn trước khi vào miệng.

Những điều này cô không biết, nhưng Đường Nhược Dao có thể khẳng định rằng, sau lưng mỗi câu tại sao, đều là quá khứ mà Tần Ý Nùng không muốn nhắc tới, là vết thương của cô ấy, là đầu sỏ tội tác tạo nên một Tần Ý Nùng như hiện tại.

Bên ngoài ấm áp nhưng nội tâm lạnh lẽo khác thường, vừa nghe thấy một cơn gió nhẹ làm lay động ngọn cỏ đã xù gai toàn thân, phòng bị cấp mười, thần hồn nát thần tính, không cho bất kì ai tiếp cận mình.

Đột nhiên Đường Nhược Dao có chút sợ hãi, buông tay xuống, vô thức bóp lấy ngón cái, sợ hãi quá khứ nặng nề quá mức mà Tần Ý Nùng không muốn cho ai biết, cô cố chấp đào lên cho bằng được, rốt cuộc là đúng hay sai?

Điện thoại đặt trên bàn trà ù ù rung lên.

Đường Nhược Dao không biết tại sao, đầu ngón tay không khống chế được mà run lên, cô cầm điện thoại, trượt mở khóa màn hình.

Mục Thanh Ngô: [Điều tra được ít chuyện cũ của Tần Ý Nùng, video, em muốn xem không?]

Mười ngón tay của Mục Thanh Ngô đan lấy nhau đỡ cằm, nhìn video trên màn hình máy tính đã phát đến đoạn cuối, ấn dừng lại, vành mắt có chút đỏ. Cô ấy khẽ thở dài một hơi, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại sáng lên.

Cô ấy điều tra Tần Ý Nùng, đương nhiên là bắt đầu điều tra từ đầu, bối cảnh gia đình, Tần Ý Nùng ra mắt nổi tiếng sau một đêm, sớm bị truyền thông đào đến tận gốc rễ, có những tài liệu có sẵn, người trong giới tốn ít sức lực là có thể tìm được, Kỷ Thư Lan không có gì đáng nói, Tần Hồng Tiêm chính là "công thần" tạo nên danh tiếng hỗn loạn không thể phai mờ của Tần Ý Nùng ngày nay, còn có video phỏng vấn.

Nhưng Mục Thanh Ngô chủ yếu muốn cho Đường Nhược Dao thấy không phải là cái này, mà là...

Mục Thanh Ngô khẽ cắn môi dưới, gửi tin nhắn cho Đường Nhược Dao: [Hay là tôi kể lại cho em nhé?]

Một người bàng quan như cô ấy xem còn thấy nghẹn ngào, huống hồ là Đường Nhược Dao, người ái mộ Tần Ý Nùng.

Đường Nhược Dao trả lời: [Không cần, chị gửi vào hộp thư điện tử cho em đi, tối về em xem]

Mục Thanh Ngô sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, gõ chữ: [Được rồi, vậy tối tôi sẽ gửi cho em, lúc nào em kết thúc công việc?]

Đường Nhược Dao: [Tối nay có cảnh quay đêm, có lẽ sẽ hơi muộn, khi nào em kết thúc sẽ nói với chị]

Mục Thanh Ngô: [OK]


Tân Tinh ở ngoài gõ cửa, nhắc nhở nói: "Đường Đường, phải tới trường quay rồi."

Đường Nhược Dao đáp lại một câu cảm ơn với Mục Thanh Ngô, cất điện thoại đi, hít sâu một hơi, mở cửa phòng đi ra ngoài.

Từ xa liền nghe thấy tiếng nói cười uyển chuyển vui vẻ, được cơn gió thổi vào trong tai.

Ở phim trường dám cười như thế, còn cười vui tai như thế, chỉ có một mình Ảnh hậu Tần.

Tần Ý Nùng ở phim trường rất phô trương, một nhóm trợ lí vây quanh bên người theo thông lệ, còn có mấy thợ trang điểm linh tinh. Trợ lí A Tiêu cầm một quả sơ-ri, màu sắc đẫy đà, tươi ngon vô cùng, đang đặt bên môi Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng nhìn A Tiêu, dịu dàng cười cười, hé miệng ăn vào: "Em cũng ăn đi, mùi vị không tệ."

A Tiêu nhỏ tiếng nói: "Cô Đường đến rồi."

Tần Ý Nùng không cẩn thận bị sặc, khuôn mặt trắng bóc đỏ ửng lên: "Khụ khụ khụ." Mắt hoa đào chuyển động, như giận như không lườm đối phương một cái.

A Tiêu che miệng cười.

Quan Hạm trầm mặt, ánh mắt nghiêm túc, hắng giọng.

Đám trợ lí này thật là không biết lớn bé, lát nữa phải dạy lại bọn họ mới được!

Đang nói chuyện, Đường Nhược Dao đã tới gần, đám trợ lí cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, sau một lúc mắt qua mày lại, lũ lượt trở nên ngoan ngoãn, đồng thanh chào hỏi cô: "Chào cô Đường."

Biểu cảm của Đường Nhược Dao nhàn nhạt: "Chào mọi người."

Cô ngồi ở chiếc ghế xếp chuyên dụng của mình, tự nhiên lấy sơ-ri trong tay A Tiêu, đích thân cầm một quả, không đợi cô đút tới bên miệng Tần Ý Nùng, tư thế tùy tiện lười biếng của Tần Ý Nùng lập tức thẳng lên, khụ một tiếng: "Tôi tự làm là được."

Nhiều cặp mắt nhìn như thế, rất ám muội, khiến người ta dị nghị.

Đường Nhược Dao xoa lông mày, há miệng, khẽ "a" một tiếng: "Vậy cô đút cho em đi."

Biểu cảm của Tần Ý Nùng đột nhiên trống rỗng, tay cầm quả sơ-ri cứng lại giữa không trung.

Đường Nhược Dao phì cười thành tiếng.

Ánh mắt của cô dừng trên đỉnh đầu của Tần Ý Nùng, sợ làm hỏng kiểu tóc quay phim vừa làm xong, lấy lui làm tiến, đại nghịch bất đạo đưa tay vuốt ve mặt Tần Ý Nùng, thân mật nói: "Cô Tần ăn từ từ, em đi tìm đạo diễn Hàn chút đã."

Tần Ý Nùng không giận, chỉ chậm nửa nhịp đáp lại một tiếng: "Ừ." Âm điệu mềm nhũn.

Đường Nhược Dao nhìn Tần Ý Nùng một cái thật sâu, đáy mắt trào lên sóng ngầm, quay người rời đi.

Cô nghĩ: May mà bản thân đủ kiên trì, chống đỡ những chiếc gai sắc nhọn của chị ấy tới hiện giờ, mới có thể có cơ hội tiếp xúc với làn da mềm mại trắng bóc dưới những lớp gai nhọn.

Cô còn muốn ôm lấy Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng lại ngồi nghiêng trên ghế nằm, cứ cảm thấy ánh mắt kia của Đường Nhược Dao như có lời muốn nói lại thôi, giống như giấu đi vô vàn câu chữ.

A Tiêu: "Chị Tần muốn ăn sơ-ri nữa không ạ?"

Tần Ý Nùng lắc đầu: "Không ăn nữa, mấy đứa chia ra mà ăn."

Đường Nhược Dao quay đầu nhìn một cái, Tần Ý Nùng không ăn sơ-ri nữa, cũng không cười giống ban nãy.

Vì bản thân tự nghĩ nhiều, nên gửi tin nhắn cho Tần Ý Nùng: [Em không ghen, chị tiếp tục để người ta đút đi]

Cô hi vọng Tần Ý Nùng có càng nhiều yêu thương càng tốt, cho dù là tình thân, tình bạn, hay là tình trợ lí. Cuộc đời mỗi người có rất nhiều loại tình cảm, cô chỉ cần một phần tình yêu. Tần Ý Nùng được người khác yêu thương như thế, càng chứng tỏ sức hấp dẫn trên người cô ấy.

Thứ tốt nhất trên đời, chị ấy đáng được hưởng.

Tần Ý Nùng nhận được tin nhắn: "..."

Vừa cảm thấy nghẹn lời, vừa không nhịn được cong khóe môi.

Không bao lâu sau, Tần Ý Nùng tới địa điểm quay phim.

Quan Hạm nhân cơ hội gọi đám trợ lí thỏ con kia vào phòng nghỉ, xếp thành một hàng, phê bình từng người một.

"Các cô vội vàng hiến ân cần cái gì hả? Quên mất ai mới là chủ của các cô rồi à?"


Một trợ lí cúi thấp đầu, miệng lẩm nhẩm hai câu, không phát ra một âm thanh, nhưng Quan Hạm nào có thể không biết bọn họ đang nghĩ gì, thẳng tuột nói: "Cảm thấy cô Đường là bà chủ sao, cho nên coi cô ấy như người nhà mình rồi?"

Đám trợ lí run lẩy bẩy ngầm thừa nhận.

Quan Hạm trầm giọng nói: "Đừng nói bây giờ cô ấy không phải là bà chủ, cho dù tương lai có phải, các cô cũng phải nhìn sắc mặt chị Tần mà làm việc! Người nào người nấy chỉ được cái to đầu mà không biết nghĩ, đoàn làm phim đều đồn đại thành cái gì rồi, các cô còn không biết sao?"

Im lặng.

Quan Hạm điểm danh một trợ lí, bảo cô nàng liệt kê: "Cô nói xem, gần đây nghe được lời đồn gì."

Đừng thấy đoàn làm phim có người đẩy thuyền, nhưng đó chỉ là một nhóm người thiểu số, phần lớn là ác ý suy đoán về quan hệ của hai người Tần Đường. Danh tiếng của Tần Ý Nùng bên ngoài, với những hành động ám muội của Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng, sẽ không truyền đi những lời hay ho.

Vị trợ lí kia sắp cúi rạp đầu xuống đất, nhỏ tiếng nói: "Nói, nói cô Đường ôm đùi chị Tần, muốn mượn chị ấy trèo lên."

Cô nàng nuốt lại những lời như bán thân thể, buổi tối hầu trên giường, hay khó nghe như nữ thần băng thanh ngọc khiết gì đó thì là chẳng qua là một ả lẳng lơ, như xe buýt công cộng, chỉ chọn những từ ngữ nhẹ nhàng.

Quan Hạm lạnh mặt: "Nghe thấy cả rồi chứ?"

Đầu óc nóng bỏng của đám trợ lí bị Quan Hạm dội một gáo nước lạnh tỉnh táo lại.

Quan Hạm: "Các cô ở Phòng làm việc lâu như thế, có lẽ biết chị Tần trước giờ tránh gây hiểu lầm cho nghệ sĩ trong công ty, chính là vì không muốn liên lụy bọn họ. Đến cô Đường, các cô lại không biết nên làm thế nào sao? Các cô đang đẩy cô ấy lên đầu sóng ngọn gió rồi đấy."

Một trợ lí đứng thẳng lưng, biểu cảm cũng rất chân thành, chủ động đứng ra nói: "Bọn em biết sai rồi ạ."

Sắc mặt Quan Hạm bớt giận.

Lại có một người nói: "Vậy bọn em phải làm sao ạ? Không quan tâm đến cô ấy sao ạ?"

Quan Hạm sắp tức đến cười lên, nếu không phải quý trọng tấm lòng trung thành của mấy người này, chắc chắn với đầu óc này, cô sẽ sa thải từng người từng người một, ai bảo Tần Ý Nùng thích người đơn thuần không có đầu óc. Đám trợ lí này như thế, Dịch Nhất Nhất ở Phòng làm việc cũng như thế.

Quan Hạm âm u nói: "Đừng thân mật quá mức, cũng đừng xa cách, bình thường đối đãi với bạn diễn của chị Tần thế nào thì cứ làm vậy với cô Đường, có thể xem xét tình hình thực tế thân thiết hơn một chút."

"Giơ tay, xem xét tình hình thực tế là xem xét gì ạ?"

"Nghe thông báo của tôi." Quan Hạm nghiến răng nói.

"Vâng ạ, đã hiểu."

Quan Hạm uống ngụm nước, dịu họng, nói: "A Tiêu."

A Tiêu run rẩy bước ra, nuốt nước bọt.

Quan Hạm nâng mí mắt, nặn ra một nụ cười nguy hiểm: "Gần đây có phải cô muốn lên trời rồi không? Có cần trang bị tên lửa cho cô không?"

...

Kịch bản của "Bản Sắc" sau khi Thẩm Mộ Thanh và Hàn Tử Phi về nhà, bắt đầu đột nhiên chuyển biến.

Hai người vẫn chìm đắm trong những ảo tưởng đẹp đẽ của tương lai, đặc biệt là Hàn Tử Phi. Cô tiếp tục làm sinh viên đại học ngoại trú, cho dù muộn thế nào, mỗi ngày đều về nhà với Thẩm Mộ Thanh, ở nhà cô ấy tới nửa đêm mới về nhà.

Ở thời đại đó tình yêu đồng tính vẫn còn xuất hiện tương đối ít trong con mắt của mọi người, bố mẹ của Hàn Tử Phi đều đi làm ở nhà máy, hoàn cảnh xung quanh càng thêm bảo thủ, vốn dĩ không hoài nghi phương diện này. Chỉ là thấy con gái ngày ngày không ở nhà, thường xuyên chạy tới nhà hàng xóm, cũng có chút không hài lòng.

"Bản Sắc, phân đoạn 34, cảnh 1, lần 1, diễn!"

Mẹ Hàn gắp chiếc cánh gà chiên vàng cho Hàn Tử Phi.

Hàn Tử Phi không ngẩng đầu lên, miệng còn đầy cơm, mơ màng nói: "Cảm ơn mẹ."

Mẹ Hàn gác đũa xuống, đột nhiên chua chua nói một câu: "Trong mắt con còn có người mẹ này không hả?"

Hàn Tử Phi ngẩng đầu cười nói: "Không phải, là sao ạ?" Cô nhìn bố, cho một ánh mắt hỏi han.

Bố Hàn nói: "Còn không phải ngày nào con cũng chạy tới nhà họ Hứa..."

Bản năng của Hàn Từ Phi cảm thấy không thích ứng được với từ "Hứa", đặc biệt là một người tốt đẹp như Thẩm Mộ Thanh lại bắt buộc phải mang theo chữ Hứa này, sắc mặt có chút biến đổi, lên tiếng chỉnh sửa nói: "Con tới tìm cô Thẩm."

Mẹ Hàn nói: "Đang nói đến việc con đi tìm cô Thẩm đấy, cô ấy cho con uống canh mê hồn hay là mỗi tối đều chuẩn bị bữa khuya ngon lành cho con, sao con thích chạy tới nhà người ta thế?"


Đáy mắt Hàn Tử Phi cong lên.

Thẩm Mộ Thanh chính là cho cô uống canh mê hồn, mê mẩn đến nỗi khiến cô không biết đông tây nam bắc. Còn bữa khuya à? Đường nhiên chính là Thẩm Mộ Thanh, Thẩm Mộ Thanh ỷ lại thuận theo cô, cho cô sự dịu dàng, mặc cho cô nếm thử trong ngoài mấy bận, nếu không phải mẹ không cho cô ở lại bên đó, cô cũng không muốn về.

Hàn Tử Phi đè lại độ cong quá đáng trên mặt, cúi đầu xuống bát cơm trắng, tâm tư thiếu nữ rõ ràng, khẽ giọng nói: "Không phải mẹ bảo cô Thẩm bổ túc bài vở cho con sao?"

Mẹ Hàn: "Con thôi ngay đi, con lên đại học rồi, cô ấy có thể bổ túc cho con cái gì?"

Hàn Tử Phi phì cười, vô thức nũng nịu nói: "Mẹ ~"

Bố Hàn cười ha ha.

Cơn tức Mẹ Hàn bị tiếng nũng nịu Hàn Tử Phi đánh tan, lại cầm đũa lên, tùy tiện nói: "Dù sao con cũng không sang đấy được mấy lần nữa, chủ nhà họ Hứa sắp về rồi, vợ chồng người ta ở bên nhau, nửa đêm con qua đó không cẩn thận bị đánh đấy."

Sắc mặt Hàn Tử Phi đột nhiên khó coi, buột miệng nói: "Hứa Thế Minh?"

Bố Hàn khẽ trách một tiếng: "Sao lại xưng hô như thế, phải gọi chú."

Hàn Tử Phi không cam tâm tình nguyện, miết mũi gọi một tiếng chú Hứa, hỏi: "Không phải chú ấy làm việc ở nơi khác sao?"

Tuy cô vẫn mong đợi Hứa Thế Minh quay về, Thẩm Mộ Thanh có thể đưa ra yêu cầu li hôn với anh ta, hai người sẽ không còn dây dưa gì nữa, nhưng hiện thực bày ra trước mắt, trong lòng vẫn nổi lên bất an cùng nỗi sợ không biết tên theo bản năng.

Dù sao Hứa Thế Minh cũng là một người trưởng thành, là chồng trên danh nghĩa của Thẩm Mộ Thanh, bọn họ liệu có thể thuận lợi li hôn không?

Bố Hàn: "Còn không cho phép người ta được điều về sao? Vợ con chú ấy còn ở đây, chú ấy cũng không thể ở nơi khác cả đời. Con thích cô Thẩm như thế, lại muốn nhìn người ta sống cô quả à?"

Cái gì sống cô quả, cô hi vọng Thẩm Mộ Thanh có thể trực tiếp góa chồng! Hàn Tử Phi hừ lạnh: "Người đánh vợ như chú ấy, vợ con chú ấy cũng chưa chắc đã mong chú ấy quay về."

Mẹ Hàn: "Chuyện này cũng không liên quan tới con, ăn cơm đi!"

Ngược lại bố Hàn nuốt miếng củ dong trong miệng xuống, nói một câu: "Trước đây chú ấy bị mất việc, cuộc sống không như ý, cho nên mới trút giận lên người nhà, bây giờ có lẽ không vậy nữa, hơn nữa, bố thấy ấy à, nếu thật sự động tay bố sẽ cản, không xảy ra án mạng đâu."

Không xảy ra án mạng là được sao? Như vậy cũng thật nhân từ, phụ nữ trời sinh đã thấp hèn thế sao? Để mặc cho người ta làm tổn thương? Khóe môi Hàn Tử Phi cong lên một nụ cười lạnh: "Trước đây cũng không thấy bố cản được mấy lần."

Bố Hàn: "Sao lại nói năng với bố như thế?"

Khóe mắt Hàn Tử phi nổi lên vệt đỏ khó phát giác: "Con nói sai sao? Lần đầu lúc cô Thẩm bị đánh, bố..."

Mẹ Hàn lên tiếng ngắt lời cô: "Con còn nói nữa à! Ăn cơm cũng không chặn được miệng con! Đàn ông nhà nào chẳng đánh phụ nữ!"

Hàn Tử Phỉ tức giận nói: "Bố đâu có đánh mẹ!"

Mẹ Hàn: "Bố con là bố con!"

Hản Tử Phi mở miệng mỉa mai: "Bố con không phải đàn ông sao ạ?"

Hai mẹ con một câu lại một câu, giương cung bạt kiếm.

Bố Hàn buồn cười, đứng ra hòa giải nói: "Được rồi được rồi, đừng cãi nhau, mỗi người bớt nói một câu đi." Bố Hàn gắp cho hai mẹ con mỗi người một miếng thịt, uy nghiêm của chủ gia đình giải phóng, trầm giọng nói: "Ăn cơm đi."

Hai mẹ con tạm dừng chiến đấu.

Hàn Tử Phi vùi mặt xuống bát cơm, một giọt nước mắt từ lông mi rơi xuống, rơi vào trong bát cơm.

Ống kính kéo ra xa, quay toàn cảnh gia đình ba người, bàn ăn yên tĩnh chỉ còn âm thanh bát đũa va chạm. Càng kéo xa, ánh đèn trong nhà dần dần hoà vào ánh trăng, tiếng côn trùng thỉnh thoảng vang lên trong bụi cỏ, hoa phượng đỏ rực in đậm lên tường.

Mười năm như một ngày, tất cả vừa như không có biến hóa, lại vừa như tất cả đã thay đổi.

Hàn Ngọc Bình: "Cắt. Đạt."

Đường Nhược Dao đứng lên, khiêm nhường kính trọng cúi lưng với hai vị diễn viên vào vai bố mẹ trong phim: "Vất vả rồi ạ."

Hai người tự nhiên đáp trả cô bằng một nụ cười, nói: "Tiểu Đường cũng vất vả rồi."

Đường Nhược Dao khẽ lộ ra ý cười, nhận lấy khăn giấy Tân Tinh đưa tới, dịu dàng lau đi lông mi ướt át, ngắm chuẩn Tần Ý Nùng ngồi ở khu vực chuẩn bị, rồi đi tới.

Tần Ý Nùng nghiêng đầu, cất lời như cô mong đợi: "Diễn không tệ."

Đường Nhược Dao nhịn xuống kích động muốn nhảy lên, giả vờ trấn tĩnh nói: "Cảm ơn đã khen ngợi."

Tần Ý Nùng nhướng mày: "Sự thật."

Khóe môi trên miệng Đường Nhược Dao ngày càng rộng, không thể không lấy tay che đi nụ cười quá mức xán lạn, ngồi xuống vị trí bên cạnh cô ấy, Tần Ý Nùng đưa chai nước cho cô.

Đôi môi của Đường Nhược Dao bị lòng bàn tay chặn lại, âm thanh lí nhí nói: "Cảm ơn ạ."

Mặt mày Tần Ý Nùng nhuộm lên vui vẻ, khẽ nói: "Không cần khách sáo."

Lỗ tai Đường Nhược Dao như bị Tần Ý Nùng dùng lông chim làm ngứa.

Bây giờ là cảnh quay đêm, phim trường không nhiều người, ánh sáng lại tốt.


Quay xong cảnh này, nhân viên vội vã hớt hải chuẩn bị cảnh tiếp theo, không có thời gian chú ý tới bọn họ.

Tần Ý Nùng nhìn vào mắt Đường Nhược Dao, nói: "Một lần đạt, quả thật rất tốt."

Đường Nhược Dao ngẩn ra, gò má vô thức nóng lên, cô nghĩ khen xong rồi, không ngờ còn nữa, thật... xấu hổ.

Tần Ý Nùng dùng giọng điệu văn mẫu, nhưng âm thanh dịu dàng lại mang theo nụ cười tự hào: "Lúc em vào đoàn làm phim, tôi từng nói về căn bệnh ngôn ngữ và cơ thể phối hợp không hài hòa với em, đã sửa tương đối rồi, ban nãy tôi nhìn em, cảm thấy em chính là Hàn Tử Phi, gia đình hòa thuận hạnh phúc, một người chưa từng trải qua nhân tình thế thái, vô lo vô nghĩ, còn biết thấy chuyện bất bình chẳng tha. Ánh mắt, động tác của em vô cùng đến nơi đến chốn, đặc biệt là câu 'Bố con không phải đàn ông sao ạ', dáng vẻ nghiêm túc tức giận, bất ngờ tạo ra một tiếng cười rất tự nhiên, ừm, cảm thấy trong tương lai có cơ hội em có thể thử hài kịch xem."

Đường Nhược Dao cúi đầu, hai bàn tay miết qua miết lại chai nước khoáng, tim đập thình thịch.

Tần Ý Nùng vẫn đang khen cô, còn khen nữa... khen nữa cô lại muốn hôn cô ấy.

Tần Ý Nùng: "Không phải tôi bảo em đi theo con đường hài kịch, mà là hài kịch cũng là một thể loại của phim ảnh, phương thức biểu diễn của nó, cách điều động cảm xúc, hoàn toàn khác biệt những loại hình khác, rất có tính thử thách, cũng rất thú vị, quay xong một bộ nhất định sẽ thu hoạch rất nhiều. Tôi thấy mỗi một diễn viên ưu tú, đều nên học cách chủ động nghiên cứu con đường diễn xuất của mình, làm phong phú kinh nghiệm của mình, nên thử thách nhiều, đừng kìm chân trói buộc bản thân."

"Em từng xem 'Song Hỷ Lâm Môn' do cô đóng rồi ạ." Đường Nhược Dao nói.

"Thật sao?" Tần Ý Nùng nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt che giấu một tia thấp thỏm hiếm thấy.

Lúc này cô ấy không coi Đường Nhược Dao là một hậu bối trong giới, mà là câu hỏi đến từ diễn viên, người ngang hàng có địa vị bình đẳng trên con đường này, hơn nữa, còn có một chút chật vật khi sắp đối mặt với lời đánh giá từ người trong lòng.

Đường Nhược Dao ý thức được điều này, cả người đều ấm áp.

"Rất... " Đường Nhược Dao cân nhắc dùng từ, khóe môi cong lên, "Nghiêng ngả."

Tần Ý Nùng: "Ha ha, thế nào?"

Đường Nhược Dao xác nhận bản thân nghe được tiếng cười thoải mái của cô ấy, không phải ảo giác, với cô mà nói đây chính là lần đầu tiên. Trái tim Đường Nhược Dao không nhịn được cũng run rẩy theo. Cô cởi chiếc áo khoác trên người xuống, đắp lên đùi, nhờ chiếc áo khoác rộng rãi để che giấu nắm lấy tay của Tần Ý Nùng.

Không phải cô không nghe thấy những tin đồn trong đoàn làm phim, không ít những lời thô tục nói về mình, Đường Nhược Dao không quan tâm, nhưng cô biết Tần Ý Nùng vô cùng quan tâm. Quan tâm suốt bốn năm trong quá khứ, ngoài căn nhà kia, không dám tiếp xúc riêng ở bất kì nơi công cộng nào với cô, chỉ sợ làm tổn hại danh tiếng của cô. Tần Ý Nùng dốc hết tâm tư, muốn dùng tất cả mọi cách bảo vệ cô, may mà cô hiểu được điều đó không quá muộn.

Lòng bàn tay người phụ nữ trẻ tuổi ấm áp, ngón áp út của Tần Ý Nùng run lên, khẽ nắm lại.

Đường Nhược Dao im lặng giây lát, tiếp tục chủ đề chính: "Cô diễn vai cô gái muốn kết hôn nên thường xuyên đi xem mắt đúng không ạ, tạo hình cố ý làm xấu đi, cũng béo hơn, cộng thêm phương pháp biểu diễn hoàn toàn khác biệt, là cách gây cười của phim Hồng Kông, xem trailer em cũng không nhận ra cô."

"Người trong bộ phim đó đều là người Hồng Kông, từ đạo diễn tới diễn viên, chỉ có mình tôi là người Đại Lục." Tần Ý Nùng mím môi cười.

"Vậy sao cô lại lăn lộn trong đó ạ?"

"Có một hôm mọi người cùng ăn cơm ở ngoài, rất nhiều người. Đạo diễn ngay trên bàn ăn đột nhiên nói muốn quay một bộ phim hài Tết, đang chọn diễn viên, tôi nghe thấy, xung phong tình nguyện nói, hay là đạo diễn tính luôn cả tôi nữa? Đúng lúc tôi đang muốn quay phim hài. Ngày hôm sau hợp đồng quay phim liền gửi tới trên bàn của tôi."

"Tùy tiện như vậy sao ạ? Không cần thử vai sao ạ?"

"..."

Tần Ý Nùng đột nhiên dừng lại, mấy giây sau không nói tiếp, Đường Nhược Dao quay mặt nhìn cô ấy, hỏi: "Sao thế ạ?"

Ánh mắt Tần Ý Nùng lộ ra một tia ai oán hiếm thấy: "Tôi quay phim, là người ta cầm kịch bản đuổi theo van nài tôi, không phải tôi van nài người ta." Đây là chuyện duy nhất cô ấy có thể làm tốt.

Đường Nhược Dao bối rối cười cười: "Khụ, xin lỗi. Tần hoàng anh minh thần vũ, nổi tiếng thế giới."

Tần Ý Nùng xì một tiếng, đánh giá thấp cô ấy sẽ bất mãn, nhưng nịnh bợ lại không thích.

Đường Nhược Dao nhanh chóng chuyển chủ đề, nói: "Em nhớ đạo diễn đó tên là Hứa..."

"Hứa Chi."

"Ồ ồ ồ, khi nào có thời gian giới thiệu cho em được không?"

"Được, nhưng tôi và cô ấy hợp tác từ bốn năm hay năm năm trước, gần đây tôi không quan tâm đến tác phẩm mới của cô ấy, quá bận, đợi tôi xem xem trình độ của cô ấy có giảm sút hay không."

"Giảm sút rồi thì sao ạ?"

"Vậy em đừng nhận. Dù sao em đường đường cũng là Ảnh hậu rồi, tự nhiên hơn người, lại trẻ tuổi xinh đẹp, kịch bản tìm tới em nhiều như tuyết rơi, có thể từ từ chọn đạo diễn tốt, giúp ích cho em hơn."

"Mỗi năm nhiều Ảnh hậu như thế, trong nước, quốc tế, có danh hiệu Ảnh hậu Ảnh đế, có gộp lại cả sân bóng rổ cũng không đủ chỗ. Cô Tần nói như thế, chắc chắn không phải đang nói móc em chứ?" Đường Nhược Dao cố ý hiểu sai ý tứ của Tần Ý Nùng.

"Em không giống." Tần Ý Nùng không nghĩ gì liền nói.

"Không giống chỗ nào ạ?" Đường Nhược Dao gạn hỏi.

Tần Ý Nùng rũ mắt nhìn mũi giày của mình, giống như muốn nhìn đến khi đôi giày vải màu xanh nở ra hoa.

Rất lâu sau.

Cô ấy khẽ nói: "Chính là... không giống."

Tần Ý Nùng chầm chậm rút đôi tay nóng hổi vì được Đường Nhược Dao nắm lấy ra, đứng dậy khỏi ghế, vô thức vân vê vạt áo của bản thân, không nhìn vào mắt cô: "Đạo diễn Hàn tìm tôi, tôi qua đó một chuyến."




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận